Số lần đọc/download: 13540 / 34
Cập nhật: 2015-07-23 22:51:07 +0700
Chương 7
K
hi cô tiếp viên trở ra thì thấy hai vai cô khách run lên như đang khóc. Cô ta đặt ly xuống bàn, nhỏ nhẹ bảo "sữa đã mang ra" rồi đi sang bàn khác, sau khi nhìn cô khách một cách thông cảm
Một lúc khá lâu, Diễm Khanh nghe tiếng gõ nhẹ trên bàn, tưởng là vú Hoà nên cô không ngước lên. Hình như không gọi được cô, nên người ấy nói như nhắc:
- Sữa nguội hết rồi, uống đi nào!
Giọng nói vừa ngọt ngào vừa có vẽ dỗ dành làm Diễm Khanh ngẩng phắt lên. Cô vô cùng ngạc nhiên Khang ngồi trước mặt, vẻ mặt anh như đã hiểu hết mọi chuyện
Diễm Khanh buột miệng:
- Sao anh biết tôi ở đây? Mà anh tới đây làm gì vậy?
- Vú Hoà gọi cho tôi. Lúc nãy tôi đoán không sai, thế nào tôi về thì cô cũng có chuyện. Cô định ở đâu đêm nay?
- Tôi không biết, đừng hỏi chuyện đó
Khang nhìn đồng hồ, rồi nhún vai:
- Gần 10 giờ rồi, giờ này cô vẫn còn chưa biết ở đâu thì gay go lắm, về nhà đi.
Diễm Khanh đưa tay lên che mặt, cô muốn lau mặt nhưng không có khăn. Như hiểu ý cô, Khang rút khăn trong túi, im lặng đặt đến trước mặt cô
- Cám ơn
Diễm Khanh cầm khăn lên lau mắt, hỉ mũi thật sạch. Đợi cô nín khóc hẳn, Khang lại nhắc
- Uống sữa đi! Đói lắm rồi phải không? Hình như từ chiều tới giờ cô chưa ăn gì phải không, không thấy mệt sao?
Không đợi Diễm Khanh trả lời, anh nói luôn:
- Cho dù có ghét người ta thế nào, thì cũng đừng tự làm khổ mình, như vậy chỉ bất lợi cho mình thôi
Diễm Khanh không nghe cũng không đủ sức hiểu hết ý nghĩa những gì anh nói. Cô chỉ ngồi im, vẻ mặt đờ đẩn vì đói
Khang nhìn cô 1 lát, rồi quay qua gọi tính tiền. Xong, anh nói như ra lệnh:
- Đứng dậy đi
- Không, tôi không về đâu cả
- Tôi không bảo cô về. Tôi đưa cô đi ăn đó. Không thì một lát thì tôi phải mang hoạ vì cô thôi
Diễm Khanh không phản đối. Cô đang nhàu nát vì suy sụp, cho nên bây giờ có người chăm sóc mình, bất kể là bạn hay thù, cô cũng không phản đối
Khang đưa Diễm Khanh vào quán cơm, tự động gọi 1 dĩa cơm, rồi ngồi chờ. Diễm Khanh nhai ngấu nghiến trước cái nhìn dò xét của Khang. Thấy cô ăn gần hết dĩa, anh lên tiếng:
- Cô uống gì không?
- Tôi muốn uống bia
- Giờ này mà uống mấy thứ đó làm gì, mệt lắm
- Nhưng tôi muốn uống
- Cũng được, nhưng ít thôi đấy
Anh quay qua gọi bia, nhưng tự động rót ra ly cho cô, nhưng chỉ rót nữa ly. Diễm Khanh cũng không phản đối, cô cầm lên uống 1 hơi rồi bỏ xuống
- Ngon thật! Lần đầu tiên tôi uống thứ này, đắng nhưng lại có vị ngon của nó
Khang nhướng mày:
- Lần đầu tiên à, lạ thật!
Quả thật, anh rất ngạc nhiên khi nghe nói như vậy. Một cô gái có môi trường sống như Diễm Khanh mà không biết uống bia, đúng là rất lạ. Cô nề nếp hơn anh nghĩ nhiều
Diễm Khanh chợt nhìn Khang, cười khẽ:
- Bà ta nói tôi quyến rũ anh, đã như vậy thì tôi sẽ làm thật. Tôi sẽ quyến rũ anh để trả thù họ
Khang bật cười. Đúng là Diễm Khanh không hiểu cả điều mình nói, dù bây giờ trông cô có vẽ tỉnh táo hơn. Anh nói như khuyến khích:
- Nếu kéo tôi về phía cô để trả thù, thì đó cũng là 1 ý hay, tôi không phản đối đâu
- Anh không sợ tôi lợi dụng à?
- Nếu cô đủ trình độ lợi dụng nổi tôi thì cũng thú vị lắm. Cứ làm thử đi!
- Nếu vậy, bây giờ đưa tôi đến chổ Lý Lệ hát đi
- Chi vậy?
- Để cho cô ta thấy tôi thật sự của anh. Mẹ cô ta muốn như vậy thì tôi sẽ làm như vậy
- Mới uống chút xíu đã say rồi
- Tôi không say. Anh biết không, lúc này trong đầu tôi chỉ có thù hận, và tôi muốn cua anh để trả thù họ
Khang nheo mắt:
- Cô nghĩ tôi là cậu bé hay là khối bột vậy?
- Nếu anh không giúp tôi trả thù, thì tôi sẽ nhờ người khác
- Ai vậy?
- Nam Quang. Anh ta thích tôi lắm đấy, nhìn cách anh ta nói chuyện, tôi biết
Nói xong, cô với tay lấy thêm bia rót vào ly. Khang định cản nhưng không kịp, cô đã uống tới giọt cuối cùng
Khang nói như lưu ý:
- Coi chừng say đó, mới uống lần đầu không quen đâu
Diễm Khanh không màng chuyện đó, cô nhìn anh bằng ánh mắt rừng rực nổi tức giận đau đớn như thể đang nhìn bà An. Giọng cô nhỏ nhưng rành rọt:
- Trên đời này, tôi ghét nhất là sự cướp giật, nhưng họ đã làm với tôi, thế thì tôi cũng sẽ để họ hiểu cảm giác đó
Khang hỏi nghiêm túc:
- Có ý định dùng tôi trả thù từ lúc nào vậy?
- Từ mới đây, khi thấy anh đi tìm tôi. Tôi không hiểu tại sao anh và Nam Quang có vẻ quan tâm tới tôi, nhưng như vậy cũng làm tôi an ủi, tôi không đẩy các người ra nữa đâu
- Vậy sao?
- Vú Hoà bảo tôi làm như vậy là không khôn ngoan, tôi cũng thấy tôi ngốc. Bây giờ thì không còn ngốc nữa
Nói xong, cô lại rót phần còn lại trong chai, lần này thì uống sạch cả chai bia. Khang lắc đầu:
- Đủ rồi, cô muốn say hay là thích uống vậy?
- Tôi thích uống. Không hiểu sao lúc này tôi thích cái gì đắng, hình như nó hợp với tâm trạng của tôi
Cô quay lại định gọi thêm, nhưng Khang cản lại:
- Thôi chứ, đừng gọi nữa
Anh quay qua cô tiếp viên:
- Cho tôi chai nước suối
Diễm Khanh định phản đối, nhưng anh đã khoát tay cô ta bảo đi. Diễm Khanh cau mặt:
- Anh độc tài lắm
- Còn hơn để cho cô về nhà nói nhăng nói cuội
- Tôi đã nói là không về đó nữa mà
Khang điềm nhiên:
- Vậy thì đi đâu?
- Tôi sẽ tới nhà bạn tôi
- Nếu vậy thì càng phải tỉnh táo. Khuya thế này mà tới nhà bạn ngủ, lại còn say, người ta đánh giá đó
Diễm Khanh chợt bật lên khóc:
- Bộ tôi có giá lắm sao mà sợ người ta cười? Từ lúc mẹ tôi mất tới giờ, tôi không còn là gì trong mắt người ta, ai cũng có thế ăn hiếp tôi, cả anh cũng vậy nữa sao?
Khang hơi sững sờ nhìn Diễm Khanh rồi nhìn quanh. Thấy vài cặp mắt ngó Diễm Khanh, anh vội vỗ nhẹ lên tay cô
- Đừng khóc, để tôi đưa cô về
Diễm Khanh hất tay anh ra, nói lớn:
- Tôi không về!
Cử chỉ bất ngờ của cô làm Khanh hơi lúng túng. Anh bèn gọi tính tiền, rồi kéo Diễm Khanh đứng lên:
- Đừng làm vậy trong quán, người ta nhìn kìa
- Kệ họ!
Khang nhìn Diễm Khanh chăm chăm. Không lẽ cô bị say. Tối nay cô rất khác thường, như lúc nãy còn đỡ đỡ, bây giờ thì hầu như không tự chủ được. Nghĩ vậy anh quyết định kéo cô đứng lên:
- Bây giờ cô muốn đi đâu cũng được, nhưng phải ra khỏi đây đã
Anh nói vậy, Diễm Khanh mới chịu đứng dậy. Nhưng cô dạt tay anh ra, tự đi 1 mình. Khang cố ý lùi lại đi phía sau. Anh thấy Diễm Khanh đi hơi loạng choạng. Lạ thật, chẳng lẽ cô say, uống có bao nhiêu đó mà
Khi ngồi vào xe, Diễm Khanh còn cố nhăn nữa:
- Nhưng tôi không về nhà đâu nha
- Vậy thì bây giờ cô sẽ đi đâu, nói cụ thể đi chứ
- Hay là anh đưa tôi về nhà anh đi
Khang hơi thắng xe lại:
- Cái gì?
Diễm Khanh nói với 1 chút thách thức:
- Tại sao lại không được chứ, đến nhà bạn bè thì ở đâu cũng được vậy. Ở nhà anh, tôi sẽ có cảm giác an toàn hơn
- Cô nương ơi! Cô có hiểu mình nói gì không?
- Hiểu chứ!
- Nếu muốn làm vậy để trả đủa Lý Lệ, thì coi chừng tự hại mình. Đừng có ngốc nữa, nghĩ cách khác đi
Không nghe Diễm Khanh trả lời, anh im lặng chờ cô suy nghĩ. Nhưng lâu quá vẫn không nghe Diễm Khanh lên tiếng, anh bèn hỏi lại
- Thế nào, suy nghĩ xong chưa? Cách hay nhất là nên về nhà đi
Diễm Khanh vẫn không lên tiếng. Khi anh quay qua nhìn thì cô đã ngủ từ lúc nào. Cô dựa vào thành ghế, tay khoanh trước ngực, đầu nghiêng qua 1 bên, ngủ say như đứa trẻ
Khang thở hắt 1 cái, lắc đầu ngán ngẳm, rồi chợt bật cười 1 mình. Anh quay đầu xe, chạy về hướng nhà mình. Có nghĩa là Diễm Khanh muốn đến nhà anh để trốn thật chứ không phải nói suông. Hình như đầu óc mù mờ quá nên cô không thấy như vậy là bất ổn
Về đến nhà, Khang tắc máy xe, đi vòng qua mở cửa, lay nhẹ Diễm Khanh
- Tới nhà rồi, cô dạy nổi không?
Gọi tới mấy lần Diễm Khanh mới nhướng mắt nhìn lên:
- Cái gì vậy?
- Tới nhà rồi đó, cô đi nổi không, xuống xe đi
Diễm Khanh ừ 1 tiếng, bước xuống xe. Nhưng vừa đi được vài bước, cô đã ngồi thụp xuống, đưa tay chận cổ như buồn nôn
Khang ngồi xuống cạnh cô
- Sao vậy, khó chịu lắm phải không?
Diễm Khanh chỉ lắc đầu chứ không nói được. Ngồi 1 lúc lâu, cô mới cố đứng dậy, rên rỉ:
- Chóng mặt quá, tôi thấy khó chịu vô cùng, làm sao bây giờ đây?
Khang cười nữa miệng:
- Uống thêm vài chai là hết chứ gì. Đã nói mà không nghe, bây giờ lên ngủ đi
Diễm Khanh không hiểu nổi Khang đang nói cái gì và cũng không nhận ra vẻ trách móc của Khang. Cô chỉ nhớ là mình được dìu đi. Đã ngừng lại mấy lần nôn thốc nôn tháo, sau đó không nhận ra gì nữa
Hôm sau, mãi rất trưa, Diễm Khanh mới tỉnh lại. Cô nghe đâu có tiếng nước chảy, nó vừa xa vừa gần, giống như thật mà cũng giống như chiêm bao
Diễm Khanh từ từ định thần lại, bắt đầu quan sát chung quanh. Cô hơi lo khi nhận ra đây không phải là phòng mình. Cô chống tay ngồi lên. Cảm giác nặng đầu làm cô nhăn nhó khổ sở rồi nằm phịch trở xuống
Cô giơ tay nhìn đồng hồ. Điều đó làm cô nhận ra tay áo khác lạ, rồi cô nhìn xuống người mình. Thấy trên người là bộ pyjama màu xanh nhạt, cô đam ra hoang mang vô cùng
Diễm Khanh gọi nhỏ:
- Vú ơi!
Không nghe tiếng vú Hoà trả lời, cô bước xuống giường. Mắt nhắm mắt mở quan sát căn phòng rồi đẩy cửa 1 phòng nhỏ gần cửa, chổ lối đi vào
Diễm Khanh chợt bụm mặt, hét lên 1 tiếng khi thấy Khang đang đứng dưới vòi nước. Cô quáng quàng chạy lại giường, nhào lên nệm, lấy mềm phủ lấy kín cả đầu, ngồi rút trong đó
Cô nhắm kín mắt, răng cắn chặt vào nhau và kêu thầm "trời ơi". Cảnh tượng vừa rồi thật là kinh dị, kỳ quái, khiến cô xấu hổ đến nóng cả người
Tại sao mình lại mở cửa phòng tắm của người ta? Rồi lại thấy những điều không thể nào chấp nhận. Sao mình tâm hơ tâm hất đến như vậy chứ
Và tại sao lại rơi vào hoàn cảnh kỳ cục tới như vậy? Không biết phải cư xử thế nào cho đúng. Và trên hết là còn mặt mũi nào mà còn nhìn nhau, sau khi cả hai đã rơi vào tình huống lố bịch này
Diễm Khanh cứ ngồi rúc trong mền, khổ sở kêu trời vì mắc cở, đến nổi ngồi im không dám cử động
Một lát sau, Khang đi ra, áo quần chỉnh tề. Anh liếc nhìn về phía giường. Thấy điệu bộ kỳ quặc của Diễm Khanh, anh cũng hơi bối rối với tình huống này, và đã tự trách mình vô ý không đóng cửa
Khang đến ngồi bên phía bàn, lấy giọng thản nhiên:
- Ra ngoài đi Khanh!
Diễm Khanh vẫn trùm kín mềm, hỏi vọng ra:
- Chổ này là phòng anh phải không? Sao tôi ở đây vậy? Có ai biết tôi ở đây không?
- Vú Hoà biết. Nhưng mà cô bỏ mền ra đi, làm gì cứ rút trong đó vậy
- Tôi không muốn ra
- Nhưng cô có thể ngồi như vậy hoài được không? Không thấy ngộp hả?
Thấy Diễm Khanh vẫn không nhúc nhích, anh hơi ngồi thẳng lên, lấy giọng tự nhiên như rất bình thường
- Mình cứ nói thẳng ra rồi bỏ hết nhé. Tôi xin lỗi vì lúc nãy quên đóng cửa, để xảy ra chuyện như vậy. Nhưng nó cũng không có gì quá đáng, cô không nên xấu hổ
Diễm Khanh làm thinh, cô biết Khang chọn thái độ tế nhị để bình thường hoá mọi chuyện. Nhưng cô làm không nổi
Khang nói tiếp:
- Cứ coi như cả hai chúng ta đều có lỗi, nhưng tôi thấy không có gì lớn đến mức không thể nhìn mặt nhau. Cô đừng nên quan trọng nó như vậy
Diễm Khanh nói nhỏ xíu:
- Tôi không quan trọng đâu
- Cô nói gì
Diễm Khanh ráng nói cho lớn hơn, nhưng giọng vẫn không thể nào bình thường được:
- Tôi không quan trọng chuyện này đâu
Dù vậy, Khang vẫn nghe được. Anh gật đầu
- Vậy thì tốt, bây giờ cô chuẩn bị về đi. Đồ của cô, tôi đã giặt và ủi xong rồi. Tôi ra ngoài 1 chút, cô cứ tự nhiên
Rồi anh đi ra và kép cửa lại cho cô
Diễm Khanh chờ thêm chút nữa, đoán là Khang ra hẳn rồi, cô mới ló đầu ra nhìn. Thấy cửa đóng, cô mới yên tâm bỏ mền ra, bước xuống giường. Cô bước qua phòng tắm, thấy bộ đồ treo trên tường, cô lại cắn chặt răng, úp mặt vào tường cố gắng trấn áp sự ngại ngùng. Đêm qua, chắc cô nôn mửa tùm lum lắm, nên Khang mới phải làm thế này. Hình dung anh chăm sóc mình thế nào, cô có cảm tưởng người mình sắp cứng thành đá đến nơi
Cô hối hả thay đồ, dọn dẹp lại giường, rồi cứ đứng im một chổ không biết phải làm gì nữa.
Một lát, cô nghe tiếng gõ cửa và Khang nói vọng vào
- Xong chưa Khanh?
Diễm Khanh không lên tiếng. Cô bước tới mở cửa, rồi đứng nép vào tường, dáng điệu lóng ngóng, dù cô đã cố gắng dấu đi vẻ ngựợng ngùng
Khang nhìn như cũng muôn tránh nhìn cô, anh nói từ tốn:
- Cô đói chưa?
Diễm Khanh lắc đầu nói nhanh:
- Tôi không đói, tôi muốn về nhà
Khang không nói gì. Cũng không nhắc lại chuyện cô đòi bỏ nhà đi đêm qua. Có lẽ Diễm Khanh thấy ra khỏi nhà còn khủng khiếp hơn nên cô chọn cách trở về
Anh đưa Diễm Khanh về. Trên đường đi, cả hai không nói chuyện với nhau được. Mấy lần anh đã cố tự nhiên gợi chuyện, nhưng Diễm Khanh cứ nín lặng. Như không đủ sức giả vờ làm ra vẻ tự nhiên nên anh cũng im luôn
Ngang qua 1 quán, Khang lên tiếng:
- Ăn chút gì rồi về, đừng để đói như hôm qua. Bây giờ trưa lắm rồi đó
Diễm Khanh lập tức lắc đầu:
- Tôi không ăn, cám ơn anh
Khang chợt cười 1 tiếng vì sự khách sáo của cô. Sáng nay, thái độ Diễm Khanh hoàn toàn khác hẳn, không vui vẻ, hoạt bát như lần gặp đầu tiên, không đề phòng, cau có như mấy ngày gần đây, mà cũng không nổi loạn như đêm qua. Sáng nay cô bị sốc vì chuyện tối qua không nói được và hoàn toàn mất tinh thần vì mắc cở. Tât nhiên anh cũng có chút ngượng ngập với cô nhưng bị chấn động thì không
Anh hiểu thế nào Diễm Khanh cũng sẽ tìm cách tránh mặt, nên nói như khuyên:
- Tôi biết chuyện vừa rồi làm cô rất khó chịu. Nếu như mình thấy không có gì quan trọng thì nó sẽ trở thành bình thường, Diễm Khanh! cố gắng bỏ qua đi nha.
Diễm Khanh gật đầu 1 cách máy móc. Lúc này cô đang không bình thường, nên không muốn nói chuyện, dù bất cứ chuyện gì
Khi Khang ngừng xe trước nhà, cô chỉ chào anh với vẻ né tránh rồi đi nhanh tới cổng bấm chuông, hoàn toàn không quay lại nhìn anh coi anh đã đi chưa
Khi vào nhà, cô gặp ngay bà An. Bà nhìn cô 1 cách soi mói. Nhưng bây giờ điều đó không có nghĩ lý gì cả, so với sự chấn động trong lòng, nên Diễm Khanh cũng không buồn quan tâm tới bà
Cô đi lên phòng, vú Hoà chờ cô với vẻ nóng ruột:
- Đêm qua con bị bệnh hả? Trong người thấy thế nào? Bớt chưa con?
- Dạ bớt rồi
- Cậu ấy đưa con về hả? Con ăn sáng chưa?
- Con chưa ăn, vú xuông bếp coi có gì đem lên cho con đi vú, con đói lắm
- Ừ, để vú đi
Vú Hoà lật đật đi xuống, khi trở lên thì thấy Diễm Khanh đang xếp đồ vào va-li. Bà nhìn cô ngạc nhiên:
- Định đi đâu vậy con?
- Về Đà Lạt, có lẽ mình sẽ không trở về đây nữa, vú chuẩn bị đồ đi vú
Nói xong, cô bỏ đồ đạc đó, bước qua bàn ngồi ăn. Cô lặng lẽ múc từng muỗng súp đưa lên miệng, vẽ mặt thẩn thờ, hoàn toàn không quan tâm mình đang ăn cái gì
Thái độ của Diễm Khanh làm vú Hoà lo sợ, bà bước qua ngồi cạnh cô:
- Con sao vậy? Khó chịu trong người hả con? Ăn nổi không? Hay là vú xuống mua cái khác cho con?
- Dạ thôi vú, con ăn cái này được rồi
Vú Hoà ngồi yên, thái độ của Diễm Khanh có cái gì đó rất bất thường. Sự bất thường làm bà linh cảm không phải là chuyện bà An, vì vậy bà càng lo hơn
Bà hỏi một cách chăm chú:
- Đêm qua, con gặp chuyện gì phải không? Đừng dấu vú, vú biết hết đó. Nói thật cho vú biết đi con, có phải con đã lỡ... với cậu ấy không?
Diễm Khanh buông muỗng xuống, mặt nhăn lại như bị chạm vào vết đau, cô nói như khóc:
- Vú đừng có hỏi, nhất định là vú đừng có hỏi chuyện này nữa. Con muốn quên nó luôn, vú hỏi nữa là con giận đó
Thấy Diễm Khanh sắp khóc tới nơi, vú Hoà càng lo dữ, không dám nói tiếp chuyện đó. Bà hỏi dè dặt:
- Con mà bỏ đi như vậy, không khác nào đưa nhà mình cho người ta ở đó Khanh
Diễm Khanh lắc đầu:
- Bây giờ con không còn đầu óc lo tính chuyện đó nữa, để mai mốt tính đi vú. Mình mà ở đây nữa, chắc con điên lên mất
Thấy mắt Diễm Khanh ngân ngấn, vú Hoà vội đứng dậy:
- Thôi được, đi thì đi, con đừng có khóc
Bà bước qua giường, lo thu xếp đồ đạc. Trong lòng bà thấy buồn vô hạn, nhà thì có người lạ vô ở, mà tự nhiên Diễm Khanh muốn lánh mặt. Không hiểu cô có chuyện gì. Từng tuổi này, phải long đong theo Diễm Khanh, bà thấy mệt mỏi vô cùng. Nhưng bỏ mặt cô thì bà không thể, vì bà thương Diễm Khanh như con của mình
Sáng hôm nay trời rất lạnh. Gần 8 giờ mà mặt trời lên không nổi. Sương dày đặc cả không gian. Có cảm giác như sương bay là là trong nhà, làm Diễm Khanh thấy lòng mình êm đềm. Cô đi ra sân, ngó qua nhà chị Như. Đã trưa rồi mà bên ấy vẫn còn đóng cửa. Không biết chị Như đã dậy chưa. Sáng nay chủ nhật, cô muốn rủ chị Như đi chợ. Từ lúc lên đây, suốt ngày cứ rút trong nhà, không gặp cả Mai Ly, cô thấy rất buồn. Đi chợ với chị Như biết đâu sẽ đở nhàm chán hơn
Diễm Khanh mở cổng định đi qua nhà chị Như, nhưng bỗng cô đứng sựng lại, bối rối cụp mắt nhìn xuống, khi thấy Khang đang đi về phía mình
Anh như chìm trong lớp áo dày cộm, và khuôn mặt khuất trong chiếc khăn quàng cổ, nhưng chỉ nhìn một thoáng, Diễm Khanh đã nhận được ra
Chỉ cần nhớ tới tên thôi, Diễm Khanh cũng đã thấy khổ sở, nói gì là phải chạm mặt
Khang đi nhanh về phía Diễm Khanh. Hai người đứng trước cổng nhà, giữa buổi sáng lạnh rét, nhưng không ai có ý nghĩ đi vào nhà
Khang đưa mắt nhìn đi nơi khác, như tránh làm cho Diễm Khanh ngượng ngập, anh nói từ tốn:
- Cô định đi đâu vậy?
- Định qua tìm chị Như, nhưng bên đó chưa có thức
- Vú Hoà khoẻ không?
- Khoẻ
- Vào nhà đi, đừng đứng ngoài này lạnh lắm
Vừa nói anh vừa chủ động đi vào sân, Diễm Khanh chậm chạp đi theo. Chợt cô ngừng lại giữa đường:
- Anh đừng vào nhà, ở ngoài này chơi đi
- Sao vậy?
- Tôi không... muốn vú Hoà nghe mình nói chuyện
Khang nhìn cô chăm chú như muốn tìm hiểu lý do, nhưng rồi cũng gật đầu:
- Cũng được
Cả hai ngồi xuống ở hai đầu băng đá, giữa những luống hoa Pensée vừa được chăm sóc nên cành hoa xanh tươi, nhưng hoa chưa kịp nở
Khang nhìn quanh vườn, rồi hỏi:
- Cô bắt đầu lại trồng hoa rồi à?
- Rảnh, không biết làm gì, làm cho vui
- Vậy à
Diễm Khanh ngồi im, trong lòng đầy những lưỡng lự phân vân. Cô tự hỏi có nên thẳng thắn nói chuyện với nhau, hay né tránh tất cả, cắt đứt thẳng thừng mối quan hệ này và không cho anh đến tìm nữa
Khang hình như cũng không thích quanh co nhiều hơn. Anh quay qua nhìn Diễm Khanh như quan sát rồi hỏi thẳng thắn:
- Về đây rồi, cô có thấy dễ chịu hơn không?
- Cũng có
Anh chợt cười khẽ:
- Tôi không ngờ 1 chuyện không đáng cũng làm cô khổ sở như vậy. Tất nhiên không ai có thể coi như nó không có gì, nhưng có đến mức phải trốn chạy như thế không? Mà liệu cô có quên được tôi không?
- Đừng nhắc lại chuyện đó, tôi xin anh đó. Tôi không bao giờ muốn nhớ đến nó nữa
- Tôi thì ngược lại, không thích né tránh. Tôi không chịu được những gì mập mờ rồi cứ để vướng mắc trong lòng, cô làm tôi thấy rất khó chịu
- Cứ để yên như vậy, rồi nó sẽ tự qua
- Bao giờ cô mới cho nó qua?
Không nghe Diễm Khanh trả lời, anh nói tiếp:
- Tôi biết chuyện đó đối với cô rất nặng nề, nhưng không ngờ tới mức như vậy. Khi biết cô bỏ đi, tôi bực mình hơn là thông cảm. Cô không có chút bản lĩnh nào sao?
- Tôi không cần biết mình ra sao. Bây giờ tôi cần 1 sự yên tĩnh, suy nghĩ về tất cả những chuyện đã qua
Khang ngắt lời:
- Ở thành phố cô không suy nghĩ được sao? Đúng hơn là cô muốn tránh mặt tôi
Diễm Khanh làm thinh. Bây giờ Khang đã nói đúng như ý nghĩ và việc làm của cô, có thể vì vậy mà cô không thể xem anh như người lạ, thậm chí gần như không thể thiếu, dù cô luôn tìm cách tránh né
Lúc đó, bên nhà Đông bắt đầu mở cửa và Như đi ra sân. Thấy hai người ngồi, cô reo lên mừng rỡ:
- Anh Khang, anh lên đây hồi nào, sao không qua em chơi?
- Nhà cô mở cửa trể quá. Nếu không có Diễm Khanh, thì chắc anh phải đứng ở ngoài chờ rồi
- Anh không gọi cửa mà còn bắt lỗi. Chứ không phải...
Cô chợt im bặt, nhìn hai người với nụ cười kín đáo
Diễm Khanh như gặp vị cứu tin, cô đứng lên ngay
- Qua nhà chị Như chơi đi, tôi muốn chơi với bé Hải
Rồi cô chạy vụt qua nhà Như, Khang lững thửng đi sau. Anh thừa biết Diễm Khanh muốn cắt ngang câu chuyện nhưng không tìm cách ép cô
Mọi người đều ngồi ở phòng khách. Như pha cà phê rồi mang ra đặt trước mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh Đông. Cô bắt đầu đưa mắt nhìn Khang:
- Lần này anh đi diễn, hay là thăm Diễm Khanh vậy? Gớm! nếu cổ không ở đây thì đời nào anh đi thăm tụi em
Đông lên tiếng như can:
- Em khủng bố tinh thần nó như vậy, làm sao nó dám tới
Như nhìn hết người này tới người kia, vui vẻ:
- Không biết bao giờ hai người gởi thiệp cho chúng tôi đây. Diễm Khanh coi vậy mà dấu kỹ ghê, từ hôm đó tới nay không nói gì với chị hết
Diễm Khanh kêu lên:
- Chị Như hiểu lầm rồi, em không có gì để nói hết
Như không nói gì mà chỉ cười. Nụ cười của 1 người tế nhị nên biết im lặng trước sự dấu diếm đó, Diễm Khanh càng thấy xốn xang hơn. Cô đang còn nhạy cảm chuyện đó với Khang, bây giờ nghe gán ghép như vậy, cô thấy khó chịu kinh khủng
Hình như hiểu tâm trạng của cô, Khang cố ý hướng ý nghĩ của Như qua hướng khác:
- Bé Hải đâu rồi Như?
- Nó còn ngủ, tối qua giởn tới khuya, sáng nay còn ngủ ngon lành
- Gởi đi nhà trẻ chưa?
- Chưa đâu! Nó còn nhỏ quá, gởi nhà trẻ sợ có bệnh
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì có khách tới. Như chạy ra mở cửa rồi mời hai người vào nhà. Đó là 1 cặp vợ chồng đứng tuổi. Người vợ trông có vẽ dịu dàng, quý phái, vừa nhìn thấy đã có cảm tình. Ông chồng có vẻ đứng tuổi hơn, vẻ mặt cởi mở dễ gần. Vừa nhìn họ là người ta có ấn tượng dễ chịu ngay
Mọi người chưa kịp chào nhau thì Diễm Khanh đã bật đứng dậy, nhào về phía người phụ nữ:
- Mẹ! Mẹ về rồi, mẹ về lúc nào sao không tìm con? Mẹ biết con trông mẹ không?
Vừa nói cô vừa ôm chầm lấy bà, nói lộn xộn những câu không nghe được rõ ràng, cô đang bất ngờ và sung sướng phát điên
Mọi người sửng sốt rồi đưa mắt nhìn Diễm Khanh rồi nhìn nhau. Đông lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ cổ bệnh trở lại? Sau này cổ phục hồi rồi mà
Như vội lên tiếng:
- Em bình tĩnh lại đi Khanh, đây là thím của chị. Chú thím mới ở Pháp về, chắc thím giống mẹ em lắm hả?
Diễm Khanh quay phắt lại:
- Không. Rõ ràng là mẹ em mà, không lẽ em không nhìn ra mẹ em được sao
Cô quay lại, lắc lắc tay người phụ nữ
- Mẹ! Mẹ nói đi, hổng lẽ con không phải là con của mẹ
Người phụ nữ dịu dàng ngỡ tay cô ra, nói nhẹ:
- Con lầm cô rồi con gái à. Cô không phải là mẹ con, và cô cũng không có đứa con gái nào hết
Diễm Khanh giương mắt nhìn bà, cả giọng nói cũng là của mẹ, sao mẹ lại có thể nói như thế. Cô ngơ ngác nói:
- Sao lại như vậy, mẹ quên con rồi hả? Làm sao mà mẹ quên con được chứ, mới có hai năm mà, kỳ vậy?
- Chắc cô giống mẹ con lắm hả?
- Không phải giống, nhưng thật sự là mẹ mà
- Không phải đâu con à
Diễm Khanh dở khóc dở cười được. Cô nhìn quanh, cố tìm 1 sự đồng tình. Nhưng không ai ủng hộ cô, chỉ có cái nhìn thông cảm tội nghiệp, khiến cô càng thấy khổ sở:
- Em đâu có điên đâu, sao mọi người không ai tin em hết vậy?
Như an ủi:
- Không ai nói em điên đâu. Nhưng em nhớ mẹ quá nên thấy ai giống là em nói như vậy thôi. Trên đời này, người giống người là chuyện bình thường mà
Diễm Khanh thất vọng ngồi xuống. Cô không nhìn thím Tường nữa, cô cũng không mắc cở vì hành động bộp chộp của mình, mà chỉ thấy hụt hẳng không bờ bến
Khang nói nhỏ vào tai cô:
- Mình về đi, để gia đình người ta nói chuyện
Diễm Khanh không muốn về chút nào. Nhưng thấy thím Tường không có vẻ gì quan tâm đến cô, nên cô đành đứng lên chào mọi người
Về đến sân nhà, Diễm Khanh nói 1 cách bứt rứt
- Anh có nghĩ là tôi điên không? Anh nói thật đi, tôi biết mọi người đang cho là tôi bị tinh thần phải không?
Khang lắc đầu:
- Tôi không nghĩ như vậy. Có lẽ cô bị choáng, khi thấy 1 người quá giống mẹ mình
Diễm Khanh thở dài:
- Tiếc là không ai tin tôi. Tôi biết mọi người đang nghĩ tôi bất thường. Nhưng trong thâm tâm, tôi tin chắc chắn đó là mẹ, linh tính nói với tôi như vậy
- Tôi biết cô nhớ mẹ quá nên không muôn thừa nhận sự thật. Nhưng cô phải nghĩ lại, không có người mẹ nào không xúc động khi gặp lại người con gái của mình sao một thời gian lâu như vậy
- Đúng, đúng...
- Như thím Tường không hề xúc động như cô, chỉ có vẻ tội nghiệp cô. Tôi đã quan sát bà ấy thật kỹ và không tìm thấy 1 sự che dấu tình cảm nào, rõ ràng bà ấy không xúc động khi gặp cô
Diễm Khanh chợt đứng dậy, chạy ào vào trong nhà làm Khang giật mình hoảng hốt. Anh sợ cô làm cái gì đó dại dột nên đi nhanh theo cô, gọi lại:
- Đi đâu vậy Khanh? Cô làm gì đó?
Diễm Khanh ngoái đầu lại:
- Chờ tôi 1 chút
Rồi cô chạy lên phòng mình, lát sau trở xuống với khung ảnh trên tay. Cô đến chìa trước mặt Khang:
- Mẹ tôi đó
Khang đón lấy khung ảnh, nhìn khá lâu. Anh phải thừa nhận là Diễm Khanh có lý, khi nói 1 mực đó là mẹ. Vì hai người giống nhau như tạc
Diễm Khanh nhìn anh chăm chăm:
- Anh có thấy giống không?
Khang nhìn cô thương hại:
- Rất giống. Tôi biết như vậy sẽ lam cô rất đau khổ. Nhưng đừng suy nghĩ về bà ấy nữa Khanh ạ. Cô phải chấp nhận thực tế là bà ấy không phải là mẹ cô
Diễm Khanh nói khẽ:
- Tôi hiểu
- Giống không có nghĩa có sự liên quan nhau
Một giọt nước mắt tự nhiên rơi xuống tay Diễm Khanh, cô nói nhỏ:
- Lý trí bắt tôi phải thừa nhận thực tế, tôi nhìn thái độ của bà ấy và hiểu rằng đó không phải là mẹ. Nhưng không hiểu sao tôi thấy bà ấy rất thân thiết
Cô chùi mắt, ngước lên, vẻ mặt tỉnh táo và cứng rắn:
- Tôi linh cảm đó thật sự là mẹ. Với người ruột thịt của mình thì tâm cảm sẽ mạnh lắm. Khi ôm bà ấy, tôi cảm nhận 1 sự thân thiết rất lạ lùng, nhưng mà không sao giải thích được
Thấy Khang cứ chăm chú nhìn mình, cô nhìn lại Khang 1 cách bình tĩnh:
- Bây giờ tôi rất tỉnh táo, không hề xúc động hay bấn loạn. Anh tin hay không tuỳ anh, nhưng tôi vẫn tin người đó là mẹ tôi
Khang ngồi yên suy nghĩ. Nãy giờ nghe Diễm Khanh nói chuyện, quan sát từng cử chỉ của cô, anh hiểu cô không hề bị rối loạn hay bị sốc. Thậm chí khi cô nói về linh cảm của mình, anh không thấy nó buồn cười chút nào
Nhưng thái độ dửng dưng của thím Tường thì phải giải thích thế nào? Lẽ nào bà ta có chồng mới nên không nhìn đứa con gái của mình
Mà nếu là vậy, chắc chắn bà ta cũng không thể nào thản nhiên đến mức phi thường như vậy
Diễm Khanh chợt lắc lắc tay Khang:
- Anh có tin những gì tôi nói không? Chị Như và anh Đông có nghĩ tôi bất thường cũng không sao, nhưng nếu anh không tin, tôi sẽ buồn lắm
- Tôi làm gì mà cô phải quan tâm ý nghĩ của tôi, cô vẫn thường muốn tránh tôi đấy mà
Nhưng Diễm Khanh không còn đầu óc nào tẩm ngẩm cách châm biếm của anh. Cô nói 1 cách cương quyết
- Tôi sẽ tìm cách gần gũi với thím Tường để tìm hiểu xem, tại sao trên đời có 2 người xa lạ mà giống nhau đến thế
Khang nói như gợi ý:
- Có khi nào thím và mẹ cô là 2 chị em sinh đôi, nhưng bị thất lạc không?
Diễm Khanh lắc đầu:
- Mẹ tôi không hề nói với tôi chuyện đó. Tôi chỉ duy nhất có 1 dì, nhưng dì ấy sống ở nước ngoài, dì ấy cũng hao hao mẹ tôi, nhưng không giống đến mức khác thường như vậy
- Vậy à
- Anh biết không, mẹ tôi có cách nói chuyện chậm rãi và nhỏ nhẹ, chứ không như tôi
Khang mỉm cười:
- Nếu không nổi giận, cô cũng nhỏ nhẹ lắm
- Không, đừng có đùa lúc này mà, tôi xin anh đấy. Lúc nãy nhìn thím Tường nói chuyện, tôi thấy động tác giống mẹ tôi kỳ lạ. Mẹ hay có thói quen chóng cằm như vầy nè...
Vừa nói cô vừa làm 1 động tác cho Khang xem, anh cũng chăm chú nhìn. Và trong khoảng khắc đó, anh chợt nhận ra Diễm Khanh có khuôn mặt hao hao thím Tường. Có điều, những đường nét của cô non nớt và đôi mắt to hơn
Bất giác, anh hỏi nghiêm chỉnh:
- Cô giống ba hay giống mẹ hơn?
- Giống ba nhiều hơn, mẹ thì chỉ 1 ít thôi. Mẹ có tật là không chịu được mùi dầu, da mẹ dễ bị dị ứng với các loại dầu lắm
- Vậy à?
Diễm Khanh ngồi nói huyên thuyên về mẹ mình, về những thói quen và cách thương yêu cô, Khang ngồi nghe chăm chú. Trước đây, anh vẫn biết Diễm Khanh buồn khổ khi mất mẹ. Nhưng bây giờ, nghe cô kể về kỷ niệm, anh mới hiểu hết cô lệ thuộc vào bà tới độ nào và anh hiểu tại sao cô sụp đổ khi mất mẹ
Cả hai ngồi cạnh nhau nói chuyện say sưa với nhau, không ai để ý thời gian trôi qua tự lúc nào. Đến khi vú Hoà bước ra thì hai người mới thấy là trưa
Vú Hoà nhìn Diễm Khanh 1 cách âu yếm:
- Vú để ý thấy con nói gì mà mê mải, nói đến độ vú nhìn cũng không thấy. Lâu rồi, vú mới thấy con vui vậy đó
Bà quay qua nhìn Khang với vẻ trìu mến:
- Nhờ cậu tới chơi, Diễm Khanh mới vui vậy đó. Phải chi cậu tới thường thì tốt quá
Diễm Khanh đưa mắt ra hiệu vú Hoà đừng nói, nhưng bà không để ý cái nhìn của cô. Bà mời rất thiệt tình
- Cậu Khang ở lại ăn trưa với Diễm Khanh nhé. Tôi chuẩn bị xong hết rồi
Diễm Khanh cũng giữ lại thật lòng:
- Anh ở lại đi. Dù sao hôm nay anh cũng rảnh mà phải không?
Khang nhìn cô như quan sát, rồi gật đầu:
- Nếu cô không còn ý nghĩ sợ tôi, thì...
Khang chưa kịp nói hết câu, vú Hòa đã ngạc nhiên ngắt lời:
- Sao lại sợ! Cậu hiền thế này, làm gì để Diễm Khanh phải sợ chứ.
Diễm Khanh khẽ nhăn mặt như không cho Khang nói. Cử chỉ của cô làm Khang bật cười, tự nhiên cô cũng cười theo.
Mọi người định vào nhà thì Như đi qua. Thấy chị, Diễm Khanh nảy ra ý định mời luôn 2 vị khách, nhưng cô chưa kịp nói thì Như đã lên tiếng trước:
- Anh Đông bảo anh Khang mời Diễm Khanh qua ăn bên nhà cho vui. Thím Tường cũng muốn nói chuyện với Khanh đó. Vú qua luôn há vú.
Mọi người chưa kịp trả lời thì Diễm Khanh gật đầu thật nhanh:
- Vâng, em thích qua nhà chị lắm, đi ngay đi chị.
Cử chỉ sốt sắng lạ thường của cô là vú Hòa rất ngạc nhiên, nhưng bà định bụng tối nay mới nói với cô.
Chỉ có Khang là hiểu rõ nhất tại sao Diễm Khanh nhiệt tình như vậy. Nên khi vú Hòa biểu ở lại, anh 1 mực từ chối và chiều theo ý Diễm Khanh không thắc mắc.
Mọi người đi qua nhà Như. Lúc đó thím Tường đang ở trong bếp, Diễm Khanh cũng hăng hái xuống phụ. Cô kéo tay vú Hòa đi, vừa đi vừa nói nhỏ:
- Vú nhìn thím Tường cho kỹ nhé, nhưng đừng nói gì cả.
- Sao vậy con?
- Vú đừng hỏi.
Nói rồi cô đi dấn lên phía trước, vú Hòa đi phía sau.
Lúc đó thím Tường đang đứng bên bếp nêm lại món canh. Khi thím quay ra, vú Hòa nhìn sững rất lâu rồi lẩm bẩm trong miệng:
- Sao mà giống bà chủ quá, giống như tạc vậy.
Bà không phản ứng bồng bột như Diễm Khanh nhưng cũng không dấu được tâm trạng bồn chồn.
Diễm Khanh cố ý dắt tay vú Hòa đến trước mặt thím Tường, nói như giới thiệu:
- Vú Hòa của con đó thím.
Vừa nói, cô vừa nhìn chăm chăm, xem thím Tường phản ứng thế nào. Nhưng thím chỉ gật đầu chào xã giao với 1 nụ cười hiền hậu.
lần nữa, Diễm Khanh lại thấy thất vọng. "Vú Hòa là người thân thiết theo mẹ mấy chục năm, mà mẹ cũng không nhận ra, vậy thì con biết làm sao bây giờ" - Cô nghĩ thầm 1 cách buồn tủi. Không hiểu sao cô cứ nhất định người phụ nữ này là mẹ mình.
Khi mọi người ngồi vào bàn ăn, Diễm Khanh cố ý chen với chị Như để ngồi cạnh thím Tường. Khang ngồi đối diện, không ngừng quan sát 2 người 1 cách kín đáo.
Anh suýt phì cười khi nghe Diễm Khanh hỏi thím Tường 1 cách ngây thơ:
- Thím ơi! Thím với chú đám cưới lâu chưa vậy?
Đông và Như đưa mắt nhìn Diễm Khanh, cách tò mò của cô làm 2 người sợ thím Tường phật lòng, nhưng thím trả lời hòa nhã:
- Chú thím mới gặp nhau mấy năm nay thôi.
Như vội lên tiếng:
- Nhà này trước đây là của chú Tường, chú đi Pháp nên để lại cho anh Đông với chị đó.
- Vậy chị có biết mặt vợ của chú không?
Ai cũng thấy Diễm Khanh hỏi quá tò mò, nhưng vì vẻ mặt cô thành thật và thơ ngây quá nên không ai nỡ bắt bẻ.
Đông nói đỡ:
- Thím lớn mất trước khi đám cưới anh, nên chị Như không biết mặt.
Sợ Diễm Khanh lại hỏi lôi thôi, Khang bèn lên tiếng như ngăn cô:
- Chuyện gì cũng từ từ chứ cô bé. Cô hỏi như thế chú thím giận đấy.
Vừa nói, anh vừa khẽ nháy mắt với cô. Diễm Khanh hiểu ý anh nên cố gắng im lặng. Nhưng cô cứ bồn chồn không yên và cứ nhìn thím Tường không ngớt.
Khi ăn xong, Diễm Khanh còn nấn ná ở lại và cứ quanh quẩn bên thím Tường, khiến Khang phải kéo cô ra 1 góc, nói nhỏ:
- Cô về đi, để khách còn phải nghỉ trưa. Mà cô cũng nên ngủ 1 chút, nhớ đừng căng thẳng quá nhé.
Diễm Khanh nói mà mắt không ngớt nhìn về phía thím Tường:
- Tôi thấy chú thím đâu có vẻ gì là mệt đâu.
- Nhưng phép lịch sự tối thiểu là phải để người ta nghỉ trưa. Cô quẫn trí mất rồi, Khanh ạ.
Diễm Khanh thở dài, gật đầu:
- Tôi về, nhưng bao giờ thím Tường thức, anh nhớ gọi điện cho tôi qua nhé.
Khang không nói gì, chỉ ra hiệu cho Diễm Khanh chào mọi người, rồi theo cô đi ra sân. Anh nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt cô:
- Tôi muốn cô định hình lại thái độ của mình. Cô thấy không, chỉ có cô quanh quẩn bên thím Tường. Còn bà ấy chỉ thân mật với cô như cách người ta lịch sự với nhau. Đừng làm bà ấy trở nên chịu không nổi cô.
Diễm Khanh nhìn anh 1 cách tức giận. Anh ta chẳng hiểu gì về sự bồn chồn đau khổ của cô. Cả anh ta cũng làm cô thất vọng. Bất giác cô buông 1 câu mệt mỏi:
- Khi người ta đi trên sa mạc, tìm 1 người đồng hành sao khó quá, chỉ là ảo tưởng phải không? Có lúc tôi tưởng anh là bạn đồng hành của tôi đấy, anh làm tôi thất vọng.
Khang điềm nhiên:
- Cô về nhà đi.
Diễm Khanh chán nản bỏ đi. Nhìn cô như không còn thiết đến bất cứ thứ gì trên đời, hoàn toàn không giống cô lúc bình thường chút nào.
Khang trở vào nhà. Đông đang ngồi đợi anh. Khang ngồi ngả người, gác chân bừa trên bàn với vẻ không vui. Anh hỏi thờ ơ:
- Khách về phòng rồi hả?
- Ừ. Còn mày, làm gì có vẻ không vui vậy?
Khang ngồi thẳng lên:
- Theo mày thì Diễm Khanh có nhìn lầm người không?
Đông hơi cười:
- Tao không nghĩ cổ bệnh trở lại, nhưng quả thật sáng giờ cổ có vẻ bất thường quá, thậm chí hỏi những câu làm tao sợ chú thím giận. Bình thường, cổ đâu có như vậy.
Khang hỏi đột ngột:
- Lúc nãy Như nói thím trước đã mất, có nghĩa là chú mới gặp thím này gần đây thôi, phải không?
- Mày cũng tin lời Diễm Khanh nói hả Khang?
- Cứ loại trừ trường hợp lầm lẫn đi, biết đâu cô ta có trực giác riêng của cô ta, mà những chuyện đó mình không giải thích được, cũng không nên bỏ qua.
Đông hoàn toàn không bị thuyết phục, nhưng vẫn trả lời:
- Thím trước mất lâu lắm rồi. Còn thím sau thì chú gặp lúc nào tao không biết, chú sống bên Pháp, gần 10 năm rồi mới về đó.
Khang trầm ngâm:
- Có lẽ tao phải hỏi thăm chú thôi.
Đông trợn mắt:
- Không lẽ Diễm Khanh nói cái gì mày cũng tin hả Khang? Yêu dữ vậy sao?
- Đừng nói chuyện tình cảm ở đây, tao nói nghiêm túc đó.
- Cái gì làm mày quan tâm đến cô bé đó như vậy?
Khang cười uể oải:
- Biết đâu bà xã mày nói đúng, hoàn cảnh của cô ta làm khơi lên bản năng hiệp sĩ của tao.
Đông cười xòa:
- Thì cứ thú nhận là mày thích cô ta đi.
- Cũng không biết, lúc này nói chuyện tình cảm là hơi sớm. Tao có thể nhờ mày 1 việc không?
- Việc gì?
- Mày sắp xếp để tao gặp riêng chú Tường, có thể nói Như rủ thím đi chợ, còn mày thì bận công việc. Tao chỉ ở đây được ngày mai thôi, sợ không có dịp gặp lại chú thím.
- Chú ở đến 1 tháng lận mà.
- Cứ tìm hiểu đi, 1 là có, 2 là không, kéo dài tình trạng lững lờ này tội nghiệp Diễm Khanh lắm.
Không biết Đông nghĩ gì mà cười gật gù 1 mình. Khang phớt tỉnh cử chỉ đó, anh hất mặt:
- Đồng ý không?
- Từ đó giờ có khi nào mày đề nghị chuyện gì mà tao không đồng ý đâu. Nghĩ ra, cô Diễm Khanh này cũng sướng, trong hoạn nạn gặp người hùng bảo vệ, so ra cũng đáng lắm.
Khang làm như không nghe cách chế giễu đó, anh uể oải đứng lên:
- Tao lên ngủ 1 chút đây.
- Làm gì mà mệt mỏi vậy? Đêm qua quậy ở đâu hả?
- Đúng là có quậy, nhưng hỏi làm chi, có vợ con thì lo tu đi.
- Còn mày thì sao, thích người ta mà còn quậy à?
- Chuyên môn nghĩ lệch lạc.
Nói xong, anh đi lên lầu, tiếng Đông cười lớn đuổi theo. Bất giác anh cũng cười 1 mình.
Khang lên phòng dành cho mình, khép cửa lại, ngủ 1 giấc khá lâu. Đến khi anh giật mình mở mắt thì đã hơn 6 giờ.
Mùa đông trời rất mau tối. Chưa 7 giờ mà màn đêm đã phủ xuống. Thức dậy trong cái lạnh se người, anh lại nghĩ đến Diễm Khanh và thấy lòng nao nao.
Không biết bây giờ Diễm Khanh đang làm gì, chắc cô đang nóng ruột ghê gớm. Mà không chừng cô đang ngồi dưới phòng khách với thím Tường.
Khang đi xuống nhà. Đèn đã bật sáng, nhưng trong nhà không có ai. Anh đi ra sân và thấy chú Tường đang ngồi 1 mình bên bàn đá đặt cạnh khóm tường vi. Trên bàn là tách cà phê và bình trà nóng. Chú Tường thật biết cách thưởng thức không khí ở đây.
Khang đến ngồi phía ghế đá đối diện, nhìn nhìn xuống bàn:
- Trời lạnh thế này, sao chú không vào nhà?
- Chú thích ngồi ngoài này hơn, vừa uống cà phê vừa thưởng thức vườn hoa. Lúc còn ở đây, chú có cái thú là uống cà phê ngoài sân.
Khang gật đầu:
- Mỗi lần lên đây, con với thằng Đông đều chọn chỗ này uống trà. Vào mấy quán cũng không dễ có vườn hoa thế này. Con thích nhất là hoa Pensée, thằng Đông trồng khéo thật.
Chú Tường hỏi lại:
- Khang cũng thích loại hoa này nữa à? Con trai mà thích hoa lá, kể cũng lạ đấy.
Khang gật đầu:
- Con nghe Đông nói trước đây chú cũng trồng hoa, có phải vậy không?
- Ừ, mà chú chỉ trồng loại hoa này thôi, không ngờ thằng Đông còn giữ lại vườn hoa này. Về đây mà không có vườn hoa thì chú thấy như thiếu cái gì đó.
Khang mỉm cười:
- Chú Tường lãng mạn thật.
Anh chỉ tay qua phía sân nhà bên cạnh:
- Cô bé nhà kế bên cũng thích trồng hoa này lắm. Lúc mới lên đây, ngày nào cô ta cũng loay hoay ngoài vườn.
- Cô bé mà lúc sáng nhận lầm mẹ đó hả?
- Dạ.
- Thấy cô ta quấn quít lấy thím, chú cũng tội nghiệp. Có lẽ mẹ cô ta giống thím lắm, nhưng bà ấy mất lâu chưa?
- Hơn 2 năm, hay hơn gì đó, con không rõ. Lúc con gặp thì cổ đang bị thần kinh, bây giờ thì bình thường lại rồi.
Chú Tường nghiêng người tới, tò mò:
- Tại sao đến nỗi như vậy, vì mẹ mất à?
Khang gật đầu:
- Không hẳn là mất, nghe nói bà ấy bị mất tích. Lúc đó bà ấy cùng ông chồng đi du lịch bên Thái, sau đó thì chỉ 1 mình ông ta trở về. Cú sốc đó làm cô con gái bị tâm thần luôn, may mà chữa được.
Anh ngừng lại, nhìn chú Tường với vẻ dè dặt:
- Cô ta 1 mực khẳng định đó là mẹ mình, cả bà vú cũng nghĩ như vậy. Có điều tại sao có sự giống nhau phi thường thì không ai giải thích được.
Thấy chú Tường trầm ngâm như suy nghĩ, anh cố ý nói tiếp:
- Cô con gái đang hoài nghi người mẹ mất tích chính là thím Tường. Có điều cô ấy không hiểu được, tại sao bà mẹ không hề nhìn đến con, không nhận ra thật sự, chứ không phải là tránh né.
Thấy chú Tường vẫn không nói gì, anh kiên nhẫn nói thêm:
- Không có mẹ, ông dượng công khai đưa người khác vào nhà, cô ta chịu không nổi nên cứ bỏ đi. Nếu không ngăn chận thì cô ta sẽ bị cướp tất cả, mất hết tất cả, mà cô ta thì còn quá thơ ngây.
Chú Tường nhíu mày:
- Người nào mà tàn nhẫn vậy?
- Ông ta là cha dượng của Diễm Khanh. Mẹ cô ta mất không đầy 1 năm thì ông ấy đã quen với người khác, hiện giờ bà kế đang đưa cô con riêng về ở chung, họ lấn lướt Diễm Khanh ra mặt. Cũng không có gì lạ, cô ta còn nhỏ, lại không biết gì về việc làm ăn, ông ta dễ thao túng tiền bạc hơn.
- Từ chuyện đó dẫn đến chuyện cướp tài sản chỉ là 1 bước ngắn, cô bé đó khó mà đối đầu với người từng trải như ông ta.
- Cho nên, nếu được, xin chú hãy giúp cô ta điều tra về bà mẹ, chính con cũng cảm thấy có gì đó khuất lấp trong chuyện này.
Chú Tường mỉm cười không vui:
- Mãi đến gần cuối đời, chú mới tìm được người phụ nữ như mình muốn, chú rất sợ có cái gì đó đảo lộn cuộc sống yên ổn hiện tại, nhưng chắc chú không thể làm ngơ rồi.
Khang nhìn ông chăm chú:
- Nói vậy, có nghĩa là chú cũng thấy cái gì đó không ổn đối với thím, phải không?
Chú Tường thở dài:
- Thật ra, lúc thấy cô bé đó nhận mẹ, chú đã suy nghĩ không ít. Có thể cô ta không bị quáng mắt hay là ảo tưởng.
Khang hơi nghiêng người tới trước, hơi mất tự chủ:
- Chú thấy được chuyện đó sao? Có lẽ chú là người duy nhất lý giải được tình trạng của thím. Cả con cũng tin Diễm Khanh không nhìn lắm, có điều tại sao thím không nhận cô ấy?
Chú Tường nói chậm rãi:
- Chú gặp thím cách đây 2 năm thôi. Bây giờ nghĩ lại, chú cứ nghĩ chuyện đó như số phận.
Khang bật cười khi nghe 1 người đàn ông như chú Tường nói đến số phận. Nhưng anh vội ghìm lại:
- Xin lỗi chú.
Chú Tường khoát tay như không để ý:
- Lúc đó chú đi du lịch bên Thái, trong 1 lần đi dã ngoại, chú gặp 1 phụ nữ nằm ngất trong rừng. Bà ấy bị thương rất nặng, không biết lý do gì, nhưng rất may là cứu được. Chuyện bà ấy thoát chết hẳn là 1 phép lạ. Có điều sau khi hồi phục thì bà ấy không nhớ được gì.
Không phải là Diễm Khanh mà Khang vẫn thấy như sắp nghẹt thở. Anh tin điều mình suy đoán là đúng. Và anh cố im lặng để cho chú Tường nói hết.
Chú Tường nhìn Khang với vẻ không vui:
- Con cũng đoán được kết quả rồi phải không? Cho tới bây giờ, thím vẫn bị dằn vặt muốn biết quá khứ của mình, tiếc là chú không cách gì để gợi cho thím nhớ.
Khang nói thẳng thắn:
- Vậy thì chú nhờ Diễm Khanh đi. Nếu đúng thì tốt, còn như không phải thì cô ta cũng không bị ấm ức.
- Có lẽ chú sẽ để thím tiếp xúc với Diễm Khanh. Nếu thật sự 2 người là mẹ con thì coi như chú đã giúp bà ấy tìm lại gia đình, để bà ấy khỏi bị dằn vặt. Còn sau đó thế nào thì tùy bà ấy quyết định.
- Con nghĩ lúc đó chú sẽ có thêm cô con gái. Cô bé đó ngoan và dễ thương lắm, chú có thể yên tâm.
Chú Tường cười nhẹ:
- Chuyện đó xa vời quá, nếu được vậy thì tốt. Chú không câu nệ con riêng của bà ấy và nếu bà ấy muốn trở về với gia đình thì chú cũng không cản.
- Thím Tường thật may mắn khi gặp chú, người cha dượng của Diễm Khanh không vị tha như vậy đâu.
- Có thể ông ta có cái lý của ông ta.
Khang hỏi tế nhị:
- Có thể thím Tường không hoàn toàn lơ là với Diễm Khanh, có thể thím cũng đang nghĩ 1 điều gì đó.
- Bà ấy có suy nghĩ đó, dù không nhận ra được con gái, nhưng bà ấy vẫn quan tâm về cô ta rồi họ sẽ tìm cách tiếp xúc nhau thôi.
- Con cũng mong như vậy.
Chú Tường chợt nhìn anh khá lâu, như tìm hiểu:
- Hình như con quan tâm đến cô bé ấy quá mức bình thường. Thằng Đông nói với chú, con chưa có nơi ổn định?
Khang mỉm cười thừa nhận:
- Có lẽ con cũng như chú vậy, không thể dửng dưng trước 1 cô gái như Diễm Khanh.
Chú Tường định trả lời thì thấy thím Tường và Như về ngoài cổng. 2 người xách lỉnh kỉnh các túi đựng thức ăn như chuẩn bị cho 1 bữa tiệc.
Khang đến cầm giúp 2 người. Anh mang tất cả vào bếp, giúp thím Tường và Như chuẩn bị buổi tối.
Đúng như chú Tường nghĩ, khi bàn ăn sắp dọn xong, thím Tường nói như nhắc chủ nhà:
- Như qua mời bà vú với Diễm Khanh qua chơi cho vui.
Khang lên tiếng:
- Để con mời cho thím. Biết thím mời, cô bé đó vui lắm.
- Thím cũng vậy, không hiểu sao thím thấy cô bé đó rất thân, con bé nói chuyện rất dễ thương.
Khang nhìn thím Tường như dò xét. Anh lại nghĩ đến gương mặt cương quyết của Diễm Khanh sáng nay, khi cô nói với anh rằng, linh cảm nói với cô, thím Tường chính là mẹ mình.
Có thể phụ nữ có những nhạy cảm riêng, mà những người đàn ông không có được. Và dù không tin vào những chuyện tâm linh vớ vẩn, anh vẫn phải thừa nhận khả năng tuyệt vời đó của họ.