Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 175 / 5
Cập nhật: 2020-04-04 23:39:08 +0700
Chương 7
E
mily không thể thoát khỏi những suy nghĩ về cái hồ thủy tinh. Cô nhớ lại cảm giác buồn chán đã xâm chiếm lấy cô và tự hỏi liệu những người khác có cảm thấy như vậy hay không.
Sau bữa sáng, trong khi Chiron dẫn những người khác vào trong ngôi đền để bắt đầu tìm kiếm, Emily và Pegasus dẫn Joel, Paelen và Chrysaor tới chỗ hồ thủy tinh.
Bất chấp sự phản đối của Paelen, Mẹ Rừng già vẫn cứ đi theo sát phía sau cậu và kêu lên những tiếng meo meo khe khẽ. “Cậu có thể bảo nó hãy để cho tớ được yên không?” Cậu yêu cầu Emily.
Con thú khổng lồ vừa lù lù đứng bên cậu vừa dùng hai cái lưỡi ướt nhẹp liếm láp cậu.
“Tớ không nghĩ là tớ có thể làm được, Paelen ạ,” Emily đáp, cố gắng nín cười. “Nó dường như khá sốt sắng với cậu đấy.”
“À, à, thật là ngọt ngào làm sao,” Joel trêu chọc. “Paelen có một con thú cưng rồi đây.”
“Không phải trò cười đâu!” Paelen phản đối.
“Nó đủ lớn để nghiền nát tớ ra nếu ta làm nó nổi điên lên đấy. Nhưng nếu tớ không nói gì thì nó sắp khiến tớ chết đuối với hai cái lưỡi của nó đây này.” “Nhưng Paelen à, cậu cần một người bạn đặc biệt mà,” Joel vừa cười cợt vừa tiếp tục trêu. “Emi- ly có Pegasus, tớ có Chrysaor…” Cậu nhìn con lợn lòi có cánh và Chrysaor gật gật cái đầu. “Và giờ tớ có Mẹ Rừng già!”
“Nhưng” Paelen định nói.
Emily vỗ nhẹ vào người Mẹ Rừng già. “Cậu sẽ không thể tìm thấy người bạn nào tốt hơn thế nữa đâu, chàng trai Paelen ạ. Brue sẽ không bao giờ để cậu phải thất vọng cả.”
“Brue ư?” Joel hỏi.
Emily loạng choạng và khụy xuống. Nhanh như chớp, Joel đỡ lấy cô trước khi cô ngã nhào xuống đất.
“Em, có chuyện gì thế? Cậu có sao không?” Đôi mắt nâu to của cậu đầy vẻ lo lắng khi cậu ôm lấy cô. Emily lắc đầu. “Mình ổn mà. Mình chỉ hơi choáng váng một chút thôi.”
Cô nhìn sinh vật to lớn màu tía một cách ngạc nhiên. “Ta nhớ ra rồi! Tên của ngươi là Brue và ngươi là sinh vật cuối cùng trong giống loài của mình. Thế giới của ngươi đã bị diệt vong khi mặt trời trở thành siêu tân tinh. Người Xan đã đưa ngươi và những sinh vật sống sót khác về đây.”
Emily dừng lại và nhìn quanh khu rừng như thể nhìn thấy nó lần đầu tiên vậy. “Xanadu là một nơi trú ngụ,” cô khe khẽ nhắc lại những chữ được viết trên tường của Đền thờ.
Cô nhìn Joel và Paelen rồi reo lên, “Xanadu là một nơi trú ngụ! Mình nhớ ra rồi! Người Xan đã từng đem các giống loài về đây nếu chúng gặp nguy hiểm hoặc thế giới của chúng đang bị diệt vong. Khắp hành tinh này đầy những sinh vật sống sót qua các đợt thảm họa.”
“Nó như một nơi trú ẩn của các loài động vật hoang dã sao?” Joel hỏi.
“Chính xác!” Emily nói to. “Người Xan đã đem tất cả mọi thứ có thể về đây. Và khi không còn đủ chỗ thì họ sẽ làm cho nơi này rộng thêm ra.”
“Họ có thể làm như thế á?” Paelen hỏi đầy ngờ vực. “Họ có khả năng làm cho thế giới của họ lớn hơn sao?”
Emily gật đầu. “Và nếu một loài nào đó không thể sống sót nổi trong bầu khí quyển và môi trường ở nơi đây, thì họ sẽ tạo ra một lục địa khép kín được mô phỏng theo đúng thế giới của chúng để giúp chúng có thể sống sót được. Không xa đây lắm là một trong những khu vực như thế. Chúng ta không thể sống sót được ở đó, nhưng rất nhiều loài khác lại có thể sống được!”
“Họ có năng lượng mạnh mẽ đến như thế nào vậy?” Joel hỏi.
“Siêu năng,” Emily đáp. “Mình nghĩ họ thậm chí còn có sức mạnh hơn cả người xứ Olympus.” Cô ngước nhìn Mẹ Rừng già và thở dài. “Lúc người Xan đến thế giới của nó, gần như tất cả mọi thứ đều đã chết trừ Brue và một ít loài động vật bé nhỏ hơn còn sống. Tất cả thực vật và nước đều đã bị thiêu đốt và chúng đang chết dần. Người Xan đã cứu chúng và đưa chúng về đây sống.”
Paelen quay lại với con thú to lớn và vuốt ve hai cái đầu của nó. “Ta rất lấy làm tiếc khi ngươi là sinh vật cuối cùng còn sống sót trong số đồng loại của mình. Hẳn là ngươi đã rất cô đơn.”
Brue chẳng hề tỏ ra rằng nó hiểu những điều Paelen nói, nhưng nó kêu lên rồi giụi hai cái đầu vào người cậu ta.
“Cậu còn nhớ được gì nữa không?” Joel hỏi. Emily cau mày và nhìn quanh. “Không. Mọi thứ đến với mình như những con sóng vậy. Mình không thể chạm tới những hoài niệm đó được.”
“Vậy thì đừng cố,” Joel nói. “Hãy đưa bọn mình đến chỗ mà cậu muốn chỉ cho bọn mình xem đi.”
Họ tiếp tục đi dọc con đường mòn xuyên qua khu rừng cho đến khi tới hồ thủy tinh. Họ sửng sốt trước vẻ đẹp tuyệt diệu của bầu trời trong xanh tươi sáng phía trên được phản chiếu dưới mặt hồ. “Tuyệt thật!” Joel vừa nói vừa bước lên đó.
Cậu chạy vài mét rồi dừng lại nhưng vẫn trượt thêm một đoạn nữa. “Nó cứ như một sân băng khổng lồ vậy, nhưng không hề lạnh!”
Emily và Paelen nhanh chóng tham gia cùng Joel rồi cười đùa và túm lấy nhau - trượt trên mặt kính, nô đùa như những đứa trẻ. Pegasus, Chrysaor và Brue vẫn ở trên bờ, lưỡng lự bước lên trên mặt hồ trơn trượt.
“Đúng là có mọi người ở đây vui hơn hẳn!” Emily cười vang. “Đêm qua nơi này thực sự đáng sợ. Đặc biệt là miếng kính nhỏ phía đằng kia.” Emily dẫn các bạn tới chỗ vòng tròn thủy tinh nhỏ bị rạn nứt. Ngay trong ánh sáng ban ngày cùng với những người bạn thân thiết nhất của mình, Emily vẫn cảm thấy ớn lạnh khi nhìn vào nó.
Pegasus là người đầu tiên nhận thấy điều đó và đã hí lên khe khẽ. Nó đẩy cô ra xa.
“Có chuyện gì thế?” Joel hỏi. “Trông cậu như thể đang nhìn thấy ma ấy.”
“Mình không biết nữa,” Emily đáp. Cô đang vuốt ve Pegasus, nhưng không thể nào rời mắt khỏi miếng kính nhỏ bé đó. “Nó có một ý nghĩa thực sự quan trọng nào đó. Nó làm cho mình thấy sợ hãi.”
Pegasus hí vang và Chrysaor cũng làm theo. “Cả hai đứa đều nghĩ rằng tốt nhất là chúng ta nên rời khỏi đây,” Paelen nói. Cậu nhìn quanh. “Ta cũng nghĩ vậy đấy. Nơi này không tốt cho em đâu.”
Tâm trạng mất vui giữa chừng, họ cùng nhau quay lại khu cắm trại, nơi thần Jupiter đang chờ đón họ. “Ta rất vui vì các con đã quay lại, ta đang định đi đón các con về đấy. Trên những bức tường của Đền thờ còn có rất nhiều các bản viết khác và chúng ta cần con giúp chúng ta hiểu được ý nghĩa của chúng.”
Trên đường quay lại Đền thờ, Emily kể cho thần Jupiter về việc cô đã nhớ được những điều về người Xan và Xanadu thực ra là một nơi trú ngụ.
“Brue,” thần Jupiter vừa nhắc lại vừa vuốt ve Mẹ Rừng già, “ngươi sẽ không còn cô đơn nữa đâu.
Những câu chuyện cổ của chúng ta đã nói rằng người Xan là một tộc người vĩ đại và tốt bụng,” thần nói với Emily. “Với những điều con kể cho ta về nơi này thì ta có thể thấy rằng đó là sự thật. Nó cũng giải thích tại sao con lại đưa Pegasus và Alexis đến đây. Chúng đã rơi vào tình huống nguy hiểm đến tính mạng trước lực lượng quân đội ở Khu 51. Bản năng của con trỗi dậy và con đã đưa chúng về một nơi an toàn để trú ẩn.”
Pegasus khẽ hí và gật gù cái đầu. Rồi nó nhẹ nhàng huých vào người Emily.
“Nó đang cảm ơn con vì đã bảo vệ nó ở Khu 51 đấy.”
Emily vòng tay ôm quanh cổ con tuấn mã. “Em không cần phải cảm ơn chị, Pegs ạ. Thật ra thì lúc đó chị nghĩ mình đã giết chết em rồi. Đưa em về đây là một sự ngẫu nhiên - dù là may mắn, nhưng vẫn là một sự ngẫu nhiên.”
Có điều gì đó về ngôi đền đang réo gọi Emily. Phần nào đó trong cô đang rất tò mò muốn tìm ra điều đó là gì, nhưng phần khác lại muốn chạy trốn khỏi nó càng xa càng tốt. Gạt những mối nghi ngờ của mình sang một bên, Emily đi theo thần Jupiter. “Con không thể nhớ được Arious là ai, nhưng con biết chắc rằng người đó rất quan trọng.”
“Mình tự hỏi liệu có khi nào chúng ta tìm ra được,” Joel nói. “Ý mình là, tìm ra được chuyện của cậu và tất cả những thứ này ấy? Điều đó có ý nghĩa gì?”
Emily nhún vai. “Mình thực sự không biết nữa.”
Họ bước vào Đền thờ và đứng trên lối ra vào rộng thênh thang. Những hành lang dài dẫn về nhiều hướng và cả bậc thang mà Pegasus đã sử dụng đêm trước nữa.
“Chà,” Joel nói, “nơi này đồ sộ thật đấy.” “Nó cũng rất tối tăm nữa,” Paelen nhận xét.
“Emily à, em có thể thắp Lửa lên được không?” Thần Jupiter gật đầu. “Ý kiến đó hay đấy. Ít nhất là cho đến khi Apollo, Diana và Steve quay trở lại. Họ sẽ đem đuốc đến cho tất cả chúng ta.”
“Chúng ta không cần họ đâu,” Emily khẽ nói bằng một giọng không phải của mình. Như thể đang trong giấc mơ, cô bước đến bên một bức tường và đặt bàn tay lên phiến đá có chạm trổ được dựng lên. “Sự chiếu sáng”.
Đột nhiên, toàn bộ ngôi đền ngập chìm trong ánh đèn sáng rực. Rõ ràng không hề thấy một nguồn phát nào, nhưng tất cả các bức tường đều phát sáng. Lối vào giờ đã được thắp sáng, họ thấy rất nhiều các bức chạm khắc bằng thứ ngôn ngữ của người Xan.
Emily lắc đầu và nhìn quanh quẩn trong sự sửng sốt. Cô quay lại nói với Joel. “Cậu đã bật đèn bằng cách nào vậy?”
“Mình á?” Joel đáp. “Mình có làm gì đâu. Là cậu mà.”
“Không, không phải mình.”
Pegasus giậm chân xuống sàn nhà và khịt khịt. Nó huých nhẹ Emily.
Paelen nói, “Emily, chính em làm đấy. Em không nhớ sao?”
Cô nhìn Paelen rồi lại nhìn Pegasus một cách khổ sở. “Thực sự đó là em sao? Em không nhớ nữa. Việc đó là như thế nào vậy?”
Pegasus dụi đầu vào cô và hí khẽ.
Paelen giải thích. “Nó tin rằng em càng ở đây lâu thì những ký ức về kiếp sống trước như một người Xan của em sẽ quay trở lại càng nhiều. Con người trước đây và con người bây giờ của em đang hòa quyện vào nhau. Sẽ có một chút lẫn lộn khi hai con người ấy cùng xuất hiện.”
Emily vòng tay ôm lấy cổ con tuấn mã và áp mặt vào nó. “Nhưng nhỡ chị đánh mất bản thân mình thì sao hả Pegs? Nhỡ người kia mạnh hơn chị và chị hoàn toàn biến mất thì sao?”
Pegasus hí vang và nện chân xuống đất bằng bộ vó của mình.
“Nó sẽ không để điều đó xảy ra đâu. Nó sẽ bảo vệ em, ngay cả khi điều đó có nghĩa rằng bảo vệ em khỏi con người trước đây của em đi nữa,” Paelen nói.
“Tất cả chúng ta đều sẽ làm như thế,” Joel lên tiếng, đặt hai bàn tay lên đôi vai cô. “Emily à, mình không hiểu một chút nào về chuyện này hết. Nhưng cho dù nó là gì đi nữa, mình hứa rằng mọi người sẽ không để cậu gặp bất cứ chuyện gì đâu. Dù cậu có là người Xan hay không thì cậu vẫn là Emily của chúng tớ.”
Emily rất cảm kích trước tấm lòng của bạn bè mình nhưng cô vẫn sợ hãi. Có điều gì đó đang khuấy động từ sâu thẳm trong cô, như thể nó đang bước đi trong cơn mộng mị vậy. Và khi thứ đó hoàn toàn thức tỉnh, liệu cô có đủ mạnh mẽ để vượt qua nó không?
“Giờ thì,” Joel nói, “chúng ta xem xét nơi này được chưa?”
Emily cố gắng gạt nỗi lo sợ của mình sang một bên khi cô cùng những người khác khám phá khu Đền thờ. Không lâu sau, cha cô cũng đến cùng mọi người.
“Nơi này thật là tuyệt vời,” ông ngắm nhìn.
“Dường như nó cứ kéo dài vô tận vậy.”
“Rất có thể là như thế đấy,” thần Jupiter nói. “Ta tin rằng hôm nay chúng ta sẽ chỉ xem qua một lượt thôi. Rồi ngày mai, Emily ạ, ta hy vọng con sẽ làm việc cùng với các vị học giả để dịch các bản chữ viết đó.”
Mỗi và mọi căn phòng họ bước vào đều tràn ngập những điều bí ẩn và thông điệp. Những đồ vật kỳ lạ nằm rải rác khắp nơi như thể chủ nhân của chúng vừa mới ra ngoài một lát và sắp quay trở lại vậy. Nhưng nhìn lớp bụi phủ kín mọi thứ, có thể thấy rằng chúng đã nằm yên tại đó và không bị đụng tới hàng trăm, nếu không muốn nói là hàng ngàn năm rồi.
Họ dành hầu hết ngày hôm đó trong Đền thờ và chỉ mới khám phá được một phần nhỏ của nó. Khi họ quay trở lại khu cắm trại, họ thấy thần Mer- cury vừa mới bước qua cổng của Dòng Mặt Trời để đến nơi.
Vị thần sứ giả tóc vàng vừa thở khó nhọc vừa chạy đến chỗ thần Jupiter. “Nữ hoàng Juno đang rất ốm yếu,” thần vừa báo tin vừa lấy hơi. “Nữ hoàng đã yêu cầu thần đến để đưa ngài quay trở về.”
“Ốm ư?” Thần Jupiter hỏi lại một cách lo lắng. “Ốm ra sao? Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Thần không biết ạ,” thần Mercury hổn hển.
“Nhưng nữ hoàng không phải là người duy nhất bị ốm. Cả Ceres, Venus và Minera cũng vậy. Chúng thần đã tìm thấy thần Vesta ngất xỉu trong Đền thờ Lửa thiêng.”
“Thần Vesta ư?” Emily quan tâm sâu sắc đến người thầy của mình. Chính nhờ thần Vesta mà giờ cô mới có được Pegasus trong cuộc đời này. Cô nợ bà mọi thứ.
“Thần đã đi nhanh bằng tất cả khả năng của đôi xăng đan,” thần Mercury tiếp tục nói. “Nhưng quãng đường đi thật dài. Thần e ngại điều mà chúng ta phải đối mặt khi quay về đó.”
Thần Jupiter gọi hai anh của mình tới. “Nep- tune, Pluto, lại đây đi. Chúng ta phải quay trở về Olympus ngay lập tức.”
“Con sẽ đi với mọi người!” Emily cương quyết. Thần Jupiter lắc đầu. “Không, con gái. Chúng ta không biết sắp phải đối mặt với chuyện gì. Con phải ở lại đây. Hãy tiến hành công việc cùng với Chiron và nhóm người của ông ấy. Cố gắng khám phá những điều mà con có thể về quá khứ và năng lượng của mình. Ta chắc rằng chuyện này không có gì đâu.”
Vị nhân mã đến bên Emily và nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cánh tay cô. “Hãy ở lại với chúng ta,
Emily. Ở đây còn rất nhiều việc phải làm. Ta chắc rằng mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Chiron nói vậy nhưng đôi mắt của ông lại đang thể hiện điều gì đó khác. Có những cái nhìn trao đổi qua lại giữa ông, thần Jupiter, Neptune và Pluto. Tất cả họ đều đang vô cùng lo lắng.
“Anh em ta sẽ quay trở lại khi cơn hoạn nạn này chấm dứt,” thần Jupiter nói. “Còn bây giờ, hãy ở lại đây và tiếp tục công việc tìm kiếm của mình đi nhé.”
Emily đứng lại cùng Pegasus trong khi thần Mercury và Bộ ba Quyền lực lao nhanh qua cánh cổng để vào Dòng Mặt Trời. Quay về Olympus sẽ là một chuyến đi dài và để tìm ra được chuyện gì đang xảy ra thì thậm chí sẽ còn lâu hơn nữa.
Emily quay lại phía Pegasus. “Từ xưa đến nay, em đã bao giờ nghe nói người xứ Olympus bị ốm chưa?”
Pegasus khịt mũi, giậm chân xuống đất và lắc đầu. Emily không cần ai dịch cũng hiểu được. Trước đây chưa từng có ai ở vùng núi Olympus bị ốm cả. Bị thương thì có, thỉnh thoảng. Nhưng không bao giờ ốm hết.
“Chị có linh cảm không hay về điều này, Pegs ạ,” Emily vừa nói vừa ngả người gần về phía con tuấn mã.