Số lần đọc/download: 614 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 00:50:47 +0700
Chương 7 - Người Nào Đó Tìm Kiếm Sự Hợp Tác
L
ưu Xung ôm một chồng tài tiệu đi vào phòng nghiên cứu, nhìn thấy Bạch Lạc Nhân và một vài kỹ sư đang cắm đầu vào một bản vẽ thảo luận gì đó rất nghiêm túc, cậu không tiện đến trước làm phiền, liền đứng ở chỗ Bạch Lạc Nhân chờ.
Trước mắt có một cái bành mì đã cắn dở và một cốc trà sớm đã nguội lạnh, lá trà trương lên trong thứ nước trà màu vàng khô héo, làm người ta có cảm giác tẻ nhạt.
"Đang nghĩ gì thế?" Tiếng Bạch Lạc Nhân đột nhiên cất lên.
Làm Lưu Xung giật mình, ngoái đầu lại nhìn Bạch Lạc Nhân, cười ngại ngùng.
"Tôi đứng bên cạnh gọi cậu mấy câu cậu đều không trả lời."
Bạch Lạc Nhân vừa nói vừa ngồi xuống, lật đi lật lại tập tài liệu Lưu Xung mang đến, hỏi: "Đây chính là tài liệu giới thiệu chi tiết các doanh nghiệp công trình quân sự có tên tuổi mà cậu thu thập lại sao?"
"Cũng không phải là toàn bộ, chủ yếu là những doanh nghiệp chúng ta từng hợp tác qua, cũng có doanh nghiệp chưa từng hợp tác nhưng có đầy đủ điều kiện chúng ta yêu cầu."
Bạch Lạc Nhân gật gật đầu, nhàn nhạt nói: " Thật ra tôi có nghiêng về doanh nghiệp Dân Doanh."
"Dân Doanh cũng không tồi, hiện tại có rất nhiều đơn vị nghiên cứu khoa học hợp tác với Dân Doanh. Đặc biệt là về mặt linh phụ kiện và trang bị vũ khí có hệ thống, hoàn toàn có thể giao cho doanh nghiệp này nghiên cứu chế tạo, như vậy có thể thu hút được thêm càng nhiều nhân tài và vốn, tiết kiệm chi phí nghiên cứu, giảm thấp rủi ro. Có điều Dân Doanh cũng có điểm hạn chế, ví dụ cơ chế quản lí không hoàn thiện, thực lực tài chính không đủ, tính an toàn và bảo mật không bằng doanh nghiệp Quốc Hữu."
Bạch Lạc Nhân vừa lật giờ tài liệu trong tay vừa lắng nghe ý kiến của Lưu Xung, thỉnh thoảng lại gật đầu đồng ý.
"Hạng mục này chúng ta phân thành ba tổ nhỏ, đơn vị hợp tác không thể chỉ có một cái, vì vậy càng cần phải thận trọng. Tôi xem tài liệu cậu tìm, đằng trước đều là những doanh nghiệp đã từng hợp tác qua, kinh nghiệm phong phú, chất lượng lại càng đảm bảo, nhưng quá nổi tiếng, dẫn đến việc giá thành cao, kéo dài sẽ có hậu quả nghiêm trọng."
Điểm này Lưu Xung rất tán thành, "Tôi rất ghét làm việc với lãnh đạo bên đó, quá láu cá."
Tay Bạch Lạc Nhân lại tiếp túc lật giở, đột nhiên dừng lại ở một công ty
"Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ cao Bắc Kinh Hải Nhân........"
Nghe thấy Bạch Lạc Nhân lẩm bẩm, Lưu Xung vội vàng giải thích: " Công ty này thành lập chưa được bao lâu, nhưng hai năm gần đây tốc độ phát triển vô cùng nhanh, nghe nói công ty này đã vài lần hợp tác với bên bộ binh, nếu như cậu có hứng thú với công ty này, tôi có thể gọi điện cho nghiên cứu viên bên bộ binh, bảo họ chuyển qua một số tài liệu đã từng hợp tác trước đây."
Bạch Lạc Nhân đặc biệt chú ý công ty này một chút, phát hiện khi vừa đăng kí thì là một công ty nhỏ sản xuất linh kiện đồng bộ, phát triển chưa tới 5 năm, thế nhưng đến hiện tại đã có quy mô lớn, hơn nữa lại xâm nhập vào lĩnh vực công nghiệp quân sự, thật không đơn giản!"
"Tài liệu của công ty này chỉ có nhiêu đây thôi sao?" Bạch Lạc Nhân hỏi.
Lưu Xung gãi gãi đầu, "Hình như chỉ có vậy, công ty này trước nay đều rất thần bí, phương thức quản lí kinh doanh của nó đều nhận nhiều lời đàm tiếu trong ngành. Có điều công ty họ trước nay vẫn làm theo ý mình, có vẻ những tiêu cực này có mang đến cho họ không ít lợi ích, nói không chừng là thủ đoạn tuyên truyền của công ty họ."
Bạch Lạc Nhân rất hiếu kì, " Hình thức quản lí kinh doanh thế nào?"
"Tôi nghe nói công ty bọn họ trừ tổng giám đốc ra, tất cả lãnh đạo và nhân viên đều là phụ nữ."
Lưu Xung nói như vậy, trán Bạch Lạc Nhân liền đổ mồ hôi, sao càng nghe càng thấy giống công ty của Cố Hải?
Lại lật thêm vài trang sau, nhìn thấy người đại diện pháp lí của công ty rõ ràng hai chữ to tướng " Cố Hải "
"Nghe nói đám phụ nữ này đều không hề tầm thường, tất cả đều rất bản lĩnh, nếu không nghiệp vụ của họ cũng không thể phát triển mở rộng trong lĩnh vực này. Thực ra tôi cực khâm phục tổng giám đốc của họ, có sự gan dạ và quyết đoán, có can đảm làm điều khác người, tôi thì không được, chỉ biết đi đường thẳng."
Bạch Lạc Nhân cười hừ một tiếng, "Cậu ta vốn dĩ là cái đức tính này...."
"Ả...." Lưu Xung biểu hiện không hiểu.
Bạch Lạc Nhân lên tiếng, "Không có gì, cậu đi làm việc của mình đi, tôi xem một chút."
"Ừ." Lưu Xung còn bổ sung một câu, "Thủ trưởng, bận thì bận đừng có quên ăn cơm."
"Biết rồi."
Lưu Xung vừa rời đi, Bạch Lạc Nhân liền quay ánh mắt lại trang giấy.
"Công ty trách nhiệm hữu hạn công nghệ cao Bắc Kinh.......... Hải Nhân........"
Cái cô gái Tiểu Đào ngày hôm đó sang mời bộ đội không quân giao lưu đã được thăng chức, một bước từ một tổ trưởng nhỏ trở thành giám đốc bộ phận, nguyên nhân thăng chức gây xôn xao, tổng giám đốc chỉ giải thích bốn chữ rất có mắt nhìn.
Phản ứng của Nhã Tĩnh khi ấy chính là, "Cái lí do này làm mọi người không phục."
Cố Hải liếc Nhã Tĩnh một cái, "Vậy cô nói một lí do khiến mọi người phục đi."
Nhã Tĩnh cố gắng bình tĩnh lại nhịp thở, vẻ mặt không hài lòng.
" Thế tôi nói, là do mông cô ta to."
Cố Hải mặt không biến sắc, ngón tay vẫn xoay xoay chiếc bật lửa, trên gương mặt lạnh nhạt hiện ra vài tia cân nhắc.
"Nếu theo như cô nói, thì ở cái công ty này mông cô là to nhất."
"Anh!......" Nhã Tĩnh xấu hổ đến mức không biết nói gì.
Cố Hải quay về chuyện chính, "Được rồi, tìm tiểu Đào đến đây"
Mặt Nhã Tĩnh rất khó coi liền đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào được gọi tới văn phòng tổng giám đốc, trên đường đi mông liền ngoáy ngó hoa mắt, những nhân viên nữ cần cù chăm chỉ lúc này đều dùng ánh mắt yêu tinh nhìn cô, ước vọng hư vinh trong lòng tiểu Đào đã được mãn nguyện.
"Cố tổng................"
Cố Hải ngước mắt lên, nhìn thấy một gương mặt đang cười như hoa.
"Ngồi đi."
Tiểu Đào giả bộ thẹn thùng.
"Giao cho cô một nhiệm vụ." Cố Hải nhìn Tiểu Đào
Tiểu Đào híp mắt cười, "Cố tổng là chuyện gì."
Cố Hải trắng trợn câu dẫn Tiểu Đào, ngữ khí rất nghiêm túc nói với cô ta "Sắp tới công ty chúng ta dự định sẽ hợp tác nghiên cứu với không quân, đây chính là người phụ trách hạng mục này, nhiệm vụ của cô chính là thuyết phục người phụ trách này, khiến cậu ta đồng ý hợp tác với chúng ta."
"Tại sao lại là tôi?" Tiểu Đào giả bộ khiêm tốn, "Việc này tôi sợ mình không làm được, ngài cũng biết, tôi đây không có sở trường nhất chính là giao lưu với đàn ông."
"Cô đã từng thành công một lần, tôi tin cô sẽ thành công lần nữa."
Tiểu Đào kinh ngạc, "Thành công một lần?"
Cố Hải gật gật đầu, đưa bức hình và tài liệu của Bạch Lạc Nhân cho Tiểu Đào, "Nhìn thấy chưa, đây chính là người phụ trách."
"Thì ra là quan quân đẹp trai này!" mắt Tiểu Đào ngập tràn tình ý, ý thức được bản thân có chút thất lễ, Tiểu Đào khép lại nụ cười trên miệng
"Tôi sẽ cố gắng hết sức"
Cố Hải gật gật đầu.
Nội tâm Tiểu Đào có chút xáo trộn, liền nói thăm dò một câu: "Tổng giám đốc, tôi có một vấn đề muốn hỏi."
"Hỏi đi."
"Ngài thật sự thích áo hoa bông và quần xanh sao?"
Ánh mắt Cố Hải thay đổi phức tạp, sau đó cuối cùng mới mở miệng, "Cô thật sự muốn biết?"
Tiểu Đào không ngừng gật đầu.
"Đợi khi hoàn thành được nhiệm vụ, tôi sẽ nói cho cô biết."
Hai ngày sau, Tiểu Đào nhăn nhó đau khổ tìm đến văn phòng Cố Hải.
"Tổng giám đốc a, tôi đã phụ sự kì vọng của ngài rồi, tôi dùng mọi cách để thuyết phục vị thủ trưởng đó nhưng cậu ta vẫn không hề lay chuyển."
Cố Hải trái lại không hề biểu hiện thất vọng, chỉ hỏi: "Cô nói như thế nào?"
"Tôi đem tình trạng của công ty chúng ta một năm một mười nói cho cậu ta biết, còn nhấn mạnh những ưu thế, để thể hiện thành ý của công ty chúng ta, tôi còn đem toàn bộ sản phẩm mẫu của công ty cho cậu ta xem, giới thiệu cho bọn họ. Thậm chí..........vì lợi ích của công ty, tôi còn hy sinh danh dự bản thân, lén lén làm mĩ nhân kế. Nhưng vị thủ trưởng này không khác gì khúc gỗ, tôi......." Tiểu Đào muốn nói lại thôi, đầy bụng ấm ức không nói nên lời.
Cố Hải lại hỏi: "Cậu ta có nói vì sao không hợp tác với công ty chúng ta không?"
Nói đến đây, Tiểu Đào lại càng khó mở miệng.
"Cậu ấy..............cậu ấy nói điều kiện của chúng ta rất ưu việt, nhưng độ tin tưởng thấp. Còn nói cậu ta không yên tâm về con người tổng giám đốc, thể hiện nghi ngờ về tác phong trong cuộc sống của tổng giám đốc. Cậu ấy nói..........cậu ấy không thể hợp tác với một công ty chỉ tuyển nhân viên nữ."
Đây là lần đầu tiên Tiểu Đào nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên gương mặt Cố Hải, nội tâm thấp thỏm lo âu, chỉ sợ nhỡ mồm nói gì sai, chức vụ và hư vinh vừa đến tay cứ thế mà mất sao.
Cố Hải một câu cũng không nói, lập tức đi thẳng ra ngoài.
"Thủ trưởng, có người tìm"
Bạch Lạc Nhân từ phòng nghiên cứu đi ra, nhìn thấy Cố Hải đứng bên ngoài xe, hướng về phía Bạch Lạc Nhân vẫy vẫy tay, như hai người bạn đã quen biết nhiều năm, hai ngày trước đánh nhau cơ bản không phải là bọn họ.
Bước chân Bạch Lạc Nhân không tự chủ được mà bước qua.
"Tìm một chỗ nào đó nói chuyện đi?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân gật đầu, "Được, tôi đi lấy xe"
Trầm mặc một lúc lâu, Cố Hải liền cất tiếng trước, " Người của tôi nói, cậu sở dĩ từ chối hợp tác vì nghi ngờ con người tôi."
"Không sai" Bạch Lạc Nhân thẳng thắn, "Đề mục nghiên cứu của chúng tôi đòi hỏi độ bảo mật cao, ngoài việc yêu cầu công ty phải có thực lực, càng yêu cầu mức độ giữ chữ tín của công ty. Tôi cho rằng, một vị giám đốc chỉ tuyển mĩ nữ mức độ tin cậy không cao, tôi không dám dễ dàng hợp tác với công ty như vậy."
Cố Hải chẳng biết vì sao liền cười cười: "Vậy được, hôm nay tôi sẽ chứng minh cho câu, tác phong của tôi đứng đắn thế nào."
Hai tiếng sau, hai người nói rất nhiều chuyện về công việc, không hề có một lời thừa thãi nào. Bạch Lạc Nhân vẫn luôn chờ đợi, đợi cái mà Cố Hải gọi là chứng minh, kết quả mặt trời cũng xuống núi rồi, Cố Hải vẫn chưa nói ra môt nguyên cớ nào.
"Cố tổng!" Bạch Lạc Nhân ngắt quãng lời Cố Hải, "Tôi nghĩ cậu nên đi thẳng vào vấn đề, thời gian của tôi không còn nhiều."
"Cậu cho rằng cái gì là vấn đề?"
Bạch Lạc Nhân hảo tâm nhắc nhở, "Không phải cậu muốn chứng minh tác phong của cậu có bao nhiêu phần đứng đắn sao?"
"Tôi đã chứng minh xong rồi mà!" Cố Hải dang hai tay ra.
Trong ánh mắt Bạch Lạc Nhân như trầm xuống, "Cậu chứng minh như nào?"
Cố Hải cười thầm, "Chúng ta đã ở gần nhau hơn ba tiếng, tôi đều không hề có chút hành động bất lịch sự nào, như thế vẫn chưa đủ chứng minh tác phong đứng đắn của tôi sao?"