Số lần đọc/download: 1420 / 22
Cập nhật: 2015-12-21 10:41:28 +0700
Chương 6
I
n-con-se-quen-ti-al-i-ty (Danh từ): Đặc tính không quan trọng.
Có chút cảm giác đáng lo ngại hơn là cảm giác vỡ lẽ về sự không quan trọng, ngoại trừ, có lẽ là, cảm giác xấu hổ mà một người cảm thấy khi cố phát âm nó ra.
Trích nhật ký cá nhân của Caroline Trent.
o0o
Caroline cực kỳ vui mừng khi được cho phép ở lại trang viên Seacrest đến mức mãi cho đến tận sáng hôm sau, nàng mới nhận ra một điểm không thích hợp cho lắm: Nàng chẳng có nhiều điều để chia sẻ với họ. Nàng không hề biết chút thông tin nào về những giao dịch bất hợp pháp của Oliver.
Nói ngắn gọn lại thì nàng vô dụng.
Ồ, họ đã không nghĩ đến điều này. Blake và James có thể đã nghĩ trong đầu nàng chứa toàn bộ những bí mật của Oliver, nhưng sự thực là nàng chẳng biết gì hết. Và “những vị chủ nhà” của nàng sẽ sớm phát hiện ra điều đó. Sau đó nàng sẽ phải quay trở lại nơi mà mình đã bắt đầu.
Điều duy nhất có thể giúp Caroline không bị ném vào cơn giá lạnh lần nữa là nàng phải tự biến mình thành một người hữu dụng nào đó. Chẳng hạn như giúp đỡ công việc trong nhà và ngoài vườn, rất có thể Blake sẽ để nàng ở lại đây sau khi nhận ra rằng nàng chẳng có gì để cống hiến cho Bộ Chiến tranh cả. Đó không phải là nàng đang cần một ngôi nhà tạm thời, mà chỉ đơn giản là một nơi để ẩn náu trong vòng sáu tuần tới.
“Phải làm gì đây, phải làm gì đây,” nàng tự lẩm bẩm với chính mình, đi khắp căn nhà một cách vô định và cố tìm cho bản thân một công việc phù hợp. Nàng cần nghĩ ra kế hoạch nào đó mà phải tốn một thời gian khá dài để hoàn thành, một việc gì đó cần đến sự có mặt của nàng ít nhất trong vài ngày, có thể là cả tuần. Trong lúc đó, nàng có thế sẽ thuyết phục được Blake và James rằng mình là một vị khách lịch sự và hài hước.
Nàng dạo bước vào phòng nhạc, tay lướt dọc theo lớp gỗ mịn trên cây đàn piano. Thật tiếc vì nàng không biết chơi đàn; cha nàng luôn có ý định sắp xếp cho nàng tham gia các khóa học, nhưng ông đã mất trước khi kịp thực hiện những kế hoạch của mình. Và rồi chúng đã biến mất không một lời kể từ khi những người giám hộ chẳng buồn bận tâm để nàng được gặp những hướng dẫn của mình.
Nàng nâng nắp cây đàn lên, gõ ngón tay lên những phím ngà, mỉm cười trước âm thanh chúng phát ra. Bằng cách nào đó, âm nhạc đã khiến buổi sáng của nàng trở nên tươi sáng hơn. Dù rằng những nốt lộn xộn của nàng không thể được gọi là âm nhạc mà không bất kính đến những nhà soạn nhạc vĩ đại, nhưng Caroline cảm thấy khá hơn nhiều trước việc tạo ra một âm thanh nhỏ.
Tất cả những gì nàng cần lúc này để ngày hôm nay tươi sáng hơn với sự thật mà nàng đang đối mặt là khiến căn phòng có thêm chút ánh sáng. Rõ ràng là không có ai đến phòng nhạc này trong sáng nay vì những tấm rèm vẫn được đóng chặt. Hoặc có thể là bình thường cũng chẳng có ai dùng đến căn phòng này, và rèm cửa được đóng để ngăn ánh mặt trời chiếu vào cây đàn. Chưa từng sở hữu riêng cho mình một nhạc cụ, Caroline không chắc liệu quá nhiều ánh sáng có thể gây ra hỏng hóc gì cho cây đàn hay không.
Nàng quyết định rằng dù là nguyên nhân gì đi nữa thì chỉ một buổi sáng bị ánh mắt trời chiếu vào cũng sẽ không gây nguy hại gì quá nhiều, vì thế nàng sải bước về phía cửa sổ và kéo tấm rèm bằng vải gấm hoa sang bên. Thế rồi nàng đưọc thưởng bằng một khung cảnh hoàn hảo và tuyệt vời nhất trên đời.
Hoa hồng. Hàng trăm đóa.
“Mình đã không nhận ra là mình đang ở ngay dưới căn phòng nhỏ của mình,” nàng lẩm bẩm, bắt đầu mở cửa sổ và thò đầu ra ngoài để nhìn lên. Chỗ này hẳn phải có bụi hồng mà nàng đã nhìn thấy từ cửa sổ phòng mình.
Tầm nhìn gần hơn đã chứng minh cho Caroline thấy rằng nàng đã đúng. Những bụi cây bị bỏ hoang và mọc tràn lan một cách khủng khiếp, giống như những gì nàng nhớ được, và nàng thấy một vệt trắng gần ngay tầm với, trông như con chim giấy mà nàng đã gấp. Nàng nhoài người ra xa một chút để có thể nhìn rõ hơn. Hmmm. Chắc nàng có thể với được nó từ bên ngoài.
Vài phút sau, Caroline đã lấy được con chim giấy đồng thời đứng xem xét những bụi hồng từ một phía khác. “Chúng mày cần phải được tỉa tót,” nàng nói to. Ai đó đã từng nói với nàng rằng hoa cũng có thể hiểu những gì con người nói, và nàng luôn ghi nhớ điều này trong lòng. Với một nguời đã từng trải qua cuộc sống cùng những gã giám hộ như nàng thì nói chuyện với những bông hoa chẳng phải là việc gì khó khăn cho lắm. Những bông hoa chắc chắn được xem là dễ thuyết phục hơn nhiều.
Tay nàng chống nạnh, đầu nghiêng sang một bên và quan sát kỹ xung quanh. Ngài Ravenscroft không phải loại người sẽ đá nàng đi đâu đó nếu nàng đang dọn dẹp vườn cho anh ta, phải không nhỉ? Và vị chủ nhà cũng biết rằng khu vườn này cần phải được cải tạo. Ngoài những bụi hồng còn có một cây kim ngân cần phải được tỉa bớt, một hàng rào cần sửa sang lại và một bụi hoa màu tím nàng không biết tên mà nàng đoan chắc rằng trông nó sẽ đáng yêu hơn nếu được tắm trong ánh nắng.
Rõ ràng là khu vườn này cần đến nàng.
Quyết định đã được đưa ra, Caroline hành quân trở lại căn nhà và tự giới thiệu bản thân với người quản gia của gia đình - người mà thú vị làm sao khi không có dù chỉ một chút ngạc nhiên nào trước sự hiện diện của nàng. Bà Mickle khá nhiệt tình với những kế hoạch của Caroline dành cho khu vườn, và đã giúp nàng tìm được một đôi găng tay, một chiếc xẻng cùng một chiếc kéo dài để làm vườn.
Nàng tấn công bụi hồng bằng sự nhiệt tình và hăng hái, cắt ở đây và tỉa ở kia, trò chuyện với chính mình lẫn những bông hoa trong suốt thời gian làm việc.
“Em đây rồi. Em sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều khi không có,” cắt, “cái cành này, và chị chắc chắn là em sẽ khoe sắc rực rỡ hơn khi em mỏng manh đi một chút,” tỉa, “ở chỗ này.”
Tuy nhiên sau một hồi, chiếc kéo dài bắt đầu trở nên nặng nề, Caroline quyết định đặt chúng xuống bãi cỏ trong lúc đào cây có hoa màu tím lên và chuyển nó sang vị trí nhiều nắng hơn. Có vẻ như nàng cần phải đào một cái hố thật cẩn thận cho cái cây trước khi di dời nó, vì thế nàng bắt đầu khảo sát xung quanh, quyết định chọn một vị trí đẹp để có thể quan sát được từ những khung cửa sổ.
Nhưng sau đó nàng lại trông thấy các cây hoa xinh đẹp khác. Chúng nằm rải rác thành những chấm màu hồng và nở bừng rạng rỡ, nhưng lại trông như thể cần nhiều không gian để nở hơn nữa. Khu vườn có thể trở thành một cuộc nổi loạn của những màu sắc nếu ai đó dành thời gian chăm sóc cho chúng đúng cách. “Các em cũng nên được tắm nhiều ánh nắng hơn,” nàng nói. Và vì thế, nàng đào thêm vài cái lỗ. Rồi lại thêm vài cái nữa, với khả năng đo lường khá tốt.
“Phải thế chứ!” Nàng thở ra một hơi hài lòng, đi ngang qua bụi cây màu tím mà ban đầu nàng bị chúng quyến rũ để đào lên.
~*~
Blake đã lên giường với một tâm trạng tồi tệ và tỉnh giấc vào buổi sáng hôm sau với cảm giác thậm chí còn tệ hại hơn. Nếu như anh phải nói điều gì đó về nhiệm vụ cuối cùng với Bộ Chiến tranh thì đó chính là sự thất bại. Một cơn ác mộng. Một thảm họa biết đi có đôi mắt xanh ngọc trong biếc.
Tại sao thằng con ngu ngốc của Prewitt lại chọn đêm đó để tấn công Caroline Trent cơ chứ? Tại sao nàng lại chạy trốn vào chính cái đêm mà anh đang mong chờ sự xuất hiện của Carlotta De Leon hơn bao giờ hết? Và điều tồi tệ hơn cả là làm thế quái nào để anh có thể tập trung vào việc lôi Oliver Prewitt ra công lý với sự có mặt của nàng ngay trước mũi.
Nàng là một cám dỗ triền miên, một lời nhắc nhở về những điều anh đã bị đánh cắp. Là niềm vui, sự ngây thơ, niềm lạc quan yêu đời và tất cả những gì đã thiếu vắng trong trái tim anh từ rất lâu, rất lâu rồi. Chính xác thì là kể từ khi Marabelle bị giết. Toàn bộ khung cảnh đẫm máu đó như để chứng minh cho sự hiện diện của một quyền lực cao hơn - người mà mục đích duy nhất chỉ là khiến Blake Ravenscroft hoàn toàn và không thể thoát được việc phát điên.
Blake bước ra khỏi phòng ngủ với khuôn mặt u ám.
“Tôi có thể thấy cậu mới vui vẻ làm sao!”
Anh ngước lên và trông thấy James đang đứng ở cuối hành lang. “Có phải cậu đang ẩn nấp trong cái góc tối thui đấy chỉ để chờ đợi được chế giễu tôi hay không?” anh gầm gừ.
James cười lớn. “Tôi có đầy người quan trọng hơn cậu nhiều để mà chế giễu, Ravenscroft. Tôi chỉ đang trên đường xuống dùng bữa sáng mà thôi.”
“Tôi đã suy nghĩ về cô ta.”
“Tôi không ngạc nhiên chút nào về chuyện này.”
“Cậu có ý quái quỷ gì khi nói thế?”
James nhún vai, vẻ mặt còn hơn cả vô tội.
Blake ấn mạnh tay lên vai bạn mình. “Nói,” anh ra lệnh.
“Chỉ là,” James trả lời, gạt tay Blake khỏi vai, “Ánh mắt cậu lúc nào cũng hướng đến cô nàng mà thôi.”
“Đừng có ngu ngốc như thế!”
“Tôi sở hữu rất nhiều những đức tính và tiêu chuẩn tồi tệ, nhưng ngu ngốc không bao giờ được phép nằm trong số đó.”
“Cậu điên rồi!”
James lờ tịt đi câu nói của Blake mà đáp lời, “Nàng ta có vẻ tử tế. Có lẽ cậu nên 'tìm hiểu' về cô nàng nhiều hơn một chút.”
Cơn giận dữ trong Blake dâng lên. “Cô ta không phải loại mà ai đó có thể 'tìm hiểu' nhiều hơn một chút,” anh gầm lên, giễu cợt ở hai từ cuối cùng. “Cô Trent là một quý cô đấy.”
“Tôi chưa bao giờ nói rằng cô ấy không phải một quý cô. Blake của tôi ơi, cậu nghĩ tôi đang ám chỉ cái gì thế?”
“Riverdale,” Blake cảnh cáo.
James chỉ xua tay. “Tôi chỉ đang nghĩ rằng lần cuối cùng cậu ve vãn phụ nữ cũng đã khá lâu rồi, và thuận tiện là cô nàng lại đang ở ngay tại đây, tại trang viên Seacrest...”
“Tôi không có chút hứng thú lãng mạn nào với Caroline,” Blake đáp lời. “Và kể cả là có đi chăng nữa, cậu thừa biết là tôi sẽ không bao giờ kết hôn.”
“Không bao giờ là một từ rất nặng nề đấy. Thậm chí ngay cả tôi còn chẳng chạy loăng quăng và tuyên bố là mình sẽ không bao giờ kết hôn, anh bạn ạ, và Chúa biết là tôi có nhiều lý do để lẩn tránh việc đó hơn cậu nhiều.”
“Đừng có khơi mào mọi chuyện, Riverdale,” Blake lại cảnh cáo.
James nhìn thẳng vào mắt bạn mình. “Marabelle đã chết rồi.”
“Cậu nghĩ tôi không biết sao? Cậu cho rằng tôi không nhớ điều đó trong mỗi một ngày đẫm máu của cuộc đời mình hay sao?”
“Có lẽ đã đến lúc cậu thôi nhớ đến điều đó mỗi ngày. Đã năm năm trôi qua rồi, Blake. Gần sáu năm. Hãy thôi làm những việc để đền bù cho một tội ác mà cậu không hề dính dáng gì vào đi.”
“Không dính dáng cái chết tiệt gì chứ! Lẽ ra tôi nên ngăn cản cô ấy. Tôi đã biết rằng chuyện đó nguy hiểm thế nào. Tôi đã biết rằng cô ấy không nên...”
“Marabelle có suy nghĩ riêng của cô ấy,” James nói bằng giọng dịu dàng đến kinh ngạc. “Cậu không thể ngăn nổi cô ấy. Cô ấy đã tự có những quyết định riêng. Cô ấy luôn luôn là như thế.”
“Tôi đã thề sẽ bảo vệ cô ấy,” Blake nhỏ giọng.
“Khi nào?” James hỏi một cách khiếm nhã. “Tôi không nhớ là đã tham dự vào đám cưới giữa hai người các cậu.”
Trong tích tắc, Blake đã ghim chặt James vào tường. “Marabelle là vị hôn thê của tôi,” anh bật ra những tiếng rên rỉ. “Tôi đã tự nhủ với bản thân rằng mình sẽ bảo vệ cô ấy, và quan điểm của tôi là lời thề đó còn nhiều ràng buộc hơn bất cứ một lời tuyên thệ trước Chúa và tổ quốc nào khác.”
“Marabelle không ở đây. Mà là Caroline.”
Blake đột ngột mặc kệ lời nói của James. “Chúa giúp chúng ta.”
“Chúng ta phải giữ cô ấy lại trang viên Seacrest cho đến khi cô ấy không còn dưới quyền giám hộ của Prewitt,” James nói, xoa hai vai nơi bị Blake chộp lấy. “Đó là điều tối thiểu chúng ta có thể làm sau khi cô ấy bị cậu bắt cóc và trói vào thành giường. Trói vào thành giường, há? Lẽ ra tôi nên thích thú khi thấy điều đó mới đúng.”
Blake trừng mắt nhìn James với vẻ tàn bạo đến mức có thể hạ gục một con hổ.
“Và bên cạnh đó,” James thêm vào, “Cô nàng rất có thể sẽ hữu ích cho chúng ta.”
“Tôi không muốn lợi dụng phụ nữ. Lần cuối cùng chúng ta làm điều đó dưới danh nghĩa của Bộ Chiến tranh, cô ta sẽ kết thúc bằng cái chết.”
“Lạy Chúa, Ravenscroft, điều gì sẽ xảy đến với cô ấy ở đây, trong trang viên Seacrest này? Chẳng ai biết nơi cô ấy đang ở, và cũng chẳng phải là như thể chúng ta sẽ giao nhiệm vụ cho cô ấy. Cô ấy sẽ ổn. Chắc chắn sẽ an toàn hơn là việc chúng ta đuổi cô ấy đi và để cô ấy tự lo lấy thân mình.”
“Cô ta sẽ lo liệu mọi việc tốt hơn nếu như tôi và cậu tống khứ cô ta cho một trong số những người họ hàng nhà tôi,” Blake càu nhàu.
“Ồ, và cậu định sẽ giải thích chuyện đó ra sao? Ai đó sẽ bắt đầu tự hỏi làm thế nào mà cậu lại dính dáng đến người dưới quyền giám hộ của Prewitt được cơ chứ, và rồi bất cứ hy vọng nào mà chúng ta đang có trong việc khám phá những bí mật của gã sẽ bị phá hủy đến tan tành.”
Blake càu nhàu trong cơn tức giận. James nói đúng. Anh không thể để mối liên quan của mình với Caroline Trent bị lộ ra ngoài. Nếu muốn bảo vệ nàng khỏi Prewitt, anh phải làm điều đó ở đây, tại trang viên Seacrest này. Chỉ có thể là như thế hoặc là đuổi nàng đi. Anh rùng mình khi nghĩ đến những gì có thể xảy đến với nàng, một thân một mình đơn độc trên những con phố ở Portsmouth - nơi nàng đang trên đường chạy trốn cho đến khi anh tóm được nàng. Một thành phố cảng gai góc, đầy những thủy thủ chắc chắn không phải là nơi an toàn nhất đối với một cô gái trẻ.
“Tôi có thể thấy là cậu đã thừa nhận quan điểm của tôi,” James nói.
Blake gật đầu cộc lốc.
“Rất tốt. Vậy thì... chúng ta có thể dùng bữa sáng được rồi chứ? Tôi bắt đầu thấy mình đang chết đói khi nghĩ đến món trứng ốp lết của bà Mickle rồi đấy. Chúng ta có thể thảo luận những gì cần làm với vị khách dễ thương của mình trong bữa ăn.”
Blake để James dẫn đường xuống cầu thang, nhưng khi đến tầng trệt, họ không hề thấy bóng dáng của Caroline.
“Cậu có nghĩ cô nàng vẫn đang ngủ hay không?” James hỏi. “Tôi cho là cô ta chắc phải mệt chết đi được sau những thử thách mà cô ta phải trải qua.”
“Đấy không phải thử thách.”
“Đối với cậu thì có lẽ thế. Cô gái tội nghiệp đã bị bắt cóc.”
“‘Cô gái tội nghiệp’, như cái cách ngọt ngào cậu đã gọi cô ta, khiến đầu óc tôi quay mòng mòng trong suốt mẩy ngày liền đấy. Nếu có ai đó phải chịu đựng một thử thách,” Blake nói chắc nịch, “Thì hẳn phải là tôi.”
Khi họ vẫn đang thảo luận về sự vắng mặt của Caroline, bà Mickle liền hối hả chạy vào phòng với một đĩa trứng ốp lết. Bà mỉm cười và nói, “Ồ, ngài đây rồi, ngài Ravenscroft. Tôi đã gặp vị khách mới của ngài.”
“Cô ta đã ở đây ư?”
“Thật là một cô gái đáng yêu. Rất lịch sự!”
“Caroline á?”
“Thật tốt khi được gặp một người trẻ tuổi với tính cách ngọt ngào đến thế. Rõ ràng là cô ấy đã được dạy dỗ cách cư xử một cách cẩn thận.”
Blake chỉ nhíu mày. “Quý cô Trent đã được nuôi dạy bởi những con sói đấy.”
Bà Mickle đánh rơi những quả trứng. “Sao cơ?”
Blake nhắm nghiền mắt, làm bất cứ điều gì để không phải nhìn thấy lòng đỏ của những quả trứng bám đầy trên đôi giày đã được đánh xi một cách tuyệt hảo của mình. “Bà Mickle, ý tôi là cô ta cũng có thể đã được nuôi dạy bởi những con sói được mang đến dưới danh nghĩa người giám hộ.”
Cho đến lúc đó, người quản gia đã quỳ trên sàn nhà cùng một chiếc khăn ăn bằng vải, cố lau cho sạch đống hỗn độn mà mình đã gây ra. “Ồ, thế nhưng lại là một cô gái tội nghiệp,” bà nói với vẻ quan tâm thấy rõ. “Tôi không biết rằng cô ấy lại có một tuổi thơ khó khăn đến thế. Tôi sẽ phải chuẩn bị cho cô ấy một cái bánh pudding đặc biệt cho buổi tối hôm nay thôi.”
Blake há hốc miệng kinh ngạc khi cố nhớ lại lần cuối cùng bà Mickle đã làm điều đó cho mình.
James, người đang cười tủm tỉm một mình bên ngưỡng cửa, tiến về phía trước và hỏi, “Bà có biết cô ấy đi đâu không, bà Mickle?”
“Tôi tin là cô ấy đang làm việc ngoài vườn. Cô ấy mang theo khá nhiều dụng cụ.”
“Dụng cụ ư? Dụng cụ gì?”
Tâm trí Blake hiện lên một loạt hình ảnh khủng khiếp về những bụi cây bị tỉa nham nhở và những cái cây bị tấn công một cách bạo tàn. “Cô ta tìm được mấy cái dụng cụ đấy ở đâu thế?”
“Tôi đã đưa chúng cho cô ấy.”
Blake quay gót bước ra ngoài. “Chúa phù hộ chúng con.”
Anh đã không chuẩn bị tinh thần cho những gì mình nhìn thấy.
Những cái hố.
Những cái hố to, trống toác xuất hiện trên bãi cỏ nguyên sơ trước đây của anh. Hoặc ít nhất anh đã tưởng rằng chúng hoang sơ. Thật sự thì anh cũng chưa từng chú ý đến chúng. Nhưng anh BIẾT chắc chắn rằng chúng không có dáng vẻ như bây giờ, với những bãi đất màu nâu nằm rải rác trên cỏ. Anh không thấy Caroline, nhưng biết nàng phải ở đâu đó quanh đây.
“Cô làm cái quái gì thế này?” Anh gầm lên.
Một cái đầu nhô ra phía sau cái cây. “Ngài Ravenscroft?”
“Cô đang làm gì thế? Đây đúng là một thảm họa. Và cậu,” anh nói với James - người đã không gây bất cứ một tiếng động nào, “Ngừng ngay nụ cười của cậu lại.”
Caroline xuất hiện từ sau cái cây, váy nàng bám đầy những vết bẩn. “Tôi đang sửa sang lại khu vườn cho ngài.”
“Cô đang sửa... cô đang cái gì cơ? Cái đống này chẳng có chút nào giống như cô đang sửa sang lại cho tôi.”
“Cho đến khi tôi hoản thành công việc của mình thì nó sẽ trông không đẹp mắt cho lắm, nhưng khi tôi đã...”
“Công việc của cô ư? Tất cả những gì tôi thấy là cả tá lỗ.”
“Hai tá.”
“Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không nói như thế đâu,” James đứng từ xa với một khoảng cách đủ an toàn để buông lời bình luận.
Caroline cắm chiếc xẻng xuống đám đất bẩn và dựa vào nó khi đáp trả Blake, “Một khi ngài chịu nghe lời giải thích của tôi, tôi đảm bảo là ngài sẽ hiểu...”
“Tôi không hiểu gì cả!”
“Đúng thế,” nàng thở dài. “Đàn ông thường chẳng hiểu.”
Blake bắt đầu nhìn một lượt quanh khu vườn, đầu anh quay điên cuồng từ bên này sang bên khác trong nỗ lực đánh giá tổng thiệt hại. “Tôi sẽ phải mời một chuyên gia từ London đến để khắc phục hậu quả mà cô đã gây ra mất thôi. Chúa lòng lành ơi, đúng là đồ đàn bà, cô đang khiến tôi mất trắng một khoản kinh khủng đấy.”
“Đừng có ngốc thế!” nàng trả lời. “Toàn bộ những cái hố này sẽ được lấp lại trước buổi tối. Tôi chỉ đang cố dời những cây hoa đến vị trí có nhiều ánh nắng hơn thôi. Chúng sẽ tươi tốt hơn nhiều. Tất nhiên là ngoại trừ những bệnh nhân đằng kia,” nàng thêm vào, chỉ tay đến những bông hoa xinh đẹp màu trắng và hồng được trồng ngay cạnh ngôi nhà. “Chúng thích hợp với bóng râm hơn.”
“Tôi nói này, Ravenscroft,” James lên tiếng, “Có lẽ cậu buộc phải để cô ấy tiếp tục thôi.”
“Chúng hứng quá nhiều nắng,” Caroline giải thích. “Những chồi non sẽ bị đốt cháy trước khi có cơ hội nở rộ.”
James quay sang Blake. “Nghe như thể cô ấy biết mình đang làm gì.”
“Tôi không quan tâm liệu cô ta có tấm bằng tiến sĩ vĩ đại chết tiệt nào trong nghề làm vườn hay không. Cô ta không có quyền phá tan hoang khu vườn của tôi.”
Caroline chống bàn tay còn tự do của nàng lên hông. Nàng đang bắt đầu cảm thấy một chút giận dữ với thái độ của anh. “Trông không có vẻ gì là anh thèm để mắt đến khu vườn trước khi tôi bắt đầu công việc của mình ở đây.”
“Và tại sao cô lại nghĩ như thể?”
“Bất cứ ai chỉ cần có một tí ý thức làm vườn đều sẽ phải kinh hoàng khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của những bụi hồng của ngài,” nàng chế giễu, “và những hàng rào thì cần phải được xén bớt.”
“Cô không được chạm vào những hàng rào của tôi,” anh cảnh cáo.
“Tôi không có kế hoạch sửa sang gì cho bọn chúng. Dù sao thì chúng đã mọc cao đến mức tôi không đủ khả năng để có thể với đến ngọn. Tôi sẽ yêu cầu anh làm điều đó.”
Blake quay sang James. “Có phải tôi đã thực sự đồng ý để cho cô ta ở lại đây không?”
James gật đầu.
“Chết tiệt!”
“Tôi chỉ đang cố gắng giúp đỡ,” nàng nói, hiên ngang trước những lời lăng mạ của anh dành cho nàng.
Anh há hốc miệng nhìn nàng, sau đó lại há hốc miệng nhìn những chiếc hố.
“Giúp đỡ ư?”
“Tôi nghĩ rằng sẽ thật lịch sự để làm gì đó hữa ích cho anh khi tôi ở lại đây.”
“Làm gì đó hữu ích cho tôi ư? Sau vụ thiệt hại này, cô sẽ tốn những mười năm để có thể làm giúp tôi những chuyện hữu ích đấy.”
Caroline cố giữ bình tĩnh. Trên thực tế, nàng còn thầm chúc mừng bản thân khi vẫn giữ được điềm tĩnh và vẻ mặt tươi cười khi đối diện với cơn giận dữ của anh.
Nhưng không lâu hơn được nữa.
“Ngài,” nàng bùng nổ, hầu như không cưỡng lại được thôi thúc muốn táng cái xẻng vào người anh, “là kẻ thô lỗ và bất lịch sự nhất trong lịch sử loài người!”
Anh nhíu mày. “Chắc chắn là cô có thể chửi bới tốt hơn như thế.”
“Tôi có thể,” nàng gầm gừ, “nhưng tôi đang có một người bạn lịch sự ở đây.”
“Cô không định nói tới Riverdale đó chứ?” Blake hỏi kèm theo một tiếng cười lớn khi hất đầu về phía người bạn đang cười toe toét. “Cậu ta là người kém lịch sự nhất mà tôi từng biết.”
“Tuy nhiên,” vị hầu tước cắt ngang. “Tôi sẽ phải đồng ý với quý cô đây trong việc đánh giá về nhân phẩm của cậu, Ravenscroft.” Anh ta quay sang Caroline. “Cậu ta là một tên vũ phu.”
“Chúa cứu tôi khỏi hai người,” Blake lẩm bẩm.
“Điều tối thiểu mà ngài có thể làm,” Caroline khịt mũi nói, “là cảm ơn tôi.”
“Cảm ơn!?”
“Không có gì,” nàng nói nhanh. “Giờ thì các ngài có muốn giúp tôi di chuyển những đám cây này sang vị trí mới không?”
“Không.”
Jame tiến về phía trước. “Tôi sẵn lòng.”
“Ngài quá tốt bụng, thưa ngài,” nàng trả lời với một nụ cười tỏa nắng.
Blake cau mày nhìn bạn mình. “Chúng ta còn có việc phải làm, Riverdale.”
“Có sao?”
“Việc quan trọng,” Blake thực sự gầm lên.
“Có chuyện gì quan trọng hơn việc phụ giúp một quý cô khi nàng đang phải làm việc dưới cái nắng gay gắt cơ chứ?”
Caroline quay sang Blake với một nụ cười đầy ẩn ý và ánh mắt tinh nghịch. “Đúng thế, thưa ngài Ravenscroft, còn gì có thể quan trọng được hơn cơ chứ?”
Blake nhìn chằm chằm nàng trong nỗi hoài nghi tột độ. Nàng là khách trong nhà anh - một vị khách! Và nàng không chỉ đang xới tung khu vườn của anh lên mà còn la mắng anh giống như la mắng một học sinh cứng đầu. Còn Riverdale, người được coi là bạn thân nhất của anh, lại đang đứng về phía nàng, và cười như một gã ngốc.
“Tôi phát điên rồi,” anh lẩm bẩm. “Tôi điên mất rồi, hoặc là các người điên rồi, hoặc là, có lẽ là cả thế giới này đều điên hết rồi.”
“Tôi bỏ phiếu cho cậu,” James đùa. “Tôi khá tỉnh táo, và Quý cô Trent thì hoàn toàn không có dấu hiệu xáo trộn nào.”
“Thật không thể tin nổi điều này. Tôi thật không tin nổi điều này.” Blake vung tay khi sải bước rời đi. “Đào hết cả khu vườn đi! Thêm một cái cánh mới cho ngôi nhà này đi! Tôi thì quan trọng gì chứ? Tôi chỉ là người sở hữu cái nơi này thôi.”
Caroline quay sang James với vẻ quan tâm khi Blake biến mất sau lối rẽ. “Anh đoán xem ngài ấy sẽ tức giận đến thế nào nhỉ?”
“Thước đo từ 1 đến 10 ư?”
“À thì... nếu như anh cho rằng tâm trạng của ngài ấy phù hợp với chuẩn mực đó.”
“Không đâu.”
Nàng khẽ cắn môi dưới. “Tôi sợ điều đó.”
“Nhưng tôi có lo lắng gì đâu,” James trả lời cùng một cái xua tay trấn an nàng. “Cậu ấy sẽ quay lại thôi. Ravenscroft không phải dạng người có thể để cuộc sống của cậu ta bị gián đoạn. Cậu ta có chút gắt gỏng nhưng không phải là người không hiểu lý lẽ.”
“Anh chắc chứ?”
James nhìn nhận câu hỏi của nàng như một sự khoa trương quá mức và lấy chiếc xẻng khỏi tay Caroline. “Giờ thì,” anh ta nói, “Cho tôi biết mình phải làm gì đây.”
Caroline hướng dẫn anh ta đào quanh khóm hoa màu tím và quỳ xuống để theo dõi công việc của anh. “Chú ý đừng làm đứt những chiếc rễ nhé,” nàng dặn. Sau đó nói tiếp, “Anh cho là tại sao ngài ấy lúc nào cũng tức giận với tôi như thế chứ?”
James không trả lời nàng suốt một lúc lâu, chiếc xẻng nằm yên trong tay anh ta rõ ràng cho thấy anh ta đang suy nghĩ phải trả lời câu hỏi của nàng như thế nào. “Cậu ta không phải là nổi giận với cô,” cuối cùng anh ta cũng cất lời.
Nàng buông một tiếng cười nhỏ. “Rõ ràng là lúc này chúng ta đang không cùng nói về một người đúng không.”
“Ý tôi chính là như thế. Cậu ta không phải đang nổi giận với cô.” Anh ta giẫm lên cạnh của chiếc xẻng để ấn sâu nó xuống đất hơn. “Cậu ta là đang lo sợ về cô.”
Caroline bắt đầu ho sặc sụa đến mức James buộc phải vỗ lên lưng nàng. Khi lấy lại bình tĩnh, nàng nói, “Anh có thể lặp lại những gì mình vừa nói được không?”
Một sự im lặng kéo dài giữa bọn họ, sau đó James trả lời, “Cậu ta đã từng đính hôn.”
“Tôi biết.”
“Cô có biết chuyện gì đã xảy ra sau đó không?”
Nàng lắc đầu. “Tôi chỉ biết rằng cô ấy đã mất.”
“Blake yêu cô ấy còn nhiều hơn chính cuộc sống của cậu ta.”
Caroline nuốt xuống, cảm thật kinh ngạc trước nỗi đau đớn đang đè nặng trong tim nàng trước những gì James nói.
“Họ đã ở bên nhau rất rất lâu,” anh ta tiếp tục. “Họ cũng cùng làm việc cho Bộ Chiến tranh.”
“Ôi, không,” nàng nói, tay giơ lên bịt chặt miệng.
“Marabelle bị một tên phản gián sát hại. Cô ấy đang đảm nhận thay nhiệm vụ của Blake lúc đó dù cậu ta đã phản đối đến cùng.” James dừng lại một chút để lau mồ hôi trên trán. “Cậu ta đã cấm cô ấy đi, cấm tuyệt đối, nhưng cô ấy không phải kiểu người biết lắng nghe những tối hậu thư. Cô ấy chỉ bật cười và nói với cậu ta rằng họ sẽ gặp lại nhau và buổi tối.”
Caroline tiếp tục nuốt nước miếng, nhưng hành động đó chẳng giúp nàng giảm cơn đau trong cổ họng là bao. “Ít nhất thì gia đình Marabelle cũng được an ủi chút ít rằng cô ấy đã hy sinh vì tổ quốc,” nàng nói.
James lắc đầu. “Họ không biết điều đó. Họ được thông báo rằng... tất cả mọi người đều được thông báo rằng... Marabelle chết trong một tai nạn săn bắn.”
“Tôi… Tôi không biết nên nói gì nữa.”
“Chẳng có gì để nói hoặc làm ở đây cả. Đó chính là vấn đề.” James nhìn đi nơi khác một lúc, mắt anh ta tập trung vào một số điểm nơi đường chân trời, rồi hỏi, “Cô có nhớ tôi từng nói với cô rằng cô khiến tôi nhớ đến một người hay không?”
“Vâng,” Caroline đáp chậm rãi, vẻ kinh hoàng hiển hiện trong ánh mắt nàng. “Ôi, không... không phải là cô ấy.”
James gật đầu. “Tôi không chắc chắn là tại sao, nhưng cô thực sự khiến tôi liên tưởng đến cô ấy.”
Nàng cắn môi và nhìn chằm chằm xuống chân mình. Chúa ơi, đó là lý do tại sao Blake lại hôn nàng ư? Chỉ bởi vì bằng cách nào đó, nàng khiến anh nhớ lại vị hôn thê đã qua đời của mình ư? Đột nhiên nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé và vô giá trị. Và rất phiền phức.
“Thực sự là chẳng có gì đâu,” James nói, rõ ràng quan tâm tới biểu hiện không vui vẻ gì của nàng.
“Tôi sẽ không bao giờ mạo hiểm cuộc sống của mình như thế,” Caroline nói chắc nịch. “Không kể cả khi tôi có một ai đó để yêu.” Nàng nuốt xuống. “Không kể cả khi có ai đó yêu tôi.”
James chạm vào tay nàng. “Cô đã rất cô đơn trong những năm tháng vừa qua, phải không?”
Nhưng Caroline không sẵn sàng cho những bình luận đầy thông cảm. “Điều gì đã xảy ra với Blake thế?” nàng hỏi. “Sau khi cô ấy chết.”
“Cậu ta chết lặng. Say xỉn liên tiếp ba tháng. Cậu ta kết tội chính mình.”
“Vâng, tôi chắc chắn là ngài ấy sẽ như thế. Ngài ấy là kiểu người luôn chịu trách nhiệm về mọi người, đúng không?”
James gật đầu.
“Nhưng chắc chắn là lúc này, ngài ấy đã nhận ra rằng đó không phải là lỗi của ngài ấy.”
“Trong đầu cậu ta thì... có lẽ… nhưng không phải là trong tim cậu ta.”
Lại một sự im lặng kéo dài giữa hai người khi họ cùng nhìn chằm chằm vào mặt đất. Cuối cùng, khi Caroline cất lời, giọng nàng yếu đuối và ngập ngừng đầy miễn cưỡng, “Anh có thực sự cho rằng ngài ấy nghĩ tôi giống với Marabelle hay không?”
James lắc đầu. “Không. Và vẻ bề ngoài của cô cũng không. Trên thực tế, Marabelle có mái tóc màu vàng và một đôi mắt màu xanh nhạt, và...”
“Vậy tại sao anh lại nói...”
“Bởi vì tôi rất hiếm khi gặp một phụ nữ nghị lực như cô.” Khi Caroline không nói lời nào, James cười toe toét và thêm vào, “Nhân tiện thì đó là một lời khen ngợi đấy.”
Môi nàng vặn xoắn thành điệu bộ nửa như nhăn mặt, nửa như cười.
“Cảm ơn anh. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao ngài ấy lại cứ như một con quái vật vậy.”
“Hãy xem xét đến tình hình từ góc nhìn của cậu ta. Đầu tiên, cậu ta nghĩ cô là một điệp viên phản gián - ả đàn bà chết tiệt đã gây ra cái chết của Marabelle. Sau đó cậu ta lại phát hiện ra rằng mình đang ở vị trí là người bảo vệ cô - vị trí nhắc cậu ta nhớ đến vị hôn thê của mình đã chết như thế nào.”
“Nhưng ngài ấy không phải là người khiến cô ấy thất bại cơ mà!”
“Dĩ nhiên là thế,” James nói. “Nhưng cậu ta không biết điều đó đâu. Hơn nữa, rõ ràng là cậu ta còn phát hiện ra rằng mình bị cô thu hút quá nhiều.”
Caroline đỏ mặt và ngay lập tức nổi giận với chính mình vì đã để điều đó xảy ra.
“Tôi cho rằng đó là,” James tiếp tục, “những gì khiến cậu ta sợ nhất. Giả sử trường hợp tồi tệ nhất là cậu ta yêu cô thì sao?”
Caroline không hề cho rằng đó là điều tồi tệ nhất trên thế giới, nhưng nàng giữ suy nghĩ đó lại cho riêng mình.
“Thậm chí cô có thể đếm được có bao nhiêu cách mà cậu ta nghĩ rằng mình đang phản bội Marabelle hay không? Cậu ta sẽ không bao giờ có thể sống tiếp được nữa.”
Nàng không biết phải đáp trả lại James ra sao, vì thế chỉ có thể giơ tay về phía một chiếc hố trên mặt đất và nói “Đặt khóm cây vào đây.”
James gật đầu. “Cô sẽ không kể cho cậu ta những gì chúng ta đã nói hôm nay chứ?”
“Tất nhiên là không rồi.”
“Tốt.” Sau đó anh ta bắt đầu thực hiện những gì Caroline yêu cầu.