Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Chương 5 - Trò Chơi
N
ancy chạy đến bên Pollyanna - lúc này vừa mới tiếc nuối trượt xuống khỏi tảng đá, hổn hển nói:
“Trời đất ơi! Tiểu thư làm tôi sợ quá.”
“Chị sợ ư, Nancy? Ôi, em thành thật xin lỗi. Nhưng chị không cần lo lắng cho em đâu. Thật đấy. Cha em và Hội bảo trợ cũng thường lo như vậy, nhưng bao giờ em cũng trở về bình yên vô sự.”
“Nhưng tôi có biết là cô muốn ra ngoài đâu!” - Nancy vừa nói vừa kẹp bàn tay Pollyanna dưới cánh tay mình, rồi vội vàng đưa cô bé xuống đồi. - “Chẳng ai nhìn thấy cô đi ra ngoài cả. Tôi tưởng tiểu thư đã bay qua mái nhà rồi chứ. Thật tình là vậy.”
Nghe Nancy nói vậy, Pollyanna vui sướng nhảy cẫng lên. Cô bé chữa lại: “Gần đúng, chị Nancy ơi. Em không bay qua mà là bay xuống đất thôi. Em trèo xuống theo đường cây cổ thụ ấy.”
Nancy sững lại:
“Cô... cô đã làm gì cơ?”
“Trèo xuống từ cái cây ngoài cửa sổ phòng em.”
“Ôi, trời đất ơi! Tôi không biết dì của cô sẽ nói sao khi biết chuyện đây?” - Nancy vừa hổn hển nói vừa vội vàng kéo tay Pollyanna về nhà.
“Chị muốn biết ư? Được, vậy em sẽ kể lại cho dì nghe. Lúc ấy chị sẽ biết được thái độ của dì ngay thôi mà.” - Pollyanna vui vẻ bảo Nancy.
“Trời ơi! Không!” - Nancy thốt lên.
“Sao thế? Không phải chị muốn biết phản ứng của dì em sao?”
“Không... ý tôi là... tôi không tò mò việc bà chủ sẽ nói gì đâu ạ. Thật đấy tiểu thư ơi.” - Nancy lắp bắp. Cô muốn giữ kín thái độ hằn học của người dì đối với cháu gái mình, vì cô không muốn Pollyanna buồn. Nancy giục:
“Phải nhanh chân lên cô ạ. Tôi còn chưa rửa xong bát đĩa, mong cô hiểu cho tôi.”
“Để em giúp chị một tay.” - Pollyanna nhiệt tình bảo Nancy.
“Ôi, Pollyanna!”
Nancy không nói thêm được nữa. Trời sập tối rất nhanh. Pollyanna nắm chặt tay người bạn của mình, xúc động nói: “Em rất vui vì chị đã bị một phen hoảng hồn - một chút thôi, vì cuối cùng chị vẫn tìm thấy em.”
“Cô chủ đáng thương của tôi ơi! Chắc cô đói lắm rồi. Cô sẽ phải ăn bánh mì với sữa trong bếp với tôi nhé. Dì của cô không hài lòng đâu - vì cô không xuống ăn tối đúng giờ, cô biết đấy.”
“Làm sao em xuống được. Em ở tít trên đồi mà.”
“Vâng, nhưng bà chủ đâu có biết.” - Nancy cố kìm tiếng cười khi đưa ra lời nhận xét này. Rồi cô nói như có lỗi:
“Tôi rất tiếc về chuyện cô phải ăn bánh mì và sữa trong bếp. Tôi thực sự, thực sự tiếc.”
“Ồ, không sao đâu, Nancy. Em thấy vui mà.”
“Vì sao lại vui?”
“Vì sao ư? Vì em thích ăn bánh mì với sữa. Và em muốn cùng ngồi ăn với chị. Không lý nào lại không thấy vui được.”
“Hình như trong bất kỳ hoàn cảnh nào cô cũng có thể vui vẻ được.” - Nancy đáp lời. Chợt nhớ lại khuôn mặt cố tỏ vẻ thích thú của Pollyanna lúc lên căn phòng gác mái, Nancy thấy nghẹn ở ngực.
Pollyanna cười hiền hậu: “Đó là một trong những trò chơi của em, chị Nancy à.”
“Trò chơi?”
“Trò ‘Hãy vui lên’.”
“Tôi chẳng hiểu cô nói gì cả?”
“Ồ, đó là một trò chơi. Cha em đã dạy em chơi từ lúc còn bé tí, vì cha con em rất thích trò chơi này. Lúc sống trong Hội bảo trợ, em đã hướng dẫn nhiều bạn chơi cùng.”
“Chơi như thế nào hả cô? Thú thực, tôi không được rành về các trò chơi.”
Pollyanna vừa cười vừa thở dài. Dưới bóng chiều tà, khuôn mặt cô bé nhợt nhạt, vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Im lặng một lúc em nói:
“Thế nào nhỉ? Bọn em chơi với những chiếc nạng lấy trong thùng hàng của Hội Truyền Giáo.”
“Những chiếc nạng ư?”
“Vâng. Chị biết không, em rất thích búp bê nên cha em đã viết thư nhờ Hội Truyền Giáo mua búp bê cho em. Cha cưng em lắm. Nhưng khi thùng hàng về, bà chủ thông báo trong thùng không có búp bê mà chỉ toàn những chiếc nạng nhỏ. Bà gửi cho em thùng nạng vì nghĩ rằng có những đứa trẻ ở Hội cần đến chúng.”
“Lạ thật, chưa bao giờ tôi thấy người ta dùng nạng làm đồ chơi cả.” - Nancy ngạc nhiên thốt lên.
“Ồ, có chứ. Mọi vật đều có thể biến thành đồ chơi được, chỉ cần biết cách thôi. Một khi đã biết cách thì trò chơi nào cũng trở nên thú vị.” - Pollyanna nghiêm trang nói. - “Và cha con em đã bày ra không biết bao nhiêu trò chơi với những chiếc nạng.”
“Ồ, Lạy Chúa lòng lành! Trong khi cô mong muốn một con búp bê thì lại nhận được đôi nạng. Tôi chẳng thấy có gì vui được ở đây cả.”
Pollyanna đồng tình: “Lúc đầu em cũng nghĩ như chị. Nhưng sau khi được cha hướng dẫn em lại thấy thích. Em cứ chơi hoài không biết chán.”
“Cô không định hướng dẫn tôi chơi đấy chứ?” - Nancy nghi ngờ hỏi.
“Không đâu! Chẳng cần em hướng dẫn chị cũng biết chơi. Em đảm bảo chị sẽ thích trò này. Dễ lắm í.” - Pollyanna vui vẻ bảo Nancy.
“Ồ, những trò kì quái đó!” Nancy vừa nói, vừa chăm chú nhìn Pollyanna với ánh mắt sợ hãi.
Pollyanna không để ý tới thái độ của Nancy, cô bé tiếp tục nói:
“Không kì quái chút nào. Trò chơi tìm kiếm niềm vui thú vị lắm” - Pollyanna nhiệt tình tiếp tục - “Niềm vui càng trốn kĩ bao nhiêu, khi tìm được nó chị sẽ càng thấy sung sướng bấy nhiêu. Nhưng đôi lúc dù cố cách mấy cũng không thể chơi được trò ấy, như khi cha từ biệt em để tới Thiên Đường, và em chẳng còn ai ngoài Hội bảo trợ trẻ mồ côi.”
“Vâng, hoặc khi cô phải ở trong một căn phòng gác mái trống không và nóng nực.” - Nancy nói với tâm trạng không hào hứng lắm.
Pollyanna thở dài thừa nhận:
“Trò chơi ấy mới đầu không dễ dàng chút nào, khi chỉ có một mình, em không hề muốn chơi. Đúng là em đã mong biết bao một căn phòng bày biện những đồ đạc xinh xắn. Nhưng rồi em chợt nghĩ tới chuyện em ghét nhìn mặt mình trong gương với những vết tàn nhang; hướng mắt ra ngoài cửa sổ, em lại thấy phong cảnh đẹp như tranh, và thế là em biết rằng em đã có niềm vui mới. Chị Nancy à, khi chị bận bịu tìm kiếm những niềm vui mới, chị sẽ mau chóng quên đi những ưu phiền thôi - như là những con búp bê chị đã từng mơ ước chẳng hạn!”
Nancy thấy cổ họng mình nghẹn lại trước một cảm xúc lạ kỳ. Cô kìm nén tiếng ậm ừ mà không được. Pollyanna tiếp tục dòng suv nghĩ: “Thường thì sẽ không mất quá lâu để tìm được niềm vui mới đâu. Bao nhiêu lần em còn tự tìm ra luôn mà chẳng cần suy nghĩ nữa. Em chơi trò này quen quá rồi mà. Một trò chơi rất thú vị đấy. Cha con em thích trò chơi này lắm. Giờ đây chẳng có ai chơi cùng em nữa cả. Dì Polly có thể sẽ chơi với em chăng?”
“Ôi, trời ơi! Bà ấy xuất hiện kìa.” - Nancy hốt hoảng kêu lên. Rồi trấn tĩnh lại, cô mạnh bạo nói to:
“Pollyanna, hãy nghe tôi nói. Tôi không biết cách chơi và cũng không chắc là có chơi giỏi được hay không nhưng một lúc nào đấy chắc chắn tôi sẽ chơi cùng tiểu thư.”
“Ôi, chị Nancy!” - Pollyanna thốt lên vui sướng, ôm chặt người bạn. - “Thật tuyệt vời! Chúng ta không vui sao được, phải vậy không?”
“Nhất định phải vui chứ.” - Nancy đáp lại nhưng vẫn do dự. - “Nhưng tiểu thư không nên đặt quá nhiều hy vọng vào tôi. Tôi chưa từng chơi trò tương tự bao giờ, nhưng lần này tôi sẽ cố gắng hết sức xem sao. Rồi chúng ta sẽ chơi cùng nhau.”
Dứt lời, Nancy dẫn Pollyanna vào bếp. Pollyanna ăn bánh mì với sữa rất ngon miệng. Ăn xong, Nancy đưa cô vào phòng khách gặp Dì Polly. Rời mắt khỏi trang sách đang đọc dở, Dì Polly ngẩng đầu lên lạnh lùng hỏi: “Cháu ăn xong rồi phải không, Pollyanna?”
“Thưa dì, vâng ạ.”
“Pollyanna, ta lấy làm tiếc khi bắt buộc phải để cháu ăn bánh mì với sữa trong bếp ngay trong hôm đầu tiên cháu chuyển đến.”
“Nhưng dì ơi, dì không phải suy nghĩ nhiều đâu ạ. Dì làm như vậy cháu thấy rất vui. Cháu nói thật đấy dì ạ. Cháu rất thích ăn bánh mì với sữa. Chị Nancy cũng rất tốt với cháu nữa.”
Dì Polly bỗng đờ người trên ghế một lúc lâu khi nghe những lời đó. Rồi bà bảo Pollyanna: “Đến giờ cháu phải đi ngủ rồi đấy. Hôm nay cháu đã trải qua một ngày mệt nhọc. Mai dì sẽ sắp đặt thời gian biểu cho cháu và soạn váy áo, sắm thêm các đồ cần thiết. Nancy sẽ đem cho cháu ngọn nến. Cháu nhớ cầm cẩn thận. Bữa điểm tâm sẽ bắt đầu lúc 7 rưỡi sáng mai. Cháu phải nhớ xuống ăn sáng đúng giờ, đừng chậm như tối nay nghe không? Chúc cháu ngon giấc.”
Pollyanna bước tới gần âu yếm ôm hôn dì. Cô bé khẽ nói bằng giọng vui sướng:
“Lâu lắm rồi cháu mới có được một thời khắc tuyệt vời như thế này. Cháu biết dì rất thương yêu cháu nên mới đón cháu về sống bên dì. Cháu vui lắm dì ạ. Cháu chúc dì ngủ ngon.”
Dứt lời, Pollyanna nhanh chân rời khỏi phòng khách. Bà Polly kinh ngạc thốt lên: “Con bé này lạ thật! Ngoài sức tưởng tượng của mình.” Rồi bà cau mày nghĩ: “Mình phạt nó mà nó lại thấy vui. Thật không thể nào hiểu nổi.” Bà vừa nói, vừa quay lại với cuốn sách đang đọc dở.
Mười lăm phút đã trôi qua trong căn phòng gác mái. Cô gái nhỏ đơn độc vẫn thổn thức trong tấm vải trải giường phủ kín từ đầu đến chân: “Cha ơi, cha ở trên đó thế nào? Dưới này, con đang loay hoay tìm cách chơi trò chơi cha dạy. Giá như cha chỉ cho con biết cách chơi khi phải ngủ một mình, hoàn toàn cô độc trên căn gác bị bóng đêm nuốt chửng này. Nếu được ở gần chị Nancy, gần Dì Polly hay các bà trong Hội bảo trợ thì vui biết mấy!”
Dưới bếp, Nancy đang vội làm nốt công việc. Cô vừa thúc khăn lau đáy bình sữa, vừa lẩm bẩm: “Không hiểu sao Pollyanna lại thích trò chơi với đôi nạng nhỉ? Thật là một cô bé dại khờ ngớ ngẩn. Không ngớ ngẩn mà lại vui mừng khi có được đôi nạng thay cho búp bê. Nhưng từ giờ, dù có phải chơi với nạng thì mình cũng sẽ làm để trở thành nơi nương tựa cho tiểu thư.”