Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 7
M
ình có nên uống thuốc quá liều ko? Daphne tự hỏi.
Hay là nhảy xuống từ một cái cây thật cao? Nơi nào có khí CO bị rò rỉ khi một cô gái cần nhỉ?
Sư Suy Nhược Thần Kinh Của Daphne
(ghi chú cho một bản thảo không bao giờ được xuất bản)
“Em ổn mà”. Molly luôn nói như vậy với chị gái trong những lần họ nói chuyện.
“Tại sao em không về nhà vào cuối tuần này? Chị cam đoan với em là sẽ không có bất cứ bản sao tờ People nào xung quanh cả. Hoa iris nở rất đẹp, và chị biết em yêu tháng Năm như thế nào mà.”
“Cuối tuần này thì không được. Có thể vào tuần tới.”
“Đó cũng là điều em đã nói với chị lần trước khi chúng ta nói chuyện.”
“Sớm thôi, em hứa đấy. Chỉ là em có rất nhiều thứ phải làm ngay bây giờ.”
Đó là sự thật. Molly đã dọn tủ quần áo, dán những bức ảnh vào album, dọn đống tại liệu và chuẩn bị thật chu đáo chỗ ngủ cho con chó xù. Cô đã làm mọi thứ trừ công việc sửa lại bản thảo. Cuối cùng thì cô cũng buộc phải làm thôi vì cô rất cần số tiền tạm ứng còn lại.
Helen muốn thay đổi một số mẩu hội thoại trong Daphne Ngã Nhào cũng như ba bản vẽ mới. Hai trong số đó là cảnh Daphne và Melissa phải đứng cách xa nhau, và thứ ba là, Benny và những người bạn của cậu sẽ phải ăn những chiếc sandwich kẹp pho mát thay vì những chiếc hotdog nóng hổi. Tất cả mọi người đã bới móc Daphne với những gì dâm đãng nhất trong tâm trí người lớn. Helen cũng chỉ yêu cầu Molly tiến hành một số thay đổi trong văn bản của hai quyển Daphne trước để chúng tiếp tục được xuất bản. Nhưng Molly đã không làm điều nào trong số chúng, không bất cứ điều nào vượt quá bản gốc, mặc dù cô muốn được như vậy nhưng bởi vì cô không thể nào tập trung được.
Bạn của cô Janine, người vẫn đang chịu sự đả kích của SKIFSA với những cuốn sách của cô ấy, thấy thất vọng vì Molly đã không nói với Birdcage rằng cút xuống địa ngục đi, nhưng Janine thì có một người chồng thanh toán tất cả các hóa đơn của họ hàng tháng.
“Bọn trẻ rất nhớ em.” Phoebe nói.
“Em hứa sẽ gọi cho chúng vào tối nay.”
Cô đã gọi cho chúng, và cô đã cố gắng làm tất cả trở nên đúng đắn với cặp sinh đôi và Andrew. Nhưng Hannah đã làm tan nát trái tim cô.
“Tại cháu phải không, dì Molly?” con bé thì thầm. “Đó là lý do tại sao dì không muốn về đây một lần nào. Đó là bởi vì lần cuối dì ở đây cháu đã nói cháu rất buồn khi em bé của dì đã chết.”
“Ôi, cháu yêu...”
“Cháu không biết rằng cháu không được nói như thế về em bé, cháu hứa, cháu sẽ không bao giờ, không bao giờ nói bất cứ điều gì như thế một lần nữa.”
“Cháu không làm điều gì sai cả, cháu yêu. Dì sẽ tới đó vào cuối tuần. Chúng ta sẽ có một khoảng thời gian thật tuyệt vời.”
Nhưng chuyến đi đó làm cho cô cảm thấy tồi tệ hơn. Cô ghét phải chịu trách nhiệm về những lo lắng ẩn sâu trên gương mặt chị Phoebe, và cô không thể nào chịu đựng nổi sự quan tâm, nhẹ nhàng trong cách Dan nói chuyện với cô, như thể anh sợ cô sẽ bị vỡ tan ra vậy. Những đứa trẻ thậm chị còn khiến cô đau đớn hơn. Khi chúng vòng tay quanh eo cô và hỏi cô về những dự án mới, cô hầu như không thể thở nổi.
Gia đình đang làm cô vụn vỡ bởi sự yêu thương của họ. Cô đã rời đi ngay khi có thể.
Tháng Năm chuyển dần sang tháng Sáu. Cô đã ngồi xuống cả chục lần để làm việc với những bản vẽ, nhưng cây bút bình thường vẫn nhanh nhẹn là thế thì giờ chẳng thể nào di chuyển được. Cô cũng đã cố gắng hình thành ý tưởng cho một bài viết của tờ Chik, nhưng đầu óc cô trở nên trống rỗng cũng như tài khoản ngân hàng của cô vậy. Cô có thể thanh toán những khoản thế chấp của mình cho đến hết tháng Bảy, nhưng đó là tất cả.
Vào một ngày đầu tháng sáu, có một ít thứ đã bắt đầu biến mất khỏi cô. Một trong những người hàng xóm của cô đã đặt một cái bao lớn những thư từ mà anh ta nhặt được từ hòm thư đầy tràn bên ngoài cửa nhà cô. Quần áo bẩn thì chất thành đống, và bụi bặm thì phủ khắp căn hộ bình thường vốn ngăn nắp, sạch sẽ của cô. Cô bị cảm lạnh và gặp nhiều để vượt qua nó.
Một buổi sáng thứ sáu, cô cảm thấy đầu đau như búa bổ và cô phải gọi điện xin nghỉ công việc dạy kèm tình nguyện rồi lại đi ngủ. Ngoài việc kéo lê thân mình ra ngoài một khoảng thời gian vừa đủ để cho Roo làm công việc của chú ta và đôi lúc bắt buộc phải làm một mẩu bánh mì nướng, còn lại thì cô đã ngủ tất cả những ngày cuối tuần.
Đến thứ hai, cơn nhức đầu của cô đã qua, nhưng hậu quả của trận cảm lạnh đã lấy đi tất cả năng lượng của cô, vì vậy cô lại gọi điện xin nghỉ ốm. Hộp bánh mì của cô đã trống trơn, và cô không còn gì ngoài ngũ cốc. Cô tìm thấy một số hộp trái cây ở trên trạn bếp.
Vào buổi sáng thứ ba khi cô còn mơ màng trên giường, giấc ngủ của cô bị quấy rầy bởi tiếng Buzzz ở trước cửa nhà. Roo nhảy nhót quan tâm. Molly lún sâu vào dưới đống gối nệm, nhưng khi cô vừa mới quay trở lại với giấc ngủ thì có ai đó đã bắt đầu đập liên tục vào cửa nhà cô. Cô lấy một cái gối bịt kín đầu, nhưng vẫn không ngăn được tiếng nói quen thuộc ngoài cửa át cả những âm thanh ư ử của con Roo.
“Mở cửa mau! Tôi biết cô ở trong đó!”
Chết tiệt thật, Kevin Tucker.
Cô khịt mũi rồi dùng ngón tay bịt chặt 2 tai, nhưng Roo vẫn cứ sủa còn Kevin thì đập cửa. Con chó khốn khổ. Một tiền vệ liều lĩnh và đáng sợ. Mọi người trong tòa nhà sẽ khiếu nại mất. Thầm nguyên rủa, cô kéo lê thân mình ra khỏi giường.
“Anh muốn cái gì?” Giọng của cô nghe chẳng có tý sức sống nào cả.
“Tôi muốn cô mở cửa.”
“Tại sao?”
“Tôi cần nói chuyện với cô.”
“ Tôi không muốn nói chuyện.” Cô với lấy khăn giấy rồi xì mũi.
“Được thôi, trừ khi cô thích mọi người trong khu nhà biết về cuộc sống cá nhân của cô, thì tôi đề nghị cô mở cửa ngay.”
Miễn cưỡng, cô lật từng lớp khóa. Ngay khi cửa mở, cô ước gì mình đã được phòng bị.
Kevin đứng bên kia cánh cửa, rực rỡ và hoàn hảo với cơ thể khỏe mạnh của anh, mái tóc vàng bóng lộn, và đôi mắt xanh sáng rực. Đầu cô nhói đau. Lúc này cô chỉ muốn trốn sau một cặp kính đen.
Anh đẩy cánh cửa để đi vào, ngang qua con chó xù đang gầm gừ của cô rồi đóng cửa lại. “Cô trông như từ địa ngục vậy.”
Cô vấp khi đi ngang qua chiếc đi –văng. “Roo, yên nào.”
Con chó ngửi ngửi Molly khi cô ngồi xuống.
“Cô đã đến bác sĩ chưa?”
“Tôi không cần bác sĩ. Bệnh cảm cúm của tôi hầu như đã khỏi rồi.”
“Làm thế nào nơi này lại ngột ngạt như vậy?” Anh đi đến những chiếc cửa sổ và bắt đầu mở tung chúng ra.
“Dừng lại ngay.” Đã đủ tồi tệ khi phải chịu đựng thái độ kiêu căng của anh và ánh hào quang phát ra từ vẻ ngoài đẹp trai đó. Chả nhẽ cô cũng phải chịu luôn cả cái không khí trong lành này nữa sao. “ Anh đi đi được không?”
Khi anh dạo quanh căn hộ của cô, cô nhận thấy những chiếc đĩa bẩn thỉu và rác xả khắp nhà bếp, chiếc áo choàng tắm thì nằm vắt vẻo trên chiếc đi-văng, còn trên mặt bàn thì phủ đầy bụi. Anh ta là khách không mời mà, cô không cần quan tâm nhiều làm gì.
“Cô đã thổi bay cuộc hẹn với luật sư ngày hôm qua.”
“Cuộc hẹn nào?” Cô vuốt nhẹ mái tóc bằng một tay, sau đó nhăn mặt khi bắt gặp một tiếng gầm gừ. Gần nửa giờ trước, cô đã ngã trong nhà tắm để đánh răng, nhưng cô không thể nhớ mình đã tắm hay chưa. Và chiếc váy ngủ màu xám hiệu Northwestern có mùi giống như con chó xù vậy.
“Buổi hủy hôn?” Anh liếc nhìn về phía đống thư chưa được mở tràn ra khỏi chiếc túi mua sắm Crate & Barel trắng nằm cạnh cửa ra vào và mỉa mai, “Tôi đoán là cô đã không nhận được lá thư.”
“Tôi cũng đoán thế. Anh nên đi thì hơn. Tôi vẫn có thể truyền bệnh sang anh đấy.”
“Tôi sẽ nhận lấy cơ hội đó.” Anh lang thang tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống bãi đậu xe. “Tầm nhìn đẹp đấy.”
Cô nhắm chặt mắt lại để lén ngủ một chút.
Kevin không nghĩ rằng anh đã nhìn thấy bất cứ ai trông thảm hại hơn thế. Khuôn mặt phờ phạc, tóc tai rối bù, khắp nơi đều có mùi mốc, người phụ nữ có đôi mắt buồn thảm đó lại là vợ anh. Thật khó có thể tin rằng cô là con gái của một vũ nữ. Anh nên để cho luật sư lo liệu những việc này, nhưng anh đã nhìn thấy sư tuyệt vọng trong đôi mắt của cô khi cô cầu xin anh giữ chặt hai chân của cô lại với nhau, giống như sức mạnh của mình anh có thể giữ đứa bé lại bên trong cô vậy.
Tôi biết anh ghét tôi, nhưng....
Anh có thể không hoàn toàn ghét cô nhiều như trước, không sau khi anh thấy sự đấu tranh vô vọng của cô để giữ lấy đứa bé. Nhưng anh ghét cái cảm giác này, như thể anh phải chịu một phần trách nhiệm đối với cô. Trại huấn luyện sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy 2 tháng nữa. Anh cần tập trung tất cả năng lượng để sẵn sàng cho mùa giải sắp tới. Anh nhìn chằm chằm vào cô một cách cáu kỉnh.
Con phải làm một hình mẫu, Kevin ạ. Làm những điều đúng đắn.
Anh di chuyển ra xa khỏi cửa sổ và bước qua con chó được nuông chiều vô tích sự. Tại sao một người có hàng triệu đô như cô lại sống ở một nơi nhỏ như thế này? Thuận tiện, có lẽ thế. Cô có thể có ít nhất ba địa chỉ khác ở đâu đó và tất cả đều có không gian ấm áp.
Anh ngồi xuống phần cuối của chiếc đi văng nơi mà cô đang nằm và bắt đầu đánh giá cô. Cô chắc phải xuống 10 pao kể từ khi cô bị sảy thai. Mái tóc nâu đã dài hơn, gần đến xương quai hàm, và nó đã mất đi vẻ bóng mượt mà anh nhớ kể từ ngày cưới của họ. Cô còn chẳng thèm bận tâm đến việc trang điểm, và quầng thâm bên dưới đôi mắt kì lạ kia làm cho cô nhìn như thể vừa bị ai đó đấm túi bụi.
“Tôi đã có một cuộc nói chuyện thú vị với một trong những người hàng xóm của cô.”
Cô đưa cổ tay lên đặt ngang đôi mắt. “ Tôi hứa điều đầu tiên tôi làm vào buổi sáng là gọi cho luật sư của anh nếu anh để lại địa chỉ.”
“Người đàn ông đó nhận ra tôi ngay lập tức.”
“ Tất nhiên là như thế.”
Anh nhận thấy có sự chua chát trong lời nói của cô. Cơn giận của anh lại âm ỉ sôi.
“Anh ta rất hạnh phúc khi mách lẻo về cô. Rõ ràng là cô đã dừng việc lấy thư từ vài tuần trước.”
“Chả có gì thú vị trong đống thư đó cả.”
“Và lần duy nhất cô ra khỏi căn hộ là vào tối thứ 5 để dắt con cún của cô ra ngoài.”
“Đừng nói nữa. Tôi đang dần hồi phục sau trận cảm lạnh. Tất cả chỉ có thế thôi.”
Anh có thể nhìn thấy mũi cô đang đỏ ửng, nhưng không hiểu tại sao anh lại nghĩ rằng cảm lạnh không phải là thứ tồi tệ duy nhất xảy ra với cô. Anh đứng dậy, “Thôi nào, Molly. Thế này thật không bình thường.”
Cô nhìn anh chăm chú từ dưới cổ tay. “Giống như những hành vi bình thường của anh? Tôi nghe nói anh đang bơi với cá mập khi Dan tìm thấy anh ở Australia.”
“Có thể đó là bệnh trầm cảm.”
“Bác sĩ Tucker, cảm ơn nhiều. Còn bây giờ thì rời khỏi đây đi.”
“Cô đã mất đứa bé, Molly.”
Anh đã tuyên bố sự thực, nhưng nó giống như thể anh vừa bắn cô vậy. Cô bật dậy từ chiếc đi văng, rồi trở lên hoang dã hơn so với tưởng tượng của anh.
“Ra khỏi đây trước khi tôi gọi cảnh sát.”
Tất cả những gì anh phải làm là đi thẳng ra khỏi cửa. Chúa biết anh đã bực bội như thế nào với việc bị công khai trên các bài viết của tờ People. Và vừa mới đây cô lại khiến ruột gan anh nổi điên. Chỉ cần anh có thể quên đi cái cách mà cô nhìn anh khi cô cố gắng giữ lấy đứa bé.
Ngay cả những lời thốt ra khỏi miệng, anh cũng cố gắng để giảm bớt. “Thay quần áo đi. Cô sẽ đi cùng với tôi.”
Cơn thịnh nộ của cô hình như chuyển thành cảm giác lo sợ, và anh đã quan sát cuộc đấu tranh tâm lý của cô. Điều tốt nhất cô đã cố gắng là cằn nhằn một cách đáng thương. “Anh đã hút quá nhiều cần sa phải không?”
Tức giận với chính mình, anh dậm mạnh năm bước về phía góc phòng ngủ của cô. Con chó xù của cô dõi theo anh để chắc rằng anh không lấy trộm đồ trang sức. Anh nhìn từ trên xuống dưới cái trạn bếp của cô. Chúa ơi, Anh ghét nơi này. “Cô có thể tự mình thay quần áo hoặc là tôi sẽ tìm cách giúp cô. Mà có lẽ cô cần phải được kiểm dịch bởi Bộ Y tế.”
Cô lại nằm xuống chiếc đi văng. “Anh đang lãng phí hơi sức của mình đấy.”
Chỉ trong vài ngày thôi, anh tự nhủ. Anh đã ở trạng thái khó chịu khi bắt buộc phải lái xe tới khu cắm trại Hồ Gió. Tại sao anh không thể khiến cho mình hoàn toàn khốn khổ bằng cách đưa cô theo?
Anh không bao giờ có dự định quay trở lại đó, nhưng anh không còn cách nào khác. Tuần vừa rồi, anh tự nhủ rằng anh có thể bán khu đất đó mà không cần nhìn lại nó một lần nào. Nhưng khi anh không thể trả lời được bất cứ câu hỏi nào mà người quan lý tài sản của anh đã đặt ra, anh đã biết anh phải thấy rõ phương hướng giải quyết và nhìn chính xác xem nơi đó đã trở nên xuống cấp như thế nào.
Ít nhất, anh cũng muốn loại bỏ được hai cái trách nhiệm khó chịu kia cùng một lúc. Anh muốn dàn xếp ổn thỏa khu cắm trại và quấy rầy Molly cho đến khi cái mông của cô di chuyển một lần nữa. Dù việc đó có thành công hay là không thành công đối với cô, nhưng ít nhất lương tâm của anh sẽ được thanh thản.
Anh khai quật được một cái vali từ đằng sau tủ quần áo của cô, và kéo thật mạnh để mở các ngăn tủ ra. Không giống như khu bếp lộn xộn của cô, ở đây mọi thứ được sắp xếp rất ngăn nắp. Anh ném vài cái quần sooc và áo vào trong va li, rồi một số đồ lót nữa. Anh tìm thấy mấy chiếc quần jean, đôi sandal và một đôi giày thể thao. Một cặp váy mùa hè đập vào mắt anh, Anh ném chúng lên trên va li. Tốt hơn là nên lấy nhiều một chút để tránh việc cô hờn dỗi vì không có được những thứ như mong muốn.
Chiếc va li đã đầy, vậy nên anh chụp lấy cái đồ trông giống chiếc ba lô đại học cũ của cô và liếc nhìn xung quanh để tìm nhà tắm. Anh tìm thấy nó ở lầu dưới, ngay gần cửa trước, và bắt đầu đổ tất cả mĩ phẩm và đồ vệ sinh cá nhân vào trong ba lô. Anh miễn cưỡng quay lại nhà bếp và đổ thức ăn ra cho con chó.
“Tôi hy vọng anh đang có kế hoạch để lại mọi thứ trở lại như cũ.” Cô đứng cạnh tủ lạnh, trong tay ôm con chó xù, mang theo đôi mắt mệt mỏi.
Anh còn muốn gì hơn là để chúng lại, nhưng trông cô lúc này thảm hại một cách kinh khủng. “ Cô muốn đi tắm trước hay là chúng ta sẽ đi với bộ dạng đó.”
“Anh bị điếc à? Tôi không phải là một cậu lính mới để anh phải sắp đặt mọi thứ.”
Anh tỳ một cánh tay vào mép bồn rửa chén và ban cho cô một cái nhìn không thân thiện mà anh vẫn hay sử dụng với các cậu lính mới. “Cô có hai lựa chọn. Hoặc là cô đi với tôi ngay bây giờ, hoặc là tôi sẽ nói tình trạng của cô với gia đình chị cô. Bằng cách nào đó, tôi không nghĩ cô ấy sẽ thích nếu cô ấy nhìn thấy.”
Biểu hiện của cô đã nói với anh như thể anh chỉ muốn ném đi một cuốn Kinh Thánh vậy.
“Hãy để tôi yên.” Cô thì thầm.
“Tôi sẽ xem qua giá sách của cô trong khi cô đi tắm.”