Số lần đọc/download: 12059 / 32
Cập nhật: 2015-07-25 08:16:11 +0700
Chương 7
B
uổi sáng, Gia Hân đã thức chuẩn bị điểm tâm mà Tuấn còn nằm nướng trong phòng.
Chống nạnh hai quai, cô hét:
- Dậy mau?
Tuấn bật dậy như cái lò xo, anh ngơ ngác:
- Đài phát thanh ở đâu mà phát lớn quá vậy?
Gia Hân sấn lại:
- Đây này.
Chỉ chờ có vậy anh quật cô xuống giường hôn tới tấp lên mặt cô. Cô la oai oái:
- Trễ giờ đến công sở rồi kìa.
Tuấn lì lợm:
- Đâu ai đuổi việc anh đâu mà em sợ.
- Em mà sợ hả?
Tuấn buông cô ra:
- Anh biết rồi, bà xã.
Nhìn Tuấn riu ríu đi vào phòng vệ sinh, Hân bụm miệng cười. Cô chuẩn bị quần áo, cặp sách cho anh đầy đủ.
- Anh ra ăn sáng rồi đi làm.
Đang đi xuống phòng ăn tự dưng anh quay lại. Hân ngạc nhiên:
- Anh đi đâu vậy.
Tuấn hấp tấp:
- Anh còn bỏ quên đồ.
- Em chuẩn bị kỹ rồi mà.
- Còn thiếu, mau lên tìm giúp anh.
Gia Hân cũng hốt hoảng chạy theo:
- Thiếu gì, em tìm cho.
Mắt Tuấn sục xạo khắp căn phòng, cuối cùng anh nhìn cô:
- Đây rồi.
Hân nhớn nhác:
- Đâu?
Anh ôm chầm lấy cô, bờ môi áp nhanh lên bờ môi chuẩn bị mắng anh. Nụ hôn dài đầy ắp yêu. Hân xô anh la:
- Quỉ quái quá đi.
Tuấn nhìn cô:
- Điểm tâm nào bằng thứ này. Anh chẳng muốn rời em dù chỉ một giây.
Hân cương quyết:
- Còn đứng đây đôi co, tối nay đừng mong bước vào phòng.
Quốc Tuấn áp mặt vào mặt cô:
- Trời sinh đàn ông sao sinh chi đàn bà cho đàn ông khốn khổ thế.
Gia Hân ngoạm vào môi anh:
- Còn đứng đây kêu khổ.
Tuấn cứ quyến luyến, Gia Hân giục lắm anh mới chịu đi.
Bà Mỹ Hằng cười:
- Mẹ không ngờ thằng Tuấn nhà mẹ lại bị con hớp mất hồn.
Hân ôm vai bà:
- Ngày xưa ba có vậy với mẹ không?
Bà gật đầu:
- Có, một tháng sau khi cưới, ông ấy ngoài đi làm còn lại cứ ở quẩn quanh bên mẹ.
Hân tròn mắt:
- Còn sau đó?
- Đàn ông là trụ cột, họ phải làm việc để ổn định kinh tế. Thời gian đó người phụ nữ sống trong nhớ nhung, mong đợi và cả lo lắng.
- Sao phải lo hả mẹ?
Bà vỗ nhẹ lên bàn tay cô:
- Vì họ ra ngoài làm ăn tránh sao khỏi có lúc nao lòng vì bóng dáng người khác. Nhưng lo chi để mà lo thôi chứ ông ấy kiên định lắm. Mẹ luôn tự hào về ông ấy.
- Con mong anh Tuấn giống ba.
- Một đứa con gái khôn ngoan như con chắc chắn thằng Tuấn chẳng dám léng phéng đâu.
Gia Hân chợt hỏi:
- Mẹ định đi đâu hả?
- Mẹ đến thăm một người bạn đang nằm bệnh viện.
Hân sốt sắng:
- Con đưa mẹ đi.
- Không cần đâu, ở nhà mà trả lời điện thoại thằng Tuấn.
- Anh ấy gọi điện làm gì?
Bà cười:
- Nhớ vợ ấy mà.
Hân đỏ mặt:
- Con hỏng thèm nghe.
- Nó sẽ chạy về nhà.
Hân hồn nhiên:
- Sao lạ lùng vậy mẹ.
Mắt bà lấp lánh:
- Vậy mới nói, đó là điều kỳ diệu của tình yêu đôi lứa.
Gia Hân cười, chờ bà Hằng đi khỏi Gia Hân xuống bếp, cô lục lạo tìm việc làm. Nhưng dì út chu đáo quá nên cô đành tha thẩn về phòng.
Căn phòng được anh thiết kế lại giống như căn phòng của cô. Những mảng tường đầy màu sắc rải rác các chú nhồi bông. Ôm một con supilami vào lòng, Hân bắt đầu nghe nhớ anh. Từ tiếng cười, tiếng nói và dáng đi của anh mới đẹp làm sao, mới quyến rũ làm sao. Cô thật sự yêu anh bằng cả trái tim, một tình yêu khát khao, cháy bóng.
Chuông điện thoại reo, Gia Hân mỉm cười, đúng lời mẹ nói đây:
- Alô!
- Gia Hân, em đang làm gì đó?
- Xin lỗi, lộn số rồi.
Gia Hân cúp máy, cô cười khúc khích khi tưởng tượng ra vẻ mặt ngẩn ra vì hụt hẩng.
Chuông lại đổ:
- ALô!
Đừng có đùa với anh nữa. Anh không làm được gì cả.
- Tại sao?
- Anh bắt đền em.
- Em hả?
- Cái đầu anh bây giờ chứa đầy hình ảnh của em. Nó không tiếp nhận được gì cả.
Hân đùa:
- Có cần nhờ chuyên gia giải phẫu cài con chíp điện tử vào không?
- Tới chừng đó anh quên em là vợ anh thì sao?
- Càng khỏe, khỏi phải bị quấy rầy như thế này.
- Anh có khách, thôi nhé.
Gia Hân phì cười. Tình yêu giống như ly rượu mạnh, khi say khướt quên cả thực tại, tỉnh dậy lại thích uống nữa, và chúng ta là những con nghiện đáng yêu.
Có chuông cửa, ngỡ dì út đi chợ về, Gia Hân mở cổng. Đứng trước mặt cô là Công Thoại. Thoại như ngắm nhìn làm cô ngượng ngừng.
- Em không mời anh vào nhà hả?
Gia Hân lấy làm khó xử, vì cô mới chân ướt chân ráo về nhà chồng, mới sau tuần trăng mật lại không có chồng ở nhà tiếp một thanh niên như vầy là điều không hay lắm cô áp úng:
- Mời anh.
Đối diện ở phòng khách, Thoại âu yếm nhìn cô:
- Hôm dự cưới anh chưa nói được với em lời nào.
- Anh có chuyện cần nói nói em hả?
- Phải, một lời trách nhẹ nhàng của kẻ bị bỏ rơi.
Gia Hân cười:
- Anh đừng có phóng đại hóa vấn dề. Trên đời này còn thiếu gì những cô gái để anh lựa chọn.
Giọng Thoại nhẹ nhàng:
- Nhưng chọn một người để mình dệt mộng không đơn giản đâu.
Gia Hân xoay tròn chiếc tách trên tay:
- Hôm nay anh đến đây chỉ để nói với em chuyện này hả?
Thoại đan hai tay vào nhau:
- Không, anh đến đây vì công việc.
Gia Hân chặn lời:
- Gia đình chồng không cho em đi làm, anh nên tìm người khác.
- Anh chỉ cần một ngày. Với tài ăn nói của em, anh nghĩ việc làm ăn của anh lần này sẽ thuận lợi.
- Anh có quá lời không hả?
Thoại lắc đầu:
- Anh cũng thuộc khách hàng khó tính, nhưng đã bị em chinh phục. Gia Hân, anh chỉ cần một ngày thôi.
Gia Hân nghĩ ngợi:
- Chừng nào?
- Chủ nhật tuần sau.
- Nếu sắp xếp được, em sẽ gọi điện cho anh.
- Anh có quyền hy vọng không Gia Hân.
Hân khéo léo:
- Còn phụ thuộc vào anh Tuấn.
- Anh về nhé.
Gia Hân nói theo:
- Mai mốt có cần gì gọi điện đừng đến đây tìm em.
Thoại gật đầu, bước nhanh ra ngoài. Gia Hân suy nghĩ xem nên nói thế nào để vắng nhà một ngày. Nếu Tuấn biết cô giúp Thoại, chắc chắn anh ấy sẽ phản đối tới cùng.
Chờ bà Mỹ Hằng về cô mon men đến gần bà:
- Bạn của mẹ khỏe chưa hả mẹ?
Bà Hằng hạ cuốn tạp chí, đáp lời:
- Khỏe rồi.
Thấy Gia Hân ấp a ấp úng bà hỏi:
- Con có chuyện gì hả?
- Con có chuyện muốn hỏi ý kiến của mẹ.
Bà hằng động viên:
- Con nói đi.
Gia Hân liền nói:
- Con có người bạn là khách hàng của công ty mình. Chủ nhật tới họ nhờ con đến giới thiệu sản phảm của họ cho đối tác. Mẹ thấy con có nên nhận lời không?
Bà Hằng trầm giọng:
- Ý con thế nào?
- Theo con đó cũng là dịp tốt mình đưa sản phẩm của mình đến nhiều khách hàng khắp mọi miền đất nước. Công ty bạn con ký được hợp đồng cũng có nghĩa là công ty mình tăng thu nhập.
Bà Hằng cau mày:
- Vậy con còn do dự gì?
- Con sợ anh Tuấn không bằng lòng. Mẹ có thể giúp con đừng cho anh ấy biết được không?
Giọng bà Hằng mạch lạc:
- Làm như thế là không đúng. Nếu nó biết được lòng tin đối với con sẽ giảm sút và cả mẹ cũng không được nó kính trọng.
Gia Hân bị rối:
- Vậy con từ chối thôi mẹ ạ.
- Làm vậy thì thiệt thòi cho công ty. Mẹ thấy con cứ nói thật cho nó biết. Nó không hẹp hòi ích kỷ đâu.
- Dạ.
Gia Hân biết rõ câu trả lời của Tuấn là không. Cô sẽ nói sao với Thoại, chả lẽ nói chồng không cho thì mất mặt quá.
Buổi tối, trái với vẻ mặt vui tươi của Tuấn, Gia Hân dàu dàu, anh lấy làm lạ:
- Em sao vậy hả, Gia Hân?
Gia Hân tiu nghỉu:
- Ở nhà cả ngày em buồn chết đi được.
Hôn lên vầng trán yêu của vợ, anh nói:
- Em có thể ra ngoài chơi hay về bên chị Ngọc.
Hân phụng phịu:
- Đi rồi ai ngồi canh điện thoại của anh.
Tuấn tì cằm lên vai cô:
- Anh gọi di động.
Gia Hân ngước lên, hôn vào má anh:
- Anh có tin em không Tuấn?
Tuấn cười:
- Dĩ nhiên là tin rồi, sao hả?
- Em có chuyện muốn hỏi ý anh.
Tuấn vén mái tóc lòa xòa trên má cô:
- Nếu em thấy vui và không ảnh hưởng gì đến hạnh phúc chúng ta. Em cứ tự quyết định. Anh ủng hộ em.
Hân cười quyến rũ:
- Anh không ghen chứ?
Tuấn thì thào:
- Ghen là còn yêu, bao giờ hết ghen có nghĩa anh không còn yêu em nữa.
Hân véo vo mũi anh:
- Chứ hỏng phải bận chăm sóc người khác hả?
- Cũng có thể.
Gia Hân cấu vào bờ vai trần của anh. Anh ré lên:
- Em khủng khiếp hơn anh nghĩ.
- Bộ anh tưởng em dễ ăn hiếp lắm hả?
Cắn nhẹ lên bờ môi cô anh cười:
- Anh không biết là có dễ ăn hiếp hay không nhưng lần đầu bị anh hôn, người ta khóc sướt mướt.
Hân hờn mát:
- Tự vì...
- Sung sướng đến phát khóc phải không.
Hân nguýt anh.
- Công việc công ty hôm nay thế nào hả anh?
Tuấn nằm kềnh ra giường:
- Bình thường. Hiểu Phương hỏi thăm em đó.
Gác đầu lên ngực anh, cô hỏi:
- Đã có người thay chỗ em chưa?
Vuốt tóc cô, anh đáp:
- Anh đang tuyển.
- Nam hay nữ.
- Dĩ nhiên là nữ.
- Tại sao?
- Phụ nữ ăn nói thu hút dễ làm siêu lòng người khác.
- Lỡ cô ta ăn nói quá thu hút làm anh xiêu viêu thì sao hở?
- Thì có người đêm đêm nằm khóc chứ sao?
- Hứ, em quậy tưng cái công ty anh luôn, chứ ở đó mà khóc.
Tuấn cười rung cả người:
- Làm gì cười?
- Em luôn ra đáp số cho anh dù bài toán chưa có nội dung. Còn em, nếu ngược lại em tính giúp anh xem, anh sẽ làm gì khi em phản bội anh.
Gia Hân cười nhỏ:
- Thì anh về nói với em. Gia Hân ơi, đừng làm thế anh đau lòng lắm.
Tuấn ngồi bật dậy, ấn cô xuống giường:
- Đừng có mơ, anh sẽ ném em ra đường, như ném một bịch rác.
Gia Hân lấy tay che mặt:
- Ôi, đừng, em sợ lắm.
Cụng đầu vào trán cô anh nói:
- Biết sợ hả?
- Sợ rác văng tung tóe bẩn cả người anh.
- Còn lẻo mép.
Tuấn cù vào người cô, Gia Hân cười rũ rượi.
Được Tuấn bật đèn xanh, Gia Hân đồng ý tham gia buổi họp mặt giới thiệu mặt hàng mới giúp Thoại. Sau hội nghị khách hàng Thoại tổ chức bữa cơm dĩ nhiên là có rượu. Ác một điều là Thoại không hề mời rượu cô để cô có cớ từ chối mà toàn là khách hàng nên Gia Hân đành xã giao.
Gia Hân mơ màng không biết ai đưa cô về và trong cơn say cô thấy ai đó bế bổng cô lên và đặt cô lên giường, giấc ngủ đến nhanh theo cơn say.
Nửa đêm thức giấc, Gia Hân thấy đầu nặng trịch. Cô thều thào gọi:
- Anh ơi! Em khát quá.
Tuấn mang nước cho cô. Cô ú ớ gì đó rồi chìm vào giấc ngủ. Cô đâu hay Quốc Tuấn đang tràn đầy lửa giận.
Buổi sáng. Gia Hân còn cảm giác ngầy ngầy, đôi chân cô xiêu vẹo nhưng cô chợt tỉnh hẳn khi thấy Tuấn nhìn cô không cười.
Từ phòng vệ sinh bước ra. Gia Hân tỉnh táo, cô hấp tấp:
- Em làm điểm tâm cho anh.
Chưa bước được ba bước, cô đã nghe:
- Em đứng lại đó.
Tim Gia Hân đập liên hồi, mơ hồ cô đứng không vững. Giọng Tuấn nặng nề:
- Suốt ngày hôm qua em đi đâu, làm gì?
Gia Hân cúi thấp đầu:
- Em đi dự hội nghi khách hàng ở công ty anh Thoại để giới thiệu mặt hàng mới cho công ty mình.
Tuấn bực mình:
- Tại sao anh ta không trực tiếp đến công ty gặp anh?
Hân bối rối:
- Em không biết.
Tuấn nóng nảy hơn:
- Anh ta nghĩ anh ta là cái gì mà ngang nhiên đến đây để yêu cầu em làm việc cho anh ta.
- Anh ta chỉ nhờ em giúp cho một ngày.
- Và em vui vẻ nhận lời.
- Em có hỏi ý anh.
Tuấn quét tia mắt giận dữ lên người cô:
- Em cho rằng việc làm của em không ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình ư?
Hân ấm ức:
- Em có làm gì đâu.
- Vợ mới cưới, cả gia đình chồng lo lắng cho sức khỏe không cho làm việc.
Ấy vậy mà em lại đi giúp cho người ta còn uống say mèm, để người mang về tận nhà chồng. Em cảm thấy hãnh diện về điều đó à?
Gia Hân nghẹn giọng:
- Em không cố tình làm anh khó xử, em không làm chủ được bản thân.
Tuấn quát lên:
- Nếu biết không tự chủ, em còn uống say làm gì? Em có thể giữ mình lúc đã say không?
Gia Hân khóc nấc lên, tiếng khóc của cô làm dịu căng thẳng trong lòng Tuấn:
- Từ nay anh không muốn em làm chuyện dại dột như vậy nữa.
Hân nghẹn ngào:
- Em hứa.
- Mau rửa mặt đi.
- Nhưng em sợ mẹ.
- Hôm qua mẹ không thấy.
- Em cám ơn anh.
Gia Hân lầm lũi bước đi, mặc dù đang giận nhưng nhìn cô. anh không khỏi dâng lêp niềm yêu vô bờ bến.
Ăn sáng xong, Tuấn nói:
- Hôm nay con đưa Gia Hân vào công ty nha mẹ.
Hằn ngạc nhiên nhìn anh, bà Hằng gật đầu:
- Tụi con cứ đi.
- Dạ!
Tuấn kéo nhanh Gia Hân ra xe, cô như người có tội không dám lên tiếng hành động của Tuấn cho cô biết anh đang quản lý cô.
Đóng cửa phòng lại anh nói:
- Em vào trong ngủ đi.
Gia Hân ngơ ngác:
- Anh cho em đến đây, chẳng lẽ chỉ để ngủ.
Tuấn dán mắt vào xấp hồ sơ:
- Miệng em còn nồng mùi rượu, ở nhà sẽ làm mẹ khó chịu đấy.
Hân cười tủm tỉm:
- Vậy mà em cứ ngỡ...
Không nhìn cô, anh đáp:
- Cái đầu em có bao giờ nghĩ tốt cho người ta.
Gia Hân quàng cổ anh:
- Em xin lỗi.
- Được rồi, em nằm nghỉ đi.
Gia Hân cúi người hôn lên má anh rồi rút nhanh vào phòng trong. Thời gian trôi qua không biết bao lâu, Gia Hân tựa mình thức giấc. Cô rửa mặt định ra ngoài đến thăm Hiểu Phương nhưng tiếng nói bên ngoài làm cô chú ý. Giọng nói cô biết là của Nam Lan phụ trách kỹ thuật.
- Anh Tuấn, anh tính sao, hôm qua bên công ty anh Thoại tổ chức đại hội khách hàng giới thiệu mặt hàng mới. Nhưng mặt hàng đó không phải của công ty mình mà lại do có Hân, vợ giám đốc làm tiếp thị, bên đó đang hợp đồng với công ty khác, tìm cách cạnh tranh với mình.
Quốc Tuấn điềm tĩnh:
- Gia Hân là chỗ quen biết với Thoại. Cô ấy không biết mình bị Thoại lợi dụng. Cô hãy tìm hiểu xem mấy mặt hàng mà họ sắp tung ra là hàng loại gì, kiểu dáng ra sao. Hãy bảo tất cả mọi người không được tiết lộ chuyện này, vì vợ tôi đang có mặt ở đây.
Nam Lan hạ giọng:
- Kiểu dáng chỉ cô Hân là biết tận tường nhất. Anh có thể nhờ cô ấy giúp không?
Tuấn gạt ngang:
- Gia Hân rất tự ái, nếu cô ấy mà biết sự thật cô ấy sẽ tự trách mình. Tôi không muốn cô ấy buồn, cô tự lo liệu đi, càng sớm càng tốt.
- Dạ!
Gia Hân rụng rời với tin tức vừa biết được. Đầu hôm sớm mai cô lại hại anh ấy và cả công ty chỉ vì một chút ham thích làm theo ý mình, Gia hân trở lại giường nằm im như đang ngủ.
Quốc Tuấn bước vào, nhẹ nhàng lay vai cô:
- Ngủ hoài không thấy đói hả?
Gia Hân vờ lăn lộn:
- Em chưa thấy đói.
- Nhưng anh đói, mau dậy đi.
Gia Hân giấu khuôn mặt ráo hoảnh của mình bằng cách chạy nhanh vào phòng vệ sinh.
- Em muốn ăn gì?
- Tùy anh.
Gia Hân ăn nhỏ nhẻ, Tuấn lo lắng:
- Thức ăn không ngon hả?
- Không.
- Còn giận anh chuyện lúc sáng hả?
- Không có.
- Sao em buồn hiu vậy?
Hân buồn buồn:
- Ăn xong anh đưa em về nhà nhé.
- Được rồi.
Gia Hân nhìn nét mặt bình thản của anh lòng cô xót xa. Cô biết anh đang đối đầu với thử thách mà nguyên nhân là do cô.
Chia tay, Gia Hân dặn dò:
- Chiều anh về sớm nhé, em chờ cơm.
- Em vào nhà đi.
- Vâng.
Gia Hân giận mình, giận Thoại, cô không ngời Thoại lại lợi dụng cô để hại Tuấn. Cô phải tìm cách chuộc lại lỗi của mình.
Mặt trời đã xuống núi mà Tuấn vẫn chưa về. Cô bồn chồn trong dạ. Cô đi tìm bà Hằng.
- Mẹ à, con có chút việc bên nhà. Con về bên ấy. Nếu anh Tuấn về mẹ nói anh ấy sang đón con.
Bà Hằng lo lắng:
- Con không chờ nó về đi con đi à?
- Chuyện gấp, mẹ nhớ nói lại giùm con.
- Vậy bảo chú Tín đưa con đi.
- Dạ!
Gia Hân nói chuyện qua loa với ba mẹ và chị gái xong. Cô lẫn nhanh về căn phòng của mình. Nằm dài trên giường lòng cô đầy cảm xúc ở đây lần đầu tiên Tuấn hôn cô và nói yêu cô và như Tuấn nói, cô sung sướng đến phát khóc.
Bây giờ cô mới cảm nhận được hết tình yêu anh dành cho cô thật nhiều, nhiều đến nỗi cô không sao hình dung ra được nếu cô vắng anh một ngày cô sẽ ra sao.
Bày ra một đống giấy viết, Gia Hân vận dụng trí nhớ của mình và tài vẽ vời không sắc nét lắm phác họa các mẫu thời trang mà cô tự hào, lớn giọng giới thiệu giúp Thoại, cô cắm vẽ, dùng bút màu tô và lời bình cho từng sản phẩm.
Thời gian cứ trôi. cô say mê đến nỗi cô không hay là đêm đã khuya và Tuấn vẫn chưa đến đón cô.
Sau vài cái ngáp, Gia Hân cúi đầu xuống bàn ngủ say.
Quốc Tuấn không phải không nhớ lời Hân dặn mà anh không đầu hàng Thoại. Anh đi tìm Thoại tính sổ, tìm mãi đến tận chín giờ tối mới thấy Thoại khật khưởng về nhà. Máu nóng dồn lên mặt, chờ Thoại bước xuống Dylan mở cửa, Quốc Tuấn đã xông tới, túm lấy cổ áo ấn anh ta vào tường.
- Đồ đốn mạt.
Tuấn đấm vào mặt Thoại, Thoại bàng hoàng nhận ra anh:
- Tại sao anh lại đánh tôi?
- Đồ hèn hạ, dám lợi dụng sự cả tin của Gia Hân. Từ nay tôi cấm anh tìm vợ tôi. Chuyện cạnh tranh nên công bằng và trong sáng đừng dùng thủ đoạn bỉ ối như vậy.
Không chờ Công Thoại lên tiếng, Tuấn phủi tay:
Một cú đấm dằn mặt, nếu anh còn tái diễn đừng trách tôi.
Quốc Tuấn lên xe phóng thẳng bỏ Công Thoại sợ hãi nhìn theo, miệng rỉ máu. Về nhà nghe mẹ nói, Tuấn phóng nhanh đến nhà ba mẹ vợ. Lòng anh có chút nôn nóng nhưng phận làm rể nên anh cũng phải lịch sự hầu chuyện ba mẹ vợ.
Đến lúc lên phòng Gia Hân, anh thấy thương làm sao dáng ngồi gật trên bàn.
Chắc chờ anh đến mỏi mòn. Bế cô lên giường, anh cầm mấy bản vẽ lên xem, tim anh ngút ngàn yêu thương. Gia Hân ơi! Tội tình gì làm thế hả. Anh đâu bảo em phải hành hạ mình như vậy.
Tắm mát, anh ngồi ngắm Gia Hân trong giấc ngủ. Khuôn mặt cô như thiên thần. Ngây thơ và bướng bỉnh. Tuấn cúi xuống hôn lên vầng trán cao ương bướng của cô. Bất giác cô ôm cổ anh:
- Đừng giận em Tuấn nhé.
Anh lắc đầu:
- Anh không giận em đâu, em ngủ đi.
Gia Hân buông cổ anh, cô chìm vào cơn mơ trên môi vẫn còn nụ cười hạnh phúc.
Gia Hân xuất hiện với chiếc áo cổ lọ, sát nách, ngang lưng đi kèm chiếc váy ca rô lớn, trông quyến rũ và trẻ trung, trên tay cô một sản phẩm khác cũng đẹp và hấp dẫn, giọng cô nhí nhảnh:
- Muốn chọn một bộ thời trang vừa đẹp vừa mốt lại vừa túi tiền các bạn hãy đến các shop thời trang và chọn đúng mặt hàng của công ty Quốc Vương.
Những sản phẩm mà tôi có dịp giới thiệu cho quí khách hàng hôm chủ nhật ngày...tháng...năm 2006 toàn bộ là sản phẩm của công ty chúng tôi. Nếu như quí khách có nhu cầu làm đại lý hay tiêu thụ sản phẩm hãy đến với chúng tôi. Hân hạch phục vụ quí khách và có khuyến mãi cho khách hàng tiêu thụ số lượng lớn.
Kính mời.
Tắt truyền hình. Tuấn xoa tay:
- Lần này xem công ty Công Thoại sẽ làm sao?
Hân cười:
- Trở lại làm khách hàng của anh.
Tuấn vui vẻ:
- Lần này cũng nhờ em ra tay.
- Em chỉ muốn chuộc lại lỗi lầm của mình.
Tuấn nghiêng đầu:
- Chỉ thế thôi sao?
Hân cười:
- Giúp chồng nữa.
Tuấn nhìn cô một lúc rồi nói:
- Phi Long vừa gọi điện về.
Hân hớn hở:
- Anh ấy thế nào hả?
- Hỏi thăm em rối rít.
- Còn gì nữa.
- Vặn vẹo anh đủ điều.
- Sao hả?
- Hỏi anh có ăn hiếp em không?
Hân xen vào:
- Dĩ nhiên là có.
- Bao giờ?
- Thì...
Tuấn hớt lời:
- Đừng có nói lung tung làm hắn mắng anh nhé. Long muốn em sang bên ấy một thời gian.
Gia Hân nhổm lên:
- Cái gì hả?
- Long nói em từng ao ước được cùng cậu ta lang thang trong rừng nơi có những kănguru xinh đẹp.
Hên kêu lên:
- Em chỉ đùa thôi.
- Anh cũng đùa cho vui. Em đi lần này là vì công việc.
Hân quay lưng:
- Em hỏng đi.
- Tại sao?
- Anh còn hỏi.
- Anh không biết thật mà.
Hân nói nhanh:
- Em không thể xa anh.
Tuấn gật đầu:
- Anh cũng vậy nhưng những mặt hàng của mình bên ấy cần có người quảng cáo.
- Anh đi với em đi!
- Em cũng biết, anh không thể bỏ công ty.
- Thời gian bao lâu?
- Ba tháng.
Hân kêu lên:
- Ba tháng hả?
- Vì công ty vì sự làm ăn lâu dài với Phi Long, anh và em phải hy sinh một chút.
Hân buồn hiu:
- Em sẽ nhớ anh không chịu nổi.
Tuấn dỗ dành:
- Anh cũng vậy, anh sẽ gọi điện cho em mỗi ngày. Anh sẽ dặn Long và Linda đưa em đi chơi cho khuây khỏa.
Hân ôm lấy anh, nước mắt cô tuôn lả chã:
- Em biết mình sẽ đau khổ khi không có anh bênh cạnh. Nhưng hạnh phúc dài lâu, vì sự sống của công ty em nghe lời anh.
Tuấn siết cô vào lòng:
- Thời gian qua nhanh thôi. Nếu anh tuyển được người, lần sau không làm em vất vả nữa.
Hân khẽ gật, suốt đêm cô cứ trăn trở không sao chợp mắt. Xa anh một ngày cô đã thấy nhớ không nguôi. Bây giờ những ba tháng, chỉ cần nhắc đến là cô thấy lòng đau.
Quốc Tuấn an ủi, dỗ dành và hứa hẹn đủ lời cho cô an tâm, bản thân anh cũng không nỡ xa cô một thời gian dài như thế. Nhưng vì ba mẹ anh đã động viên và nhắc đến lời hứa lúc anh từ bỏ Phương Uyên chọn cô, nên anh đành lòng cho Gia Hân dấn bước.
Quốc Tuấn chu đáo lo thủ tục giấy tờ và hẹn Long đón Gia Hân. Anh mua cho cô lỉnh kỉnh vật dụng thuốc men và dặn cô cơ man nào là chuyện cần tránh né khi sang bên ấy.
Gia Hân khóc đẫm áo anh. Lúc chia tay Quốc Tuấn cũng rưng rưng nước mắt:
- Đến nơi nhớ gọi điện về cho anh.
Hân nghẹn ngào:
- Ở nhà anh nhớ giữ gìn sứe khỏe.
Dáng Hân khuất dần sau phòng cách ly. Tuấn thơ thẩn đứng nhìn cho đến lúc chiếc Việt Nam Airlines bay vút lên mang theo người vợ yêu dấu của anh vào bầu trời. Anh mới buồn bã trở về.
Ngồi lặng thầm trong phòng làm việc, Tuấn thấy đầu óc mình trống rỗng.
Anh sẽ đối diện với sự cô đơn khi vắng cô. Anh bỗng nhớ cô quay quắt. Anh thèm yêu và thèm được yêu, nhớ thật nhiều bờ môi căng đầy nhựa sống, vợ của anh.
Có tiếng gõ cửa. Tuấn sửa lại dáng ngồi:
- Vào đi.
Một cô gái xuất hiện như một giọt nước rơi vào sa mạc bỏng rát của anh. Cô gái tự tin cười xã giao với anh:
- Chào anh?
- Cô là.. - Em tên Đặng Phương Thành, em xin việc ạ.
Phương Thành đặt hồ sơ lên bàn Tuấn nhướng mắt nhìn cô:
- Cô có đọc báo?
- Vâng.
- Cô biết nhiệm vụ của cô rồi chứ?
- Vâng.
- Sao bây giờ cô mới tới.
Phương Thành nhìn anh lạ lẫm:
- Dạ, sao ạ?
- Cô cầm hồ sơ qua phòng tổ chức làm hợp đồng thủ tục đi.
- Anh không cần xem lý lịch của em hả?
- Tôi cần năng lực làm việc chứ không cần lý lịch. Một sinh viên ưu tú hả?
Phương Thành khép nép:
- Dạ, không.
- Con ông này, cháu bà nọ ư?
- Cũng không.
- Biết nói nhiều sinh ngữ, bằng C vi tính ư?
- Dạ, không phải.
- Tự giới thiệu đi.
Phương Thành cười nhỏ:
- Dạ, quán quân Teakwondo ạ.
Tuấn ngẩn người:
- Có võ hả?
- Dạ, tự vệ thôi.
- Cô đi đi.
- Dạ!
Tự dưng Tuấn hơi dị ứng với cách giới thiệu của cô gái có võ là hay lắm sao, vai u thịt bắp còn gì là vóc dáng.
Còn đang phân tích nhân vật, Tuấn lại nghe gõ cửa:
- Vào đi!
Phương Thành bước vào:
- Dạ, bao giờ em nhận việc?
Tuấn tròn mắt:
- Cô tính bao giờ bắt đầu?
- Dạ, ngày mai.
- Tức thì không được hả?
- Dạ, hôm nay không được.
Tuấn khoát tay:
- Mai thì mai.
Thấy cô vẫn còn đứng sớ rớ Tuấn hỏi:
- Sao cô không về đi.
- Dạ, em muốn mời giám đốc dùng cơm.
Tuấn ngẩn người:
- Ai dạy cho cô cách lấy lòng cấp trên vậy hả?
Phương Thành cười:
- Dạ, không phải lấy lòng mà là tìm hiểu ạ.
Tuấn muốn hét vào mặt cô ta, nhưng vì cô ta là nhân viên mới. Sợ cô ta bị sốc:
- Cô tìm hiểu tôi?
- Dạ, công ty thì em đã đọc trên báo còn giám đốc thì chưa biết.
- Đây có phải là am hiểu đối phương, sau đó hạ nốc ao khi đối phương sơ ý không?
Phương Thành cười khức khích:
- Dạ, đâu có. Tìm hiểu để em có quyết định là nên nhận việc hay không?
- Chuyện lạ đây, tôi không tìm hiểu cô thì thôi, sao cô lại tìm hiểu tôi.
Phương Thành đan hai tay vào nhau:
- Dạ, phần em thì có lý lịch, còn phần giám đốc thì không, cho nên...
Tuấn giận đỏ mặt:
- Cho nên nếu cô còn đứng đây thì ngày mai khỏi đến.
Phương Thành không giận:
- Dạ, em bằng lòng làm việc ở đây.
Tuấn hét:
- Cô đi mau kẻo tôi nổi điên thì dù cô có đai đen đai đỏ tôi cũng không ngán đâu.
Phương Thành còn nấn ná:
- Dạ, còn bữa cơm?
- Cô hãy đi ăn một mình đi.
- Dạ, em xin phép.
Quốc Tuấn đỏ mặt tía tai, ở đâu ra một cô gái một dạ, hai dạ mà cử chỉ lời nói làm anh tức điên lên. Vậy mà lúc đầu anh còn cho là giọt nước tưới trên sa mạc. Đúng là dầu với lửa.