Số lần đọc/download: 2734 / 53
Cập nhật: 2016-03-29 17:20:54 +0700
Chương 7
N
GƯỜI MỚI QUA ĐỜI CÓ BIẾT LÀ HỌ ĐÃ CHẾT RỒI KHÔNG
Khi chết cái thân xác thì nằm bất động, chỉ có phần như sương khói là thần thức thoát ra khỏi cơ thể. Lúc bấy giờ người chết đang trong cõi trung ấm, chưa nhận thức được mình đã thực sự chết rồi, mà cứ nghĩ là mình đang còn sống bình thường. Vì cứ nghĩ như mình còn sống nên vẫn đi lại cũng ra vào nhà, cũng tiếp xúc gần gũi với vợ con, bạn bè hàng xóm. Nhưng có điều là không có ai trông thấy họ, dù họ làm mọi cách như xô đẩy, cản đường, kêu gọi..., nhưng họ vẫn không thể nào làm cho bất cứ ai thấy được họ. Họ cũng thấy gia đình, bà con nói về họ, nhắc nhở họ. Lý do lúc bấy giờ họ không còn cái thân vật chất. Rồi khi họ thấy trong nhà bày biện bàn thờ khói hương nghi ngút, có ảnh của họ phóng lớn đặt lên đó nữa thì họ
-26-
rất phân vân tưởng là mơ, nhưng rồi thấy người thân vật vã khóc lóc, khiến dần dần họ hiểu ra rằng mình đã chết. Mặc dầu họ vẫn trong tình trạng mơ hồ phân vân không nhận định hoàn toàn rõ rệt tình huống của họ lúc ấy.
Sự phân vân mê mờ của người đã mất không biết rõ tình trạng, hoàn cảnh của mình như vậy, rất là tai hại, vì trong 49 ngày nếu tâm thức họ cứ mơ mơ màng màng, không rõ rệt thì lại càng khó phản ứng thích hợp thuận lợi với những gì đang chờ đợi họ bên kia cửa tử. Do đó, các vị Đại sư thường căn dặn các đệ tử khi ở cạnh người sắp qua đời hãy tế nhị cho họ biết rõ là họ sẽ phải từ giã cõi thế gian, đó là điều mà bất cứ ai cũng phải trải qua, không sớm thì muộn. Biết được chắc chắn như thế thì họ sẽ mạnh dạn và dứt khoát ra đi, với ý thức là mình đã thực sự chết rồi. Điều đó sẽ giúp họ đối phó với những tình huống bất ngờ.