To read without reflecting is like eating without digesting.

Edmund Burke

 
 
 
 
 
Tác giả: Judith Mcnaught
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hientranhp01
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-07-16 17:10:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột Katie vô cùng hớn hở đến trình diện ở văn phòng vào buổi sáng ngày hôm sau, nhưng những dấu vết của một đêm không ngủ thì hiện rõ trong vết quầng màu xanh nhạt dưới mắt cô và nụ cười không được tự nhiên như thường lệ.
“Chào Katie,” cô thư ký của cô chào đón. “Cô nghỉ 4 ngày cuối tuần vui vẻ chứ?”
“Rất vui,” Katie nói. Cô đón lấy một tập giấy nhắn mà cô thư ký đưa cho.
“Có muốn cà phê không?” Donna tình nguyện. “Cô trông như từ thứ Sáu đến giờ vẫn chưa lên giường vậy. Hay là…” cô ta kết thúc câu nói miệng cười toe toét không sao kìm lại được. “tôi có cần phải nói là từ lúc đó đến giờ cô trông như vẫn chưa được ngủ không?”
Katie cố gượng cười để đáp lại câu nói đùa của Donna. “Cà phê cũng tốt,” Liếc nhanh qua xấp giấy, cô bước vào phòng làm việc nhỏ của mình. Cô ngồi xuống ghế đằng sau bàn và nhìn quanh. Một phòng làm việc riêng, dù kích cỡ như thế nào chăng nữa, cũng là vật sở hữu thể hiện vị thế quan trọng trong Technical Dynamics, và Katie lúc nào cũng tự hào về sự thể hiện ra bên ngoài thành công của cô. Sáng nay dường như điều đó lại trở thành thật tầm thường và vô vị.
Sao lại trở nên như thế, thời điểm cô khóa cẩn thận bàn làm việc của mình vào thứ Sáu, ngày mà cô chưa từng biết đến Ramon, và giờ ý nghĩ không bao giờ còn gặp lại anh đang gặm nhấm cô tận trong xương tủy. Ăn mòn cơ thể cô chứ không phải là trái tim, Katie kiên quyết tự đính chính lại. Cô ngước lên lúc Donna đẩy cửa bước đặt một ly cà phê bốc hơi nghi ngút lên bàn cô.
“Quý cô Johnson muốn gặp cô tại văn phòng cô ấy lúc 9: 50,” Donna nói.
Virginia Johnson, giám sát trực tiếp của Katie, là một người phụ nữ quyến rũ, có năng lực, sáng chói ở độ tuổi 40, người chưa từng kết hôn và là người nắm giữ chức vụ giám đốc nhân sự. Trong số những người phụ nữ đi làm mà cô được biết, Katie ngưỡng mộ Virginia hơn ai hết.
Đối lập với phòng làm việc nhỏ được trang bị đầy đủ cho công việc của Katie, văn phòng của Virginia rộng rãi với đồ nội thất đáng yêu kiểu Pháp, và lót thảm dày màu xanh cỏ. Katie biết rằng Virginia đang chuẩn bị cho cô thay thế bà, rằng bà dự định để cho Katie trở thành giám đốc nhân sự kế nhiệm vị trí của bà– và là người sử dụng tiếp theo khu văn phòng này.
“Kỳ nghỉ 4 ngày vui vẻ chứ?: Virginia mỉm cười lhi Katie bước vào phòng.
“Rất dễ chịu ạ,” Katie trả lời, cô ngồi xuống ghế trước bàn của Virginia.
“Tuy vậy tôi lại đang không vui vẻ gì với “ngày hôm nay” đâu, dường như tôi không thể nào quay trở lại được với một đống công việc này.”
“Tôi có một tin chắc làm nổ tung lòng nhiệt tình của cô đây.” Virginia ngừng lại một cách đầy ý nghĩa và đẩy một tờ đơn trông rất quen từ phía bàn của bà sang chỗ cô. “ Đề nghị của cô được chấp thuận,” bà cười rạng rỡ.
“Ôi, tuyệt quá. Cám ơn, Virginia,” Katie vừa nhìn vào tờ đơn chấp thuận nâng mức lương của cô lên 18% đã reo lên. “Có còn thứ gì mà bà muốn tôi xem lại nữa không?”
“Katie!” Virginia nói trong tiếng cười thiếu kiên nhẫn. “Tôi đã phải chiến đấu ác liệt lắm mới giành được mức tăng lương cao đến thế cho cô đấy.”
“Tôi biết mà,” Katie tỏ vẻ hết sức biết ơn. “Bà lúc nào cũng tuyệt vời với tôi,”
‘Cô đứng đầu danh sách, nếu cô mà là đàn ông thì cô đã nhận được mức đó từ lâu rồi, đấy là những gì tôi nói với ngài phó chủ tịch điều hành đáng kính của chúng ta. “
Katie ngọ nguậy trên ghế. “Bà có muốn cho tôi xem thêm gì nữa không? Hiện giờ Tôi còn có một buổi phỏng vấn đã lên lịch. Ứng viên đang chờ.”
“Không, hết rồi.”
Katie đứng lên và bắt đầu bước ra cửa, và rồi dừng bước trước giọng nói lo lắng của Virginia. “Katie, có chuyện gì thế? Cô nói tôi nghe được không?”
Katie lưỡng lự. Cô cần trò chuyện với ai đó và Virginia Johnson là một người phụ nữ hiểu biết – thật sự là mẫu người mà Katie muốn ganh đua nhất. Bước về phía khung cửa sổ rộng, Katie nhìn chăm chú xuống 7 tầng nhà phía dưới, quan sát dòng xe cộ dài bất tận đang lưu thông trên đường. “Virginia, bà có bao giờ cân nhắc đến chuyện bỏ việc để kết hôn không?”. Đột nhiên quay phắt lại, Katie nhận thấy Virginia đang dò xét cô với sự quan tâm sâu sắc, bà cau mày vẻ tư lự.
“Katie, chúng ta sẽ thẳng thắn với nhau nhé? Cô đang xem xét đến việc kết hôn với một người cụ thể hay chỉ đang trông chờ đến một tương lai mờ mịt?”
“Tương lai của tôi hoàn toàn mờ mịt bên cạnh anh ấy.” Katie phá lên cười, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy chán nản và tuyệt vọng. Bồn chồn đưa tay lên chạm vào búi tóc cuộn gọn ghẽ hoàn hảo của mình, Katie giải thích.”Tôi gặp người đàn ông đó – mới đây thôi – và anh ấy muốn tôi kết hôn và chuyển đến Missouri. Anh ấy không ở đây.”
“Mới đây là lúc nào?” Virginia hỏi đầy am hiểu.
Katie thực sự đỏ mặt. “Tối thứ Sáu.”
Virginia cười, giọng cười tỷ lệ nghịch với thân hình bé xíu của bà. “Vài phút trước tôi còn thấy lo lắng cho cô, nhưng giờ tôi hiểu rồi. Cách đây 4 ngày cô đã gặp một người đàn ông tuyệt vời, một người không giống bất kỳ ai mà cô từng gặp.
Cô không thể chịu được ý nghĩ mất anh ta. Tôi hình dung có đúng không? Anh ta cực kỳ đẹp trai, dĩ nhiên rồi. Và còn quyến rũ nữa. Anh ta đối xử với cô khác hẳn với những kẻ khác. Vậy đó, phải không?”
“Đại loại vậy.” Katie thú nhận, tinh thần luống cuống.
“Trong trường hợp đó, tôi tình cờ có một giải pháp hoàn hảo: tôi khuyên cô đừng để cho anh ta ra khỏi tầm mắt trừ khi cô phải làm thế. Hãy đi ăn với người đàn ông tuyệt vời đó, ngủ với anh ta, sống với anh ta. Cùng nhau làm mọi việc.”
“Ý bà là,” Katie sửng sốt. “ bà nghĩ mọi việc có thể xuôn sẻ - rằng tôi nên lấy anh ta?”
“Hoàn toàn không! Tôi đang đưa ra một giải pháp chứ không phải khuyên cô đánh bạn với một thứ bệnh dịch! Những gì tôi đang kê đơn là những liều thuốc cho người đàn ông cần chữa bệnh – cũng giống như thuốc kháng sinh thôi. Phương thuốc này cực kỳ hiệu quả và tác dụng phụ duy nhất là một ca vỡ mộng êm ái thôi. Tin tôi đi, tôi hiểu. Hãy sống với anh ta nếu như cô muốn, Katie, nhưng từ bỏ cái ý tưởng phải lòng ai đó trong vòng 4 ngày, kết hôn với anh ta và sống hạnh phúc mãi mãi về sau đi. Cái đó khiến tôi thắc mắc tại sao chúng ta cứ luôn “rơi” vào ái tình thế nhỉ. Người ta từ bỏ công việc, vào sông ra suối. Nếu tình yêu tuyệt vời đến vậy, thì tại sao chúng ta lại không đâm đầu vào yêu hay…” Bà ngừng lại vì tiếng cười ngặt nghẽo trong trẻo của Katie.
“Tốt, tôi mừng vì thấy cô vui vẻ trở lại.” Lấy một bản ghi nhớ nội bộ từ đống thư tín trên bàn, Virginia cười và vẫy Katie ra phía cửa. “Giờ đi mà phỏng vấn ứng cử viên của cô đi.”
***
Dõi theo chàng trai trẻ đang bực tức đi ra khỏi phòng làm việc của cô, Katie chán nản nghĩ rằng thư ký của cô phỏng vấn còn tốt hơn cả chính cô nữa. Cô đã hỏi toàn những câu chung chung, mơ hồ, những câu hỏi dài dòng, không thích hợp, và rồi lắng nghe anh ta trả lời với vẻ hoàn toàn lơ đãng. Nhưng thành quả của cô đã tới vào lúc kết thúc cuộc phỏng vấn bất hạnh. Đứng lên, cô nghiêng người bắt bàn tay anh ta ngang qua bàn và lấy làm tiếc khuyên anh ta rằng cô rất không khuyến khích anh ta tiến cử vào vị trí một kỹ sư kỹ thuật tại Technical Dynamics.
Khá gắt gỏng, chàng thanh niên đáp lại. “Tôi nộp đơn xin làm kiểm toán viên mà.”
“Ờ, thì kiểm toán viên cũng không.” Katie đã lẩm bẩm một cách mất lịch sự
Vẫn còn bối rối vì sai lầm đó của mình, Katie nhấc điện thoại lên và bấm số văn phòng Karen. “Tòa soạn báo thế nào rồi?” cô hỏi khi thư ký của Karen nhấc máy.
“Ổn, Katie. Còn cô thì sao? Mọi việc tiến triển thế nào trong cái phòng nhân sự bận bịu của Technical Dynamics hùng mạnh ấy?” cô ta trêu.
“Khủng khiếp! Tôi vừa nói với một ứng cử viên rằng anh ta không có cơ xin được một công việc ở đây trên bất kỳ phương diện nào.”
“Có gì sai nào?”
Katie thở dài. “Nhân viên nhân sự được cho là phải khéo léo hơn thế. Bình thường thì chúng tôi sẽ nói là chúng tôi không có công việc nào phù hợp với bằng cấp và kinh nghiệm của họ. Có nghĩa là cùng một nội dung nhưng phải nói lịch sự hơn để không làm tổn thương đến tình cảm của bất kỳ ai.” Katie xoa gáy, các cơ bắp căng thẳng của cô dịu lại. “Nghe này, lý do tôi gọi đến là vì tôi không biết tối nay cô định làm gì. Tôi không thích ở một mình tối nay.” Và nghĩ đến Ramon, Katie lặng lẽ thêm vào.
“Chúng tôi định đến Purple Bottle,” Karen đáp. “Sao cô không gặp chúng tôi ở đó nhỉ? Tôi cũng cảnh báo trước nhé, đó hoàn toàn là quán dành cho người độc thân. Nhưng họ có có ca sĩ hát rất hay và nhạc cũng không tệ.”
Năng lực của Katie, nếu như không phải là sự hăng hái nhiệt tình của cô, sau đó đã tốt hơn lên. Cô dành cả ngày giải quyết những công việc thường lệ và dàn xếp các tranh chấp thông thường. Cô lắng nghe nhân viên giám sát lớn tiếng phàn nàn cả một bài lê thê về một cô văn thư; rồi cô lại phải nghe những lời phàn nàn đẫm lệ của cô nhân viên đó về người giám sát kia. Rốt cục, Katie lờ phắt đi những yêu cầu của viên giám sát rằng cô ta phải bị sa thải, thay vào đó, cô chuyển người này qua phòng khác. Sau khi nhìn lướt qua những lá đơn xin việc cô chọn ra một người đã gây ấn tượng tốt với cô trong suốt buổi phỏng vấn bằng thái độ cực kỳ tự tin và quyết đoán, sắp xếp để viên giám sát phỏng vấn cô ta.
Cô làm dịu một kế toán cáu kỉnh người đang dọa sẽ nộp đơn khiếu nại vì công ty đã phân biệt đối xử với cô ta vì cô ta đã không được thăng chức. Cô hoàn thành xong cuộc điều tra về việc tuân thủ các quy định an toàn của nhà nước trong công ty.
Đan xen giữa toàn bộ công việc và việc phỏng vấn các ứng viên, một ngày của Katie trôi qua. Vào cuối giờ, cô tựa lưng vào ghế và ủ rũ suy ngẫm về một cuộc đời toàn những ngày trôi qua y như thế này. “Có một nghề” là như thế. Virginia
Johnson đã dốc toàn bộ sức lực, toàn bộ cuộc đời của bà để “cống hiến cho sự nghiệp”. Vậy đấy.
Cảm giác trống rỗng, áy náy, bồn chồn đó đã ám ảnh cô những ngày tháng vừa qua lại tràn về. Katie cố gạt sang một bên, lãng quên đi và ngồi dậy để khóa bàn làm việc của cô lại.
Katie có khoảng thời gian tệ nhất trong cuộc đời ở quán Purple Bottle. Cô đứng loanh quanh giả vờ nghe nhạc, nhìn ngắm mọi người tiếp cận tán tỉnh nhau. Cô nhận thức một cách khó chịu về 3 người đàn ông đang ngồi ở chiếc bàn ngay bên phải cô và đánh giá cô - xét đoán những thứ trên người cô, đo lường xem cô có đáng để lên giường hay không và cũng không nỗ lực tiếp cận cô. Tự bản thân Katie cho rằng tất cả các phụ nữ đang cân nhắc việc ly dị chồng đầu tiên nên bỏ khoảng một tối ngồi trong một quán bar dành cho người độc thân. Sau trải nghiệm tồi tệ, suy đồi và hèn hạ đó, nhiều người trong số họ chắc hẳn sẽ chạy bay về với những người chồng của họ.
9; 30 cô rời khỏi đó, một giờ sau cô về tới nhà và lái xe vào khu nhà của cô. Ngồi trong xe những suy nghĩ về Ramon ám ảnh cô. Cô có một phần cuộc đời sống ở đây và anh không thể tách nó ra, trong khi đó cuộc sống của anh lại quá xa lạ, quá khác so với cô để thậm chí xem đến việc chia sẻ nó với anh.
Katie vào giường ngủ lúc 10:30 và sau đó vài tiếng đồng hồ, cuối cùng cô mới chìm vào giấc ngủ sâu đậy mộng mị.
Tender Triumph (Tiếng Việt) Tender Triumph (Tiếng Việt) - Judith Mcnaught Tender Triumph (Tiếng Việt)