Nguyên tác: Interviewwith The Vampire (The Vampire Chronicles Series , Book 1)
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-22 21:33:27 +0700
Chương 6
“V
à đó là cách mà ta và Claudia đã đi qua Transylvania, Hungary và Bulgaria, qua tất cả các quốc gia nơi nông dân đều biết về những cái xác ng và lưu truyền vô số truyền thuyết về ma cà rồng. Mọi ma cà rồng mà bọn ta đụng độ trong các ngôi làng đều giống nhau.”
“Tất cả đều là những cái xác vô hồn?” chàng trai hỏi.
“Luôn như vậy,” ma cà rồng đáp. “Đó là nếu bọn ta tìm thấy chúng. Ta chỉ nhớ được một vài tên. Đôi khi bọn ta chỉ quan sát chúng từ phía xa, vì đã quá quen thuộc với những cái đầu ngúc ngắc, lừ đừ như đầu bò, những đôi vai xương xẩu và những mớ giẻ rách mục nát khoác trên mình. Trong thôn nọ, có một phụ nữ mới chết, có lẽ chỉ tầm vài tháng, tất thảy dân làng đều từng gặp và biết tên cô gái đó. Cô ta là người duy nhất gieo lại hy vọng vào lòng bọn ta sau cuộc đụng độ với con quái vật ở Transylvania, nhưng hy vọng đó rồi cũng tan vào hư không. Cô ta chạy vào rừng để trốn bọn ta và bọn ta đã đuổi theo, cố vươn tay túm lấy mái tóc đen dài của cô ta. Chiếc áo liệm trắng của cô ta nhuộm đầy máu khô, móng tay dính đầy bùn đất dưới mồ. Và đôi mắt cô ta... chúng hoàn toàn vô hồn, chỉ là hai mặt hồ trong vắt phản chiếu ánh trăng. Chẳng có bí mật nào, chẳng có sự thật nào, chỉ có nỗi tuyệt vọng.”
“Nhưng những sinh vật đó là gì? Tại sao họ lại thành ra như vậy?” chàng trai hỏi, mặt nhăn lại vì ghê tởm. “Tôi không hiểu. Tại sao bọn chúng khác anh và Claudia đến thế mà vẫn tồn tại được?”
“Ta có những giả thiết của mình. Và Claudia cũng vậy. Nhưng chủ yếu bọn ta chỉ cảm thấy nỗi tuyệt vọng. Và từ nỗi tuyệt vọng đó, bọn ta bắt đầu cảm thấy lo sợ rằng đã giết mất ma cà rồng duy nhất giống với bọn ta, Lestat. Thế nhưng điều đó thật khó mà tưởng tượng được. Nếu hắn sở hữu trí tuệ và ma thuật của một thầy phù thủy... thì ta có thể hiểu được hắn đã làm cách nào để giành lấy cuộc sống có ý thức từ cùng một quyền năng đã chi phối lũ quái vật này. Nhưng hắn chỉ là Lestat, như ta đã mô tả với anh: không hề có bí ẩn, cuối cùng, trong nhiều tháng ròng phiêu lưu khắp miền Đông Âu, mặt hạn chế của hắn cũng trở nên quen thuộc với ta như chính sự quyến rũ của hắn vậy. Ta muốn quên hắn đi nhưng dường như hình ảnh hắn lúc nào cũng ngự trị trong tâm trí ta. Những đêm dài quạnh hiu như được dành riêng chỉ để nghĩ đến hắn. Và đôi khi ta cảm nhận được rõ rệt sự hiện hữu của hắn, như thể hắn chỉ vừa rời khỏi phòng và tiếng nói của hắn vẫn còn vang vọng ngay đây. Và không hiểu sao ta lại cảm thấy được an ủi một cách đáng ngại vì điều này, và dù không hề mong muốn, ta vẫn thường hình dung ra khuôn mặt hắn, không phải trong đêm hỏa hoạn mà trong những đêm khác, cái đêm cuối cùng hắn ngồi cùng bọn ta nhà, đôi bàn tay hắn vu vơ lướt trên phím đàn, đầu hắn nghiêng sang một bên. Khi thấy hắn trong những giấc mơ, một cảm giác buồn nôn dâng lên khiến ta đau đớn còn hơn cả nỗi đau thể xác. Ta mong sao hắn vẫn còn sống! Trong những đêm trường ở miền Đông Âu, Lestat là ma cà rồng duy nhất mà ta tìm thấy.”
“Nhưng Claudia có những suy nghĩ thực tế hơn nhiều. Hết lần này đến lần khác, cô bé bắt ta kể lại cái đêm trong khách sạn ở New Orleans khi em trở thành ma cà rồng, và hết lần này đến lần khác, cô bé nghiên cứu quá trình biến đổi đó để tìm kiếm một manh mối nhằm giải thích vì sao những con quái vật bọn ta đã gặp lại không còn ý thức. Giả như sau khi uống máu của Lestat, em bị tống vào một ngôi mộ, kẹt cứng trong đó cho đến khi bản năng khát máu trỗi dậy và khiến em phải phá vỡ vòm đá đang giam hãm em, khi đó tâm trí em sẽ biến thành cái gì, khi đã bị cơn đói đẩy đến bờ vực của sự sụp đổ? Cơ thể em có thể vẫn tự cứu được chính mình dù cho trí óc đã tan rã. Và em sẽ mò mẫm khắp thế gian này để tàn phá bất kỳ nơi nào mình có thể, như bọn ta đã thấy những con quái vật kia. Đó là cách cô bé giải thích về bọn chúng. Nhưng ai đã tạo ra chúng, chúng đã bắt đầu như thế nào? Những câu hỏi ấy cô bé vẫn chưa thể trả lời được và đó cũng chính là động lực để em tiếp tục khám phá trong khi ta, vì hoàn toàn kiệt sức, đã mất hết hy vọng. Chúng tạo ra thế hệ ma cà rồng sau đó, hiển nhiên rồi, nhưng nguồn gốc của chúng là từ đâu?” em hỏi. Và rồi khi bọn ta đến vùng ngoại ô của thành phố Vienna, cô bé đã hỏi ta một điều mà trước đây chưa bao giờ để lọt qua môi. Tại sao ta lại không thể làm việc Lestat đã làm với cả ta và em? Tại sao ta không thể tạo ra ma cà rồng khác? Ta không biết sao ban đầu không hiểu được ý cô bé, chỉ có điều trong nỗi ghê tởm bản thân, ta đặc biệt sợ câu hỏi đó, nó gần như khủng khiếp hơn bất kỳ câu hỏi nào khác. Anh thấy đấy, ta không hiểu được quyền năng mạnh mẽ của chính mình. Nhiều năm trước, nỗi cô độc từng khiến ta nghĩ đến khả năng đó, khi ta bị Babette Freniere hớp hồn. Nhưng ta đã cố khóa chặt nó trong mình như thể đó là một niềm đam mê bẩn thỉu. Từ cuộc gặp cuối cùng với nàng, ta đã xa lánh mọi con người trần tục. Ta chỉ giết những người dưng. Và chàng trai Morgan người Anh cũng vì có quen biết với ta từ trước nên mới thoát được vòng tay Tử thần của ta, giống như Babette năm xưa. Cả hai người đó đều khiến ta vô cùng đau đớn. Ta không thể nghĩ đến việc gieo cái chết xuống đầu họ. Còn việc sống trong cái chết - nó quá gớm ghiếc. Ta quay lưng khỏi Claudia. Ta không trả lời cô bé. Nhưng dù tức giận đến vậy, nóng vội đến vậy, em vẫn không thể chịu được việc ta quay lưng đi. Và em xích lại gần ta, vỗ về ta bằng đôi tay bé nhỏ và đôi mắt lấp lánh như một cô con gái yêu quý.
“Đừng nghĩ về nó nữa, Louis, cô bé nói, khi bọn ta đã thoải mái nghỉ ngơi trong một khách sạn nhỏ ngoại ô. Ta đang đứng bên ô cửa sổ, ngắm nhìn ánh sáng rực rỡ của Vienna từ phía xa, háo hức được đắm mình vào thành phố đó, nền văn minh đó và kích thước khổng lồ của nó. Đêm rất trong và những đám mây khói bụi của thành phố đang dâng lên trời. Hãy để em làm cho lương tâm anh được thư giãn, dù em không biết chính xác nó là gì, cô bé thì thầm vào tai ta, bàn tay em vuốt ve mái tóc ta.”
“Em hãy làm đi, Claudia, ta đáp lời cô bé. Hãy làm ta thanh thản đi. Em hãy thề là sẽ không bao giờ nhắc lại việc tạo ra ma cà rồng nữa đi.”
“Em không muốn ai phải sống cảnh côi cút như chúng ta!” cô bé nói. Lời ta nói đã khiến em khó chịu. Cảm xúc của ta đã khiến em khó chịu. Em muốn có câu trả lời, em muốn biết, cô bé nói. Nhưng hãy nói với em đi, Louis, điều gì khiến anh chắc chắn là anh chưa bao giờ làm việc đó trong vô thức?
“Một lần nữa, sự trì độn có chủ ý lại choán lấy ta. Chắc hẳn ta đã nhìn cô bé chằm chằm như thể không hiểu em đang nói cái gì. Ta muốn em đừng nói về chuyện đó nữa mà lại gần ta, ta muốn bọn ta đến Vienna. Ta vuốt tóc em, chạm đầu ngón tay vào hai hàng mi cong trên đôi mắt em và quay ra nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ.”
“Xét cho cùng thì, phải làm gì mới có thể tạo ra được những sinh vật đó?” cô bé tiếp tục. Những con quái vật lang thang trôi dạt đó? Phải cần bao nhiêu giọt máu của anh hòa với máu con người... và quả tim người nào có thể sống qua được cuộc tấn công đầu tiên đó?
“Ta có thể cảm nhận được ánh mắt cô bé trên mặt mình, và ta vẫn đứng đó, hai tay khoanh lại, lưng tựa vào khung cửa, mắt nhìn ra ngoài.”
“Cô nàng Emily mặt bệch và anh chàng người Anh khốn khổ đó...” cô bé nói, hoàn toàn không hay biết đến thoáng đau đớn trên mặt ta. Trái tim họ chẳng là gì cả và họ chết không chỉ vì bị hút máu mà còn vì quá khiếp sợ. Nỗi khiếp sợ đã giết họ. Nhưng còn những trái tim chống chọi được thì sao? Anh có chắc là anh đã không sinh ra một đám quái vật mới, những kẻ sẽ vật lộn một cách vô ích và hoàn toàn bản năng để lần theo dấu chân của anh? Liệu chúng sẽ sống được bao lâu; những đứa con côi cút mà anh đã bỏ lại đó - được một ngày, một tuần, rồi sẽ bị ánh mặt trời đốt thành tro bụi hoặc bị vài nạn nhân con người chém hạ?
“Dừng lại đi, ta cầu xin cô bé. Nếu em biết ta hiểu rõ cái viễn cảnh em vừa mô tả đến mức nào, em sẽ không mô tả nó nữa. Ta nói với em là nó chưa bao giờ xảy ra cả! Lestat đã hút máu ta cho đến ngắc ngoải để biến ta thành ma cà rồng. Rồi hắn đã trả lại máu cho ta bằng chính dòng máu hắn, hòa máu hắn vào ta. Hắn đã làm vậy đấy!”
“Cô bé quay mặt đi, rồi dường như em đang nhìn xuống đôi tay mình. Hình như ta đã nghe thấy tiếng thở dài của em, nhưng ta không dám chắc. Và rồi cô bé đưa mắt nhìn khắp người ta, rất chậm rãi, lên rồi xuống, trước khi ánh mắt em gặp ánh mắt ta. Trên môi em như thấp thoáng nụ cười. Đừng sợ trí tưởng tượng của em, cô bé dịu dàng nói. Dù sao thì anh mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. Chẳng phải vậy sao?”
“Ta không hiểu, ta nói. Và cô bé quay mặt đi, cất lên một tràng cười khô lạnh.”
“Anh có tưởng tượng được không?” em nói, nhỏ tới mức ta chỉ nghe được loáng thoáng. Một nhóm ma cà rồng nhí thì sao? Đó là tất cả những gì em có thể cung cấp được.
“Claudia, ta thì thầm.”
“Đừng căng thẳng, cô bé đột ngột nói, giọng em vẫn rất nhỏ. Em đã nói với anh rằng mặc dù em rất căm ghét Lestat...” Cô bé ngừng lại.
“Phải... ta thì thầm. Phải...”
“Mặc dù em căm ghét hắn, nhưng chỉ khi ở bên hắn thì hai ta mới thấy... đầy đủ. Cô bé nhìn ta, hai hàng mi rung rung như thể tiếng nói hơi cao lên của em đang khiến chính em lo sợ không kém gì ta.”
“Không, chỉ có em cảm thấy đầy đủ thôi...” ta nói. “Bởi vì ngay từ đầu, em đã có cả hai người bọn ta, mỗi người đứng một bên trong cuộc đời em.”
Hình như em đã mỉm cười trước câu nói đó, nhưng ta không dám chắc. Cô bé cúi đầu, nhưng ta có thể thấy bên dưới lông mi, đảo qua đảo lại, mắt em đảo qua đảo lại. Và rồi cô bé nói, “Hai người đứng hai bên em. Anh có tưởng tượng ra hình ảnh đó khi anh nói không, giống như tưởng tượng mọi thứ khác lạ ấy?”
“Đã từng có một đêm, cách đây rất lâu, nó vẫn còn hiện hữu trong ta như thể chưa từng qua đi, nhưng ta không kể với cô bé. Đêm đó cô bé đã rất tuyệt vọng, em bỏ chạy khi Lestat thúc ép em phải giết một phụ nữ trên đường mà em vốn đã tránh xa, rõ ràng là đang hoảng sợ. Ta chắc chắn người phụ nữ đó khá giống người mẹ đã chết của em. Cuối cùng, cô bé đã bỏ chạy khỏi cả hai ta, nhưng sau đó, ta tìm thấy cô bé đang nấp trong tủ quần áo, bên dưới đống áo vest và áo khoác, ôm chặt con búp bê của mình. Ta đã mang cô bé tới cũi của em và ngồi bên cạnh, hát cho em nghe và cô bé nhìn ta chằm chằm trong khi vẫn ôm chặt lấy con búp bê, như thể cố gắng một cách mù quáng và bí ẩn để xoa dịu một nỗi đau mà em chưa hiểu được. Anh có thể tưởng tượng được không, cảnh gia đình ấm cúng tuyệt diệu đó, dưới những ánh đèn mờ ảo, một người cha ma cà rồng đang hát cho cô con gái ma cà rồng nghe? Chỉ con búp bê là có khuôn mặt người, chỉ con búp bê mà thôi.”
“Nhưng chúng ta phải rời khỏi đây!” Claudia hiện tại đột ngột cất lời, như thể ý tưởng đó chỉ vừa thành hình trong em với một mức độ cấp bách đặc biệt. Cô bé bịt chặt tay lên tai, như thể đang cố kháng cự một âm thanh khủng khiếp nào đó. Xa lạ khỏi những con đường chúng ta đã đi qua, xa khỏi những gì em đang thấy trong đôi mắt anh, vì em đã nói lên thành lời những suy nghĩ mà trong em chỉ là những cân nhắc đơn thuần...”
“Tha thứ cho ta, ta nói nhẹ nhàng hết mực, từ từ rút ra khỏi căn phòng của quá khứ, khỏi chiếc cũi che rèm xếp nếp, khỏi đứa trẻ ác quỷ đang hoảng sợ và tiếng hát ác quỷ của chính ta. Và Lestat, Lestat đâu rồi nhỉ? Một que diêm bừng sáng trong căn phòng khác, một cái bóng bất chợt trở nên sống động, khi ánh sáng và bóng tối cùng hiện ra từ nơi vốn chỉ có đêm đen vĩnh hằng.”
“Không, anh hãy tha thứ cho em...” cô bé đang nói với ta, trong phòng khách sạn nhỏ gần thủ đô đầu tiên của Tây Âu. Không, chúng ta tha thứ cho nhau. Nhưng chúng ta sẽ không tha thứ cho hắn; và, không còn hắn, cuối cùng em và anh cũng thấy được sợi dây liên kết giữa chúng ta.
“Chỉ trong khoảnh khắc này thôi vì chúng ta đã rất mệt mỏi, và mọi thứ đều ảm đạm...” ta nói với cô bé và với chính mình, bởi vì chẳng còn ai trên thế giới này để ta có thể trò chuyện nữa.
“À vâng, và điều này phải kết thúc. Để em nói anh nghe, em vừa nhận ra là chúng ta đã đi sai hướng ngay từ đầu. Chúng ta phải bỏ qua Vienna. Chúng ta cần ngôn ngữ của mình, đồng bào của mình. Em muốn tới Paris, ngay bây giờ.”