Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1467 / 23
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3: Cuối Cùng Tôi Đã Vãn Hồi Được Hiểu Lầm - Phần 1: Màu Đỏ Là Màu Đẹp Nhất
au khi công chúa Bạch Tuyết cắn một miếng trái táo đỏ
Lập tức chết ngay
Tôi cảm thấy mình càng thảm hơn
Lúc tôi trông thấy trái táo đỏ đó
Không cẩn thận đã bị trúng độc
Thiệt chịu không nổi!
Chịu không nổi – chịu không nổi – chịu không nổi!
Trường Thụy Thảo là xưởng bí mật sản xuất hoa si (những cô gái say mê những chàng trai đẹp) sao. Tại sao chỉ trong một đêm mà lại xuất hiện nhiều dây tơ vò về Trịnh Vân Trác chứ! Lúc đầu nghĩ họ chỉ là nhất thời kích động, nhưng đã qua một tuần rồi, cơn lốc xoáy mang tính hủy diệt này (đối với những nam sinh của trường thì đúng là thế thật) vẫn chưa qua đi, đầu óc của bọn họ có phải đã bị hư rồi không?
“Trí Huệ! Trịnh Vân Trác có gì hay?” Theo như tôi biết, cái cô không bao giờ đeo đuổi theo ngôi sao như cô, giờ đây cũng đang điên cuồng thu tập hình ảnh và những tin tức của Trịnh Vân Trác.
“Trinh Hy, bạn nhất định là quá gần gũi với Vân Trác, nên mới sống trong hạnh phúc mà không biết phúc! Nếu như Vân Trác chịu yêu cầu mình một điều gì đó, hay nói với mình một câu gì đó, mình nhất định chết cũng không từ! Trời ơi, lúc đó mình nhất định sẽ vui đến ngất mất!” Trí Huệ đang hạnh phúc trong sự tưởng tượng của chính mình.
Nghe xem, từ hồi nào Vân Trác đã trở thành vai người bắt cóc cuồng tín? Kêu bọn họ đi bên trái, họ sẽ không dám đi bên phải? Kêu bọn họ nói một, họ sẽ không dám nói hai?
Tôi chỉ có thể cười nhẹ đối với việc không thể giải thích này.
Lúc tan học, chiếc xe màu đen của Vân Trác vẫn sẽ đậu ở chỗ đi từ đường ở trường đến góc quẹo đến nhà tôi. Nếu như tôi giả như không trông thấy anh, anh sẽ lặng lẽ chạy sau tôi, cho đến khi tôi dừng lại, anh mới xuống xe, nhỏ nhẹ nói: “Lên xe đi!”
Thông thường tôi không thể cự tuyệt lời mời lễ phép của anh.
Sâu thẳm trong lòng, tôi không muốn từ chối anh. Trái lại, tôi muốn thấy khuôn mặt giống như Vĩnh Thái. Tôi mong mỏi nhìn thấy anh, như mong muốn nhìn thấy Vĩnh Thái vậy. Ngày Vĩnh Thái trở về vẫn còn là một ẩn số. Nhưng Trịnh Vân Trác vẫn luôn xuất hiện ở bên cạnh tôi, cái bóng đen đó cách tôi quá gần. Sự xuất hiện của Trịnh Vân Trác, sẽ làm cho những ký ức đến một cách tự nhiên hơn. Lúc tôi ngồi trong xe của anh, thường sẽ nằm mơ thấy Vĩnh Thái.
“Em thật sự sợ phải gặp anh như thế sao? Anh có đáng ghét đến vậy không?” Tính tình của anh không giống như trong tin đồn là rất tốt, có khi tôi cũng bị anh ép đến phát điên.
“Không phải, cám ơn anh.” Tôi kiên quyết giữ khoảng cách với anh. Nhưng tôi vẫn không thể nói với anh “Tôi không từ chối đi với anh là vì tôi muốn nhìn thấy khuôn mặt giống Hàn Vĩnh Thái của anh!” Tôi cũng sợ việc không từ chối của tôi, sẽ làm cho anh có nhiều niềm tin hơn, thế thì cuối cùng anh nhất định sẽ thất vọng! Tại vì trong lòng tôi không phải trống không. Lòng tôi đã không còn chỗ cho người thứ hai nữa.
“Tôi sẽ không quen với anh đâu.” Tôi thêm câu này vào. Hy vọng càng lớn, thất vọng sẽ càng lớn! Cho nên tốt nhất là anh đừng nghĩ nữa.
“Không sao, anh sẽ đợi.” Anh chau mày, nhưng khuôn mặt như được điêu khắc vẫn đẹp như thế.
Tôi khống chế ánh mắt tham lam và ý nghĩ tham lam của tôi, nhắm mắt lại.
Có thể thượng đế cho Trịnh Vân Trác xuất hiện là để an ủi sự nhớ mong lâu ngày của tôi. Nhưng tôi vẫn tham lam nghĩ đến Vĩnh Thái thực sự.
Từ lúc nào Vĩnh Thái đã truyền cái tính cố chấp của anh cho tôi thế này?
Vĩnh Thái chết tiệt! Vĩnh Thái thối! Vĩnh Thái ngốc! Tại sao anh vẫn chưa xuất hiện?
“Trinh Hy!”
“Ừm?” tôi mơ hồ mở mắt ra – đến nhà rồi? Lạy chúa! Tôi lại ngủ trên xe của Vân Trác nữa rồi. Nếu như là lúc trước, Vĩnh Thái nhất định sẽ nói là tôi do heo biến thành.
Tôi cầm cặp táp mở cửa xe ra, phát hiện ánh mắt trong suốt và dịu dàng của Vân Trác đang nhìn tôi.
“Có chuyện gì không?” Tôi không nhẫn tâm thấy nhưng giả vờ như không thấy sự dịu dàng của anh.
“Anh có một căn hộ trong tòa nhà Tả Đồng, vì đưa em về sẽ thuận đường hơn. Anh nghĩ, nếu em có rảnh thì lên nhà anh ngồi chơi.”
Tòa nhà Tả Đồng! Cằm tôi gần như sắp rớt xuống đất!
“Ừm, anh có rất nhiều sở thích, như là xem sách, trồng hoa cúc, sưu tầm pha lê, anh nghĩ là bạn bè bình thường, anh cũng muốn em hiểu thêm về anh.” Anh thấy tôi ngạc nhiên đến thế, liền tìm lý do để thuyết phục tôi, để làm cho lời mời này không quá đường đột.
“Sưu tầm pha lê?” Sự ngạc nhiên của tôi không biết dùng từ nào để hình dung. Tại sao lại phải là pha lê?
“Không phải là những pha lê quý.Pha lê thiên nhiên đương nhiên sẽ có giá trị bảo tồn hơn, nhưng giá trị không nhỏ, sưu tầm cũng có độ khó nhất định. Nếu đem ra so sánh, thì anh càng thích pha lê nhân tạo của Swarovski, tay nghề điêu khắc hoàn mỹ, mỗi một miếng pha lê như có được một mạng sống…”
Swarovski không chỉ là cái họ của một gia đình, mà còn là nhãn hiệu của thủy tinh nhân tạo. Ở nước Áo, có được cái họ này là một vinh dự - điều này tôi đã thuộc lòng!
Vì cái hộp màu xanh sẫm có in chú thiên nga trắng, bây giờ còn để trên bàn học của tôi! Trái táo đỏ tươi ấy, vẫn luôn để trên đầu giường tôi!
I Love You – Frank
Mỗi khi nhìn thấy trái táo đó, lời tỏ tình của Vĩnh Thái, cứ như những thước phim được phát đi phát lại. I Love You Too, Frank… câu nói này tôi thật sự rất muốn nói với anh.
Trời xanh đáng kính sợ ơi! Từ khi quen được Trịnh Vân Trác, tôi mới biết được ý nghĩa thật sự của hai chữ “Trùng hợp”. Đặc biệt là lúc tôi lại lần nữa bước vào thang máy của tòa nhà Tả Đồng, Vân Trác bấm nút lầu 24!
Vân Trác đã mướn căn hộ này vào tháng 10 năm ngoái. Cũng có nghĩa là, Vĩnh Thái trả nhà không bao lâu thì Vân Trác dọn vào! Thật là trùng hợp đến không thể tin nổi! Họ thật sự chưa gặp qua nhau ư? Tôi lại cảm thấy hoài nghi đối với khuôn mặt đó.
“Đến rồi! Không khó tìm lắm phải không?”
Đối với tôi thì đương nhiên là không khó! Lúc anh chưa tới thì tôi đã tới rất nhiều lần rồi!
Nếu mà các nữ sinh khác biết được bây giờ tôi đang được mời đến làm khách ở căn hộ độc thân của Vân Trác, nhất định sẽ la đến thủng màng nhĩ cho coi! Nhưng mà tôi không hề có hứng thú đối với căn hộ độc thân của nam sinh, chỉ là vì tôi lưu luyến lầu 24 khu B của tòa nhà Tả Đồng.
Đây từng là căn hộ dơ nhất thế giới, sau đó bị người cần cù hiền lành là tôi chinh phục. Lúc tôi đang hưởng thụ phòng tắm tuyệt đẹp nơi đây, cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, một tên ác ma say mềm, không, một tên ác ôn say mềm, không chừa tội ác nào xông vào. Theo sau đó, tôi lại bị cái tên ác ôn đó lấy mất nụ hôn đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu cuộc sống không bình thường… Tôi đã gặp Hàn Vĩnh Thái như thế, từ đó dây dưa không dứt với anh. Anh là sát tinh của tôi, hay là sự gặp gỡ tình cờ, điều này tôi cũng không rõ.
Nhất định là lúc thượng đế tạo ra thiên sứ, không cẩn thận đã gắn lộn trái tim của ác quỷ, do đó thượng đế chỉ có thể thả anh xuống trần gian. Sau đó anh xuất hiện ở lầu 24 khu B của tòa nhà Tả Đồng. Nhưng lúc thượng đế gọi anh trở về, anh đã đảo lộn cả cuộc sống của tôi!
“Đang nghĩ gì vậy?” tiếng của Vân Trác chứa đầy sự bất an. Ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt thân thiết của anh đang nhìn tôi, như đang cẩn thận bảo vệ cái gì đó.
Tôi phát hiện mình lại chìm đắm trong sự tưởng tượng đơn phương. Sau khi bình tĩnh trở lại, càng làm tôi kinh ngạc là vừa bước vào nhà tôi đã đi thẳng tới phòng tắm. Lúc này, tôi đang đứng dựa cửa phòng tắm, nước mắt chảy đầy mặt!
Vì hành động thất thường của tôi nên Vân Trác mới cảm thấy bất an.
“Em không sao chứ?” Vân Trác khẩn trương nhìn tôi đang chảy nước mắt, không biết phải làm sao.
“Không sao… mắt hôm nay hơi bị khô.” Tôi nhanh chóng lau sạch nước mắt, che giấu sự không tự nhiên trong lòng.
“Nhất định là em mệt lắm, mau ngồi xuống uống ly trà nóng đi.” Vân Trác có ý xin lỗi ôm lấy tôi đang muốn té. Nước mắt được anh dùng cái khăn nhỏ màu trắng nhẹ nhàng lau khô, để lại một mùi hương thoang thoảng của hoa cúc. Giây phút bước ra khỏi phòng tắm, không kìm nén được tình cảm tôi đã quay đầu lại, cái bồn tắm hình vỏ sò đang ánh lên màu của trân châu, cái bồn rửa mặt tinh xảo đặc sắc… mọi thứ mọi thứ, đều giống như lần đầu tiên tôi thấy. Đột nhiên, tôi có chút đảo lộn không gian và thời gian- nếu cho tôi thêm một cơ hội để lựa chọn, tôi sẽ còn liều lĩnh lén lút tắm không? Nếu như Vĩnh Thái giả bộ để trêu tôi, tôi sẽ còn “Cứu” anh nữa không? Nếu tối hôm đó tôi theo hẹn xuất hiện ở sân thượng…
“Hồi nãy thật xin lỗi!” Tôi vì hành động lỗ mãng của mình mà xin lỗi. Vừa mới vào nhà đã xông tới phòng tắm của nhà người ta, đây là hành động bất lịch sự biết bao! Trên thế giới có lẽ sẽ chẳng thể tìm ra được người khách bất lịch sự như tôi.
“Không sao! Thiết kế của phòng tắm này đích thực là hơi đặc sắc, khi lần đầu nhìn thấy nó, anh đã quyết định mướn nó! Có người cũng thích nó như anh, anh cảm thấy rất là vui!” Tiếng của Vân Trác truyền ra từ phòng bếp.
Khi tôi ngồi trên ghế nệm em dịu trong phòng khách, tôi phát hiện mình đang ngồi đối diện với một cái kệ cực lớn. Phòng khách kiểu tây thường hay để các loại rượu tây, trang sức để khách mời thưởng ngoạn. Thế nhưng trên cái kệ lại bày toàn là pha lê! Một hàng thủy tinh tuyệt đẹp với nhiều màu sắc khác nhau, vô cùng tinh xảo. Các con động vật nhỏ được làm bằng pha lê, cái nào cũng dễ thương đáng yêu, sinh động như thật. Còn có cả con MICKY số lượng có hạn, tôi chỉ thấy qua trên tạp chí!
Tôi mở to mắt ra.
“Đây đều là pha lê do anh sưu tầm sao?” Tôi vội hỏi Vân Trác đang bưng trà tới.
“Đúng vậy! Cũng gần 5 năm rồi. Anh rất thích những vật nhỏ này, lúc tâm trạng không vui, bày những vật này ra, sẽ không cảm thấy cô đơn nữa. Không biết từ lúc nào đã trở nên nhiều thế này.” Anh nghiêng đầu tay ôm trước ngực, anh nói một cách rất mãn nguyện.
Tôi khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý. Uống một ngụm trà bưởi, thật là ngon! Tôi thích chết cái vị thanh ngọt này.
Mắt tôi nhìn lên cái kệ, chia sẻ sự mãn nguyện của Vân Trác. Đột nhiên, người tôi rung lên như bị điện giật phải, nước trà trong ly cũng lắc lư.
Ở một góc của cái kệ, một hàng pha lê hình trái táo nhiều màu khác nhau đập vào mắt tôi.
Cái nào cũng đều rực rỡ, cũng đều dễ thương. Mỗi một cái đều giống y như quả pha lê táo mà Vĩnh Thái đã tặng tôi.
Tôi lại quá mẫn cảm rồi! Kim Trinh Hy, đâu có gì kỳ lạ! Tôi tự an ủi mình. Pha lê nhân tạo mà Swarovki sản xuất mỗi năm được tính bằng vạn, cho dù là pha lê táo, cũng đâu chỉ có một mình tôi có chứ!
Tôi thở một hơi thật dài, từ khi bước vào căn nhà này, tôi vẫn luôn cảm thấy mình là lạ.
“Em nói, trái táo đẹp nhất sẽ là màu gì?” anh hỏi tôi. Tôi phát hiện trong vô số các màu chỉ không có màu đỏ.
“… anh cho rằng như thế nào?” Tôi không dám trả lời, không muốn tiết lộ quá nhiều cảm xúc.
“Màu đỏ! Tuyệt đối là màu đỏ!” Mắt anh phấn khởi ánh lên màu sáng của bảo thạch.
Người tôi rung lên. Anh cũng thích màu đỏ!
Quả pha lê táo màu đỏ… nó đương nhiên là rất đẹp, cái này tôi đã sớm biết được! Vì quả pha lê táo màu đỏ đó đang nằm im ở trên đầu giường của tôi.
Nó là món quà quý nhất của tôi!
“Thật đáng tiếc, anh chỉ thiếu màu đỏ…” Anh đáng tiếc nói rằng. “Cửa hàng đại lý lớn nhất của Thụy Thảo cũng đã hết hàng rồi.”
Tôi cúi đầu uống trà, không nói gì cả.
“Vốn dĩ anh đã đặt được một cái. Nhưng khi anh đi lấy thì đã bị bán rồi. Anh từng nhờ cửa hàng đại lý đó đừng bán đi, nhưng cô nói, có một chàng trai đã đến xem rất nhiều lần, cầu xin cô nhất định phải bán cho anh. Vì đó là thứ mà người quan trọng nhất của anh rất thích. Anh hy vọng có thể tặng quả pha lê táo màu đỏ cho người quan trọng nhất của anh làm quà sinh nhật. Nghe được những lời đó, anh không truy cứu nữa. Anh rất thích pha lê, nên anh cũng biết giành lấy thứ người khác thích nhất là điều rất tàn nhẫn. Anh nghĩ người nhận được quả pha lê nhất định rất hạnh phúc, cứ xem như là cô bảo quản dùm anh vậy.”
Trời ơi! Chàng trai trong miệng anh, ngoài Vĩnh Thái ra thì còn có thể là ai nữa?
Vĩnh Thái, người quan trọng nhất… không phải chính là tôi sao? Anh đã tặng quả táo thủy tinh cho mình, lúc đó, anh đã xem mình là người quan trọng nhất…
Cổ họng của tôi như bị nghẹn lại, hô hấp của tôi trở nên khó khăn.
Trịnh Vân Trác, sự xuất hiện của anh, như sự tái hiện hoàn mỹ của Hàn Vĩnh Thái. Tôi gặp được anh, theo anh lần nữa đi vào tòa nhà Tả Đồng, theo anh một lần nữa nhớ lại Hàn Vĩnh Thái, cửa ký ức của tôi từ đó mở ra, những việc đã qua như lũ chảy về.
Nụ Hôn Của Quỷ Nụ Hôn Của Quỷ - Hà Thiện Thuyên