Số lần đọc/download: 11378 / 26
Cập nhật: 2015-07-23 15:07:01 +0700
Chương 7
H
ai tuần sau, Quốc Tâm đang khám bệnh ngoài giờ cho các bệnh nhân khoa mắt. Chợt có một cô gái xin vào gặp anh. Thuý Ái đang giúp anh làm công việc ở bàn giấy:
- Cô là thư ký của Quốc Tâm?
Thuý Ái mỉm cười đáp lại:
- Dạ, chị khám bệnh à.
Cô gái ngắm nghía Thuý Ái rồi nở nụ cười rất duyên làm cho cô phải suy nghĩ:
- Không, tôi muốn gặp bác sĩ Quốc Tâm được không vậy cô.
- Chị chờ một chút vì sắp hết giờ khám bệnh rồi.
Cô gái ăn mặc rất mốt, bộ trang phục trên người nói lên vẻ sang trọng của cô gái lạ. Hình như cô ấy không đến đây khám bệnh. Cô gái ngồi thẳng người dáng dấp cử chỉ đều quí phái khác hẳn mọi người vào phòng khám. Cô gái thỉnh thoảng kín đáo đưa tay lên xem đồng hồ:
- Còn lâu không cô?
Cô gái lại hỏi Thuý Ái:
- Cô tên gì hả?
- Loan Loan. Còn cô tên gì?
- Thuý Ái ạ.
Cô ta lại im lặng ngồi thanh thản, nhưng chỉ một lát lại bồn chồn khó chịu.
Thấy vậy Thuý Ái lên tiếng:
- Hay là để tôi mời anh ấy ra gặp cô nha!
- Thôi lỡ chờ cứ chờ một chút tôi không vội đâu/ Cô là gì của anh Quốc Tâm vậy?
Thuý Ái lúng túng đáp bừa:
- Là bạn. Còn cô chắc không phải là bệnh nhân của anh ấy.
Mỉm cười sửa lại gọng kính Loan Loan cất giọng nhẹ và ngọt như mía lùi:
- Tôi hả? Là bạn của anh ấy. Vậy chúng ta đã là bạn của nhau rồi, hân hạnh được làm quen với Thuý Ái.
Một cô gái rất duyên và khả ái. Sao chưa bao giờ nghe anh Quốc Tâm nhắc đến Loan Loan nhỉ? Thuý Ái có cảm giác bất cứ chàng trai nào gặp Loan Loan đều khó bỏ qua vẻ đẹp tuyệt vời trời ban cho cô.
Thuý Ái len lén nhìn Loan Loan không nói gì. Cây viết trên tay của cô xoay xoay mãi. Quốc Tâm bước ra khỏi phòng anh kêu lên:
- Thuý Ái, chúng ta về đi em. Chắc hết khách rồi hả?
Anh chợt đứng chôn chân tại chỗ khi phát hiện ra Thuý Ái đang ngồi cùng Loan Loan cùng nhìn anh:
- Anh Quốc Tâm!
Loan Loan đứng bật dậy mở to mắt nhìn anh và kêu lên thảng thốt, giọng xúc động. Qua thoáng ngạc nhiên, Quốc Tâm nở nụ cười thật tươi bước đến bắt tay Loan Loan:
- Trời đất, Loan Loan, là em đó hả? Về bao giờ sao không gọi cho anh!
Loan Loan nắm chặt tay anh cười nói thân thiện. Hai người cười vui trong mắt, tay trong tay khiến Thuý Ái cảm thấy bất an.
- Em muốn dành cho anh sự ngạc nhiên không được sao?
Quốc tâm ngồi xuống đối diện với Loan Loan. Thuý Ái lặng lẽ đứng lên:
- Em thiệt là... đúng là Loan Loan lúc nào cũng tạo sự bất ngờ cho người khác cả.
Loan Loan ngây nhìn anh nói chuyện bằng cả nhiệt tình và sự xa cách dường như lâu lắm rồi vậy:
- Em giận anh nha Quốc Tâm.
- Chuyện gì hả Loan Loan.
Cô nghênh mặt lên:
- Về nước không lời từ giã em chứ sao?
Quốc Tâm cười nhếch môi:
- Anh có công việc của mình. Anh không thích hứa hẹn với ai cả. Vì sợ mình không hoàn thành.
Loan Loan cười khúc khích. Cô che miệng điệu đàng:
- Anh lúc nào cũng có cách nghĩ suy khác người cả. Em về nước lần này quyết truy lùng anh đấy.
Quốc Tâm trừng mắt đùa:
- Nghe ghê vậy em, anh đâu có phạm tội gì mà truy lùng hả?
Loan Loan nháy mắt với anh và cười thật tình tứ:
- Đùa cho anh vui chứ em muốn tìm hiểu cuộc sống và nơi làm việc của anh thế nào cái đã.
Quốc Tâm nói vui:
- Chi vậy hả? Em định làm nhà tài trợ cho anh à.
Không ngờ Loan Loan lại gật đầu:
- Chỗ làm việc của anh nhỏ bé chật chội như thế này mà làm ăn gì hả anh.
Anh có muốn em giúp không?
Nghe hỏi Quốc Tâm lặng im cười cười, lát sau mới lên tiếng:
- Thật ra anh muốn củng cố cái tiếng và kinh nghiệm của chuyên môn mình trước rồi sau đó xây dựng phòng mạch sau.
Loan Loan ngồi tréo chân:
- Nếu anh thích, em xây dựng cho anh một bệnh viện tư nhân cho anh làm chủ.
Quốc Tâm không hiểu nghĩ sao liền xoa cằm:
- Em hào phóng với anh như vậy à?
Loan Loan mỉm cười, mặt cô đỏ lên. Cô hơi liếc nhìn về phía Thuý Ái nãy giờ vẫn đứng im bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Dáng cô bé nhỏ gầy gầy Thuý Ái vờ như không nghe thấy vì không tiện đi về nên cô đành lịch sự tránh sang bên cho họ nói chuyện. Và Quốc Tâm vì say mê câu chuyện không để ý đến Thuý Ái.
Giờ anh hơi giật mình nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện với Loan Loan một cách bình thản:
- Với anh thì em sẵn sàng làm bất cứ việc gì cho anh Quốc Tâm. Em không tiếc đâu.
- Vậy à.
Hai người vui cười. Xem ra họ rất hiểu ý nhau. Quốc Tâm lái câu chuyện đi:
- Anh sợ phải mang ơn em lắm, anh không thích chịu ơn ai.
Loan Loan đề nghị:
- Ngại gì không biết nữa. Em là một mạnh thường quân ở úc bay về Việt Nam làm những chương trình nhân đạo giúp cho đất nước chẳng lẽ một cái bệnh viện nhỏ nhoi ấy lại không tặng cho anh được ư?
Quốc Tâm xoa xoa bàn tay vào nhau đôi mắt anh lung linh khó hiểu:
- Để anh nghĩ lại xem.
Loan Loan nhìn anh tình tứ:
- Nghĩ suy gì nữa, em đến hỏi ý kiến anh thôi chứ em đã mua đất cho khởi công rồi. Một tháng sau sẽ hoàn thành, anh chuẩn bị đến đó làm việc nha, và nhận món quà nhỏ của em.
Quốc Tâm xúc động thật sự trước tấm chân tình quá lớn của cô bạn cùng đi học ở Pháp ba năm về trước. Anh nghĩ rất đơn giản là Loan Loan quá tốt với anh. Cô ấy quá giàu, sang Pháp rồi úc và về Việt Nam. Vả lại Loan Loan cũng mê làm nhân đạo như anh. Họ gặp nhau ở tư tưởng rồi nên Quốc Tâm không thể từ chối. Khi có một bệnh viện tư nhân anh sẽ giúp được nhiều mảnh đời bất hạnh hơn.
Niềm mơ ước suất đời anh là có cái bệnh viện riêng để hoạt động chỉ có trong mơ vậy mà bây giờ có thể trở thành hiện thực. Tại sao anh lại không vui vẻ đón nhận nhỉ. Đắn đo một chút. Quốc Tâm vui vẻ:
- Anh cảm ơn tấm chân tình của em đặt để vào anh. Anh sẽ làm tròn mơ ước của em đó Loan Loan.
Loan Loan không ngờ Quốc Tâm hiểu ý cô đến như vậy, cô chớp làn mi đẹp liên hồi vì xúc động:
- Chẳng có ai hiểu em hơn anh Quốc Tâm ạ, em vui lắm.
- Anh sẽ giúp mọi người chữa lành bệnh, giảm viện phí cho người nghèo và giúp người bất hạnh, em thích không?
Loan Loan cười khúc khích:
- Dĩ nhiên là thích, anh muốn làm gì tuỳ anh, em không ép. Chỉ biết được anh nhận quà là em vui rồi anh ạ.
Quốc Tâm lại thích thú với mơ ước của mình. Anh thấy như cả trời hạnh phúc tràn trề. Mơ ước đang từ từ cất cánh bay bổng vào tương lai xán lạn. Anh chỉ chờ đợi thôi. Một tháng với anh bây giờ sao lâu quá. Quốc Tâm nôn nao cả cõi lòng. Anh hỏi Loan Loan:
- Em về với ai vậy?
- Chỉ một mình em thôi. Gia đình em ở bên Pháp cả.
- Vậy à.
- Bây giờ anh mời em đi ăn được không?
- Dĩ nhiên là được. Chúng ta đi anh. Còn cô...
Quốc Tâm vội vàng thu xếp lại. Anh gọi Thuý Ái:
- Ủa, nãy giờ em vẫn còn ờ đó hả Thuý Ái?
Cô quay lại nói nhỏ:
- Dạ, em đang chờ anh.
- À, hôm nay anh bận em về trước đi.
- Anh không đến thăm cụ Nghiêm An sao?
Quốc Tâm chợt nhớ đến việc hôm nay đã hứa đến đưa cụ ăn cơm, anh bối rối ngay:
- Ờ, anh quên, xin lỗi.
Không hiểu anh đang xin lỗi ai, tự dưng Thuý Ái buồn đến nỗi không thể khóc. Cô Loan Loan xinh đẹp đã đứng lên kiên nhẫn chờ đợi anh. Thuý Ái đứng đó với nỗi niềm khó tả. Về hay gọi anh theo mình? Cô không thể để mất Quốc Tâm lần nữa. Cô chần chừ nhưng lại giận anh, có mới đã vội nới cũ. Thuý Ái lặng đi với tâm trạng vừa bộc phát. Cô cắn môi im lặng:
- Anh đi đi! Em sẽ thu dọn cho. Lo tiếp khách kìa.
Loan Loan bỗng bật cười thật tươi bảo Quốc Tâm:
- Hai người bận việc à? Hay là anh đưa Thuý Ái cùng đi theo chúng ta dự xong bữa tiệc chỉ nửa tiếng thôi! Hai người có thể đến thăm ai đó tuỳ.
Quốc Tâm đưa mắt nhìn Loan Loan lạ lẫm:
- Cô bé này tốt với anh quá! Không phiền em chứ!
- Em chỉ sợ làm phiền anh thôi. Bởi vì anh rất cần thời gian chăm sóc cho người bệnh, em rất hiểu công việc của anh mà Quốc Tâm.
Qụốc Tâm kéo tay hai người thân thiện và rất tự nhiên:
- Vậy chúng ta cùng đi cho vui nha. Anh rất thích thế này.
Thuý Ái nghe tự ái dâng đầy. Nhưng cô không muốn sống trong niềm khắc khoải lo lắng đành câm lặng bước theo anh mà nghe lòng mình dâng bão tố.
Thuý Ái buồn như bông hoa héo rũ trước gió. Còn Loan Loan đang vui với bao sự thành công khởi đầu. Mỗi người một tâm trạng niềm vui nỗi buồn không giống nhau.
Tuy nhiên Thuý Ái vẫn canh cánh lo bên lòng Loan Loan quả là một cô gái tuyệt vời về sắc lẫn tài. Liệu Quốc Tâm và cô có giữ vững nỗi mối tình tươi đẹp bấy lâu nay hay không khi có Loan Loan xen vào giữa cô và anh. Thuý Ái có cảm giác mình đang đứng trước một ngõ cụt không có lối đi.
Hai tháng trôi qua, Quốc Tâm đã trở thành giám đốc của bệnh viện tư nhân ''Bác Áí'. Thuý Ái vừa tốt nghiệp Đại học y khoa xong. Cô vui mừng báo tin cho Minh Hữu khi vừa đến cổng nhà:
- Chú ơi, thành công rồi!
Minh Hữu đang tự tay chăm sóc các chậu hoa kiểng phía trước nhà, dừng tay hỏi:
- Cái gì thành công? Mới về tới ngõ đã có tiếng rồi.
Thuý Ái cụt hứng:
- Con chả thèm chiêu đãi chú đâu. Chú gì cháu thi đỗ mà không thèm mừng nhỉ.
Minh Hữu dừng tay:
- Mừng chứ, chú sẽ khao cháu chịu chưa.
- Chịu.
- Nhớ gọi người ân của cháu đến luôn thể.
- Dạ. Anh ấy rất bận chú ạ.
- Bộ chú không bận sao?
- Chú đang làm gì vậy?
Minh Hữu vuốt vội hạt mồ hôi đọng ở mũi:
- Chú định gieo lại mấy giống hoa. Cả cái biệt thự rộng lớn mà không có hoa trông hoang tàn buồn thảm.
- Thôi cháu vào cho Vú Năm hay. Vú nghe cháu thi đỗ sẽ mừng lắm.
Buổi tối, biệt thự Hoa Cúc sáng ánh đèn. Hôm nay chú cháu Thuý Ái ăn mừng bằng một cái tiệc nhỏ. Khách mời chi là một vài người bạn thân của Thuý Ái, Thuỳ Hương, Nhã Vân và Quốc Tâm.
Chiếc du lịch dừng lại ở cổng, Thuý Ái ra đón. Cô ngạc nhiên hôm nay Quốc Tâm đi xe đời mới, láng bóng:
- Anh Quốc Tâm... mới sắm xe hả?
Quốc Tâm chỉ cười bước lại gần cô không trả lời mà hỏi điều khác:
- Có khách khứa đến chưa?
- Chưa ạ. Anh là vị khách đầu tiên.
- Chúc mừng em thi đậu. Quà của em nè.
- Cái gì vậy anh?
Thuý Ái sung sướng ôm bó hoa và quà trong tay, một tay ôm lấy tay anh đi vào biệt thự. Hôm nay trông Quốc Tâm thật đĩnh đạc và lịch sự vô cùng. Cô lén nhìn anh rồi phê bình khéo léo:
- Trông anh giống chú rể quá.
- Còn em có phải cô dâu không?
Cô liếc anh bén ngót như dao lam:
- Hứ! Chả thèm đâu.
- Thiệt không đó. Vậy anh tìm cô dâu khác vậy.
Thuý Ái đứng lại chu đôi môi phụng phịu:
- Ư? Em không bằng lòng.
Quốc Tâm vuết chiếc mũi thanh tú của cô cười:
- Đàng nào cũng không chịu, em bắt anh ở giá sao.
- Cho anh chết luôn.
Cô buông tay anh ra, chú Minh Hữu nhìn Quốc Tâm cười. Cô giới thiệu với Quốc Tâm:
- Đây là chú ruột của em, Minh Hữu còn đây là Quốc Tâm bạn của con đó chú Hữu. Hai người làm quen đi.
Minh Hữu chìa tay cho Quốc Tâm bắt. Ông chú của Thuý Ái chỉ bằng tuổi anh thôi. Thật ngượng vô cùng trong cách xưng hô:
- Cứ gọi tên tôi. Chúng ta chắc bằng tuổi nhau, xưng hô cách biệt khó nghe lắm.
Quốc Tâm yên lòng cười bảo:
- Không sao đâu, tôi là bạn của Thuý Ái mà chú.
Minh Hữu ngần ngại:
- Bác sĩ gọi như vậy tôi ngại quá!
- Thuý Ái mang trái cây lên đặt trên bàn:
- Mời hai người dùng đỡ.
- Thuý Ái mang rượu và nước giải khát ra cho chú.
- Dạ.
Hai người nói chuyện thật thân thiện. Minh Hữu có cảm tình và ấn tượng tốt đẹp về anh chàng bác sĩ trẻ. Anh nói xa xôi:
- Cậu đi nước ngoài học mấy năm mà chưa có người yêu sao?
Quốc Tâm lắc đầu cười khẽ:
- Ai mà chịu một người nghèo nàn như tôi vậy chú!
- Cậu mà nghèo chúng tôi ở đây có nước chết luôn.
- Nghèo thì ở đâu cũng nghèo chú à.
Minh Hữu đẩy ly bia về phía Quốc Tâm:
- Chúng ta làm lai rai một chút nha. Cậu uống được không?
Quốc Tâm khẽ nhướng mắt lên nói nhẹ nhàng:
- Tôi chỉ uống chút đỉnh, uống ghiền không thể khám bệnh cho người ta.
- Tôi biết bác sĩ phải chữa bệnh nên không ép nhiều đâu:
- Thuý Á ngồi cạnh chú Hữu nói xen vào:
- Anh Quốc Tâm nể chú mới uống rượu bia chứ anh ấy không quen nha chú.
Minh Hữu trừng mắt về phía Thuý Ái:
- Hình như bạn cháu tới kìa để chú tiếp Quốc Tâm, cháu lo bạn đi.
- Dạ.
Thuý Ái mừng vì bạn đến, cô kéo họ vào nhà Thuỳ Hương hỏi nhỏ vào tai bạn:
- Ê! Nghe nói mi quen anh chàng đẹp trai cực kỳ phải không?
- Ai nói với mi vậy. Nhiều chuyện quá.
- Nhã Vân chứ ai?
Thuý Ái véo Nhã Vân một cái đau điếng:
- Mi bày đặt nói đủ thứ chi vậy.
Nhã Vân nghênh mặt:
- Chứ ta thấy mi và anh chàng ấy đi chung. Hai người nắm tay nhau thật tình tứ đi dạo dưới tàng me thật mơ mộng, lãng mạn.
- Trời ơi, có vậy mà giấu bạn bè, nè hôm nay anh ta có đến không?
Thuỳ Hương nháy mắt cười:
- Cho xem mắt đi!
- Quỷ nè, đùa hoài kỳ ghê.
Thuý ái đưa hai cô gái vào nhà. Họ chào hai chàng trai và cứ mở mắt tròn nhìn họ làm cho Thuý Ái phì cười:
- Chào anh!
- Chào các cô, mời hai cô ngồi.
Minh Hữu lên tiếng làm cho Thuỳ Hương cười rúc rích:
- Nè, giới thiệu đi ông chú của mi đó hả?
Thuý Ái lui cúi lấy nước:
- Ờ, còn anh kia là Quốc Tâm.
- Hi hi, chú mi, ta cứ tưởng là già sọm, ai dê trẻ quá trời.
Thuỳ Hương nói nhỏ:
- Còn anh kia chắc chắn là người ấy của Thuý Ái rồi, đẹp trai lịch sự hết biết.
- Này, hai con nhỏ này sao không ngồi mà cứ đứng mãi làm cho ta ngại ghê!
Thuỳ Hương cười luôn miệng:
- Đừng lo cho ta cứ lo cho người ấy đi. Bao giờ thì cho bọn này ăn đám cưới hả?
Thuý Ái mắc cỡ đỏ cả mặt:
- Hai đứa bây nói bậy quá. Sắp làm bác sĩ chẳng có gì nghiêm túc cả.
Thuỳ Hương liếc bạn:
- Có mồi gì để ta chuẩn bị giúp mi cho kẻo bị mắng là ăn không ngồi rồi đó.
Nhã Vân cười khì, không hiểu sao cô lại thích trêu cho Thuý Ái giận cô mới hài lòng:
- Người ta mời mình đến dự tiệc chứ không phải đến dọn tiệc mi hiểu chưa?
Thuý Ái biết ý Nhã Vân, không giận mà cười giòn giã:
- Xin mời người đẹp lên bàn dự tiệc. Bọn mình chuẩn bị xong cả rồi, không cần dọn dẹp gì nữa.
- Ê, bọn mình là ai vậy nhỏ?
Nhã Vân bắt bẽ khiến Thuý Ái phải trả lời cô:
- Thì... mình là chú Hữu, bà vú, chú Hữu mình đảm đang lắm đó.
Thuỳ Hương xen vào:
- Ê! Chú mi dễ thương quá làm mai cho ta đi.
Nhã Vân liếc một cái rõ dài:
- Trời ơi! Tranh thủ kinh khủng chưa, bộ mi sợ ế hả Thuỳ Hương.
Thuỳ Hương đả đớt giọng kéo dài:
- Trời đất ơi! Tướng tá mình hơi khiêm tốn sắc nghiêng thùng đổ nước còn tài ''tài hoé' nên phải tranh thủ kẻo bê côi bồ cút cả đời đó em ơi.
Cả ba cười vang rộn rã làm cho hai chàng trai chú ý. Minh Hữu phụ Thuý Ái mang lên bàn tiệc. Lần đầu tiên biệt thự Hoa Cúc vang lên tiếng cười giòn giã.
Anh thích cái vui vẻ, tươi trẻ của mấy cô bạn Thuý Ái. Bữa tiệc mở đầu trong không khí thật vui. Lâu lắm mới có một bữa tiệc như thế. Thuý Ái nhìn họ ăn uống vui vẻ tự nhiên, cô mỉm cười thích thú. Thuý Ái mải mê suy nghĩ vui quá quên cả ăn uống.
Quốc Tâm thỉnh thoảng lại nhìn cô thật trìu mến mà không nói gì cả, anh hứa sẽ giới thiệu cô vào làm bác sĩ điều dưỡng ở bệnh viện ''Bác ái" điều đó làm cho Thuý Ái vô cùng hạnh phúc. Cô nghĩ đến ngày mai sẽ gần Quốc Tâm hơn. Bất giác cô thở dài khi nhớ lại Loan Loan. Một cô gái khả ái và quan trọng đối với Quốc Tâm. Lòng cô chợt rối rắm buồn buồn.
Hôm nay là ngày đầu tiên Thuý Ái đến nhận việc ở bệnh viện của Quốc Tâm. Cô bước vào đây ngỡ ngàng vì mới lạ:
- Chào anh, tôi xin trình diện.
Anh chàng phó giám đốc người nhỏ nhắn nhanh nhẹn đứng lên cầm xấp hồ sơ của cô xem:
- Cô là người ở trường đại học đến à?
- Không phải, tôi được giới thiệu đến. Anh xem đi!
Anh chàng vặn vẹo hỏi đủ thứ:
- Ai giới thiệu cô hả?
Thuý Ái lấy làm lạ vì anh ta không đọc hồ sơ mà cứ nhìn cô mãi và tra hỏi liên tục:
- Dạ, anh Quốc Tâm.
Anh chàng nhíu mày:
- Quốc Tâm nào tôi không biết. Muốn vào đây làm cô phải làm đơn xin cho ban giám đốc xét. Cô cầm về đi!
Thuý Ái mở tròn mắt nhìn anh chàng kiểm hồ sơ, cô nhíu mày khó chịu:
- Anh nói sao, giấy tờ thế này chưa đủ hả. Còn giấy giới thiệu của giám đốc chưa đủ sao. Anh cho tôi gặp giám đốc của bệnh viện đi.
Lúc này anh chàng bỗng nhìn cô vẻ mặt lo lo:
- Cô nói giám đốc nào giới thiệu hả?
Bực mình mà Thuý Ái cũng phải phì cười trước sự ngớ ngẩn của anh chàng.
Một lát sau có người đi vào, anh chàng ngồi im re:
- Có ai nộp đơn không Phát?
- Có, cô này.
- Giải quyết cho người ta chưa? Thôi cậu ra ngoài kia cho mình làm việc.
Cảm ơn nhá.
Anh chàng rút lui ra ngoài để lại cái nhìn tinh nghịch trên môi khiến Thuý Ái không hiểu gì cả. Cô đứng lên ôm hồ sơ định đi ra:
- Cô ơi, sao cô không nộp đơn?
Tiếng chàng trai mới vào nhẹ nhàng lạ. Cô dừng lại:
- Đơn gì ạ. Tôi có giấy giới thiệu.
- Đưa tôi xem.
Anh chàng nhíu mày rồi vui vẻ:
- Mời cô ngồi để tôi hỏi giám đốc.
Thuý Ái bực mình hết sức. Nhưng cô ráng làm ra vẻ tự nhiên thậm chí còn nở nụ cười với anh ta một cái. Tất nhiên là anh ta cười đáp lễ, chàng trai bấm số máy gọi giám đốc.
Thuý Ái không nghe rõ anh ta nói gì chỉ nghe dạ dạ mấy tiếng với nụ cười tươi rói nở trên môi. Anh ta cúp máy và quay sang Thuý Ái:
- Cô chờ giám đốc đến ngay.
- Cảm ơn anh!
Thuý Ái ngồi yên, mắt lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật xui xẻo không thể tưởng mới ngày đầu đến xin việc đã gặp rắc rối, cô nản nản trong lòng. Cái bệnh viện mới của Quốc Tâm làm ăn sao mà kỳ lạ thế.
Cô nghĩ thầm nát cả ruột gan vẫn không ra. Tại sao anh tuyển một anh chàng đáng ghét như thế vào chỗ làm việc như thế này chứ.
Thuý Ái không ngờ chàng trai kia đang nín lặng ngồi theo dõi cử chỉ của cô:
- Cô là gì của anh Quốc Tâm?
- Tôi là bạn của ảnh.
- Bạn? Một cô bạn xinh đẹp. Xem ra Quốc Tâm có nhiều bạn gái nhỉ?
Thuý Ái cảm thấy bất ổn vì cầu nói ấy. Cô im lặng.
- Cô có biết người xây dựng nên bệnh viện này không?
Thấy chàng trai tò mò, Thuý Ái ngước mặt lên nhìn anh ta và trả lời:
- Là cô Loan Loan chứ ai?
- Ủa chị Loan Loan cô cũng biết hả?
- Biết! Loan Loan là bạn tôi.
Anh chàng có vẻ rụt rè trước câu nói của Thuý Ái Quốc Tâm bước vào văn phòng. Anh mỉm cười với Thuý Ái:
- Em chờ anh lâu không? Xin lỗi nha!
- Không sao, nhưng cách làm việc ở đây em khó hiểu quá!
Thuý Ái cau có khó chịu. Cô nói một hơi và đứng lên làm anh chàng lạ lo lắng, Quốc Tâm bước đến gần cô:
- Tại các cậu ấy chưa quen em đừng giận. Đi theo anh Thuý Ái.
Thuý Ái đưa mắt nhìn anh:
- Thật ra em có được nhận vào đây không?
Quốc Tâm hỏi lớn:
- Đạt à, cậu nhận đơn của Thuý Ái chưa?
Đạt, tên người con trai, có vẻ bối rối hẳn:
- Dạ.... em chờ anh mà.
- Các cậu làm ăn phiền phức quá. Nhận đơn và xếp chỗ cho cô ấy làm. Thuý Ái, em sẽ làm bác sĩ điều dưỡng, công việc nhẹ nhàng nhưng không dễ dàng chút nào. Chúng ta đi!
Thuý Ái bước theo Quốc Tâm mặc cho anh chàng Đạt nhìn theo đến cuối hành lang khi thấy Quốc Tâm nắm tay cô đi song song về phía phòng điều dưỡng:
- Đây là chỗ làm việc của em. Em thấy thế nào hả Thuý Ái?
Thuý Ái sung sướng reo lên:
- Một chỗ làm việc lý tưởng. Nhưng ở đây có ai không anh?
- Có một điều dưỡng nam. Anh ta đang khám bệnh, chăm sóc bệnh nhân. Em bắt đầu làm việc đi.
Thuý Ái không biết phải làm gì cô loay hoay với mớ hồ sơ bệnh án mà Quốc Tâm vừa trao cho. Quốc Tâm đứng thản nhiên nhìn cô giải quyết. Anh tận tình chỉ dẫn cho cô từng chi tiết. Hình như anh rất quan tâm đến mọi việc nên việc gì cũng rất tận tường.
Thuý Ái chăm chỉ làm công việc ca mình. Gặp chỗ khó cô mang sang phòng giám đốc gần đó hỏi:
- Em vào đi Thuý Ái có chuyện gì hả?
- Dạ.
Quốc Tâm xem xét. Anh trao lại cho cô. Vô tình tay đặt trong tay. Quốc Tâm nhìn cô đăm đăm, bốn mắt giao nhau. Trái tim Thuý Ái đập rộn ràng, trống tim gõ liên hồi. Bấy lâu nay cô đâu có cảm giác này. Anh chợt ôm vai cô lắc nhẹ, giọng thật thân ái:
- Từ nay em đã là cô bác sĩ rồi Thuý Ái, hãy chững chạc em nhé.
- Ý anh là... bấy lâu nay em bộp chộp sao?
Quốc Tâm mỉm cười vì sự hiểu lầm của cô:
- Anh muốn nói về nghề nghiệp của mình đừng để sơ xuất như anh.
Thuý Ái gật đầu:
- Dạ, em hiểu rồi.
- Tốt, vậy em trở về làm việc đi. Công việc anh giao xong chưa. Một tiếng nữa thì đi với anh nha.
Thuý Ái ngạc nhiên:
- Đi công tác ở đâu hả anh?
Quốc Tâm có vẻ bí mật:
- Lát nữa em sẽ hiểu. Anh muốn dành sự bất ngờ cho em.
- Thật hả anh?
- Bộ anh hay nói dối sao em hỏi anh như vậy?
Thuý Ái chỉ biết cười nói lảng:
- Tại anh nghĩ xa xôi chứ em hỏi rất bình thường.
Cách nói chuyện của anh làm cho Thuý Ái thấy và cô gần gũi hơn. Cô quay đi với nụ cười tủm tỉm trên môi.
Một giờ sau, Quốc Tâm chờ sẵn ở dưới sân bên chiếc du lịch đời mới dáng vẻ thật bình thản. Dường như con người anh lúc nào cũng ung dung như vậy.
Thuý Ái nhìn trên lầu xuống trông thấy anh trong tư thế ấy, sợ anh chờ lâu, cô vội xếp mớ hồ sơ, thay quần áo thật nhanh rồi chạy như bay xuống lầu.
Giữa cầu thang cô chạm phải một anh chàng suýt té. Giấy tờ trên tay anh bay lả tả. Thuý Ái vội quá chỉ kịp nói mấy tiếng:
- Xin lỗi.
Và chạy vội ra sân, dáng tất tả. Quốc Tâm không quay lại nói như ra lệnh:
- Lên xe đi, muộn rồi em ạ.
Cô bước vội vào xe, Quốc Tâm rồ ga lái vọt đi, trông gương mặt anh thật nghiêm nghị khác thường. Thuý Ái thấy cử chỉ anh khác lạ không dám hé môi.
Hình như Quốc Tâm không quan tâm đến sự có mặt của cô trên xe. Anh cau mày khó đăm đăm.
Cả hai im lặng kéo dài. Lát sau Quốc Tâm mới lên tiếng:
- Em ăn gì chưa? Chúng ta đi ăn nha!
Thuý Ái thấy anh không vui cô không dám hé môi dù là lời nói bình thường, cô gật gù:
- Tuỳ anh!
Quốc Tâm bỗng quay nhìn cô, mắt anh đăm đăm:
- Em sao vậy? Có mệt lắm không?
Quốc Tâm là chàng trai sống nội tâm. Cách hỏi của anh làm cô xúc động cô trả lời thật lòng:
- Không mệt nhưng bực mình.
Quốc Tâm không hiểu:
- Bực ai vậy, Thuý Ái?
- Ngày đầu tiên đi làm em thấy không hên chút nào.
- Em đừng nói gở, ai làm gì cho em khó chịu. Mấy người ở phòng tổ chức là người của Loan Loan đưa vào làm việc không ra gì cả. Nhưng anh không nói được vì họ là người quen của cô ấy.
Thuý Ái ngạc nhiên:
- Loan Loan cũng đưa người quen vào làm à?
- Đúng vậy. Về chuyện này mà anh bực mình.
Thì ra Quốc Tâm đang có tâm trạng như cô, Thuý Ái thở phào nhẹ nhõm.
Anh giận cũng thật đáng sợ. Tỏ ra thông cảm cô khuyên anh:
- Vậy thì anh cố gắng đừng nghĩ đến anh ta nữa. Phải làm việc với những người đối nghịch, dở hơi đúng là mệt mỏi. Vì vậy anh đừng nên nhớ đến họ.
Quốc Tâm lắc đầu:
- Nhưng không nghĩ không nhớ không được vì cứ phải gặp nhau luôn.
- Họ không nể anh sao?
- Nể anh, cũng nể nhưng họ nể Loan Loan hơn.
- Loan Loan đang là sếp của anh hả?
Quốc Tâm không vui:
- Làm chủ nhưng người khác quản lý quả là điều không dễ dàng gì?
- Anh không thích sao?
- Làm sao thích được khi mình không làm theo ý thích của mình.
Thuý Ái nói như trách:
- Ừ, thì không thích nhưng cứ phớt lờ đi đó là cách trả lời duy nhất.
Quốc Tâm than thở:
- Anh rất muốn làm như vậy tuy nhiên rất khó.
- Vậy ngay lúc đầu anh nhận làm việc một chỗ như vậy với ý định gì?
Anh thở dài:
- Có ý định gì đâu em thấy đó là bạn bè lâu năm, anh lại thích làm việc từ thiện nên đã nhận lời.
- Đơn giản như vậy sao?
- Anh không hiểu em đang hỏi gì? Em nghĩ là anh thích người ta cho mình cái bệnh viện lắm à. Đằng sau công việc dĩ nhiên phải là một điều kiện.
Thuý Ái lo lắng:
- Em cũng nghĩ như anh. Anh đã biết có điều kiện mà vẫn nhận lời có liều lĩnh lắm không?
Quốc Tâm lắc đầu:
- Anh không liều lĩnh, có điều anh chẳng có sự lựa chọn nào khác.
- Nghĩa là anh chấp nhận cái điều kiện người ta đưa ra, với một thái độ cam chịu, lặng lẽ suốt đời?
- Anh không biết mình đã làm gì, cho nên anh đang bực đây.
Thuý Ái nhìn anh đăm đăm:
- Anh cho em biết Loan Loan ra điều kiện gì với anh. Có phải cô ấy buộc anh làm chuyện gì không?
- Không, không có gì.
- Không có gì mà anh buồn bực.
- Tự nhiên anh nhận ra và lo lắng thôi, chứ Loan Loan không nói gì cả.
Thuý Ái thở phào:
- Em cũng mong như lời anh nói.
- Thuý Ái, em có tin anh không?
- Em tin!
Cô gật đầu trước vẻ nhiệt thành của anh. Tự nhiên cô thấy thương thương anh một cách lạ lùng. Quốc Tâm mải mê làm việc. Muốn làm việc cống hiến nên anh nhận cái bệnh viện của Loan Loan và khi biết nó không như giấc mơ của mình anh đã hụt hẫng, bực bội. Sự hụt hẫng ấy có lý do nhưng chưa rõ ràng.
Quốc Tâm chợt nhận ra Loan Loan hình như đang buộc anh vào một sợi dây thật êm ái vô cùng. Nghĩ đến điều ấy anh lo lắng nhưng không dám nói cùng Thuý Ái.
Mấy lúc gần đây Thuý Ái đối với anh dần dần trở nên quan trọng. Có lẽ cô đã chiếm được quả tim anh, anh đã giúp cô với mọi khả năng mình có được anh yêu cô bằng sự rung động đầu đời lạ lẫm. Tình yêu với anh lúc nào cũng mơ hồ, nhưng với Thuý Ái càng ngày càng rõ nét, lộ dần ra.
Quốc Tâm chưa vội nói rõ lòng mình cho Thuý Ái biết. Lẽ nào cô không nhận ra. Anh muốn tạo cho mình một tương lai vững chắc, anh sẽ nói rõ cho Thuý Ái hiểu. Chợt Loan Loan xuất hiện. Loan Loan đã làm cho anh khó xử vô cùng.
Quốc Tâm muốn gạt tất cả sự dự đoán lờ mờ ra khỏi đầu óc cho thanh thản.
Anh muốn đưa Thuý Ái đi dạo, hai đứa có những giây phút thần tiên bên nhau.
Sao những u ẩn vẫn đeo đẳng mãi trong lòng khó rứt ra được.
Quốc Tâm thở hắt ra như muốn trút gánh nặng, Thuý Ái nói cho anh vui:
- Em không thích anh thở dài thở ngắn mãi.
- Ừ, anh đâu có muốn.
- Anh Quốc Tâm nè!
- Gì Thuý Ái?
- Em muốn hỏi chiếc xe này anh mới mua à?
Quốc Tâm bặm môi, hình như cô đang khơi dậy nỗi niềm của anh, anh chép miệng than:
- Anh đang bực mình chiếc xe này.
Thuý ái bụm miệng cười:
- Giận người giận luôn vật à, như vậy không đúng đâu anh.
Anh buột miệng cười:
- Anh đâu có điên, chỉ vì anh không có tiền mua xe Loan Loan đã sắm cho anh đó.
- Loan Loan tốt quá độ với anh sao?
- Anh cũng không hiểu và tự ái ngút ngàn.
- Vậy anh đừng đi?
- Không được, cô ấy bảo anh cứ sử dụng đó là tài sản của bệnh viện mua cho giám đốc trẻ.
Thuý Ái cắm cúi suy nghĩ. Cô nghỉ việc này không đơn giản chút nào, lẽ nào điều cô linh cảm là đúng. Đâu có ai lại tốt với ai đến độ như vậy. Ngoài chuyện Loan Loan đã có cảm tình với Quốc Tâm và cô dành trọn cho người mình yêu.
Thuý Ái không dám nói cái suy nghĩ của mình cho anh nghe. Cô rất sợ điều này trở thành hiện thực. Quốc Tâm dừng xe trước một nhà hàng sang trọng.
Thuý Ái ngạc nhiên:
- Anh đưa em đi đâu vậy. Có phải anh hẹn Loan Loan đến đây không?
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng khác thường của Thuý Ái, anh thấy thương cảm lạ, một nỗi thương yêu ngoài ý muốn dâng lên trong lòng thật khó tả. Anh rất muốn hôn lên đôi môi đang hé chờ đầy thắc mắc ấy:
- Không có ai cả. Chỉ có anh và em đến đây thôi.
- Thuý Ái tin anh ngay. Cô đặt tay mình lên tay anh khi Quốc Tâm đang xoè tay chờ đợi, cử chỉ quen thuộc của anh. Anh nở nụ cười xua đi niềm day dứt từ chiều giờ.
- Em thích đi ăn hay đi dạo?
Thuý Ái do dự:
- Em... em không có nói với chú Hữu anh ạ.
Quốc Tâm rút điện thoại ra bấm số máy chú Hữu ngay rồi trao cho Thuý Ái:
- Em mau nói với chú ấy đi!
Thuý Ái cầm máy lên:
- Alô, cháu Thuý Ái đây.
- Cháu ở đâu vậy Thuý Ái?
- Dạ, cháu đang đi công tác với Quốc Tâm đây chú ạ. Có thể cháu sẽ về tối.
Chú đừng mong.
- Ừ, đi đâu nhớ về sớm nghen.
- Dạ. cháu lớn rồi đâu phải con nít mà dặn mãi. Thôi nha chú, bái bai.
Cô tắt máy và trao lại cho Quốc Tâm. Anh ôm ngang hông cô một cách tự nhiên rồi hỏi:
- Em thích đi dạo với anh không Thuý Ái?
Cô cao giọng bảo:
- Thích lắm, Chúng ta xuống hồ đạp vịt đi em mê trò chơi này vô cùng.
Quốc Tâm bị cuốn theo sự hồn nhiên, ngây thơ của Thuý Ái. Cô đưa anh vào thế giới mới mẻ. Nơi này chỉ có vui chơi, ca hát, con người ta sẽ quên bớt đi những mệt nhọc trăn trở của đời thường.
Quốc Tâm ngồi cạnh Thuý Ái trong khung cảnh thơ mộng, xung quanh nước mênh mông, tiếng máy quay chầm chậm trên hồ. Hai người bên nhau thật lãng mạn, tình tứ. Thuý Ái nhắc anh khi thấy chú thiên nga trôi quá chậm trên hồ:
- Anh... đạp nhanh lên!
Bất giác Quốc Tâm vòng tay ôm cô thật chặt, anh siết nhè nhẹ, Thuý Ái giật mình ngơ ngác trước cử chỉ của anh. Cô cảm nhận được tình cảm anh dành cho mình, liền bẽn lẽn ngồi im.
Anh gác cằm lên vai cô thật nhẹ nhàng. Thuý Ái nghe hơi thở nồng nàn ấm áp của anh rất gần, anh hôn nhẹ lên cổ cô. Thuý Ái lặng người đi một thoáng.
Cô mắc cỡ đẩy nhẹ anh ra. Mắt nhìn thẳng vào anh chờ đợi một câu nói của Quốc Tâm. Anh cười thật dịu dàng rồi nói:
- Thuý Ái, anh yêu em.
Thuý Ái dừng đạp, cô tròn mắt nhìn anh. Tình cảm mà cô chờ đợi khao khát bấy lâu bùng lên mãnh liệt. Dường như cô không tin lời anh vừa nói hay cô nghĩ mình đang ngủ mơ?
- Anh yêu em thật không Quốc Tâm?
- Sao em thích hỏi anh như vậy. Em không tin anh hay em đang ngờ vực.
Cô nhoẻn miệng cười thật tươi:
- Không có, em đang vui và cứ ngỡ mình mơ.
- Nghĩa là em cũng rất yêu anh đúng không?
Thuý Ái gật đầu ngay. Cô đặt hết niềm tin, tương lai vào anh. Quốc Tâm thật là đáng yêu biết bao:
- Anh yêu tự bao giờ hả Quốc Tâm?
Thuý Ái ngã đầu lên vai anh thì thầm. Quốc Tâm vội quay lại anh nâng khuôn mặt đẹp như bức tranh vẽ của cô lên nói nhỏ nhưng rành rọt:
- Em nghe đây, anh yêu từ lâu lắm rồi từ cái nhìn đầu tiên, và anh biết mình khó rời khỏi đôi mắt đầy quyến rũ của em.
Thuý Ái định đẩy anh ra nhưng Quốc Tâm đã ôm cô thật chặt, cô kêu lên vì sung sướng:
- Anh quyến rũ em thì có.
Quốc Tâm im lặng, anh nhìn cô bằng cái nhìn đắm đuối, say mê, và anh đặt ngay lên môi cô một nụ hôn đầu đời thật nồng cháy khát khao. Hai viền môi ấm quấn lấy nhau trong niềm hạnh phúc vô biên. Con thiên nga như dừng hẳn lại trên hồ. Xung quanh thật tĩnh lặng. Nước hồ gợn sóng lao xao như chứng kiến cho lời thề của hai tâm hồn trẻ trung yêu nhau. Thuý Ái nhe hồn mình đang dâng sóng, nụ hôn chất ngất men say tình Ái, cô đã dâng trọn cho người mình yêu, cô hy vọng tràn trề nụ hôn này có thể giữ mãi bước chân và cuộc đời anh ở bên cô.