Số lần đọc/download: 866 / 15
Cập nhật: 2015-12-18 11:25:03 +0700
Chương 7 -
C
ô nói dứt lời, vừa xây lưng, thì nghe chuông điện thoại reo ren ren. Cô lấy ống kề vô tai mà nghe mà nói: "Phải đây là phòng Tổng lý báo "Tân Phụ Nữ"...Phải, tôi là Tổng lý báo...Tôi hân hạnh nói chuyện với ai đó...Hả...ông đốc tơ Vĩnh...Vĩnh Xuân?...A! Tôi kính chào ông đốc tơ, ông cần tôi về việc chi?...Ông muốn đến thăm tôi đặng nghị luận về tôn chỉ tờ "Tân Phụ Nữ"...Xin ông cho tôi biết coi ông muốn đến giờ nào, rồi tôi sẽ liệu mà trả lời...6 giờ chiều nay đây? Xin lỗi ông! Tôi không thể hầu chuyện với ông được, bởi vì tôi mắc đi Biên hoà liền bây giờ đây...Tôi cũng tiếc lắm, mất một dịp đàm luận với một nhà bác sĩ cao tài... Cám ơn ông...Được, bữa khác được, song ông đến giờ nào, xin ông làm ơn cho tôi hay trước, bởi vì tôi hay đi lắm, nếu ông đến thình lình chắc không gặp tôi...Cám ơn. Tôi cũng kính chúc ông mạnh giỏi. "
Cô Tân Phong gác ống điện thoại, mặt coi biến sắc.
Cô Thanh Lệ liền hỏi:
- Đốc tơ Vĩnh Xuân xin phép đến nói chuyện với chị phải hôn?
- Phải.
- Bữa hổm ổng có nói với tôi để bữa nào rảnh ổng sẽ đến thăm chị mà nghị luận về vấn đề phụ nữ. Sao chi không chịu tiếp rước ổng? Mình định 6 giờ đi, nếu nói chuyện thì bất quá đi trễ một chút, có hại gì?
- Tôi không thể tiếp chuyện với người đó được.
- Sao vậy, chi sợ nỗi gì?
- Tôi có sợ ai đâu? Tại sao mà tôi không muốn giáp mặt với ổng, hôm nọ tôi đã nói chuyện với chị rồi, sao chị còn hỏi nữa.
- À, à, tôi nhớ rồi.
- Nếu mai mốt ổng còn xin đến nói chuyện nữa thì tôi cậy chị, hoặc chị Thiên Hương tiếp dùm, chớ tôi không thể tiếp được. Thôi, để tôi thay áo, trễ rồi.
Cô Tân Phong quày quả qua phòng rửa mặt mà trang điểm.
Hạo Nhiên lên bắt tay chào ba người, rồi dắt tay ra phòng khách ngồi nói chuyện.
Đúng 6 giờ cô Tân Phong bước ra, tay cầm bóp, miệng chúm chím cười. Cô mặc bộ đồ hàng màu trứng gà, may thiệt khéo, gương mặt rạng rỡ, tướng đi dịu dàng.
Cô hiệp với bốn người kia mà xuống lầu. Cô kêu sốp phơ biểu đem xe về, rồi hết thảy lên đi chung xe của bác vật Qui, hai người đờn ông ngồi trước, ba cô ngồi phía sau.
Ông Tạ Chí Thành có một cơ sở vườn cao su rộng lớn mà thạnh mậu ở trong tỉnh Biên Hoà, dọc theo đường đi Long Thành. Cách tỉnh lộ chừng 50 thước, ông có cất một cái nhà cao cẳng, cột với thang đều đúc bằng đá sạn. Nhà tuy không lớn mà kiểu coi đẹp đẽ, trong chia phòng ngủ, phòng ăn, phòng rước khách, phòng làm việc, có chỗ thọc bi da (billard), có chỗ tắm rửa.
Trước nhà có dọn một cái sân tròn, xe hơi vô quanh được. Vòng theo cái sân thì trồng cây cao su, trên lá sum xuê, dưới gốc sạch sẽ. Từ sân ra tới lộ thì có dọn một con đường ngay. Hai bên đường trồng cây soài lại trồng xen những cây lá đỏ vàng, nên ở ngoài lộ ngó vô thấy có vẻ im lìm mà mát mẻ.
Xe hơi của bác vật Qui quẹo vô cửa ngỏ, thì thấy ttừ trong nhà ra đến ngoài sân tuy trời có trăng mà đèn măn-sông (manchon) đốt sáng trưng, lại dọc theo đường vô và vòng xung quang sân đều có đốt đèn giấy đủ màu, coi có vẻ long trọng lắm. Vô gần tới sân, bác vật Qui thấy có mấy cái xe hơi sắp hàng đậu đó, nên ông cũng ngừng noi theo.
Mấy cô mở cửa xe bước ra. Thì có Chí Thành đứng sẵn mà tiếp rước chào hỏi.
Cô Tân Phong vừa thấy Chí Thành thì nói:
- Ông mời thì ông nói lên ăn thịt bò tái lụi sơ sịa trong vườn chơi, mà sao ông đốt đèn cùng hết, dường như có một cuộc lễ lớn vậy?
- Tiếp rước cô Tổng lý báo "Tân Phụ Nữ" tự nhiên phải đốt đèn cho sáng sủa, chớ để lờ mờ sao mà được.
- Ông trọng tôi quá làm cho tôi ái ngại hết sức.
- Hễ gặp tôi thì cô cứ nói ái ngại hoài. Tôi xin cô bỏ hai tiếng ấy đi. Tôi thiệt tình! Cô phải coi nhà tôi như là nhà của cô vậy, đừng ái ngại chi hết.
Cô Tân Phong châu mày, rồi ngó vô sân thấy năm sáu khách đang ngồi uống rượu thì hỏi rằng:
- Ông mời khách đông lắm sao?
- Không đông gì lắm, tôi chỉ có mời ít anh chị em thân thiết đến chơi đặng làm quen với mấy cô ở báo "Tân Phụ Nữ" mà thôi. Tôi xin mời mấy cô, mấy ông vô đặng tôi giới thiệu cho biết nhau.
Chủ khách đắt nhau vô sân. Chí Thành giới thiệu mới biết khách đó trước đờn ông là ông Hộ Hai ở Chợ Lớn, ông Trạng sư Hùng ở Sài Gòn và ông Đốc học Liễng ở Biên Hoà, còn đờn bà là bà Trạng sư Hùng và bà Đốc học Liễng.
Chào mừng nhau rồi, bà Trạng sư Hùng kéo ghế ra mời cô Tân Phong ngồi một bên và nói:
- Tuy chưa gặp nhau, nhưng đọc báo "Tân Phụ Nữ" mấy tháng nay tôi vẫn biết bà và biết hết mấy bà trong toà soạn. Bữa hổm anh Chí Thành ghé mời vợ chồng tôi lên vườn ăn cơm chơi, ảnh nói có mời đủ mấy bà trong toà soạn báo, thì tôi mừng quá. Nhờ dịp nầy tôi mới được hội diện với mấy bà mà khen ngợi lòng nghĩa hiệp của mấy bà đối với chị em phụ nữ.
- Bà khen chúng tôi thì chúng tôi cám ơn bà lắm. Có vậy chúng tôi càng thêm phấn chí mà theo đuổi cái mục đích của chúng tôi.
- Tôi xin bà kể tôi là một người đồng tình với bà và thường cầu nguyện cho tờ "Tân Phụ Nữ" vững bền rực rỡ đặng làm biểu hiện cho chị em tấn hóa.
- Tôi thay mặt cho cả toà soạn mà tạ ơn bà. Ước mong chị em trong ba Kỳ đều có lòng hưởng ứng như bà vậy hết, thì chắc hẳn đường chúng tôi mở đó chẳng có chông gai chi hết.
- Tôi cũng mong lắm.
Ông Trạng Sư Hùng nãy giờ ngồi nói chuyện với ông bác vật Qui, bây giờ ông mới xen vô nói với tới rằng: "Mấy bà đương hạ đờn ông đó, xin mấy ông hãy giữ mình. Phận tôi thì tôi không lo, bởi vì tôi đã mời vợ tôi lên đứng trên tôi lâu rồi".
Cô Tân Phong đáp rằng: "Xin ông Trạng sư đừng nhạo chị em chúng tôi tội nghiệp. Có bao giờ chị em chúng tôi nài đứng trên đờn ông đâu, chị em chúng chỉ xin đờn ông rộng lượng cho phép chị em chúng tôi đứng ngang hàng mà thôi chớ."
Chí Thành sợ khách lấy tư tưởng mà cãi nhau rồi câu chuyện không vui, nên lật đật bước lại mời cô Tân Phong dùng rượu khai vị. Cô Tân Phong đứng dậy nói rằng:
- Cám ơn ông. Việc ấy tôi không dám. Hễ tôi uống một chút rượu thì mặt phừng lên, rồi nhức đầu liền.
- Cô uống một ly nhỏ rượu Porto được mà.
- Cám ơn. Để tôi đi một vòng theo sân coi cây chơi.
- Tôi xin dắt cô đi.
- Vườn ông coi mát mẻ quá.
- Mát lắm.
Cô Tân Phong ngó quanh quất rồi ngó lên nhà mà nói tiếp:
- Nhà vườn để nghỉ mát mà ông cất coi thiệt là đẹp.
- Chẳng những coi đẹp mà thôi, mà dọn ở trong cũng có thứ tự lắm. Ngặt vì trong nhà không có đờn bà, nên dầu coi đẹp chớ cũng còn thiếu cái nét vui vẻ. Tôi xin mời cô bước thẳng lên nhà mà coi chơi cho biết.
- Xin ông đi trước.
- Tôi đâu dám. Tôi phải nhượng cho khách chớ. Cô Tân Phong thấy mấy ông mấy cô mắc đàm luận với nhau, thì cô cũng chúm chím cười rồi đi lại cái thang mà lên nhà.
Chí Thành dắt cô đi coi đủ hết các phòng chẳng sót một chỗ nào. Cô Tân Phong khen nhà cất kiểu vở tối tân, thấy bàn ghế cái nào cô cũng trầm trồ khen khéo. Chí Thành đắc chí bèn mời cô đi luôn ra coi suối.
Hai người dắt nhau đi dưới một giàn nho, hai bên trồng dạ lý hương bốc mùi thơm ngát. Ra tới suối, cô Tân Phong thấy cây cối rậm rạp, Đường nước trên cao chảy xuống ro re cô đứng ngắm trăng, ngắm cảnh rồi cô nói: "Chỗ nầy đẹp quá. Nếu ông xây một cái hồ tắm thì phải chỗ lắm".
Chí Thành cười mà đáp: "Tôi vẫn có ý đó đã lâu rồi; nhưng mà chưa làm vì tôi biết vui chơi với ai mà làm. Chớ chi có người nào chẳng chê tôi quê dốt, khứng làm bạn trăm năm để chung vui chia buồn với tôi, thì chẳng là tôi xây hồ tắm trong vườn đặng khi trời nóng nực vợ chồng ra đây lội chơi cho mát mẻ, mà tôi còn tạo thêm nhiều cái cảnh khác nữa, để uống rượu thưởng trăng để nhậu trà hứng gió. Tôi sẽ xuất tiền dọn dẹp đủ cách cho thục nữ hưởng đủ mùi sung sướng trên trần gian, dầu tốn hao bao nhiêu tôi không cần, miễn là bạn trăm năm của tôi khỏi buồn là tôi vui lắm vậy."
Chí Thành vừa nói vứa liếc mắt nghó cô Tân Phong. Trăng rằm tỏ rạng soi mặt cô sáng loà. Cô mỉm cười mà đáp:
- Đời nầy thiếu gì gái ham hưởng mùi sung sướng thế gian. Nếu ông muốn kiếm bạn trăm năm để hiệp với ông mà hưởng thú bồng lai, thì ông hô lên một tiếng, tự nhiên họ giành nhau chạy tới mà xin vô chớ gì? Ông có ý đó sao mà ông không chịu bố cáo lên? Ông muốn tôi bố cáo dùm trong báo "Tân Phụ Nữ" tôi bố cáo giùm, tôi không ăn tiền đâu.
- Không, Không...Chọn một người bạn trăm năm có phải như mua vườn mua đất hay sao mà rao trong nhựt trình.
- Thì ông muốn chọn, ông phải rao lên người ta mới biết mà đến cho ông chọn chớ.
- Không được, chọn bạn trăm năm cũng không phải như mua cau tươi nên coi mặt mà chọn được.
- Vậy chớ phải làm thế nào?
- Người bạn trăm năm của tôi phải là người cho có tài có sắc, có đức có hạnh, mà cũng là người tôi thương yêu mới được chớ.
- Cha chả, ông buộc nhiều khoản quá, khó cho tôi giúp ông được.
- Được. Cô giúp cũng được, duy có một mình cô giúp được mà thôi.
- Giúp thế nào?
Chí Thành bước lại đứng gần cô Tân Phong vừa cười mơn vừa hỏi:
- Tôi nói như vậy cô không hiểu hay sao?
- Không, tôi không hiểu.
- Người bạn trăm năm mà tôi muốn chọn đặng chung hưởng thú bồng lai với tôi đó chính là cô! Mấy tháng nay nhiều lúc tôi muốn nói thiệt với cô, mà tôi sợ quá, tôi sợ cô chê tôi lớn tuổi, lại có một đời vợ rồi, nên tôi không dám nói.
Cô Tân Phong ngó ngay Chí Thành, rồi cô cười và xây lưng đi vô. Chí Thành theo hỏi:
- Tôi nói vậy, sao cô lại cười mà không trả lời?
- Tôi cười là cười ông chọn sai chỗ.
Chí Thành ngẩn ngơ rồi hỏi nữa:
- Tại sao mà tôi chọn sai chỗ? Cô chê tôi hay sao?
- Không. Tôi có nói tôi chê ông đâu. Tôi nói ông chọn sai chỗ chớ.
- Nếu cô không chê, thì cô cắt nghĩa cho tôi hiểu coi tại sao mà tôi chọn sai chỗ.
- Ông nhè ông chọn người thệ tâm cô đơn, thì không sai sao được.
- Cô có thề cô không chịu lấy chồng hay sao?
- Chớ sao.
- Trời đất ôi! Tại sao vậy?
- Tại tôi đã tự quyết hy sinh cái đời của tôi cho chị em Việt Nam chớ sao. Ấy vậy tôi đã là tướng của phụ nữ xã hội, thì không thể nào tôi làm vợ của ai được hết.
Chí Thành đứng chần ngần, không nói một tiếng chi được nữa.
Cô Tân Phong thấy dạng Hạo Nhiên đi ra thì kêu mà nói: "Ngoài sau đây có một ngọn suối, nước tốt mà lại chảy mạnh lắm. Tôi mới khuyên ông Chí Thành xây một cái hồ tắm để tháng nóng nực mình lên đây tắm nhờ chơi". Cô nói rồi dắt Hạo Nhiên trở vô sân.
Chí Thành thở dài rồi cúi mặt đi theo sau.
Chủ nhà coi bồi đã đặt bàn xong và coi khách cũng đã dùng rượu khai vị rồi, bèn mời nhập tiệc.
Cô Tân Phong ngồi ngang với chủ nhà, cô ăn uống tự nhiên, nói cười vui vẻ như thường. Chí Thành cũng làm vui mà đãi khách, nhưng mà ông thất vọng nên vui là vui gượng, chớ không phải là vui thiệt.
Đến 10 giờ mãn tiệc. Vợ chồng ông trạng sư Hùng nói rằng hôm nay được kết bạn với cô Tân Phong nữ sĩ, thì vợ chồng ông mừng lắm nên mời cô trở về Sài Gòn phải ghé nhà hàng Bá Lạc dùng với vợ chồng ông một tiệc rượu sâm banh. Vợ chồng ông cũng mời luôn hết các ông các cô đi dự tiệc rượu ấy rồi sẽ giải tán. Duy có vợ chồng ông đốc học Liễng cáo từ, còn bao nhiêu đều nhận lời mời, nên lên xe mà đi.
Chí Thành mời cô Tân Phong đi xe của ông. Cô chịu nên bước lên xe của ông, lại kêu cô Thanh Lệ mà biểu đi với cô.
Xuống tới Sài Gòn, ba xe là xe của trạng sư Hùng, xe của bác vật Qui và xe của Chí Thành nối đuôi nhau mà đậu trước nhà hàng Bá Lạc.
Bà trạng sư Hùng bây giờ là chủ tiệc, nên bà ân cần mời khách vô nhà hàng, còn ông trạng sư thì kêu bồi biểu dọn hàng, sắp ghế, và đem rượu sâm banh.
Tuy đã khuya rồi, nhưng mà khách uống rượu còn ngồi được năm sáu bàn, còn khách khiêu vũ cũng được bốn cặp đương ôm nhau mà nhảy theo nhịp đờn.
Rượu sâm banh rót rồi. Vợ chồng ông trạng sư bèn đứng dậy mời khách cụng ly mà uống, chủ khách vui cười, tiếng luận đàm không dứt.
Ông trạng sư ngó quanh quất một hồi rồi kêu bác vật Qui mà nói:
- Ê, bữa nay là ngày rằm, mà Phật bỏ toà sen, lén vô nhà hàng khiêu vũ ngồi kia chớ!
- Phật nào đâu?
- Phật Vĩnh Xuân kia, chớ phật nào.
- Đâu?
- Kia kìa, ngồi cái bàn trong góc đầu đằng đó; ngồi với đốc tơ Mười và cô Julie Mai đó, thấy hôn. Cha chả, cặp với cô Julie Mai mà đi chơi đó thì không dở đâu!
Ai nấy đều chong mắt ngó cái bàn trong góc, thì thiệt quả thấy hai ông đương ngồi uống rượu với một cô, y phục không loè loẹt, mà dung nhan rất xinh đẹp, nhưng vì cô trang điểm khéo nên không ai dám đoán cô mấy tuổi cho được.
Cô Tân Phong cũng dòm coi như chúng bạn, nhưng mà ai nấy đều chúm chím cười, còn cô thì biến sắc.
Bà trạng sư Hùng nói với chồng: "Thôi, đừng có ngạo người ta! Mình cũng vậy, chớ không giỏi gì đâu. Mà ông đốc tơ Vĩnh Xuân đi chơi còn có cớ, chớ mình đi chơi mà không có cớ thì cái tội của mình còn lớn bằng hai người ta nữa".
Ông trạng sư ngó cô Tân Phong vừa cười vừa hỏi:
- Cô thấy hay chưa hử?
- Thưa, ông muốn hỏi thấy việc chi?
- Cô có nghe bà nhà của tôi mới nói đó hôn?
- Tôi nghe.
- Những lời ấy đủ chứng tỏ đờn bà đã có quyền rầy đờn ông rồi, cần gì còn phải đòi quyền thêm nữa.
- Thưa, những lời ấy là lời của một người vì thương chồng nên ghen rồi nói bướng đặng gìn giữ ái tình của mình, chớ nào phải có quyền nên mới được nói như vậy đâu.
- Thì đờn bà bây giờ dám rầy chồng, dám trách chồng trước mặt công chúng, là có quyền hơn chồng rồi, còn muốn sao nữa?
- Thưa, đó là ỷ chồng thương nên mới dám nói, chớ không phải cậy quyền mà nói. Bởi vì ông thương bà, mà ông tự xét ông cũng có khi làm cái lỗi bà trách đó, nên ông cười rồi thôi. Ví như ông không thương bà, mà bà ghen bà dám nói như vậy, ông đuổi bà đi, hoặc ông vô đơn xin ly dị, bắt lỗi bà làm nhục ông trước mặt công chúng, thì bà có quyền gì mà chống cự lại đâu.
Ai nấy đồng vỗ tay khen cô Tân Phong nói phải. Ông trạng sư không chịu thua, ông vừa muốn cãi lại, thì bác vật Qui cản và hỏi bà trạng sư:
- Thôi, chịu thua đờn bà không xấu hổ gì đâu mà phải tranh biện cho mất thì giờ. Để cho tôi hỏi bà trạng sư một chút.
- Thưa bà nói ông Vĩnh Xuân được đi chơi có cớ, những lời ấy làm tôi điên đảo quá; tôi xin bà làm ơn cho tôi biết cái cớ mà ông Vĩnh Xuân cậy đặng đi chơi cho khỏi lỗi đó, được hay không?
- Được lắm chớ. Mà ông muốn biết chi vậy?
- Tôi muốn biết đặng tôi liệu coi tôi có thể cậy cớ ấy mà đi chơi hay không?
- Không được. Bà bác vật thương ông mà lại trọng ông, không áp chế ông, thì ông không được lấy cớ nào mà đi chơi.
- Ạ! Vậy chớ sao ông Vĩnh Xuân mà được?
- Ông Vĩnh Xuân được, vì vợ ông thương ổng hay không, mình không hiểu, song ở trong gia đình áp chế nhục mạ ổng thái thậm, làm cho ổng phải vào đơn tại tòa mà xin li dị. Bây giờ vợ chồng ai ở nhà nấy, ổng buồn, tự nhiên ổng phải đi chơi. Tôi nói ông Vĩnh Xuân đi chơi có cớ là tại vậy đó. Còn ông được vợ yêu, được vợ trọng thì có cớ chi mà đi chơi đâu?
- Ạ! Nói rành như vậy tôi mới hiểu.
Cô Tân Phong ngó cô Thanh Lệ và cô Thiên Hương, bộ ngẩn ngơ.
Cô Thiên Hương hỏi bà trạng sư:
- Tôi nghe nói ông Vĩnh Xuân cưới vợ chưa đầy một năm, mà sao vợ chồng li dị nhau lẹ quá. Bà nghe như vậy có chắc hay không?
- Chắc lắm chớ. Ổng cậy ông trạng sư chồng tôi lãnh vụ kiện ấy mà cãi lẽ cho ổng, không chắc làm sao được.
- Nếu vậy thì chắc rồi.
- Cô Thanh Lệ vỗ vai cô Tân Phong mà nói: "Chị coi ông Vĩnh Xuân kìa; ổng ngồi bộ như trên mây mới rớt xuống, cô Julie ghẹo ổng mà ổng không muốn cười".
Ông trạng sư Hùng nói: "Phật mới nhập trần gian nên còn bợ ngợ chút đỉnh. Đi chơi được vài lần đây, rồi mấy cô coi mà".
Mấy ông mấy cô bắt tay từ giã nhau. Cô Tân Phong kêu ông Hạo Nhiên. Dắt ông đi xê ra mấy bước, nói nhỏ với ông ít câu, rồi cậy ông Chí Thành đưa giùm cô với cô Thanh Lệ về nhà cô. Chí Thành lật đật mở cửa xe mời hai cô lên rồi ba xe lần lượt rút chạy hết, duy chỉ còn ông Hạo Nhiên thủng thẳng trở vô nhà hàng.
Xe về tới nhà ngừng ngoài cửa, cô Tân Phong biểu cô Thanh Lệ leo xuống, cô ngỏ lời cám ơn ông Chí Thành rồi dắt cô Thanh Lệ vô nhà. Ông Chí Thành không được mời vô nhà, thì ông thất vọng một lần nữa, song ông cũng ngó theo hai ông mà cười, không phiền trách chi hết.
Vô nhà, cô Tân Phong vặn đèn trong phòng khách sáng trưng, kêu bồi biểu nấu nước làm cà phê rồi cô ngồi nghiêm chỉnh, không nói tới chuyện Vĩnh Xuân.
Cô Thanh Lệ liếc mắt ngó bạn một hồi rồi hỏi:
- Chị biểu tôi về đây làm chi?
- Tôi muốn noí chuyện với chị một chút.
- Chuyện gì?
- Chuyện anh Vĩnh Xuân.
- Tôi đoán không sai! Tôi biết chắc chị muốn nói chuyện đó. Nên mới dắt tôi về đây chớ.
- Sao chị biết trước?
- Có khó gì mà không biết? Hồi nãy thấy Vĩnh Xuân, thì chị biến sắc, rối chừng nghe nói Vĩnh Xuân ly dị vợ rồi thì ngơ ngẩn, bao nhiêu đó cũng đủ cho tôi thấy lòng dạ của chị rõ ràng.
Cô Tân Phong ngồi êm, cô châu mày suy nghĩ một hồi rất lâu, rồi cô cười mà hỏi:
- Thiệt hồi nãy chị thấy tôi như vậy hay sao?
- Tôi thấy rõ ràng.
- Nếu vậy thì người ta nói trái tim đờn bà yếu đuối lắm, lời ấy không sai hay sao? Tôi hứa với chị tôi sẽ sửa trái tim tôi lại. Từ rày về sau tôi sẽ cứng cỏi, chớ không yếu ớt như vậy nữa đâu.
- Cứng sao được? Về ái tình, thì có ai dám khoe mình cứng? Kìa, xưa kia bao nhiêu anh hùng hào kiệt họ cũng cứng lắm chớ, mà vì ái tình họ ngã lăn hết thảy, chị không thấy hay sao?
- Chị không tin thì để chị coi mà.
- Tôi sẽ chống mắt mà coi. Tôi đố chị cái đời của anh Vĩnh Xuân sẽ trở ra làm sao?
- Đời của anh ấy hỏng rồi, sự ấy mình thấy rõ ràng, chị còn đố làm chi nữa?
- Phải, cái đời của anh ấy hỏng thì đã đành. Mà theo ý tôi, thì lúc nầy ảnh đương đứng ở ngã ba đường: một ngã là ảnh chịu lỳ mà ở với cô Ngọ; một ngã là ảnh rứt cô Ngọ mà cưới vợ khác, lập gia thất lại; một ngã là ảnh ly dị vợ rồi sống độc thân trọn đời. Tôi đố chị theo ba ngã ấy thì anh Vĩnh Xuân sẽ theo ngã nào?
- Chịu lỳ mà ở với vợ, thì trọn đời ở trong vòng địa ngục. Thôi vợ rồi sống với vợ khác, thì cái tình đã tán loạn rồi, dầu có lập gia thất khác thì cũng không vui sướng gì. Còn cô thân độc lập thì tự nhiên phải chơi bời, lâu ngày chầy tháng ắt sẽ gặp một cô giang hồ sanh con rồi mang một cái gia đình không chánh đáng trọn đời. Ấy vậy trong ba đường ấy, đường nào cũng chông gai nguy hiểm hết thảy mà tôi muốn cho ảnh đi đường thứ nhứt là ở với vợ đặng ảnh trả cái nợ của ảnh vay. Mà tôi sợ ảnh đi theo con đường thứ tư nữa, là ảnh hoặc cạo đầu đi tu, hoặc là tự vận mà chết chớ.
- Chị rủa người ta làm chi!
Hai người nói chuyện đến đó thì ông Hạo Nhiên bước vô.
Cô Tân Phong mời ngồi rồi hỏi:
- Sao anh về mau vậy?
- Cô đi rồi tôi trở vô nhà hàng uống rượu, Vĩnh Xuân khiêu cũ với cô Julie Mai một chập rồi kêu đốc tơ Mười ra xe hơi mà đi. Tôi không có xe mà theo nên trở về đây.
- Cám ơn anh. Bao nhiêu đó đủ rồi. Bồi làm cà phê mau mau đem ra đây uống chớ.
Cô Thanh Lệ hỏi cô Tân Phong:
- Té ra hồi nãy chị cậy anh Hạo Nhiên theo rình anh Vĩnh Xuân hay sao?
- Ế! Cái gì mà rình! Tôi cậy ngồi nán lại coi cử chỉ của anh Vĩnh Xuân ra làm sao đặng mình biết mà cười chơi chớ. Xin anh đừng phiền, nghe hôn anh.
Hạo Nhiên cười và đáp:
- Có chi đâu mà phiền. Tôi giúp cô được một chút gì, tôi vui lắm chớ.
- Tôi nói thiệt với anh trong đời tôi oán một người là anh Vĩnh Xuân, vì đã khinh bỉ tôi và tôi sợ một người là anh Chí Thành, vì cứ theo ve tôi. Phận tôi là gái yếu đuối tôi sợ người ta lập thế hoặc làm nhục tôi, hoặc áp bức tôi. Tôi tin cậy anh nên tôi xin anh bảo hộ cho tôi.
- Tôi sẵn lòng nhận lời cô. Tôi nói thiệt tôi không sợ ai hết. Họ phải giết tôi chết thì họ mới làm nhục cô được. Mà muốn giết tôi, không phải là dễ đâu. Cô muốn việc gì, cô cứ nói ngay cho tôi biết, tôi sẽ làm theo ý cô muốn.
- Nếu tôi muốn giết một người nào, anh cũng dám giết nữa hay sao?
- Dám.
- Cám ơn, vậy thì từ rày tôi có hai người bạn thiết: gái thì chị Thanh Lệ còn trai là anh.
Cô Tân Phong đứng dậy bắt tay Hạo Nhiên rồi bắt tay cô Thanh Lệ tỏ dấu kết nghĩa đồng tâm.
Bồi bưng cà phê lên bỏ trên bàn. Ba người uống rồi Thanh Lệ với Hạo Nhiên mới mời từ cô Tân Phong đặng về nghỉ.
Cô Tân Phong ngồi tại Phòng Tổng lý báo "Tân Phụ Nữ". Cô châu mày suy nghĩ rồi cô với tay nhận chuông kêu ren ren.
Một người lon ton[1] mở cửa bước vô. Cô hỏi:
- Có chị Thiên Hương ngồi bureau[2] hay không?
- Thưa, cô Thiên Hương viết bài rồi cô mới đi về.
- Còn chị Thanh Lệ có đó hay không?
- Thưa, có.
- Anh mời chị Thanh Lệ lại cho tôi nói chuyện.
Người lon ton bước ra rồi khép cửa lại. Cô Tân Phong cúi mặt xuống bàn, tay chống trán, bộ cô tư lự lắm. Cách một hồi cô Thanh Lệ mở cửa bước vô, miệng chúm chím cười mà hỏi rằng:
- Có việc gì đó?
- Chị khép cửa lại rồi ngồi đây, tôi sẽ nói cho chị nghe.
- Cha chả! Chuyện quan hệ lắm hay sao mà chị nầy làm bộ bí mật dữ!
Cô Tân Phong cười. Cô Thanh Lệ khép cửa rồi kéo ghế ngối ngay mặt mà hỏi:
- Chuyện gì thì nói đi?
- Hồi nãy anh Vĩnh Xuân kêu điện thoại xin phép đến nói chuyện với tôi nữa.
- A! Chị có trả lời chịu tiếp hay không?
- Vì hôm trước tôi đã từ một lần rồi, nếu tôi từ nữa thì té ra tôi sợ nên không dám tiếp rước. Đã vậy mà ảnh nói ảnh muốn nghị luận về tôn chỉ của tờ "Tân Phụ Nữ" tôi không có lý gì mà trốn lánh được.
- Té ra chị chịu rồi.
- Phải, tôi chịu rồi; tôi hứa 4 giờ nầy tôi sẽ tiếp chuyện với ảnh.
- Đã 3 giờ 3 khắc rồi. Vậy chị sửa soạn mà tiếp khách, còn kêu tôi làm chi. Chị muốn tôi ngồi chứng kiến cho chị nói chuyện với Vĩnh Xuân hay sao?
- Không. Không phải vậy. Tôi hứa tiếp chuyện với Vĩnh Xuân, mà nãy giờ tôi nghĩ lại, tôi thấy có chỗ bất tiện. Ví như Vĩnh Xuân vô đây, ảnh không biết tôi, thì chuyện dễ lắm. Còn ảnh nhìn, ảnh biết tôi là người phụ nữ mà ảnh phụ bạc ngày trước thì tôi phải lấy thái độ nào mà đối với ảnh?
- Nếu ảnh biết, thì chị cho ảnh một bài học đặng ảnh biết đường mà đi.
- Trả thù không hạp với thái độ quân tử.
- Nếu chị bất nhẫn, chị không nỡ trả thù thì chị kiếm lời mà an ủi.
- Còn nhân nghĩa gì nữa, mà phải thí công an ủi.
- Người ta làm nhục chị, bây giờ chị không nỡ trả đũa, mà không chịu tha thứ, vậy chớ chị muốn làm sao?
- Tôi mời chị đến đây là muốn hỏi chị về khoản đó. Bây giờ phải làm thế nào cho người ta kiêng, người ta sợ, người ta hổ thẹn, người ta ăn năn, mà mình khỏi mang tiếng tiểu nhơn.
- Khó quá, tôi biết làm sao?
Hai cô ngồi nhìn nhau không biết phải làm thế nào cho vừa ý mình muốn. Cách một hồi cô Tân Phong quả quyết nói rằng: "Ối! dầu thế nào cũng không hại đến phẩm giá của tôi mà tôi sợ. Tôi rước đùa, dầu ảnh biết tôi, tôi cũng làm bộ như tôi không biết ảnh. Nhưng mà trước khi tôi tiếp rước ảnh, tôi phải làm khó chút đỉnh mới được. Vậy khi ảnh lại đây, chị làm ơn rước ảnh trước. Chị nói tôi mắc bận việc, không thể tiếp rước ảnh được, nên cậy chị tiếp khách thế. Như ảnh muốn nói chuyện gì, thì cứ nói với chị rồi chị sẽ nói lại với tôi. Chừng nào ảnh nài nỉ lắm, rồi chị dắt ảnh lại đây."
Cô Thanh Lệ gật đầu nói:
- Được. Để lát nữa Vĩnh Xuân lại rồi tôi sẽ thay mặt chị mà tiếp rước ảnh.
- Chị phải cẩn thận nghe hôn.
- Tôi biết mà.
- Thôi, chị về bureau của chị đi. Nè, Chị dặn trước lon ton hễ có Vĩnh Xuân lại thì cho vô phòng chị, chớ đừng có cho vô phòng tôi. Chị làm ơn biểu giùm anh Hạo Nhiên lên cho tôi nói chuyện liền bây giờ.
Cô Thanh Lệ ra một chút thì kế Hạo Nhiên vô. Cô Tân Phong biểu khép cửa lại, cô mời ngồi rồi hỏi rằng:
- Việc tài chánh tháng nầy ra thể nào?
- Khá lắm. Tháng nầy lời trên một ngàn.
- Tốt. Nếu vậy thì nhà báo của mình vững lắm.
- Vững lắm. Xin cô đừng lo về mặt tài chánh. Cô cứ lo bài vở, còn các việc khác để tôi lo cho. Có lẽ cuối năm nay mình sẽ mua thêm một cái máy nữa được.
- Nhà nhựt trình mà được thạnh vượng, ấy là nhờ có sức anh nhiều lắm.
- Nhờ cô và mấy cô ở tòa soạn viết bài hạp thời, được công chúng hoan nginh, nên nhựt trình mới bán chạy, chớ tôi có công gì đâu.
- Nếu viết bài hay mà quản lý dở cũng phải sập vậy chớ. Anh đừng có khiêm nhượng. Ai giúp tôi thì tôi biết ơn lắm. Kể từ tháng tới làm sổ lương anh nhớ anh biên số lương của anh lên 20 đồng là 100 nghe hôn.
- Chi vậy? Tôi lãnh 80 là đủ rồi.
- Phải 100 mới được, chớ 80 ít quá.
- Tôi có một mình, cần gì phải lãnh tới một trăm.
- Anh đừng cãi tôi chớ. Vì tôi thấy anh có một mình nên tôi mới biểu anh đem số lương lên một trăm đặng anh cưới vợ.
- Tôi cưới vợ?
Cô Tân Phong thấy bộ ông Hạo Nhiên bối rối thì thì tức cười. Cô ngó ngay anh và hỏi:
- Anh cũng quyết độc thân như tôi hay sao?
- Có lẽ.
- Tôi thấy anh hay buồn bực lắm, tôi tưởng anh nên cưới vợ đặng vui lên một chút.
- Tôi buồn? Tôi có buồn bao giờ đâu? tôi được giúp cô mà lập tờ báo "Tân Phụ Nữ" thì tôi vui lắm đó chớ.
- Cám ơn, mà dầu anh không chịu cưới vợ thì anh cũng đem số lương lên như tôi dặn. Tôi thưởng công anh đó.
- Cô tin cậy tôi, là cô thưởng công tôi nhiều rồi, tôi không muốn cô thưởng bằng tiền bạc nữa.
Cô Thanh Lệ gõ cửa rồi mở mà vô. Cô cườp mà nói với cô Tân Phong:
- Anh Vĩnh Xuân lại nãy giờ.
- Thì chị tiếp ảnh đi.
- Tôi tiếp chuyện với ảnh. Tôi nói chị mắc tính chuyện sổ sách với tòa quản lý nên tiếp ảnh không được. Vậy ảnh muốn nói chuyện gì thì ảnh cứ nói với tôi chừng chị rảnh tôi sẽ chuyển đạt lại cho chị. Ảnh không chịu, cứ nài nỉ xin giáp mặt chị. Ảnh nói ảnh uất về vấn đề gia thất. Ảnh muốn gặp chị đặng ảnh nghị luận về cái thái độ của phụ nữ. nếu chị mắc việc thì ảnh ngồi ảnh chờ, dầu phải chờ một hai giờ đồng hồ ảnh cũng chịu.
- Ảnh nài cho gặp tôi lắm hay sao?
- Nài lắm.
- Được. Nếu trái đã chín muồi, thì hái phứt cho rồi. Thôi, anh Hạo Nhiên xuống làm việc đi. Còn chị Thanh Lệ thì chị về biểu anh Vĩnh Xuân ngồi chờ tôi một chút, để tôi thâu xếp công việc rồi tôi sẽ tiếp ảnh.
Hạo Nhiên với Thanh Lệ trở ra. Cô Tân Phong bước qua phòng rửa mặt mà trang điểm lại. Cách một hồi cô trở ra bureau, mặt mày tươi rói, kêu lon ton mà biểu cô Thanh Lệ với đốc tơ Vĩnh Xuân vô.
Cô Thanh Lệ mở cửa, rồi cô đứng nép một bên mà mời Vĩnh Xuân vô.
Cô Tân Phong đứng dậy bước ra, mặt sáng như trăng rằm, miệng cười như hoa nở; cô đưa tay ra mà bắt tay chào Vĩnh Xuân mà nói: "Một nhà bác học đến thăm em thì làm vinh diệu cho em nhiều lắm. Mà em chậm trễ, không tiếp rước liền được, thiệt em lỗi không biết chừng nào. Nhưng mà nếu ông biết công việc của em đa đoan, làm cho em không có một chút thời giờ dư, thì chắc là ông sẽ tha thứ cho em liền ".
Vĩnh Xuân ngó cô Tân Phong trân trân, rồi ông châu mày, dường như ông gom trí mà nhớ một việc gì đó vậy. May cô mắc lo trách nhiệm Tổng lý nên bây giờ cô ốm và nghiêm nghị hơn hồi trước, bởi vậy ông nhìn không được; tuy vậy mà cô sợ, nên cô lật đật chỉ một cái ghế mà mời ông ngồi và mời luôn cô Thanh Lệ vô ngồi nói chuyện chơi.
Cô Thanh Lệ nói:
- Không được. Tôi đương viết bài nửa chừng kế ông đốc tơ vô. Tôi phải viết cho dứt bài ấy rồi tôi nói chuyện mới được. Thôi, để chị nói chuyện với ông đốc tơ. Tôi rất cám ơn ông đốc tơ cho tôi mượn mấy cuốn sách quí báu ấy. Để tôi đọc ít bữa rối tôi sẽ trả lại cho ông.
Cô Thanh Lệ bắt tay từ giã Vĩnh Xuân rồi bước ra khép cửa lại.
Cô Tân Phong hỏi Vĩnh Xuân:
- Ông nhọc lòng đến báo quán của chúng tôi, ông có điều gì hay muốn dạy dỗ chị em chúng tôi hay chăng?
- Tôi chuyên nghề trị bịnh mà cứu sanh mạng cho thiên hạ. Về vấn đề cãi lương phong tục cho xã hội thì dốt lắm, tôi đâu dám dạy dỗ các cô. Tôi tới đây là chẳng qua tôi thấy tôn chỉ của tờ báo "Tân Phụ Nữ" tôi thấy cái đường của mấy cô đương ruồng[3] mở đó, tôi lấy làm ái ngại, vì tôi sợ cái tôn chỉ ấy làn hại cho gia đình, cái đường ấy mở sớm quá, nên tôi đến chẳng phải dám dạy các cô, tôi chỉ xin mấy cô suy nghĩ lại coi nên sửa đổi cái tôn chỉ một chút, đặng khỏi hại mà lại bổ ích cho đời được.
- Trước khi chị em chúng tôi ruồng mở một con đường mới cho chị em phụ nữ, chị em tôi đã có khoa cứu kỹ lưỡng. Tờ báo "Tân Phụ Nữ" ra đời chưa đầy một năm, mà đã được trên 20 ngàn độc giả. Ấy vậy là một triệu chứng chỉ rõ đoàn chị em phụ nữ hoan nghinh cái đường của chị em chúng tôi mở đó. Tôi cũng muốn làm cho vừa lòng ông lắm, ngặt vì sợ vừa lòng ông rồi mích lòng công chúng chăng. Mà ý ông muốn chị em tôi sửa đổi tôn chỉ, vậy chớ sửa đổi như thế nào?
- Tôn chỉ của mấy cô là giải phóng phụ nữ Việt Nam đặng cho nam nữ bình quyền phải hôn?
- Thưa, phải.
- Đờn bà con gái An Nam trình độ học thức còn thấp thỏi lắm. Từ Nam chí Bắc những người thiệt có học thức đếm hết chưa được một trăm. Những người biết đọc nhựt trình, biết đọc tiểu thuyết, biết nói tiếng Tây, đếm hết thì mới được chừng ít ngàn. Còn mấy triệu người khác nữa thì không biết học là gì hết. Trình độ trí thức của phụ nữ Việt Nam như vậy, mà mấy cô muốn cho được giải phóng, muốn cho được đồng quyền với đờn ông làm chi? Theo ý tôi tưởng cái vấn đề giải phóng không cần kíp. Điều cần ích cho phụ nữ bây gìơ là học. Tôi nói học, chẳng phải là học cho biết chữ bập bẹ đặng đọc nhựt trình và tiểu thuyết mà thôi. Học là thiệt học kia, nghĩa là học cho rành văn chương, triết lý, khoa học, hay là học cho tinh xảo các nghề, mà nhứt là học cho biết tam tòng tứ đức, cho biết đạo làm vợ đối với chồng, cho biết đạo làm mẹ đối với con. Tôi ước mong mấy cô sửa đổi tôn chỉ là sửa đổi như vậy đó.
- Em xin nhắc cho ông nhớ, chị em chúng tôi là bọn làm báo, chớ không phỉa là hàng giáo sư chuyên dạy luân lý. Chị em chúng tôi chuyên lo mở đường tấn hóa cho phụ nữ về phương diện xã hội. Chị em chúng tôi tranh đấu đặng giành lại cho phụ nữ một chỗ đứng dưới mặt trời cũng bằng chỗ của nam nhi vậy, ức vì xưa nay nam nhi chán hết chỗ mà đứng, bắt phụ nữ phải núp dưới cánh tay, hoặc trong vạt áo hoài. Hồi nãy ông nói đờn bà có học số còn ít lắm, nên chẳng cần lo giải phóng. Em xin hỏi ông vậy số đờn ông có học lại nhiều lắm hay sao? Số người thiệt có học bất quá cũng chừng mấy trăm. Số người có học bập bẹ bất quá chừng vài muôn, còn mười mấy triệu kia cũng chưa biết mùi học là gì hết. Ấy vậy đờn ông chẳng hay gì hơn đờn bà, mà sao lại cứ bắt đờn bà làm tôi mọi, không cho đồng quyền đồng đẳng?
- Ai nghe lời cô nói thì trong trí cũng tưởng đờn ông Việt Nam là một giống người dã man tàn bạo, không biết trọng đờn bà, mà lại áp chế húng hiếp đờn bà lung lắm. Dầu ở nước nào cũng vậy, thế nào cũng phải có một phần người thô lỗ, không biết lễ nghĩa, không biết thương yêu kính trọng bạn trăm năm của mình. Tôi công nhận nước An Nam của mình cũng có một phần người như vậy. Nhưng mà phần đông đều biết quí trọng đờn bà lắm, coi vợ là một người đi chung với mình trên đường đời, chớ nào phải coi vợ như tôi như mọi đâu. Cái tục lệ đờn bà góa chồng, nếu không cải giá thì được thay thế cho chồng mà phụng tự ông bà và được hưởng sự nghiệp của chồng cho đến mãn đời, đó không phải là cái bằng cớ là đờn bà bình quyền với đờn ông hay sao? Đã vậy mà hiện bây giờ người đờn ông có học thức chẳng có ai mà chẳng biết trọng vợ. Tiếc vì đờn bà con gái con gái của mình bây giờ không biết tam tòng tứ đức, thấy chồng trọng rồi trở lại lẫy lừng lất lướt, làm nhọc trí cực lòng chồng không biết chừng nào. Cô nói tờ báo "Tân Phụ Nữ" được nữ lưu hoan nghinh lắm. Vậy tôi xin cô thừa vận hội ấy mà cổ động cho đờn bà biết trọng chồng, dạy dỗ cho đờn bà biết đạo làm vợ thì cô sẽ có công với xã hội lớn lắm.
- Thưa ông, tôi cũng công nhận trong đám nữ lưu cũng không phải tốt hết được; thế nào cũng phải có một phần ngu xuẩn, thấy chồng trọng thì tưởng chồng sợ nên lấn lướt, hoặc ỷ mình có tiền nhiều, và có dùng tiền ấy mà giúp làm nên cho chồng, rồi coi chồng như rơm như rác. Mà những người ấy là người không có học thức, dầu chị em tôi có cổ động khuyến khích chắc cũng không có công hiệu gì, bởi vì óc họ như đá, lòng họ như bùn, nói sao cho thủng, rửa sao cho sạch được.
Vĩnh Xuân ngồi lặng thinh mà suy nghĩ một hồi rồi thở ra mà nói:
- Cô nói như vậy nghe cũng phải. Mà cái họa gia đình của người mình bây giờ tôi coi lớn lắm. Cô làm báo, cô có cái thiên chức duy phong diệt tục. Cô nên lưu ý về cái vấn đề vợ chồng; nếu có công kích đờn ông áp chế vợ thì cô cũng đừng quên bài bác cái sự đờn bà hỗn ẩu lấn lướt chồng.
- Kích bác hôn nhơn hủ tục cũng là tôn chỉ của chị em chúng tôi. Xưa rày chị em tôi thường luận về vấn đề hôn nhơn hoài. Đờn ông xứ mình cưới vợ, một phần thì chọn vợ cho có cái sắc đẹp, một phần thì chọn vợ cho có nhiều tiền, còn một phần nữa thì chọn vợ trong nhà sang trọng, chớ còn ít ai chọn tánh tình. Vì kết hôn như vậy nên phần nhiều vợ chồng không hiểu nhau, không đồng tâm hiệp ý, tự nhiên trong nhà phải sanh sự rầy rà hoài, rồi gia đình là địa ngục, ăn ở không được phải rã rời ly dị. Chớ chi biết hôn nhơn là biết lựa vợ chồng đồng chí hướng với nhau, đồng trình độ học thức với nhau, tự nhiên vợ chồng hiểu nhau, thì đâu có sanh cái họa ông mới nói đó.
- Phải, cô nói phải lắm. Vợ chồng không hiểu nhau có lẽ tại học thức bất đồng... mà trai với gái dầu có học thức như nhau, tôi cũng chưa chắc tâm đầu hiệp ý được.
- Tại sao vậy?
- Đờn ông dầu học cao đến bực nào đi nữa thì cái óc của họ vẫn còn cái óc An Nam. Còn đờn bà con gái, hễ họ có chút học thức, thì họ làm đầm thái quá, vì vậy nên khó hiệp ý nhau được.
- Làm đầm là làm sao?
- Làm đầm là cư xử tự do không nề nết theo gái An Nam.
- Nếu tôi hiểu không lầm thì ông chê gái An nam kim thời, không đủ tư cách làm vợ một người có học rộng phải không?
- Không phải tôi chê không đủ tư cách. Ý tôi muốn nói là cử chỉ tự do của người vợ e không phải cái hạnh phúc của gia đình đó chớ.
- Vậy cái cử chỉ ngu xuẩn của người vợ lại chắc gì là hạnh phúc của gia đình? Người có học thức rộng, nếu cưới một con vợ, thiệt nó không giao thiệp với ai hết, mà nó ở nhà cứ câu mâu hoài, không bàn tính việc gì với nó được hết, mà nói chuyện gì nó cũng không hiểu, vợ chồng như vậy vui lắm hay sao?
Vĩnh Xuân ngồi cúi mặt không đáp được.
Cô Tân Phong cười mà nói tiếp rằng:
- Ông thử nghĩ coi: cái xe hai bánh, một cái bánh lớn đại, còn một cái bánh nhỏ xíu, thì chạy sao cho được. Cái nồi thì tròn, còn cái vung thì vuông làm sao mà đậy cho kín được.
- Phải, cô nói phải lắm.
- Tôi xin ông đừng có sợ cái cử chỉ tự do của gái đời nay. Hư hay không đều tại cái óc, tại cái lòng, chớ không phải tại cái cử chĩ bề ngoài đâu. Có người họ làm bộ dè đặt nhu mì, họ lục đục trong nhà, họ không dám ngó ai hết mà có khi họ cũng hư vậy.
Cô Tân Phong nói tới đó, thì người lon ton mở cửa bước vô nói rằng: "Thưa cô, có ông Chí Thành lại biểu tôi hỏi thăm cô có thể tiếp ổng được hay không?".
Cô Tân Phong châu mày đáp rằng: "Không được. Anh nói với ổng bữa nay tôi có khách mà lại có công chuyện nhiều lắm. Ổng muốn nói chuyện thì để bữa khác sẽ lại".
Vĩnh Xuân đứng dậy nói rằng: "Tôi làm mất thì giờ của cô nhiều quá, xin cô tha lỗi."
Cô Tân Phong cũng đứng dậy vừa cười vừa đáp rằng:
- Câu chuyện của ông có ích cho em nhiều lắm. Dầu hầu chuyện với ông mà mất bao nhiêu thời giờ, thì em cũng không tiếc.
- Cám ơn cô. Tôi cũng vui mà nghe cô nói chuyện lắm. Tôi xin cô vui lòng lúc nào cô rảnh cô cho phép tôi đến hầu chuyện nữa.
- Em đến báo quán thì chẳng bao giờ rảnh được. Tuy vậy mà nếu ông có lòng huệ cố, ông đến thăm em, thì em cũng vui mà tiếp chuyện với ông.
- Cám ơn. Thôi, tôi xin từ mà về, để cho cô làm việc. Bữa nào rảnh rỗi chúng ta nghị luận tiếp về vấn đề hôn nhơn.
Cô Tân Phong bắt tay từ giã Vĩnh Xuân, đưa ông ra cửa, rồi biểu lon ton kêu cô Thanh Lệ.
Cô Thanh Lệ bước vô, thì cô Tân Phong cười mà nói rằng:
- May quá, chị. Anh Vĩnh Xuân không biết tôi.
- Thiệt không biết hay sao?
- Hồi mới vô, ảnh ngó tôi rồi ảnh suy nghĩ. Tôi sợ ảnh nhìn được. Té ra ảnh quên.
- Sao? Ảnh nói chuyện gì vậy?
- Ảnh nghị luận minh mông chớ không có chuyện riêng của ảnh. Tuy vậy mà tôi cứ kéo chuyện vô gia đình của ảnh hoài, coi bộ ảnh buồn. Ảnh xin phép lại nói chuyện nữa. Để thủng thẳng rồi tôi làm cho ảnh điên đặng ảnh biết gái đời nay chơi.
- Chị phải coi chừng. Lửa ái tình nhạy lắm đa chị.
- Chị khinh khi tôi quá!
Cô Thanh Lệ cười mà đi ra.
------------------
[1] người sai vặt
[2] văn phòng
[3] khai đường giữa rừng