Having your book turned into a movie is like seeing your oxen turned into bouillon cubes.

John LeCarre

 
 
 
 
 
Tác giả: Robyn Donald
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Innocent Misstress, Royal Wife
Dịch giả: Hoàng Yến
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1183 / 17
Cập nhật: 2015-12-31 12:49:58 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
afiq thả lỏng tay, áp má lên đầu Lexie, nhẹ nhàng vỗ về nàng trong lúc nàng trở về với thực tại.
"Còn quá sớm", giọng anh khàn đục một cách lạ thường, "Và mặc dù em giống như ngọn lửa rừng rực cháy trong vòng tay anh, anh vẫn thấy vẻ mơ màng trong đôi mắt hút hồn kia, anh nghĩ em đang cố kiềm chế để không ngáp một cái bên bờ vai anh. Chúc ngủ ngon, Lexie. Ngủ ngon nhé. Ngày mai anh sẽ đưa em đi tiếp chuyến tham quan bị ngắt quãng bởi vụ tai nạn".
Hình như nàng thoáng thấy hình ảnh của loài ngựa hoang nổi tiếng ở Moraze. Lẽ ra Lexie thấy vui mới phải. Nhưng nàng lại sốc và sợ hãi, nàng cố hết sức nhưng cũng chỉ dốc được chút nhiệt tình ít ỏi. Dập tắt ý nghĩa phản đối, nàng tỏ ra bình thản và dịu dàng thậm chí nàng còn cảm thấy như mình bị tước mất thứ gì đó lúc anh buông nàng ra.
"Em cũng rất mong chuyến đi đó". Ôi chúa ơi; giọng nàng hết sức nhẹ nhàng, nàng còn nghe thấy cả hơi thở, như thể nàng đang bắt chước Marilyn Monroe vậy.
Không nhìn vào ánh mắt anh, nàng mỉm cười rồi bước vào phòng, trái tim rộn ràng, xao động, nàng đóng cửa lại rồi dựa lưng vào cánh cửa gỗ chạm trổ tinh xảo, cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho những khớp xương rã rời.
Tình hình này thật nguy hiểm. Lẽ ra nàng không được phép để xảy ra những giây phút yếu lòng trong vòng tay anh như thế, giây phút của ham muốn xác thịt vẫn cuộn chảy trong cơ thể nàng.
Cho phép ư? Nàng đã chào đón, đầu hàng, và chìm đắm trong niềm khoái cảm cho đến phút cuối cùng khi nàng không còn khả năng phòng ngự nữa. Xúc cảm mãnh liệt trong nàng, niềm hân hoan mà Rafiq đã đem đến cho nàng khiến nàng thấy sợ hãi. Khi anh chạm vào cơ thể nàng, nàng thấy dường như không còn kiếm soát nổi bản thân nữa, nàng trở thành một ai khác, một con người xa lạ không biết xấu hổ, không biết tự chủ.
Lexie đứng bật dậy, bước đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm ra vịnh, hướng ánh mắt về phía dải san hô trắng.
Nàng chậm rãi hít một hơi thật sâu. Những ngày bối rối ở Moraze đang cho nàng thấy rằng nàng không có khả năng tạo ra những mối quan hệ dễ dãi với những ham muốn xác thịt, và sau đó là lời chào tạm biệt khi đã thiết lập xong.
"Không phải mẫu người của mình", nàng chua chát nói với căn phòng im ắng. Chắc chắn không phải là với Rafiq…
Nhưng chí ít nàng đã học được một điều từ anh: anh cũng không chỉ muốn sự đụng chạm xác thịt thông thường. Vì lẽ ra anh đã có thể có được nàng lúc đó, anh biết thế, nhưng anh đã rút lui.
Nàng khẽ cắn môi. Vì sự kháng cự của nàng vô cùng yếu ớt, nên không được để xảy ra bất cứ mối quan hệ thân mật nguy hiểm nào. Sau buổi ngày mai, nàng sẽ rời khỏi lâu đài. Và nàng sẽ xác định rõ ràng rằng nàng chẳng bán mình vì cái gì hết. Anh sẽ không ép nàng; Rafiq de Couteveille là một người phức tạp, và trên đời thì có vô số phụ nữ phức tạp, từng trải, sẵn sàng thoả mãn những ham muốn của anh.
Cảm xúc nhói đau ấy không phải là sự ghen tuông, hay - tệ hơn nữa – nó là nỗi đau trong sâu thẳm tâm hồn.
"Kia kìa!" Rafiq chỉ tay, giọng anh gấp gáp, "Em có nhìn thấy không?"
"Có". Thật ngoạn mục. Lexie nâng chiếc ống nhòm anh đưa cho và quan sát bầy ngựa nhỏ.
Không hề sợ hãi trước sự xuất hiện của chiếc ô tô, những chú ngựa ngẩng đầu, bình thản nhìn họ. Vài con ngựa non bất kham nhảy vọt sang một bên, lớp da của chúng lấp lánh dưới ánh mặt trời nhiệt đới, chỉ để cúi đầu, gặm đầy một miệng cỏ non. Con ngựa đực đầu đàn rõ ràng đã nhận thấy chiếc xe đặc biệt này không có gì nguy hại. Mặc dù vẫn để mắt tới người, nhưng điệu nhảy của nó chứng tỏ niềm tin tuyệt đối của mình. Ngay cả con ngựa cái già khôn ngoan, chị cả trong đám thê thiếp của con ngựa đực, cũng đã cúi xuống gặm cỏ trở lại.
Lexie lại liếc trộm vẻ mặt kiêu ngạo của Rafiq trong lúc anh quan sát đàn ngựa. Khuôn mặt góc cạnh tỏ ra rất thoải mái, như thể việc nhìn thấy bầy ngựa đã thoả mãn nỗi nhớ trong tâm hồn anh. Tim nàng đập nhanh hơn. Nàng sẽ cảm thấy thế nào nếu anh nhìn nàng giống như thế?
Giận dữ với chính mình vì khát khao vô vọng, nàng lại đưa ống nhòm lên quan sát. "Chúng có mặt ở Moraze được bao lâu rồi?"
"Người con dâu đầu tiên của dòng họ de Couteveille đã mang theo mấy con ngựa của cha mình. Chúng được thả tự do trên hòn đảo này và sinh sôi nảy nở kể từ đó".
Giống những người trong dòng họ de Couteveille, nàng nghĩ rồi nói trong tiếng thở dài, "Em sẽ nhớ mãi ngày hôm nay. Cảm ơn anh rất nhiều".
"Rất hân hành", anh điềm tĩnh nói, và nổ máy. Trong lúc họ xuôi chiều gió xuống vùng đất trũng màu mỡ, anh hỏi "Em thích loài nào nhất – thú rừng sống trên núi hay những con ngựa".
Nàng cười phá lên, "Câu hỏi thật không công bằng, nhưng em rất quan tâm đến loài thú rừng, và muốn biết làm thế nào mà tổ tiên của chúng đến được đây".
"Các nhà sinh vật học đang nghiên cứu gốc tích của chúng", anh đáp. Vẫn giọng nói ấy, anh tiếp tục, "Vậy là em thích những con ngựa hơn?"
Ngạc nhiên trước sự nhạy bén của anh, nàng thú nhận, "Vâng, chúng hoang dã và tự do, và cũng thật đáng yêu. Em thấy ghen tị với chúng".
"Có lẽ chúng ta đều ghen tị". Anh liếc nhìn nàng khiến các đầu ngón chân nàng râm ran. "Nhưng em cũng có tự do đấy thôi. Hay em sắp từ bỏ nó?"
Nàng giật mình vội đáp, "Không".
Ánh mắt anh sáng lên rồi lại chằm chằm nhìn về con đường trước mặt. "Điều gì hấp dẫn em với ý nghĩ tự do?"
"Chắc chắn đó là mong mỏi của tất cả". Nàng nhìn chiếc xe đang đi đằng trước họ do một vệ sĩ lái và cả chiếc bên cạnh nó nữa. Sống như thế khiến nàng thấy ngột ngạt. Sao Rafiq có thể chịu đựng được?
Nàng quay sang nhìn anh và hỏi, "Anh có hài lòng với cuộc sống của mình không?"
"Hãy cho anh biết theo em, cuộc sống của anh là như thế nào?"
"Anh phải sống với tư cách là người cai trị Moraze. Không bao giờ anh muốn được thoát ra, sống theo ý mình sao?"
Ánh mắt anh lướt qua gương mặt nàng, sau đó lại nhìn về con đường trước mặt. "Đôi lúc", anh nhún vai, "Còn em? Cuộc sống nào kìm giữ em?"
Lexie cắn môi. Giống anh, nàng phục vụ ông bà, tổ tiên mình, nhưng nàng không định kể cho anh nghe về cha nàng. "Chẳng có gì cả", nàng ngập ngừng ước giá mà nàng không dấn thân vào cuộc sống này.
Nàng quan sát xung quanh rồi nói, "Ồ! Em nhận ra chỗ này rồi – đó là nơi vụ tai nạn xảy ra". Nàng nhíu mày, rướn người về phía trước con đường và hai bờ có lúc chiếc xe đi ngang qua. "Em cứ tự hỏi vì sao em không nhìn thấy con vật đã băng qua mũi xe mình".
"Có thể em đã nhìn thấy nó, nhưng vì sốc quá nên em không nhớ thôi", Rafiq điềm tĩnh nói. "À! Người tài xế đã khoẻ hoàn toàn trở lại rồi nhé".
"Em vẫn cảm thấy có lỗi vì không đi thăm chị ấy được", Lexie nói không cần suy nghĩ.
Anh nhún vai. "Em thật chu đáo. Chị ấy không câu nệ đâu".
Điều gì đó trong giọng nói của anh khiến nàng quả quyết, "Phép lịch sử giản đơn không có nghĩa là chu đáo". Và không cần tế nhị, nàng lái cuộc nói chuyện sang hướng khác. "Anh nói xem em nên mặc gì trong bữa tiệc tại khách sạn? Em không biết phải mặc như thế nào thì phù hợp".
Anh lại liếc nhìn nàng một cách khó hiểu, cứ như nàng đang làm anh rất ngạc nhiên. "Chiếc váy em mặc tối hôm anh gặp em đẹp lắm".
Chiếc váy lụa màu hồng nhạt Jacoba đã mua tặng nàng ư? Lexie rất thích chiếc váy đó, và không chỉ bởi màu sắc ánh lên trên mái tóc nàng, khiến làn da của nàng sáng hơn hẳn so với thông thường, mà còn vì khi mặc nó, nàng cảm thấy như biến thành một ai đó khác - một con người tự tin hơn, cá tính hơn.
Phân vân giữa mong muốn được trở nên xinh đẹp và sự cảnh giác hèn hạ, nàng do dự, mắt dán chặt vào phong cảnh hai bên đường trong lúc Rafiq lái xe qua khúc quanh chữ chi.
Khi chiếc xe đã vượt qua một cách tài tình và an toàn, nàng hỏi, "Anh chắc
"Chắc", anh đáp và mỉm cười, môi anh khẽ cong lên với vẻ thích thú khiến nàng thấy vui vui. "Ở đây, màu sắc rất quan trọng", anh nói tiếp, "Dường như là đặc trưng của miền nhiệt đới. Ở những vùng khí hậu mát mẻ hơn, người ta mặc đồ có màu dịu hơn".
"Có thể là vì màu da của em nhợt nhạt, nên khi dùng những màu sắc sống động sẽ làm màu da càng bị chìm đi".
"Nhưng em thì không", anh nói với sự tự tin của một người đàn ông cho rằng bàn luận chuyện áo quần với phụ nữ chẳng có gì là bất thường cả.
Giọng nói chắc nịch của anh khiến nàng ửng hồng đôi má. "Vậy em sẽ mặc chiếc váy đó".
Chỉ nên dừng ở đây, vì nàng không biết phải nói sao nữa.
Mặc dù anh không có vẻ gì là đang tán tỉnh nàng, nhưng đôi mắt màu xanh sẫm lại ánh lên như lời khen ngợi lúc lướt qua khuôn mặt nàng trước khi tiếp tục dán chặt vào con đường trước mặt.
"Em mặc gì cũng đẹp", anh thốt lên lúc lái xe qua một khúc quanh chữ chi khác.
Lexie không biết đó là lời khen hay là cách để anh củng cố sự tự tin ở nàng.
"Cảm ơn anh", nàng phấn chấn, và ước sao được đi chơi với anh thường xuyên hơn, thậm chí nàng còn cho phép mình được hẹn hò với anh thêm đôi ba lần nữa. Liệu có chắc kinh nghiệm sẽ cho nàng ý tưởng nào đó để mở lời với anh không?
Chắc là không, nàng vừa mỉa mai nghĩ, vừa ngắm nhìn tia nắng lấp ló qua những hàng cây - rừng ven biển thưa thớt hơn hẳn so với rừng nhiệt đới. Rafiq de Couteveille, người cai trị Moraze, không phải là một con người bình thường.
"Khu rừng khiến em nhớ đến New Zealand", nàng lơ đãng nói. "Những cái cây thân to vươn thẳng lên trời, mỗi một chạc cây và hốc cây đều có rất nhiều thực vật biếu sinh - hệt như một ngôi nhà vậy!
"Rừng mưa nhiệt đới trên khắp thế giới đều giống nhau. Anh đã từng xem các bức ảnh chụp thực vật ở New Zealand. Anh rất ấn tượng với kích thước và vẻ đồ sộ của những cái cây khổng lồ mọc ở phía bắc - rất oai nghiêm. Cây thông caori phải không?"
"Vâng. Loài cây biểu tượng của miền Bắc New Zealand, cùng với cây pohutukawa mọc ở biển".
Nàng lại đưa mắt nhìn ra chỗ khác, mong mỏi được trở về nhà an toàn, tránh xa vẻ đẹp nguy hiểm này cùng với cảm giác liên tục bị theo dõi và kiểm soát.
Tất nhiên, đó chỉ là tưởng tượng. Mặc dù bị choáng ngợp trước Rafiq, nhưng nàng không ngây thơ đến độ tin vào sự nghiêm túc ở những cái ôm hôn của anh, cho dù nàng có bị xao động thế nào đi chăng nữa.
Đúng, anh tốt bụng - việc anh đưa nàng về nhà sau vụ tai nạn đó còn hơn cả lòng tốt – nhưng điều đó cũng chẳng có nghĩa lí gì. Có thể anh sẽ được coi là chu đáo - ngoại trừ những nụ hôn kia – nếu nàng là bà già năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc.
Con đường hiện ra thẳng tắp lúc họ đến một cánh đồng phì nhiêu, màu mỡ với những đồn điền trồng mía và nông trại trồng hoa đủ các màu khoe sắc - những bông hoa lan toả hương thơm ngát, làm say đắm lòng người, những bông vỹ hoa tím rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời, và những củ gừng nhô len khỏi mặt đất với hình thù kỳ quái trông rất sinh động.
Lexie khẽ thốt lên, "Đẹp quá".
"Đúng thế", anh bình thản nói, và lại liếc nhìn nàng. "Em có mệt không? Có một nơi ở xa đây một chút mà có thể em sẽ muốn xem".
"Em không sao". Một cách nào giảm nếu đó đúng là sự thật; cảm xúc của nàng đang dâng lên đến đỉnh điểm trước vóc dáng đầy hấp dẫn và uy lực của anh.
Anh nhấn vào một cái nút và nói bằng ngôn ngữ địa phương với chiếc xe đi trước. Vài giây sau, anh giảm tốc độ, đột ngột rẽ ngang và cho xe lên núi, đi xuyên qua khu rừng mà càng vào sâu càng rậm rạp hơn.
"Chúng ta sẽ tới một cái hồ nơi vốn là miệng núi lửa đã tắt", anh nói. "Người dân trên đảo tin đó là nơi ở của một nàng tiên vô cùng xinh đẹp nhưng khá nham hiểm, thú tiêu khiển của nàng tiên này là quyến rũ các thanh niên trai trẻ rồi đuổi họ đi. Họ đau đớn trước tình yêu dành cho nàng và bị chết đuối vì cố sức bơi tới vòng tay của nàng".
Lexie cố ngăn cơn rùng mình lạ thường rồi khẽ cẠtiếng hỏi, "Chuyện này có thường xuyên diễn ra không?"
Anh nhìn nàng thích thú, "Không, chí ít là trong ký ức của những người còn sống, nhưng cũng có thể vì hầu hết thanh niên trai tráng đều thận trọng không lên đó chừng nào chưa lấy vợ. Vì nàng không hứng thú với những người có vợ".
"Anh không sợ sao?", Nàng hỏi pha chút giễu cợt, rồi ngay lập tức ước giá mà không buột ra câu hỏi đó.
Anh cũng mỉa mai đáp lại, "Không hề. Nhất định anh phải gặp được cô gái mà anh sẵn sàng hi sinh tính mạng".
Tim nàng thắt lại. Anh đang cảnh cáo nàng - tại sao?
Tối qua, khi anh không để ham muốn xác thịt đi tới tột cùng, nàng đã rất ấn tượng vì nàng nghĩ điều đó có nghĩa là anh không chỉ muốn thân xác nàng. Liệu nàng có hiểu nhầm sự quan tâm của anh không? Có lẽ câu nói thẳng thừng cách đây vài phút của anh ngụ ý muốn nói rằng anh không có ý định cho một mối quan hệ nghiêm túc.
Liệu có cách khéo léo nào để anh biểt rằng nàng không hề ngu ngốc hi vọng điều đó – ngay cả trong những giấc mơ không?
Không, nàng trầm ngâm, rồi gạt bỏ ý nghĩ đó đi. Nhưng anh biết nàng muốn có anh. Tối qua, phản ứng cuồng nhiệt của nàng trước những nụ hôn của anh đã khiến nàng sợ hãi muốn bỏ chạy, nhưng như thế thì thật hèn nhát. Rafiq là người đàn ông đầu tiên nàng muốn có - gợi tình, chu đáo, thông minh, quyến rũ và đáng tin cậy.
Ai sẽ là mối tình đầu của nàng đây?
Và Lexie đã quyết định – một quyết định táo bạo, thậm chí có thể là mạo hiểm - một người mà nàng biết có thể sẽ làm nàng đau khổ.
Nhưng nàng cũng biết rằng, cho dù có đau khổ, nàng vẫn sẽ không bao giờ hối tiếc. Chỉ một lần trong đời, nàng sẽ không màng đến sự thận trọng và sẽ đi theo tiếng gọi của niềm khát khao.
Thế cũng đáng, nàng nghĩ, cố kiểm soát hơi thở dồn dập. Nàng quay đầu, giả vờ ngắm cảnh, và nàng biết lần sau nếu có hôn anh, nàng sẽ - chà, nàng bồn chồn nghĩ, nàng sẽ để anh nhận ra rằng nàng không cần được nâng niu. Nàng là một người tự do, độc lập, và nàng muốn có anh.
C hình tròn, bao quanh là rừng rậm rạp, và nằm về một phía của vách đá theo hình bán nguyệt. Bất chấp ánh nắng chan hoà, một làn sương mờ ảo bao phủ mặt hồ và âm thanh duy nhất là những tiếng chim líu lo từ xa vọng lại.
"Em có thể hiểu vì sao lại có truyền thuyết đó". Lexie nói rồi liếc quanh. "Đó là một nơi huyền bí. Nước vẫn còn nóng chứ?"
"Không, nhưng làn sương kia thì gần như lúc nào cũng có". Anh nhìn nàng, không hề bận tâm đến chiếc xe hộ tống và người vệ sĩ đứng xoay lưng về phía họ đang quan sát khu rừng bằng cặp ống nhòm. "Theo anh biết, những cái hồ trên miệng núi lửa rất phổ biến ở New Zealand".
"Có một dãy núi lửa không hoạt động gần nơi em sống, và trên miệng của một trong những ngọn núi lửa đã tắt đó có một cái hồ đầy những con lươn to bằng cánh tay". Nàng cười méo mó, "Nơi đó cũng gợi cho người ta nghĩ đến nhiều điều, nhưng có thể vì lúc trèo lên được vách đá thẳng đứng thì họ đã kiệt sức lắm rồi".
Anh bật cười, nắm lấy tay nàng dẫn về chỗ chiếc xe đang đậu. "Chúng ta phải đi thôi. Tối nay anh có một cuộc hẹn không thể bỏ lỡ".
Họ về gần đến lâu đài thì anh đột nhiên nói, "Tối nay anh sẽ không về ăn tối, nhưng tối mai, anh biết một nhà hàng nhỏ hấp dẫn, nếu em muốn đi. Đầu bếp ở đó đúng là một thiên tài".
Cố giấu vẻ thất vọng, nàng đáp, "Em rất thích. Cảm ơn anh".
Lên đến phòng, nàng thở dài, hai tay ôm chặt lấy người rồi bước vào phòng tắm sang trọng, bật vòi hoa sen. Lẽ ra phải tắm nước lạnh, nàng nghĩ; trong phút chốc nàng tự hỏi liệu Rafiq có đang tán tỉnh mình không – theo cách truyền thống ấy.
Thật may, cảm giác bình thường trở lại đã xua đuối hi vọng đó. Nhưng anh không thể giả mạo sự ham muốn mãnh liệt của mình. Chính xác là như thế.
Niềm hân hoan bùng cháy, hoàn toàn khác so với cảm giác lúc nàng nhận ra Felipe thích mình. Nàng đã vui, đã thích có anh ta ở bên, đã thấy anh ta rất hấp dẫn, nhưng giờ những điều đó trở nên mờ nhạt và tầm thường so với những gì Rafiq đã tạo ấn tượng trong nàng.
Trong lúc lau khô người, nàng tự hỏi không biết lúc này Felipe đang làm gì. Kể từ sau vụ tai nạn, nàng gần như chẳng hề nhớ đến anh ta – khi ở bên Rafiq, trong đầu nàng thậm chí còn chẳng có cho bất kỳ người nào khác.
Và nàng vẫn rất giận Felipe khi nghĩ tới việc suýt nữa anh ta buộc nàng cùng lên giường.
Có lẽ nàng vẫn nên tìm cách liên lạc với anh ta, để nói với anh ta rằng chuyện giữa hai người đã chấm dứt. Nhưng anh ta đâu có tìm cách liên lạc với nàng, và vì anh ta chỉ có ý định lưu lại vài ngày nên có thể anh ta đã rời khỏi Moraze rồi. Có thể nàng sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh ta nữa, ý nghĩ ấy đột nhiên khiến nàng thấy mình được tự do và nhẹ nhõm.
Ngồi ăn tối một mình, nàng nhớ lại lời nói của Rafiq trong lúc họ ở bên cái hồ nguy hiểm.
"Anh phải gặp được cô gái anh sẵn sàng hi sinh tính mạng…"
Thật lạ là sao nàng lại thấy nhói đau như thế.
Mình đã quen với cảm giác đó rồi, nàng nghĩ một cách quả quyết, vì nàng không muốn đóng vai một kẻ hèn nhát nữa và nàng đã đổi ý.
Lexie dành cả buổi sáng hôm sau trong sự lười biếng xa hoa để đọc mấy cuốn sáng Rafiq đã cho người mang tới phòng cùng lời nhắn ngắn gọn xin lỗi về sự vắng mặt của anh. Một là cuốn tiểu thuyết của một tác giả nổi tiếng ở Moraze, cuốn kia là sách giới thiệu cặn kẽ về hòn đảo kèm theo những bức ảnh tuyệt đẹp và một quá trình lịch sử thú vị. Sau đó nàng bơi mấy vòng quanh bể đến mệt lử và chợp mắt trong cái nắng nóng ban ngày, nàng quyết tâm tỉnh táo trong buổi tối ấy và chứng tỏ rằng nàng đã hoàn toàn bình phục sau một tai nạn vô cùng nhỏ.
Bữa tối, nàng mặc chiếc váy rất đẹp màu hồng nhạt làm nổi bật mái tóc óng ả. Mình không đến nỗi nào, nàng khẳng định, rồi chỉnh lại đường viền cổ áo. Chiếc váy dài chấm mắt cá chân, chiếc thắt lưng ôm lấy vòng eo thon thả.
Cảm giác run run, xúc động ùa đến. Lát nữa thôi, nàng và Rafiq được riêng tư bên nhau. Có lẽ họ sẽ trao nhau những nụ hôn, và nàng sẽ một lần nữa được cảm nhận cái xiết chặt vừa sung sướng, vừa đau đớn trong vòng tay anh.
Và lần này, thay vì nghe theo mệnh lệnh của anh, nàng sẽ cho anh thấy - phải thật tinh tế - rằng nàng đã sẵn sàng cho bước tiếp theo.
Cho dù bước tiếp theo đi chăng nữa…
Rafiq đưa Lexie tới nhà hàng trong chiếc ô tô bình dân. Nhờ sự phối hợp ăn ý của cả hai, họ nói chuyện rất vui vẻ, phần lớn là về hòn đảo và vẻ đẹp của nó. Đi sâu vào trong trung tâm vài dặm, họ tới một toà nhà lớn lung linh ánh đèn, xập xình tiếng nhạc. Lexie thấy rât vui khi chiếc xe lướt qua nơi đó.
Anh nói, "Vì ngành công nghiệp mía đường được hợp lý hoá cách đây mấy năm, nên một số nhà máy cũ biến thành những nơi như thế này để người dân trong vùng có thể cùng nhau đến ca hát, nhảy múa và chơi nhạc. Giờ chúng cũng thu hút cả khách du lịch nữa, nhưng anh nghĩ em thích một nơi nào đó nhỏ bé và ấm cúng hơn. Em đồng ý chứ?"
Đó là dấu hiệu tốt cho thấy anh đã hiểu ý nàng, mặc dù ngay lúc này đây, có thể nàng sẽ đồng ý nếu anh nói với nàng rằng mặt trăng sắp rơi xuống biển. Nàng thản nhiên nói, "Có vẻ hay đấy".
Quãng đường còn lại trôi qua trong im lặng, mặc dù cả hai đều thấy vui vẻ Rafiq cho xe rẽ xuống một con đường nhỏ hẹp dẫn ra phía biển. Những lá cọ phía bên trên chầm chậm đung đưa trong gió, mùi mằn mặn của biển hoà quyện với hương hoa nồng nàn tràn ngập khắp vùng trũng ven biển này. Lexie chăm chú ngắm nhìn dải đá ngầm trắng xoá vòng quanh mũi bên nhô ra như một toà lâu đài khổng lồ, hoang vắng so với bầu trời lấp lánh muôn vàn vì sao.
Nàng có thể chờ; trên thực tế, cảm xúc dồn nén này sẽ khiến cho những nụ hôn của họ ngọt ngào hơn, mãnh liệt hơn. Nửa háo hức, nửa e sợ, nàng tự hỏi liệu tối nay…?
Chiếc xe của Rafiq rõ ràng rất nổi tiếng; một người đàn ông chạy ra chỉ cho họ bãi đỗ khuất sau một chiếc sân nhỏ.
Rafiq đã đưa bao nhiêu cô gái khác tới đây rồi? Lexie cắt đứt dòng suy nghĩ có đôi chút ghen tuông lại. Hãy sống vì hiện tại, nàng tự nhủ mình trong lúc cùng anh sánh bước vào nhà hàng đầy dây leo rủ xuống.
Sau này, khi nghĩ lại, Lexie sẽ luôn nhớ đây là một buổi tối đầy thú vị. Họ ăn hải sản tươi ngon, uống rượu sâm-panh, và anh đã tỏ ra rất tôn trọng khi cho nàng biết các kế hoạch của mình với tương lai của đất nước anh, mặc dù ban đầu anh có cảnh báo nàng, "Có thể anh sẽ làm em phát chán".
Lexie nhướn mày lên. Không một điều gì ở anh có thể làm nàng chán cả - và nàng nghĩ anh không hề biết điều đó. Với lại, nàng tự vệ như thế là quá đủ rồi. Nàng chẳng bận tâm nữa. "V công dân của một quốc đảo nhỏ bé khác – có số dân ít hơn Moraze khoảng một triệu người em rất quan tâm đến nhìn nhận của anh về tương lai của nó".
"Anh hi vọng, cuối cùng nó sẽ trở thành một đất nước độc lập, tự chủ, có thủ tướng riêng", anh nhanh chóng nói. "Nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm trước khi đạt được điều đó. Nền dân chủ mới vừa được xây dựng; cha anh và ông nội anh là những người chuyên quyền nhân từ xưa cũ, vì thế anh có nhiệm vụ tạo ra những thay đổi trong khi những thói quen cũ rất khó gạt bỏ. Có thể sẽ phải đến thế hệ sau, cái cải cách mới thật sự được áp dụng để người dân Moraze lựa chọn và trở thành người chủ của chính mình".
"Và anh không hối tiếc vì đã từ bỏ quyền lực?"
Anh nhún vai. "Không". Anh lướt nhìn gương mặt nàng rồi nói, "Ban nhạc bắt đầu chơi rồi. Em có muốn khiêu vũ không?"
Ở Moraze, có vẻ khiêu vũ cổ điển rất được ưa chuộng. Thật may, Lexie đã từng theo các bạn của mình tham dự các khoá học hồi còn ở trường trung học. Nếu biết một ngày nào đó sẽ được nhảy điệu vanxơ với người cai trị hòn đảo đẹp kỳ lạ ở Ấn Độ Dương này, thì nàng đã chú tâm học hơn, nàng nghĩ trong lúc đứng lên bước theo anh.
Tim đập thình thịch, nàng thả mình vào vòng tay Rafiq để anh ôm lấy và buông mình trôi theo cảm xúc. Anh cuốn theo bản nhạc một cách uyển chuyển, nhẹ nhàng, khớp nhịp hệt như một vận động viên điêu luyện. Trong vòng tay rắn chắc của anh, khi cơ thể anh chỉ cách Lexie chưa đầy ba xăng-ti-mét, nàng thấy như sức hút ái tình đang kéo họ sát lại gần nhau, vừa thích thú, lại vừa lo sợ.
Một phần nàng muốn những bức dạo đầu qua nhanh và họ sớm trở về lâu đài để nàng được phó mặc mình cho niềm khoái cảm liều lĩnh kia. Một phần nàng muốn nâng niu, trân trọng lối giao tiếp tinh tế này cuả ánh mắt và xúc cảm, cũng như khát khao về mặt thể xác chưa được thoả mãn, hứa hẹn giây phút được lao vào vòng tay nhau như những con thiêu thân của anh và nàng.
Ban đầu họ còn nói chuyện, nhưng sau đó, cả hai cùng im lặng; Rafiq vòng tay ôm lấy lưng nàng, nàng thở gấp gáp hơn lúc hai cơ thể chạm vào nhau, cùng đung đưa theo tiếng nhạc.
Lexie quên mất sự hiện diện của những người khác, và dù cho ánh đèn mờ ảo, những người kia vẫn dễ dàng nhìn thấy họ. Ánh mắt nàng dán chặt vào ánh mắt đầy muốn của Rafiq, nàng khiêu vũ trong niềm khát khao rạo rực.
Anh nói, "Chúng mình rời khỏi đây nhé".
Không hề nhận ra mình đang nói, nàng đáp, "Vâng".
Tình Nàng Ngây Thơ Tình Nàng Ngây Thơ - Robyn Donald Tình Nàng Ngây Thơ