Số lần đọc/download: 913 / 6
Cập nhật: 2015-07-18 07:20:24 +0700
Chương 7 Con Ngựa Bất Kham Nhất Thế Giới
K
hi Nguyễn Bít và Tô Bốt về đến quận lỵ, cả hai đều nhận thấy Thần Mã đá dữ dội, trẻ con đều chạy trốn cả. Nhất là lúc bị giam trong chuồng, Thần Mã càng kinh khủng, gần như trở thành một con dã thú.
Nguyễn Bít mồ hôi nhỏ giọt:
- Con ngựa khó dạy quá!
Tô Bốt ngẩng đầu:
- Chắc anh quên rằng không có con ngựa nào có thể kháng cự nổi huấn luyện viên Tô Bốt!
Nguyễn Bít thì thầm:
- Được! Đó là phận sự của anh! Còn phần tôi đã xong rồi!
Phải chờ ba ngày nữa mới có một toa xe lửa đặc biệt để chở Thần Mã về Đàlạt, nơi ông Hoàng Tuấn có một chuồng ngựa vĩ đại! Nhờ thế, trong ba ngày này, Tô Bốt tìm cách chinh phục Thần Mã, nhưng dù cố gắng hết sức, Tô Bốt vẫn không cỡi Thần Mã được.
Thần Mã luôn ló đầu ra ngoài cửa sổ như muốn hưởng không khí tự do. Thấy không trị nổi ngay Thần Mã, Tô Bốt hằn học nói:
- Được! Ở đây mày không nghe lời tao, về đến Đà Lạt sẽ biết! Ở trường tập ngựa đàng hoàng, tao sẽ có mánh lới làm mày khuất phục!
Thấy cách làm việc của Tô Bốt, chú Lùn Tịt nói với Đình:
- Tô Bốt là một nài ngựa giỏi, nhưng là một người không có tâm hồn nên không thể nào biết được Thần Mã cũng có tâm hồn như con người. Cháu nên nhớ Thần Mã đã được một đứa bé yêu thương nó nuôi dưỡng và cỡi nó. Vậy phải đối xử dịu dàng và kiên nhẫn với Thần Mã, phải nói nhẹ nhàng âu yếm với Thần Mã để thu phục cảm tình của nó từ từ. Ở gánh xiếc Bồ Câu của mình, anh Sanh tài nghệ số một về huấn luyện các con ngựa bất kham.
- Bác Sanh làm thế nào?
- Anh Sanh làm như thế này - Chú Lùn Tịt thì thầm những tiếng thật nhỏ, nhưng thật êm giống như chú đang hát vậy.
- Chú có thể áp dụng phương pháp đó với Thần Mã được không?
- Chờ cho tên nài ngốc Tô Bốt đi khỏi chuồng đã!
- Ông ta đi rồi kìa!
Đình và chú Lùn Tịt tiến đến cửa sổ không một tiếng động. Chú Lùn Tịt leo lên một cái ghế, gọi hết sức dịu dàng: "Thần Mã! Thần Mã!" "Cưng ơi!"
Con ngựa có vẻ ngạc nhiên nhìn chú Lùn Tịt chằm chặp.
Chú Lùn Tịt tiếp tục:
- Đừng, đừng nhìn tôi như thế, tôi là bạn của Thần Mã chứ không phải như người lúc nãy đâu? Tôi muốn trở thành bạn của cưng mà! Thần Mã là bạn của tôi! Cưng ơi!
Tiếng nói của chú Lùn Tịt lúc này đúng là một bài hát êm ái và ngọt lịm giống như tiếng thì thầm của một dòng suối làm êm tai Thần Mã. Có lẽ Thần Mã cảm thấy người này tốt, đáng tin cậy, sẽ mở cửa chuồng cho Thần Mã tự do bay nhảy giữa chốn đồng xanh. Thần Mã từ từ đứng dậy.
Đình ngạc nhiên sung sướng:
- Nó đứng dậy! Nó đứng dậy!
- Im đi Đình, không chú thoi bây giờ. Thần Mã chỉ thích nghe giọng nói của chú thôi... Phải đó, tiến đến gần tôi, tiến đến gần tôi! - Chú Lùn Tịt tiếp tục nói - Đừng sợ gì hết, cưng ơi! Tôi không có dữ tợn đâu. Tôi thông cảm Thần Mã lắm!
Thần Mã, dòng máu chân truyền Việt Nam, từ từ tiến về phía cửa sổ nơi chú Lùn Tịt đang đứng.
Đình la lên:
- Nó đến kìa!
Chú Lùn Tịt càng lúc càng cố gắng thuyết phục Thần Mã dữ hơn:
- Phải không Thần Mã! Chúng mình chỉ thích có hai chúng mình thôi. Chúng mình không muốn ai hiện diện ở đây cả, phải không Thần Mã? Thằng bé này rất dễ thương và muốn thương yêu Thần Mã lắm, nhưng chắc Thần Mã cũng không muốn phải không? Chỉ hai đứa mình thôi! Lại gần đây, lại gần một chút nữa, cưng của tôi ơi! Lại gần tôi chút nữa đi!
Con ngựa dường như hiểu hoàn toàn lời nói của chú Lùn Tịt. Nó đặt đầu ở cửa sổ, mắt nhìn thẳng con người lùn tịt nhưng đầy cảm tình, thở phì phào và phóng ra nhiều giọt nước nhỏ…
Chú Lùn Tịt nói đắc thắng:
- Xong rồi! Thế là bước đầu đã thành công! Bây giờ chú có thể rờ nhẹ nó rồi, nó sẽ không cắn tay chú như hôm qua nó cắn tay ông Tô Bốt!...
Không rời mắt Thần Mã, chú Lùn Tịt đưa tay phải lên… "Ngoan nào! Tôi chỉ vuốt ve cưng thôi!" - Chú Lùn Tịt duỗi dài tay ra.
Con ngựa có vẻ sợ và nhảy một cái, đầu đụng vào trần nhà.
- Tại sao cưng lại sợ tôi? Tôi là Lùn Tịt, bạn của cưng đây mà!"
Con ngựa trắng đứng yên trở lại, nghe chăm chỉ chú Lùn Tịt.
- Đến gần tôi, cưng! Một chút nữa, một chút nữa thôi... Can đảm lên cưng!
Thần Mã quyết định tiến đến gần.
"Nào, cố lên, chỉ vài phân nữa là tôi có thể rờ trán cưng rồi… Cố lên, cố lên cưng"
Nhưng Thần Mã vẫn còn do dự. Quả nhiên giọng nói của người trước mặt làm nó vừa lòng, nhưng bàn tay của người đó vẫn còn làm nó lo sợ, vì nó nhớ lại một bàn tay khác đã nắm bờm của nó đồng thời cho nó lãnh những làn roi da tàn nhẫn. Thần Mã vươn dài cổ để xem cho rõ có phải bàn tay nguy hiểm đó không...
"Tôl nhận thấy cưng muốn lại gần tôi lắm!… Ráng lên cưng! Ráng lên!"
Thần Mã vểnh tai thẳng đứng tiến lại gần cửa sổ và hạ nhẹ đầu để ngửi mùi bàn tay đang vuốt nhẹ nó.
Bỗng, lúc đó Tô Bốt ở đâu về tới, vừa thấy vậy vội la om sòm:
- Trời đất ơi! Anh lùn làm mệt ngựa của tôi quá vậy? Đi chỗ khác mau lên! Chỗ này không phải của anh!
Bất ngờ, chú Lùn Tịt nổi giận:
- Lần sau, tôi xin ông đừng đến gần khi tôi đang tìm cách chế ngự con ngựa này. Tôi đã rờ được đầu nó, thế mà ông nỡ phá hoại công trình của tôi. Ông có biết không, con ngựa này không thích tàn bạo đâu? Thế là hết rồi! Từ giờ trở đi con ngựa này đã mất cả niềm tin rồi! Chỉ vài tiếng la, ông đã tiêu diệt công trình hàng giờ của tôi!
Chú Lùn Tịt nói một thôi, Tô Bốt cười ha hả:
- Trời ơi! Anh leo lên cái ghế này để rờ đầu Thần Mã! Anh nói đã vuốt ve được nó! Ai tin anh được! Có ai thấy anh làm được như vậy không?
- Chính tôi đã trông thấy! - Đình nói.
- Đừng đùa chứ cậu bé! Tôi còn thấy cậu bé lảng vảng gần chuồng ngựa thì cậu bé biết tay tôi. Đi ngay!
Đình và chú Lùn Tịt bị đuổi ra ngoài. Cả hai vừa ra khỏi cổng thì gặp Nguyễn Bít. Nguyễn Bít nói với chú Lùn Tịt:
- Tôi cũng thấy anh đang vuốt ve ngựa... Chắc anh có kinh nghiệm về nuôi ngựa?
- Tôi đã sống nhiều năm trong những gánh xiếc chuyên biểu diễn nghệ thuật cỡi ngựa!
- Anh dám lên cỡi Thần Mã không?
- Dám... chứ! Chắc ông còn nhờ ông Vĩnh Tiên có nói là Thần Mã không bao giờ chịu mang một trọng lượng lớn hơn một đứa trẻ? Xưa kia, tôi cân nặng lắm, nhưng bây giờ vì mới bị bệnh, tôi tin tôi chỉ cân bằng một đứa trẻ mười tuổi mà thôi. Vì thế…
Chú Lùn Tịt nói tiếp có vẻ kiêu hãnh:
- Tôi dám cỡi Thần Mã… Tôi mến Thần Mã lắm. Tôi tin rằng tôi sẽ làm tất cả những gì tôi muốn... Nhưng, nghĩ mà chơi cho vui vậy thôi, nói nhiều ông Tô Bốt cự chết vì ông ấy mới có trách nhiệm huấn luyện Thần Mã.
- Hừm! Hừm!
Nguyễn Bít lẩm bẩm sau khi nghe hết lời chú Lùn Tịt.
° ° °
Nguyễn Bít và Tô Bốt đã đưa Thần Mã về Đà Lạt vào một buổi sáng mát dịu. Đình và chú Lùn Tịt ở lại quán trọ theo đuổi công việc hàng ngày.
Đình nhận được nhiều thư của Vân gởi, có cả thư của bà Liên Hương nữa...
Cuộc đời đang trầm lặng, bỗng bất ngờ một bữa nọ, chú cháu Đình nhận được một bức điện tín. Chú Lùn Tịt run run mở bức điện ra xem: "Xin anh Tịt lại gặp ông Hoàng Tuấn, thứ năm 20 tháng 9, 14 giờ tại biệt thự Thiên Nga Đà Lạt."
Ký tên: Nguyễn Bít.
- Chú đoán người ta cần chú để huấn luyện con Thần Mã… vì Tô Bốt đã không thành công và Nguyễn Bít nhớ đến chú. Cháu Đình ơi! Việc này được nhiều tiền lắm, gấp chục lần công việc mình đang làm ở đây. Mình sắp có nhiều tiền cho Vân rồi!
Chú Lùn Tịt liền xin phép bà chủ nghỉ vài ngày để về Đà Lạt, nhưng bà chủ không bằng lòng. Bà nói:
- Này anh Tịt! Tôi nói cho anh biết anh làm hơi quá rồi đó! Khi những người mua ngựa còn ở đây, suốt ngày anh cứ quanh quẩn bên con ngựa quên cả phận sự coi sóc bếp núc của anh…
- Dạ! Thưa bà tôi biết…
- Như thế thì anh ở lại, không được xin nghỉ để đi Đà Lạt nữa.
- Thưa bà, không thể được! Vì tôi đã nhận được điện tín…
- Được! Nếu anh theo điện tín hơn tôi thì anh cứ tự tiện…
- Dạ! Tùy ý bà! Tôi phải theo điện tín… - Chú Lùn Tịt buồn rầu nói.
Bà chủ giận dữ:
- Sao? Tại sao vậy?
- Vì con ngựa Thần Mã mà bà đã biết.
- Tại sao lại có con ngựa trong này?
- Nguyễn Bít biết tôi có khả năng trị được con ngựa bất kham hơn Tô Bốt…
- Trời! Anh mà biết trị một con dã thú à? Anh là đầu bếp mà...
- Thưa bà! Tôi không phải chỉ có một nghề đầu bếp thôi đâu! Xưa kia tôi từng là một nài ngựa trong một gánh xiếc. Chắc chắn Nguyễn Bít đã giới thiệu tôi với ông chủ của ông ta để tôi huấn luyện con ngựa dũng mãnh đó. Lẽ dĩ nhiên công việc này không phải dễ gì và còn có thể nguy hiểm nữa!…
- Tôi biết… Tôi khuyên anh nên ở lại đây hơn là bị con ngựa đó nghiền nát… Anh có biết chăng tôi mến anh lắm!
- Thưa bà! - Giọng chú Lùn Tịt trở nên buồn bã lạ thường. - Thưa bà, nếu chúng tôi chỉ có một mình trên cõi đời này, chúng tôi sẽ ở lại đây, ở với bà, vì chúng tôi mến bà lắm! Nhưng chúng tôi còn có Vân, phải lo cho tương lai Vân, vì thế chúng tôi phải cần kiếm cho thật nhiều tiền. Cờ tới tay, chúng tôi phải phất! Thưa bà!
Bà chủ suy nghĩ một lát rồi nói:
- Nếu vì tiền lương ít hơn hai ngàn hoặc ba ngàn một tháng, tôi sẽ tăng lương cho anh để giữ anh lại đây, anh bằng lòng không?
- Thưa bà! Tiền lương về huấn luyện ngựa cao hơn nhiều, thưa bà!
- Nếu thế thì đi đi! Anh đi ngay đi! Còn Đình?
- Đình sẽ theo tôi...
- Nhưng trong điện tín đâu có gọi Đình theo...
- Vì tôi và Đình bất khả phân…
Thế là Đình và chú Lùn Tịt rời bỏ quán trọ, từ giã nghề nấu ăn và bồi bàn. Sau khi nghe tiếng còi xé tai báo hiệu tàu sắp chuyển bánh, bà chủ quay về quán trọ nhìn gian nhà bếp từ giờ trở đi vắng bóng hai người giúp việc tốt. Bà chủ thở dài và thầm trách sự bạc bẽo của người đời.