Số lần đọc/download: 3568 / 4
Cập nhật: 2015-11-23 17:58:19 +0700
Chương 7
- K
hông được đâu, Trung Anh.
Ông Minh đau khổ nhìn Trung Anh.
- Năm nay ba đã hơn năm mươi, lẽ ra, ba không nên lái xe nữa. Nhưng ba nghĩ là lái xe con trong thành phố không quan trọng lắm. Sai lầm đó ba đang trả giá bây giờ con lại muốn ba đi tự thú, ba không chịu nổi ngày tháng trong tù đâu.
Trung Anh ngồi im lặng. Chính anh cũng không đành lòng để của mình ở tù, vậy thì tính sao đây?
- Ba có biết người bị nạn đó ở đâu không?
- Biết, nhà họ nghèo lắm. Hôm đó ba vờ đến thắp nhang và xưng là người bà con xa. Ba cho hai đứa con một số tiền, hai đứa bé hãy còn nhỏ, một đứa bảy tuổi, còn một đứa mới bốn tuổi, bây giờ sống với bà ngoại.
Trung Anh à! Ba nghĩ người chết cũng đã chết, mình đưa tiền cho họ sống...
cũng được phải không con?
- Đó là suy nghĩ đường cùng ba ạ. Ba để con đi gặp luật sư xem sao.
Ông Minh hốt hoảng:
- Con định nói ra sự thật sao?
Con sẽ tính mà:
Trong đầu Trung Anh đang tính toán. Anh sẽ nhận anh là người lái xe...và như thế hôn nhân của anh với Thanh Bình có lẽ đành hoãn lại. Ba anh già rồi, ông không thể nào chịu nổi những ngày tù. Nghĩ như vậy dường như gánh nặng trong lòng anh vơi đi phân nữa.
Trước khi đi tự thú anh cần gặpThanh Bình, cô chưa yêu anh, cuộc hôn nhân anh và cô chỉ có tình yêu từ phía anh. Một hôn nhân không có tình yêu ở người vợ.... Trung Anh lắc nhẹ đầu.
Anh nắm hai tay cha giữ trong tay mình:
- Ba yên tâm! Con sẽ nhận con là người...gây ra tai nạn. Hôm đó ba lái xe về nhà và con đã mướn xe của ba lái đi.
Ông Minh kêu lên:
- Không được đâu Trung Anh! Còn tương lai của con và đám cưới của con nữa.
- Không sao đâu ba! Nếu Thanh Bình yêu con, cô ấy sẽ chờ con:
Còn con...
đây cũng là cách thử thách tình yêu:
- Không được đáu Trung Anh.
Ba? Ba hãy để con chịu tội thay ba. Ông Minh nghẹn ngào, Trung Anh đứng lên:
- Con đi gặp Thanh Bình.
Thanh Bình đang ngồi trước đống giỏ xách cô mua thật nhiều, chất đầy trước mặt.
Thấy Trung Anh, cô vui vẻ:
- Anh hết bận rồi à? Em có mua nhiều áo cho anh.
- Em mua làm gì anh thích mặc áo nào không phải ủi.
- Anh lè phè quá đi, sắp làm chồng của em, anh cũng nên sửa soạn một chút chứ.
- Thanh Bình này. Anh có chuyện cần nói với em.
Thanh Bình mỉm cười:
- Anh làm vẻ quan trọng khiến em hồi hộp quá. Anh nói đi.
- Trước khi kết hôn, anh muốn nói sự thật.
Anh nói đi.
- Không phải anh đi Úc du học, mà anh đi lao động xuất khẩu.
- Em không quan trọng chuyện này.
- Ba anh đã vay tiền cậu của em cho anh đi, nhưng sự thật là anh bị lừa, tiền mất nợ mang, anh bị giam ở nước ngoài một năm vì nhập cảnh trái phép. Cậu của em vì muốn em lấy anh nên đã nói đối tất cả để...
- Để đám cưới xong, phần gia sản em được hưởng, anh sẽ tìm cách chuyển cho chú ấy.
Trung Anh cúi đầu:
Phần này thì em đã biết, cho nên anh thấy không nên đám cưới với em.
- Em đã bảo em không quan trọng chuyện này mà.
- Tình yêu phải đặt căn bản tin cậy và tôn trọng lẫn nhau. Anh có yêu em, nhưng anh biết trong trái tim em không dễ dàng quên Tri Thức, em đang chạy trốn Tri Thức:
Cho nên hãy quay lại với anh ấy.
- Em sẽ không quay lại. Anh không muốn đám cưới với em cũng được, vì miễn cưỡng sẽ không có hạnh phúc. Có một điều em muốn nói, anh từng hứa ở bên em, chia sẻ với em những buồn vui của cuộc sống, anh sẽ là chỗ dựa cho em. Anh chẳng có gì cả chỉ là con của một gã tài xế.
- Nhưng em vẫn muốn anh là chỗ dựa cho em.
Anh đã sai rất nhiều, có thể anh không còn tự do nữa. Anh đã... cách đây ba tháng anh lái xe gây tai nạn giao thông rồi bỏ trốn. Người bị nạn đã chết. Anh...
sẽ đi tự thú, cho nên chúng mình không thể lấy nhau.
Thanh Bình nhìn Trung Anh sững sờ:
- Sao đến bây giờ anh mới chịu nói chuyện này với em?
- Anh hèn quá phải không, đã phạm pháp còn muốn lừa dối em. Suy cho cùng anh xấu xa rồi tệ hơn Tri Thức. Thanh Bình, anb nghĩ là em không nên vì chuyện Tri Thức xem Như Ý hơn em mà tự ái, quay lưng nói lời chia tay. Em còn yêu Tri Thức mà.
- Không! Em từng nói với anh là em không muốn quay lại.
- Đừng có cứng đầu cố chấp.
- Em biết mình phải làm sao.
Thanh Bình thản nhiên:
- Có nghĩa bữa nay anh gàp em sẽ là bữa cuối cùng anh còn tự đo?
- Xem như vậy đi.
- Vậy, chúng ta ăn một bữa cơm với nhau nghen.
Trung Anh nhìn Thanh Bình, anh không nghĩ là cô thản nhiên, ít ra cô cũng ghê tởm và ghẻ lạnh với anh, một tên hên nhát và dối lừa.
- Sao anh lại nhìn em.
Vì anh nghĩ, lẽ ra em nên cư xữ tệ bạc với anh. Anh chưa bao giờ cư xữ không tốt với em có đúng không? Bao nhiêu đó đủ để em xem anh là người tốt.
Ra sau bếp phụ làm thức ăn với em đi.
- Anh không hiểu nổi em, em là người lạnh lùng hay nhiều tình cảm đây?
- Không hiểu thì đừng cố hiểu.
Thanh Bình kéo Trung Anh ra sau bếp cô mở tủ lạnh lấy rau cải và thịt.
- Anh biết nấu ăn không?
- Biết.
- Em thích ăn món thịt nướng. Mình sẽ ướp thịt bò nướng chanh, ăn với bánh tráng, anh ăn món này bao giờ chưa?
- Chưa.
- Vậy thì nên ăn.
Trung.Anh lại nhìn Thanh Bình nghẹn ngào:
Tri Thức mới là người được em cư xử tốt.
Thanh Bình gắt:
- Em không muốn nghe tên người này nữa.
- Em đừng dối lòng và miễn cưỡng nữa.
- Tại sao em phải miễn cưỡng?
- Anh biết em không dễ dàng quên Tri Thức.
- Em đã bảo anh đừng nhắc đến nữa kia mà. Có những diều mà khi tan vỡ, hãy để cho nó...đi qua luôn.
- Như vậy còn anh, cảm giác của em đối với anh như thế nào?
Một người bạn rất thân.
Trung Anh cười buồn:
- Đúng ra anh chẳng có tư cách nào khi đến với em ca, từ đầu khi tìm cách tiếp cận em, anh đã có một ý đồ.
- Giúp cậu em phải không?
- Đúng là như vậy.
Trải qua những năm tháng khờ dại, em đã trưởng thành và cương quyết không để ông ấy lợi dụng em nữa.
- Em mạnh mẽ lắm, nhưng khi anh đi xa em rồi, anh muốn là em hãy đi tìm Tri Thức.
Thanh Bình gắt:
- Em đã bảo anh đừng nhắc tên này nữa mà.
- Có những điều mà anh biết khi muốn quên, người ta không dễ dàng để quên:
- Em...
Thanh Bình cắn nhẹ môi. Những mặc cảm khiến cho cô còn yêu Tri Thức, nhưng vẫn cứ muốn lãnh đạm, muốn lạnh lùng rồi khi một mình đối điện với mình,, là lúc cô sống thật với lòng mình hơn hết. Cô chưa bao giờ hết yêu anh.
Trung Anh đặt tay lên vai Thanh Bình:
- Anh không nghĩ là hình bóng Như Ý xen vào giữa em và Tri Thức, có một chuyện gì đó nữa phải không? Ba anh từng nói khi em quen một người nào đó, cậu của em luôn tìm cách ngăn cản, anh cũng không tin là ông sợ mất phần tài sản em sẽ có.
- Vậy anh nghĩ là chuyện gì?
- Anh không biết mà anh mang một cảm giác em cần một chỗ dựa. Tri Thức sẽ là chỗ dựa cho em, anh tin chắc như thế.
Thanh Bình cúi mặt, cô không thể nói ra điều dằn vặt trong lòng cô, là từng sung sướng đón nhận tình yêu của. Tri Thức và cũng đau khổ khi không thể nói la sự thật giày vò cô. Cô đã mất đi sự trong trắng thơ ngây, năm cô mới mười lăm.
Trung Anh bóp nhẹ vai Thanh Bình:
- Có những điều em không tiện nói ra có đúng không?
Thanh Bình ngước lên nhìn Trung Anh. Anh có bao giờ nghĩ em bị lạm dụng tình dục từ năm em mới mười lăm?
Trung Anh kinh hãi:
- Thanh Bình?
- Người lạm dụng em là chồng của mẹ em.
- Không dằn nỗi đau thương, Thanh Bình bật khóc, Trung Anh thảng thốt rồi ôm lấy Thanh Bình.
- Em cần mạnh mẽ lên Thanh Bình:
Anh tin chắc Tri Thức là chỗ dựa cho em. Thanh Bình, không biết thì thôi, biết rằng anh thêm căm giận, ông ta đúng không phải là con người. Tại sao em lại im lặng vậy?
- Em sợ mẹ em chịu không nổi sự thật.
- Rồi cam lòng để chịu bị lạm dụng, em thật là ngốc Thanh Bình ơi.
Bây giờ ông ta không dám đụng vào em nữa đâu, ông ta sợ em tự tử. Nếu em chết, chuyện xấu của ông ta bị phanh phui. Anh yên tâm đi:
Trung Anh đau xót:
Ngày mai anh tin cuộc đời em sẽ sáng, chứ không mãi tối tăm.
Thanh Bình gật đầu. Ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng cô gập anh, anh đi lãnh tội thay cho cha mình.
Trung Anh, anh bảo em mạnh mẽ, anh cũng mạnh mẽ lên anh nhé.
Hai bàn tay siết lại trong một tình bạn.
- Ba ơi! Con đọn cơm lên cho ba ăn nghen.
Đang nằm, ông Dũng ngồi dậy:
- Con không khỏe cứ nằm nghỉ đi, ba tự dọn ăn cũng được.
- Con có gì không khỏe, suốt ngày cứ nằm hoài càng muốn bệnh. Con dọn cơm con với ba ăn luôn, hai người ăn cơm chung mới vui.
- Ừ, cũng được.
Như Ý đi ra sau bếp bật bếp gas lên hâm nóng thức ăn lại, Vừa đưa đôi đũa để trộn thức ăn trong chảo, Như Ý vụt buông đũa bụm miệng chạy ngay vào toalét. Một cơn buồn nôn khiến cô mệt nhoài toàn là nước.
Mình muốn bệnh rồi. Như Ý bóc nước rửa mặt, ngẩn nhìn mình trong gương, hôm nay cô xấu đến tệ, mắt quần thâm, vẻ mặt mệt mỏi.
Nhưng cũng cùng một lúc Như Ý giật thót người, đã hai tháng cô chưa có đường kinh lại. Ôi! Có thể nào có có thai. Như Ý! Đừng tự hù mình chứ!
Món ăn trong chảo bốc mùi khét, may là ông Dũng đi xuống bếp tát bếp gas:
- Con làm sao vậy, bệnh nữa à?
- Dạ không.
Như Ý len lén ngồi xuống ghế. Cô không thể nói với cha mớ bòng bong rối như tơ vò trong lòng cồ. Nghe mùi thức ăn và cô không tải nào nuốt trôi. Như Ý thở dài:
- Ba ăn một mình đi nghen ba, cứ để nguyên đó một lăt con dọn.
- Con không khỏe cứ đi nghỉ đi, có mấy cái chén thôi mà à hay lát nữa Tri Thức đến, con báo nó đưa con đi bác sĩ.
- Có lẽ không sao đâu ba, con uống viên thuốc cảm sẽ khỏi.
Ông Dũng im lặng ăn cơm, Như Ý về phòng nằm đóng cửa lại. Sực nhớ, cô ngồi dậy khoác thêm áo vào:
Lấy nón đội di ra đường, đến tiệm thuốc tây, cô nói mà không dám nhìn người bán thuốc.
- Cho tội...mua... que thử thai.
Cầm hộp que, Như Ý bỏ tiền lén quầy đi ngay, có bán hàng gọi lớn:
- Chị ơi, chưa lấy tiền thối!
Vờ như quên, Như Ý quay trở lại lấy tiền thối, cô đi như chạy về nhà.
Ông Dũng đã ăn cơm xong, ngồi ở phòng khách.
- Con đi mua thuốc cảm à?
- Dạ.
Giấu kỹ que thử trong người, Như Ý đi vào phòng vệ sinh. Lạy trời, là không phải. Nhưng que chuyển màu tím ngắt, Như Ý có có cảm giác đất trời quanh mình đổ sụp. Cô đã mang thai.
Ngồi chuồi xuống nền gạch nhà tắm, Như ý ôm mặt khóc nức nở, từng tiếng khóc nức nghẹn. Làm sao đây? Ý nghĩ đi tìm cái chết lại lảng vảng trong đầu Như Ý. Nếu chết, cha sẽ sống thế nào đây? Ừ,mà cũng có thể không cô cô, Thanh Bình sẽ lo cho ông.
Những gút mắt hận thù trong lòng đã được giải tỏa. Cô không thể nào để cho đứa bé ra đời, bởi nhìn nó là cô lại thấy cơn ác mộng kinh hoàng.