Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Tấn Minh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: quốc huy vũ
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 35
Cập nhật: 2021-01-29 22:22:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
ụ Án Thứ 3 - Tây Thi Bị Làm Nhục (1)
Khiến cho nàng phản cảm, không phải vẻ xấu xí của thế giới, mà là chiếc mặt nạ đẹp đẽ thế giới vẫn luôn đeo.
- Milan Kundera -
----------
"Màu xám? Áo khoác?" Lâm Đào không hiểu gì cả.
"Đúng! Áo khoác màu xám!" Đại Bảo nghiến răng nói.
"Áo khoác màu xám thì sao?" Lâm Đào hỏi.
"Mới có vài ngày cậu đã quên rồi à?" Tôi hỏi, "Hung thủ tấn công chị Bảo, trong camera giám sát cũng mặc áo khoác màu xám."
"Nhưng vụ án của chị Bảo, với độ phân giải của camera giám sát ngoài nhìn rõ chiếc áo khoác màu xám ra, cái gì cũng không rõ, cả Bộ Công an cũng không làm cho hình ảnh rõ hơn được." Lâm Đào nói, "Vụ án này lại càng khó, chỉ có hình ảnh nửa thân dưới, nửa thân trên camera không quay đến. Chỉ dựa vào một chiếc áo khoác màu xám, sao xác nhận được là cùng một người?"
"Nhưng chúng ta vẫn phải xem trọng phát hiện này của Đại Bảo." Tôi nói, "Dù sao hung thủ làm hại chị Bảo không vì tài cũng không vì sắc. Tên này cũng vậy."
"Nói không chừng, cả hai vụ án đều nhằm mục đích trả thù." Lâm Đào nói, "Hai hung thủ khác nhau, mặc quần áo tương tự nhau mà thôi. Giờ đang là mùa thu, gió lớn, mặc áo khoác cũng là bình thường."
"Nhưng tổ chuyên án điều tra lâu như vậy rồi." Tôi nói, "Gần như điều tra cặn kẽ từng người bên cạnh hai vợ chồng Đại Bảo, cũng không phát hiện ra người có khả năng gây án."
"Chúng ta phá biết bao nhiêu vụ án, biết đâu là do người bị xử lý trong một vụ án nào đó thì sao?" Lâm Đào nói.
"Những vụ chúng ta phá đều là án mạng." Tôi nói, "Thủ phạm sau khi bị bắt còn có hy vọng được ra ngoài sao?"
"Nói cũng phải." Lâm Đào lắc đầu, nói, "Nhưng có rất nhiều người mặc áo khoác, không thể dùng chi tiết nhỏ này để xâu chuỗi hai vụ lại với nhau được."
"Còn nữa, bước chân!" Đại Bảo nghiến răng ken két, khó khăn lắm mới nhả ra vài chữ.
"Bước chân? Tôi không nhớ ra nó có đặc điểm gì." Lâm Đào nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại đoạn băng ghi hình trong khách sạn Quốc Tế thành phố Long Phiên.
"Bước chân, cái này trước mắt không có cơ sở lý luận khoa học nào cả." Tôi nói, "Nhưng một đoạn phim xem đi xem lại nhiều lần, đặc điểm bước đi của người trong đoạn phim tự nhiên sẽ được khả năng quan sát của chúng ta tổng kết lại. Tôi tin, đoạn băng kia Đại Bảo đã xem qua vô số lần, nên dẫu Đại Bảo không thể chỉ ra cơ sở nhận định hai vụ này cùng một hung thủ, nhưng tôi tin phán đoán mà khả năng quan sát của cậu ấy đưa ra trong vô thức này."
"Ý anh là có thể gộp hai vụ lại cùng điều tra?" Lâm Đào có vẻ lo lắng nói.
"Nếu có thể gộp được thì phải xem gia đình Đại Bảo và gia đình nạn nhân Trương Manh Manh kia có liên hệ gì với nhau." Tôi nói, "Không vì tài, không vì sắc, xem thử có mối quan hệ mâu thuẫn nào giao nhau không."
Đại Bảo nói, "Gia đình tôi, gia đình Mộng Hàm chắc chắn không có bất kỳ quan hệ nào với gia đình Trương Manh Manh."
"Nếu đúng là vậy, phải xem đây là vụ bệnh nhân tâm thần gây án rồi." Tôi nói, "Không có bất cứ mưu đồ trục lợi nào, chỉ có thể lý giải là bệnh nhân tâm thần thôi."
Nói xong, tôi bỗng thấy lo lắng và đau lòng. Nếu thật sự do bệnh nhân tâm thần gây án, vì không dính dáng gì đến đương sự nên việc điều tra sẽ khó khăn hơn, dù phá được án cũng không thể truy cứu trách nhiệm hình sự. Nếu vậy, sẽ là đả kích rất lớn với Đại Bảo.
Tôi ngước mắt nhìn Đại Bảo.
Dường như cậu ấy không hề nghĩ đến điểm này, vẫn chằm chằm nhìn vào màn hình máy vi tính.
Lâm Đào nói, "Cũng không nhất định là bệnh nhân tâm thần gây ra. Chẳng hạn như Trì Tử (1), bị người đàn ông của mình làm tổn thương, nhưng khi cảnh sát bắt mất người đàn ông mà cô ta yêu thương nhất thì lại muốn trả thù, đơn thuần là trả thù cảnh sát, trả thù xã hội, trả thù đàn ông. Hoặc như Bộ Binh, chỉ vì cái gọi là lý tưởng, trả thù những người đã khiến anh ta mất đi lý tưởng của mình. Tóm lại, hai hung thủ này vì phải chịu đòn đả kích nào đó mà trả thù tất cả những người cùng một điểm chung. Xem ra có vẻ những nạn nhân này không hề liên hệ gì với hung thủ, nhưng thật ra lại có mối liên hệ rất chặt chẽ."
(1) Vụ án của Trì Tử trong truyện Ngón tay thứ mười một.
"Tổng kết hay lắm." Tôi nói, "Xem ra cậu đã nghiên cứu rất kỹ hai vụ án giết người hàng loạt trong hai năm qua. Nhưng nếu gộp hai vụ án mạng này lại, vậy hai nạn nhân có điểm nào chung không?"
Lâm Đào lắc đầu nói, "Chỉ có một điểm giống nhau, đó là giới tính, nhưng tuổi tác chênh lệnh quá lớn. Hơn nữa, hôm nay là ngày 15 tháng 9, nếu thật sự là án mạng thì quá đáng sợ, chỉ trong một tuần đã gây ra hai vụ án."
"Hai vụ?" Tôi ngẫm nghĩ một lúc.
"Ôi!" Tôi đột nhiên kêu lên khiến mọi người giật nảy mình, "Có khi nào huyên Lạc Nguyên tỉnh Nam Hòa cũng đồng thời xảy ra một vụ trẻ em bị sát hại không?"
"Nhưng Đại Bảo đã xác nhận, thời gian chị Bảo bị hại không khớp với thời gian Thạch An Na ở huyện Lạc Nguyên bị hại, chẳng phải chúng ta đã loại trừ khả năng hai vụ án này là do cùng một người gây ra rồi sao?" Lâm Đào nói.
Tôi không trả lời Lâm Đào, vội lấy điện thoại ra, gọi cho bác sĩ pháp y Lý Lỗi của Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa, "Chào anh Lý."
"Anh Tần." Bác sĩ pháp y Lý cười nói.
"Vụ án cô dâu bị hại lần trước tiến triển đến đâu rồi?"
"Điều tra cả tuần vẫn không phát hiện mối quan hệ mâu thuẫn nào, xem chừng có thể loại trừ khả năng trả thù rồi." Bác sĩ pháp y Lý nói, "Chúng tôi đã tiến hành xét nghiệm lại thi thể lần nữa, sợ là vụ án xâm hại tình dục mà chúng tôi không phát hiện ra."
"Kết quả thế nào?"
"Không tìm được bất kỳ điểm nào có thể chứng thực nạn nhân từng bị xâm hại tình dục."
"Vậy các anh phán đoán tính chất vụ án này thế nào?"
"Không phán đoán được." Bác sĩ pháp y Lý nói, "Cấp trên khăng khăng cho rằng đây là vụ án vướng mắc trong chuyện tình cảm dẫn đến giết người, chẳng qua điều tra viên chưa tìm ra thôi. Thế nên, trước mắt vẫn tiếp tục điều tra mâu thuẫn trong các mối quan hệ của nạn nhân."
"Haiz, chúng tôi cũng vậy." Tôi nói, "Hướng điều tra không khác các anh là bao, à, thật ra bản chất hai vụ án không khác nhau mấy."
"Nếu không vì bác sĩ pháp y Lý Đại Bảo của các anh kiên quyết như vậy thì tôi thấy, hai vụ án này thực sự có thể là một vụ hàng loạt đấy."
"Sáng nay tỉnh chúng tôi vừa xảy ra một vụ sát hại trẻ em không có manh mối gì cả, e là có liên quan đến vụ án trước. Trước mắt ngoài vụ án hôm nay ra, các vụ án mạng trong tỉnh đều phá xong cả rồi, nhưng vụ gây thương tích '7/9' có liên quan đến cảnh sát chúng ta, nên áp lực của mọi người đều rất lớn." Tôi nói.
"Chúng tôi vẫn còn ba, bốn vụ chưa phá xong, nên hai ngày nay tôi phải chạy ngược chạy xuôi khắp nơi." Bác sĩ pháp y Lý nói.
"Trong số những vụ các anh chưa phá, có vụ sát hại trẻ em nào không?" Tôi hỏi.
Bác sĩ pháp y Lý im lặng một lúc rồi nói, "Không có, cả những vụ án mạng đã phá gần đây cũng không có. Sát hại trẻ em? Tàn nhẫn quá!"
"Không có thì tốt." Tôi thở dài.
Ngắt điện thoại, tôi lại gọi cho trung tâm chỉ huy Sở Cảnh sát.
Phòng pháp y chúng tôi có thể không nắm rõ toàn bộ các vụ án mạng trong tỉnh, chẳng hạn như thông tin về các vụ án mạng hiện tại đang diễn ra, các vụ án mạng được phá một cách chóng vánh, vụ án có kẻ tình nghi cụ thể rõ ràng... Nhưng một khi có án mạng xảy ra, theo quy định thì mọi nơi đều phải báo về trung tâm chỉ huy đầu tiên. Thế nên, trung tâm chỉ huy mới là nơi nắm bắt chính xác và chi tiết tất cả những vụ án mạng xảy ra trong tỉnh.
"Chào anh Trâu!" Tôi nhận ra người nghe điện thoại là người quen.
"Sao vậy, anh Tần?"
"Tôi muốn phiền anh tra giúp xem trong tỉnh chúng ta gần đây có xảy ra vụ sát hại trẻ em nào không."
"Gần đây là gần cỡ nào?"
"Cứ tra trong một tháng đổ lại đi, trọng điểm là những vụ xảy ra trong một tuần đổ lại."
"Ngày 15 tháng 9. Ơ? Chẳng phải chiều nay bên chúng tôi đã thông báo cho Tổng giám đốc Trần của các anh rồi sao? Long Phiên có một vụ đây, đã thông báo cho các anh đến hỗ trợ rồi."
"Ngoài vụ này ra."
"Vậy thì không có, ừm, đúng là không có."
"Không có thì tốt." Tôi lại thở dài một hơi, chậm rãi ngắt điện thoại.
"Xem ra chúng ta lo lắng thái quá rồi." Lâm Đào cười nói, "Không phải án mạng hàng loạt thì tốt rồi."
"Vậy rốt cuộc hai vụ của chị Bảo và Trương Manh Manh có nên gộp lại với nhau không?" Tôi hỏi.
"Không nên!" Đại Bảo nói.
"Có quá ít căn cứ, tổ chuyên án sẽ không ủng hộ chúng ta đâu." Lâm Đào nói.
"Tuy xâu chuỗi vụ án là việc rất quan trọng cho công tác điều tra," tôi nói, "nhưng manh mối để lại trong hai vụ án này quá ít, xâu chuỗi rồi cũng không có nhiều tác dụng. Chúng ta cứ phản ánh ý kiến này với tổ chuyên án, phương án điều tra cụ thể, vẫn phải để cho họ định đoạt."
"Hiện tại tổ chuyên án vẫn kiên trì điều tra các xung đột trong quan hệ xã hội của chị Bảo và của cha mẹ Trương Manh Manh." Lâm Đào nói, "Nếu cả hai có mối liên hệ chung, vụ án này sẽ tự khắc lộ ra chân tướng, nhưng nếu không tra ra được, vụ án sẽ rơi vào bế tắc."
"Tôi cũng cảm thấy xung đột trong quan hệ xã hội dẫn đến giết người có khả năng rất thấp." Tôi nói, "Nhưng lại không tìm được lời giải thích hợp lý, không thể tìm ra hướng tư duy mới. Chỉ có thể tiếp tục điều tra về hai người bị hại thôi."
"Vậy chúng ta làm gì bây giờ?" Trần Thi Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia, màn đêm đã buông xuống.
"Trở về ngủ." Tôi nói, "Cả tuần nay thật sự mệt chết được. Hy vọng mai là cuối tuần có thể nghỉ ngơi đôi chút. Một là Đại Bảo có thể ở bên chị Bảo, hai là mấy người chúng ta cũng cần nghỉ ngơi."
"Đừng nói vậy!" Lâm Đào kêu lên, "Anh biết mình có tiếng là 'Tần quạ đen' còn gì!"
*
Miệng quạ đen lợi hại ở chỗ, nói đâu trúng đó.
Đúng 8 giờ sáng thứ Bảy tôi nhận được điện thoại của thầy.
"Ngủ đủ chưa?" Thầy nói, "Thành phố Sâm Nguyên có một vụ án mạng đang bế tắc, các cậu qua đó hỗ trợ một chút đi."
"Con dậy rồi." Tôi ngái ngủ dụi dụi mắt, vẫn cứng miệng nói, "Đang bế tắc là sao ạ?"
"Vụ án xảy ra vào sáng sớm ngày 15." Thầy nói, "Điều tra suốt cả ngày hôm qua nhưng vào ngõ cụt rồi."
"Vụ án ngày hôm qua? Sao chúng con không biết nhỉ?"
"Gần đây các cậu có nhiều vụ án, cậu cũng biết đấy, từ tháng 6 đến tháng 10, thời tiết khô nóng, dễ xảy ra án mạng." Thầy nói, "Vì thế hôm qua mới không thông báo cho các cậu biết."
"Con còn nói với bác sĩ pháp y Lý tỉnh Nam Hòa là ngoài vụ án hôm qua ra, tất cả các vụ án mạng khác đều phá xong cả rồi." Tôi đỏ mặt, "Không ngờ còn một vụ. Nếu không phá được thì mất mặt quá."
"Phá án không phải vì thể diện của bản thân." Thầy nói, "Vì cái gì tự bản thân cậu biết rõ."
"Vì người đã khuất, vì chính nghĩa, vì để diệt trừ cái ác." Tôi thuận miệng nói.
"Nghe nói cậu còn khắc cả một chiếc vòng tay", thầy cười nói, "gì mà 'tay quỷ tâm Phật, diệt trừ tà ác'. Hy vọng cậu có thể làm được!"
"Thôi con cúp máy đây ạ, còn phải thu dọn đồ đạc xuất phát nữa."
*
Sâm Nguyên là thành phố cấp huyện thuộc phía Tây Bắc tỉnh chúng tôi, giáp với tỉnh Nam Hòa, cách thủ phủ tỉnh 300 cây số.
Dân số ở đây không nhiều, ít khi xảy ra án, nhưng đã xảy ra thì đều là những vụ lớn và khó. Hai năm trước, chúng tôi đã phá một vụ giết người phân thây (2) xảy ra ngay tại thành phố Sâm Nguyên này.
(2) Một vụ án trong cuốn Lời tố cáo lặng thầm (thuộc bộ tiểu thuyết trinh thám Bác sĩ pháp y Tần Minh).
Đại đội trưởng Tiêu đón chúng tôi ngay đầu đường cao tốc. Anh ta đã hơn bốn mươi tuổi, là Đại đội trưởng Đội Cảnh sát hình sự xuất thân từ pháp y.
"Lại thêm phiền phức cho các anh rồi." Đại đội trưởng Tiêu vừa nói vừa đưa bàn tay to lớn của mình ra.
"Nhiều người chết, hay gặp vụ án khó vậy?" Tôi bắt tay anh ta, cười hỏi.
"Đều không phải, là một vụ nổ súng giết người." Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Nổ súng?" Tôi nhíu mày, "Hiện tại tiến triển ra sao?"
"Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, nhưng kẻ tình nghi không chịu nhận tội."
"Đã có kẻ tình nghi?" Lâm Đào nói, "Hơn nữa cũng đã bắt được rồi?"
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu.
"Xem ra, chuyến này chúng tôi đến đây chỉ cần tìm ra chứng cứ xác thực, không để kẻ tình nghi cãi trắng tội?" Tôi thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
"Thế này đi, tôi ngồi chung xe với các anh, vừa đi vừa thuật lại vụ án." Đại đội trưởng Tiêu nói.
Hàn Lượng bị đổi sang xe của Đại đội trưởng Tiêu, xe bên này do tôi lái, Đại đội trưởng Tiêu ngồi bên ghế phụ, Đại Bảo, Lâm Đào và Trần Thi Vũ ngồi hàng ghế sau.
"Nạn nhân tên là Âu Dương Thúy Bình, 28 tuổi, là 'Tây Thi điểm tâm' khá nổi tiếng ở thị trấn Sâm Khẩu chúng tôi."
"'Tây Thi điểm tâm' là sao?"
"Nghĩa là chồng cô ta không cho cô ta đi làm, muốn ở nhà chuyên tâm chăm sóc con cái. Nhưng Âu Dương Thúy Bình là người không chịu được nhàn rỗi, hàng xóm nói cô ta rất chăm chỉ. Vì vậy, Âu Dương Thúy Bình mở hàng điểm tâm sáng như bánh quẩy, bánh chiên này nọ, cũng không kiếm được là bao, chồng cô ta chẳng bao giờ hỏi đến số tiền đó." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Quan trọng là, nạn nhân khá xinh đẹp, cũng có chút tiếng tăm."
"Cô ta có con chưa?"
"Có một cô con gái 5 tuổi." Đại đội trưởng Tiêu nói tiếp, "Chồng tên là Triệu Đại Tráng, tài xế xe chở cát, thu nhập cũng khá, điều kiện gia đình không tệ. Xây được căn nhà hai tầng nhỏ, nội thất khá sang trọng."
"Quan hệ vợ chồng thế nào?"
"Theo kết quả điều tra, nguồn thu nhập của Triệu Đại Tráng là chính, nên trong nhà anh ta là người quyết định mọi việc, tiền cũng do anh ta giữ, nền tảng kinh tế quyết định địa vị cao thấp mà. Triệu Đại Tráng chịu trách nhiệm nuôi cả nhà, còn số tiền Âu Dương Thúy Bình kiếm được toàn để đánh mạt chược hay gì đó." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Nghe nói tính tình Triệu Đại Tráng khá thô bạo, bình thường Âu Dương Thúy Bình rất nghe lời anh ta, nếu không vừa lòng, Triệu Đại Tráng sẽ đánh chửi vợ. Nhưng hàng xóm đều cảm thấy quan hệ vợ chồng họ nhìn chung không tệ, còn chuyện bạo hành gia đình thì một người chịu đánh và một người chịu đau thôi chứ cũng không ầm ĩ quá."
"Còn chuyện tình cảm thì sao? Có ngoại tình hay gì không?" Tôi hỏi. Theo thống kê nguyên nhân gây án trong tỉnh của khoa Pháp y chúng tôi, những vụ án mưu sát bây giờ, đa số là vì vướng mắc trong tình cảm, ghen bóng ghen gió mà thành.
"Theo kết quả điều tra trước mắt, chỉ có vài bạn học của Âu Dương Thúy Bình phản ánh, rằng cô ta có chút mập mờ với một người cùng thị trấn tên là Triệu Bình." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Nhưng không có chứng cứ nào để chứng minh hai người họ có quan hệ bất chính, chẳng qua là bạn thời trung học, lúc còn đi học quan hệ rất tốt với nhau. Sau khi Âu Dương Thúy Bình kết hôn, ngoài những buổi họp lớp ra thì không tiếp xúc gì với người kia nữa."
"Được, anh cứ nói tiếp đi." Tôi nói.
Đại đội trưởng Tiêu nói, "4 giờ sáng ngày 15 tháng 9, Triệu Đại Tráng gọi điện báo cảnh sát, nói vợ mình Âu Dương Thúy Bình đã chết ở trong nhà. Theo lời anh ta, khoảng 11 giờ đêm ngày 14, sau khi con gái ngủ rồi, anh ta quyết định lái xe đi chở vài chuyến cát. Do gần đây thị trấn bên cạnh có một công trình lớn của chính phủ thi công thâu đêm, thường thì Triệu Đại Tráng chở cát cho họ vào ban ngày, nhưng anh ta nghĩ, ban đêm chở, một ít là xe cạnh tranh, hai là tiền công cao, ba là đường vắng, đi về sẽ nhanh hơn. Thế nên anh ta định sẽ đi đêm để kiếm thêm ít tiền. Bận rộn làm việc đến khoảng 3 giờ sáng ngày 15, hàng xóm cũng là anh họ xa của anh ta là Triệu Lâm Lâm gọi điện bảo con gái Triệu Nhã của anh ta đến gõ cửa vào ban đêm, nói không tìm thấy mẹ đâu cả. Một mình cô bé ngủ trên giường, mẹ không có trong phòng, cũng không có trong phòng nhỏ, cô bé rất sợ.
Triệu Lâm lâm bèn dậy đưa Triệu Nhã về nhà, nhìn qua một lượt, quả thật không thấy Âu Dương Thúy Bình đâu. Triệu Nhã nói, khi cô bé thức dậy, không thấy mẹ thì khóc òa lên, theo cửa sau chạy sang tìm bác họ ở nhà bên. Lúc ra ngoài, cửa chính vẫn đóng như bình thường.
Sau khi Triệu Đại Tráng nghe điện thoại, phản ứng đầu tiên là nghĩ Âu Dương Thúy Bình nhân lúc anh ta đi vắng, con gái ngủ say thì lẻn đi đánh mạt chược. Trước đây cô ta từng vì chơi mạt chược thua mà bị Triệu Đại Tráng đánh cho một trận.
Triệu Đại Tráng nói lúc đó vừa khéo anh ta chở xong một xe cát, chuẩn bị chở xe tiếp theo, xe đang trống, nên không chào hỏi ai đã lái thẳng về nhà. Định bụng tìm cây gậy dưới tầng một rồi mới đi tìm vợ, tìm được sẽ đánh cho cô ta một trận.
Gậy thường để trong kho dụng cụ dưới tầng một, vì trong nhà có xe lớn, mọi việc sửa chữa đều do Triệu Đại Tráng tự làm, nên bên cạnh phòng vệ sinh ở tầng một có một kho dụng cụ. Sau khi mở cửa ra, anh ta thấy Âu Dương Thúy Bình không mảnh vải che thân nằm trong phòng, cả kho dụng cụ đều nồng nặc mùi hôi."
"Thi thể phân hủy rồi?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
"Không, sau này xác nhận đó là phân người." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Có thể hung thủ đã đại tiện trong kho dụng cụ. Tóm lại, khi Triệu Đại Tráng vào phòng thì Âu Dương Thúy Bình đã chết rồi. Khi xe cấp cứu đến hiện trường, thấy thi thể cô ta đã bắt đầu co cứng các khớp nhỏ. Sau đó thì Triệu Đại Tráng báo cảnh sát."
"Kho dụng cụ? Không mảnh vải che thân?" Lâm Đào nói, "Dù có nhân lúc chồng đi vắng vụng trộm, thì cũng chẳng chạy đến kho dụng cụ nhỉ?"
"Xem ra đây là một vụ cưỡng hiếp giết người."
Đại đội trưởng Tiêu mỉm cười, nói, "Khi chúng tôi đến hiện trường, phát hiện cánh cửa sổ ở sau nhà, chính là cửa sổ nhà vệ sinh, khung chống trộm đã bị tháo rời hai ốc vít, rồi bị bẻ cong."
"Là phá cửa sổ vào cưỡng hiếp à?" Trần Thi Vũ hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu lắc đầu, nói, "Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ đây là một vụ cưỡng hiếp giết người, nhưng sau khi điều tra, ngày càng xuất hiện nhiều vấn đề."
"Chẳng hạn như?" Tôi hỏi.
"Việc này, tôi không thể nói rõ trong một lúc được." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Chúng ta sắp đến hiện trường rồi, đến đó tôi sẽ tóm tắt tình hình, rồi thuật lại từng cái một cho các anh."
"Thầy có nói, các anh đã bắt được kẻ tình nghi, chỉ là hắn chưa chịu khai thôi?" Lâm Đào hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu nói, "Kẻ tình nghi không phải ai khác, chính là chồng của nạn nhân, Triệu Đại Tráng!"
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 3 - Tây Thi Bị Làm Nhục (2)
Hiện trường nằm ở một thị trấn nhỏ vùng ven phía Đông thành phố Sâm Nguyên.
Dân số trong thị trấn không nhiều lắm, nhưng cũng có thể thấy cuộc sống của họ rất sung túc, nhà nào cũng hai tầng, xây ngay ngắn thẳng hàng hai bên đường đi.
Một trong số đó là nhà của Triệu Đại Tráng, cũng là hiện trường trung tâm của vụ án lần này.
"Nếu các anh nghi ngờ Triệu Đại Tráng, thì điều tra xem đêm đó anh ta có lái xe đi chở cát thật hay không, chẳng phải là được rồi sao?" Khi xe chúng tôi chạy qua một mảnh đất trống, Trần Thi Vũ nói.
"Mảnh đất trống mà cô đang nhìn thấy chính là một bãi đỗ xe tự nhiên." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Bình thường xe của Triệu Đại Tráng đỗ ở đây. Do nơi này cách hiện trường một khoảng nhất định, nên không ai có thể chứng minh được tối hôm trước Triệu Đại Tráng có lái xe đi làm hay không."
"Công trường bên kia cũng không biết à?" Trần Thi Vũ liếc mắt ra cửa sổ, bên ngoài, một chiếc xe cảnh sát thành phố Sâm Nguyên vừa vượt qua xe chúng tôi, dẫn đường đến hiện trường. Hàn Lượng đang ngồi bên ghế phụ lái nói cười vui vẻ.
"Công trường không quản chuyện này đâu." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Mấy xe chở cát này thường xuyên hợp tác với công trường, lúc chở cát thì được nhận một tấm thẻ, đến bãi cát thì dùng tấm thẻ đó để nhận tiền. Chở chuyến nào nhận tiền chuyến đó, không khất lại, nên không ai ghi chép, không ai chú ý đến việc Triệu Đại Tráng có đi chở cát thật hay không."
"Lịch sử cuộc gọi thì sao?" Tôi hỏi, "Chẳng phải có nói Triệu Lâm Lâm gọi điện cho Triệu Đại Tráng vào khoảng 3 giờ sáng sao?"
"Vấn đề này." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Theo dữ liệu chuyển vùng di động thì lúc đó quả thật Triệu Đại Tráng không có ở nhà. Nhưng, nếu do anh ta gây án, ngụy tạo chứng cứ không có mặt ở hiện trường cũng là chuyện bình thường."
Trong lúc nói chuyện, xe cảnh sát đã đi qua mấy tiệm sửa xe ven đường, đến hiện trường nằm ở một góc của thị trấn.
Hiện trường là một căn nhà hai tầng nhỏ, tường bên ngoài được ốp gạch men, phong cách rất sang trọng.
Dây cảnh báo của cảnh sát vây xung quanh hiện trường, hai chủ nhà một chết, một bị bắt, đứa con cũng được đưa đến nhà mẹ của Âu Dương Thúy Bình.
Đại đội trưởng Tiêu đưa trang bị điều tra cho chúng tôi mặc, dẫn đầu đi vào khu vực bị cách ly.
Cảnh sát ở đồn sau khi nhận được thông báo đã mở cửa chính của hiện trường. Cửa chính là loại cửa chống trộm màu đỏ bằng thép, chất lượng không tệ. Khóa cửa và xung quanh không có dấu hiệu cạy phá, hung thủ là người quen, hoặc là không vào nhà theo lối này.
Sau khi vào cổng là tới một phòng khách nhỏ, có sofa, bàn trà, tủ tivi, bàn ăn và các vật gia dụng khác.
"Chú ý dưới chân." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Những nơi có khoanh đều là dấu giày."
Viên Phong, nhân viên kỹ thuật phòng cảnh sát thành phố Sâm Nguyên đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng đèn soi dấu chân chiếu lên sàn đá cẩm thạch.
"Dấu giày đều hướng ra cửa chính." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Cũng tức là, hung thủ không để lại dấu vết đi vào, chỉ để lại dấu vết đi ra. Những dấu vết này là các vết bẩn đè chồng lên. Đế giày của hung thủ dính bẩn nên để lại vết trên mặt đất. Chất bẩn này có thể chính là phân ở hiện trường gây án."
"Hiện trường gây án sao lại có phân?" Tôi nhíu mày.
Đại đội trưởng Tiêu lắc đầu, tiếp tục dẫn đường cho chúng tôi vào trong.
Cuối phòng khách nhỏ có một phòng vệ sinh, một phòng bếp và một kho dụng cụ. Cửa sổ chống trộm ở phòng vệ sinh bị tháo ra một phần, ngoài ra không có gì khác thường. Trong phòng bếp có vài dụng cụ để làm điểm tâm sáng, đều đã được rửa sạch sẽ.
Kho dụng cụ là một mớ hỗn độn.
Trong góc đủ loại dụng cụ chất thành đống, còn có một chiếc bàn làm việc và vài món đồ gia dụng cũ. Trên mặt đất có rất nhiều vết bẩn, có một số hình như là tro tàn sau khi đốt hết, một số giống như dấu vết nước bẩn sau khi bay hơi để lại, còn có không ít vết máu đã khô.
Bác sĩ pháp y vẽ một hình người trên mặt đất, hẳn là vị trí nạn nhân nằm. Xem ra, có lẽ là tư thế ngã ngửa trên mặt đất.
"Nguyên nhân tử vong là gì?" Tôi hỏi.
"Đợi lát nữa hãy nói." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Khi chúng tôi đến đây, thi thể nằm ngay vị trí này, không mảnh vải che thân. Trên người có nhiều vết bẩn màu xám và vàng, không phải bị dính lên, mà bị chà đạp lên, vài chỗ có thể thấy rõ dấu vết hoàn chỉnh."
"Vậy tức là sao?" Trần Thi Vũ bịt mũi hỏi.
Dù đã qua hai ngày, kho dụng cụ kín bưng vẫn đầy mùi hôi thối.
"Theo chúng tôi phân tích, những chất bẩn này là phân." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Hình như hung thủ dùng giày đạp lên, sau đó thì chà lên mình nạn nhân. Giống như một hành vi biến thái không thể lý giải nổi vậy."
"Ý anh muốn nói, hung thủ đi đại tiện ở hiện trường, sau đó chà lên mình nạn nhân?" Lâm Đào kinh ngạc nói.
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu, "Trước mắt có thể xem là vậy. Phân dính trên thi thể đều bị một vật giống như đế giày chà lên. Tiếc là những mẫu vật mà chúng tôi lấy được trên thi thể không thể tìm được ADN của nam giới."
"Kho dụng cụ đã được dọn dẹp chưa?" Tôi hỏi, "Có tìm được manh mối gì không?"
"Chúng tôi đã tìm Triệu Đại Tráng đến xem qua, anh ta nói nơi này vốn đã lộn xộn như thế." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Mùi trong này quá hôi thối, hơn nữa, cũng chẳng có vật gì quan trọng nên không dọn dẹp."
"Đám tro màu đen trên mặt đất là vật gì bị đốt để lại vậy?" Tôi ngồi xổm xuống, dùng ngón tay đã đeo găng chấm một chút, vân vê trên tay.
"Không rõ." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Nhưng ở đây chúng tôi có một phong tục, đốt vàng tiền ở nơi có nạn nhân. Có thể Triệu Đại Tráng thấy vợ mình chết nên đã đốt vàng tiền ở đây chăng?"
"Đã hỏi anh ta chưa?"
"Anh ta không thừa nhận." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Tâm trạng anh ta rất bất ổn, không chịu khai gì cả."
Tôi đứng dậy, gật đầu, tỏ ý để đại đội trưởng Tiêu tiếp tục thuật lại tình hình hiện trường.
Chúng tôi đi theo cầu thang bên cạnh kho dụng cụ lên tầng hai, phía trước là một phòng khách nhỏ, sàn gỗ màu đỏ sẫm kết hợp với rèm cửa màu hồng phấn, có thể thấy gia đình này rất đầm ấm.
"Trên tầng có dấu chân không?" Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu nói, "Trên sàn cầu thang và tầng hai đều không có dấu chân rõ ràng nào có thể nhận biết được. Xem ra Âu Dương Thúy Bình là người rất siêng năng, nhà cửa được quét dọn rất sạch sẽ nên cả dấu chân trên lớp bụi cũng không thể nào nhìn rõ được. Hành động của hung thủ trên cầu thang và tầng hai không cách nào phán đoán được."
"Tức là dấu chân duy nhất có thể thấy được, chính là dấu chân bắt đầu từ kho dụng cụ và kết thúc ở cửa chính, đúng không?" Tôi hỏi.
"Đúng vậy. Ngoài cửa là nền xi măng, dấu chân không thấy rõ được." Đại đội trưởng Tiêu nói.
Trên tầng hai chỉ có hai căn phòng, chia thành phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ.
Đại đội trưởng Tiêu đến trước cửa một phòng ngủ, nói, "Đây là phòng ngủ chính, bình thường Âu Dương Thúy Bình và Triệu Nhã ngủ ở đây."
Trong phòng ngủ chính có một chiếc giường lớn đặt sát tường. Chăn trên giường chất thành một đống, đối diện là tủ và tivi.
"Nói vậy, Triệu Đại Tráng không ngủ ở đây à?" Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu nói, "Theo lời Triệu Đại Tráng nói, vì anh ta ngáy to nên bình thường đều ngủ ở phòng phụ. Tất nhiên, chúng tôi đã khám xét giường, chỉ có hai chiếc gối, một lớn một nhỏ. Chiếc cùng bộ với chiếc gối lớn này quả đúng là nằm trong phòng ngủ phụ."
"Căn phòng này chỉ vậy thôi à?" Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu, nói, "Trọng điểm là áo ngủ, quần lót của nạn nhân đều được cởi ra để trong chăn ở phòng ngủ chính, là cởi chứ không phải bị xé ra, không có dấu vết bị tổn thương. Sau đó chúng tôi đã tìm Triệu Nhã để xác nhận, tối hôm đó, mẹ cô bé đúng là đã mặc bộ áo này dỗ cô bé ngủ."
"Âu Dương Thúy Bình khỏa thân từ phòng ngủ chính xuống kho dụng cụ?" Lâm Đào hỏi, "Bị uy hiếp sao?"
"Thi thể không có vết thương do bị uy hiếp hay phản kháng." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Điểm nghi vấn chính là đây, chẳng ai chạy đến nơi tồi tàn chẳng nằm được để thực hiện hành vi cưỡng hiếp cả."
Tôi cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nói, "Hiện trường chỉ như vậy thôi à?"
"Ừ, phòng ngủ phụ không có gì bất thường, không có đồ đạc bị lục lọi." Đội trưởng Tiêu dẫn chúng tôi đến trước cửa phòng ngủ phụ, chỉ chiếc giường và nói, "Khi chúng tôi đến hiện trường, chăn trên chiếc giường đó được xếp rất gọn gàng."
"Chăn được xếp gọn gàng?" Lâm Đào tinh mắt phát hiện điểm khác thường trên đệm, bước vào phòng xem thử rồi nói, "Nói vậy, hình dáng khăn trải giường cũng còn nguyên vẹn?"
Đại đội trưởng Tiêu nói, "Phải, chúng tôi chỉ lấy đi chiếc thùng rác trong phòng này, những thứ khác đều không động đến."
"Nhưng các anh không thấy ở đây có một vết mông rất rõ sao?" Lâm Đào chỉ vết nhăn lõm trên lớp đệm bằng chăn bông trần, nói.
"Hả?" Đại đội trưởng Tiêu hơi hoảng hốt, "Phải không? Vết mông? Điều này chẳng có ý nghĩa gì! Có người ngồi xuống mép giường thì trên đệm sẽ có vết mông thôi. Cưỡng bức không thể xảy ra ở đây được, nếu không, nếp nhăn trên đệm đã không mở như thế, chăn để đầu giường cũng không ngay ngắn đến vậy."
"Chỉ ngồi lên giường sẽ không khiến cho lớp đệm bị đẩy vào trong nhiều như thế." Lâm Đào nói, "Đây hẳn là một người ngồi lên giường, có một sức mạnh đẩy người ấy hướng vào trong giường, mới tạo thành dấu vết này."
"Nghĩa là, có khả năng đã xảy ra hành vi tình dục ở đây?" Tôi hỏi.
"Không thể nào." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Anh nhìn thử xem, giường thấp như vậy, nếu người nữ ngồi trên giường, cơ thể thấp quá rồi! Việc này... việc này... không cách nào thực hiện được. Hơn nữa, chúng tôi đã lấy thùng rác ở hiện trường đi kiểm tra ADN, chỉ có ADN của Âu Dương Thúy Bình."
"Trong thùng rác có giấy vệ sinh?" Tôi hỏi.
Đại đội trưởng Tiêu nói, "Không phải. Trong thùng rác không có gì cả, nhưng có một ít, hừm, không biết là gì nữa, có thể là chất nôn ra chăng? Tóm lại chúng tôi đã tiến hành kiểm tra ADN, chỉ có của một mình nạn nhân."
"Chất nôn?" Lâm Đào nói, "Vậy thì giải thích được rồi! Các anh chẳng nói chiếc giường thấp như vậy không cách nào thực hiện được hành vi đó ư? Chẳng lẽ cả hành vi theo loại bất thường cũng không được? Các anh nhìn xem, thế này, nữ ngồi trên giường, độ cao có phải vừa khớp không?"
"Anh táo bạo như vậy, có nghĩ đến cảm giác của Lông Vũ không?" Hàn Lượng đứng ngoài cửa trêu chọc nói.
Tôi quay đầu lại nhìn, nghĩ đến tổ điều tra của mình đã có thêm một đồng chí nữ, lúc này chúng tôi lại không ngừng "mô phỏng" lại một vài động tác, quả thật không được lịch sự cho lắm.
Lúc này mặt Trần Thi Vũ đã đỏ đến mang tai, lại bị Hàn Lượng nói, càng thêm mất tự nhiên. Cô ấy đánh Hàn Lượng một cái, "Anh thật đáng ghét! Đồ nhiều chuyện! Tôi đâu biết họ đang nói cái gì!!!"
Mặt Lâm Đào cũng đỏ lựng, gãi tai không biết nên giải thích thế nào.
"Tất cả đề là suy đoán của chúng ta." Để tránh lúng túng, tôi cố ý quay lưng lại không nhìn Lâm Đào và Trần Thi Vũ, đổi đề tài, nói, "Tất cả đều cần có chứng cứ, giờ có một vấn đề rồi, trong miệng nạn nhân có tìm thấy ADN của nam giới không?"
"Giờ thì cô biết họ đang nói gì chưa?"
Tôi nghe tiếng nói xấu xa của Hàn Lượng ở phía sau, sau đó là tiếng bị bóp nghẹt và ú ớ của cậu ta.
Đại đội trưởng Tiêu nhìn Hàn Lượng và Trần Thi Vũ, cười cười, lắc đầu nói, "Ở âm đạo, hậu môn và miệng đều không phát hiện mẫu ADN nam giới."
"Vậy đúng là không có căn cứ cưỡng hiếp giết người rồi." Tôi nói, "Nhưng, sao các anh lại nghi ngờ Triệu Đại Tráng?"
"Suy đoán ban đầu, đây là một vụ cưỡng hiếp giết người, nhưng không tìm thấy ADN của nam giới." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Tiếp đó, các anh cũng thấy đấy, cửa sổ chống trộm của phòng vệ sinh bị tháo ra một chút, người đàn ông bình thường, e là không thể chui vào bằng một lỗ nhỏ như vậy. Thứ ba, nạn nhân chết trong kho dụng cụ đúng là không cách nào lý giải được, nhưng quả thật cô ta đã chết trong đó, vì trên người cô ta có vết thương. Trong nhà ngoài kho dụng cụ ra, nhũng nơi khác đều không có vết máu, cho thấy hiện trường gây án chính là kho dụng cụ. Hơn nữa, thi thể nạn nhân còn bị chà phân lên. Chúng tôi phân tích, khả năng lớn nhất là Triệu Đại Tráng muốn che giấu chứng cứ, đã dùng phân để đánh lạc hướng, nhưng lại không thể đại tiện trong phòng, nên mới chọn kho dụng cụ để làm hiện trường gây án. Thứ tư, nạn nhân đã ngoan ngoãn cởi hết quần áo trong phòng ngủ chính, ngoài người quen ra, còn có khả năng khác sao? Tất nhiên, trên người nạn nhân không có dấu vết bị uy hiếp hay phản kháng cũng có thể chứng minh cho điểm này."
"Có chút khiên cưỡng." Tôi nhíu mày nói, "Chưa nói đến việc dựa vào những căn cứ này mà bắt người có hợp logic hay không, cứ cho là người quen, vậy có khả năng là người có quan hệ mờ ám với nạn nhân là Triệu Bình gây ra hay không?"
"Đúng vậy, những căn cứ vừa nêu trên đều không phải cơ sở để chúng tôi bắt người." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Chỉ có thể tham khảo thôi. Nhưng chúng tôi đã điều tra Triệu Bình, hôm đó anh ta không ở Sâm Nguyên nên không hề có thời gian gây án. Thật ra, chúng tôi đưa ra quyết định bắt người là vì nguyên nhân tử vong của nạn nhân."
"Nguyên nhân tử vong là gì vậy?" Tôi hỏi.
"Khi chúng tôi tiến hành khám nghiệm hiện trường, tổ điều tra hỏi thăm được ít tin tức. Theo hàng xóm xung quanh, không chỉ một hộ, nói chính xác là ba người, ba người đều là hàng xóm ở cách nhà nạn nhân những đoạn gần xa khác nhau nhưng đều ở khu vực lân cận, họ đều nói, khoảng 1 giờ đêm ngày 15, họ có nghe thấy tiếng súng." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Khi khám nghiệm thi thể, tuy ở cổ nạn nhân có dấu vết bị đè nén, cơ thể cũng có một vài hiện tượng ngạt thở, nhưng chúng tôi cho rằng vết thương ở vùng ngực có khả năng do súng đạn gây nên, nhưng nguyên nhân tử vong của cô ấy không phải do nghẹt thở mà có thể do đạn làm thủng phổi, mất máu quá nhiều dẫn đến tử vong. Ở hiện trường có không ít máu, trong khoang ngực nạn nhân cũng có rất nhiều máu. Tổ điều tra tiến hành điều tra theo manh mối này. Ở tỉnh chúng tôi trị an khá tốt, trước giờ ít khi xảy ra vụ án nổ súng, cho nên tra đi tra lại, chỉ có vài người đã từng hoặc có khả năng nổ súng, nhưng những người đó đều bị loại trừ rồi, chỉ còn Triệu Đại Tráng."
"Triệu Đại Tráng có súng?" Tôi hỏi.
"Trước đây khi tịch thu súng tự chế, Triệu Đại Tráng từng bị giam giữ hành chính vì cất giấu súng tự chế." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Tuy không có chứng cứ cho thấy bây giờ anh ta vẫn cất giấu súng tự chế, nhưng anh ta có khả năng tự chế tạo súng."
"Nói vậy, anh ta đúng là rất đáng ngờ." Lâm Đào nói, "Dù sao ở nước ta súng ống được quản lý rất nghiêm ngặt, chúng tôi làm việc bao nhiêu năm nay, rất ít thấy vụ án nổ súng xảy ra. Đồng thời, những vụ nổ súng cũng rất dễ phá, người có thể và có khả năng nổ súng, suy cho cùng đâu có bao nhiêu người."
"Đợi đã, lúc nãy tôi nghe anh nói, vết thương rất có khả năng là do súng đạn gây nên." Tôi nói, "Chẳng lẽ các anh không chắc chắn được có phải do súng hay không à?"
"Việc này," Đại đội trưởng Tiêu nói, "tôi cũng không biết nói thế nào. Tôi làm pháp y cũng nhiều năm nhưng vết thương do súng đạn chẳng thấy được mấy lần. Nhưng vết thương trên người Âu Dương Thúy Bình có hình tròn, miệng vết thương lại sưng lên rõ rệt, hẳn là vết do súng đạn gây nên."
Dứt lời, đại đội trưởng Tiêu lấy máy ảnh ra, mở hình chụp lại vết thương cho tôi xem.
Vết thương nằm bên ngực phải, nhìn qua đúng là rất tròn, miệng vết thương còn bị sưng lên.
"Quan trọng là, tuy ngoài da chỉ có một vết thương này, nhưng trên phổi lại có đến mười mấy vết thương lan ra theo hình cánh quạt." Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Ừ, rất phù hợp với trạng thái vết thương do đạn bắn ra ở cự ly gần." Lâm Đào nói.
"Vì thế, chúng tôi cho rằng, rất có khả năng là vết thương do súng đạn." Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Ý của tôi là, vì sao các anh không chắc chắn đó là vết thương do súng đạn, mà dùng từ 'rất có khả năng'?" Tôi chất vấn.
"Vấn đề chính là ở chỗ này. Đây cũng là nguyên nhân chúng tôi mời các anh đến giúp đỡ." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Sau khi khám nghiệm tử thi, chúng tôi thấy vết thương chỉ có bắn vào mà không có bắn ra, hoặc nói cách khác, vết thương không bị bắn xuyên qua ngực. Mười mấy vết thương ở phổi đều là vết thương hình ống bít, không hề xuyên qua cơ thể người."
"Rất bình thường mà, thường thì đạn tự chế đều không đủ sức xuyên qua cơ thể người." Lâm Đào nói.
"Nhưng, trong thi thể của nạn nhân, chúng tôi chỉ tìm thấy vài hạt màu đen, không tìm thấy đầu đạn!" Đại đội trưởng Tiêu nói, "Việc này thật sự rất đáng sợ. Viên đạn vốn phải nằm trong thi thể nạn nhân đã biến mất!"
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 3 - Tây Thi Bị Làm Nhục (3)
Tình huống này khiến tôi giật mình, cúi đầu suy nghĩ.
Đại đội trưởng Tiêu vẫn thao thao bất tuyệt, giọng nói cách một lớp khẩu trang truyền đến bên tai lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, có chút mơ hồ không rõ, "Tuy đầu đạn đã biến mất, nhưng tôi nghĩ không ảnh hưởng đến phán đoán tổng thể của chúng tôi. Tổng hợp tất cả những thông tin ở hiện trường, chúng tôi cho rằng có khả năng hôm đó Triệu Đại Tráng đã yêu cầu quan hệ với Âu Dương Thúy Bình, nên cô ta mới cởi quần áo ra trong chăn, nhưng trong lúc này, ừm, ít nhất thì quan hệ vợ chồng của họ vẫn chưa xong, đã xảy ra mâu thuẫn."
"Mâu thuẫn tăng cao, có thể hai người đã xảy ra ẩu đả, rồi đánh đến kho dụng cụ ở tầng dưới. Cuối cùng, trong lúc tức giận, Triệu Đại Tráng vừa bóp cổ Âu Dương Thúy Bình vừa dùng súng tự chế bắn cô ta. Sau khi Âu Dương Thúy Bình chết, Triệu Đại Tráng muốn đánh lạc hướng điều tra của cảnh sát nên đã cạy mở cửa sổ chống trộm ở phòng vệ sinh, rồi bôi phân lên thi thể nạn nhân, ngụy tạo chứng cứ vắng mặt ở hiện trường."
"Hiện trường gây án là kho dụng cụ, điểm này chắc chắn không có vấn đề, dù sao thì ở đó cũng có vết máu." Lâm Đào nói, "Đại đội trưởng Tiêu nói cũng đúng, cưỡng hiếp giết người không nhất thiết phải tiến hành ở kho dụng cụ, chỉ có thể là do súng tự chế được cất giấu trong kho dụng cụ, hung thủ bèn xuống lấy và vừa khéo nạn nhân xuống theo."
"Gi ờ trọng tâm lại nằm ở khẩu súng." Tôi nói, "Nhưng trong vết thương không có đầu đạn, không thể dễ dàng kết luận là do súng gây ra được."
"Tôi còn nhớ trong một bộ phim tôi xem gần đây." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Lấy bối cảnh thời dân quốc, có nói dùng xương để chế tạo đầu đạn, khi đạn bắn vào trong cơ thể, sẽ trở thành mảnh xương, kiểm tra không ra được. Tôi đoán chừng, có khi nào Triệu Đại Tráng đã chế tạo loại đầu đạn mềm như dạng bom bi, vừa bắn vào cơ thể người sẽ biến thành những mảnh màu đen hay không. Chúng ta không thể nói không có đầu đạn, vì trong vết thương có rất nhiều mảnh vỡ màu đen."
"Vậy thì quá thần kỳ rồi." Tôi nói, "Phim ảnh dù sao cũng là phim ảnh, chúng ta không thể áp dụng lên vụ án trong thực tế được. Dù thế nào đi nữa, hãy đợi chúng tôi khám nghiệm thi thể xong rồi nói."
"Thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm trước đã." Đại đội trưởng Tiêu nói.
Tôi gật đầu, nói, "Cứ ăn tạm gì đó gần đây là được, ăn xong Lâm Đào sẽ tiếp tục ở lại hiện trường, tôi, Đại Bảo và Trần Thi Vũ sẽ đi khám nghiệm thi thể."
"Hiện trường hình như còn rất nhiều thứ cần phải kiểm tra lại." Lâm Đào nói.
Tôi gật đầu, nói, "Kho dụng cụ phải từ từ sắp xếp lại, dọn dẹp hết mọi đồ đạc trong đó, xem có tìm được manh mối nào không. Tất nhiên, tôi cảm thấy quan trọng nhất vẫn là cánh cửa chống trộm bị cạy mở đó, xem có thể tìm được dấu vết gì không."
"Để Viên Phong ở lại giúp tôi đi, một mình tôi làm không xuể." Lâm Đào chỉ vào nhân viên kỹ thuật của Phòng Cảnh sát Sâm Nguyên.
"Tôi cũng ở lại, gần đây tôi có học một khóa kiểm tra dấu vết, tuy vẫn chưa đủ tư cách khám nghiệm hiện trường, nhưng giúp một tay thì không có vấn đề gì." Hàn Lượng nói.
"Các anh ăn đi, tôi nuốt không nổi." Trần Thi Vũ nhíu mày nói.
*
Thi thể nằm trên bàn giải phẫu, có thể thấy khi còn sống, Âu Dương Thúy Bình quả là một người phụ nữ xinh đẹp.
Vết bẩn trên thi thể đã được tẩy rửa gần hết, vết mổ ở giữa ngực và bụng từ lần khám nghiệm trước đã được pháp y khâu lại. Do điều kiện trog phòng giải phẫu của Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên có hạn, dòng nước hơi yếu nên tẩy rửa thi thể cũng không được sạch sẽ lắm, chẳng hạn như ở dưới nách vẫn nhìn thấy ít chất bẩn.
Mùi bám trên bề mặt thi thể vẫn còn rất nặng, mùi hôi của chất bài tiết và mùi tanh của máu trộn lẫn vào nhau khiến người ta buồn nôn. Trần Thi Vũ lùi về sau, một tay cầm máy ảnh, một tay bịt chặt mũi.
"'Người khổng lồ' (1) còn chịu được, chút mùi hôi này lại không chịu nổi à?" Tôi cười hỏi.
(1) Tử thi trong một vụ án mạng của cuốn trinh thám đồng tác giả Kẻ dọn rác.
"Cảm thấy còn hôi hơn cả 'người khổng lồ' nữa." Trần Thi Vũ càu nhàu.
Lúc này miệng vết thương hình tròn trên ngực thi thể đã biến dạng, có thể do da bị mất nước. Giờ vết thương không còn tròn trịa như ban đầu nữa, mà có hình bầu dục, quanh miệng vết thương cũng không sưng lên rõ rệt. Tôi lấy hai ngón tay kẹp hai bên miệng vết thương lại với nhau, xem chừng da không hề bị mất đi một mảng quá lớn.
Ngoài điểm này ra, trên thi thể không còn vết thương hở nào khác. Vết thương kín, cũng chỉ thấy một ít da ở cổ có vết bầm. Nạn nhân bị bóp cổ, hành vi này quả đúng là có. Trên thi thể không có vết thương do bị uy hiếp, phản kháng.
"Cơ thịt dưới da có xuất huyết, nhưng không nghiêm trọng lắm." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Xương móng và sụn giáp, sụn nhẫn (2) đều không bị gãy, cho thấy lực bóp ở cổ không lớn lắm."
(2) Cấu tạo thanh quản.
"Nạn nhân yếu đuối như thế, không cần bao nhiêu lực đã có thể khiến cô ta ngạt thở rồi." Tôi cầm tay nạn nhân lên, thấy mười đầu móng tay đều tím lại.
"Chúng tôi cũng không phủ nhận nạn nhân có hiện tượng ngạt thở." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Nhưng vết rách trên thi thể chảy máu khá nhiều, cho thấy vết thương xuất hiện khi nạn nhân còn sống, như vậy dễ dẫn đến tử vong do mất máu hơn."
"Có thể kết luận do mất máu và ngạt khí cùng lúc mà dẫn đến tử vong." Tôi nói, "Như vậy khoa học hơn."
Đại đội trưởng Tiêu gật đầu.
Tất nhiên, đưa ra nguyên nhân tử vong cụ thể ra sao, không ảnh hưởng đến việc điều tra và phán xét trong vụ án này.
Tôi và Đại Bảo hợp lực tách hai chân nạn nhân ra, kiểm tra âm hộ của thi thể. Âm hộ quả thật không hề bị tổn thương, rất khô ráo, không giống như từng bị xâm hại. Nhưng, ở hậu môn lại dính rất nhiều vết bẩn màu vàng sẫm.
"Có thể nạn nhân bị mất kiểm soát mà đại tiện." Tôi nói, "Cậu nhìn xem, giờ vẫn còn thấy dấu vết này."
"Ý anh là phân ở hiện trường là của nạn nhân?" Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Rất có thể!" Tôi nói, "Đi đại tiện trong kho dụng cụ, dùng tư duy của một người bình thường quả thật rất khó hiểu được. Hiện tại xem ra, chất bài tiết ở hiện trường hẳn là do nạn nhân để lại. Dù sao người khi bị ngạt khí, rất có khả năng mất kiểm soát mà đại tiểu tiện. À, đúng rồi, ở hiện trường có rất nhiều vết ố đã khô, có thể chính là mất kiểm soát tiểu tiện."
"Nếu vậy, không thể chứng minh Triệu Đại Tráng đã dùng phân để đánh lạc hướng cảnh sát à?" Trần Thi Vũ hỏi.
"Suy luận này vốn không thể thành lập, không hợp lý chút nào." Tôi nói.
Tôi lấy kéo cắt chỉ khâu ra, vết mổ lập tức lộ ra cơ thịt màu đỏ sẫm và lớp mỡ màu vàng dưới da.
Ngực của thi thể đã từng được giải phẫu, xương ức đã bị lấy ra, hiện được đặt trong lồng ngực.
Tôi lấy xương ức ra, để lộ hẳn khoang ngực của nạn nhân ra. Trong khoang ngực, lá phổi màu hồng với những đốm màu đen hiện rõ trước mắt, phổi phải nhỏ hơn phổi trái rất nhiều.
Cuống phổi nằm giữa lá phổi phải đã bị cắt ra, có thể thấy khi giải phẫu lần đầu, phổi phải đã bị bác sĩ pháp y lấy ra, tiến hành quan sát, xác định chứng cứ.
"Các anh trực tiếp lấy lá phổi ra để quan sát à?" Tôi hỏi, "Vì sao không lấy cả bộ nội tạng từ lưỡi trở xuống ra cho hoàn chỉnh? Như thế có thể lấy toàn bộ phổi, khí quản và cuống họng một lượt?"
"Không cần thiết." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Chúng tôi đã quan sát tại chỗ, lực ngoài tác động lên cổ chỉ gây xuất huyết nhẹ trên bề mặt cơ, phần cơ bên trong không sao, cũng không làm gãy xương cuống họng nên không cần lấy ra."
"Cách tôi nói không chỉ để quan sát tổn thương ở cuống họng và các đặc điểm khác, mà còn có thể lấy được vài dấu vết và vật chứng nữa." Tôi nói, "Tôi nhớ các anh tiến hành khám nghiệm là chiều ngày 15, lúc đó nạn nhân vừa chết mười mấy tiếng, là lúc thi thể co cứng nhất, đặc biệt là khớp xương hàm, sức người gần như không thể cạy mở được. Tôi đã xem qua răng, môi của tử thi đều còn nguyên vẹn, không có tổn thương sau khi tử vong, cho thấy các anh không hề cạy mở miệng của nạn nhân. Vậy, các anh lấy mẫu vật trong miệng của nạn nhân bằng cách nào?"
Tôi nhớ đến tình trạng căn phòng ngủ phụ ở hiện trường, góc đệm bị nhăn, còn có thứ giống như chất nôn trong thùng rác.
"À..." Đại đội trưởng Tiêu nhớ lại, "Hình như họ dùng tăm bông, chà dọc theo hàm răng cắn chặt của nạn nhân, lấy được mẫu vật ở niêm mạc miệng."
"Mẫu vật quan trọng trong miệng là gốc lưỡi, hàm trên và nắp thanh quản." Tôi nói, "Cọ lấy niêm mạc miệng, có khả năng sẽ không lấy được mẫu vật có trong miệng."
"Nhưng trước đây đối với thi thể nữ, chúng tôi đều lấy mẫu vật như vậy." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Dù sao cũng là lấy mẫu theo thường lệ, nên cũng không quá khắt khe."
"Những thi thể khác làm vậy theo thói quen thông thường." Tôi nói, "Nhưng thi thể này, có thể từng bị bắt ép thực hiện hành vi tính dục bất thường. Vì thế mẫu vật trong miệng đặc biệt quan trọng."
Tôi đưa dao phẫu thuật dọc theo cạnh hàm dưới, tách cơ thịt ra, kéo lưỡi ra từ bên dưới hàm dưới của thi thể.
"Anh xem, trong nắp thanh quản rõ ràng có chất dịch này!" Tôi nói.
"Nhưng người bình thường cũng có chất dịch ở đây mà." Sắc mặt đại đội trưởng Tiêu có chút lúng túng.
"Chất dịch bình thường phải trong suốt." Tôi vừa nói vừa dùng vài cây tăm bông lấy chất dịch trong nắp thanh quản ra, "Còn ở đây nó có màu trắng sữa. Nghi là tinh dịch, mau đem đi kiểm tra đi!"
Sau đó tôi lấy lá phổi đã lấy ra từ lần giải phẫu trước quan sát kỹ lưỡng.
Phổi bị xẹp xuống rõ rệt do mất lượng máu lớn nên áp suất âm trong khoang ngực bị phá vỡ, khiến cho phổi bị xẹp xuống. Trên phổi phải có rất nhiều vết rách, đều có hình bầu dục dẹt. Ở mặt gần thành ngực có mười mấy vết rách, khá dày đặc, mặt gần lưng cũng có gần mười vết rách, vị trí rời rạc. Theo góc nhìn lập thể, mười mấy vết thương này có hình rẻ quạt, gần miệng vết thương thì dày đặc, xa miệng vết thương thì phân tán ra, rất giống vết thương do súng đạn gây nên.
Tôi lấy một cây kẹp cầm máu kiểm tra từng vết thương trên phổi, đa số chúng đều đâm xuyên qua phổi, cũng có vài vết không xuyên hết. Trong mỗi vết thương, kẹp cầm máu đều lấy ra được ít mảnh vụn màu đen. Tôi quệt chúng lên một tờ giấy thấm, xếp lại cẩn thận, để vào túi vật chứng.
Tôi giải phóng khoang ngực, để lồng ngực lộ ra ngoài. Trên lồng ngực có thể thấy được vài vết rách nhỏ nằm rải rác, nhưng chỉ dừng ở lồng ngực, không hề xuyên qua ngực.
Tôi lại lấy kẹp cầm máu kiểm tra từng vết rách một. Những vết rách nhỏ này về cơ bản chỉ đến tầng cơ, có vết rách trên xương cột sống, thậm chí còn thấy được lớp màng màu trắng trên cột sống.
Một tay tôi cầm dao, một tay cầm kẹp cầm máu, cắt mở vết rách nhỏ ra, tách lớp màng trên xương sống ở xung quanh vết rách, để đốt xương sống lộ ra ngoài.
Dưới một vết rách nhỏ trong số đó, tôi thấy một đốt xương sống có dấu hiệu lõm xuống rõ rệt, là vết gãy trên bề mặt xương cột sống. Trong lớp màng và cơ thịt xung quanh vết gãy không thấy mảnh vụn màu đen.
"Giải phẫu đến đây thôi." Tôi nói, "Trên người nạn nhân có rất ít vết thương, thông tin cũng rất ít."
"Anh xem, có ý kiến gì không?" Đại đội trưởng Tiêu hỏi.
"Ý kiến thì có, nhưng phải đợi bước tiếp theo mới xác định được." Tôi nói, "Lát nữa, tôi sẽ đến phòng kỹ thuật của Phòng Cảnh sát thành phố, mượn kính hiển vi của các anh kiểm tra mẫu vật một chút."
"Xem mảnh vụn màu đen à?" Trần Thi Vũ rất thông minh.
Tôi gật đầu, nói, "Hai hôm nay mọi người đều vất vả rồi, các anh nghỉ ngơi đi. Cho tôi thời gian một đêm, tôi cũng cần suy nghĩ một chút. Còn nữa, bên phía Lâm Đào cần thời gian làm việc. Về Triệu Đại Tráng, thời gian tạm giam đã hết, tôi đề nghị thả anh ta ra, nếu không yên tâm, có thể cử người theo dõi."
"Xem ra, anh cho rằng không phải do Triệu Đại Tráng làm?" Đại đội trưởng Tiêu hỏi.
Tôi nhún vai nói, "Cho tới giờ, tôi quả thật cảm thấy như vậy."
"Vậy, chúng ta đợi buổi họp tổ chuyên án vào sáng mai thôi?" Đại đội trưởng Tiêu có chút lo lắng. Tôi gật đầu, tháo trang bị giải phẫu xuống, dẫn theo Trần Thi Vũ và Đại Bảo đi về phía phòng kỹ thuật của Phòng Cảnh sát thành phố.
*
8 giờ sáng ngày 17 tháng 9, tổ chuyên án mở cuộc họp.
"Trước mắt, kẻ tình nghi là Triệu Đại Tráng đã được thả." Trưởng phòng Tiền Lập Nghiệp nói, "Chúng ta không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh anh ta đã giết vợ mình. Nhưng, điều đó không có nghĩa vụ án này đã lâm vào bế tắc, tôi cảm thấy ngược lại, vụ án đã có hy vọng mới. Nửa tiếng trước khi cuộc họp bắt đầu, tôi nhận được điện thoại từ các đồng chí phòng ADN đã làm thêm giờ suốt đêm qua, trong mẫu vật bổ sung hôm qua, kiểm tra ra được một mẫu ADN của nam giới."
"Thật sao?" Đại đội trưởng Tiêu nói, "Là dịch nhầy màu vàng trắng sữa lấy từ nắp thanh quản à?"
Trưởng phòng Tiền gật đầu, "Nhưng vụ án này vẫn còn rất nhiều điểm nghi vấn cần phải điều tra rõ, cũng cần nhiều phương hướng điều tra hơn, để chúng ta tìm ra được chủ nhân của mẫu ADN đó. Trưởng khoa Tần, anh nói trước đi. Bây giờ chúng tôi đi tìm kẻ tình nghi có khả năng nổ súng, là đúng hay sai?"
"Sai." Tôi nói, "Vết thương trên người nạn nhân, không phải vết súng nổ."
"Hả?" Phòng họp xôn xao.
"Sao có thể không phải vết thương do súng được?" Đại đội trưởng Tiêu nói, "Không phải thì sao vết thương lại có dạng khuếch tán? Vì sao nhiều vết thương nhưng chỉ có một miệng?"
"Một miệng vết thương trên da, nhiều vết thương khuếch tán bên trong, không chỉ có súng đạn mới gây ra được." Tôi nói, "Vật nhọn không lưỡi cũng có thể."
"Thế nào gọi là vật nhọn không lưỡi?" Trần Thi Vũ khẽ hỏi.
"Là vật chỉ có đầu nhọn, không có lưỡi, chẳng hạn như tua vít, que hàn." Tôi nói, "Khi những vật nhọn này đâm vào cơ thể nạn nhân, sẽ tạo ra một miệng vết thương trên da, bên trong sẽ tạo thành vết thương. Khi hung thủ đâm tiếp, nhưng lại không rút hết ra ngoài, sẽ tiếp tục tạo thành những vết thương khác. Cứ liên tục đâm như thế, nhưng lại không rút hung khí ra, vậy sẽ gây ra tình trạng chỉ có một miệng ngoài da nhưng bên trong lại có rất nhiều vết thương."
"Nhưng, quanh miệng vết thương bị sưng lên." Đại đội trưởng Tiêu nói, "Đây không phải đặc điểm của vết thương do súng đạn sao?"
"Tôi nói về đặc điểm của vết thương bị súng đạn bắn vậy." Tôi nói, "Miệng vết thương do súng đạn phải có đặc điểm là bị mất da, một lực cực lớn và nóng sẽ khiến cho một phần da ở miệng vết thương bị mất. Nếu gí súng bắn ở sát kề, do tác dụng nhiệt, dấu họng súng sẽ lưu lại trên da. Nếu bắn ở cự ly gần sẽ để lại thuốc súng trong phạm vi nhất định xung quanh. Sở dĩ miệng vết thương do súng gây ra bị sưng lên là do tác dụng nhiệt khi cháy."
"Vết thương trên thi thể Âu Dương Thúy Bình không có vết cháy và thuốc súng gần đó." Trần Thi Vũ nói.
Tôi gật đầu, nói, "Không chỉ vậy, tôi đã xem kỹ da ở miệng vết thương, có thể ghép lại được. Nói cách khác, miệng vết thương không hề bị mất da. Vì thế, không phù hợp với đặc điểm vết thương do bị súng đạn bắn vào."
"Tiếp theo là vấn đề đầu đạn. Đầu đạn có thể biến mất như trên phim ảnh nhắc đến, thật ra không phù hợp với thực tế. Với nhiệt độ của thuốc súng, loại đầu đạn có thể tự mình tách ra chưa kịp ra khỏi nòng thì đã bị nhiệt độ đó làm vỡ rồi, càng không thể đi xuyên qua cơ thể người hoặc gây ra thương tích. Đến nay, vẫn chưa thấy nơi nào chế tạo được loại đạn sau khi bắn vào cơ thể người sẽ tách ra, rồi biến mất hoàn toàn như thế."
"Nhưng chúng tôi thật sự tìm thấy rất nhiều bột màu đen trong vết thương." Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Nếu bột đen trước khi phân mảnh là một viên đạn, giả sử nó không bị đốt cháy mà bắn vào cơ thể một cách thuận lợi." Tôi nói, "Vậy khi nó tấn công vào phần cứng trong cơ thể, chẳng hạn như khung xương, thì sẽ bị vỡ. Nhưng nếu chỉ bắn vào mô mềm, chẳng hạn như phổi với các mô lỏng lẻo, làm sao vỡ ra được? Trong phổi có vài vết thương không hề xuyên qua phổi, theo lý thì sẽ tìm được đầu đạn hoàn chỉnh trong những vết thương này. Nhưng không có, vẫn chỉ có vài mảnh vụn thôi."
"Mảnh vụn đó là gì?" Lâm Đào chen vào nói.
"Đây chính là mấu chốt." Tôi nhìn Lâm Đào cười nói, "Hôm qua tôi đã lấy ít mảnh vụn đem soi dưới kính hiển vi, những mảnh vụn này giống hệt đám tro màu đen trên mặt đất ở hiện trường."
"Là tro sao?" Đại đội trưởng Tiêu nói.
Tôi gật đầu, "Tôi nghĩ, hung thủ đã đốt gì đó ở hiện trường, để lại tro. Nạn nhân bị ngạt khí, dẫn đến mất kiểm soát mà đại tiểu tiện, nước tiểu lẫn với tro, tạo thành những mảnh vụn nhỏ màu đen mà chúng ta thấy. Hung khí đặt trên mặt đất bị dính tro, khi đâm vào khoang ngực đã để lại tro trong vết thương. Thật ra chỉ đơn giản thế thôi."
"Nhưng rõ ràng mấy người hàng xóm đều nghe thấy tiếng súng nổ mà!" Một điều tra viên lên tiếng, "Thời gian cũng tương đương, tôi đích thân đi dò hỏi, họ nói rất chắc chắn."
"Vấn đề chính là nằm ở đây." Tôi nói, "Chúng ta điều tra phá án phải dựa vào quần chúng, nhưng nhất định phải cẩn thận với lời khai của quần chúng. Có nhiều người khi đến xem sự việc, chỉ nghe được vài suy đoán rồi tự liên tưởng ra. Thử liên tưởng mà ra thường không thể tin được. Chẳng hạn như, sau khi xảy ra vụ án, có rất nhiều quần chúng tập trung tới xem. Họ có thể đã suy đoán hung thủ là Triệu Đại Tráng, anh ta lại từng bị tạm giam vì súng ống, ai cũng biết. Vậy sẽ có người liên tưởng, phải chăng Triệu Đại Tráng đã dùng súng bắn chết vợ mình? Rồi lại tiếp tục liên tưởng, tối qua có nghe thấy tiếng súng không nhỉ? Khi có một người cho rằng mình nghe thấy tiếng súng và nói ra điều đó, sẽ khiến cho người khác cũng ngộ nhận theo rằng mình cũng nghe thấy."
"Thật ra, 1 giờ đêm là lúc người ta ngủ say. Những hàng xóm ở gần đều không nói là nghe thấy tiếng súng, những người ở xa lại nói có, lời khai như vậy vốn đã rất đáng nghi ngờ. Kết quả điều tra này đến tai pháp y, vừa khéo vết thương lại rất giống vết do súng đạn gây ra, vì thế nảy sinh quan điểm chủ quan."
Người Sống Sót
Tần Minh
Vụ Án Thứ 3 - Tây Thi Bị Làm Nhục (4)
"Anh chắc chắn với kết luận của mình vậy sao?" Trưởng phòng Tiền nói, "Không có vấn đề chứ?"
"Không có vấn đề gì." Tôi nói rất chắc chắn, "Tôi thấy vài vết thương nhỏ ở lồng ngực nạn nhân. Trong số đó có vết đã làm gãy xương cột sống, cho thấy hung khí rất cứng, dù sao thì cột sống cũng là một trong những phần xương cứng nhất trong cơ thể người. Nếu là đạn có thể phân mảnh, khó làm gãy cột sống được, cho dù có thể, cũng sẽ bị vỡ ra khi va chạm với cột sống, sẽ bị kẹt lại giữa đốt gãy của xương. Nhưng trong vết gãy xương này không có bất cứ hạt màu đen nào."
"Đúng, có lý lắm." Đại Bảo nói, "Nếu là đạn phân mảnh thì mảnh vỡ phải nằm ở cuối vết thương. Nhưng xung quanh miệng vết thương có, cuối vết thương thì không, như vậy không hợp lý."
Trưởng phòng Tiền gật đầu tán thành.
"Lúc nãy đã nói, ở cổ họng của nạn nhân tìm thấy tinh dịch của người đàn ông khác." Tôi nói, "Vậy càng chứng minh có người khác gây án."
"Nhưng sao cô ấy cởi quần áo trong phòng ngủ mà lại chết trong kho dụng cụ?" Điều tra viên hỏi.
"Các anh đã điều tra chưa? Tính cách của nạn nhân ra sao?" Tôi hỏi.
Điều tra viên nói, "Rất... dịu dàng. Dùng từ dịu dàng để hình dung có vẻ chưa đủ."
"Ý anh là yếu đuối, đúng không?" Tôi hỏi, "Từ việc cô ấy thường bị chồng đánh đập nhưng lại không phản kháng, không ly hôn, có thể thấy cô ấy là một người phụ nữ yếu đuối. Vậy nếu hung thủ nửa đêm nửa hôm xông vào nhà, uy hiếp cô ấy, cho dù không gây ra vết thương gì, cô ấy cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo."
"Điểm này thì tôi đồng ý." Đại đội trưởng Tiêu nói.
"Hung thủ ép nạn nhân cởi đồ ở phòng ngủ chính, có thể có hành vi tục tĩu, cũng có thể chuẩn bị xâm hại tình dục, nhưng mọi người đừng quên, bên cạnh nạn nhân còn có con gái của cô ta." Tôi nói, "Để không đánh thức con gái, bảo vệ con bé không bị hung thủ làm hại, có thể nạn nhân đã đề nghị đến một nơi khác."
"Vậy là phòng ngủ phụ mới chính là hiện trường xâm hại tình dục thật sự." Lâm Đào nói, "Về điểm này, trên chăn đệm có thể để lại dấu vết."
"Ít chất nôn ra và tinh dịch trong cổ họng nạn nhân có thể chứng minh, ở trong phòng ngủ phụ đã xảy ra hành vi tình dục không bình thường." Tôi nói, "Trong chất nôn ra không tìm thấy ADN của nam giới, đó là vì trước khi phóng tinh, nạn nhân đã có phản xạ mà nôn ra, nhưng sau khi nôn xong, vẫn bị ép hoàn thành hành vi xâm hại tình dục."
"Nhưng, xâm hại tình dục thì thôi đi, sao còn phải giết người? Lại còn chạy xuống kho dụng cụ dưới tầng để giết?" Đại đội trưởng Tiêu hỏi.
Một điều tra viên cũng phụ họa theo, "Điểm này quả thật không hợp lý, nạn nhân vì sao lại đi theo hung thủ xuống dưới tầng trong tình trạng không mảnh vải che thân để rồi bị giết chứ?"
"Tôi nghĩ, nạn nhân cũng không muốn xuống đâu, chỉ là bị ép buộc thôi." Lâm Đào nói, "Chúng tôi cũng tìm thấy manh mối trong kho dụng cụ."
"Manh mối gì?" Đại đội trưởng Tiêu hỏi.
"Chúng tôi tìm thấy một quyển nhật ký trong kho dụng cụ." Lâm Đào nói, "Không có nội dung gì đặc biệt, nhưng quyển nhật ký cũ kỹ này lại có vấn đề."
Hàn Lượng nghe tới đó thì lấy một túi vật chứng từ dưới bàn ra, bên trong đựng một quyển nhật ký cũ nát. Hàn Lượng đeo bao tay, lấy quyển nhật ký ra khỏi túi.
"Quyển sổ này khi gập lại bình thường, mọi người có thể thấy, ở giữa các trang có khe hở rất lớn." Lâm Đào nói, "Nếu là một quyển sổ lâu ngày không dùng đến, do lực ép của bìa da, các trang giấy bên trong sẽ rất ngay ngắn. Vậy, trong này thật ra đã kẹp thứ gì đó một thời gian dài, khiến cho giữa các trang để lại vết hở như này."
"Đã kẹp thứ gì?" Đại đội trưởng Tiêu hỏi.
Hàn Lượng lấy ra một xấp tiền mặt, kẹp vào giữa quyển sổ, nói, "Các anh xem, vừa khớp!"
"Tôi hiểu rồi." Trưởng phòng Tiền nói, "Âu Dương Thúy Bình đã giấu tiền riêng của mình ở đây. Sau khi hung thủ thực hiện hành vi xâm hại tình dục đã bắt cô ta đi lấy tiền. Cô ta nhát gan nên dẫn hung thủ xuống phòng dụng cụ dưới lầu, lấy tiền riêng của mình ra đưa cho hắn để giữ tính mạng."
"Không hề chống cự hay phản kháng." Một điều tra viên nói, "Âu Dương Thúy Bình ngoan ngoãn nghe lời như vậy, hung thủ đã cưỡng hiếp, lại cướp của, vì sao còn phải giết người?"
"Vì đó là người quen. Giết người để diệt khẩu." Đại đội trưởng Tiêu chậm rãi nói.
Tôi gật đầu, nói, "Quá trình vụ án là như vậy, một vụ người quen cướp của, cưỡng hiếp, rồi giết người."
"Tiếp theo hướng điều tra sẽ tập trung vào người quen?" Trưởng phòng Tiền nói, "Đủ cho chúng ta điều tra mệt nghỉ rồi."
"Không phức tạp vậy đâu." Tôi cười nói, "Có rất nhiều manh mối cho chúng ta tham khảo mà."
"Hả?"
Tôi gật đầu, nói, "Trước đây, khi nghi ngờ Triệu Đại Tráng, có một điểm nghi vấn, chính là nơi có vẻ giống lối vào của hung thủ ở phòng vệ sinh. Lỗ hổng ở cửa chống trộm không lớn, một người đàn ông trưởng thành rất khó chui vừa. Vì vậy, hôm qua Lâm Đào đã tiến hành thử nghiệm và ước lượng."
"Qua thử nghiệm, một người đàn ông cao khoảng 1,6 mét, nặng khoảng 45 cân có thể chui qua được." Lâm Đào nói, "Đây cũng là cơ sở để chúng ta sàng lọc nghi phạm."
"Về tuổi tác, tôi nghĩ đã có hành vi xâm hại tình dục, đàn ông thành niên và vị thành niên đã dậy thì đều là mục tiêu điều tra của chúng ta." Tôi nói, "Ngoài ra, chà phân lên thi thể, hành vi này tôi đã nghĩ rất nhiều. Tôi cảm thấy động tác này không có ý nghĩa gì cả, khả năng duy nhất chính là hung thủ vô ý giẫm phải phân của nạn nhân. Sau khi giết người, không vội vàng bỏ chạy mà còn ung dung chùi bỏ phân, có thể là do hắn không nỡ bỏ đôi giày của mình."
"Theo dấu chân để lại, đế giày bị bào mòn rất ít." Lâm Đào nói, "Đôi giày hung thủ mang là một đôi giày mới."
"Đáng sợ quá." Trần Thi Vũ nói.
"Thứ ba, chúng tôi vừa nói, là người quen." Tôi nói, "Không chỉ là người quen mà còn là người sống ở gần đó. Vì hắn biết rõ thời gian Triệu Đại Tráng rời đi, hơn nữa còn dự tính được thời gian anh ta trở về, vậy mới có thể không chút lo lắng mà gây án."
"Phạm vi rất nhỏ." Trưởng phòng Tiền xoa xoa tay nói với các điều tra viên.
"Còn có thể nhỏ hơn nữa." Lâm Đào nói, "Hôm qua tôi đã xem kỹ cửa chống trộm. Có hai chiếc ốc vít trên đó bị tháo ra, hai ốc vít này bị ném bên ngoài cửa sổ. Tuy trên cửa chống trộm không có dấu vân tay, nhưng dấu vết trên ốc vít lại rất đáng giá. Hai ốc vít kia không phải dùng loại mỏ lết thông thường để tháo ra, mà là dùng loại cờ lê ống."
"Dấu vết trên các cạnh của ốc vít rất đều." Hàn Lượng nói chen vào, "Cho thấy sáu cạnh cùng lúc chịu một lực như nhau."
"Thông thường, trong nhà chúng ta đều có mỏ lết, chứ không phải cờ lê ống." Lâm Đào nói, "Vì độ lớn nhỏ của ốc vít không đồng nhất, một chiếc cờ lê ống chỉ có thể dùng cho một loại ốc vít, trong nhà người bình thường không thể có đủ loại cờ lê ống lớn nhỏ khác nhau được, thường đều dùng mỏ lết có thể điều chỉnh được. Cờ lê ống, thường thấy trong các tiệm sửa xe nhất."
"Tiệm sửa xe?" Tôi ngẫm nghĩ nói, "Nếu tôi nhớ không nhầm, gần hiện trường có một dãy tiệm sửa xe."
"Không sai." Trưởng phòng Tiền hưng phấn nói, "Tôi nghĩ, các anh có thể ngủ trưa một giấc rồi hãy về Long Phiên. Nếu nhanh, trước khi các anh xuất phát tôi sẽ cho các anh xem ghi chép lời khai, nếu chậm, khi các anh về đến Long Phiên, tôi sẽ gửi ghi chép lời khai cho các anh."
*
Giấc ngủ trưa của chúng tôi không thành.
Vào bữa trưa, tôi nhận được điện thoại của bác sĩ pháp y Lý Lỗi Sở Cảnh sát tỉnh Nam Hòa.
"Tôi không biết các anh làm cách nào để dự đoán được vụ án." Lý Lỗi nói, "Dù sao đi nữa, cũng bị anh nói trúng rồi."
"Nói trúng chuyện gì?" Tôi mở trừng mắt.
"Lúc nãy, chúng tôi nhận được tin, ở huyện Sâm Mậu tiếp giáp với thành phố Sâm Nguyên của các anh, có một đứa trẻ bị sát hại ở nhà trẻ."
"Cái gì? Thời gian cụ thể là lúc nào? Nguyên nhân tử vong là gì? Có đầu mối gì không?" Tôi liên tục đặt câu hỏi.
"Một lời khó nói hết, chi bằng đợi tôi qua đó rồi nhắn lại tình hình hiện trường cho anh?"
"Không cần." Tôi nói, "Vừa khéo tôi đang ở Sâm Nguyên điều tra, chiều chúng tôi sẽ qua đó, gặp mặt rồi nói!"
Do giữa Sâm Nguyên và Sâm Mậu không có đường cao tốc, lại còn là vùng núi. Đoạn đường chỉ khoảng một trăm cây số mà chúng tôi phải lái xe mất gần ba tiếng đồng hồ.
Trên đường, tâm trạng tôi đang rối ren thì nhận được điện thoại của trưởng phòng Tiền. Trưởng phòng Tiền đã gửi bảng ghi chép chi tiết buổi thẩm vấn cho tôi:
Người bị thẩm vấn: Triệu Khởi Ngân, nam, 16 tuổi, thợ sửa xe của xưởng sửa xe hơi Sâm Nguyên Vĩnh Khang.
Hỏi: Chúng tôi là cảnh sát Phòng Cảnh sát thành phố Sâm Nguyên. Đây là thẻ công tác của chúng tôi, còn đây là bản quyền lợi và nghĩa vụ của người bị tình nghi phạm tội. Giờ cậu hiểu rõ quyền lợi và nghĩa vụ của mình rồi chứ?
Đáp: Đã hiểu.
Hỏi: Tóm tắt lý lịch của cậu.
Đáp: Em là người ở thị trấn này, 16 tuổi. Năm lớp 10 đã bỏ học, hiện đang làm công cho xưởng sửa xe.
Hỏi: Hoàn cảnh gia đình của cậu.
Đáp: Lúc nhỏ cha đã qua đời, mẹ đã tái giá, bà nội nuôi em lớn. Giờ bà cũng mất rồi, em chỉ có một mình.
Hỏi: Biết vì sao chúng tôi mời cậu đến Đội Cảnh sát hình sự không?
Đáp: Biết ạ, vì em đã giết người.
Hỏi: Cậu kể lại sự việc đã xảy ra đi.
Đáp: Mấy ngày trước, chú họ em là Triệu Bình mời vài người thợ trong xưởng của em uống rượu. Vì xe của chú ấy có vấn đề, thợ trong xưởng em đã giúp chú ấy sửa. Lúc đó chú ấy cũng có gọi em qua. Chú Triệu Bình uống quá chén, nói năng lung tung, sau đó còn nhắc đến chuyện của dì Thúy Bình.
Hỏi: Kể lại chuyện của "dì Thúy Bình" mà cậu nói đi.
Đáp: Dì ấy họ gì em không nhớ, chú em và thợ trong xưởng đều gọi dì ấy là Thúy Bình. Dì ấy là người phụ nữ đẹp nhất trong thị trấn, tất cả đàn ông đều muốn lấy lòng dì ấy. Dì ấy là bạn học của chú em, nên em gọi là dì.
Hỏi: Nói tiếp đi.
Đáp: Lúc ấy chú em nói, chú ấy và dì Thúy Bình thường hay cái kia.
Hỏi: Cái kia là cái gì?
Đáp: Là vụng trộm. Chú còn nói kỹ thuật miệng của dì Thúy Bình tốt vô cùng. Em nhớ kỹ. Mấy hôm trước, tối ngày 14, em cùng mấy bạn học cũ uống vài ly, sau khi về xưởng, thấy chú Đại Tráng lấy xe đi làm rồi. Mỗi lần chú ấy ra ngoài làm việc đều đến sáng hôm sau mới trở về, nên em nghĩ ban đêm sẽ đến tìm dì Thúy Bình nói chuyện. Sau đó em mang theo cờ lê đến sau nhà dì ấy. Loại ốc vít trên cửa sổ chống trộm nhà họ em đã nhìn kỹ từ lâu rồi, nên em dùng cờ lê tháo ốc vít ra. Sau đó, trèo qua cửa sổ vào, đi thẳng lên tầng hai.
Lúc ấy dì Thúy Bình và Nhã Nhã đã ngủ rồi, em dùng bật lửa soi sáng, lấy que hàn em mang theo chọc vào dì Thúy Bình. Dì ấy tỉnh dậy, giật nảy mình. Em cố ý đổi giọng nói, "Cởi quần áo ra cho tôi!" Có lẽ dì ấy không biết là em, sợ đến run cầm cập, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo ra. Rồi em sờ mó người dì ấy. Đột nhiên Nhã Nhã trở mình, hình như nói mớ gì đó. Dì Thúy Bình nói, "Anh ơi, sang phòng bên cạnh được không, anh muốn làm thế nào cũng được." Thế là em dùng que hàn ép dì Thúy Bình đi qua phòng bên cạnh, bảo dì ấy ngồi bên giường làm cái kia cho em. Giữa chừng hình như dì ấy có vơ lấy thùng rác bên cạnh ra nôn. Em áy náy lắm, mấy ngày rồi em chưa tắm, nhưng dì ấy vẫn ngoan ngoãn làm tiếp.
Sau khi xong việc, em nhớ ra sắp đến lượt em mời đám anh em lên mạng, nhưng trước đó không lâu em vừa mua một đôi Nike, hết tiền rồi, bèn ép hỏi dì Thúy Bình có tiền hay không. Dì ấy nói tiền để ở dưới lầu, rồi dẫn em xuống căn phòng cũ nát dưới tầng một. Khi ấy, dì Thúy Bình nói không nhìn thấy gì, muốn bật đèn. Nếu bật đèn, dì ấy sẽ nhận ra em, nên em không cho mở, nhưng ánh sáng của bật lửa không đủ sáng, dì ấy nói không nhìn thấy ngăn tủ để tiền, hỏi em phải làm sao. Em đành mò mẫm lung tung, sau đó mò được một cuộn giấy vệ sinh trong ngăn tủ, em bèn đốt nó lên, soi sáng cho dì ấy. Sau đó dì ấy tìm được ngăn kéo đựng tiền, lúc đưa tiền cho em...
Hỏi: Đã lấy bao nhiêu tiền?
Đáp: Một nghìn bảy trăm đồng.
Hỏi: Tiền đâu?
Đáp: Ở ký túc xá trong xưởng có một nghìn hai, hôm nay em mời đám anh em uống rượu, lên mạng, dùng hết năm trăm rồi.
Hỏi: Nói tiếp đi.
Đáp: Lúc dì ấy đưa tiền cho em, đã nhận ra em nhờ ánh lửa.
Hỏi: Sao cậu biết cô ấy đã nhận ra cậu?
Đáp: Vì dì ấy nói, ôi, cậu chẳng phải Tiểu Khởi sao? Biệt danh của em là Tiểu Khởi. Lúc đó em rất sợ, vả lại giấy vệ sinh cũng cháy hết rồi, đốt trúng ngón tay em, em cũng rất tức giận nên em liền xô dì ấy xuống đất bóp cổ. Chân dì ấy cứ đạp lung tung một hồi rồi không động đậy nữa. Sau đó em mò lấy que hàn của em trên đất, mặt đất hình như có nước, không biết nước từ đâu mà có. Mò được que hàn, em nghe thấy dì Thúy Bình thở dài, em nghĩ dì ấy chưa chết nên rất sợ, bèn lấy que hàn đâm dì ấy.
Hỏi: Cậu sợ gì?
Đáp: Dì ấy nhận ra em rồi, em sợ nếu dì ấy chưa chết, sẽ báo cảnh sát bắt em.
Hỏi: Cậu đâm như thế nào? Đâm bao nhiêu nhát?
Đáp: (Dùng tay diễn tả động tác đâm) Như thế này, chắc đâm mười mấy nhát. Sau đó dì ấy hoàn toàn không động đậy nữa. Lúc này em lại ngửi được mùi hôi, lấy bật lửa soi mới thấy đôi Nike mới của mình giẫm phải phân. Em cũng không biết dì Thúy Bình đã đại tiện ra lúc nào, em giẫm phải lúc nào. Em thấy ghê tởm vô cùng, nên chà nó lên người dì ấy, chà sạch phân rồi thì bỏ chạy từ cửa chính.
Hỏi: Nói tiếp đi.
Đáp: Sau khi về ký túc xá, em phát hiện quần áo của mình dính rất nhiều máu, trên giày cũng có máu, cả phân khi nãy chà chưa sạch, nên em cởi quần áo ra đem đốt hết, đôi giày không nỡ đốt nên đem giặt sạch.
Hỏi: Cậu còn gì khác muốn nói không?
Đáp: Em không cố ý giết dì ấy, em sẽ không bị án tử hình chứ?"
Hỏi: Đó là việc của tòa án, cậu có muốn bổ sung gì nữa không?
Đáp: Không ạ.
*
"Vị thành niên đã tròn 14, chưa tròn 16, phạm trọng tội sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự." Lâm Đào nói, "Nhưng vẫn chưa tròn 18 tuổi, sẽ không bị phạt án tử hình."
"Mở miệng là dì Thúy Bình, nhưng vẫn có thể làm ra chuyện ghê tởm như vậy." Trần Thi Vũ nhíu mày nói, "Thật sự là trời đất không tha được!"
"Trẻ vị thành niên lớn lên trong hoàn cảnh như thế, lại bỏ học giữa chừng, từ nhỏ không được giáo dục đàng hoàng, rất dễ trở thành mối nguy của xã hội." Tôi nói, "Thật hy vọng xã hội có thể quan tâm nhiều hơn đến những người này, xem trọng các vấn đề liên quan đến chúng nhiều hơn. Nếu được giáo dục đến nơi đến chốn, tôi tin cậu ta sẽ không làm ra chuyện to gan lớn mật này."
"Vấn đề xã hội, không phải việc chúng ta có thể thay đổi được." Lâm Đào than thở, "Nhưng từ vụ án này có thể thấy, phương hướng điều tra mà chúng ta phán đoán ra quan trọng biết mấy! Trước đó chúng ta phán đoán đây là vụ nổ súng giết người, phạm vi điều tra điều tra sai lệch mới khiến cho vụ án rơi vào ngõ cụt. Vừa khoanh vùng đúng phạm vi điều tra, phá án chỉ còn là vấn đề thời gian."
"Đúng vậy." Tôi nói, "Đây cũng là điều đáng tự hào của nghề chúng ta, còn nữa, việc lần này cũng nhắc nhở chúng ta không được quá chủ quan. Cho dù có được lời khai trông có vẻ rất chắc chắn, cũng không để phán đoán mang tính khoa học của chúng ta bị lung lay. Chứng cứ khoa học vẫn đáng tin hơn chứng cứ lời nói."
"Tôi thấy, ngày nào chưa phá được vụ án của Mộng Hàm, nghề này của tôi chẳng có gì đáng để tự hào hết." Đại Bảo tựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài nói, "Còn bao lâu nữa mới đến nơi?"
Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót - Tấn Minh Pháp Y Tần Minh: Người Sống Sót