From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Tác giả: Thảo Nhi
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Ông Kễnh
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 5390 / 4
Cập nhật: 2015-12-07 17:00:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
inh Thiên trở mình trên giương, bàn tay anh chạm vào cơ thể ấm mềm, cơ thể ấm mềm ấy lăn vào gần anh và ôm lấy anh.
- Anh ngủ ngon quá!
Minh Thiên mở mắt ra trong tay đang có Ái Thy, như buổi sáng nào đó sau ngày cưới nhau, đêm qua đúng là đêm tuyệt diệu.
Ái Thy thì thầm:
- Khi em thức giấc còn nằm mơ màng em nghĩ là em vừa trải qua giấc mơ đẹp. Nhưng khi vừa nhìn thấy anh, em hiểu là thật chứ không phải mơ.
Minh Thiên mỉm cười hôn vào má Ái Thy:
- Anh cũng vậy, chạm tay vào em, anh mới hiểu là thật. Đúng là hai năm đi qua, từng lung động vì Kiều Phương nhưng thật sự chưạ bao giờ anh hết yêu em Ái Thy. Em sẽ đi hay ở lại với anh?
- Em cần thu xếp cuộc sống của em mới trở về với anh được. Nhưng còn với Kiều Phương, anh sẽ nói như thế nào với cô ta?
- Anh khuyên cô ấy quên anh, cũng hơi tàn nhẫn.
- Chẳng tàn nhẫn gì cả cô, ta chia rẽ anh và em, bây giờ anh và em hiểu nhau, trở lại với nhau là lẽ thưởng. Em nói thẳng là em đòi anh lại. Nếu lần này anh lừng khừng thì sẽ không bao giờ chúng ta có nhau nữa.
- Anh biết!
Ái Thy âu yếm hôn Minh Thiên. Hai năm là người của Thế Hoàng, cô học thêm nhiều điều, biết cách mê hoặc đàn ông và hãy sống cho bản thản mình.
Cuộc đời dạy cho cô, sống là đấu tranh.
Ánh ban mai chiếu lấp lánh qua khung cửa, nhưng chẳng làm cả hai quan tâm mà đắm đuối đi vào tình yêu xác thịt, hối hả cho và và hối hả nhận...
- Anh Minh Thiên ơi!
Kiều Phương ngạc nhiên nhìn cánh cửa chỉ khép hờ. Hôm nay Minh Thiên không đi làm hay sao vậy?
Phòng khách trống, chiếc xe không còn, chứng tỏ Minh Thiên đã ra ngoài.
Hôm nay anh đi làm mà quên khóa cửa hay sao?
- Anh Minh Thiên ơi!
Kiều Phương gọi lần nữa, cô bước hẳn vào nhà, vụt giật bắn người vì Ái Thy đang đi ra, trên người là bộ quần áo của Minh Thiên. Mồm há hốc, Kiều Phương kêu lên:
- Chị ái Thy!
Ái Thy cười nhếch mép:
- Ngạc nhiên khi thấy tôi lắm sao?
- Chị.... anh Minh Thiên đâu?
- Anh ấy đến chỗ làm việc xin nghĩ làm bữa nay. Còn hỏi gì nữa không?
Lấy lại bình tĩnh, Kiều Phương hỏi:
- Hai năm nay... chị ở đâu?
Ái Thy lạnh lùng:
- Cô chỉ cần biết là tôi trở về và đòi lại những gì của tôi, mà hai năm trước, cô đã hiệp sức với Đức Thuận phá hoại.
Giọng Ái Thy trở nên dữ tợn:
- Cô là con rắn độc, được phủ bên ngoài bằng vẻ ngây thơ trong sáng. Bộ mặt thật của cô bị lột xuống rồi.
Kiều Phương cúi đầu:
- Thật ra tôi đã nói thật những việc làm của tôi, cũng như đưa cho anh Thiên số tiền Đức Thuận thuê tôi, khi anh ấy lâm vào bước đường cùng mất việc, khó khăn. Hai năm qua tôi cố gắng giúp anh ấy vui, chuộc lại lỗi lầm của tôi.
Ái Thy quát khẽ:
- Cô nghĩ và làm như thế. Nhưng còn tôi, hai năm qua tôi sống đau khổ như thế nào cô biết chưa? Cô là đồ khốn kiếp! Tôi báo cho cô biết, đêm qua chúng tôi đã trở lại với nhau, tôi sẽ ở lại nhà này.
Ái Thy gằn giọng:
- Bây giờ tôi không là Ái Thy của hai năm trước, khi cô đeo bám Minh Thiên, còn tôi quá bận bịu và kiêu hãnh nữa, nên rời xa Minh Thiên. Bây giờ tôi cảnh cáo cô, cô còn đeo bám Minh Thiên, tôi sẽ đánh cô. Cút ra khỏi nhà tôi!
Ái Thy hung dữ đẩy Kiều Phương ra khỏi nhà:
- Lẽ ra tôi tát vào cái mặt bỉ ổi của cô, nhưng tôi tha cho cô vì Minh Thiên đã trở lại với tôi.
Bị đẩy mạnh vấp ngạch cửa, Kiều Phương té nhào, không chút xao động Ái Thy đóng sầm cửa lại. Cô có quyền đòi lại những gì của cô, Kiều Phương gieo quả đắng, cô ta phải nhận lấy.
Ngồi một lúc trên mặt đất ẩm ướt, Kiều Phương mới gượng đứng lên. Tim cô đau thắt khi nhìn vào cánh cửa đóng kín, ngày hôm qua cô còn đường hoàng bước vào đó, nhưng sáng nay, nó lại trở nên xa lạ vô cùng đối với cô. Họ đã gặp nhau đêm qua, có lẽ là sau khi cô chia tay Minh Thiên trở về nhà mình. Nước mắt Kiều Phương trào ra, cô từng sợ sẽ có một ngày Ái Thy trở về và Ái Thy đã trở về.
Hạnh phúc nào ngỡ trong tầm tay, nhưng đã bay xa.
- Anh Minh Thiên!
Ái Thy ra tận đầu đường đón Minh Thiên, anh ngạc nhiên:
- Em đi đâu đây?
Ái Thy nũng nịu:
- Em ra đường đón anh. Với lại muốn mua chút thức ăn.
- Em mua chưa? Anh đã mua rồi nè.
- Chưa!
Ái Thy ôm quàng qua người Minh Thiên anh đẩy nhẹ cô ra:
- Chúng ta đang ở ngoài đường mà, về nhà đi.
Ái Thy cười âu yếm:
- Lúc anh đi ra ngoài, em ở nhà chờ anh, em có cảm giác em là người vợ chờ chồng đi làm về.
- Vậy à!
Ánh mắt Minh Thiên khẽ liếc về đầu đường, không hiểu sáng nay Kiều Phương có đi tìm anh. Anh chưa gặp cô để nói chuyện, chắc chắn cô sẽ buồn, anh đành có lỗi với cô vậy.
- Mình vào nhà anh Thiên.
Ái Thy đỡ bọc ni lông trên tay Minh Thiên:
- Anh mua gì vậy?
- À, anh mua miếng sườn để kho mặn cải xanh nấu canh, anh biết em thích ăn món sườn non kho tiêu.
Ái Thy bật cười:
- Anh vẫn còn nhớ sở thích của em à? Em cũng nhớ sở thích của anh là thích ăn canh chua, ghét ăn canh khoai.
Minh Thiên cảm động:
- Không ngờ em vẫn nhớ.
- Khi xa nhau, em nhớ từng kỷ niệm chúng mình có với nhau, anh lãng mạn thích ngồi quán cà phê khi trời lạnh, chúng mình vẫn còn yêu nhau tha thiết phải không anh? Bữa nay em nhất định nấu cho anh bữa cơm ngon.
Lòng Minh Thiên thật ấm, anh không ân hận nữa nếu như nói lời chia tay với Kiều Phương.
Bước vào nhà, anh giữ Ái Thy lại trong vòng tay mình:
- Chiều nay, em cho phép anh đi gặp Kiều Phương nghen. Anh muốn nói rõ với cô ấy, chia tay cũng có lời nói chứ em.
Ái Thy ngước mắt nhìn Minh Thiên:
- Nếu như cô ấy khóc, anh có mềm lòng bỏ em không?
- Không đâu, dù có thể lòng anh xao xuyến nhưng anh biết người bầy giờ anh cần là em.
- Em cũng có điều muốn nói với anh.
- Em nói đi!
- Em cần về Nha Trang để thu xếp. Ba ngày thôi em sẽ về đây. Em sẽ không bao giờ mất hạnh phúc của mình lần nữa, anh tin em không?
Minh Thiên gật đầu:
- Có, anh tin em. Bây giờ chúng mình cùng đi làm bếp nghen.
Ái Thy cười vui vẻ, hôn vào má Minh Thiên:
- Chúng mình đã để hạnh phúc tan vỡ hai năm qua, đúng là ngốc phải không anh?
- Ừ, quá ngốc, và bây giờ là phải trân trọng hạnh phúc đang có. Ngày mai anh nhất định đi mua nhẫn đính hôn để đeo vào tay em.
- Em không cần nhẫn. Em cần anh thôi, em cần tình yêu của anh.
- Vậy nhìn vào mắt anh, em sẽ thấy tình yêu anh dành cho em.
Hai ánh mắt giao cảm, Ái Thy buông bọc thức ăn cho rơi xuống nền gạch từ lúc nào, cô sà vào ôm Minh Thiên, nhẹ đáp môi mình vào môi anh. Nụ hôn đắm đuối.
Một chất ươn ướt dưới chân, Ái Thy giật mình nhìn xuống, cô kêu lên:
- Chết! Em làm vỡ trứng gà hết rồi.
Minh Thiên mỉm cười:
- Kệ nó đi! Thy này, em có thể nhịn đói một ngày để chỉ yêu anh?
- Được! Còn anh?
- Anh nhịn đói một ngày rưỡi để yêu em.
- Vậy em sẽ nhịn đói hai ngày để yêu anh.
Minh Thiên cười vang:
- Nếu như vậy anh chịu thua em.
Anh bế bổng cô lên đi vào căn phòng của họ, tình yêu trở nên tuyệt vời hơn bao giờ hết.
- Một lát khi em đi, anh sẽ đi gặp Kiều Phương.
- Ừ, không được ghen.
- Ừ, em sẽ không ghen, vì lát nữa em phải ngồi xe trở về Nha Trang.
- Anh sẽ rất nhớ em.
- Em cũng vậy.
Cả hai hôn nhau lần nữa mới chia tay. Ái Thy về khách sạn cô cư ngụ, còn Minh Thiên đi gặp Kiều Phương:
Kiều Phương đứng lên khi nhìn thấy Minh Thiên, đôi mắt được che bằng chiếc mắt kính to bản.
Minh Thiên đi lại kéo ghế ngồi:
- Em đợi anh lâu không?
- Khoảng mười lăm phút. Anh sẽ nổi gì với em đây, Minh Thiên. Em biết chị Ái Thy đã trở về tìm anh.
Minh Thiên gọi nước uống, cũng là cách kéo dài thời gian, anh hiểu trong tình cảm cần tế nhị. Dù Kiều Phương từng phá hoại hôn nhân của anh và Ái Thy, nhưng hai năm qua cô chính là người giúp anh vượt lên khó khăn của cuộc sống, "công và tội" và cô cũng là người yêu của anh, nếu như Ái Thy không xuất hiện, anh và cô sẽ cưới nhau. Mọi dự tính thay đổi hết rồi.
Anh chồm tới nắm hai tay Kiều Phương giữ lại trong tay mình:
- Phương, anh xin lỗi.
- Em không hiểu hai chữ ''xin lỗi" của anh.
- Em... hãy quên anh đi. Hai ngày gần Ái Thy, cô ấy ở trong nhà anh, căn nhà từng là của anh và cô ấy, anh mới nhận ra anh vẫn còn yêu cô ấy.
Kiều Phương cắn mạnh môi mình tưởng chừng bật máu:
- Bây giờ anh gặp em và xin lỗi em, vì anh sẽ bỏ em có đúng không?
- Anh thành thật xin lỗi em.
- Anh có biết là cuộc sống chị Ái Thy bây giờ như thế nào không?
- Cô ấy là một người đàn ông có thế lực ở Nha Trang, cổ là vợ thứ tám của người đàn ông ấy.
- Anh nghĩ là người đàn ông ấy chịu buông tha chị ấy?
- Ái Thy nói với anh, cô ấy thu xếp được.
Kiều Phương đau đớn rụt tay lại:
- Vậy thì em chúc anh và chỉ hạnh phúc.
- Cám ơn em! Thật ra anh mang ơn em hai năm qua đã giúp anh vượt lên mọi khó khăn.
Kiều Phương đau đớn:
- Những khó khăn của anh tại em mà có, đừng cám ơn em:
- Không! Em vẫn là cô gái tốt mà anh gặp. Nếu như không có Ái Thy, em là người tốt mà anh muốn có.
Nước mắt Kiều Phương trào ra:
- Anh nói chi những lời này cho đau đớn lòng em, bởi vì không bao giờ em quan trọng hơn chị Thy trong trái tim anh. Em sẽ không trách giận gì anh đâu, vì em hiểu chị Thy có quyền đòi lại hạnh phúc bị em phá tan vỡ.
- Kiều Phương, em đừng khóc!
Minh Thiên ái ngại, Kiều Phương đã xô ghế đứng lên, hấp tấp chạy đi, đau khổ khiến cô phải chạy trốn. Hai năm rồi, cô kiên nhẫn chăm sóc lo lắng cho Minh Thiên, bây giờ hết tất cả. Hết thật rồi. Chạy đi mãi, cuối cùng Kiều Phương ngồi bẹp xuống bên lề đường, khóc nức nở.
- Này!
Một bàn tay đặt lên vai Kiều Phương cô hất tay ra, quay lại quắt mắt:
- Bỏ tay ra!
Cô hạ tay xuống khi nhận ra Đức Thuận:
- Lại là anh! Tại sao anh không giữ cô ta cho anh, cố công tách họ ra, rồi lại trao cho kẻ khác là sao?
Đức Thuận làm vẻ mặt nhăn nhó khổ sở:
- Tôi làm ăn thất bại, nợ như chúa chổm, cô không biết à? Đẩy cô ta vào tay người đàn ông khác, tôi cũng tiếc lắm. Sao, Minh Thiên lại bỏ cô lần nữa rồi phải không?
Kiều Phương hằn học:
- Tôi không cam lòng khi mất anh Minh Thiên. Hai năm qua anh có biết tôi vất vả bao nhiêu không, vì anh ấy tôi làm tất cả, nhưng cuối cùng tôi được cái gì đây?
Tức giận Kiều Phương khóc òa:
- Họ đã sum họp lại. Ái Thy bảo về Nha Trang thu xếp xong sẽ trở vào.
Đức Thuận cười lạt:
- Cô nghĩ Thế Hoàng chịu buông Ái Thy ra ư? Gã đàn ông đó chỉ có kiếm thêm chứ không bao giờ chịu để người phụ nữ của gã bỏ gã chung sống với người đàn ông khác. Cô sẽ không mất Minh Thiên đâu mà sợ.
- Có thật không?
- Tôi nói dối cô bao giờ chưa? Có thể bây giờ ông ta đã bay vào Sài Gòn vì cô vợ thứ tám của ông ta, theo vệ sĩ báo lại, cô ta không ngủ ở khách sạn, cũng không sử dụng xe, mà biến mất kỳ lạ. Cô ta phản bội, thì chỉ có nước chết.
- Ông ta ghê gớm như vậy sao?
- Để cô xem!
Kiều Phương ngồi thừ người ra. Chuyện này không nên cho Minh Thiên biết, có thể nguy hiểm đến anh khi gặp phải người đàn ông ghê gớm như vậy.
Kiều Phương đứng phắt dậy:
- Anh phải hứa với tôi không được nói chuyện này cho Minh Thiên biết.
Đức Thuận cười ỡm ờ:
- Sợ Mình Thiên bị nguy hiểm à?
- Anh mà nói, tôi sẽ ãn thua đủ với anh, tố cáo những chuyện anh làm với mẹ anh, bà tưởng anh tốt, thật sự anh là con quỷ.
Đức Thuận sầm mặt:
- Con ranh, hăm dọa lại tôi đấy à?
- Phải!
- Cô đúng là phủi ơn, cho cô biết chuyện, phe ta không đứng về phe ta, mà hại bạn hiền.
Kiều Phương bĩu môi:
- Anh mà là bạn hiền hả, không dám đâu.
Kiều Phương bỏ mặc Đức Thuận đứng đó chạy vụt đi.
Đức Thuận xoa tay vào nhau cười khẩy:
- Tại sao tôi không nói cho trâu bò húc nhau, đứng ở ngoài tao cười... Thế Hoàng ơi, ông ép tôi, bây giờ trên đầu ông cặm một cái sừng to tổ bố. Đáng kiếp!
- Cô Ái Thy! Ông Hoàng vào tới Sài Gòn hồi sáng giờ, đang đợi cô.
Đang vung vung cái sắc đeo vai, vui vẻ và nghịch ngợm, Ái Thy tắt ngay nụ cười:
- Ông ấy vào sao anh không điện thoại cho tôi?
- Cô khóa máy điện thoại di động hai ngày nay còn hỏi.
Nhớ ra, Ái Thy vội chữa lời:
- Tôi làm rơi điện thoại, đã mang sửa mà quên.
Ái Thy vội đi nhanh lên lầu, gã vệ bước theo và mở cửa cho cô:
- Ông Hoàng! Cô Ái Thy đã về.
Thế Hoàng ngồi trên chiếc ghế xoa người ra ngay:
- Hai ngày nay sao em tắt điện thoại vậy?
- À... em làm rơi điện thoại đã mang đi sửa, mới lấy về. Với lại... em nghĩ không có chuyện gì quan trọng, nên em không điện cho anh.
- Anh dặn em làm sao, ít nữa một ngày em cũng phải điện cho anh một lần chứ.
- Em xin lỗi.
- Rồi hai ngày nay em đi đâu? Anh điện thoại về nhà em, mẹ em nói em không về nhà.
Ái Thy nũng nịu:
- Em đi chơi. Làm gì anh kiểm soát gắt gao dữ vậy? Anh vào Sài Gòn khi nào?
- Sáng nay, không liên lạc được với em nên anh vào. Nói xem, đi với ai mà quên cả chồng vậy? Anh không nỡ để em mang thai sinh con là muốn em son rỗi, luôn ở bên anh, chứ không phải để em muốn trở lại con đường cũ, đi đóng quảng cáo hay trình diễn thời trang đâu nghen.
Thế Hoàng khoát tay ra hiệu cho tên vệ sĩ đi ra ngoài, ông ta đóng cửa lại, ôm Ái Thy hôn:
- Nên nhớ trong những người đàn bà đến với anh, anh yêu em nhất, vì chẳng những em đẹp còn có học thức. Em mà phản bội anh, anh không tha cho em đâu.
Ái Thy nghe lạnh cả người, mức độ ác độc, cô quá rõ ở con người này. Liệu cô có thoát được ông ta, van xin ông ta buông tha cho cô.
Mải suy nghĩ, Ái Thy không hay chiếc áo được kéo qua khỏi đầu cô, cô bị đẩy ngã lên giường. Giật mình, Ái Thy ngồi dậy:
- Anh Hoàng!
- Sao, không thích à?
- Nhưng bây giờ là ban ngày.
- Đã sao! Trong phòng đóng kín cửa, chỉ có anh và em, ai dám vào đây?
Ái Thy muốn chống lại mà không dám, cô đã trở lại với Minh Thiên, hạnh phúc biết bao, khi được dấn thân với người mình yêu. Hai năm qua rong vòng tay phàm phu tục tử, cô chưa biết thế nào là rung động ngây ngất. Nhắm mắt lại, Ái Thy cố hình dung ra gương mặt Minh Thiên, ánh mắt cháy bỏng và vòng tay đam mê. Thiên ơi! Vừa xa anh, em đã nhớ anh, nhớ cháy bỏng phút giây được mối quan được là của nhau. Ái Thy cắn chặt hàm răng để ngăn nỗi đau buốt lòng...
Làm sao để thoát khỏi kiếp làm vợ một người mình không yêu? Nếu cô xin ông ta buông tha cô, sẽ chẳng bao giờ...
Kiều Phương đẩy cửa bước vào. Minh Thiên có vẻ không vui:
- Những gì cần nói anh đã nói, em đến đây làm gì nữa Phương?
Kiều Phương nhìn Minh Thiên bằng đôi mắt u ất:
- Anh nghĩ là chị Ái Thy sẽ về với anh?
- Này Kiều Phương! - Giọng Minh Thiên lạnh lùng - Hai năm trước em cùng Đức Thuận phá hoại hôn nhân của anh và Ái Thy. Bây giờ em có nói gì đi nữa, anh cũng không tin và không nghe đâu.
- Em biết là anh đang ghét giận em nhưng em không thể không khuyên anh, đừng có mối quan hệ với chị ấy nữa.
Minh Thiên gay gắt:
- Để trở lại với em à? Những gì em gây ra cho anh và Ái Thy, anh không để bụng nữa, bởi vì hai năm qua, em lo lắng chăm sóc cho anh. Song bây giờ anh sẽ không để em lui tới nhà này, gây hiểu lầm cho Ái Thy. Em làm ơn đi về đi!
Kiều Phương ứa nước mắt:
- Bây giờ anh ghét em như vậy sao? Hai năm qua em đã cố bù đắp để xóa những lỗi lầm em gây ra cho anh.
Nước mắt Kiều Phương làm Minh Thiên dịu lại, anh đặt tay lên vai cô:
- Em đừng vì anh nữa, cuộc đời anh chỉ yêu mỗi mình Ái Thy mà thôi.
- Nhưng chị ấy sẽ không về được với anh đâu. Tình yêu của anh có thể làm hại chị ấy và cả anh nữa.
- Tại sao?
- Tại sao ư? Chị ấy hẹn với anh vài ngày trở lại, nhưng đã mười hôm.
- Cô ấy gọi điện thoại cho anh nói là thu xếp chưa xong công việc của cô ấy.
Kiều Phương tha thiết:
- Anh Thiên, đừng ảo tưởng nữa! Chị ấy là vợ thứ tám của người đàn ông quyền lực ngoài dó. Người dân ngoài đó rất sợ quyền uy của ông ta. Chính Đức Thuận cũng vì sợ quyền uy người này mà đành chịu mất Ái Thy.
Minh Thiên cau mày phản bác:
- Ông ta không phải vua, cũng không phải tổng thống, ở thời đại này bây giờ không bao giờ tồn tại loại người như em nói.
Kiều Phương gật đầu:
- Nhưng đã và đang có, cho nên anh đừng ảo vọng mà hại thân. Em yêu anh nên thật tình khuyên anh.
- Không! Anh không tin, anh sẽ đi gặp Ái Thy.
Minh Thiên xua tay:
- Em đi về đi, đừng đến đây rồi mẹ em lại làm phiền anh.
- Em đã nói cạn lời, sao anh vẫn không chịu nghe em?
Bực mình, Minh Thiên xẵng giọng:
- Em nghe cho rõ, anh yêu Ái Thy và dù cô ấy có là của ai, anh cũng giành lại. Em về đi!
Minh Thiên nắm tay Kiều Phương kéo ra ngoài đóng cửa nhà lại. Kiều Phương không dám nói nữa, cô đứng dựa vào cánh cửa khóc âm thầm. Trái tim anh chỉ có mình cô ấy. Còn trái tim em, mãi mãi chỉ có mình anh thôi, Minh Thiên ơi.
Tình yêu của mỗi người đều sâu sắc, em tuy đau khổ nhưng không sao. Còn anh nếu anh đi tìm chị Ái Thy... em lo sợ cho anh.
Đau lòng, Kiều Phương ngồi bệt nơi ngạch cửa, mặc cho đêm lạnh và đàn muỗi vo ve cắn. Trong nhà, Minh Thiên đi qua đi lại, anh vẫn không sao liên lạc được với Ái Thy. Tại sao cô khóa máy? Có người đàn ông đó đang ở bên cô?
Nghĩ đến điều này tim Minh Thiên thắt lại. Anh đã từng có Ái Thy sau hai năm xa cách tình nghĩa trở nên thắm nồng, bây giờ chia xa nỗi nhớ nhung cứ cuồn cuộn. Thy ơi, anh nhớ em.
Một tuần xa cách đã nhói trong tim Ước chi thấy em một chút đỡ sầu cách xa Canh khuya thương nhớ khát khao Rơi nghiêng nước mắt, một bên gối nằm.
Ru Cuộc Tình Buồn Ru Cuộc Tình Buồn - Thảo Nhi Ru Cuộc Tình Buồn