Số lần đọc/download: 2094 / 27
Cập nhật: 2015-07-31 11:48:25 +0700
Chương 7: Bí Thư Địa Ủy Triệu Kiến Khẩn Cấp.
P
hạm Hồng Vũ vốn định về nhà nghỉ ngơi vài ngày, nhưng ở đời đôi khi việc lại không được như mong muốn của mình. Đang lúc không khí gia đình trở nên căng thẳng, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Phạm Vệ Quốc vẫn sa sầm mặt mày, ngồi ở bàn hút thuốc, không thèm để ý đến chuông điện thoại.
Quản Lệ Mai thấy bộ dạng chồng như vậy, liền trở nên do dự, không biết là có nên đi nghe hay không.
Phạm Hồng Vũ cười cười đứng dậy chuẩn bị đi nghe điện thoại.
Phạm Vệ Quốc trừng mắt nhìn hắn, lập tức nhấc máy.
- A lô.
Phạm Hồng Vũ nói to một tiếng.
- Xin chào, cho hỏi có phải Phó chủ tịch huyện Phạm không? Tôi là Lý Trường Thắng.
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói nhã nhặn.
Phạm Vệ Quốc lập tức đứng thẳng người lên, vẻ mặt gượng cười, cố gắng nhẹ giọng nói:
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý.
Lý Trường Thắng là Phó chánh văn phòng Địa ủy, thư ký chính thức của Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa. Thông thường, Lý Trường Thắng rất ít khi gọi điện đến nhà của cán bộ cấp dưới. Lần này lại gọi đến như vậy, trong lòng Phạm Vệ Quốc đã phỏng đoán Bí thư Lương lại hỏi tội về chuyện của Phạm Hồng Vũ rồi đây.
Việc này cũng quả thật khiến cho người ta cảm thấy tức giận.
- Ha ha, xin chào Phó chủ tịch huyện Phạm. Là thế này, xin hỏi có phải đồng chí Phạm Hồng Vũ đã về nhà rồi không?
Hai hàng lông mi của Phạm Vệ Quốc dựng đứng lên, không ngờ Lý Trường Thắng gọi điện đến lại hỏi Phạm Hồng Vũ như vậy. Ông không kìm nổi, liền liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, gật đầu đáp:
- Vâng, Chủ nhiệm Lý, nó đã về nhà rồi.
- Vậy cậu ấy có ở đấy không? Nếu có thì cho tôi gặp đồng chí Phạm Hồng Vũ một chút.
Lại là “đồng chí Phạm Hồng Vũ”.
Lý Trường Thắng hoàn toàn với điệu bộ đang giải quyết việc công.
Phạm Vệ Quốc càng thêm giật mình, không biết Lý Trường Thắng gọi riêng Phạm Hồng Vũ như vậy rốt cuộc là có dụng ý gì. Nghiêm chỉnh mà nói, hẳn không phải là Lý Trường Thắng tìm Phạm Hồng Vũ mà là Lương Quang Hoa đang tìm Phạm Hồng Vũ. Tuy nhiên trong lúc này Phạm Vệ Quốc cũng không do dự, lập tức chuyển máy cho Phạm Hồng Vũ.
- Xin chào, Chủ nhiệm Lý.
Phạm Hồng Vũ mặc dù chưa nghe thấy giọng nói của Lý Trường Thắng, nhưng có thể đoán ra được chính là ông ta.
Lúc này, Bí thư Địa ủy tìm hắn, coi như là chuyện rất bình thường. Lương Quang Hoa chắc chắn cũng muốn làm rõ ngọn nguồn mọi chuyện.
- Xin chào, đồng chí Phạm Hồng Vũ, tôi là Lý Trường Thắng. Bí thư Lương Quang Hoa muốn lập tức gặp cậu…
- Chủ nhiệm Lý, bậy giờ tôi đang ở Vũ Dương…
Lý Trường Thắng không chút do dự nói:
- Đừng lo, mời Phó chủ tịch huyện Phạm điều xe cho cậu, cậu lập tức trở về ngay, Bí thư Lương đang ở văn phòng chờ cậu.
- Được.
Phạm Hồng Vũ cũng không nhiều lời nữa, mà lập tức đồng ý luôn.
Lý Trường Thắng lại nói chuyện với Phạm Vệ Quốc, theo chỉ thị của Bí thư Lương, yêu cầu ông phải lập tức điều xe cho Phạm Hồng Vũ trở về địa khu.
- Sẽ không có chuyện gì chứ?
Quản Lệ Mai lo lắng hỏi.
Bí thư Địa ủy là nhân vật cỡ nào chứ? Bỗng nhiên gọi một ‘thằng nhóc’ như Phạm Hồng Vũ trở về, chắc chắn là rất coi trọng đối với chuyện của hắn. Đây chắc chắn là không phải chuyện tốt đẹp gì.
Phạm Vệ Quốc thở dài, nói:
- Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh cũng không được. Mặc cho số phận đi.
Thấy ba mình buồn rười rượi nói như vậy, Phạm Hồng Vũ liền nói:
- Ba, ba đừng lo, sẽ không có vấn đề gì đâu.
- Con tưởng đơn giản thế à? Việc này nếu giải quyết không tốt sẽ trở thành việc chính trị đấy.
Phạm Vệ Quốc thì không lạc quan như con trai. Nhưng dù gì thì sự tình cũng đã xảy ra rồi, cho dù có trách cứ Phạm Hồng Vũ thế nào thì cũng chẳng có ích gì. Phạm Vệ Quốc lắc lắc đầu, bấm máy gọi điện cho trực ban Huyện ủy, yêu cầu họ điều một chiếc xe đến.
Không lâu sau, một chiếc xe jeep quân dụng đã đỗ ở dưới lầu.
Thời điểm đó, những địa khu tương đối giàu có ở các vùng duyên hải đã bắt đầu thải loại kiểu xe jeep quân dụng cũ kỹ này rồi, tuy nhiên nhưng ở trong nội địa, nhất là ở những nơi còn khó khăn thì xe jeep quân dụng vẫn là phương tiện giao thông phổ biến. Thậm chí phải là những cán bộ có cấp bậc khá cao mới được sử dụng.
- Ba, mẹ, con về địa khu trước đây.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy đi ra ngoài.
- Trời ơi, con còn chưa ăn uống gì mà.
Quản Lệ Mai vội vàng nói.
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng, nói:
- Không còn kịp rồi mẹ ạ.
Bí thư Địa ủy còn đang ở Văn phòng đợi hắn.
Quản Lệ Mai vội vàng đi vào trong bếp, cầm lấy hai quả táo cố nhét vào tay cho con, để trên xe còn có cái mà ăn tạm cho đỡ đói.
Vừa bước ra đến cửa, Phạm Vệ Quốc bỗng nhiên gọi hắn lại, trầm giọng nói:
- Con nhớ kỹ, gặp Bí thư Lương, không được nói năng lung tung, chỉ cần nói rõ vấn đề của mình là được rồi.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu, nói:
- Vâng, con biết rồi.
Thấy Phạm Hồng Vũ đã đi ra khỏi nhàm Quản Lệ Mai lo lắng hỏi:
- Anh à, có đáng lo lắm không?
Phạm Vệ Quốc sắc mặt trầm xuống, khẽ lắc đầu thở dài.
Việc này còn không đáng lo hay sao?
Hơn tám giờ tối, xe jeep mới đi đến đại viện Địa ủy.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào lái xe một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên nhìn theo thói quen, chỉ nhìn thấy phòng làm việc trên tầng ba điện vẫn còn sáng. Lương Quang Hoa và Khâu Minh Sơn đều vẫn chưa nghỉ ngơi.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi đi lên chiếc cầu thang bằng gỗ, sau đó đi thẳng đến văn phòng làm việc của Lương Quang Hoa.
- Chủ nhiệm Lý.
Lý Trường Thắng ngẩng đầu nhìn lên, nhìn về phía Phạm Hồng Vũ, trong ánh mắt có chút gì đó tò mò.
Không thể ngờ được rằng, ‘cậu nhóc’ đang đứng trước mặt mình đây lại trở thành một nhân vật tiêu điểm của đại viện Địa ủy Ngạn Hoa.
- Cậu đi theo tôi.
Vài giây sau Lý Trường Thắng mới gật đầu đáp lại, sau đó dẫn Phạm Hồng Vũ vào văn phòng của Lương Quang Hoa.
Bố cục phòng làm việc của Lương Quang Hoa cũng gần giống với của Khâu Minh Sơn. Nhưng những đồ dùng làm việc đều tương đối cao cấp, ghế dựa là loại ghế xoay mới, chỗ tiếp khách là bộ sô pha bằng da nhân tạo, trông có vẻ xa hoa hơn một chút so với bộ sô pha bằng gỗ của Khâu Minh Sơn.
Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc, thần thái uy nghiêm.
Lương Quang Hoa tuổi đã gần sáu mươi, dáng người trung bình, ông cũng là điển hình của ‘cán bộ kiểu cũ’, rất chú ý đến quan uy, quan thể.
- Bí thư Lương, Phạm Hồng Vũ đến rồi.
Đứng trước bàn làm việc của Lương Quang Hoa chừng hai mét, Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, cung kính nói:
- Bí thư Lương, xin chào ngài.
Lương Quang Hoa đưa tay vuốt cằm một cái, ‘ừ’ một tiếng, sau đó nhìn Phạm Hồng Vũ từ đầu đến chân. Tuy rằng Phạm Hồng Vũ đã đến công tác ở Địa ủy hơn hai tháng, nhưng đây là lần đầu tiên Lương Quang Hoa nhìn thấy hắn. Đương nhiên là Phạm Hồng Vũ đã gặp Lương Quang Hoa nhiều lần, nhưng không đồng nghĩa với việc ông ta cũng gặp Phạm Hồng Vũ.
Lương Quang Hoa cũng không ngờ lại có ngày mình ngồi ở trong phòng làm việc để đợi một ‘tiểu cán bộ’ mới ra trường suốt hai tiếng đồng hồ như vậy.
Lý Trường Thắng lui ra ngoài.
Lương Quang Hoa cũng không bảo Phạm Hồng Vũ ngồi xuông, mà cứ như vậy đánh giá hắn một hồi. Một lúc sau mới mở miệng hỏi:
- Cậu là Phạm Hồng Vũ?
- Vâng, đúng vậy thưa Bí thư Lương.
Phạm Hồng Vũ lễ phép đáp.
Vừa rồi, khi mà Lương Quang Hoa đang quan sát hắn thì hắn cũng quan sát Lương Quang Hoa, chỉ có điều ánh mắt không trực tiếp như vậy mà thôi.br />
- Lá gan của cậu không nhỏ nhỉ?
Hai hàng lông mày của Lương Quang Hoa hơi cau lại, có vẻ không hài lòng nói.
Mặc dù ánh mắt của Phạm Hồng Vũ đã khéo léo che giấu, nhưng vẫn khiến cho Lương Quang Hoa cảm thấy không hài lòng. Bao nhiêu năm làm lãnh đạo rồi, ngoại trừ mấy năm có náo động lớn ra thì chưa có một cán bộ cấp dưới nào lại dám ‘đánh giá’ ông ta một cách vô lễ như vậy.
Phạm Hồng Vũ này, quả là không biết trời cao đất dày là gì.
Mặc dù nói ngựa non háu đá, nhưng đã vào cơ quan rồi thì phải chấp hành quy củ của cơ quan. Người trẻ tuổi nếu không trị đến nơi đến chốn thì mãi mãi không biết được nước ở đại viện Địa ủy này sâu thế nào.
- Mời Bí thư Lương chỉ rõ.
Phạm Hồng Vũ lập tức thu lại ánh mắt của mình, bình tĩnh nói.
- Hừ, cậu còn giả ngây giả ngô nữa hả? Cậu nói thật cho tôi biết đi, rốt cuộc là ai đã xui khiến cậu làm như vậy? Bài viết của đồng chí Khâu Minh Sơn mà cũng dám tự tiện sửa, lại còn đăng trên báo tỉnh nữa chứ. Cậu có biết tính chất của sai lầm này thế nào không?
Lương Quang Hoa lập tức nghiêm mặt lại, hừ lạnh một tiếng, nói.
- Bí thư Lương, tôi nghĩ ngài đã hiểu lầm rồi, tôi không sửa chữa gì bài văn của Phó bí thư Khâu cả. Tôi chỉ giúp Phó bí thư Khâu sao chép bản thảo rõ ràng thôi. Bài viết được đăng trên báo tỉnh, đã được Phó bí thư Khâu xét duyệt rồi mà.
Phạm Hồng Vũ không do dự nói.
Trên đường đến đây, Phạm Hồng Vũ đã sớm suy nghĩ là sẽ trả lời câu hỏi của Lương Quang Hoa thế nào rồi.
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ, phải nên trung thành với tổ chức. Thái độ của cậu như vậy là thế nào? Ngụy biện…
Lương Quang Hoa tức giận, đập bàn một cái, nói.
Ông ta không nghĩ tới việc Phạm Hồng Vũ cũng dám nói những lời bịa đặt trước mặt mình. Mình có thân phận như thế nào, Phạm Hồng Vũ có thân phận như thế nào chứ?
Nhất định không thể có lý đó được.
Phạm Hồng Vũ mím môi, không lên tiếng.
- Tôi hỏi cậu một lần nữa, ai xui khiến cậu làm việc này?
Cũng giống như những người khác, Lương Quang Hoa cũng không tin việc tày đình như vậy lại xuất phát từ chủ kiến của Phạm Hồng Vũ. Nhất định phải có người đứng sau lưng hắn bày mưu. Có một nhân vật giấu mặt như vậy ở cơ quan Địa ủy, Lương Quang Hoa không thể không làm cho rõ được.
- Bí thư Lương, không có ai xui khiến tôi cả, tôi cũng không sửa chữa gì bài viết của Phó bí thư Khâu. Tôi chỉ phụ trách việc nộp bản thảo mà thôi.
Phạm Hồng Vũ trong lòng cười lạnh một tiếng, thản nhiên đáp.
Lương Quang Hoa muốn dọa Phạm Cảnh Quan, nhưng cũng không hề dễ dàng. Phải biết rằng việc hù dọa người Phạm Cảnh Quan đã làm mười mấy năm rồi.
- Được, được lắm. Cậu cứ ngoan cố đến cùng đi, đừng tưởng chúng tôi không có cách nào để làm rõ chuyện này. Tôi nhắc lại cho cậu biết, cậu phải nhận hết tất cả những hậu quả của việc lừa dối tổ chức này.
Thái độ không thèm để ý này của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn đã chọc giận Lương Quang Hoa, hai mắt ông ta nhìn Phạm Hồng Vũ chằm chằm nói.
Phạm Hồng Vũ lại im miệng lại.