Remember that great love and great achievements involve great risk.

Anonymous

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Gold Hunters
Biên tập: Lê Hữu Mạnh
Upload bìa: Nguyen Ngoc Hai
Số chương: 17
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1263 / 24
Cập nhật: 2017-03-13 15:46:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6: Bóng Đen Của Tử Thần
od gần như không nhận thức được những gì diễn ra trong nửa giờ kế tiếp. Sự xuất hiện của anh trai Minnetaki và người chiến binh già da đỏ làm tim anh chao động, và anh ngã xuống những tấm da thú, nằm mơ màng yếu ớt. Điều cuối cùng anh nghe thấy là giọng nói ấm áp của Minnetaki. Rồi anh cảm thấy mặt mình mát rượi. Dường như có một thời gian rất lâu trước khi anh nghe thấy lại những giọng nói. Anh cố gắng phục hồi lại ý thức. Có một giọng thì thầm bảo anh nằm im. Giọng nói của Minnetaki, và anh vâng theo.
Một lúc sau anh nghe những giọng nói nhỏ nhẹ, những chuyển động, và mở hé mắt ra. Anh cảm thấy bàn tay êm dịu của Minnetaki đang nhẹ vuốt ve gương mặt và mái tóc anh, như để ru anh ngủ, và anh thấy Mukoki ngồi phía dưới chân anh, khom người như một con mèo rừng, đôi mắt đăm đăm nhìn anh. Anh đã nhìn thấy ánh mắt ấy trước đây, khi người da đỏ già biết những người ông yêu mến bị thương. Lúc này, khi nhìn thấy ánh mắt đó, anh biết rằng anh đã trở thành một người bạn quý trong lòng người mở đường của vùng hoang dã. Bàn tay săn sóc của Minnetaki và vẻ băn khoăn lo sợ trong cử chỉ khom người của người thợ săn già làm anh xúc động, và hai từ thoát khỏi môi anh trước lúc họ biết anh đã quay về với sự sống.
- Chào, Muky!
Ngay sau đó người da đỏ già quỳ sát bên anh, lặng lẽ, run run, nét mặt ông tràn ngập vẻ vui mừng, đôi mắt sáng lên, và ở chỗ ông khom người lúc nãy giờ là Wabigoon, đang mỉm cười nhìn Rod, bàn tay của Minnetaki vuốt lên má anh và đôi môi nàng khẽ thốt lên: “Suỵt!”
- Cậu đúng, tôi đã lầm – Chàng trai da trắng nghe Mukoki nói – Cậu đã cứu Minnetaki, giết chết Woonga. Một chàng trai thật dũng cảm!
Em gái Wabi đẩy ông ra trước lúc ông có thể nói thêm, và dòng nước mát của con suối mùa xuân được đổ vào đôi môi của Rod. Anh đang muốn sốt và nước đem đến cho anh một sinh lực mới. Anh quay mặt sang Minnetaki. Nàng mỉm cười với anh. Rồi anh nhận thấy xác chết của tên cướp đã được mang khỏi căn lều. Khi anh cố gượng ngồi dậy, cô gái giúp anh, và trùm một tấm da lên vai anh.
- Anh không bị thương nặng như em tưởng, Rod – Nàng nói – Nghĩa là, anh không bị nguy hiểm. Mukoki đã băng vết thương lại. Anh sẽ sớm khoẻ thôi.
Wabigoon đến gần, choàng hai tay quanh vai cô em gái và hôn nàng liên tiếp.
- Rod, cậu là một anh hùng! – Anh ta nói nhỏ nhẹ, xiết chặt bàn tay của người bạn – Thượng đế sẽ phù hộ cho cậu.
Rod đỏ mặt, và nhắm mắt lại để kềm giữ niềm xúc động. Kế tiếp, Minnetaki loay hoay chuẩn bị cà phê và thịt trong khi Mukoki và Wabigoon chăm sóc cho đàn chó ở bên ngoài.
- Ngày mai, nếu anh khoẻ hơn, chúng em sẽ đưa anh tới Bưu cục Kenegami – Cô gái nói – Rồi anh có thể kể cho em tất cả những cuộc phiêu lưu của anh trong suốt mùa đông. Wabi đã kể cho em về những trận chiến của anh với bọn cướp, về những bộ xương và mỏ vàng thất lạc. Ồ, em ước gì anh cho em cùng đi trong chuyến săn vàng!
- Anh cho là có thể! – Rod nồng nhiệt nói – Hãy năn nỉ Wabi, Minnetaki, năn nỉ nhiều vào.
- Anh cũng sẽ năn nỉ anh ấy nữa, phải không, Rod? Nhưng em không nghĩ là có tác dụng gì đâu. Và ba mẹ em sẽ không thèm nghe gì hết. Tất cả đều lo lắng cho em. Vì lẽ đó, họ đã đưa em ra khỏi Bưu cục Wabinosh trước khi các anh quay về. Anh thấy đó, bọn cướp da đỏ đã hung hăng hơn bao giờ hết, và ba mẹ em cho rằng em sẽ an toàn hơn ở Bưu cục Kenegami. Ước gì họ cho em đi cùng anh! Em thích đi săn gấu, săn sói, săn nai, và giúp anh tìm mỏ vàng. Hãy năn nỉ anh ấy nhé, Rod!
Ngay hôm đó, khi có thể ngồi dậy được, Rod đã nài nỉ người bạn lai da đỏ cho phép Minnetaki cùng đi với họ. Nhưng Wabi dứt khoát khước từ ngay cả việc xem xét lời đề nghị, và khi Mukoki biết mong muốn của cô gái, ông cười và chắc lưỡi trong nỗi ngạc nhiên.
- Minnetaki! Cô bé rất dũng cảm, rất dũng cảm – Ông nói riêng với Rod – Nhưng nó có thể chết ở đó, tôi đoán là thế. Cậu có muốn nó chết không?
Rod chắc chắn rằng anh không muốn, và đề tài bị bỏ rơi.
Ngày và đêm hôm ấy, căn lều nhỏ đó là một trong những niềm hạnh phúc trong ký ức của Rod, dù anh đang bị thương. Một đống lửa ấm nồng đốt bằng gỗ thông và gỗ dương bùng cháy trong chiếc lò sưởi bằng đá. Khi Minnetaki thông báo bữa chiều đã sẵn sàng, lần đầu tiên Rod được phép rời khỏi chỗ nằm. Phần lớn thời gian trong ngày Wabi và Mukoki đã tìm kiếm trong hẻm núi và dọc theo những ngọn núi dấu vết của băng cướp da đỏ, nhưng không phát hiện ra điều gì đáng ngại. Như thực tế cho thấy, dù đầy bí ẩn và không thể lý giải, căn lều cũ là một chỗ ẩn náu mà chỉ có mình Woonga biết. Trong lúc cả ba ngồi bên ánh lửa ấm áp, ăn và uống, toàn bộ chuyến mạo hiểm được kể đi kể lại cho tới khi mọi chuyện đều rõ ràng. Minnetaki kể lại vụ bị bắt và giải thích lý do chậm trễ của cuộc chạy trốn sau vụ giết người. Woonga bị bệnh và từ chối không muốn đi xa hơn cho đến khi hắn khỏe mạnh trở lại.
- Nhưng tại sao Woonga giết người da đỏ trên đường? – Rod hỏi
- Em nghe chúng cãi nhau – Nàng đáp – Nhưng em không thể hiểu. Em biết chúng cãi nhau vì em. Chúng nó đưa em đi được một quãng ngắn sau khi hai chiếc xe trượt tách đôi thì Woonga, đang ngồi trước mặt em, quay lại và bắn vào ngực tên kia. Thật kinh khủng! Rồi hắn tiếp tục đi, thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Vì sao hắn tạo ra vết chân gấu.
- Hắn bảo em rằng những con chó có thể tiếp tục đi đến Kenegami, và nếu những người theo đuổi đi theo dấu hắn, họ sẽ đi theo dấu xe trượt và không bao giờ nghi ngờ gì về vết chân gấu – Minnetaki giải thích.
Mukoki chắc lưỡi nho nhỏ.
- Hắn không phải là kẻ ngốc, Rod – Ông ta nói. “không ai ngốc cả, Rod.
- Đặc biệt khi hắn đang đi cùng với Minnetaki – Wabi phá ra cười một cách vui vẻ.
- Có phải chính Rod đã khám phá ra bí mật của mỏ vàng thất lạc, sau khi mọi người đã từ bỏ mọi hy vọng? – Minnetaki hỏi.
Mỏ vàng thất lạc!
Những từ thoát ra từ đôi môi của cô gái làm tim của Mukoki và hai chàng trai trẻ nôn nao. Đêm đã buông xuống, chỉ có những ngọn lửa loé sáng của đống lửa soi sáng bên trong căn lều. Bốn người đã ăn xong, và khi họ nhích lại gần đống lửa, một sự im lặng lạ lùng bao phủ lấy họ. Mỏ vàng thất lạc. Rod nhìn sang Wabigoon, nửa gương mặt của anh ta đang chìm trong bóng tối, rồi sang Mukoki. Nhưng chính Minnetaki mới là người làm cho máu anh chảy hân hoan và tự hào trong từng huyết mạch. Anh bắt gặp đôi mắt nàng đang dán vào anh, long lanh như những vì sao xuyên thủng màn đêm, và anh biết nàng nhìn anh theo cách đó vì anh là một người anh hùng trong tim nàng.
Mọi người im lặng một lúc lâu. Ngọn lửa thấp dần, và bóng tối của căn lều dày đặc hơn, những gương mặt ngày càng mơ hồ như những hồn ma, nhắc cho Rod nhớ viễn tượng đầu tiên về những bộ xương cổ trong căn lều gỗ cũ cách đây nhiều dặm. Rồi Wabigoon cất tiếng khi anh ta đảo những mảnh than và bỏ thêm củi vào lò.
- Phải, chính là Rod. Đây là tấm bản đồ cậu ấy tìm thấy, Minnetaki!
Anh ta quỳ gối bên cạnh cô em và rút ra bản sao của kho tàng quý báu mà những bộ xương đã canh giữ. Cô gái khẽ kêu lên thích thú và cầm lấy tấm bản đồ. Từng bước, chuyến phiêu lưu này nối tiếp chuyến phiêu lưu khác, toàn bộ câu chuyện ly kỳ của những người săn sói được ôn lại, cho tới nửa đêm. Hai lần Minnetaki đề nghị Rod kể lại cuộc phiêu lưu trong hẻm núi bí mật, và khi anh kể tới những sự kinh hoàng và những tiếng động lạ kỳ của đêm đen hôm đó, Rod cảm thấy một bàn tay nhỏ ấm áp đưa sang nắm tay anh. Khi Wabigoon tiếp tục câu chuyện, kể về tấm bản đồ trong tay bộ xương, và câu chuyện về những cái chết và tấn thảm kịch mà nó hé lộ ra, hơi thở Minnetaki trở nên dồn dập vì sự kích động căng thẳng.
- Anh sẽ quay lại vào mùa xuân chứ? – Nàng hỏi.
- Vào mùa xuân – Rod đáp.
Một lần nữa Wabigoon thuyết phục Rod gửi thư mời mẹ anh lên thay vì tự anh đi. Có thể tiết kiệm thời gian, anh ta lý luận. Họ có thể tiến hành tìm kiếm mỏ vàng trong vài tuần. Nhưng Rod vẫn kiên quyết.
- Như thế là không công bằng với mẹ – Anh đáp –Tôi phải về nhà trước, dù cho phải chuẩn bị một chiếc xe trượt ở Kenegami để quay về.
Nhưng trong lúc anh đang nói về dự tính của mình, Thần Định mệnh đã âm thầm dệt tấm mạng số phận cho Rod, và các bạn anh đã nhìn thấy những dấu hiệu đầu tiên của nó khi chúc anh ngon giấc. Bởi vì cơn sốt đã đặt bàn tay của nó lên chàng trai da trắng, cơn sốt báo hiệu cho cái chết trừ phi có một phép mầu. Ngay cả Mukoki, được trui rèn bởi tự nhiên, có hiểu biết từ cả nửa thế kỷ chiến đấu với cuộc sống ở miền đất hoang vu phía bắc, cũng biết rằng những năng lực của riêng ông giờ không có ích gì.
Thế là Rod được bọc trong những tấm da thú, và cuộc chạy đua với cuộc sống tới Kenegami bắt đầu. Đó là một cuộc đua mà Rod không thể đoán ra ý nghĩa của nó, vì anh không biết rằng Thần Chết đang truy đuổi ráo riết sát sau lưng. Tiếp theo đó là những ngày và đêm mê sảng. Một buổi sáng, anh dường như thức giấc từ một cơn mơ khủng khiếp, trong đó anh bị đốt và nướng cháy. Khi mở mắt ra, điều đầu tiên anh biết là Minnetaki đang ngồi sát bên anh, và bàn tay nàng đang vuốt nhẹ trán anh. Từ hôm đó anh hồi phục lại rất nhanh, nhưng cũng mất tới một tháng nữa anh mới có thể ngồi lên được, và hai tuần nữa để anh có thể đứng lên. Thế là đã hai tháng tròn kể từ ngày rời căn lều nhỏ và Rod đang dần khoẻ lại.
Một ngày nọ, Minnetaki làm anh rất đỗi ngạc nhiên. Rod chưa bao giờ cảm thấy gương mặt của nàng có một vẻ đáng yêu và vô cùng bẽn lẽn như thế.
- Anh sẽ tha thứ cho em chứ Rod, vì...vì... đã giấu anh một chuyện?
Nàng hỏi. Rồi không đợi lời đáp, nàng nói tiếp:
- Khi anh đang bệnh nặng, và chúng em nghĩ rằng anh có thể chết. Em viết thư cho mẹ anh và gửi theo một chiếc xe trượt đặc biệt. Và... và... ồ, Rod, em không thể giấu anh lâu hơn nữa, dù anh có giận em thế nào! Mẹ anh đã đến, bà đang ở Bưu cục Wabinosh!
Rod đứng lặng như một bức tượng trong giây lát. Rồi anh thấy mình đang hét thật to những tiếng hú xung trận của người da đỏ. Wabi nhanh chóng bước vào và nhìn thấy bạn mình đang nhảy múa vòng quanh Minnetaki như một tên khùng.
- Tha thứ cho em! – Anh hét đi hét lại – Minnetaki, em là một cô bé dễ thương. Hẳn nhiên là một cô bé thật dễ thương!
Khi Wabi biết nguyên nhân sự kích động của Rod, anh cũng hòa vào niềm vui tột độ của mọi người, và sự vui vẻ của họ làm phân nửa Bưu cục Kenegami cũng vui lây. Mukoki chia sẻ niềm vui của họ. Wabi ôm và hôn cô em gái cho đến lúc gương mặt xinh đẹp đỏ ửng lên như một đóa hoa hồng.
- Hoan hô! – Wabi hét lớn lần thứ hai mươi – Thế có nghĩa là chúng ta sẽ khởi sự cuộc săn lùng mỏ vàng thất lạc trong vài tuần nữa!
- Nghĩa là... – Rod nói.
- Nghĩa là – Minnetaki xen vào – Nghĩa là tất cả các anh đều sung sướng, trừ em ra... Em rất vui cho Rod, và em cũng muốn biết mẹ của anh ấy. Nhưng tất cả các anh sẽ ra đi, còn em thì bị bỏ lại phía sau!
Giọng của nàng không vui, Rod và Wabigoon đột nhiên im lặng khi nàng quay đi.
- Anh rất tiếc – Wabi nói – Nhưng bọn anh không thể giúp được chuyện này.
Mukoki phá vỡ sự căng thẳng.
- Nắng rực rỡ làm sao! – Ông kêu lên – Băng và tuyết đã tan. Mùa xuân đã tới!
Săn Vàng Miền Viến Bắc Săn Vàng Miền Viến Bắc - James Oliver Curwood Săn Vàng Miền Viến Bắc