Số lần đọc/download: 2587 / 51
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:38 +0700
Chương 7
S
áng hôm sau Georgie cẩn thận tự mình dọn chiếc giường mà cô đã ngủ rồi đi xuống gác. Trong bếp, cô thấy một cô gái đang đứng ở quầy bếp, lưng quay ra cửa, một rổ dâu tây đặt trước mặt. Cô ta có mái tóc đen đã nhuộm xén ngắn một bên, nhưng bên còn lại thì để tới ngang quai hàm và tỉa nhọn. Ba biểu tượng kiểu Nhật Bản nhỏ xăm trên gáy cô ta ẩn hiện sau chiếc áo phông không tay màu xám, và mấy chiếc kim băng lớn siết chặt một cái lỗ to đùng ở bên mé chiếc quần jean. Cô ta trông như một ca sĩ nhạc rock những năm 90, và Georgie không tưởng tượng được cô ta lại làm trong bếp nhà Bram.
“Ờ... xin chào.” Lời chào của cô ra đi không lời đáp lại. Cô không quen với những người không hồ hởi xun xoe mình, thế nên cô thử lại. “Tôi là Georgie.”
“Cứ như thể tôi không biết điều đó ấy.” Cô gái vẫn không quay lại. “Đây là đồ uống sáng dinh dưỡng đặc biệt của Bram. Cô sẽ phải tự làm bất kể thứ gì mà cô muốn.” Máy xay gầm lên hoạt động.
Georgie chờ tới khi tiếng động cơ lặng đi. “Và cô là...”
“Quản gia của Bram. Chaz.”
“Gọi tắt của?”
“Chaz.”
Georgie bắt được thông điệp rồi. Chaz ghét cô và không muốn nói chuyện. Không lạ khi Bram có nàng quản gia trông như vừa bước ra từ một bộ phim của Tim Burton. Georgie bắt đầu mở cửa tủ bếp, tìm một cái cốc. Khi đã tìm thấy, cô mang nó qua máy pha cà phê.
Chaz tấn công cô. “Đó là hỗn hợp đặc biệt của Bram. Nó chỉ dành cho anh ấy.” Cô ta có hàng lông mày rất đậm, một bên mày xỏ khuyên, và đường nét trên mặt nhỏ nhắn, sắc bén, gây cảm giác thù địch. “Đồ thường ở trong tủ bếp kia kìa.”
“Tôi chắc chắn anh ấy sẽ không thấy phiền nếu tôi uống một tách.” Georgie rút bình cà phê ra khỏi cái máy pha cà phê hiện đại.
“Tôi chỉ làm đủ cho một người.”
“Tốt nhất từ giờ trở đi nên làm thêm một ít.” Lờ đi những mũi tên tẩm độc đang phóng vào mình, Georgie lấy một quả táo trong cái bát họa tiết Talavera của Mexico và mang nó theo ra ngoài hiên cùng với cốc cà phê.
Cô uống nửa cốc cà phê của anh - rất ngon - rồi kiểm tra tin nhắn. Lance lại gọi cho cô thêm lần nữa, lần này từ Thái Lan. “Georgie, chuyện này thật điên rồ. Gọi cho anh ngay nhé.”
Cô xóa tin nhắn đi, rồi gọi điện cho chuyên gia PR và luật sư của cô. Việc cô lảng tránh những gì xảy ra cuối tuần qua đang khiến họ phát rồ, nhưng cô sẽ không kể sự thật cho bất kỳ ai, kể cả những người đáng ra cô phải tin. Cô dùng với họ cùng cái kịch bản mà cô đã thử nghiệm trên trợ lý riêng của mình hôm qua khi cô sắp xếp để cậu ta bắt tay vào đóng gói đồ đạc cho cô. “Tôi không tin nổi các bạn mà lại không đoán ra rằng tôi và Bram đang hẹn hò. Đúng là bọn tôi đã cố hết sức để giữ kín chuyện đó, nhưng các bạn vẫn thường hiểu rõ tôi mà.”
Cuối cùng cô cũng gợi đủ dũng khí để gọi cho Sasha. Cô hỏi về vụ hỏa hoạn, nhưng Sasha gạt phắt đi. “Tớ đang xử lý đây. Giờ thì giải thích xem thật ra là đang có chuyện gì vậy, không phải cái chuyện lố bịch mà April đã kể với tớ rằng cậu và ngài Gợi Cảm trở nên hoài niệm vì bản phát lại Skip và Scooter đâu nhé.”
“Đó là câu chuyện tớ bịa ra, và chúng ta đều sẽ bám chắc vào nó, được chứ?”
“Nhưng...”
“Thôi mà.”
Sasha cuối cùng cũng đầu hàng. “Giờ thì tớ sẽ cho qua, nhưng lần tới tới đến L.A., chúng ta sẽ nói chuyện dài đấy. Không may là tớ cần ở lại Chicago một khoảng thời gian nữa.” Georgie luôn mong chờ những chuyến thăm L.A. của Sasha, nhưng cô còn hơn cả sung sướng khi được trì hoãn một cuộc thẩm vấn mà cô biết sẽ cực kỳ dai nhách.
Cô không thèm gọi cho đại diện của cô. Bố cô sẽ đảm nhận Laura. Việc cô giành được tình yêu của ông cũng giống như ở trên bánh xe tập thể dục của một chú chuột hamster quay không ngừng nghỉ vậy. Bất kể cô chạy nhanh đến thế nào, cô cũng chẳng bao giờ tới gần mục tiêu hơn được. Một ngày nào đó, cô phải ngừng cố gắng. Còn việc nói với ông sự thật... Không phải bây giờ. Không bao giờ.
Bram bước ra hiên, uống cạn một cốc nước màu hồng, đậm đặc và sủi bọt. Khi ngắm cách chiếc áo phông của anh dính chặt lấy những cơ bắp xa lạ kia, cô quyết định rằng mình thích vẻ nhếch nhác thời xưa của anh hơn. Ít nhất cô cũng hiểu được nó. Cô quan sát miếng dâu cuối cùng biến mất trong miệng anh. Cô cũng muốn một cốc sữa lắc màu hồng sủi bọt làm đồ ăn sáng. Nhưng nói cho cùng, cô muốn rất nhiều thứ mà cô không thể có. Một đám cưới tuyệt vời, con cái, một mối quan hệ lành mạnh với bố cô, một sự nghiệp sẽ phát triển theo tuổi tác. Ngay lúc này, cô sẽ xác lập một kế hoạch tỉ mỉ để khiến công chúng tin rằng cô đang yêu.
“Thời gian nghỉ ngơi đến hồi kết rồi, Skipper ạ.” Cô nhỏm dậy khỏi ghế. “Cuối tuần đã hết, và báo chí đang đòi câu trả lời. Tối thiểu, chúng ta cũng phải lập kế hoạch cho mấy ngày tới. Việc đầu tiên chúng ta cần làm là...”
“Đừng làm Chaz khó chịu.” Anh quệt một mẩu bong bóng hồng khỏi khóe miệng.
“Tôi sao? Cô gái đó là một cỗ máy thô lỗ biết đi biết nói.”
“Cô ấy cũng là quản gia giỏi nhất mà tôi từng có.”
“Cô ta trông như mới mười tám tuổi. Ai lại có một quản gia trẻ thế chứ?”
“Cô ấy hai mươi rồi, và tôi có đấy. Hãy để cô ấy yên.”
“Nếu tôi sống ở đây thì việc đó hơi khó đấy.”
“Để tôi nói thẳng này. Nếu tôi phải lựa chọn giữa cô và Chaz, Chaz sẽ thắng tuyệt đối.” Anh và cái cốc rỗng không của anh biến vào nhà.
Họ đang ngủ với nhau. Điều đó sẽ giải thích được thái độ thù địch của Chaz. Cô ta có vẻ không giống mấy cô nàng bạn tình thường thấy của anh, nhưng Georgie thì biết gì về sở thích hiện tại của anh nào? Chẳng mảy may, và cô không có ý định thay đổi điều đó.
Nửa tiếng sau, Aaron Wiggins, trợ lý riêng của cô, đến. Cô giữ cửa trước để cậu có thể lèn qua với cái va li to nhất của cô và vài món đồ còn treo trên móc. “Ngoài kia là cả một vùng chiến sự,” cậu nói, với vẻ thích thú của một anh chàng hai mươi sáu tuổi vẫn mê mẩn video game. “Thợ săn ảnh, cả một đoàn tin tức. Em nghĩ em đã từng thấy cảnh đó trên tờ E!”
“Tuyệt,” cô rầu rĩ đáp. Aaron làm trợ lý riêng cho cô từ khi tay trợ lý trước đào ngũ sang phe Lance và Jade. Cân nặng của cậu cũng gần bằng chiều cao - khoảng một trăm ba sáu kilogram và gần một mét bảy lăm. Mái tóc nâu khỏe của cậu bao quanh khuôn mặt mập mạp được trang trí thêm cặp kính quái gở, với một cái mũi dài và cái miệng nhỏ dễ thương.
“Mai em sẽ đóng gói số quần áo còn lại của chị,” cậu nói. “Chị muốn để những thứ này ở đâu.”
“Trên tầng. Tủ đồ của Bram đầy rồi nên chị chuyển phòng bên cạnh thành phòng thay đồ.”
Aaron hết cả hơi khi họ lên đến tầng một, cái túi chéo màu đen của cậu trượt xuống tới tận khuỷu tay. Cô ước gì cậu chăm sóc bản thân hơn, nhưng cậu không để ý tới vẻ cảm thông của cô. Khi họ đi qua phòng ngủ của Bram, cậu liếc nhìn vào trong rồi dừng khựng lại. “Hay quá.”
Hệ thống âm thanh, chứ không phải cách bài trí, thu hút sự chú ý của cậu ta. “Có phiền không nếu em đặt đống này xuống và ngắm nghía một chút?” cậu nói.
Biết rõ cậu yêu đồ điện tử đến thế nào, cô không thể từ chối. Cậu bỏ tạm quần áo và va li của cô vào phòng kế bên, rồi quay lại để xem xét hệ thống điện tử. “Quá khủng.”
“Tiệc tùng chứ, nhóc con?” một giọng nói lụa là đến từ ngưỡng cửa.
Câu này này khiến Aaron khịt mũi một cái thật kỳ khôi. “Tôi là Aaron. Trợ lý riêng của Georgie.”
Bram nhướng một bên lông mày hoàn hảo của anh với Georgie. Trợ lý riêng thường là những cô gái trẻ dễ thương hoặc những chàng gay chải chuốt. Aaron chẳng khớp vào loại nào hết. Cô đã định không thuê cậu, dù bố cô tiến cử cậu cho việc này. Nhưng trong buổi phỏng vấn của họ, chuông báo cháy trong nhà cô bị chập mạch, và cậu đã khắc phục sự cố dễ dàng đến nỗi cô quyết định cho cậu một cơ hội. Cậu tỏ ra rất vui tính, thông minh, chu đáo đến đáng sợ, và không câu nệ gì những nhiệm vụ mà cô giao. Cậu cũng không quá tự cao tự đại hay thích làm trò, và không bao giờ nghĩ đến việc xin xỏ cô, chẳng hạn như đưa cậu vào một câu lạc bộ hợp thời hay nhà hàng nổi tiếng, những chuyện mà trợ lý cũ của cô vẫn coi là lẽ đương nhiên.
Rất nhiều cậu trai như Aaron đã từ quê nhà miền Bắc chuyển đến L.A. với mơ ước tạo ra được dấu ấn đặc biệt ở Hollywood chỉ để rồi phát hiện ra rằng những công việc ấy chẳng hề dễ đến. Giờ Aaron làm việc với tư cách trợ lý riêng kiêm điều hành trang web của cô. Lúc rảnh rỗi, cậu chơi video game và ăn đồ ăn vặt.
Aaron bắt tay Bram, rồi chỉ về phía hệ thống âm thanh nằm trong cái tủ thô kệch với hai cánh cửa trông như thể có xuất xứ từ một khu truyền giáo Tây Ban Nha. “Em đã đọc về những thứ này. Anh có nó bao lâu rồi?”
“Tôi lắp đặt nó năm ngoái. Cậu muốn nghe thử không?”
Trong khi Aaron khám phá dàn điện tử, Georgie kiểm tra căn phòng trống ở góc nhà nơi cô quyết định lập văn phòng của mình. Cuối cùng Aaron cũng ra chỗ cô, và họ chọn những loại đồ đạc cô cần từ nhà kho. Sau khi họ lập xong kế hoạch khóa cửa ngôi nhà thuê của cô và thảo ra một bức thư đưa lên trang web dành cho fan, Georgie bảo Aaron hủy hàng loạt buổi hẹn và cuộc họp khác nhau mà cô đã định tham dự cho xong trước khi cô đi nghỉ sáu tháng.
Cô đã lên kế hoạch du lịch ở châu Âu - tránh xa các thành phố lớn để dạo quanh vùng nông thôn. Cô vẽ ra cảnh lang thang trong các thị trấn nhỏ, leo lên những con đường mòn lâu đời, và có thể, chỉ có thể thôi, tìm ra bản thân. Nhưng chuyến du lịch khám phá bản thân của cô đã chuyển sang một hướng ngoắt ngoéo hơn nhiều.
“Cuối cùng em cũng hiểu vì sao chị lại đi nghỉ sáu tháng rồi,” Aaron nói. “Kế hoạch hay đấy. Không lên trước lịch trình, chị sẽ có thể tận hưởng một tuần trăng mật dài ngày.”
Tuần trăng mật quái quỷ.
Cô và Lance đã ở trong một căn biệt thự riêng ở Tuscany trông ra một rừng ô liu. Mới vài ngày Lance đã bứt rứt không yên, nhưng cô thì yêu chốn đó.
Cả sáng nay cô hầu như không nghĩ đến chồng cũ của mình, đây quả là một kỳ tích. Khi Aaron chuẩn bị về thì Chaz đi qua tiền sảnh, và Georgie giới thiệu họ với nhau. “Đây là Aaron Wiggins, trợ lý riêng của tôi. Aaron, Chaz là quản gia của Bram.”
Chaz quét đôi mắt viền đen sì của cô ta từ mái tóc xoăn tít của Aaron cho tới hàng khuy căng ra trên chiếc áo sơ mi kẻ ô rồi đến cái bụng phệ và đôi giày đế mềm màu đen. Cô ta cong môi. “Tránh xa tủ lạnh ra, được chứ? Nó bị cấm nhé.”
Aaron đỏ bừng mặt, và Georgie muốn tát cô ta.
“Nếu tôi phải lựa chọn giữa cô và Chaz, Chaz sẽ thắng tuyệt đối.”
“Chừng nào Aaron còn làm việc cho tôi,” Georgie nói quả quyết, “cậu ấy được tự do trong ngôi nhà này. Tôi mong cô sẽ để cậu ấy được thoải mái.”
“Chúc may mắn.” Chaz lao đi với can nước.
“Cô ta làm sao thế?” Aaron nói.
“Cô ta đang thấy hơi khó thích nghi với sự thật là Bram đã kết hôn. Đừng vì cô ta mà khó chịu.” Đó là một lời khuyên tốt, nhưng Georgie bực mình khi nghĩ Aaron lịch sự đang phải kiềm chế hết sức trước cô quản gia hai mươi tuổi độc địa của Bram.
Sau khi Aaron về, Georgie đi ra ngoài tìm Bram. Họ có nhiều kế hoạch phải bàn và anh đã trì hoãn đủ lâu rồi. Cô theo tiếng nước chảy vào một bể bơi nhỏ có hình dáng lạ lùng đặt ở một góc riêng sau bãi cỏ rì rào và một cây sồi cổ thụ. Một tháp nước cao khoảng mét hai phun nước lên những tảng đá đen sáng bóng ở một đầu bể bơi càng làm tăng thêm cảm giác hẻo lánh.
Cô đi tiếp thì thấy anh khóa mình trong văn phòng. Anh lại đang nói chuyện điện thoại, và khi cô xoay nắm cửa để vào trong, anh quay lưng lại với cô. Cô cố nghe lỏm qua lớp kính nhưng không thể nghe rõ anh nói gì. Anh gác máy và bắt đầu lọc cọc gõ bàn phím. Cô chẳng hình dung nổi Bram đang làm gì với chiếc máy tính. Mà nghĩ cho cùng, anh đang làm gì mà không ở trên giường trước bốn giờ chiều thế nhỉ?
“Cho tôi vào.”
“Không được,” anh nói to mà tay vẫn gõ đều. “Tôi còn quá bận tìm cách tiêu tiền của cô.”
Cô không mắc bẫy. Thay vào đó, cô bắt đầu hát “Your Body Is a Wonderland” và gõ thành nhịp nhàng lên ô cửa kính cho tới khi anh không thể chịu thêm được nữa và cuối cùng đành đi ra mở một cánh cửa. “Chuyện này tốt nhất là đừng tiêu tốn nhiều thời gian. Mấy cô gái điếm tôi đã thuê sẽ tới đây ngay đấy.”
“Thật hay được biết điều đó.” Cô bước vào trong và hất đầu về phía cái máy tính. “Trong lúc anh đang chảy nước miếng lên hình những nàng đội trưởng đội cổ vũ trần truồng, tôi đã suy tính kế hoạch tái xuất của chúng ta. Có thể anh sẽ muốn ghi chú lại đấy.” Cô ngồi xuống cái ghế nâu lún bên dưới poster in hình Marlon Brando và vắt chéo chân. “Anh có một trang web, phải chứ? Tôi đã viết một bức thư nhân danh cả hai chúng ta để gửi tới người hâm mộ.” Cô lạc mất dòng suy nghĩ khi Bram chống khuỷu tay lên bàn. Skip có bàn làm việc, chứ không phải Bram. Skip cũng có một nền tảng giáo dục tốt, một mục tiêu rõ ràng và tâm hồn mạnh mẽ.
Cô trấn tĩnh lại. “Aaron đã đặt bữa tối mai cho chúng ta ở quán Mr. Chow. Sẽ là một vườn thú hoang dại đấy, nhưng tôi nghĩ đó là cách nhanh nhất để chúng ta...”
“Một bức thư gửi người hâm mộ và ăn tối ở Mr. Chow sao? Đó là những ý tưởng mới sáng tạo làm sao. Còn gì nữa không?”
“Bữa trưa ở Chateau vào thứ Tư, rồi ăn tối ở Il Sole vào thứ Năm. Có một buổi quyên góp lớn cho bệnh nhân Alzheimer trong đôi ba tuần nữa. Một vũ hội từ thiện ngay sau đó. Chúng ta ăn, chúng ta cười, chúng ta chụp ảnh.”
“Không vũ hội. Không.”
“Tôi rất tiếc phải nghe điều đó. Anh đã nói chuyện với bác sĩ chưa?”[8]
Nụ cười của anh cong lên như đuôi rắn trên hàm răng trắng sáng. “Tôi sẽ cực kỳ vui vẻ khi được tiêu khoản năm mươi nghìn đô mà cô trả tôi mỗi tháng để chịu đựng cô cặp kè bên cạnh.”
Anh chẳng biết xấu hổ là gì. Cô nhìn anh gác một chân lên mép bàn. “Thế thôi hả?” anh nói. “Kế hoạch của cô để chúng ta gây chú ý ấy? Chúng ta ra ngoài ăn chứ gì.”
“Tôi cho là chúng ta có thể theo mẫu của anh, say rượu lái xe đôi ba lần, nhưng chuyện đó có vẻ hơi quá, anh không nghĩ thế sao?”
“Dễ thương thật.” Anh thả chân xuống sàn. “Chúng ta sẽ mở tiệc.”
Cô đã suýt được thở phào nhẹ nhõm, nhưng giờ cô nhìn anh một cách hoài nghi. “Loại tiệc nào cơ?”
“Một bữa tiệc thịnh soạn đắt đỏ để chúc mừng việc kết hôn, chứ cô nghĩ còn loại nào vào đây nữa? Sáu tuần tính từ bây giờ, có thể là hai tháng. Đủ lâu để phát thiệp mời và làm gia tăng cảm giác mong chờ, nhưng không quá lâu để công chúng mất hứng thú với câu chuyện tình yêu vĩ đại của chúng ta. Sao cô lại nhìn tôi như thế?”
“Anh tự nghĩ ra chuyện đó đấy à?”
“Tôi khá sáng tạo khi say xỉn mà.”
“Anh ghét bất kỳ thứ gì nghiêm túc. Anh thường đi chân đất tới các bữa tiệc liên kết của nhà đài.” Và phóng đãng một cách quyến rũ đến mức tất cả phụ nữ trong phòng đều muốn anh.
“Tôi hứa sẽ đi giày. Bảo người của cô tìm một nhà tổ chức tiệc tốt vào. Chủ đề thì rõ ràng rồi.”
Cô bỏ hai chân ra. “Ý anh là gì, chủ đề thì rõ ràng rồi là sao? Nó không rõ ràng với tôi.”
“Đó là vì cô không uống đủ rượu để nghĩ một cách sáng tạo.”
“Khai sáng cho tôi đi.”
“Skip và Scooter, tất nhiên rồi. Còn gì nữa nào?”
Cô bật dậy khỏi ghế. “Chủ đề Skip và Scooter ấy hả? Anh điên à?”
“Chúng ta sẽ đề nghị tất cả mọi người mặc đồ hóa trang. Hoặc giống người nhà Scofield hoặc người hầu nhà Scofield. Trên tầng hoặc dưới hầm.”
“Anh đang đùa.”
“Chúng ta sẽ bảo thợ làm bánh đặt một bộ búp bê Skip và Scooter ngu ngốc lên chóp bánh cưới.”
“Búp bê?”
“Nhà thiết kế hoa nên dùng loại hoa màu xanh nào đó trong phần mở đầu. Có thể là dùng loại kẹo nặn hình dinh thự này để làm quà. Kiểu thế.”
“Anh mất trí hả?”
“Cho mọi người những gì họ muốn, Georgie. Đó là luật đầu tiên của kinh doanh. Tôi ngạc nhiên khi một người lắm tiền như cô lại không biết điều đó.”
Cô trừng mắt nhìn anh. Anh mỉm cười đáp lại với vẻ ngây thơ chẳng hề hợp với khuôn mặt thiên thần sa đọa của mình. Và đó là lúc cô hiểu ra. “Ôi, Chúa ơi... anh nghiêm túc về chuyện bộ phim Skip và Scooter tái hợp.”
Anh cười toe toét. “Tôi nghĩ chúng ta nên đặt gia huy nhà Scofield lên thực đơn. Và châm ngôn của gia đình... Nó là cái quái gì nhỉ? ‘Hám Lợi Đời Đời’ à?”
“Anh thực sự muốn một bộ phim tái hợp.” Cô ngồi phịch xuống ghế. “Không chỉ vì tiền mà anh đồng ý cuộc hôn nhân này.”
“Tôi sẽ không đặt cược vào điều đó đâu.”
“Anh còn muốn một bộ phim tái hợp nữa.”
Chiếc ghế kêu cót két khi anh tựa lưng ra sau. “Bữa tiệc của chúng ta sẽ vui hơn nhiều bữa tiệc chiêu đãi quái quỷ hôm cô cưới gã Thảm Hại. Hãy nói với tôi là thật ra cô đã không rời khỏi nhà thờ trên cỗ xe sáu con bạch mã đi.”
Cỗ xe là ý kiến của Lance, và cô đã cảm thấy mình như một nàng công chúa. Nhưng giờ hoàng tử của cô đã chạy đi với mụ phù thủy quỷ quyệt, còn Georgie đã vô tình kết hôn với con sói cao lớn xấu xa. “Tôi sẽ không làm bộ phim tái hợp đâu,” cô nói. “Tôi đã mất tám năm cố thoát khỏi cái bóng của Scooter, và tôi sẽ không quay lại với nó đâu.”
“Nếu thực sự muốn thoát khỏi cái bóng của Scooter, cô đã không thực hiện tất cả mấy bộ phim hài lãng mạn dớ dẩn đó.”
“Chẳng có vấn đề gì với phim hài lãng mạn cả.”
“Phim hài lãng mạn dở òm thì có vấn đề đấy. Mấy bộ phim đó không được như Người đàn bà đẹp hay Jerry Maguire đâu bé ạ.”
“Tôi ghét Người đàn bà đẹp.”
“Khán giả thì không. Ngược lại, họ ghét Người đẹp và Mùa hè trong thành phố. Và tôi cũng chưa nghe được cái gì tốt đẹp về dự án cô vừa đóng máy.”
“Sự nghiệp của anh mới nằm trong hố rác, không phải sự nghiệp của tôi.” Chỉ đúng về mặt lý thuyết, khi mà phải đến mùa đông bộ phim Cuộc dạo chơi của bánh ngọt mới phát hành. “Anh sẽ không kéo tôi xuống cùng anh được đâu.”
Điện thoại bàn reo. Anh liếc nhìn số người gọi và trả lời. “Hử?... Được rồi.” Anh gác máy rồi đi ra khỏi bàn, mang theo cốc đồ uống của mình. “Chaz gọi đấy. Sửa lớp trang điểm của cô đi. Đến giờ trình diễn trước báo chí rồi.”
“Từ khi nào anh bắt đầu quan tâm đến việc trình diễn trước ai đó mà không phải đám phụ nữ rác rưởi vậy?”
“Từ khi tôi trở thành một ông chồng đáng kính. Tôi sẽ gặp cô ở cửa trước trong mười lăm phút nữa. Đừng quên dùng son môi không nhòe đấy.”
“À, tôi nhớ chứ.” Cô nhỏm dậy khỏi ghế và lướt đi trước anh. “Trời đất, tất cả những trò võ mồm đầy quyền uy này của anh. Thật là một ví dụ tuyệt vời về thói tự huyễn hoặc...” Với một cái vẫy tay thanh nhã, cô đi về hướng ngôi nhà.
Khi cô trang điểm xong, cào lại mái tóc thẳng và thay chiếc váy ren cotton hiệu Marc Jacobs màu xanh bạc hà, hương thơm của bánh nướng mới đã bay lên gác. Dạ dày cô sôi lên. Cô không thể nhớ nổi lần cuối cùng mình từng đói đến thế này. Bram đang đợi trong tiền sảnh, cùng Chaz, người đang ngước nhìn anh như thể anh đính mặt trăng và các vì sao lên cơ thể.
Khi Georgie tới bên anh, anh quàng một tay quanh vai cô. “Chaz, em phải bảo đảm Georgie có bất kỳ thứ gì cô ấy muốn nhé.”
Chaz đáp lại với vẻ thân thiện mà Bram có thể coi là thật nhưng Georgie thì chẳng tin lấy một giây. “Bất cứ điều gì cô muốn, Georgie. Cô chỉ cần cho tôi biết thôi.”
“Cảm ơn. Và sự thật là, tôi chưa ăn gì cả ngày, và tôi không phiền nếu...”
“Để sau đi, em yêu. Chúng ta có việc phải làm.” Bram hôn trán cô, rồi quay sang bưng hai khay chất đầy bánh quy đường tự làm. “Chaz đã làm một món quà thiện chí để chúng ta phân phát cho bạn bè trong giới ký giả.” Anh đưa một khay cho Georgie, rồi tự mình nhặt khay còn lại lên. “Chúng ta sẽ đem cái này ra và tạo dáng cho vài bức ảnh.”
Đám ký giả chẳng thích gì hơn là thức ăn miễn phí. Đó là một ý tưởng tuyệt vời, và cô ước gì mình đã nghĩ ra nó. Anh mở cửa cho cô. “Tôi đã thuê thêm bảo vệ cho tôi khi cổng lắp đặt xong,” anh nói. “Tôi chắc cô không ngại trả phần của mình trong hóa đơn đâu nhỉ.”
“Phần đấy là bao nhiêu?”
“Tất cả. Công bằng thôi, cô đồng ý không, khi mà tôi cho cô một mái nhà?”
“Nếu anh thêm chút thức ăn tử tế vào mái nhà đó...”
“Cô không nghĩ được gì ngoài thức ăn à?”
“Không phải vào lúc này.” Cô lấy một chiếc bánh khỏi khay của mình và cắn một miếng to. Nó vẫn nóng… và ngon tuyệt.
“Không phải lúc cho việc đó.” Anh giật cái bánh khỏi tay cô rồi nhét vào miệng anh. “Chết tiệt, thứ này ngon thật. Chaz càng nấu càng lên tay.”
Cô nhìn chiếc bánh biến mất. Suốt một năm mọi người luôn cố dỗ cô ăn, thế mà giờ đây khi cô thấy thèm ăn, anh lại cướp thức ăn đi. Việc đó khiến cô càng đói hơn.
“Thật hết biết.”
Đoạn cuối đường lái xe dần hiện ra trước mắt, cùng với đám nhân viên an ninh lực lưỡng canh gác ở đó. Vài tá thợ săn ảnh và mấy ký giả chính thống tụ tập lại thành một đám đông ầm ĩ trên đường. Georgie vẫy tay chào họ. Bram nắm lấy bàn tay kia của cô, và tay trong tay, họ mang các khay bánh lên trước. Đám thợ săn ảnh bắt đầu “tát nước lên người họ”, một cụm từ đáng ghét chuyên dùng để miêu tả cảnh rào rào chụp hình các ngôi sao.
“Nếu các anh cư xử đẹp, chúng tôi sẽ tạo dáng để các anh chụp vài bức,” Bram nói to. “Nhưng nếu có ai đến quá gần Georgie, chúng tôi sẽ vào trong. Tôi nói thật đấy. Không ai được đến gần cô ấy.”
Cô thoáng cảm động, rồi cô quay lại Lãnh Địa Minh Mẫn khi nhớ ra Bram đang diễn vai người chồng bao bọc.
“Chúng tôi luôn cư xử đẹp, Bram,” một nữ ký giả hét lớn át đám đông ồn ào.
Trước cả khi Bram chuyển cả hai khay bánh cho đội bảo vệ để phân phát, hàng loạt câu hỏi đã bắt đầu bay tới. Họ yêu nhau từ lúc nào? Ở đâu? Vì sao, sau từng ấy năm, họ lại đến với nhau? Thế còn cảm giác chán ghét giữa họ thì sao? Câu này nối tiếp câu kia.
“Georgie, đây có phải là cú phản đòn Lance không?”
“Mọi người đều nói cô biếng ăn. Có đúng không?”
Cô và Bram đều là chuyên gia trong việc giải quyết báo chí, và họ chỉ trả lời những câu họ muốn.
“Mọi người nghĩ toàn bộ chuyện này chỉ là để câu kéo công chúng,” Mel Duffy hét to.
“Bạn hẹn hò để thu hút sự chú ý,” Bram vặn. “Chứ không phải kết hôn. Nhưng mọi người có thể nghĩ những gì họ thích.”
“Georgie, có tin đồn cô đang có bầu.”
“Thật sao?” Vết thương lại nhói lên, nhưng Georgie đóng vai anh hề tự vỗ vào bụng mình. “Xin chào? Có gì trong đó không?”
“Georgie không có bầu,” Bram nói. “Khi việc ấy đến, chắc chắn chúng tôi sẽ cho các bạn biết.”
“Các bạn sẽ đi nghỉ tuần trăng mật chứ?” Tay phóng viên này nói giọng Anh.
Bram xoa khoảng lưng giữa hai bả vai của cô. “Khi chúng tôi có thời gian.”
“Các bạn nghĩ sẽ tới đâu?”
“Maui,” anh nói.
“Haiti,” Georgie nói.
Họ nhìn nhau. Georgie kiễng chân lên hôn góc quai hàm anh. “Bram và tôi định dùng tần suất xuất hiện liên tục trên báo chí của chúng tôi hiện nay để kêu gọi mọi người chú ý tới cảnh khốn khó của những người đang sống trong nghèo đói.” Cô không biết nhiều về Haiti, nhưng cô biết nó nghèo, và Haiti gần hơn nhiều so với Thái Lan và Philippine, nơi Lance và Jade đang làm từ thiện.
“Như các anh thấy, chúng tôi vẫn đang thảo luận chuyện đó,” Bram nói. Đột ngột, anh kéo cô vào vòng tay anh và trao cho cô nụ hôn đam mê mà cánh báo chí vẫn đang chờ đợi. Cô thực hiện đủ các chuyển động thích hợp để đáp lại, nhưng cô mệt, đói, và đang mắc kẹt trong vòng tay kẻ thù lâu năm nhất của cô.
Cuối cùng họ cũng tách nhau ra. Bram tuyên bố với đám đông trong khi giam hãm cô bằng ánh mắt của người tình si đắm. “Các anh cứ tự nhiên lởn vởn quanh nhà, nhưng tôi có thể bảo đảm tối nay chúng tôi sẽ không đi đâu hết.”
Cô cố đỏ mặt, nhưng chuyện đó vượt quá sức của cô. Liệu có khi nào cô biết được chuyện gì đã xảy ra trong căn phòng khách sạn ở Vegas đó không? Cô không thấy dấu hiệu nào cho biết họ đã làm tình, trừ chuyện cả hai đều trần truồng, một dấu hiệu mà cô cho là cũng khá lớn.
Khi họ quay vào nhà, tay anh lạc tới mông cô nhằm làm béo mắt những người xem mà họ bỏ lại phía sau. “Tuyệt,” anh nói.
Nỗi buồn mà cô đã vô cùng cố gắng kìm ném bất chợt trào lên. “Tôi không bao giờ tha thứ cho anh vì những gì đã xảy ra trên con thuyền đêm đó. Sẽ không bao giờ.”
Anh rút tay lại. “Khi ấy tôi say. Tôi biết mình không hẳn là một người tình trong mộng, nhưng...”
“Việc anh làm chỉ cách hãm hiếp có một bước chân.”
Anh dừng phắt lại. “Vớ vẩn. Tôi chưa bao giờ cưỡng bách một phụ nữ nào trong đời, và tôi cực kỳ chắc chắn là không cưỡng ép cô.”
“Không phải về mặt thể chất, nhưng...”
“Cô đã mê mẩn tôi. Mọi người đều biết điều đó. Cô đã quăng mình vào tay tôi trước.”
“Anh thậm chí còn không nằm xuống cùng tôi,” cô nói. “Anh đã kéo váy tôi lên để làm vui thú bản thân.”
“Tất cả những gì cô phải làm là nói không.”
“Rồi anh đi ra. Ngay khi chuyện đó kết thúc.”
“Hồi ấy tôi không hề yêu cô, Georgie. Tôi đã làm tất tần tật mọi chuyện có thể để tỏ rõ điều đó, nhưng cô không nhận thấy dấu hiệu ấy. Ít nhất đêm đó cũng giải quyết xong thứ ấy.”
“Sao anh dám cư xử như đã ban ơn cho tôi! Anh muốn xả và vừa hay khi đó lại có tôi. Anh đã lợi dụng một đứa nhóc ngu ngốc nghĩ anh thật lãng mạn và bí ẩn trong khi anh chỉ là một tên khốn ích kỷ, tự cao. Chúng ta là kẻ thù. Lúc ấy, và bây giờ vẫn vậy.”
“Với tôi thì tốt thôi.”
Khi anh lao đi, cô tự nhủ mình đã nói chính xác những gì cần nói. Nhưng không gì có thể thay đổi quá khứ, và cô không cảm thấy dễ chịu hơn tẹo nào.