Nguyên tác: November Of The Heart
Số lần đọc/download: 1696 / 14
Cập nhật: 2015-12-02 02:06:40 +0700
Chương 7
C
hiếc đồng hồ Taylor tặng Lorna đã gây một loạt ý kiến sôi nổi trong gia đình nàng. Mọi người đều cho đấy là quà hứa hôn, mặc dù nàng khăng khăng phản đối là không phải. Bà Levinia mĩm cười đắc thắng, nói:
- Con hãy đợi mẹ nghe ý kiến của bà Cecilia Tufts xem sao.
Cha nàng thì bây giờ không hạn chế những cuộc bơi thuyền buồm của con gái với Taylor nữa.
Thằng Theron em nàng thì nói:
- Con đã kể với bố mẹ là anh Taylor và chị Lorna hôn nhau rồi thôi.
Daphne lộ vẻ hớn hở, trong lúc đó Jenny cau có, nhận ra rằng vậy là cô không có hy vọng về thần tượng ái tình của cô nữa.
Bà Henrietta nhắc lại căn dặn của bà về chiếc trâm mài nhọn. Bà bảo lúc đi thuyền buồm dứt khoát phải đem theo, cài sẵn vào mũ.
Agnes thì nói:
- Cháu diễm phúc đấy. Bác chưa hề được hưởng may mắn đi chơi thuyền với đại úy Dearsley.
Hai giờ chiều Taylor đến đón Lorna. Cả buổi chiều hôm đó hai người ngồi trên thuyền của Taylor. Trước mặt anh Lorna là một thủy thủ xuất sắc, mặc dù thuyền chỉ là loại một buồm; Anh để nàng điều khiển buồm và chỉ thỉnh thoảng mới đỡ nàng một tay. Họ cho thuyền chạy từ đảo Manitou đến vũng Snyder, rồi quặt sang hướng Đông đến làng và từ đấy vòng sang mũi West, chạy dọc theo khu Dellwood. Thuyền chạy qua bên ngoài nhà gỗ của Tim Iversen, nhưng Lorna nhìn vào không thấy ai.
Sau đó họ cho thuyền chạy xuôi theo hướng Nam, về phía Brichwood. Đến đây họ dừng thuyền, ăn picnic lúc con thuyền bồng bềnh. Lorna không phải dùng đến chiếc trâm nhọn, mà có dùng cũng không được, bởi nàng đã bỏ mũ cách đây một tiếng đồng hồ để nắng dọi vào mặt.
Trong lúc họ ngồi ăn, gió thổi nhè nhẹ. Lú họ vượt sang bên kia hồ? Lorna thích thú quay mặt ra phía đón gió. Nước hồ bắn lên làm ướt vạt váy phía trước và tóc nàng rối tung. Lorna cho thuyền chạy men bờ, ngay sát quán ăn dành cho dân chài. Nơi đây rất nhiều thuyền đậu và những người đánh cá nằm ngủ dưới ánh nắng.
Đột nhiên Lorna nhận ra Harken qua đôi vai và dáng hình quen thuộc. Chiếc mũ rơm rộng vành che gần hết khuôn mặt nhưng nàng vẫn nhận ra chính là Harken. Anh đứng với người nào rất lạ, Lorna chưa gặp bao giờ.
Lorna thấy đúng lúc nàng nhận ra Jens Harken thì anh cũng nhìn thấy Lorna. Mặc dù cách nhau một dải nước nàng vẫn cảm thấy như hai có thứ gì đó gần lại với nhau.
Lorna cười vẩy tay cao trên đầu:
- Chào Jens!
Harken vẫy tay đáp lại:
- Chào cô Lorna!
Lorna chụm tay lên miệng hỏi to:
- Được nhiều không?
Harken nghiêng người lấy một con cá to vẩy bạc óng ánh đưa lên:
- Cô nhìn này!
- Cá vẩy mắt?
- Loại tôi thích nhất.
- Tôi cũng thế.
Nàng vui vẻ nói thêm:
- Dành cho tôi một con đấy!
Thuyền của nàng đã chạy xa, nàng vẫy tay chào tạm biệt Harken. Lúc nàng quay đầu lại, Taylor hỏi:
- Ai đấy?
- Harken, người giúp việc vặt trong bếp nhà em.
Taylor nhìn nàng chăm chú:
- Em gọi hắn ta là Jens à?
Lúc này Lorna mới nhận ra là lúc nãy nàng vô ý đã dùng cách gọi thân mật với Harken. Nàng vội nói chữa:
- Đúng, anh ta tên là Jens Harken, người hiện nay đang đóng con thuyền mới cho cha em.
- Thế em định ăn con cá vẩy mắt ấy với hắn ta ở đâu?
- Ôi, Taylor! Sao anh nghĩ vớ vẩn thế? Em nói đùa thôi.
- Thật à? - Taylor nói.
Nhưng Lorna biết Taylor không tin. Hơn nữa từ lúc nhìn thấy Harken, nàng không thấy hào hứng trong chuyến đi này nữa. Phong cảnh sông nước không còn hấp dẫn, tấm áo liền váy ướt sũng, làm Lorna khó chịu và nàng thấy da mặt nàng bỏng rát.
- Anh nghĩ thế nào Taylor? Ta về chứ?
Taylor vẫn chằm chằm nhìn Lorna làm nàng lúng túng, phải lãng ra lấy mũ đội lên đầu để tránh luồng mắt dữ dằn của anh. Lorna ngồi xuống cầm cần điều khiển buồm, cho chạy thẳng về nhà.
- Em lo da em hôm nay rộp lên mất và về nhà thế nào mẹ em cũng mắng về tội để ướt áo váy.
- Hay ta đợi áo em khô rồi hãy về nhà!
- Không. Em sợ bị cảm mất!
Cuối cùng Taylor nói:
- Tùy em! - rồi quay bánh lái về phía đảo Manitou.
o O o
Jens Harken mổ cá xong bỏ vào thùng nước đá, đính theo một mẩu giấy viết cho bác đầu bếp Schmitt, nhờ bán tẩm bột rán để sáng mai cả bếp ăn điểm tâm.
Năm giơ rưỡi sáng, lúc Jens Harken xuống bếp, bác Schmitt đã làm theo yêu cầu của anh, nhúng cá vào bơ và bột, trong khi Colleen cho mỡ vào chảo và Ruby bày thìa nĩa trên bàn
- Chào buổi sáng! - Harken nói.
Bác Schmitt đáp:
- Chào cậu. Harken đi thẳng vào, nhìn Ruby rồi nhìn Colleen, cuối cùng anh nhìn tấm khăn sọc quàng sau gáy bác Schmitt.
- Sáng nay tôi thấy mọi người đều đang vui thì phải?
Bác Schmitt vẫn tiếp tục bọc bột vào những miếng cá.
- Tôi hy vọng hôm qua cậu đi đánh những con cá này một mình
- Thú thật là tôi không đi một mình.
- Jens Harken, cậu không biết thân phận cậu hay sao mà cậu cứ để cho cô gái kia bám cậu mãi thế?
- Cô gái nào?
- Hừm, nó còn hỏi cô gái nào. Cô Lorna chứ còn ai nữa? Cậu tưởng tôi không biết hay sao?
- Hôm qua tôi không đi với cô Lorna.
- Thế sao cô ấy lại bảo tôi xếp thức ăn nguội vào trong giỏ để dùng làm bữa picnic cho hai người?
- Làm sao tôi biết được? Cô ấy có bạn đi cùng, có gì lạ đâu?
Bá đầu bếp Schmitt lườm Jens Harken, kiểu lườm trông như đuôi mắt bác kéo dài ra đến tận mang tai. Cái lườm dường như để nói với Jens Harken: "Đừng có mà nói dối tôi, cậu bé "!
- Tôi đi cùng bạn tôi mới quen tên là Ben Joson, xin nói để bác biết. Tôi gặp cậu ta ở xưởng gỗ. Cậu ta bằng tuổi tôi, cũng sống một mình. Cậu ta có thuyền riêng và thế là hôm qua hai đứa rủ nhau cùng đi đánh cá.
Bác Schmitt đưa bàn xẻng xuống dưới miếng cá trên chảo, lật sang mặt bên kia, miệng nói:
- À, như vậy thì tốt.
Tuy nhiên cô gái Ruby vẫn chăm chăm nhìn Harken với cặp mắt hằn học, trong lúc tay cô giận dữ quăng những chiếc đĩa lên mặt bàn.
Harken làm như không nhìn thấy, vẫn nói với bác Schmitt.
- Bác rán hết đi. Ăn điểm tâm bao nhiêu, còn thừa tôi mang ra vườn để ăn bữa trưa, khỏi phải về đây. Đang làm gấp. Mà tôi chẳng muốn nhìn thấy những con gà mái chỉ rình mổ mắt tôi.
o O o
Cô ấy sẽ đến, Jens Harken biết chắc như thế cũng như anh biết rõ bàn tay mình. Anh biết thế nào Lorna cũng ra "xưởng" để thanh minh với anh về chuyện hôm qua bơi thuyền cùng với Taylor Duval. Người đàn ông ngồi trên con thuyền cùng với Lorna hôm qua chắc chắn là Taylor Duval. Jens Harken tin như vậy, vì thấy y rất đẹp trai, ăn mặc rất diện, trông như đồng tiền vàng mới đúc trong lò ra
Hôm nay trời u ám. Xám xịt một màu chì. Mưa bắt đầu từ lúc gần sáng, kéo dài đến gần trưa mới tạnh. Vườn lỏng bỏng nước. Nước trên mái ngôi nhà dùng làm xưởng tiếp tục nhỏ giọt và nước đọng trên các cành lá cũng vẫn rơi lộp độp xuống đất. Trên hai cửa sổ nhỏ của ngôi nhà kho, nước chảy ngoằn ngoèo trên ô kính.
Trong nhà khô ráo và thơm phức, một ngọn đèn dầu chiếu sáng trên bên trên bàn làm việc của Jens Harken. Mùi thơm tỏa ra từ các tấm gỗ Harken đem về đây nhiều loại gỗ khác nhau, trong đó có gỗ bạch đàn có mùi thơm rất dễ chịu và át các mùi gỗ khác, tuy cũng thơm nhưng không bằng. Anh đứng chống một chân lên chồng gỗ ván.
Từ sáng đến giờ Jens Harken toàn quỳ để đóng đanh ghim những tấm ván lên sàn nhà. Mấy hôm nay anh đã mở rộng gian nhà gỗ để tạo cho được kích thước của con thuyền. Harken muốn đóng nó ngay trong nhà để có điều kiện kiểm tra tỉ mỉ từng độ cong của ván, từng mối mộng và để không có những chỗ không ăn khớp. Anh đặt ván lên sàn nhà, vẽ lên đó những đường cong để cưa và đục.
Bây giờ mỏi chân, Harken đứng dậy một lát cho chân khỏi tê. Anh đã tháo ủng ra để ở góc nhà, bây giờ chân anh chỉ đi tất.
Có tiếng kẹt cửa. Harken quay đầu ra nhìn.
Đúng như anh đoán, Lorna Barnett! Nàng bước vào, khép cửa lại.
- Chào! - Nàng đứng ngoài đó nói và tiếng nàng đập vào tường gỗ tạo thành tiếng ngân vang.
- Chào cô!
- Tôi đã lại đến.
Lorna đến và nàng mặc tấm váy phẳng bóng, áo sơ mi trắng ống tay phình rộng. Jens Harken bổng hình dung nàng giống như một con thuyền đẹp với những đường cong tuyệt mỹ. Anh tự cho phép mình mĩm cười đáp lại trong khi vẫn quỳ dưới sàn, một tay cầm búa, một tay giữ đầu đanh. Bây giờ anh chỉ buông bàn tay giữ đầu đanh chống vào đùi, tay kia vẫn nắm cán búa.
- Ôi, ngôi nhà đẹp quá! - Lorna nói - Và thơm phức!
Nói xong nàng bước nhanh về phía Jens Harken.
- Gỗ mới mà lại.
- Tôi thấy rồi.
Lorna bước đến bên chồng ván.
- Và đèn cũng mới nữa - Nàng nói thêm và dừng lại Harken với khoảng cách phải đạo.
- Đúng thế, - Harken chuyển tư thế ngồi. Bây giờ anh ngồi hẳn lên hai gót chân, ngắm nàng.
Thái độ vui vẻ của Lorna và mặt nàng lúc này rất đẹp khiến Harken bổng thấy bạo dạn, thậm chí liều lĩnh. Anh ngắm nàng công khai, không giấu giếm. Anh nói:
- Gỗ tươi bao giờ cũng có mùi thơm dễ chịu. Nhất là gỗ bạch đàn.
Lorna không trả lời, vẫn nhìn ngó xung quanh, vẻ thích thú.
- Hình như hôm qua cô phơi nắng hơi nhiều đấy, - Harken nhận xét.
Lorna sờ lên má:
- Lẻ ra thì không sao, nhưng tôi lại dại dột đem bỏ mũ. Vì nắng dễ chịu quá, tôi không cưỡng lại được sự cám dỗ.
- Cô thấy rát không?
- Có, nhưng không sao, chưa chết được đâu.
Lorna cười, nhìn tấm gỗ bắc ngang bên trên những tấm gỗ xếp dọc.
- Anh làm thế này để làm gì, Harken?
- Đấy tôi đã kể với cô rồi. Trước khi đóng phải sơ chế gỗ, uốn cong một số tấm và đóng dần vào.
- Thôi anh làm đi đừng để tôi cản trở công việc của anh.
Harken bật cười:
- Cô đã cản trở rồi còn gì. Có lẻ tôi ăn trưa đây, - Harken lấy trong túi ra một chiếc đồng hồ quả quýt xem - Ôi, thời gian sáng nay đi nhanh quá! Mới lúc nãy tôi nhìn thấy là chín giờ, vậy mà bây giờ đã muộn quá
Thật ra Harken thấy đói từ trước đây hai tiếng đồng hồ, nhưng anh cố chờ, biết thế nào Lorna cũng đến, sẽ rủ cô cùng ăn món cá vẩy mắt mà cô bảo cô rất thích.
- Cô cho phép tôi ăn trong lúc cô ngồi chơi chứ?
- Tất nhiên rồi.
Jens Harken đặt búa xuống, đứng lên. Anh bước đến đống gỗ lấy chiếc hộp thiếc, mở nắp.
- Cô cùng ăn với tôi đi, - Harken chìa hộp cá cho Lorna thấy.
Lorna nhìn vào trong.
- Cái gì thế này?
- Cá vẩy mắt tẩm bột.
- Thật sao? - Nàng reo lên thích thú - Chính là cá anh đánh được hôm qua đấy à?
- Cô bảo dành lại cho cô một ít kia mà.
- Ôi, anh đúng là người tuyệt vời Harken! Anh để dành cho tôi thật đấy à?
- Tất nhiên - Harken trỏ chiếc ghế băng sần sùi - Cô ngồi tạm đây được không?
Lorna nhìn xung quanh nói:
- Được nhưng ta ngồi ghế làm gì? Ta ngồi ngay lên thuyền có hơn không?
- Thuyền nào?
- Anh đã bầy các tấm gỗ lên để đóng, vậy đây là con thuyền chứ còn gì? Ta ngồi ăn bữa picnic đầu tiên trên con thuyền trước khi hạ thủy nó!
Harken bật cười. Anh nói:
- Tùy cô thôi, thưa cô Lorna! Cô cầm hộ tôi hộp cá này để tôi kiếm khăn trải bàn.
Trong lúc Harken ra lấy tờ giấy dầy để trải thì Lorna đã tháo giầy đặt bên cạnh đôi ủng.
- Ôi, cô không sợ bẩn tất sao, cô Lorna?
- Anh cởi ủng thì tôi cũng cởi giầy chứ sao?
Gót chân nàng giẫm lên tấm gỗ làm rung rinh. Nhìn đôi giầy mình bên cạnh đôi ủng Harken, Lorna bổng cảm thấy có sự thân tình nào đó. Jens Harken đã trải tờ giấy xuống sàn gỗ và đặt hộp cá lên. Anh thích thú thấy Lorna ngồi theo kiểu thổ dân da đỏ. Tấm váy in hoa của nàng xòe ra. Chiếc sơ mi trắng muốt có ống tay thụng được cài khuy lên tận cổ. Harken nhìn thấy chiếc đồng hồ nhỏ mạ vàng của nàng đính trên ngực bên trái của nàng. Lần đầu tiên nhìn thấy nó nên anh chú ý. Chiếc đồng hồ nằm ngay trên bầu vú to, tròn trĩnh của Lorna.
Thấy mình thiếu ý tứ, Harken vội lảng nhìn đi chỗ khác rồi ngồi xuống đối diện Lorna.
- Mời cô.
Lorna đưa hai ngón tay vào hộp, lấy ra miếng cá tẩm bột, nhìn Jens. Nàng nhoẻn miệng cười tươi.
- Bữa picnic thứ hai, - Nàng nói.
Harken bắt đầu ăn; Cả hai tưởng tượng họ đang ngồi trên con thuyền rập rình trên sóng, ăn món cá nguội... Họ thấy chưa bao giờ được ăn món gì ngon như thế này, bởi họ được ngồi bên nhau, trò chuyện thoải mái, được cười và ngắm nhìn vào mắt nhau.
- Cô dễ bị cháy da đấy; Cái mũi xinh xắn tội nghiệp của cô trông giống như ngọn đèn đó báo hiệu cấm đường ấy.
- Nó làm tôi cả đêm qua không ngủ được.
- Cô đã đắp thứ gì lên đó?
- Tinh sữa. Nhưng không kết quả là bao.
- Cô đắp thử dưa chuột xem.
- Dưa chuột?
- Đúng thế. Hồi hai anh em tôi còn nhỏ, mẹ tôi chuyên môn đắp những lát dưa chuột cho chúng tôi. Cô xuống bếp xin bác Schmitt một quả, hoặc lát nữa trên đường về, cô hái ngoài vườn cũng được.
- Được, tôi sẽ làm cách đó.
Harken nheo mắt ngắm khuôn mặt Lorna. Lấy cớ xem những chỗ da cháy nắng, anh tha hồ nhìn lâu.
- Sắp tới da cô sẽ bong ra đấy.
Lorna sờ lên mũi giọng tự tin.
- Và mặt tôi lúc đó sẽ giống như vỏ cây thông già.
- Tôi không nghĩ thế. Làm sao mặt cô giống vỏ cây thông già được, thưa cô Lorna?
- Vậy sẽ giống thứ gì?
Harken nhếch một bên mép không trả lời. Anh đang nhai. Nuốt miếng cá xong, anh mới nói:
- Cô ăn đi đã. Con cá này là dành cho cô đấy.
Họ đã ăn xong khúc cá rán tẩm bột thứ nhất và bây giờ đang sang khúc thứ hai.
- Có phải hôm qua người ngồi tên thuyền là ông Taylor của cô không? - Jens hỏi.
- Đúng là Taylor Duval, nhưng không phải của tôi.
- Tôi nhận ra ông ta rồi. Chính là người đàn ông ngồi bên cô trong bữa tiệc sau hôm Hội đua thuyền đúng không? Ông ta rất điển trai...
- Đúng thế.
- Và là tay thủy thủ cừ khôi nữa, đúng không?
- Tôi cam đoan không thể cừ khôi bằng anh.
- Tôi chưa có thuyền, làm sao đã gọi được là thủy thủ.
- Anh sẽ có thuyền, tôi tin. Và như thế, khi nào anh có xưởng đóng tầu của anh. Tôi biết trước là anh sẽ có thuyền riêng, - Lorna nói và mút ngón tay.
- Và cô với ông Taylor ấy đã ăn bữa picnic hôm qua phải không?
- Trời ơi! Mấy bà nhà bếp thóc mách nhanh thế?
- Đúng vậy thưa cô chủ. Nhưng điều phiền toái là họ nghĩ cô ăn picnic với tôi mới chết chứ.
- Anh bảo sao?
- Bác Schmitt quý tôi, lúc nào cũng lo cho tôi, nhưng sáng nay tôi đã phải bác lời bác ta. Bác ấy mắng tôi về tội đã rủ cô đi đánh cá và ăn picnic với cô. Nhưng cô đừng lo, tôi đã chỉnh đốn họ rồi. Tôi bảo bác Schmitt là hôm qua cô đi với người khác chứ không phải với tôi.
- Thế hôm qua anh đi đánh cá với ai đấy?
- Người bạn mới quen. Tên là Ben Jonson. Tôi quen cậu ta ở xưởng gỗ lúc tôi đi lấy những tấm ván này. Thuyền hôm qua là của Ben.
- Có bạn mới rất tốt. Bạn thân nhất của tôi là Phoebe con gái của ông Armfield. Tôi chơi với nó từ hồi hai đứa còn bé xíu. Anh hãy bảo với anh bạn kia là tôi rất mừng thấy anh ấy mời anh đi chơi và đánh cá. Cá ăn rất ngon.
Lorna lại mút ngón tay lần nữa, rồi đưa mắt nhìn xung quanh xem có thứ gì dùng lau miệng được không. Nhưng không thấy, Lorna bèn lật gấu váy lên, kéo váy trong đưa lên lau miệng.
Harken ngạc nhiên cười vang. Anh nhìn nàng nói:
- Cô Lorna! Cô không sợ mẹ cô nghĩ sao à?
- Mẹ tôi làm sao biết và như thế thì làm sao bà có thể nghĩ gì?
Lorna kéo gấu váy xuống, nói tiếp:
- Cảm ơn anh, Harken. Có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên được bữa picnic hôm nay.
Harken cười nhìn vào mắt nàng. Lorna cũng cười nhìn vào mắt anh. Như mọi lần, Jens vẫn là người chủ động tạo không khí thoải mái giữa hai người.
- À, buổi hòa nhạc của ông Sousa hôm nọ như thế nào?
- Tuyệt vời. Rất dân tộc và rất độc đáo.
- Cô tán thành ông ấy chứ?
- Hoàn toàn tán thành. Ông ta ăn mặc cũng kỳ quái lắm. Kính thì gọng bé xíu, rìa mép để con kiến, chẳng ăn nhập chút nào với áo quần. Mũ nữa. Trong khi áo quần màu trắng, ông ta đội mũ thuyền trưởng. Lúc ăn ông ta không thèm tháo găng tay. Đôi găng tay trắng muốt mà ông ta dùng thoải mái, và khi cần phải lấy tay nhón thức ăn. Tối chiêu đãi thứ bảy vừa rồi, đúng là tuyệt vời. Mẹ tôi được mọi người khen vểnh mũi lên.
- Ông Taylor Duval cũng đến dự chứ?
- Có, - Lorna đáp, đưa mắt nhìn vào mắt Harken rồi cứ nhìn như thế, nói tiếp: - Hình như tôi đi đâu Taylor cũng bám theo tôi, chỉ trừ lúc tôi vào đây.
Harken lạnh lùng nói:
- Tại ông ấy không biết cô ra đây. Vả lại cô sẽ lấy ông ấy kia mà.
- Chưa chắc.
- Sao còn chưa chắc? Chính cô bảo tôi thế mà lại?
- Tôi đã nói với anh rất nhiều chuyện, nhưng riêng chuyện tôi sẽ lấy Taylor thì tôi không hề nói, - Giọng Lorna sôi nổi hẳn lên. - Gia đình tôi muốn như vậy mà bản thân tôi thấy phần nào cũng có lý... Ôi, Harken, tôi chẳng biết thế nào nữa. Tôi đang rất khó xử.
- Khó xử chuyện gì?
- Thứ này này, - Lorna sờ vào chiếc đồng hồ nhỏ mạ vàng hình bầu dục gần trên ngực trái. - Taylor tặng tôi thứ này!
Bây giờ Jens Harken mới nhìn kỹ chiếc đồng hồ và anh thấy nhói lên trong lòng một nổi ghen. Lorna nói tiếp:
- Anh ấy cho tôi tối thứ Bảy, sau buổi hòa nhạc và bảo đây chưa phải là tặng phẩm thề bồi. nhưng mọi người trong gia đình tôi thì ai cũng khăng khăng bảo chính đây là quà hứa hôn. Trong khi tôi chưa muốn hứa hẹn gì với Taylor, anh biết rồi đấy.
Harken nói câu đúng như vị trí anh buộc anh phải nói:
- Sao vậy? Ông Taylor đẹp trai, giầu có, cùng tầng lớp với cô. Ông ấy lại đối xử với cô tốt và cha mẹ cô đều ưng ông ấy. Tốt nhất là cô nên lấy một người như thế.
Harken biết trước Lorna sắp nói gì, bởi anh thấy cặp mắt nàng dịu dàng và bối rối. Lẽ ra Lorna đừng nói câu ấy ra thì hơn. Nhưng nàng đã nói, mắt nhìn thẳng vào mắt Jens Harken. - Nhưng tôi thích một người khác hơn Taylor thì sao?
Thời gian vẫn trôi trong khi lời thú nhận tình yêu kia đã rơi lên cả hai người. Harken có thể đưa tay thậm chí chỉ cần nắm bàn tay Lorna là cuộc đời họ đã ngoặt sang một hướng khác. Nhưng Harken chọn con đường an toàn, anh nói:
- À, nếu vậy thì đúng là khó nghĩ thật, thưa cô Lorna!
- Harken...
- Nhưng cô phải suy nghĩ thật chính chắn rồi hãy quyết đình bỏ lỡ một cơ hội quý báu là lấy ông Taylor Duval.
- Harken, khoan đã...
- Không, thưa cô Lorna, - Anh với hộp cá và định đứng lên - Tôi đã nói ý kiến của tôi. Và tôi nghĩ đấy là một lời khuyên tốt. Nhưng tôi nghĩ tốt nhất cô nên hỏi thêm ý kiến một người nào khác.
Anh nhấc hộp cá đem đi.
Lorna nhìn theo Jens:
- Hỏi ai?
- Chẳng hạn bạn cô, cô Phoebe Armfield ấy. Cô Phoebe là bạn thân nhất của cô, đúng không nào?
Lorna đứng lên lấy giầy và ngồi lên ghế băng, xỏ chân vào.
- Đúng thế. Phoebe là bạn thân nhất của tôi. Nhưng không hỏi ý nó được. Nó cũng mê Taylor đến mức nó không thể khách quan. Nó vẫn thường bảo tôi: "Nếu bạn không thích anh ấy thì mình sẽ lấy anh ấy!"
- Chà... Nếu vậy thì Taylor đúng là một đám rất có giá.
Harken đặt xong hộp cá lên đống gỗ, bắt đầu quay vào thì thấy Lorna cũng đang tiến về phía anh. Nàng chỉ đứng lại khi đến sát Harken, gần đến nổi hơi thở của anh làm tung bay những sợi tóc của nàng.
- Anh có thể là người hết sức đáng ghét, anh có biết điều đó không? - Lorna nói.
- Cô cũng vậy, cô Lorna.
- Anh không muốn tôi đến đây nữa hay sao?
- Có chứ. Nhưng cô đã thừa biết khó khăn của tôi.
Lorna quan sát Harken rất gần. Cặp mắt nâu cầu khẩn của nàng làm Harken bối rối? Nhưng anh đã quyết định không hôn cô. Khi Lorna thấy không biết làm thứ gì khác hơn, Nàng đành quay mắt đi nhìn những tấm ván xung quanh. Rồi đột nhiên nàng ngẩng đầu, hỏi độp ngay một câu:
- Anh định bao giờ hôn tôi không, Harken?
Harken thở một hơi dài, nửa sung sướng nửa sợ hãi.
- Có chứ, - Anh nói - Tôi sẽ hôn cô vào cái ngày tôi được nhận làm hội viên câu lạc bộ của cha cô.
Nói xong Harken định quay đi, nhưng Lorna đã nắm cánh tay anh giữ lại. Harken cảm thấy chỗ Lorna cầm vào da thịt anh như cháy bỏng.
Vũ trụ bổng ngưng lại. Cả anh, cả nàng, cả trái đất, cả thời gian. Vạn vật đứng dừng lại không chuyển động nữa.
- Tôi đã suy nghĩ kỹ, thấy tôi có thể yêu cầu anh hôn tôi. Bởi tôi đã nhiều lần gợi ý nhưng không kết quả.
Jens cúi xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên môi Lorna rồi buông ra ngay.
- Không, Harken! - Lorna nhăn mặt - Đừng coi tôi là đứa trẻ.
Họ nhìn nhau thèm khát, cổ họng họ nóng bừng. Trong quan niệm của họ lúc này, cái hôn bổng trở thành vật cấm! Một thứ họ không nên ban cho nhau mặc dù cả hai đều hết sức thèm muốn.
Nụ hôn giữa họ là thứ nguy hiểm, thứ bị cấm đoán. Đã hàng chục lần họ mong muốn phá vỡ bức tường cấm đoán ấy để đến với nhau! Họ đã tạo đủ mọi hoàn cảnh thuận lợi: gặp gỡ riêng, ăn picnic với nhau, vậy mà không nổi. Ngay lúc này đây, bức tường cấm đoán đó vẫn cứ sừng sững.
- Thôi được. Tôi hôn cô một lần rồi cô đi nhé?
- Đồng ý! Chỉ một lần thôi! - Nàng nói.
Harken biết rằng chỉ cần làm chuyện này một lần, anh sẽ gặp biết bao khốn khổ, nhưng anh vẫn đưa tay nắm hai ống tay áo thụng của Lorna, tiến một bước chân định mệnh, khiến ngực cô ưỡn lên làm căng nịt vú bên trong. Họ nhắm mắt, gắn hai đôi môi vào nhau, toàn thân bất động, trong khi tim họ đập loạn xạ. Vòng tay họ siết chặt thêm dần và đầu họ ngã dần vào nhau. Họ hé môi và lần đầu tiên họ nếm vị lưỡi của nhau, nóng hổi và ướt. Hai lưỡi quấn quít nhau và từ tư thế bất động họ dần dần chuyển động, một mái đầu đã đè hẳn lên lên mái đầu kia, trong khi trời bên ngoài đã bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rơi tạo thành tiếng nhạc đệm và mùi hương thơm của gỗ bạch đàn bao quanh họ.
Một cái hôn. Chỉ một cái thôi.
Cặp trai gái kéo dài mãi cái hôn duy nhất ấy... mãi mãi... Dường như họ sợ khi rời nhau ra họ sẽ không chịu nổi.
Một tiếng ầm trên mái nhà. Họ hoảng hốt buông vội nhau nhìn lên. Một con sóc nhảy xuống mái bây giờ đang nhảy đi, chuyền từ cành cây này sang cành cây khác.
Họ nhì vào mắt nhau, hai cặp môi vẫn còn hé mở như họ chưa hôn xong. Hơi thở họ dồn rập. Ngực Lorna nâng lên hạ xuống giống như bụng con mèo đang ngủ, trong khi tay Harken vẫn chưa buông hai ống tay Lorna. hai ngón tay cái của anh vẫn cọ nhẹ trên lớp vải áo nàng.
Lúc Lorna lên tiếng giọng nàng như lạc đi.
- Đến một ngày nào đó, khi tôi đã già như bác Agnes, tôi sẽ kể cho các cháu nội cháu ngoại về sự việc ngày hôm nay, giống như bác ấy vẫn kể chúng tôi nghe về mối tình không thành của bác ấy với đại úy Dearsley.
Jens Harken mĩm cười, đưa luồng mắt lướt qua mặt nàng, môi nàng, má nàng, qua mí mắt, làn tóc nàng.
- Cô có cách nghĩ lãng mạn quá đó cô Lorna. Và như thế là không khôn ngoan đâu. Lorna nhìn Harken và cặp mắt nàng lộ một vẻ hân hoan, dường như cái hôn của anh đã đưa nàng thoát ra khỏi mọi thứ gì hời hợt nhất thời. Làm sao tôi biết được điều đó, nếu như anh không hôn tôi? - Lorna cãi.
- Bây giờ đã biết rồi, cô có thấy sung sướng gì hơn không?
- Có chứ. Tôi thấy tôi đã trở thành một người hạnh phúc. Hạnh phúc mãi mãi.
- Cô Lorna thân mến, cô là cô gái sôi nổi, bồng bột và chính điều ấy làm cho nam giới khó có thể dứt được cô. - Harken buông hai bàn tay ra khỏi ống tay áo Lorna - Nhưng tôi buộc phải dứt cô - Anh dịu dàng nói - Bây giờ thì cô về đi.
Lorna thở dài rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, như thể nàng vừa trên chín tầng mây rơi xuống đất.
- Thôi được. Nhưng có lẽ chuyện chúng ta chưa chấm dứt ở đây. Tôi sẽ trao đổi thêm với bạn tôi, con Phoebe. Rất có thể nó sẽ không chịu góp ý gì vì ở đây dính dáng đến Taylor. Nhưng tôi vẫn phải hỏi ý kiến nó, bởi nếu không nói ra với ai, tôi sẽ phát điên lên mất.
Harken có thể làm thế nào với một cô gái như Lorna? Nàng bộc bạch mọi cảm xúc của nàng ra giống như một bác hàng xén phô bày tất cả các mặt hàng lên tủ kính, hài lòng nhìn những mầu sắc phong phú của chúng rồi mới chào khách nhấc một thứ lên xem xét, ngắm nghía và quyết định xem có lấy hay không?
- Cô thấy hỏi ý kiến Phoebe có phải là khôn ngoan không?
- Phoebe là đứa trung thực, thì có thể tin cậy được. Trước đây tôi với nó không dấu nhau điều gì, kể cả những điều bí mật nhất.
- Thôi được. Nhưng cô hãy nhớ rằng chuyện vừa rồi ta sẽ không lặp lại lần nữa. Cô đồng ý chứ?
Lorna cắn chặt môi dưới, chăm chú nhìn Jens Harken:
- Khi chưa dám chắc sẽ thực hiện được, tôi chưa vội hứa.
Harken nhìn nàng một cách đơn giản. Anh lấy làm lạ tại sao một người con trai bình thường như anh lại có thể gây cho một cô gái xinh đẹp, con nhà giầu như Lorna dấu hiệu của thứ tình yêu choáng váng đến như thế kia?
- Anh đưa tôi ra cửa chứ?
Mỗi bước chân Lorna đều như miễn cưỡng. Harken bước theo, ngay sát bên vai nàng, trong lòng thầm ao ước Lorna ở lại đây suốt chiều nay bên anh trong lúc anh làm việc. Lần đầu tiên trên đời Harken ao ước được là người giầu có. Đến cửa Lorna dừng chân, quay đầu lại:
- Cảm ơn anh về món cá.
- Bao giờ tôi cũng sung sướng được cô đến thăm, thưa cô Lorna.
- Anh lại dùng thưa cô Lorna rồi. Chuyện vừa rồi anh hôn tôi không ảnh hưởng gì sao?
Giọng Harken âu yếm:
- Rất ảnh hưởng chứ.
Lorna bắt gặp luồng mắt Harken lúc họ sắp sửa chia tay. Jens Harken thấy rõ Lorna muốn được anh hôn lần nữa. Bản thân anh cũng rất muốn thế. Harken mở cửa và họ đứng im một lát nhìn ra ngoài mưa.
Anh rất muốn nói "Em hãy đến đây nhiều lần nữa. Anh rất muốn em ngồi ở đây. Anh rất muốn nói chuyện với em về con thuyền, tâm sự với em về những mơ ước của anh. Anh yêu mái tóc của em, yêu cặp mắt em, yêu nụ cười của em và yêu hàng chục thứ khác trên người em!"
Nhưng anh chỉ nói:
- Cô đừng quên đắp dưa chuột nhé.
Lorna mĩm cười đáp:
- Không quên đâu.
Lần cuối cùng, Harken nhìn thấy Lorna là lúc cô xắn váy chạy trên lối đi trải sỏi trong vườn hoa.
Lorna Barnett ngạc nhiên chợt thấy mình không kể cho Phoebe nghe về cuộc gặp gỡ vừa rồi với Jens Harken. Nàng dấu kín tâm tư đó trong đáy lòng. Tối hôm đó nàng về phòng sớm hơn thường lệ, suy nghĩ về chuyện đó, mắt nhìn ra ngoài bóng đêm.
Lorna nằm ngửa trên giường, những khoanh dưa chuột đắp trên mặt. Nàng ôn lại toàn bộ sự việc ban trưa. Trong ký ức nàng, buổi trưa hôm nay là một mớ hổn độn và mưa, đơn giản và chân thật. Nàng thấy sung sướng biết bao được sống một khoảng thời gian theo cách bình dân, ngồi gác chân trên mặt sàn gỗ tươi và ăn bữa picnic bằng món cá thừa của người khác.
Lorna cảm thấy sung sướng biết bao được ngồi gần, quan sát từng biểu hiện tình cảm nhỏ hiện ra trên khuôn mặt Jens Harken. Rồi cuối cùng là cái hôn, đỉnh cao của niềm sung sướng.
Nếu mẹ nàng biết chắc chắn sẽ giận nàng lắm.
Hôm nay nhận ra là nàng rất khác mẹ. Nàng là một phụ nữ đa cảm, khao khát xác thịt và tìm thấy ở Jens Harken là người đàn ông dành cho mình. Một người đàn ông giống như nàng mong ước, không còn là người làm công mà là một người đàn ông đáng kính, đáng yêu, đáng khâm phục, một người đàn ông có ước mơ và quyết tâm thực hiện ước mơ.
Niềm khao khát đụng chạm xác thịt với Harken không chỉ là vượt qua bức tường ngăn cách họ mà còn là sự phủ nhận bức tường đó. Khi Lorna bên cạnh Jens Harken, họ chỉ còn là một phụ nữ một nam giới không còn chuyện giầu nghèo ở đây nữa. Chỉ cần bên nhau họ đã đầy đủ hạnh phúc rồi. Chỉ nhìn Harken làm việc, chỉ nhìn Harken làm việc Lorna cũng đã đê mê, chỉ nghe anh nói, Lorna cũng đã thấy sung sướng rồi.
Và cái hôn! Cái hôn mới kỳ diệu làm sao! Lorna nằm trên giường cách giường Harken một tầng gác nhưng nàng hình dung mình đang hôn anh. Nàng không sao có thể không tưởng tượng ra như thế.
o O o
Jens Harken phát hiện ra một điều bất ngờ: đưa Lorna ra khỏi xưởng ngôi nhà kho dể hơn là đưa nàng ra khỏi đầu óc mình. Cảm giác Lorna luôn luôn bên cạnh, trong vòng tay anh, cặp môi nàng áp vào môi anh khiến Jens Harken không sao ngủ được. Anh vùng dậy lấy giấy viết thư cho anh trai.
Anh Dawin yêu quý,
Hình như em đã đạt được bước khởi đầu. Cuối cùng em đã kiếm được một người chịu bỏ tiền ra cho em đóng con thuyền đáy Phẳng mà em đã kể với anh mấy năm trời nay. Đó là ông chủ em hiện giờ, Gideon Barnett, anh có thể ngờ được không? Ông ấy chịu dành cho em một địa điểm làm xưởng, cấp tiền cho em mua gỗ và đồ nghề. Hiện em đã làm gần xong phần sơ chế gỗ. Em đoán đến giờ ông ta chưa hoàn toàn tin, vẫn cho em là điên rồ. Ông ta buộc sử dụng em chỉ vì em là niềm hy vọng duy nhất cho ông ta để thắng những cuộc đánh cá trong các Hội đua thuyền buồm.
Ông ta chỉ cho em ba tháng, mặc dù đến hè sang năm mới dùng đến con thuyền. Bao giờ tổ chức Hội đua thuyền tại đây, anh cố gắng thu xếp để đến với em. Thuyền của em sẽ thắng và thắng rất to, chắc chắn là như thế. Cả nước sẽ biết đến. Anh và em sẽ có công ăn việc làm hẳn hoi. Hiện giờ em để dành từng xu một. Em hy vọng anh cũng làm như em. Chúng ta sẽ cần đến khoản tiền đó nếu chúng muốn ước mơ hãng đóng tầu Harken trở thành hiện thực. Lúc đó, anh em mình phải có một khoản vốn ban đầu.
Em rất thèm có anh ở đây bây giờ để hai anh em bàn bạc. Em mới quen một cậu rất hay, tên là Ben Jonson. Em hy vọng sẽ nhờ được được cậu ta giúp em lúc cần uốn cong một số bộ phận trên thuyền. Cậu ta cũng gốc Bắc Âu như anh em mình và em cho rằng không ai giỏi nghề đóng tầu bằng dân Bắc Âu chúng ta. Chủ nhật vừa rồi em và cậu ta đánh cá ở hồ, được khá nhiều cá vẩy mắt. Nhân tiện em rủ một cô con gái nhà giàu cùng ăn món cá ấy với em...
Những ấn tượng mạnh mẽ về cuộc gặp gỡ trưa nay với Lorna làm Jens Harken nhức nhối và giống như Lorna, anh có cảm giác nếu không đem tâm sự với ai, anh phát điên lên mất. Chính vì vậy anh mới viết thư định thổ lộ với anh trai. Nhưng rồi Jens Harken cũng không viết gì thêm ngoài một vài câu sơ sài.
Khi dán phong thư và tắt đèn, Jens Harken nằm nhắm mắt.
Bổng nhiên Jens Harken nhận ra nếu trước đây động lực lúc đẩy anh thực hiện ước mơ là vì người anh hiện sống vật vờ tại New Jersey, thì bây giờ Jens có thêm động lực khác thúc đẩy không kém phần mạnh mẽ: vì Lorna Barnett! Jens Harken quyết phải thành công trong vụ đóng con thuyền kiểu mới này để tăng thêm giá trị con người anh trong mắt cha nàng, ông Gideon Barnett, để ông không bắt anh quay lại làm chân phụ bếp nữa.