Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 6
T
rên đường về lại chung cư căn hộ nằm ngay góc đường, Emily và Joel không nói gì nhiều với nhau. Khi đến nơi, Joel dừng lại trước hai cánh cửa lớn của tiền sảnh.
“Lên đó phải đi cả thảy bao nhiêu tầng?” Cậu vừa nói vừa ngước lên nhìn.
Emily nói: “Hai mươi tầng. Mình sống ở tầng trên cùng. Pegasus đang ở trên tầng mái ở phía trên nữa.”
Joel nhăn nhó: “Gì chứ? Hai mươi tầng cơ à? Cô nghĩ là tôi sẽ leo hai mươi tầng sao?”
“Mình đã nói với cậu là Pegasus đang ở trên mái tòa nhà rồi mà.”
Khi thấy Joel ngập ngừng, Emily thở dài: “Nghe này Joel, cậu đã đi cả một quãng đường dài để đến đây. Vậy mà giờ cậu đòi về chỉ vì sẽ phải leo vài chục bậc thang thôi à?”
Joel rên rỉ: “Hai mươi tầng không phải là vài chục bậc thang! Cả một cuộc đua ma-ra-tông của người ta!” Emily mệt quá rồi và không muốn gây sự nữa, cô lắc đầu. “Thôi được rồi Joel, cậu về đi. Mình nghĩ mình đã lầm khi tưởng cậu thích Pegasus. Cậu làm ơn giữ im lặng giùm mình được không? Có thể cậu không tin nó có mặt ở đây nhưng những người khác thì có thể tin đấy.”
Emily không nói không rằng rút chiếc đèn pin ra. Cô bước vào sảnh và đi về phía cầu thang bộ. Khi cô kéo cửa cầu thang nặng nề bằng kim loại ra, cô nghe có tiếng bước chân thình thịch phía sau. Quay đầu nhìn lại, cô thấy đó là Joel.
Cô cảnh cáo: “Vẫn còn hai mươi tầng nữa để leo đó.”
Joel nhún vai. “Tôi biết. Nhưng không còn cách nào khác tốt hơn cả.”
Leo năm tầng đầu tiên vẫn còn dễ, mười tầng tiếp theo họ đã thấm mệt. Đến tầng thứ mười lăm thì cả Emily lẫn Joel đều thở hổn hà hổn hển và muốn ói. Cả hai ngồi bệt xuống để nghỉ chân.
Emily thở phì phò. “Mình đã nghĩ đi bộ đến trường hằng ngày là khỏi phải tập thể dục nữa, nhưng giờ mình mệt bở hơi tai rồi.”
“Tôi cũng vậy.” Joel vừa thở vừa đồng ý. “Tôi đã từng sống ở Connecticut và chơi cho đội bóng đá của trường. Nhưng thời đó qua lâu rồi.”
Trong ánh đèn pin mờ mờ, Emily nhìn cậu. “Vậy cậu đến từ Connecticut sao?”
Joel lắc đầu. “Tôi đến từ Rome. Cậu biết đấy, từ Italy. Nhưng khi tôi còn nhỏ, bố tôi được đề nghị đến làm việc ở Mỹ và tìm được một căn nhà ở Connecticut. Bố mẹ tôi đi vào thành phố làm việc hằng ngày.”
Emily rất ngạc nhiên. Joel nói y như người Mỹ chứ không hề pha giọng Ý. Cô chưa từng nghĩ cậu là người nước ngoài. Trong mấy tháng cậu có mặt trong lớp, cô không biết tí gì về cậu cả. Cô chỉ biết cậu là người hay gây rối thôi. “Vậy nên nhà cậu chuyển đến thành phố và giờ sống trong mấy căn nhà gạch nâu đỏ đó?”
“Cũng không hẳn...” cậu đáp. Rồi ngừng lại. Bỗng dưng cậu đổi thái độ. Cậu đứng phắt dậy và nói: “Tôi không muốn nói thêm về chuyện đó nữa. Mình tiếp tục đi lên nữa chứ?”
Không chờ cô thêm một phút nào, cậu biến vào bóng tối của cầu thang.
Họ lặng thinh leo lên năm tầng cuối cùng. Khi họ lên đến tầng trên cùng, Emily rút chìa khóa trong túi mở cửa ra mái tòa nhà rồi bước lên đứng ngang hàng với cậu.
“Nó biết cậu sẽ đến, nhưng mình nghĩ nó sẽ không vui với chuyện này. Vậy nên cậu nhẹ nhàng với nó một chút nhé. Cậu có thể nổi giận với mình bao nhiêu cũng được. Nhưng mình không muốn cậu la hét với nó. Cậu hiểu chứ?”
“Tôi không la hét với cô.” Joel thách thức.
“Ừ, cậu muốn gọi là gì cũng được.” Emily đáp lại khi cô tra chìa khóa vào ổ rồi xoay ổ khóa. “Mình không muốn cậu làm điều đó với Pegasus. Nó đang bị thương và rất đau đớn. Cậu phải cư xử dễ thương với nó, nếu không mình thề là sẽ đẩy cho cậu rơi xuống đất đó.”
Joel hoảng sợ khi cô bỗng dưng trở nên hung dữ như thế. “Nếu thật sự là có nó ở đây thì tôi hứa sẽ không làm gì bậy bạ đâu.”
“Đương nhiên là nó ở đây thật mà.”
Emily mở tung cánh rửa rồi bước ra ngoài mái tòa nhà. “Nó ở trong cái nhà kho đó đó.” Rồi cô gọi: “Em vẫn còn đó phải không cưng?”
Một tiếng hí nho nhỏ vọng ra từ nhà kho. Sắc mặt Joel đổi từ nghi ngờ sang kinh ngạc hoàn toàn.
Emily giơ một ngón tay lên cảnh cáo. “Nhớ đấy nhé, hãy cư xử dễ thương với nó, nếu không thì cậu sẽ biết bay cực kỳ nhanh đó!” Cô kéo Joel về phía nhà kho.
“Em có nhớ chị không?”, cô hỏi khi Pegasus bước tới mừng cô. Cô bước tới trước đầu nó rồi bắt đầu vuốt ve gương mặt trắng trẻo mịn màng của nó. Emily nghe Joel hít vào một hơi thật sâu. Cô quay lại và thấy vẻ mặt ngờ vực của cậu.
Cô ra hiệu cho Joel bước tới trước và nói: “Pegasus này, chị muốn em gặp anh Joel, Joel, đây là Pegasus.”
Joel bước vào nhà kho và đứng sững như trời trồng trước mặt con tuấn mã một lúc lâu. Cuối cùng, cậu lắc đầu và ngập ngừng giơ một bàn tay lên vuốt ve đầu Pegasus.
“Không thể nào tin được. Pegasus có thật. Nó đang có mặt ở đây thật!” Đôi mắt Joel bừng sáng.
Emily thấy rõ vẻ giận dữ thường trực của Joel đang tan biến.
“Đúng là như thế. Nhưng nó đang bị thương nặng lắm.” Cô đưa Joel tới xem cái cánh bị thương của nó. “Cần phải chữa lành cho nó, nhưng mình không biết phải làm sao cả.”
Cô hướng dẫn cho cậu bước sang phía bên kia con ngựa.
Cô nói nho nhỏ: “Pegs à, em nâng cánh lên để chỉ cho anh Joel thấy ngọn giáo được không? Anh ấy sẽ giúp chị rút nó ra cho em đó.”
Ngay lập tức, con ngựa nhấc cái cánh lên để lộ ngọn giáo đang chĩa ra từ cạnh sườn nó. “Ôi, trời ơi!”, Joel hét lên khi cậu xem xét ngọn giáo. “Ai đã làm chuyện này chứ?”
Emily nhún vai. “Mình không biết. Mình chỉ biết là nó cần chúng ta giúp đỡ trước khi có ai đó tìm thấy nó và đưa nó đi.”
Vừa nói, Emily vừa nhau mày lại. Dường như rất nhiều vết cắt và cào xước sâu giờ đã cạn hơn trước. Cô kiểm tra kỹ lai thì thấy vết phỏng vì sét đánh cũng đã nhỏ lại nhiều. Còn mấy vết gai cào xước da thịt thì giờ đây đã biến mất cả. Cô giật mình nói: “Mấy vết thương của em lành mau quá.” Cô nhìn Joel. Sáng nay, những vết cắt này sâu hơn nhiều. Cậu có thấy mấy vết xước trên tay mình không? Trên người Pegasus nặng gấp mười lần mình đó. Nhưng mấy vết gai đâm biến đâu mất hết rồi.”
“Tôi không ngạc nhiên đâu.” Joel tiếp tục xem xét cạnh sườn của con ngựa. “Pegasus là dân vùng núi Olympus. Nó bất tử mà. Đương nhiên là nó sẽ lành nhanh lắm.”
“Là dân vùng xứ Olympus thì có liên quan gì đến việc này? Nó vẫn là một sinh vật như cậu với mình thôi. Mà mình thì chắc chắn không lành mau như thế.”
“Đúng vậy, nó là một sinh vật.” Joel giải thích.
“Nhưng nó cũng rất khác với chúng ta. Nếu cậu hỏi tôi trước thì tôi không nghĩ là nó bị thương đâu.”
“Nếu mình mà hỏi cậu trước thì chắc cậu đã nhai nát đầu mình ra rồi.”
Joel cau mày trả đũa: “Tôi sẽ không làm thế đâu!”
Emily không nói tiếp vì sợ sẽ sa vào một cuộc tranh luận khác. Joel rất dễ bị khiêu khích và nổi giận.
“Ừ, có là dân xứ Olympus hay không thì, cũng phải lấy ngọn giáo đó ra. Mình cũng không biết làm cách nào để chữa cái cánh của nó nữa.”
Joel vuốt vuốt những chiếc lông vũ trắng mịn của cái cánh lành. “Trong phim thì họ chỉ cần kéo cái chân hay cánh tay gãy của người nào đó là xong. Rồi họ bó bột lại.”
“Nhưng đây không phải là tay hay chân mà là cánh.” Emily nói, “Mà phần lớn mấy cái xương cánh đều rỗng phải không? Nếu mình kéo nó rồi xếp lại không đúng cách thì có thể làm nó bị thương nặng hơn đó.”
Joel gật đầu. “Cũng có thể, nhưng mình cũng không thể để nó như thế này được.” Thình lình một ý tưởng nảy ra trong đầu cậu. “Hay là mình xem thật kỹ cái cánh không bị thương của nó đi. Mình xem xem nó được sắp xếp ra sao. Rồi mình so sánh với cái cánh bị thương thì sẽ thấy được sự khác biệt của chúng. Sau đó chúng ta sẽ cố sửa lại cái cánh gãy.”
Emily đồng ý: “Ý hay đó. Nhưng mình phải bắt đầu từ đâu chứ? Cái cánh hay ngọn giáo trước?”
Chính Pegasus lại là người đưa ra câu trả lời. Như thể nãy giờ nó đã lắng nghe từng từ một, con ngựa lại nhấc cái cánh lành lên, hí vang rồi giậm mạnh trên sân nhà.
Emily vuốt ve mõm nó. “Em muốn bọn chị rút ngọn giáo ra trước phải không?”
Để trả lời, nó dụi dụi mõm vào tay cô bé.
Joel ra đứng với Emily nơi đầu con ngựa. Cậu nói: “Vậy thì tớ nghĩ mình sẽ bắt đầu với ngọn giáo.”
Emily và Joel đi xuống lại dưới căn hộ của cô để lấy thêm dụng cụ.
Joel nhìn quanh rồi huýt sáo. “Căn hộ của cậu đẹp hơn nhiều so với cái bãi rác mình đang sống đó. Chỉ có cậu với bố mẹ cậu thôi à?”
“Mẹ mình đã mất vì ung thư cách đây ba tháng rồi. Giờ chỉ còn mình và bố mình thôi.” Emily bắt đầu thấy nghẹn nghẹn nơi cổ như thường lệ. Hít vào một hơi thật sâu, cô nuốt cục nghẹn xuống trước khi những giọt nước mắt trào ra. “Còn nhà cậu thì sao? Mình nghe nói khu nhà gạch nâu đỏ đó tiện nghi lắm mà. Nhà nào cũng có nhiều phòng và còn có sân sau nữa.”
Joel lắc đầu. “Đó không phải nơi tớ ở. Nhà tớ nhỏ xíu hệ thống ống nước đã hỏng, và vôi vữa đang dần tróc ra rơi xuống từng mảng.”
Emily lấy mấy ống kem chữa bỏng và thuốc sát trùng cuối cùng từ trong tủ thuốc.
Joel hỏi: “Mẹ cậu có bao giờ dạy cho cậu khâu vá chưa?”
“Khâu vá á?” Emily lặp lại. “Sao chứ?”
“Vì một khi chúng ta rút ngọn giáo ra khỏi cánh của Pegasus thì vết thương sẽ chảy máu. Chúng ta phải khâu vết thương cho kín lại để nó ngưng chảy máu và mau lành.”
“Cậu muốn mình khâu cánh Pegasus lại á?”
Joel hỏi: “Cậu có ý gì hay hơn không?”
“Có.” Emily đáp. “Có keo siêu dính nè. Đôi khi bác sĩ cũng dùng thứ đó thay vì khâu lại trong các cuộc tiểu phẫu ấy. Họ đã dùng cho mẹ mình trong một cuộc phẫu thuật. Sau khi họ nói cho bố biết, bố mình bèn đi mua để phòng những trường hợp khẩn cấp.”
Joel nhíu mày. “Keo ư? Thật á?”
Emily gật đầu rồi đi trở lại về phía bếp để lấy keo. Cô bé quăng nó vào trong túi đựng đồ dùng. Cuối cùng, cô mở ngăn đông lấy hộp kem cuối cùng ra.
“Mình đã mời Pegasus ăn rau mà nó chỉ muốn ăn kem của mình thôi. Cho nên có lẽ nó muốn ăn thêm đó.”
“Pegasus thích ăn kem à?”
Khi Emily gật đầu, Joel trông có vẻ bối rối. “Cậu nghe xem có thứ gì cho tớ ăn được không? Tớ đang đói muốn chết đây. Cả ngày hôm nay tớ chưa ăn gì cả.”
Emily ngừng lại rồi nhìn cậu như thể mới thấy cậu lần đầu tiên. Anh chàng Joel này không giống như anh chàng Joel hay nổi giận trước đây. “Được thôi, cậu muốn ăn gì thì cứ lấy đi. Nhưng hãy đem lên trên kia nhé.”
Khi trở lại mái tòa nhà, họ lấy đồ đạc dụng cụ ra. Emily đã đúng, ngay khi Pegasus ngửi thấy mùi kem, nó đi thẳng đến hộp kem. Khi ăn xong hộp kem, nó giật luôn hộp ngũ cốc để ăn sáng từ tay Joel.
“Ê, ê…” Joel phản đóa. “Của tao mà! Mày có đồ ăn riêng của mày rồi mà.”
Emily nói: “Mình không nghĩ nó thích thứ gì tốt cho sức khỏe đâu. Cậu nhìn đi, nó có đụng đến mấy quả táo mình để lại cho nó đâu. Cả cà rốt cũng thế. Nó chỉ muốn ăn những thứ thật ngọt thôi.”
“Chà, chà, lẽ ra nó phải để lại cho tớ một ít chứ.” Joel phàn nàn. “Toàn bộ số đường đó không tốt cho nó. Mấy thứ đó ở vùng núi Olympus có không nhỉ?”
Bỗng nhiên Joel búng tay đánh tách một tiếng. “Giờ thì tớ hiểu rồi. Có lý lắm.”
“Gì chứ?”
“Cậu không thấy à? Pegasus toàn ăn đồ ăn ngọt. Ở xứ Olympus nó chỉ toàn ăn thức ăn ngọt!”
“Làm sao cậu biết được chứ?” Emily hỏi.
“Vì tớ đã đọc được rất nhiều về chuyện này rồi.” Giọng Joel ngày càng phấn khích hơn. “Thần thoại Hy Lạp là loại sách tớ thích đọc mà! Tất cả các truyền thuyết đều nói rằng ở vùng núi Olympus, các vị thần ăn thức ăn tiên và uống rượu tiên. Đó là những thứ giúp họ bất tử. Đó cũng là lý do tại sao Pegasus muốn nó, để giúp nó chóng lành bệnh. Một vài người cho rằng thức ăn trên rất giống mật ong, nên nó cần thức ăn ngọt. Trong bếp nhà cậu có mật ong không?”
“Mật ong á?” Emily lặp lại. “Joel, cậu điên rồi. Đó chỉ là huyền thoại. Chúng ta không thể chữa cho Pegasus dựa trên mấy cái huyền thoại vớ vẩn ấy được.” Joel gật đầu. “Ồ, có chứ. Pegasus có thật mà, phải không?” Emily gật đầu.
“Và Pegasus có tiếng truyền thuyết, cũng đúng mà?” Khi Emily tiếp tục gật đầu, Joel nói luôn: “Vậy thì nếu nó hiện hữu thì những điều khác cũng vậy.”
“Chờ chút.” Vừa nói Emily vừa giơ tay lên. “Ý cậu là thần Zeus, nữ thần Hera, thần Poseidon và tất cả các vị thần khác đều có thật?”
Joel sửa lại: “Các thần Jupiter, thần Juno và thần Neptune. Zeus là tên Hy Lạp. Vì tớ là người Ý nên tớ thích các truyền thuyết La Mã hơn. Nhà lãnh đạo vùng núi Olympus là thần Jupiter.”
Emily độp lại: “Zeus hay Jupiter không quan trọng. Nhưng mấy cái truyền thuyết đó làm sao là thật được!”
Joel nhảy dựng lên phản đối: “Sao lại không chứ? Nhìn nó đi kìa! Pegasus đang đứng ngay đây, thật y như cậu hay tớ đây thôi. Vậy nếu nó là thật thì tại sao những vị thần kia lại không thật chứ?”
Emily đáp: “Vì nếu họ có thật, tại sao họ không đến bắt nó đi? Nếu thần Zeus...”
“Thần Jupiter.” Joel chỉnh cô.
“Thôi được.” Emily bực bội nói. “Nếu thần Jupiter là thật thì tại sao thần không biết là Pegasus đang bị thương mà đến giúp nó?”
“Tớ không biết.” Joel công nhận. “Có thể thần không đến được. Nhưng cũng có thể thần chưa biết. Nhưng tớ biết chắc là nếu tớ không giúp Pegasus thì thần Jupiter sẽ nổi giận với chúng ta khi người đến đây đó.”
“Mình không quan tâm về thần Jupiter hay các vị thần khác.” Emily vừa nói vừa mở mấy túi dụng cụ y tế ra. “Mình chỉ quan tâm đến Pegasus thôi. Giờ thì hãy bắt tay vào việc này.”
Họ rửa sạch vùng bị thương quanh ngọn giáo.
Sau đó Emily nói với con tuấn mã: “Chị thật sự rất lấy làm tiếc, nhưng em sẽ rất đau đó.”
Đứng bên cạnh Pegasus, tay cầm khăn sạch, Emily nâng cái cánh nặng trĩu của Pegasus lên. Bên cạnh cô, Joel đưa hai tay nắm lấy phần chìa ra ngoài của ngọn giáo. Cậu tựa người vào cạnh sườn con tuấn mã. Cả hai cùng đếm ngược.
“Ba, hai, một, ra này!” Sử dụng hết sức bình sinh, Joel bắt đầu kéo.
Pegasus cố không nhảy dựng lên khi ngọn giáo được từ từ rút ra từ cạnh sườn nó.
“Nhanh lên, Joel.” Emily vừa hét lên vừa cố giữ cho con tuấn mã nằm yên.
Đầu Pegasus ngửa hẳn ra sau, lắc lư trên không trung. Cặp mắt to hoang dã của nó lộ vẻ đau đớn còn hai móng trước của nó cào cào xuống sàn gỗ của nhà kho. Tiếng thét của nó cứa vào tim Emily.
“Nhanh lên đi, nó chết mất!”
Bằng một cú rút cuối cùng thật mạnh, Joel rút được ngọn giáo ác nghiệt đó ra khỏi sườn con tuấn mã. Máu tuôn ra từ vết thương mở sâu hoắm.
“Rịt vết thương lại đi!” Joel thở hổn hển và cố hít thở cho đều để lấy lại sức. “Chúng ta phải cầm máu cho nó!”
Emily rút cái khăn trên vai xuống ép vào vết thương. Dưới đôi bàn tay cô, cô thấy Pegasus đang run lên bần bật.
“Xong rồi, Pegasus”, cô xoa dịu nó. “Em sẽ khỏe lên nhanh thôi. Điều tệ hại nhất đã được xử lý, ngọn giáo đã được lấy ra rồi.”
“Chưa xong hết đâu.” Joel gằn giọng khi cậu đưa tay đè lên vết thương thay cho Emily. “Đi lấy keo đi Emily. Chúng ta phải làm cho xong luôn.”
Với sự giúp đỡ của Joel, Emily có thể ép hai mép vết thương lại rồi dùng keo chuyên dụng băng kín lại. Họ lấy băng y tế dán lên rồi cố định mấy miếng băng đó bằng băng keo trong.
“Chà, trông không được đẹp, nhưng như thế này thì tốt hơn.” Joel nhè nhẹ vỗ vỗ sườn con tuấn mã. Cậu quay sang Emily. “Ý tưởng dùng siêu keo của cậu thật hay đó. Tớ không hề nghĩ nó lại hữu ích như vậy.”
Emily nhún vai. “Mình rất vui khi thấy nó có hiệu quả. Mình nghĩ mình không thể khâu vết thương lại cho nó được đâu.”
“Tớ cũng thế.” Joel đồng tình. “Giờ thì chúng ta phải chữa cho cái cánh của nó, và nó sẽ chóng hồi phục thôi.”
Khi Emily và Joel chữa xong cái cánh của Pegasus thì trời đã xế chiều. Dù Emily đã rất lo nhưng chữa cho cánh của Pegasus không kinh khủng như rút ngọn giáo ra. Ý tưởng của Joel khi muốn xem cái cánh lành của nó để chữa cho cái cánh bị thương hóa ra rất hiệu nghiệm. Chẳng mấy chốc, họ đã sắp xếp lại máy cái xương gãy vào cho khớp rồi lấy gỗ bó vào và cố định bằng băng keo trong bên ngoài băng y tế.
Khi họ làm xong, thậm chí họ chưa kịp mừng thành công thì điện thoại của Emily reo vang.
“Bố mình đó. Ông không hề biết tí gì về cậu hoặc Pegasus đâu đấy, vì vậy cậu cố gắng giữ im lặng giúp mình đấy nhé.”
Ngay khi Joel gật đầu, Emily vội vã trả lời điện thoại, “Chào bố.”
“Em, con đang ở đâu vậy?” Bố cô hỏi, giọng đầy lo âu. “Bố đang ở nhà đây mà sao không thấy con đâu cả!”
Emily kiểm tra đồng hồ của mình và hốt hoảng khi nhận ra thời gian trôi nhanh quá. “Con đang ở trên mái tòa nhà đây bố”, cô bé trả lời.
“Con đang làm gì ở trên đó thế?”
Emily vội lấp liếm. “Dạ, bố có nhớ là con đã nói với bố rằng con nghe thấy có âm thanh phát ra từ trên đây không ạ? Con muốn lên xem rồi kiểm tra những hư hại mà cơn bão đã gây ra vào đêm qua và con hầu như quên cả thời gian.”
“Ồ vậy thì con cứ ở yên đó nhé, bố sẽ lên ngay với con đây.”
Emily hoảng sợ nói. “Thôi bố, bố đừng lên đây.”
“Con đang, à, con đang làm một món quà bất ngờ dành tặng cho bố và con chưa muốn bố nhìn thấy nó lúc này.”
“Con sẽ xuống nhà ngay đây ạ.”
Trước khi cô bé kịp để cho bố mình có cơ hội nói thêm, cô cúp máy.
“Bố mình hiện đang ở dưới nhà.” Cô bé nói. “Giờ mình buộc phải xuống dưới đó để ông không lên trên này nữa. Cậu ở lại cùng với Pegasus nhé! Mình hứa sẽ quay lên lại ngay sau khi bố mình đi ngủ. Ông đã phải làm việc liên tục mấy ca liền và mình nghĩ giờ ông cũng khá mệt rồi. Khi ông đã ngủ say, mình sẽ đem lên thêm nhiều đồ ăn hơn nữa cho tất cả chúng ta.”
“Đừng quên đem thêm một ít mật ong nếu nhà cậu vẫn còn nhé.” Joel gọi với theo. “Và bất cứ thức ăn nào khác có chứa đường trong đó, Pegasus sẽ cần đến mấy thứ đồ ăn ngọt nếu muốn được mau lành vết thương.”
“Mình sẽ không quên đâu mà!” Emily hứa khi cô bước tới lối cửa ra vào trên mái tòa nhà. Bật đèn pin của mình lên, cô bé vẫy vẫy tay tạm biệt Joel trước khi dáng cô biến mất hẳn vào chiếc cầu thang tối tăm.
Trên đường đi xuống nhà, Emily cố gắng suy nghĩ về những gì cô sẽ phải nói với bố mình. Cô lo rằng ông sẽ mắng cô khi nhìn thấy bên mắt bầm đen của cô. Nhưng dù cô có kể với bố những gì đi chăng nữa thì cô biết chắc là mình sẽ không kể với bố về Pegasus.
Cô đã hứa danh dự với con tuấn mã rồi và cô sẽ không hề có ý định sẽ phá vỡ lời hứa đó. Ngay cả khi đó cô mở cánh cửa căn hộ và gọi to: “Bố ơi.”
“Bố đang ở trong bếp đây này!” Bố trả lời.
Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, Emily chầm chậm bước vào bếp. Cô thấy bố cô đứng bên cạnh chiếc tủ lạnh, trên người vẫn mặc bộ đồng phục cảnh sát, đang quay lưng về phía cô. Trông ông khá buồn cười khi ông lôi ra rất nhiều đồ ăn và cố gắng để ôm được tất cả trong vòng tay của mình.
“Thật là một mớ hỗn độn”, ông nói mà không quay lưng lại. “Tất cả mọi thứ đang bị rã đông. Chúng ta nên ăn mấy thứ này càng nhanh càng tốt trước khi nó hư đi, con gái à.”
Ông quay lại nhìn thấy khuôn mặt của cô bé và đánh rơi hết tất cả mọi thứ trên tay của mình xuống. Những chai lọ đựng đồ chua và rau củ rơi xuống, lăn long lóc khắp nơi trên sàn nhà bếp.
“Chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Em, mắt của con bị bầm đen kìa!”
“Con biết rồi bố,” Emily nói và cố tỏ ra bình thường, “con bị vấp ngã khi đang ở trên mái tòa nhà và ngã nhào và bụi hồng. Không hiểu sao mà con đã tự đập vào mắt mình. Thực sự thì...” cô đính chính lại, “con nghĩ con đã tự huých cái đầu gối của con lên tận trên mắt.”
Khi bố cô kiểm tra khuôn mặt của cô, ông huýt sáo trêu: “Ghê quá! Trong đời bố, bố chưa bao giờ thấy một con mắt bị bầm đen đến như thế. Chắc nó phải đau như trời giáng nhỉ!”
“Dạ, cũng cỡ đó đó bố.” Emily thừa nhận. “Nhưng không tệ bằng mấy vết trầy xước do gai ở trong bụi hồng đâm đâu ạ.” Cô kéo tay áo lên để lộ những vết thương sâu trên cánh tay mình. “Con đoán cái bụi hồng đã giành chiến thắng ở vòng đầu tiên.”
“Có vẻ như nó đã thắng cả cuộc chiến luôn ấy chớ”, bố cô gật gù. “Chúng ta cần phải làm sạch mấy vết xước này đi con gái ạ.”
Emily nhớ ra rằng cô và Joel đã lấy tất cả các loại kem thuốc và bông băng y tế cá nhân lên tầng thượng để băng vết thương cho Pegasus hết rồi. “Xong rồi bố à! Cô nhanh chóng nói. Con đã vệ sinh vết thương và bôi thuốc lên rồi. Thực sự, con thấy không sao cả mà.”
“Ừm, vậy thì được rồi con gái”, bố cô miễn cưỡng nói. “Nhưng Emily này, bố không muốn con lại leo lên trên đó một mình nữa. Với tình trạng như hiện nay, leo lên đó nguy hiểm lắm đó con.”
“Những… bố à,” Emily phản đối. “Con rất muốn làm một cái gì đó đặc biệt dành cho bố. Con... Con đang sửa chữa lại khu vườn! Bố biết là mẹ yêu khu vườn của mình biết bao, mà thật ra tất cả chúng ta đều yêu quý nó. Sau bao tháng ngày bị lãng quên, nó đã hoàn toàn trở nên hoang dại hết rồi. Bố, cho con làm điều này đi mà. Nó thực sự khiến con cảm thấy khuây khỏa hơn về mọi mặt.”
Emily căm ghét bản thân mình vì đã dùng sự ra đi đầy đau buồn của mẹ cô như một cái cớ biện hộ để được tiếp tục được lên sân thượng. Nhưng cô bé không thể để bố mình ngăn cô lên trên đấy, không thể được khi Pegasus vẫn còn ở trên đó và đang rất cần đến sự giúp đỡ của cô.
“Con xin bố, con thực sự cần phải làm điều này.”
Cuối cùng ông thở dài đồng ý. “Ừ nhưng ít nhất thì con hãy đợi bố về cùng làm với con. Sau khi khắc phục xong sự cố mất điện này, bố sẽ được nghỉ bù vài ngày. Vậy thì tại sao chúng ta lại không cùng nhau thực hiện cái dự án tuyệt vời này của chúng ta nhỉ?”
Emily biết đây là điều tốt nhất hiện nay mà cô có thể trông mong ở bố của mình.
“Sẽ thật tuyệt vời đấy bố à: Nhưng nếu con hứa sẽ không làm bất cứ việc gì quá nặng nề, thì ít nhất con cũng có thể đi lên đó và cố gắng dọn dẹp, làm sạch mọi thứ một chút trước khi chúng ta bắt tay vào công việc thực sự được không bố.”
“Đồng ý.” ông nói. “Nhưng chỉ khi con hứa với bố là sẽ cẩn thận và không đến gần mép của mái tòa nhà nhé.”
“Tất nhiên rồi bố.” Emily nhanh chóng đổi chủ đề trước khi bố cô kịp thay đổi quyết định của mình. “Vậy, bố ơi, người ta đã nói gì về sự cố mất điện này ạ?”
“Ừm, thật chẳng hay ho gì, con gái à”, ông nói khi ông quay trở lại làm việc nơi tủ lạnh. “Công ty điện lực đã huy động toàn bộ nhân viên của mình để xử lý sự cố này, nhưng có vẻ như chúng ta sẽ không có điện để dùng ít nhất là trong hai ngày, mà có khi ba ngày cũng không chừng.” Ông dừng lại và nhìn cô bé một lần nữa. “Con hiểu điều đó có nghĩa là gì rồi phải không nào?”
Emily gật đầu. “Điều đó có nghĩa là bố cần phải quay trở lại với công việc của mình sớm, phải không ạ?”
“Bố định nói với con rằng điều đó có nghĩa là con sẽ không được đến trường học trong vài ngày.” Sau đó, ông miễn cưỡng nói thêm, “Nhưng đúng là thế, bố sẽ phải trở lại trụ sở để làm việc. Kiểu gì thì bố cũng phải quay lại đó ngay vào lúc nửa đêm. Vì chỉ có một mình con ở nhà thôi nên bố mới có thể trốn về đây trong một vài giờ, con gái à.”
Emily nhấc cái bình sữa ra khỏi vòng tay bố cô. “Vậy thì, bố không nên lãng phí thời gian ở đây. Bố ngồi xuống đây đi, con sẽ xem xem có thể nấu gì cho bữa tối của chúng ta. Sau đó, con nghĩ rằng bố nên cố gắng tranh thủ chợp mắt một chút cho lại sức đi ạ.”
Khi bố cô mỉm cười, hai má lúm đồng tiền trên khuôn mặt của ông càng hiện rõ ra.
“Này này, ai là phụ huynh ở đây nhỉ?” Ông vừa hỏi vừa cười một cách châm chọc.
“Trường hợp này là con, bố à!” Emily trêu bố mình khi cô bắt đầu lấy thật nhiều thức ăn đang rã đông để chuẩn bị bữa ăn tối của họ.
“Hoàn toàn hợp lý”, ông thừa nhận. “Đây quả là một khoảng thời gian hai mươi bốn tiếng rất kỳ lạ.” Ông thở dài nặng nề khi ngồi xuống chiếc bàn ăn được đặt ngay ngắn trong bếp. “Cướp bóc đang xảy ra ở khắp nơi trên toàn thành phố vì sự cố mất điện, hệ thống an ninh thì hầu như đang rã rệu và dần mất kiểm soát. Ở khu nhà giàu, mọi người đang trở nên hoảng loạn. Một số cư dân thậm chí đã đi tới trụ sở cảnh sát địa phương nơi họ ở để khai báo là họ đã nhìn thấy những sinh vật bốn chân khổng lồ đi lên từ các đường cống ngầm. Họ nhấn mạnh rằng bọn chúng là một loại quỷ dữ và đây đúng là ngày tận thế.”
“Ôi,” Emily thốt lên khi cô lôi ra một cái chảo và đặt nó lên bếp gas, “thật vậy sao bố.”
“Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất đâu con”, bố cô nói. “Con có nhớ lúc bố gọi điện thoại cho con từ Belleview về không? Bố đã ở đó lập báo cáo về một cậu bé bí ẩn được người ta đưa vào. Có vẻ như nó bị sét đánh trúng và rơi ra khỏi cửa sổ.”
“Vậy chắc là đau ghê lắm bố nhỉ?” Emily nói khi cô bắt đầu đánh bông vài trái trứng lên để làm món trứng bác. “Cậu ấy chết rồi hả bố?”
“Không” bố cô trả lời. “Các bác sĩ cho biết khi bị như thế thì lẽ ra thằng bé đó phải chết rồi mới đúng: Nhưng không những nó không chết mà nó còn hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với bất cứ trường hợp nào mà các bác sĩ đã từng gặp trước đây. Xương của thằng bé ấy cứ nối khít lại với nhau chỉ trong một khoảng thời gian ngắn kỷ lục và các vết bỏng trên mình nó cũng đã liền sẹo, lên da non chỉ trong vòng có mấy phút thôi.”
Emily ngừng đánh bông món trứng cho bố mình. “Cậu ấy đang hồi phục thực sự rất nhanh chóng phải không ạ?” cô bé quay sang hỏi. “Rốt cuộc thì cậu ấy là ai hả bố?”
Bố cô nhún vai. “Bố thực sự cũng không biết nữa. Thằng bé có nói rằng nó tên và... tên là...” rồi ông dừng lại và đứng lên, sau đó gập người xuống tận thắt lưng và giơ tay mình lên múa múa với điệu bộ như thể đang nghiêng mình chào ai đó “... Paelen Ưu Tú, xin hân hạnh được phục vụ quý ngài.”
Emily không nhịn cười nổi khi bố cô cứ lặp đi lặp lại mấy động tác phe phẩy tay và cái điệu bộ đầy trang trọng đó. “Cậu ta từ đâu tới ạ? Bố không hề có một chút manh mối nào cả”, bố cô nói và ngồi xuống lại. “Thằng bé ấy khẳng định rằng nó không nhớ được gì nhiều, nhưng bố đã làm cảnh sát một thời gian dài, bố dễ dàng nhận biết thế nào là một lời nói dối.” Ông dừng lại như thể đang cố nắm bắt cho được một điều gì đó thật nhanh vì sợ nó biến đi mất.
“Thật sự nó thực sự rất kỳ lạ, Em. Rõ ràng có điều gì đó cực kỳ bất ổn về đứa trẻ này, nhưng bố không thể nêu ra được sự bất ổn đó là gì.”
“Như thế nào hả bố?”
“Có một vài điều, thật đấy”, bố cô trả lời. “Cái cách nó nói chuyện rất kỳ lạ. Rất là trang trọng, con biết không? Kế đến là tình trạng của nó khi nó được tìm thấy nó chỉ mặc mỗi một chiếc áo choàng dài có thắt lưng đã bị nhuốm đầy máu đỏ thẫm và đôi xăng đan có cánh, được nạm đầy ngọc quý lấp lánh. Rõ ràng là thằng bé đã bị sét đánh trúng, nhưng chẳng hiểu sao nó vẫn sống sót và mạnh khỏe y hệt như ngay trước cú sét đánh đó. Khi các nhân viên y tế đến nơi, họ thấy nó đang ôm chặt lấy một sợi dây cương bằng vàng tuyệt đẹp. Với đôi xăng đan nạm ngọc và dây cương vàng, thì hai món ấy ắt phải đáng giá ngang ngửa cả một gia tài. Nhưng nó từ chối không nói cho bố biết mấy thứ đó đến từ đâu hoặc làm thế nào mà nó đã có được chúng.”
Emily cảm thấy nhịp tim của cô mỗi lúc một đập nhanh và loạn xạ hơn.
Paelen Ưu Tú ư? Lành bệnh một cách nhanh chóng ư? Mặc một chiếc áo choàng, mang xăng đan, và tay thì nắm chặt một dây cương ngựa bằng vàng ư? Cô biết chắc phải có điều gì đó liên quan tới con tuấn mã Pegasus. Cô còn không biết đó là điều gì.
Mấy quả trứng nhanh chóng bị bỏ quên khi Emily kéo một cái ghế và ngồi vào bàn bên cạnh bố cô.
“Vậy là cậu ấy vẫn còn ở bệnh viện hả bố?”
“Không”, bố cô ậm ừ đáp. “Và bản thân thằng bé ấy lại là một câu chuyện khác nữa. Khi các nhân viên y tế nhận được kết quả xét nghiệm máu của thằng bé, họ đã ngạc nhiên đến cực độ. Mọi việc hình như đã trở nên tệ hại hơn từ đó.”
Emily cảm thấy lùng bùng trong hai lỗ tai. Tất cả những điều bố cô nói nghe cứ y như là về thần thoại của xứ Olympus ấy. Sao lại có một vị thần khác ở vùng núi Olympus đang có mặt tại thành phố New York này được nhỉ? Cô cần phải kể với Joel ngay khi có thể.
“Ý bố là gì ạ? Chuyện gì đã xảy ra?”, cuối cùng Emily cũng cất tiếng hỏi.
“Có vẻ như một trong những y tá ở đó đã gọi cho Trung Tâm Nghiên Cứu Trung Ương CRU khi cô ta nhìn thấy kết quả. Và không lâu sau đó, một số đặc vụ đã đến bệnh viện để đem thằng bé đi. Nhưng khi bố tranh cãi với bọn họ về việc này, họ đã gọi ngay cho cấp trên của bố. Vì thế ngay lập tức bố được lệnh phải trở về trụ sở cảnh sát cũng như được yêu cầu phải quên hết mọi việc đã xảy ra ở đó. Cũng như mọi khi, chính phủ luôn luôn tìm cách bưng bít mọi việc, con gái à. Bố không biết bọn họ đã đưa thằng bé ấy đi đâu hay họ dự định sẽ làm gì với nó. Nhưng từ những gì bọn bố từng biết về bọn CRU thì bố chắc chắn sẽ không bao giờ muốn mình rơi vào cái tình cảnh khốn khó như của thằng bé ấy, nhất là lại trong một sự việc kỳ dị như vậy.”