Nguyên tác: More Than A Mistress
Số lần đọc/download: 1826 / 21
Cập nhật: 2018-05-19 20:08:22 +0700
Chương 7
“N
gài nghĩ mình đang làm gì vậy?” Jane hỏi, giật mình khi bước vào thư viện sáng hôm sau và thấy Công tước Tresham đang đứng nhìn ra cửa sổ, người tựa trên đôi nạng.
“Ta nghĩ ta đang đứng bên cửa sổ thư viện nhà ta,” anh ta ngoái đầu nhìn cô, mày nhướng lên ngạo mạn. “Và hạ cố trả lời câu hỏi xấc xược của một người hầu xấc xược. Lấy áo choàng và mũ đi. Cô sẽ đi cùng ta ra vườn." “Ngài đã được dặn phải giữ chân bất động và kê cao cơ mà!” Jane vội vã đi về phía đó. Cô đã không nhớ là anh ta cao đến thế.
“Cô Ingleby,” anh ta không thay đổi nét mặt, “đi lấy áo choàng và mũ đi.” Vì dùng nạng nên anh ta có phần vụng về, lúc sau cô nhận ra, nhưng điều đó không cản trở anh ta đi dạo bên ngoài với cô trong nửa giờ đồng hồ rồi họ cùng ngồi xuống một băng ghế sắt chạm trổ tinh tế dưới một gốc cây anh đào. Vai cô gần như chạm vào cánh tay anh ta. Cô ngồi yên không nhúc nhích trong khi anh ta hít thở từng hơi sâu và chậm.
“Con người được tạo hóa ưu đãi nhiều thứ,” dường như anh ta đang nói với chính mình hơn là với cô. “Ví như không khí trong lành và những hương thơm của thiên nhiên. Sức khỏe, khả năng tự do đi lại ” “Bị tước đi những thứ đó chắc chắn như một cú huých thức tỉnh người ta,” cô đồng tình. “Nó nhắc nhở chúng ta chớ lãng phí cuộc đời vào những điều vô nghĩa và chạy theo những giá trị tầm thường.” Giá như cô được tự do trở lại...
Mẹ cô đã mất sau một trận ốm vô cùng ngắn ngủi khi Jane mới mười bảy tuổi, và cha cô nằm liệt giường rồi qua đời chỉ vẻn vẹn một năm sau đó, bỏ lại cô với những hồi ức đầy hạnh phúc và an toàn, và bởi còn quá nhỏ, ngây thơ nên cô cứ nghĩ chúng sẽ kéo dài mãi mãi. Jane đến ở cùng anh họ của cha cô, người thừa kế tước hiệu và tiếp quản Candleford. Ông ta không ưa cô, nhưng vẫn muốn chiếm được cảm tình của cô và phác ra bao kế hoạch cho tương lai cô theo ý ông ta nhưng không phù hợp với nguyện vọng của cô. Giá như cô có thể sống lại dù chỉ một ngày trong chuỗi ngày vô tư lự trước kia... “Ta nghĩ,” Công tước nói, quay đầu nhìn cô, “từ giờ ta nên cải tà quy chính, được không cô Ingleby? Trở thành một hiện tượng xã hội cực kỳ hiếm có, một kẻ phóng đãng hoàn lương? Từ chối tài sản thừa kế? Cưới một cô gái thánh và lui về điền trang ở nông thôn làm một điền chủ mẫu mực? Sinh một đàn con kiểu mẫu và nuôi dạy chúng thành những công dân kiểu mẫu? Sống hạnh phúc suốt đời theo chế độ một vợ một chồng?”
Anh ta làm giọng mình nghe cam phận một cách khổ sở đến nỗi cô bật cười. “Tôi dám chắc đó là một chuyện rất đáng để xem xét,” cô nói. “Ngài đã bày tỏ quan điểm sáng nay xong chưa? Chân ngài đau rồi đúng không? Ngài lại xoa đùi kìa. Hãy vào trong nhà và tôi sẽ làm cho ngài dễ chịu.”
“Tại sao,” anh ta hỏi cô, “khi cô nói những lời như thế, Jane, ta lại quên phắt ý định cải tà quy chính và cảm thấy vô cùng tội lỗi nhỉ?” Anh ta đã hơi nghiêng người về một bên, cánh tay tì lên vai cô và cô không còn chỗ để dịch ra nữa. Cô bèn đứng dậy.
Cảm giác căng thẳng gần như không chịu đựng nổi. Tất nhiên về phía Công tước là sự cố. Cô tin anh ta khoái đưa ra những nhận xét đầy ẩn ý với cô và nhìn cô bằng ánh mắt nheo nheo. Anh ta lấy việc trêu chọc cô làm thú vui, biết rõ là cô bị tác động. Và quả thực là cô bị tác động. Cô không thể phủ nhận rằng hình ảnh anh ta - thậm chí chỉ ý nghĩ về anh ta - cũng khiến nhịp tim cô dồn dập hơn. Rằng sự đụng chạm vô tình của bàn tay anh ta có thể khiến cô muốn nhiều hơn nữa. “Vậy thì đưa ta vào nhà đi,” anh ta đứng lên và tì người lên đôi nạng mà không cần cô giúp, “và thực hiện bất cứ nhiệm vụ chăm bệnh nào cô thấy cần thiết. Ta sẽ ngoan ngoãn, cô thấy đấy, vì cô không ở trong tâm trạng thích chơi đùa.”
“Và sẽ không bao giờ có tâm trạng ấy, thưa ngài,” Jane cam đoan. Nhưng lời tuyên bố và quyết tâm của cô bị thử thách ngay trong đêm đó.
Anh không ngủ được. Anh đã bị chứng mất ngủ hơn một tuần nay. Dĩ nhiên điều đó hoàn toàn hiểu được, khi chẳng có gì để làm sau mười một giờ đêm - đôi khi là mười giờ - ngoài lên giường và hình dung trong đầu mọi vũ hội cùng dạ tiệc đang diễn ra, rồi các bạn anh sau đấy lại kéo đến một câu lạc bộ tới lúc bình minh mới trở về nhà. Đêm nay chứng mất ngủ của anh bao gồm cả sự bồn chồn bứt rứt. Anh cảm thấy một sự cám dồ ma quỷ gần như không cưỡng lại được níu chặt lấy mình - loại cám dỗ thường đẩy anh vào rắc rối từ khi còn là một cậu bé cho đến lúc biết kiềm chế những ham muốn, nhất là khi cha anh ở Acton. Cuối cùng anh đã hoàn toàn trấn áp được chúng, nhưng thỉnh thoảng chúng vẫn bật tung khỏi những lớp phòng thủ và không để cho anh yên.
Những lần như thế, anh thường tìm đến phụ nữ và ở lại với cô ta cho đến khi kiệt sức ngủ thiếp đi rồi quay lại cuộc sống bình thường của mình. Anh nghĩ đến Jane Ingleby với một thoáng khao khát, nhưng rồi nhanh chóng gạt cô ta khỏi tâm trí. Anh thích trêu ghẹo, quấy rầy, chọc tức cô ta. Và dĩ nhiên cô ta vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Nhưng cô ta là trái cấm. Cô ta là một người hầu dưới mái nhà anh.
Cuối cùng, vào lúc quá nửa đêm, Jocelyn không thể chịu đựng thêm được nữa. Anh gạt chăn ra, nhấc mình lên bằng đôi nạng, tập tễnh đi qua phòng thay đồ, mặc áo sơ mi và quần dài, xỏ chân vào đôi dép nhưng không buồn mặc áo gi lê hoặc áo vét. Anh không thắp nến vì chẳng có tay thứ ba để mang. Anh sẽ thắp vài ngọn nến dưới nhà. Anh lê từng bước chậm chạp và vụng về xuống tầng dưới.
Jane không ngủ được. Công tước Tresham không còn cần thay băng nữa. Vết thương đã liền. Anh ta đã đi lại được bằng nạng. Anh ta sốt ruột, hay cáu gắt và sẽ sớm ra khỏi nhà. Anh ta sẽ không cần đến cô nữa.
Anh ta chưa bao giờ thực sự cần cô. Có thể cô sẽ bị thải hồi trước khi hết thời hạn ba tuần. Nhưng dẫu cho không phải, thì cũng chỉ còn một tuần nữa mà thôi.
Thế giới bên ngoài cánh cửa Dudley House đã trở thành một nơi nguy hiểm mà cô sợ phải bước vào. Khách đến thăm hàng ngày đều đề cập đến cái gọi là sự kiện Cornish. Hôm nay Công tước và các bạn anh ta còn bình luận sôi nổi về chủ đề đó. “Tôi thắc mắc,” Tử tước Kimble tóc vàng và vô cùng đẹp trai nói, “tại sao Durbury cứ ở tịt trong khách sạn Pulteney suốt mà không tranh thủ sự giúp đỡ trong giới để lùng bắt cháu gái hay em họ hay bất cứ quan hệ họ hàng chết tiệt nào giữa người phụ nữ đó với ông ta? Tại sao đã lên thành phố để tìm người mà ông ta còn trốn biệt và để cho các thám tử làm hết mọi thứ?"
“Có lẽ ông ta đang đau buồn,” ngài Conan Brougham tóc nâu có gương mặt vui vẻ gợi ý. “Nhưng ông ta không mặc đồ tang. Lẽ nào Jardine rốt cuộc không chết mà chỉ ẩn náu ở Cornwall với cái đầu vỡ?” “Cái đó nghe có lý đấy!” Công tước khô khan nhận xét.
“Nếu cậu hỏi ý kiến tôi,” Tử tước Kimbie tuyên bố, “thì người phụ nữ đó nên được thưởng huân chương chứ không phải thòng lọng nếu gã ta chết. Thế giới sẽ tốt đẹp hơn nếu không có sự hiện diện của Jardine. ” “Nhưng tốt hơn cậu hãy đề cao cảnh giác cùng đám bọn tôi khi nào cậu được rời khỏi nơi trú ẩn này Tresham" ngài Conan bổ sung với nụ cười tủm tỉm. “Nhớ coi chừng cô gái nào nom dữ tợn cầm đôi súng lục hoặc cây rìu nặng đấy nhé. Có đủ loại thông tin khác nhau về vũ khí cô ấy đã sử dụng để thực hiện hành vi đê hèn nọ.”
“Cô ta ra sao?" Công tước hỏi. “Để tôi còn né tránh nếu thấy cô ta đến gần?” “Một ả phù thủy mắt đen, tóc đen cực kỳ xấu xí,” ngài Conan đáp. “Hoặc một mỹ nhân tóc vàng đẹp như thiên thần. Cậu chọn đi. Tôi nghe được hai sự miêu tả đó và hàng loạt bản miêu tả khác nằm giữa hai thái cực ấy. Xem ra chưa có ai từng trông thấy cô ta trừ Durbury, người một mực giữ im lặng. À, cậu đã nghe nói về đôi ngựa mới của Ferdinand chưa? Nhưng tôi dám chắc là rồi, và có thể nói là từ chính miệng con ngựa. Cậu nói xem, chúng có quyết định đi về phía Bắc khi Ferdinand ra hiệu cho chúng tiến về phía Nam không?”
“Không, nếu nó thật sự là em trai tôi,” Công tước nói. “Nó đã mua một đôi ngựa bất kham phải mất một năm mới thuần hóa được hả?” Cuộc trò chuyện bắt đầu xoay sang chủ đề về ngựa.
Giờ Jane không tài nào ngủ được, kể cả nằm yên. Cô vẫn thấy rõ gương mặt trắng bệch như giấy của Sidney và máu trên thái dương hắn. Cô không thể ngừng nghĩ đến việc Bá tước đã đến London tìm cô. Và các thám tử Bow Street đang lùng sục mọi ngả đường rồi hỏi han những cư dân ở đó nhằm tìm ra chỗ ở của cô. Cô vẫn ấp ủ ý định tự quyết lấy số phận của mình bằng cách rời khỏi Dudley House và đến gặp Bá tước ở khách sạn Pulteney. Sẽ thật là nhẹ nhõm khi không còn phải lẩn trốn, được phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng.
Để bị tống vào nhà giam. Bị xét xử công khai. Bị treo cổ. Con gái một bá tước có thể bị tuyên án treo cổ không? Một bá tước thì không thể. Nhưng con gái ông ta? Điều này cô không biết. Vì sao anh họ của cha cô không mặc đồ tang? Lẽ nào Sidney chưa chết? Nhưng thật ngu ngốc mới nuôi hy vọng ấy.
Cuối cùng Jane tung chăn ra và thôi luôn cả chuyện giả vờ chợp mắt qua đêm. Cô thắp một ngọn nến, khoác áo choàng lên vai và rời khỏi phòng, thậm chí không buồn mặc thêm áo hay đi giày, có lẽ cô sẽ tìm được một quyển sách trong thư viện để vùi đầu vào đó cho đến khi tâm trí lắng dịu. Bỗng cô cảm nhận được thứ gì đó khi đi xuống cầu thang. Những âm thanh. Lúc đến chân cầu thang cô mớió là gì..
Tiếng nhạc. Tiếng đàn dương cầm. Vẳng ra từ phòng nhạc.
Nhưng là ai đang chơi? Đã quá muộn để có khách tới thăm. Chắc hẳn đã hơn nửa đêm rồi. Vả lại, trong sảnh không hề có ánh sáng. Tất cả gia nhân đều đã đi nghỉ. Chỉ có một tia sáng mỏng manh hắt ra từ phòng nhạc. Jane rón rén lại gần và đặt tay lên nắm đấm cửa, mất hàng phút cô mới xoay nó và mở cửa ra.
Đó là Công tước Tresham. Anh ta ngồi trên băng ghế trước cây đàn, đôi nạng để dưới sàn bên cạnh. Cúi người trên những phím đàn, anh ta chơi mà không cần nhạc phổ, mắt nhắm nghiền, trên mặt hiện lên một vẻ gần như đau đớn. Anh ta đang chơi một điệu nhạc hay đến rung động lòng người, một điệu nhạc Jane chưa từng được nghe.
Cô đứng lặng, nghe mê mải. Và một lần nữa, tim cô thắt lại trước cảm giác âm nhạc không đến từ nhạc cụ hay thậm chí từ người chơi mà chảy qua cả hai từ một nơi siêu phàm nào đó. Cô cứ tưởng trên đời này chẳng còn nghệ sĩ nào có tài năng sánh ngang với mẹ cô. Nhưng giờ suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Chừng năm phút nữa trôi qua bản nhạc mới kết thúc. Anh ta ngồi yên, hai tay sững lại trong không khí cách phím đàn vài phân, đầu cúi xuống, mắt vẫn nhằm nghiền. Chỉ đến khoảnh khắc đó Jane mới nhận ra mình là kẻ đột nhập. Nhưng đã quá muộn. Ngay lúc cô nghĩ đến việc lui ra và lặng lẽ đóng cửa lại, thì anh ta đã quay đầu và mở mắt. Trong một chốc chúng chỉ nhìn cô đăm đăm, và rồi long lên sáng rực.
“Cô đang làm cái quái gì ở đây?” Công tước gằn giọng. Đây là lần đầu tiên Jane thực sự sợ anh ta. Không hiểu sao sự tức giận của anh ta lúc này nom khác hẳn những cơn giận cô từng thấy. Cô những tưởng anh ta sẽ đứng dậy và hùng hổ đi về phía mình.
“Tôi rất xin lỗi," cô nói. “Tôi xuống tìm quyển sách và nghe thấy tiếng nhạc. Ngài học ở đâu mà chơi được như vậy?” “Như thế nào?” anh ta hỏi, mắt nheo lại. Cô thấy anh ta đã qua cơn sốc và trở lại là mình. “Ta đàn chơi thôi, cô Ingleby. Ta đang tự giải khuây, ai ngờ có một khản giả.”
Cô chợt nhận ra anh ta đã rút về sau chiếc mặt nạ quen thuộc. Cô chưa bao gìờ xem anh ta là kiểu người cần đến những hàng rào phòng thủ. Chưa khi nào cô nghĩ anh ta cũng có những góc khuất giấu kín cô cũng như mọi vị khách của mình. “Ồ không,” cô nói, vừa cất lời đã biết lẽ ra tốt hơn mình nên im lặng. Cô bước hẳn vào phòng và đóng cửa lại. “Không phải là chơi cho vui, thưa ngài. Ngài được trao tặng một tài năng kỳ lạ và hiếm có. Và không phải ngài đang tự giải khuây. Ngài đang thể hiện tài năng với tất cả tâm hồn.”
“Vớ vẩn!” Anh ta nói cộc lốc sau một thoáng im lặng. “Ta chưa từng học nhạc buổi nào, thậm chí ta còn không đọc được nốt nhạc. Đấy là do cô suy diễn.” Jane bỗng nhìn anh ta chằm chằm với đôi mắt mở to. “Ngài chưa từng học nhạc? Vậy thứ ngài đang chơi là gì? Sao ngài học được nó?”
Lúc đặt câu hỏi cũng là lúc cô biết được sự thật. Anh ta không trả lời cô mà chỉ mím môi lại. “Kể cả lúc ngủ cô cũng không xõa nó ra sao?” anh ta hỏi.
Tóc cô. Anh ta đang nói về tóc cô, nó được tết thành một bím dày sau lưng. Nhưng cô không bị đánh lạc hướng. “Ngài tự sáng tác. Đúng thế, phải không?”
Anh ta nhún vai. “Như ta đã nói, ta đàn chơi thôi.” “Sao ngài lại xấu hổ về tài năng của mình vậy?” cô hỏi. “Sao ngài phải vội vàng tầm thường hóa, thậm chí phủ nhận nó?”
Anh ta cười chậm rãi. “Cô thật không biết gì về gia đình ta.” “Tôi đoán rằng,chơi dương cầm, soạn nhạc và yêu thích nó, là những điều không xứng với một người đàn ông nhà Dudley.”
“Không có khí phách nam nhi, thành đàn bà,” anh ta đồng tình. “Bach cũng là đàn ông,” cô nói, đi về phía anh ta và đặt cây nến xuống chiếc đàn bên cạnh giá nến anh ta đã dùng để chiếu sáng. “Chẳng lẽ tất cả những nhà soạn nhạc đều mang tính đàn bà?”
“Họ ắt sẽ như thế nếu là người nhà Dudley.” Anh ta chợt nhe răng cười với cô một cách nham hiểm. “Chân trần à, Jane? Một sự xuềnh xoàng đáng kinh ngạc nhỉ!” “Ý kiến của ai?” Cô không để anh ta chuyển chủ đề. “Ngài? Hay cha ngài và ông nội ngài?”
“Tất cả chúng ta là một. Như chúa ba ngôi ấy[1], Jane ạ.” [1] Sự hợp nhất của Cha, Con và Thánh thần trong đạo Cơ đốc.
“Thật hồ đồ,” cô khẳng định. “Cha ngài chắc chắn biết được tài năng của ngài. Những năng khiếu như thế không thể nào giấu kín được mãi. Nó sẽ bộc phát, như đêm nay. Ông không khuyến khích ngài phát triển nó sao?” “Ta đã sớm rút được kinh nghiệm là đừng bao giờ chơi khi ông ở nhà sau khi bị bắt quả tang hai lần. Sau những lần ấy ta không bao giờ thích nằm ngửa khi ngủ vì mông quá đau.”
Jane quá giận dữ nên không nói được gì, cô chỉ biết nhìn anh ta đăm đăm với đôi môi mím chặt. Gã đàn ông phóng đãng, nguy hiểm và đầy nghiệt ngã này đã bị người cha quá kiêu ngạo và yếu đuối đến độ sợ tất cả những gì ủy mị đánh đập cho tắt lụi mọi tố chất nghệ sỹ tinh tế. Tại sao họ không thấy được rằng một con người hoàn thiện, cân bằng, bất kể giới tính nào, luôn là sự pha trộn hài hòa của hai đặc tính cương và nhu? Và gã đàn ông ngốc nghếch này đang cố sống theo tiêu chí mà những kẻ dốt nát đã đặt ra - mà hầu như lúc nào cũng hoàn thành xuất sắc. Anh ta quay lại với cây đàn và chơi một cách khoan thai. Lần này là một giai điệu quen thuộc.
“Cô biết nó không?” anh ta hỏi mà không nhìn lên. “Có,” cô đáp. “Là 'Barbara Allen.'"Một bài dân ca hay và buồn.
“Cô hát được không?" anh ta hỏi. “Có,” cô dịu dàng thừa nhận.
“Và cô thuộc lời chứ?” “Vâng.”
“Vậy thì hát đi.” Anh ta ngừng đàn và nhìn cô. “Hãy ngồi xuống ghế cạnh ta và hát. Vì cô đã đến, cô cũng nên tỏ ra có ích. Ta sẽ cố đàn như thể những ngón tay ta không phải hết sức.” Jane làm như được bảo và quan sát đôi tay Công tước chơi những nhịp dạo đầu. Trước giờ cô không nhận ra anh ta có những ngón tay thon dài. Vì anh ta là Công tước Tresham, nên cô không nghĩ đó là đôi tay nghệ sĩ. Bây giờ điều đó thật hiển nhiên. Chúng lướt trên phím đàn như thế đang giao hoan với âm nhạc chứ không phải chỉ tạo ra nó.
Cô hát trọn vẹn từ đầu đến cuối bài hát dài ấy. Vượt qua chút ngượng nghịu ban đầu, cô đã quên hết tất cả trừ âm nhạc và câu chuyện buồn của Barbara Allen. Ca hát luôn là niềm vui lớn nhất của cô. Bài hát kết thúc và không gian chìm vào im lặng. Jane ngồi lặng trên băng ghế, hai tay nắm vào nhau trên lòng. Đôi tay Công tước ngưng lại trên những phím đàn. Jane nghĩ đây là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời người.
“Lạy Chúa!” anh ta lẩm bẩm phá tan sự yên tĩnh, nghe không giống lời chửi rủa thường thốt ra. “Giọng nữ trầm. Ta cứ tưởng cô có giọng nữ cao.” Khoảnh khắc kỳ diệu đã trôi qua và Jane nhận thức rõ cô đang ngồi cạnh Công tước Tresham trong phòng nhạc, chỉ mặc độc áo ngủ và áo choàng khoác ngoài, bím tóc buông lỏng sau lưng. Với đôi chân trần. Còn anh ta mặc quần ống bó và áo sơ mi trắng hở cổ.
Cô không nghĩ ra được cách nào để đứng dậy và rời khỏi phòng mà không phải nói lời rào trước đón sau. “Đời ta chưa bao giờ được nghe,” anh ta nói, “một giọng hát hay đến thế. Hoặc một giọng hát mà bản thân nó đã phù hợp hoàn hảo với âm nhạc và cảm xúc của ca khúc đến thế.”
Bất chấp cảm giác không thoải mái, cô vẫn thấy hân hoan. “Sao cô không cho ta biết khi ta bảo cô đàn và thành thật nhận xét về tài năng của cô? Sao cô không nói với ta rằng cô biết hát?”
“Ngài đâu có hỏi,” cô trả lời anh ta. “Quỷ bắt cô đi, Jane. Sao cô dám giữ kín quá nhiều thứ cho riêng mình thế? Một tài năng như cô phải được tôn vinh, không phải giấu biến đi với thế gian.”
“Thật cảm kích,” cô lặng lẽ trả lời. Họ ngồi im lặng bên nhau trong một lúc. Rồi anh ta nắm lấy tay cô và giữ nó trên khoảng ghế trống giữa hai người. Bỗng nhiên một phần không khí như bị hút khỏi gian phòng.
“Cô không được xuống đây. Hoặc lẽ ra cô phải vào thư viện chọn quyển sách của cô và lờ trí tò mò đi. Cô đã bắt gặp ta ở một thời điểm tồi tệ.” Jane hiểu ý anh ta. Nó cũng là thời khắc tồi tệ của cô. Họ bị mắc vào một tình huống khác thường. Trong một tâm trạng yếu mềm, có phần sầu muộn. Ở một mình với nhau. Tất nhiên là họ thường ở bên nhau, nhưng lần này chỉ có hai người, không có các gia nhân đi lại ngoài cửa. Và vào lúc nửa đêm.
“Phải,” là tất cả những gì cô nghĩ được để nói. Rồi cô đứng dậy, rút tay ra khỏi tay anh ta. Song mọi bản năng trong cô trừ lý trí đều khát khao đòi ở lại. “Đừng đi,” Công tước nói, giọng khàn đặc kỳ lạ, và anh ta xoay người trên ghế đến khi lưng tựa vào đàn.
“Đừng bỏ ta lúc này.” Đó là khoảnh khắc - chỉ một khoảnh khác – quyết định. Cô có thể nghe theo lý trí, nói lời chúc ngủ ngon dứt khoát và bước ra khỏi phòng. Anh ta không thể - và sẽ không - ngăn cản cô. Hoặc cô ở lại trong tâm trạng căng thẳng đe dọa những lớp phòng thủ vốn đã bị hạ thấp của mình. Jane chẳng còn thời gian để cân nhắc. Cô bước tới hai bước và đứng ngay trước mặt anh ta.
Cô đưa cả hai tay ra và đặt lên đầu anh ta như trong một buổi lễ ban phúc lành. Tóc anh ta mượt và ẩm dưới những ngón tay cô. Hai bàn tay anh ta đặt lên eo, cố kéo cô về phía mình. Thở dài một tiếng, người tới trước vùi mặt vào ngực cô. Ngu ngốc, cô tự nhủ khi khép mi lại và đắm chìm trong cảm xúc về cơ thể, hơi nóng và mùi nước hoa anh ta dùng. Ngu ngốc! Nhưng ý nghĩ đó chẳng đủ sức thuyết phục.
Cuối cùng anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt sẫm màu không dò đọc nổi, và cô quỳ xuống sàn giữa cặp đùi mở rộng của anh ta. Cô không biết vì sao mình làm thế, do sự dẫn dắt của đôi tay anh ta hay bản năng nào đó. Cô tựa hai cánh tay dọc theo lớp vải căng ra trên hai đùi anh ta, cảm nhận những cơ bắp săn chắc, và ngẩng đầu lên. Công tước đang cúi xuống phía trên cô, những ngón tay chạm vào gương mặt cô nhẹ như cánh bướm và theo sức nóng cháy lan đến tận nơi nữ tính sâu kín của cô. Anh ta khum lấy gương mặt cô trong hai tay mình trước khi hôn cô.
Trước đây Jane đã từng được hôn. Charles theo đuổi cô trong bốn năm trời đồng thời là bạn thân nhất của cô. Vài lần ở một mình với nhau cô đã cho phép anh ấy hôn mình. Cô thích những nụ hôn ấy. Giờ thì cô nhận ra mình chưa bao giờ được hôn. Một cách thực sự. Giống như thế này.
Chưa bao giờ như thế này. Môi anh chỉ chạm nhẹ vào môi cô. Mắt anh vẫn mở, cũng như mắt cô. Cô không thể đánh mất bản thân mình trong ham muốn thể xác dù mọi tế bào trong cơ thể đã tan chảy với cảm giác ấy và đau đớn vì khao khát. Cô không được cảm nhận hết điều gì đang diễn ra và với ai. Để sau này cô không phải tự nhủ rằng mình đã bị cuốn đi bởi đam mê mù quáng.
Đây không phải là sự dại dột. Anh đặt những nụ hôn lên má, lên mắt, hai bên thái dương, mũi và cằm cô. Rồi quay lại với môi cô, chạm vào nó một cách dịu dàng, mơn trớn bằng đôi môi anh, dỗ dành cô hôn lại anh theo cách tương tự.
Một nụ hôn không phải chỉ là môi áp môi, cô càng lúc càng kinh ngạc nhận ra. Anh chạm vào khoảng da thịt ấm nóng ẩm ướt sau môi cô và vuốt ve nó bằng lưỡi mình. Lưỡi cô lướt nhẹ qua môi trên và lần xuống bờ môi dưới của anh. Anh chạm vào đầu lưỡi đó, trượt theo nó tiến sâu vào khoang miệng cô. Chúng quấn vào nhau, mơn trớn nhau gây nên những tiếng rên khẽ tác nghẹn trong họng hai người. Rồi đôi tay anh vòng qua người cô khi anh cúi xuống sát hơn, gần như nâng cô ép vào lồng ngực cường tráng của mình, và họ chia sẻ nụ hôn sâu, mãnh liệt đến nỗi cô níu chặt lấy anh và khao khát nhiều hơn nữa.
Cuối cùng cô lại quỳ xuống, hai tay anh xòe rộng trên hai bàn tay cô đặt nơi đùi anh, đôi mắt sẫm đen trĩu nặng của anh nhìn sâu vào mắt cô. “Sáng mai chúng ta sẽ phải trừng phạt nhau vì điều này, Jane” anh nói. “Rồi tất cả sẽ thay đổi một cách đáng kinh ngạc. Sự cấm đoán. Điều này không thể xảy ra. Thậm chí nhơ nhớp.”
Cô lắc đầu. “Ồ đ,” anh khăng khăng. “Ta chỉ là tên phóng đãng, cưng ạ, trong đầu không có gì ngoài ý nghĩ đè cô ra trên mặt sàn này và thỏa mãn khoái cảm xấu xa của mình bằng cơ thể trinh trắng của cô. Còn cô là con bồ câu mắt to ngơ ngác. Người hầu của ta. Sống dựa vào ta. Chuyện này khó mà xảy ra được. Và nhất định là nhơ nhớp. Cô nghĩ rằng những gì đã diễn ra là đẹp đẽ. Ta có thể thấy điều đó trong mắt cô. Không phải đâu, Jane. Đấy chỉ là điều mà một tên phóng đãng từng trải làm phụ nữ lầm tưởng. Trên thực tế nó chỉ là dục vọng đơn thuần, là ham muốn thể xác sống sượng. Một sự giao phối chớp nhoáng mãnh liệt của cơ thể. Giờ cô hãy về giường đi. Một mình."
Cả gương mặt lẫn giọng nói của anh đều khắc nghiệt. Cô từ từ đứng dậy và lùi ra xa anh. Nhưng cô chưa đi ngay. Cô nhìn vào mắt anh, nhìn vào chiếc mặt nạ anh đã gắn chặt. Chiếc mặt nạ không thế xuyên thủng. Anh đang nhìn lại cô với nụ cười đượm phần chế nhạo trên môi. Anh nói đúng. Những gì đã xảy ra hoàn toàn là ham muốn thể xác. Và rất sống sượng.
Nhưng anh cũng sai. Dù tâm trí cô không biết rõ anh sai chỗ nào. Chỉ là, cô biết anh đã sai. Nhưng đúng là chuyện này không thế xảy ra. Và chắc chắn một điều rằng đến sáng mai mọi thứ sẽ đảo lộn. Ngày mai cô sẽ không thể nhìn anh một cách bình thản như lúc này.
“Chúc ngài ngủ ngon.” “Chúc ngủ ngon, Jane.”
Anh đã quay lại với cây đàn lúc cô cầm cây nến lên, rời khỏi phòng và đóng cửa lại sau lưng. Anh đang chơi một điệu trầm lặng và u sầu. Đi đến lưng chừng cầu thang Jane mới nhớ ra mình xuống dưới này để tìm một cuốn sách. Nhưng cô không quay lại.