I know every book of mine by its smell, and I have but to put my nose between the pages to be reminded of all sorts of things.

George Robert Gissing

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Thu Dung
Thể loại: Tiểu Thuyết
Upload bìa: Thanh Tâm Trần
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7387 / 27
Cập nhật: 2015-05-24 22:31:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ời bệnh viện trở về, Thư Thư như người mất hồn:
Cô được Thạch Hải đưa về nhà, ông Thành Phú lo lắng nhìn con gái giọng hơi nghiêm khắc:
- Có phải con nhịn đói mấy hôm nav nên xửy ra cơ sự.
Thư Thư cúi đầu im lặng. Thạch Hải lên tiếng bênh vực cô:
- Thưa bác, Thư Thư quen mè nheo từ nhỏ. Chỉ vì giận cháu không đưa cô ấy đi chơi nên bỏ ăn mấy ngày. Việc này có lỗi của cháu. Xin bác đừng trách cô ấy.
Bà Thư Trâm biết Thạch Hải bao che cho Thư Thư. Lúc nào Thạch Hải lại chẳng nhận lỗi thay cho con bé. Bà mông lung nhận ra tình cảm của Thạch Hải đối với Thư Thư và Thư Thư cố tình lạnh nhạt với anh.
- Thư Thư, Thạch Hải đâu có rong chơi vô tích sự như lúc còn bé con giận anh kỳ cục vậy.
Thư Thư chớp mắt liếc nhìn anh. Hình ảnh lúc bé anh và cô bên nhau vụt hiện về trong ký ức. Có hôm cô đùa anh bằng cách xô ngã anh xuống nước rồi đứng cười. Thạch Hải vẫn không giận.
- Bác ơi, cháu xin phép bác cho cháu đưa Thư Thư đi đạo một vòng được không ạ.
Ông Thành Phú nhìn theo Thư heo hắt bảo:
- Mới xuất viện ngỉ ngơi đi, chiều khỏe rồi muốn đi đâu cũng được.
Ông quay sang Thạch Hải vui vẻ bảo:
- Cháu cứ chiều nó mãi, nó sinh hu bác băt đền cháu đấy nhé.
Thạch Hải chỉ cười, có vẻ xuy tư khó hiểu:
- Dạ cháu biết. À bác cho chi Lan nấu món ăn ngon bổ dưỡng cho Thư Thư bác sĩ bảo...
Thư Thư chết điếng nhìn anh. Thạch Hải xúc động với cái nhìn của cô:
- Anh...
Ông Thành Phú động viên anh:
- Bác sĩ bảo sao hả? Ba có quen với ông bác sĩ Hoàng, có thể nhờ ông ấy tư vấn cho con.
Thư Thư lắc đầu ngay:
- Con không có gì mà. Không cần đâu:
Thạch Hải cứu cô lần nữa:
- Bác sĩ bao cô ấy suy nhược cơ thể cần bồi dưỡng để lâu không tốt.
Bà Thư Trâm nhận ra vẻ khác lạ của Thư Thư Bà muốn hỏi riêng con nên nhẹ nhàng nói với ông Thành Phú:
- Được rồi, mình và Thạch Hải lo công việc của công ty đi, chuyện Thư Thư để tôi sắp xếp.
- Thạch Hải, bao giờ cháu trở về đảo. Bác trai và Thư Thư làm phiền cháu quá. Bác xin lỗi nha!
Thạch Hải cúi đầu trong suy nghĩ:
- Có lẽ nay mai cháu sẽ về đảo bác ạ.
Thư Thư nhíu mày. Cô giật thót khi nghĩ đến việc Thạch Hải trở về đảo. Bây giờ mọi việc đều nhờ anh sắp xếp, suy nghĩ ra đi mặc cô thì Thư Thư lại nghĩ đến một bờ sông một bến nước. Cô chẳng thiết sống nữa. Lòng cô không chút vững vàng chao đảo.
Thư Thư bước đi lên phòng một cách chậm chạp như người sắp chết. Thạch Hải lo lắng chạy theo đỡ lấy cô trước đôi mắt ngạc nhiên của hai ông bà Thành Phú.
Ông Thành Phú nheo mắt nghĩ ngợi. Hình ảnh người lái tàu dũng cảm đưa những chuyến hàng cập bến an toàn lại hiện về trong ông:
Cha của Thạch Hải rồi đến anh. Càng lớn Thạch Hải càng giống cha anh như đúc, trung thành, sống tốt có kinh nghiệm, đầy tài năng rất tiếc anh còn nghèo.
- Mình đang nghĩ gì vậy?
- Tôi nghĩ đến Thạch Hải.
- Chuyện bình nghiệp ở đảo làm sao khá nổi. Hay là mình khuyên Thạch Hải về đây tìm một công việc thích hợp hơn. Tôi áy náy khi Thạch Hải quay về đảo lắm.
Bà Thư Trâm cười nhân hậu:
- Ông có đôi mắt kinh nghiệm nhìn người thì cứ chọn. Tôi đâu biết ý ông.
Còn việc chọn rể cho con thì...
- Bà định nhắc chuyện Quí thịnh phải không? Tôi không phải không thấy ý đồ của hắn. Nhưng tình trạng cá lớn nuốt cá bé trong thương trường thường xuyên xảy ra. Tôi muốn ngồi lên ai ngờ...
Bà liếc xéo ông:
- Nên định gả bán con gái. Ông thiệt là một chút nữa gây tại họa.
Thư Thự còn giận tôi hả?
- Hỏng giận ông thì giận ai. Mình tưởng Thạch Hải nói thật hả bênh vực cho mình đấy.
- Cho tôi? Thạch Hải này thiệt là.
Ông Thành phú lại miên man suy nghĩ về anh. Phải chi... nhưng, ông gạt ngang ý nghĩ ra ngoài. Bà Thư Trâm chỉ thở dài bà lại nghĩ đến Thư Thư, cô con gái đáng yêu luôn bà luôn nhọc lòng, Buổi chiều Thạch Hải đến rước Thư Thư đi chơi. Vừa đến cầu thang anh nghe tiếng bà Thư Trâm khóc nấc lên trong phòng:
- Thư Thư ơi, sao con dại dột như vậy hả?
- Con khổ lắm mẹ ơi.
- Ai làm con khổ hả?
- Con không thể nói và mẹ không biết đâu.
- Con phải con muốn hại mẹ chết không? Cha con sẽ đuổi mẹ con ta ra khỏi nhà nếu con không chịu nói.
- Con không để cha mẹ đau khó xử đâu.
Thư Thư chợt cương quyết:
Bà Thư Trâm đau khổ hơn níu lấy Thư Thư:
- Con định chết hả? Không, mẹ không để mất con đâu Thư Thư.
Thư Thư buông thỏng:
- Con biết giải quyết thế nào đây khi con người ấy và con bặt tin nhau.
- Thằng đó ở đâu tốt không? Dù ở nơi nào mẹ cũng tìm ra buộc nó cưới con.
Thì ra bà Thư Trâm đã biết Thư Thư có thai. Thạch Hải đi tìm Thư Thư nghe như thế anh đứng lại bên ngoài nhìn xuống phố lơ đãng. Hình ảnh một mái ấm gia đình hiện hiện trong tâm trí anh. Anh mơ ước khát khao. Anh tự hỏi lòng mình anh yêu Thư Thư bằng trái tim hay lý trí.
Lúc đầu anh cũng bị choáng ngợp khi bắt gặp lại cô bạn nhỏ giờ đây đẹp khả ái vô cùng. Anh yêu cô bằng mắt như chàng trai khác như vậy toàn do giác quan chứ phải anh yêu Thư Thư xuất phát từ trái tim và lý trí.
Rồi những ngày trên đảo, anh ghen buồn khi Đăng Triều đến với cô. Đăng Triều... quả khốn mà anh chưa từng gặp trên đời. Anh đã an ủi yêu thương cô bằng trái tim chân thật. Và họ lại đến với nhau khi anh trở về đây giúp gia đình Thư Thư. Kết quả một mần non đang hình thành trong Thư Thư.
Bà Thư Trâm. Đang đau khổ vì con gái. Ông Thành Phú sẽ xấu hổ khi chuyện này lan ra ngoài. Anh giận Thư Thư anh chẳng thể trách cô Tình yêu vốn như vậy mà.
Thạch Hải giật thót người khi nghĩ đến những gì mình phân tích. Mình đang làm gì vậy, lừa dối,mình ư? Trong anh vẫn còn mãi tình yêu đối với Thư Thư dù cô chẳng dành chút gì cho anh.
Thạch Hải nghĩ đến giây phút Thư Thư phải chịu đựng dau khổ khi bị mẹ buộc với đứa bé. Không. Nó hoàn toàn vô tội. Còn Thư Thư chỉ là nạn nhân.
Anh phải cứu cô ấy lần nữa.
Trái tim anh thắt lại, anh lao vào phòng và chạy đến ôm chặt Thư Thư. Ông Thành Phú lập cập đi vào. Cả ông và bà đều sững sờ không hiểu gì cả:
- Thư Thư, em làm sao vậy hả? Anh yêu em.
Thư Thư quay lai ôm vai anh khóc nấc lên:
- Anh đừng như vậy mà Thạch Hải ba mẹ biết chuyện của em rồi. Em xấu hổ nhục nhã quá.
Thạch Hải bỗng quay về phía ông Thành Phú đang nhìn anh đăm đăm không nói nên lời?
- Thưa bác con muốn cưới vợ.
- Cậu cưới vợ?
- Con sẽ cưới Thư Thư gấp ạ.
Bà Thư Trâm xấu hổ, quay mắt đi:
- Thạch Hải, bác không thể nhờ cháu chuyện này, Thư Thư đã có con với người ta.
Ông Thành Phú lặng ngắt té ngồi xuống ghế.
- Hả. Thư Thư nó gạt tôi với bà. Trời ơi!
- Ba ơi tha lỗi cho con. Con không muốn vậy đâu.
Ông đưa tay chặn ngực, nén dằn cơn tức giận đang tức giận.
- Ai là tác giả của cái bào thai trong bụng con hả? Nói mau. Nếu không sẽ giết chết con ngay biết chưa.
Ông đẩy Thư Thư té nhào. Thạch hải hoảng hốt đỡ lấy cô lên.
- Bác ơi xin bác bình tĩnh nghe con nói.
Ông Thành Phú nhìn Thạch Hải kêu lên:
- Thạch Hải ra ngoài đi. Chuyện của Thư Thư để bác giải quyết.
Thư Thư khóc ngất trong tay anh. Lòng anh quặn thắt theo tiếng khóc của cô. Anh vội quỳ xuống chân của ông ông Thành Phú ngập ngừng.
- Thật ra, cháu có lỗi với hai bác lắm.
- Cháu làm gì vậy Thạch Hải?
Bà Thư Trâm kêu lên trong đau đớn sợ hãi. Thạch Hải Thạch Hải ôm lấy hai tay ông Thành Phú xúc động:
- Cháu muốn xin hai bác tha lỗi cho Thư Thư và cả cháu nữa.
- Cháu có liên hệ gì trong chuyện này hả? Cháu biết cái thằng hại đời Thư Thư phải không?
- Dạ biết.
Thư Thư kêu lên:
- Thạch Hải anh đừng nói.
- Im ngay. Ba sẽ xử con sau. Đừng xin vào chuyện của người khác. Nó rõ ra xem.
Thạch Hải cúi đầu, đôi mắt anh đỏ hoe:
- Dạ cháu muốn cưới Thư ngay. Bác đồng ý nha!
- Tại sao biết mà cháu muốn cưới Thư Thư khi nó không hề yêu cháu hả?
Khờ quá vậy Thạch Hải.
Thạch Hải nhìn ông rồi lắc nhẹ tay ông Thành Phú:
- Thật ra, Thư Thư sợ bác không chấp nhận mối tình của cháu và cô ấy nên Thư Thư không cho cháu thổ lộ tình cảm.
- Còn cái bào thai của Thư Thư.
Thạch Hải thở dài:
- Cái bào thai ấy chính là của cháu và Thư Thư tại cháu vụng dại xin bác tha cho.
Ông bà Thành Phú chết sững trong lòng:
- Hả? Trời ơi là của cháu thật ư?
Anh cúi thấp đầu:
- Thật. Giờ bác cho cháu xin bác hãy tha thứ cho Thư một lần cuối thôi.
Cháu sẽ sống tốt với cô ấy nếu bác không chê cháu nghèo.
Bà Thư Trâm thở hắt nhẹ nhõm. Ông Thành Phú lại im lặng đến bất ngờ. Cả Thư Thư và Thạch Hải đều đang run rẩy chờ sấm sét nổ ra trên đầu hai người.
Thư Thư cúi đầu nghe ray rứt cả tim gan.
Ông Thành phú nhẹ kéo ghế đỡ tay Thạch Thạch Hải dịu giọng:
- Thạch hải, con ngồi xuống ghế đi.
- Dạ, con không dám...
- Bác có ý định nhận con làm con nuôi từ lâu rồi, gần đây bác lại muốn chọn cháu làm rể chỉ sợ Thư Thư và con không hợp ý. Không ngờ người tính không bằng trời tính. Việc này bà nghĩ sao hả bà?
Bà Thư Trâm lặng ngắt bây giờ có chút sinh khí. Bà chưa hiểu hết ý chồng:
- Ông định thế nào cho đôi trẻ vậy.
Ông Thành Phú khẽ cười bảo:
- Ba đồng ý cho con cưới Thư gấp đó. Thôi chuyện lỡ rồi hãy bỏ qua mà lo việc tương lai đâu đi Thạch Hải. Ba không chấp nhận lỗi của con đâu.
Thạch Hải cúi đầu cám ơn:
- Con biết ơn bác cô cùng. Thư Thư có đồng ý...
Thư Thư ngượng ngập xấu hổ vô cùng. Thạch Hải nhìn sững cô làm cô bối rối hơn.
- Nó không đồng ý nữa ba hỏng biết nó muốn gì. Con đừng có chiều chuộng quá Thư Thư.
- Dạ.
Tiếng cười vui vẻ của ông Phú như phá tan bầu không khí ảm đạm của gian phòng Thư Thư. Cô biết mình không còn con đường nào để chọn lựa nữa. Trời sắp đặt hai con người. Cuối cùng Thạch Hải cũng trọn ước nguyện. Chỉ có anh mới biết đứa bé trong bụng cô không phải là con anh. Liệu hạnh phúc có đến với cô không Thư Thư chỉ thấy xúc động trước nghĩa cử cao đẹp chứ không yêu anh dù chỉ một mảy mai.
Cô không ngờ đề nghị tưởng chừng như khó chấp nhận của Thạch Hải nhằm mục đích cứu cô trong tình huống nóng nảy của ông Thành phú lại được ông chấp nhận một cách quá bất ngờ. Cô thật khó xử vô cùng. Cô phải đám cưới với anh ư? Ông Thành Phú nhắc nhở Thư Thư:
- Ba đồng gả gấp con cho Thạch Hải là vì bấy lâu nay Thạch Hải đã hết lòng giúp đỡ gia đình chúng ta. Con đừng vì cái tính bồng bột của mình mà làm khổ Thạch Hải nghe chưa.
Thư Thư ngạc nhiên:
- Ba qíu Thạch Hải hơn con gái mình hả?
Ông Thanh phú bật cười trước vẻ khó chịu của cô con gái vốn rất bướng bỉnh của ông:
- Tất nhiên. Con xem lại mình đi, nếu Thạch Hải chối bỏ ba mẹ không biết làm thế nào. Ở đó mà trách... thôi chúng ta đi xuống phòng khách còn lo tính toán đám tiệc đi bà.
Thạch Hảỉ định đi theo ông bà Thành Phú Anh cảm thấy ngượng ngùng khi đối diện với Thư Thư lúc này. Bỗng Thư kéo tay anh lại:
- Thạch Hải! Ở lại đây...
Anh quay lại:
- Anh hả? Kỳ lắm.
Cô tự nhiên nắm tay anh kéo mạnh và đẩy anh trở vào phòng khép cửa lại.
Thạch Hải kéo ghế ngồi xéo góc với cô, anh nhìn cô chăm chú:
- Em không đồng ý đúng không?
Thư Thư nói khẽ:
- Anh cũng biết...
- Dĩ nhiên là biết và em đã có ý định chết khi anh trở về đảo chứ gì.
Chuyện em không cần anh lo.
Thạch Hải bất mãn.
- Anh chỉ muốn giúp em, anh không có ý gì đâu. Nếu em không đồng ý vẫn không hề gì. Em đừng nghĩ xấu cho anh.
Thư Thư ngượng nghịu vì có ý nghĩ không tốt về anh. Cô khẽ chớp đôi mắt:
- Em xin lỗi. Em đồng ý đám cưới gấp với anh nhưng em xin anh mộtđiều ước nhỏ nếu anh vẫn trân trọng em.
- Em nói đi!
- Chúng ta chỉ đóng kịch thôi nhé.
- Đóng kịch? Nghĩa là em vẫn từ chối anh.
Thư Thư nhìn thẳng anh. Lần đầu tiên cô thấy Thạch Hải rất đáng yêu cô đưa tay vuốt nhẹ gương mặt anh buồn bã đáp:
- Em rất trân trọng tình cảm của anh đối với em. Nhưng trái tim em chỉ có một thôi anh ạ. Em không muốn hoen ố vì em. Em không chê anh tuy nhiên em đau thể làm vợ anh vì em không muốn làm kẻ phụ tình không còn xứng đáng.
Thạch Hải nở nụ cười buồn rồi lại vui vẻ nhận lời:
- Anh biết mình không có tư cách đó. Vĩnh viễn trên cõi đời này dù cố gắng cách mấy anh cũng chẳng có em nhưng thôi được ai biểu anh là bạn của em làm gì. Cả đời này anh chấp nhận đứng bên lề cuộc sống của em.
Giọng nói của Thạch Hải thật buồn như xoáy vào trái tim vốn đa cảm của Thư Thư. Cô đồng ý cưới gấp nhưng cô và Thạch Hải chỉ là đóng Đám cưới gấp được trên hành trong niềm vui vẻ của ông bà Thành Phú và bạn bè ThưThư đến chúc tụng hạnh phúc của hai người. Chỉ có Thạch Hải ôm nỗi buồn như chàng Trương Chi chẳng bao giờ đến được với Mị Nương sống thì ôm lấy mối tình. Đến khi thác xuống đài chưa tan.
Một năm trôi qua, mùa hoa anh đào nở rộ trên hòn đảo Phù Tang Đăng Triều chợt nhớ nhà da diết.
Anh ngồi thẩn thờ bên một mõm đá nghe tâm tư xáo trộn bất ngờ. Bãi san hô đỏ trải dài theo bờ biển. Ôsami chạy xuống bãi biển tìm anh:
- Anh Đăng Triều ơi:
San Hô Nhỏ Bé San Hô Nhỏ Bé - Hoàng Thu Dung San Hô Nhỏ Bé