Thất bại đến với ta không phải làm ta buồn mà giúp ta thêm tỉnh táo, không làm ta hối tiếc mà khiến ta trở nên sáng suốt.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Mặc Thu
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Mike Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 892 / 1
Cập nhật: 2015-07-18 07:23:26 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 Ngón Đòn Khá Độc..
gay sáng hôm sau, bọn mã phu quen lệ, vẫn nhắm mắt lim dim tiếc giấc ngủ, đợi thằng bé chăn ngựa lại đánh thức.
Một tên mở hé mắt thấy trời đã sáng rõ, ngồi nhỏm dậy. Nó cằn nhằn thốt lên mấy tiếng chửi tục tĩu.
Những tên khác cũng lổm ngổm dậy theo. Tên mã phu già vốn có ấn tượng với thằng bé chăn ngựa cho rằng thằng bé đã ngủ quên đi mất.
Nhớ ra sáng nay có toán phải đi trận, không ai bảo ai chúng cùng đứng bật dậy và tiến ra phía những tầu ngựa.
Đứa đi đầu bỗng dứng lại. Rồi cả bọn cùng kêu rú lên.
Lũ giặc còn ngủ kín trong lều, tưởng có biến cũng vội tung chăn ra nhốn nháo khắp trại.
Đứa nào đứa nấy đều há hốc miệng, trợn tròn mắt nhìn vào các tầu ngựa. Bao nhiêu vẻ mặt là bấy nhiêu vẻ lo sợ cùng hiện lên một lúc.
Trong những chuồng ngựa, nhiều con chiến mã bờm trắng phau như tuyết đã nằm co bốn vó, lăn quay ra chết từ bao giờ.
Rớt rãi ngựa đùn ra từng đống trắng xóa bên cạnh.
Điều đáng chú ý là: những con ngựa quý của tên chủ tướng, tên phó tướng và một số ngựa của những tên đội trưởng đều chung số phận hẩm hiu như nhau cả. Duy chỉ còn những con ngựa già yếu, hoặc ốm đau chưa đi trận được thì không việc gì. Chúng vẫn bình thản đập vó thình thịch trên ván gỗ và nhai đống cỏ khô rau ráu.
_ Nhất định có kẻ đầu độc! Vì nó đã chủ tâm chọn từng con để đầu độc!
Một tên giặc bàn như vậy.
Thì kia! Tên chủ tướng và tên phó tướng được tin, cũng vội lật đật chạy ra.
Điều ấy chứng tỏ sự quan trọng rất mực của cái việc biến nọ. Tên chủ tướng và tên phó tướng, sáng nào cũng phải hút độ năm, sáu mươi điếu thuốc phiện to bằng quả sung một mới mở mắt ra được. Giả thử có đối phương kéo đến gần, chúng cũng chỉ phái các tì tướng ra cầm cự, rồi dùng bữa cho đủ mới lên ngựa nổi.
Vậy mà nghe tin đàn ngựa bị đầu độc, chúng đã hoảng hốt đến cùng cực như chưa từng hoảng hốt đến bao giờ.
Mặt tên chủ tướng và phó tướng tái xám hẳn đi, trông thật ghê sợ. Nếu một toán quân của chúng bị tử trận chúng có thể thản nhiên và chắc chắn chúng không xót xa như bằng mất đàn ngựa này.
Cuộc đời, tính mạng chúng đều gửi cả trên lưng ngựa trách gì chúng chẳng tiếc đến như vậy.
Lông mày tên chủ tướng dựng ngược lên phía thái dương như một cặp mã tấu sắp buông xuống cổ kẻ tử tù. Đôi tròng mắt nó lồi hẳn lên hai cái lòng trắng, thao láo như hai quả trứng luộc.
Thế nào rồi cũng có năm, sáu cái đầu phải rơi đến nơi.
Tên giặc lúc nãy nhắc lại:
_ Chắc chắn có đứa đầu độc!
Bọn giặc chợt nhớ đến thằng bé chăn ngựa. Bọn mã phu mặt tái mét không còn sắc máu vội vùng đi tìm.
Nhưng, thằng bé chăn ngựa đã biến đâu mất tích.
Tên phó tướng ra lệnh. Lập tức đàn ngựa còn lại được dắt ra khỏi chuồng. Những tên kỵ mã đã nai nịt gọn ghẽ, nhẩy thoắt lên ngựa.
Những thanh mã tấu sáng lòe dưới ánh mặt trời buổi sớm, khoa lên một lượt. Vó ngựa gieo như mưa trên mặt đất để vương lại phía sau từng đám bụi mù.
Giặc Nguyên chia nhau đi các ngả lùng kiếm thằng bé chăn ngựa.
Tên thủ tướng lặng lẽ nhìn theo, lẩm bẩm:
_ Bắt được nó nhớ lấy đủ bộ tim gan nó ngâm rượu cho ta!
Quay sang phía bọn mã phu đầu cúi gằm cả xuống mặt đất run rẩy sợ hãi, nó rằn giọng:
_ Nếu không bắt được nó, chiều nay đầu chúng mày phải rụng xuống để tế đàn ngựa.
Giọng nó chắc nịch và lạnh như hơi thép.
Bọn tướng giặc đi khỏi. Mấy tên mã phu ngồi bệt cả xuống đất ôm đầu rên rỉ. Chúng nghĩ đến những thanh mã tấu lạnh lẽo và rất vô tình của các bạn chúng những chiến sĩ Mông Cổ đã ruổi ngựa đi chinh phục đất đai như chúng chiều nay sẽ quay trở lại liếm vào máu của chúng.
Tên mã phu già, có lẽ vì tuổi già mà không sợ chết lắm, bình tĩnh hơn bạn đồng đội, đi lại phía tầu ngựa xem xét.
Đàn ngựa bất thần lăn ra chết một cách kinh khủng đã làm cho y sinh nghi.
Bỗng y cúi xuống một đống cỏ, lượm lên một gói vải nhỏ.
Trong lòng miếng vải mở rộng trên bàn tay run lẩy bẩy của tên mã phu già, còn rớt lại một ít bột đen như than giã.
Tên mã phu vò chặt mảnh vải trong tay thốt lên một tiếng thở dài. Rồi lẩm bẩm qua khe môi:
_ Độc thủ! Thực độc thủ! Mình làm hại mình, còn trách gì ai!
Gói vải đó đựng một chất thuốc do một thứ lá cây dại đốt ra mà chính y, trong một lúc vui miệng đã bảo cho thằng bé chăn ngựa biết đấy là một thứ độc dược duy nhất có thể làm cho cả một đàn ngựa Mông Cổ khỏe mạnh nhường kia lăn ra chết trong khoảng khắc.
Thằng Ân dùng đến ngón độc thủ ấy để trả miếng lại cho hai người thân yêu của nó đã bỏ mình dưới gót sắt tàn bạo của giặc Nguyên.
Thằng Bé Thợ Rèn Thằng Bé Thợ Rèn - Mặc Thu Thằng Bé Thợ Rèn