The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1074 / 27
Cập nhật: 2017-09-05 09:38:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
êm thành phố…
Cuộc chạm trán ở Desert Inn…
Cơn điên thuốc ở Circus-Circus
Giữa đêm thứ bảy… Những ký ức về cái đêm này cực kỳ mờ mịt. Nhờ những giấy nhắc, tôi chỉ nhớ được một túi đầy thẻ chơi keno và giấy lau, tất cả đầy chữ nguệch ngoạc. Đây là một bản viết tay: “Tìm người bên Ford, yêu cầu một xe Bronco để theo dõi cuộc đua… những tấm ảnh?... Lacerda/gọi… tại sao không phải trực thăng?.... Đến điện thoại, tựa vào mấy tên khốn kiếp… hét toáng lên.”
Một cái khác ghi: “Bảng hiệu trên đại lộ Thiên Đường – ‘Không dừng và không áo ngực’… gợi tình hạng hai so với LA; ở đây thì miếng dán ngực – còn ở LA thì khỏa thân toàn tập chơi tàu nhanh công khai… Las Vegas là xã hội của những kẻ thủ dâm có vũ trang/ở đây đánh bạc là một quân bài lạc/ tình dục là phụ/cuộc chơi phi thường là dành cho kẻ đánh lớn… nhà thổ dành cho những kẻ thắng, quay tay dành cho đám đông kém may.”
Ngày xưa, khi còn ở Big Sur trên cùng phố với Lionel Olay, tôi có một người bạn, anh ta thích đến Reno để chơi trò tung xúc xắc. Anh ta sở hữu một cửa hàng đồ thể thao ở Carmel. Và một tháng thì có ba dịp cuối tuần liên tục anh ta lái chiếc Mercedes highway–cruiser đến Reno – lần nào cũng thắng đậm. Sau ba chuyến như thế, anh ta ăn được đâu như 15.000 đô, nên anh ta quyết định bỏ tuần thứ tư và đưa bạn bè đi ăn tối ở Nepenthe. “Kẻ thắng là biết dừng lại,” anh ta giải thích. “Hơn nữa, đường cũng xa.”
Sáng thứ Hai, anh ta nhận được cú điện thoại từ Reno – giám đốc quản lý sòng bạc mà anh ta đã chơi. “Tuần này chúng tôi không thấy ông đâu,” gã giám đốc nói. “Các khách chơi buồn chán.”
“Chết tiệt,” bạn tôi nói.
Vậy là tuần sau đó, anh ta bay đến Reno trên chiếc phi cơ tư nhân, cùng một người bạn và hai cô gái – tất cả là “khách đặc biệt” của gã giám đốc. Với những kẻ chơi lớn, không gì là quá cả…
Và vào sáng thứ Hai, cũng chiếc phi cơ đó – chiếc phi cơ của sòng bạc – chở anh ta đến sây bay Monterey. Phi công cho anh ta mượn chục xu lẻ để gọi cho một người bạn nhờ chở về Carmel. Anh ta nợ 30.000 đô la, và hai tháng sau anh ta thấy nòng súng của một trong những tổ chức thu nợ khét tiếng nhất thế giới chĩa vào mình.
Thế là anh ta bán cửa hàng, nhưng cũng không trả hết nợ. Bọn họ có thể đợi phần còn lại, anh ta nói – nhưng anh ta bị tẩn, khiến anh ta tin rằng có lẽ tốt hơn là mượn đủ tiền để trả hết đống nợ.
Cờ bạc chính thống là một ngành kinh doanh rất khốc liệt – và Las Vegas làm cho Reno giống như một cửa hàng tạp hóa thân thiện trong khu dân cư bạn sống. Với kẻ thua, Vegas là thành phố ti tiện nhất trên đời. Cho đến một năm trước, ở ngoại ô Las Vegas có một bảng hiệu khổng lồ, trên đó ghi:
CHỚ ĐÁNH BẠC VỚI CẦN SA!
Ở NEVADA: TÀNG TRỮ – 20 NĂM;
BUÔN BÁN – CHUNG THÂN!
Nên tôi không hoàn toàn thoải mái tha thẩn quanh các sòng bạc vào tối thứ Bảy này với một chiếc xe đầy cần sa và cái đầu đầy a–xít. Chúng tôi có gặp mấy vố nhưng nhờ may mắn mà thoát được: có lần tôi đã cố lái chiếc Great Red Shark vào phòng giặt là của khách sạn Landmark – nhưng cửa quá hẹp, và mọi người trong đó dường như bị kích động đến mức có thể giết tôi mất.
Chúng tôi lái đến Desert Inn để xem buổi diễn của Debbie Reynolds/Harry James. “Tôi không biết ông thì sao,” tôi bảo với luật sư, “nhưng trong nghề của tôi ấy mà, quan trọng là phải biết rõ ngọn ngành.”
“Bên tôi cũng thế,” hắn nói. “Nhưng là luật sư của ông, tôi khuyên ông nên lái đến Tropicana và đón Guy Lombardo. Ông ta ở trong Phòng Xanh[9] cùng với ban Royal Canadians.”
“Tại sao?” tôi hỏi.
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao tôi phải trả những đồng đô la khó nhọc kiếm được để xem một cái xác bỏ mẹ nào đấy?”
“Này này,” hắn nói. “Tại sao chúng ta ở đây? Để giải trí, hay để làm việc?”
“Công việc, dĩ nhiên,” tôi đáp. Chúng tôi cứ loay hoay mãi không tìm được chỗ, len lỏi qua bãi đỗ xe của một nơi mà tôi nghĩ là Dunes, nhưng hóa ra lại là Thunderbird… hoặc có lẽ đó là Hacienda…
Luật sư lướt qua tờ Du khách Vegas để kiếm chuyện gì đó mà làm. ‘Nickel Nick Slot Arcade’ thì sao?” hắn nói. ‘Hot Slots,’ nghe có vẻ nặng… Xúc xích hai mươi chín xu…”
Đột nhiên mọi người la toáng lên với chúng tôi. Chúng tôi đang gặp rắc rối. Hai tên ác ôn mặc đồng phục áo đỏ sọc vàng đang đứng thù lù trước mũi xe: “Các ông đang làm quái gì thế này?” một tên gầm lên. “Ông không được đỗ ở đây!”
“Tại sao không?” tôi nói. Đây dường như là chỗ phù hợp để đỗ xe, còn nhiều khoảng trống. Tôi đã mất dường như rất nhiều thời gian để tìm một bãi đỗ xe. Rất lâu rồi. Tôi đã định bỏ chiếc xe để gọi taxi… thế rồi, vâng, chúng tôi tìm ra chỗ này.
Hóa ra đấy lại là vỉa hè trước lối vào Desert Inn. Tôi đã lao xe lên vỉa hè nhiều lần rồi, nên lần này tôi thậm chí chẳng còn nhận ra là mình đã làm thế. Nhưng lúc này chúng tôi ở vào một tình huống khó mà giải thích được… ngáng ngay lối vào, mấy tên ác ôn rú lên, bối rối kinh khủng…
Luật sư nhảy ra khỏi xe trong tích tắc, vẫy vẫy tờ năm đô la. “Chúng tôi muốn chỗ đỗ cho chiếc xe này! Tôi là bạn cũ của Debbie. Tôi từng phịch ả.” Trong chốc lát, tôi nghĩ hắn đã phá đám cơ hội… rồi một tên gác cửa chạy đến cầm tờ bạc, và nói: “OK, OK. Tôi sẽ lo việc đó, thưa ông.” Và gã xé một tấm vé gửi xe.
“Con mẹ nó!” tôi nói, chúng tôi vội đi qua hành lang. “Suýt nữa bọn họ tóm chúng ta ở đây. Phản ứng nhanh đấy.”
“Ông mong gì nào?” hắn nói. “Tôi là luật sư của ông… và ông nợ tôi năm đô. Tôi muốn lấy ngay.”
Tôi nhún vai và đưa cho hắn năm đô. Hành lang rải thảm vải orlon sẫm màu lòe loẹt trong khách sạn Desert Inn dường như không phải là nơi phù hợp để mặc cả mấy đồng bạc lẻ dấm dúi một gã trông bãi đỗ xe. Đây là chỗ quen của Bop Hope. Của Frank Sinatra. Của Spiro Agnew. Hành lang sặc mùi formica cao cấp và những cây cọ làm từ nhựa – đây rõ là nơi trú ẩn thượng hạng cho Dân chơi.
Chúng tôi đĩnh đạc tiến đến sảnh lớn, nhưng họ không cho chúng tôi vào. Chúng tôi đến quá trễ, một gã trong trang phục tuxedo màu rượu vang nói; phòng hết chỗ – không còn ghế trống, bất kỳ giá nào.
“Ghế cái chó gì,” luật sư nói. “Chúng tôi là bạn cũ của Debbie. Chúng tôi lái xe từ LA đến đây để xem buổi diễn này, mẹ kiếp, chúng tôi phải vào chứ.”
Gã mặc tuxedo bắt đầu ba hoa về “quy định phòng cháy,” nhưng luật sư chẳng chịu nghe. Cuối cùng, sau nhiều ầm ĩ, gã cũng để chúng tôi vào không tốn một xu – với điều kiện chúng tôi yên lặng đứng đằng sau và không hút thuốc.
Chúng tôi hứa, nhưng ngay khi vào trong chúng tôi mất kiểm soát. Sự căng thẳng quá lớn. Debbie Reynolds đang pha trò trên sân khấu trong bộ tóc xù giả màu bạc… theo nhịp ca khúc “Sergeant Pepper,” từ tiếng kèn trumpet của Harry James.
“Mẹ bố nó chứ!” luật sư nói. “Chúng ta lạc vào một cỗ máy thời gian rồi!”
Những bàn tay nặng trịch túm lấy vai chúng tôi. Tôi nhét ống tẩu vào trong túi vừa kịp lúc. Chúng tôi bị lũ đần độn lôi dọc hành lang và gí vào cửa trước cho đến khi xe chúng tôi được mang đến. “Được rồi đấy, cút khỏi đây,” gã mặc tuxedo màu rượu vang nói. “Bọn tao tha cho chúng mày. Nếu Debbie có thứ bạn như chúng mày, cô ấy sẽ gặp rắc rối tệ hơn tao nghĩ.”
“Chúng tao sẽ không bỏ qua chuyện này!” luật sư quát tháo khi chúng tôi lái xe đi. “Đồ cặn bã hoang tưởng!”
Tôi lái xe quanh Circus–Circus Casino và đỗ xe gần cửa sau. “Chỗ này mới đúng,” tôi nói. “Ở đây bọn chúng cứt mà chọc ngoáy ta được.”
“Ê–te đâu nhỉ?” luật sư nói. “Thứ mescaline này không tác dụng.”
Tôi đưa chìa khóa cốp xe cho hắn trong khi tôi châm ống tẩu. Hắn quay lại cùng một lọ ê–te, mở nắp, rồi đổ một ít vào chiếc khăn giấy và dầm dứ dưới mũi, hít thở hổn hển. Tôi thấm một chiếc khăn khác rồi gí mũi mình vào. Mùi thuốc ngập ngụa hết cả, ngay cả khi mui xe đã xếp xuống. Lát sau, chúng tôi đã loạng choạng đi lên cầu thang về phía cửa, cười ngây dại và lôi nhau đi như những thằng say.
Đây là lợi thế chính của ê–te: nó làm ta cư xử y như những gã say quê mùa trong một cuốn tiểu thuyết Ireland xa xưa nào đó… hoàn toàn mất hết mọi kỹ năng lái xe cơ bản: tầm nhìn bị nhòe, không giữ được thăng bằng, lưỡi tê cứng – bị cắt đứt mọi mối liên hệ giữa não bộ và cơ thể. Điều này thật thú vị, vì não bộ tiếp tục hoạt động ít nhiều bình thường… bạn thực sự có thể thấy mình cư xử theo cách tồi tệ thế này, nhưng bạn không kiểm soát nổi.
Bạn tiến đến cửa xoay dẫn vào Circus–Circus và bạn biết khi vào đó, bạn phải đưa người gác cửa hai đô la, bằng không thì anh ta không cho bạn vào… nhưng khi đến đó, mọi thứ rối tung lên: bạn phán đoán nhầm khoảng cách đến cửa xoay và bạn đâm sầm vào đó, nảy ngược ra và bám vào một bà già cho khỏi ngã, kẻ Rotary nào đó đẩy bạn ra và bạn nghĩ: Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Có chuyện gì thế? Rồi bạn nghe thấy mình đang lẩm bẩm: “Lũ chó phịch Giáo hoàng, đâu phải lỗi của tôi. Coi chừng đấy!... Sao lại tiền? Tên tôi là Brinks; tôi sinh ra… sinh ra? Cho cừu sang một bên… phụ nữ và trẻ con vào xe bọc thép… lệnh của Đại úy Zeep.”
A, thứ ê–te tác quái này – một loại ma túy tác động đến toàn thân. Đầu óc chống chọi trong sợ hãi, không thể nào kết nối xuống cột sống. Bàn tay lập cập điên loạn, không thể móc tiền trong túi ra… miệng thì cười xề cười xệch và sụt sà sụt sịt… luôn mỉm cười.
Ê–te là thứ ma túy hoàn hảo khi ở Las Vegas. Tại thành phố này, người ta yêu một kẻ say. Thịt tươi. Nên họ thúc chúng tôi qua cửa xoay rồi đẩy chúng tôi vào trong.
Nếu quân Quốc xã thắng trong cuộc chiến tranh, thì Circus–Circus sẽ là nơi hoạt động của dân thời thượng vào đêm thứ Bảy. Đây là Đế chế thứ Sáu. Sàn tầng một đầy rẫy các bàn chơi bạc, như trong mọi sòng bạc khác… nhưng nơi đây có những bốn tầng, xây theo kiểu một rạp xiếc, và hết thảy mọi thứ điên rồ kỳ quái kiểu Hội chợ Nông nghiệp/ Lễ hội Ba Lan đều xảy ra trong không gian này. Ngay phía trên các bàn chơi bạc là nhóm Forty Flying Carazito đang diễn trò xiếc đu bay, cùng với nhóm tứ Wolverines bịt mặt và nhóm Six Nymphet Sisters từ San Diego… bạn đang ở sàn chính chơi trò blackjack, khi tiền cược đang cao thì đột nhiên bạn ngước lên, và ở kia, ngay trên đầu bạn là một cô bé mười bốn tuổi, ở trần, đang bị một con sói gầm gừ rượt đuổi trên không, và con sói bị chặn đứng khi hai gã Ba Lan người sơn màu bạc nhảy đu xuống từ hai phía cầu nhảy đối diện nhau, gặp nhau giữa lưng chừng không ngay tại cổ con sói… hai gã Ba Lan túm chặt con sói trong khi rơi thẳng xuống các bàn chơi bạc – nhưng bọn họ mắc vào tấm lưới và nảy lên; bọn họ tách ra và nhào nhún bật lên theo ba hướng khác nhau, rồi ngay khi bọn họ sắp rơi xuống thì bị ba Con Miêu Triều Tiên chộp được ngay trên không và văng đu về một phía cầu nhảy.
Sự điên rồ này cứ tiếp diễn mãi, mà dường như không ai chú ý. Hoạt động đánh bạc diễn ra hai tư giờ mỗi ngày ở sàn chính, và các trò xiếc không bao giờ kết thúc. Trong khi đó, tại khắp ban công ở tầng trên, khách được nhồi đủ các trò kỳ quái mà người ta có thể tưởng ra. Đầy mọi khoang buồng giải trí. Bắn cho miếng dán rơi khỏi đầu ngực của một mụ ô-môi lực lưỡng cao ba mét, và giải thưởng là một cái kẹo bông hình con dê. Đứng trước cỗ máy kỳ khôi này, bạn tôi ạ, và chỉ 99 xu thôi, hình ảnh của bạn sẽ xuất hiện, cao sáu chục mét, trên màn hình ngay trung tâm thành phố Las Vegas. Thêm chín mươi chín xu nữa sẽ có một thông điệp bằng lời nói. “Cứ nói bất kỳ điều gì bạn muốn. Họ sẽ nghe thấy bạn, đừng lo. Hãy nhớ bạn sẽ cao sáu chục mét.”
Chúa Jesus ơi. Tôi có thể thấy mình nằm trên giường trong khách sạn Mint, đang ngủ vật vờ và đờ đẫn nhìn ra cửa sổ thì bỗng nhiên một gã quốc xã say xỉn và hiểm độc xuất hiện giữa bầu trời, cao sáu chục mét, lắp bắp gào rú với thế giới: “Woodstock Über Alles!”[10]
Đêm nay chúng tôi sẽ che rèm lại. Như vậy có thể khiến một con nghiện chạy tung tăng trong phòng như quả bóng bàn. Những cơn ảo giác tồi tệ lắm rồi. Nhưng một lát sau, bạn học được cách đối phó với chuyện như là thấy người bà đã mất của mình đang bám vào chân bạn, răng cắn con dao. Hầu hết những kẻ chơi a–xít có thể đối phó được những chuyện thế này.
Nhưng không một ai có thể đối phó với chuyến phiêu kia – cái khả năng rằng bất kể tên lập dị nào có 1.98 đô la cũng có thể bước vào Circus–Circus và bỗng nhiên xuất hiện trên trời ngay giữa trung tâm Las Vegas, với kích cỡ lớn gấp mười hai lần tượng Chúa, gào rú bất cứ thứ gì hắn nghĩ ra. Không, đây không phải là một thành phố phù hợp cho những kẻ nghiện ma túy loạn tâm thần. Thực tế đã bị bóp méo quá rồi.
Mescaline tốt là thứ ngấm chậm. Giờ đầu tiên chỉ có chờ đợi, lúc đang ở giờ thứ hai, bạn bắt đầu chửi rủa kẻ khốn kiếp nào đã khiến bạn mất ối tiền, vì không có gì xảy ra cả… rồi ÙM! Sự căng thẳng đến tàn nhẫn, ánh sáng mờ ảo kỳ quái và những rung động… một màn trình diễn rất nặng ký ở một nơi như Circus–Circus.
“Tôi ghét phải nói thế này,” luật sư nói khi chúng tôi ngồi trong quán Bar Ngựa Gỗ Xoay trên ban công tầng hai, “nhưng chỗ này đang làm tôi phát điên. Tôi nghĩ mình đang Sợ.”
“Vớ vẩn,” tôi nói. “Chúng ta đến đây để tìm Giấc mơ Mỹ, giờ chúng ta ở ngay giữa cơn lốc xoáy mà ông lại muốn bỏ cuộc.” Tôi siết cánh tay hắn. “Ông phải nhận ra,” tôi nói, “rằng chúng ta đã tìm thấy hang ổ.”
“Tôi biết,” hắn nói. “Đấy là điều làm tôi Sợ.”
Ê–te đang phai dần, a–xít đã tan từ lâu, nhưng mescaline vẫn còn phát tác mạnh. Chúng tôi ngồi bên cái bàn formica tròn, nhỏ, màu vàng, nó xoay vòng quanh người phục vụ.
“Nhìn kia kìa,” tôi nói. “Hai người đàn bà đang phang một con gấu bắc cực.”
“Thôi nào,” hắn nói. “Đừng nói với tôi mấy chuyện đó. Không phải lúc này.” Hắn ra hiệu cho cô phục vụ mang thêm hai Wild Turkeys. “Đây là ly cuối cùng của tôi,” hắn nói. “Ông có thể cho tôi mượn bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu,” tôi nói. “Tại sao?”
“Tôi phải đi,” hắn nói.
“Đi à?”
“Đúng. Rời khỏi đất nước này. Đêm nay.”
“Bình tĩnh đã,” tôi nói. “Vài tiếng nữa ông sẽ tỉnh lại thôi.”
“Không,” hắn nói. “Chuyện này nghiêm túc đấy.”
“George Metesky cũng nghiêm túc đấy,” tôi nói. “Ông có thấy người ta đã làm gì hắn không.”
“Đừng phí lời!” hắn quát. “Ở thành phố này thêm một tiếng nữa tôi sẽ giết người mất!”
Tôi có thể thấy hắn đang quẫn trí. Nỗi căng thẳng đáng sợ đó xảy đến lúc đỉnh điểm cơn vật mescaline. “OK,” tôi nói. “Tôi sẽ cho ông mượn chút tiền. Ra ngoài xem chúng ta còn bao nhiêu.”
“Có đi được không?” hắn nói.
“À… còn tùy xem từ đây đến cửa chúng ta húc phải bao người. Ông muốn ra đi lặng lẽ à?”
“Tôi muốn đi cho nhanh,” hắn nói.
“OK. Để tính tiền hẵng đứng lên, chậm thôi. Ta phê hết rồi. Quả đi đứng này sẽ lâu đây.” Tôi quát đòi cô phục vụ mang hóa đơn. Cô ta bước đến, trông chán nản, và luật sư đứng dậy.
“Người ta trả tiền để cô địt con gấu đó hả?” hắn hỏi cô ta.
“Gì cơ?”
“Anh ta đùa đấy,” tôi nói khi đứng xen giữa họ. “Thôi nào, tiến sĩ – xuống dưới đánh bạc thôi.” Tôi lôi hắn ra đến mép quầy bar, rìa của cái vòng xoay, nhưng hắn không chịu xuống chừng nào vòng xoay chưa dừng lại.
“Nó không dừng đâu,” tôi nói. “Không bao giờ dừng cả.” Tôi bước xuống và quay lại chờ hắn, nhưng hắn không chịu nhúc nhích… và trước khi tôi có thể với tay ra kéo hắn xuống, thì hắn đã bị xoay ra xa rồi. “Đừng cử động,” tôi hét. “Ông sẽ quay lại thôi!” Mắt hắn đờ đẫn nhìn về phía trước, nheo lại vì sợ hãi và bối rối. Nhưng hắn không nhúc nhích lấy một ly cho đến khi đã quay hết một vòng.
Tôi đợi cho tới lúc hắn gần ở trước mặt mình thì với tay túm lấy hắn – nhưng hắn nhảy lùi lại và xoay mất một vòng nữa. Điều này làm tôi rất lo. Tôi cảm tưởng như sắp nổi khùng. Tay phục vụ quầy bar dường như đang quan sát chúng tôi.
Thành phố Carson[11], tôi nghĩ. Hai mươi năm.
Tôi bước lên vòng xoay và hối hả quanh quầy bar, tiến đến luật sư từ phía hắn không nhìn thấy – và khi chúng tôi đến vị trí phù hợp, tôi đẩy hắn xuống. Hắn loạng choạng nhào xuống lối đi và gào thét như điên như dại khi hắn mất thăng bằng và ngã nhào vào một đám đông… lăn như khúc củi, rồi đứng dậy ngay tức thì, nắm tay siết chặt như đang tìm ai đó mà đánh.
Tôi tiến lại hắn, hai tay giơ cao, tôi cố mỉm cười. “Ông bị ngã,” tôi nói. “Ta đi thôi.”
Lúc này mọi người đang nhìn chúng tôi. Nhưng tên ngốc không chịu động đậy, và tôi biết sẽ xảy ra chuyện gì nếu tôi túm người hắn. “OK,” tôi nói. “Ông sẽ ở lại và vào tù. Tôi đi đây.” Tôi bắt đầu bước nhanh đến cầu thang, lờ hắn đi.
Điều này khiến hắn chịu nhúc nhích.
“Ông có thấy không?” hắn nói khi đuổi kịp tôi. “Thằng–chó–nào–đấy đá vào lưng tôi!”
“Có lẽ gã đứng quầy bar,” tôi nói. “Hắn muốn cho ông đo ván vì điều ông nói với ả phục vụ.”
“Chúa lòng lành ơi! Biến khỏi đây thôi. Thang máy đâu nhỉ?”
“Đừng lại gần thang máy,” tôi nói. “Bọn chúng chỉ chờ chúng ta làm như vậy thôi… nhốt chúng ta vào cái hộp thép và đưa chúng ta xuống tầng hầm.” Tôi ngoái nhìn ra sau, nhưng không có ai đi theo tôi cả.
“Đừng chạy,” tôi nói. “Họ sẽ có lý do mà bắn chúng ta.” Hắn gật đầu, dường như hiểu ra. Chúng tôi bước nhanh giữa một khu vui chơi rộng thênh: các phòng chơi bắn súng, những hiệu xăm mình, quầy đổi tiền, quầy bán kẹo bông – rồi qua một hành lang cửa kính và đi xuống một sườn dốc cỏ mọc, đến bãi đỗ xe nơi con Red Shark đã đợi.
“Ông lái đi,” hắn nói. “Tôi nghĩ tôi bị làm sao đó.”
Thác Loạn Ở Lasvegas Thác Loạn Ở Lasvegas - Hunter S. Thompson Thác Loạn Ở Lasvegas