To sit alone in the lamplight with a book spread out before you, and hold intimate converse with men of unseen generations - such is a pleasure beyond compare.

Kenko Yoshida

 
 
 
 
 
Tác giả: Naguib Mahfouz
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
ậy là sự thật đã được lột trần. Raúp Êluan chả còn là cái thây thối rữa, cũng chẳng có tí chút bụi nào che đậy nữa. Còn một Raúp Êluan khác thì nó đã thuộc về quá khứ xa xưa giống như mối tình của Nabavigia và tính trung thực của Alixơ. Đừng có quá tin vào cái vẻ ngoài, những lời nói thanh lịch chỉ là đạo đức giả thôi. Mình đã tưởng là nhìn thấy một nụ cười nhưng thực ra chỉ là cái nhếch mép, hay một sự hào hiệp thì sự thực lại là động tác không kiểm soát của bàn tay. Cũng chẳng phải là lịch sự, thằng cha đó đâu có để mình vượt qua ngưỡng cửa của nó. Rồi mi lại quay lui ngay sau khi đã bịa ra đủ chuyện với ta, mi chỉ thay đổi ý niệm của mi sau khi ta đã tiếp nhận chúng và bây giờ thì ta lạc đường, bị mất gốc rễ, phù phiếm và thất vọng. Chao ôi! Sự phản bội ngấm ngầm, dù cho bị chôn vùi dưới ngọn đồi Mukattam vẫn còn tiếp tục bám riết lấy ta. Liệu mi có tự thú về tội phản bội không – dù chỉ nói với riêng ta – hay mi lại tự lừa dối mình như đã lừa dối người khác? Dù là trong bóng tối?
Ta rất muốn tìm tòi tâm hồn mi, giống như đã thăm dò nơi ở của mi đầy rẫy những tác phẩm nghệ thuật và các tấm gương, nhưng ta chỉ tìm thấy sự bội phản… Ta đã tìm thấy Nabavigia và Alixơ Xêđơra biến hóa lần lượt thành cả hai chúng mày. Vậy là sự phản trắc đã thú nhận với ta rằng nó chính là ta ương ghê tởm nhất trên trái đất này.
Sau lưng ta, chúng trao đổi với nhau những ánh mắt ám muội, lo ngại giống như mọi tham vọng chúng muốn. Tham vọng này giống như con thú dữ bò rạp xuống săn mồi, sẵn sàng vồ một con chim đã gãy cánh. Sự thèm thuồng và tính dâm dục cuối cùng đã thắng, vượt quá liêm sỉ và đạo lý. Và một ngày đẹp trời nào đó, tại một góc phố hẹp, có thể là ngay trong nhà ta, Alixơ đã đưa ra một gợi ý độc ác với Nabavigia rằng: “Tôi sẽ báo cho cảnh sát bắt anh ấy để chúng ta có thể sống yên thân” và mẹ của đứa con gái ta đã im lặng. Đúng thế, cô ấy đã im lặng, chính cô ấy đã tỏ ra luôn luôn sẵn lời tán tụng và những là “anh là người đàn ông tốt đẹp nhất, rằng em yêu anh lắm!”Và chính vì thế mà ta đã bị bao vây trong ngõ hẻm khu Secphi mà ta thì đến quỷ dữ cũng chẳng thể vây hãm được.Rồi người ta đã chửi rủa ta và đánh đập không thương tiếc.
Anh cũng thế Raúp ạ, anh đã phản tôi nhưng theo tôi biết thì tội của anh sẽ nặng thêm lên vì anh là người hiểu biết và thông thái. Anh muốn ném tôi vào nhà tù để quay về ngự trị trong lâu đài của anh đầy ánh sáng và gương kính, vậy anh đã quên những diễn văn đẹp đẽ về những lâu đài và những mái lều nát rồi ư? Tôi, tôi không quên được!
Khi đi đến cầu Ab-bát, Saít ngồi xuống một chiếc ghế đá và lần đầu tiên anh thức tỉnh về mọi vật chung quanh anh. Bằng một giọng mạnh mẽ và mạch lạc anh tuyên bố, như nói với bóng đêm rằng: “Lòng nhân từ không đợi phải thỉnh cầu, vậy thì hãy đừng để mất thì giờ và hãy lợi dụng ngay hiệu quả của bất ngờ!”
Không việc gì phải do dự cả, nghề của anh vẫn là nghề của anh, đó là một nghề cao quý và chính đáng, đặc biệt là khi nó nhằm vào mục tiêu kẻ tự xưng là người cha tinh thần. Sau khi đã giáng đòn trừng phạt vào những bọn sâu bọ ấy ta có cả trái đất để biến đi. Làm sao ta có thể xóa bỏ quá khứ và quên được Nabavigia, Alixơ và Raúp?
Nếu có thể quên được thì ta đã cảm thấy nhẹ người và yên ổn hơn, không bị đe dọa đứng dưới giá treo cổ.Nhưng mà khi chưa thanh toán được những món nợ này thì không thể ngồi yên được. Ta sẽ không quên được quá khứ vì lí do rất đơn giản là cái mà mi gọi là quá khứ thì đối với ta là hiện tại. Đòn đánh tối nay sẽ chỉ là mở màn cho sự nghiệp mới của ta và chiến lợi phẩm thu được sẽ ngang tầm cỡ với sự kiện.
Con sông Nil chảy lượn lờ, những làn sóng đẫm bóng đêm lấp lánh từ ánh đèn trên bờ. Yên tĩnh ngự trị hoàn toàn và làm dịu lòng người, trong khi các ngôi sao tụt xuống chân trời khi ban mai dần đến. Một lúc sau, anh đứng dậy và vươn vai rồi đi dọc theo bờ sông về nơi anh đã rời bỏ. Saít đi chậm chạp, tránh những vùng ánh sáng do các ngọn đèn đường chiếu xuống lúc gần sáng, và càng tiến chậm hơn khi ngôi nhà lẻ loi hiện ra ở đầu mảnh vườn. Anh chăm chú nhìn đường như một người đi săn rinh mồi: mặt đất, các cánh cửa, bờ sông rồi sau đó mắt anh dừng lại ngôi nhà im lìm được những hàng cây bảo vệ giống như những bóng ma.
Sự phản trắc đang thích thú nghỉ ngơi mà nó không có quyền hưởng. Chơi cho cú nảy lửa này để đáp lại sự phản trắc một đời người. Bước đi nhẹ nhàng và tin tưởng, Saít vượt qua đường, mắt quan sát phía trước rồi đi theo dọc tường rào sắt, trong đường hẻm kề liền, căng thẳng và cảnh giác. Sau khi xác định là lối đi không có trở ngại, anh áp sát lẹ làng vào rào sắt rồi đứng im bất động gần những bụi cây hoa tím và hoa nhài. Nếu có một con chó – một con khác với chủ nhà – thì chắc nó đã sủa oăng oẳng rồi, nhưng không có tiếng động nào phá tan sự yên lặng. Raúp, hãy nghe đây… tên học trò của anh đã đến để xóa đi một phần vui thú của anh đây.
Anh vượt qua dãy hàng rào sắt nhanh nhẹn như khỉ, không gây ra một tiếng động nhẹ nào trong đám cành khô của những bụi hoa. Bằng sức mạnh của cánh tay, Saít đu người qua các mũi giáo thép của hàng rào rồi trườn xuống phía trong cho đến khi chân chạm vào một cành cây làm anh co người lại, nín thở quan sát động tĩnh phía vườn rậm rạp chìm trong bóng đêm. Bây giờ anh còn phải trèo lên sân trời để tụt xuống bên trong nhà mới có thể định hướng được mà anh thì lại không có đèn bấm, không có đồ tùy thân và cũng chẳng có hiểu biết chút nào về hình thể ngôi nhà. Lần này thì Nabavigia không đi điều tra trước được cho anh với lí do là đến quét dọn hay giặt giũ trong nhà, vì cô nàng lúc này còn đang bận bịu với Alixơ…
Saít đấu tranh mãnh liệt để gạt bỏ những ý nghĩ đen tối trong đầu, rồi anh im lặng nằm rạp xuống đất và bỏ về phía biệt thự. Anh đi vòng qua mặt tiền ngôi nhà, lần theo bức tường và phát hiện ra cái ống máng và leo lên như một tay diễn viên xiếc lành nghề. Mục tiêu của anh là sân trời, nhưng khi đến gần một cửa sổ bỏ ngỏ thì anh quyết định tranh thủ thời cơ ngay. Với chân rộng ra anh đặt được lên mép cửa sổ rồi dùng hết lực của đôi cánh tay anh nhích dần ít một và đu mình vào trong cửa sổ. Luồn được vào trong một nơi mà anh đoán là nhà bếp. Bóng tối đen ngòm ngăn cản anh tìm đến một khuôn cửa lớn. Anh lo sợ khoảng đen tối dày đặc trước mặt, nhưng hình ảnh ví tiền của Raúp và những đồ vật quí giá kích thích anh vượt qua.
Vượt qua cửa lớn, tay luôn tựa vào bức tương, anh đã lần đi được một quãng khá dài trong bóng tối đen như mực, anh có cảm giác như vượt qua một chướng ngại. Đột nhiên anh cảm thấy có một luồng gió thoáng qua mặt.Từ đâu đến nhỉ? Anh tiếp tục tiến theo sát bức tường nhẵn, cánh tay giơ ra phía trước, bỗng các ngón tay anh chạm phải một chùm dây cò treo những viên bi thủy tinh, gây nên tiếng đọng lách cách làm anh rùng mình. Có lẽ đây là bức rèm, như vậy không còn xa nữa.Anh nghĩ đến bao diêm trong túi, tuy nhiên anh không lấy ra.Anh nhẹ nhàng vén các chùm dây để lách qua rồi lại cẩn thận đặt vào chỗ cũ để tránh gây nên tiếng động của các viên bi. Bước được vài bước về phía trước thì Saít vấp phải đồ vật gì đó giống như chiếc ghế bành nhưng không biết chắc chắn lắm. Bước vòng qua đồ vật đó anh định tìm một ánh sáng, dù nhỏ nhất, để định được hướng đi qua bóng tối mịt mùng. Anh định đánh một que để soi trong một giây… thì đột nhiên anh bị lóa mắt vì làn ánh sáng chói chang vụt ra từ các phía, chùm ánh sáng ấy chụp lấy anh như một quả chùy giáng xuống. Mí mắt anh nhắm nghiền lại vì chói lài và khi mở ra thì Saít thấy Raúp Êluan đứng sừng sững cách anh hai bước. Đúng hai bước thôi, Raúp có dáng như một người khổng lồ với bộ áo ngủ khoác trên người, hai tay thọc trong túi như đang nắm lấy vũ khí, ít ra Saít có cảm giác như thế. Anh thừa nhận thất bại và càng lúng túng trước cái nhìn lạnh lùng và đôi môi mím chặt vì thù hằn và khinh miệt. Và sự im lặng chết người này lại gian khó hơn nhiều so với các bức tường nhà tù, và còn hơn cả tên chúa ngục Áp Rápbô và cái thằng luôn luôn chửi mắng anh. Từ sau lưng, anh nghe thấy tiếng nói lạnh như thép phát ra:
- Bây giờ phải gọi cảnh sát chứ ạ?
Saít quay đầu lại và nhận ra ba người đầy tớ đứng sắp hàng chờ lệnh. Raúp lên tiếng phá tan sự im lặng để ra lệnh:
- Hãy ra ngoài đợi đã.
Cánh cửa mở ra và đóng lại sau lưng họ - anh nhận ra chiếc cửa đó bằng gỗ được chạm những hình nổi Ả-rập và có khảm trai một dòng chữ (có lẽ là câu châm ngôn hay một đoạn thánh kinh Coran gì đó). Trở lại với thực tế, anh đối diện với anh mắt nghiêm khắc của Raúp, ông ta trách mắng bằng một giọng khàn khàn:
- Giở cái trò này với tôi thật là ngớ ngẩn, tôi biết cậu quá đến thuộc lòng rồi.
Saít đứng chết cứng, vẫn chưa hết bàng hoàng. Anh đã chấp nhận sự cam chịu gần như thất vọng, mặc dù anh vẫn cảm thấy lần này còn có thể thoát được như đã thoát ra được bữa trước.
- Tôi đợi cậu ở đây, tôi đã dự kiến trước và tôi có thể nói rằng tôi dẫn lối cho cậu vào. Tôi đã từng hy vọng là tôi nhầm, nhưng với cậu thì sự nghi ngờ đã trở thành sự thực.
Ông ta quay mặt đi chỗ khác nhìn đâu đó trên sàn, rồi lại ngẩng đầu lên vẻ không vội vàng phá bỏ sự im lặng.
- Thật là thất vọng, cậu chẳng bao giờ chịu từ bỏ việc thối tha, cậu sẽ chết trong cảnh thối nát của chính cậu và bây giờ, điều tốt nhất là tôi giao cậu cho cảnh sát.
Mi mắt của Saít rung động và đôi môi run rẩy căng thẳng thần kinh. Raúp hỏi anh với giọng cay nghiệt:
- Cậu định đến đây là gì?
Saít không chịu nổi ánh mắt đó và anh cúi mặt xuống đất.
- Cậu làm thế chỉ để thỏa mãn lòng hận thù, cậu quên mất những cái tôi đã làm cho cậu và cậu thu mình trong sự hờn giận cà ghen ghét. Nhưng tôi hiểu những ý nghĩ của cậu cũng như những hành vi của cậu.
Vẫn cúi mặt xuống, Saít thì thầm gần như không nghe thấy được:
- Đầu óc tôi quay cuồng, chẳng còn sáng suốt gì nữa từ lúc ra khỏi nhà tù.
- Cậu nói dối, đừng có tìm cách giễu cợt tôi. Cậu nghĩ rằng tôi đã trở thành một tên tư sản mà trước đây tôi lên án và muốn xử lí tôi như đối với bọn tư sản chứ gì.
- Không, không phải thế.
- Vậy thì tại sao cậu lại vào nhà tôi? Tại sao cậu lại đột nhập vào để ăn trộm nhà tôi?
Saít do dự một lúc lâu trước khi đáp:
- Tôi cũng không biết nữa. Tôi ở trong trạng thái không bình thường, nhưng chắc anh chẳng tin đâu.
- Chắc chắn rằng cậu biết là cậu nói dối. Tôi đã tìm cách trình bày với cậu nhưng cậu chẳng chịu nghe. Cậu đã thả mình theo tà tâm và lòng kiêu ngạo nên cậu đã một lần nữa lao vào như con thiêu thân, như người mất trí. Đấy lúc này, cậu đã có điều mà cậu muốn, cậu sẽ lại vào tù thôi.
Saít thì thào với vẻ nhẫn nhục:
- Tôi xin lỗi anh, tôi hãy còn đang sống với tâm trạng còn ở trong tù và trước khi vào tù.
- Cậu chẳng xin lỗi đâu, tôi đọc được ý nghĩ của cậu. Tôi đọc được từng câu lướt qua óc cậu không trừ điều gì. Tôi biết hình ảnh thực sự cậu nghĩ về tôi và bây giờ thì đã đến lúc tôi giao cậu cho cảnh sát đấy…
Saít chìa tay ra, van xin:
- Ấy xin anh, đừng làm thế.
- Sao, đừng làm thế? Cậu không xứng đáng thế chăng?
- Đúng vậy, nhưng xin đừng làm thế.
Raúp, thở dài khó chịu:
- Nếu tôi còn gặp cậu lần nữa trên đường của tôi, tôi sẽ nghiền nát cậu như con gián nhé.
Saít đã sắp đi, muốn nhanh chóng thoát khỏi sự tệ hại hơn thế, nhưng Raúp đã ngăn lại:
- Hãy trả lại tôi số tiền đây!
Ánh mắt của Saít khựng lại, rồi anh thò tay vào túi lôi số tiền ra. Raúp giật lấy và ném ra lời cuối cùng:
- Này cậu, đừng để tôi trông thấy cậu bao giờ nữa.
oOo
Saít trở lại khu Cócnisơ bên sông, hãy còn sững sờ vì đã ra thoát hiểm nguy dễ dàng như vậy, nhưng bên trong sự nhẹ nhõm có lẫn cả sự chua xót vì thất bại. Trong lúc hít thở không khí ẩm ướt của bình minh thì anh ngạc nhiên nhận ra rằng anh không thể biết được cái gian phòng anh gặp bất ngờ Raúp là gian nào, anh chỉ còn nhớ là có cái cửa chạm nổi hình vẽ Ả-rập và sàn nhà đánh xi thế thôi. Anh buông thả mình trong sương sớm và tự an ủi mình về sự may mắn vừa qua, kể cả việc mất hai tờ giấy năm bảng. Hướng mắt lên trời anh choáng mắt vì những ánh sáng sao muộn còn sót lại trong buổi sớm tinh mơ.
Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó - Naguib Mahfouz Tên Kẻ Cắp Và Những Con Chó