Đôi khi cố gắng hết sức cũng chưa đủ, mà còn phải làm những gì cần làm.

Sir Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Eloisa James
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Ngô Quang Hoàng
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2709 / 17
Cập nhật: 2016-07-13 10:12:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ối hôm sau Tại dinh thự Carlton
Nơi cư ngụ của Hoàng tử xứ Wales ~*~
Theo hết sức bực bội vì James không chỉ không đưa cô đến buổi hòa nhạc tư của Hoàng tử xứ Wales, mà còn không xuất hiện cho tới gần bữa tối. “Anh đã ở đâu thế? Anh phải ở đây từ một tiếng trước rồi chứ,” cô rít lên với anh, kéo anh rời khỏi đám đông tới rìa phòng khách, ngoài tầm nghe của mọi người. “Claribel đã biến mình thành hồ dán và dính chặt vào Geoffrey, anh ấy chẳng có lấy một giây để thở chứ đừng nói đến việc nhận ra em cũng ở trong phòng.”
“Giờ thì anh đã ở đây rồi còn gì,” James nói. Theo nhìn anh kỹ hơn. Anh mặc một chiếc áo màu chàm xinh đẹp với ve áo bằng nhung màu lá cây đậm, hoàn toàn thích hợp cho buổi hòa nhạc tư được Hoàng tử xứ Wales chủ trì. Nhưng có gì đó ở khuôn mặt và đôi mắt anh...
“Anh say!” cô hét lên, có chút vui vẻ. “Em chưa thấy anh ngất ngưỡng như thế này bao giờ. Anh sẽ nôn sạch hay chỉ lảo đảo cả tối thôi. Anh trông giống như cây thục quỳ mà người ta quên đỡ bằng cọc.” “Anh không bao giờ lảo đảo!” anh có vẻ căm phẫn.
“Anh đang lảo đảo đây này. Chúa ơi, nhìn kìa,” cô kêu lên, hất đầu về hướng Claribel, người đang tì hẳn vào Geoffrey. “Anh hẳn sẽ nghĩ họ đã đính hôn. Hoặc cô ta cũng say xỉn như anh. Em đã nghĩ chiều nay chắc anh chưa có cơ hội nhắc đến của hồi môn của em với Geoffrey ở White đâu nhỉ?” “À, vui thật,” James nói, “Trevelyan không ở câu lạc bộ, hoặc trong xe anh... chờ đã... vì anh ta còn mải mê mẩn nhìn tiểu thư Claribel ở đây. Làm thế quái nào mà em lại nghĩ anh có cơ hội nhắc đến tài sản thừa kế của em khi anh còn không nói chuyện với anh ta? Bên cạnh đó, hôm qua anh đã nhắc đến nó rồi. Thế là đủ.”
“Anh ấy không mê mẩn nhìn cô ta, cô ta mới là người mê mẩn. Mà thế có khi lại tốt hơn, vì anh đang say và có thể làm hỏng chuyện cho xem.” “Cái gì tốt hơn?” James nói với vẻ gắt gỏng.
Theo nhìn anh và cảm thấy thương yêu. “Em rất ngưỡng mộ anh, James. Anh biết điều đó chứ?” “Đừng nói như thể anh là anh trai em. Bởi vì anh không phải là anh trai em, và em nên ghi nhớ điều đó trong đầu. Cả hai ta nên ghi nhớ điều đó. Chúng ta không phải họ hàng, dù cho thỉnh thoảng chúng ta cảm thấy như vậy đi nữa.”
“Có lẽ anh nên nắm tay em,” Theo gợi ý. “Ngày mai anh sẽ cảm thấy xấu hổ lắm nếu như bây giờ ngã xuống trước các thành viên hoàng gia như cây bị đốn.” “Lùi lại chút đi,” James nói, trông chếnh choáng thấy rõ. “Anh sẽ dựa vào tường và giả vờ đang nói chuyện với em. Có thể anh đã uống nhiều cognac hơn… bình thường. Cha anh có ở đây không?”
“Chắc chắn là có,” Theo nói, “Và ông đang cáu điên vì anh không về nhà để tháp tùng bọn em tới đây. Anh may vì ông chưa thấy anh đấy.” Họ đứng ở rìa phòng nhạc của dinh thư Carlton. Phần lớn mọi người tụ tập trên những chiếc ghế lưng thẳng, say mê lắng nghe buổi biểu diễn tối hôm đó. Có vẻ không ai chú ý đến hai người họ.
“Cách anh chàng kia đang chơi nhạc khiến tất cả mọi người bị đau đầu,” James phàn nàn, quá to, “Anh ta đánh cũng dở như em hồi trước, khi mẹ em còn nghĩ rằng em có năng khiếu âm nhạc trong người.” “Anh không nên nói thế! Đó là Johann Baptist Cramer,” Theo kêu lên. Nhưng cô ngay lập tức nhận ra rằng không nên sốc trước việc James không nhận ra người nghệ sĩ piano nổi tiếng. Anh chẳng bao giờ tự nguyện ngồi nghe hết một buổi biểu diễn âm nhạc.
Nếu cô không làm gì đó thì anh sẽ gây họa mất. Cô nắm tay anh và kéo anh vòng qua một bức bình phong cao chạm trổ hoa sen; ít nhất nếu có người vô tình quay lại thì họ cũng không thấy anh ngã sụp xuống thành một đống. Rồi cô dựa lưng vào tường, kéo anh về phía mình. James lảo đảo đi về phía cô, chống tay vào tường để trụ vững, hai bàn tay đặt hai bên đầu cô, tạo thành một cái hang nhỏ có mùi rượu cognac hảo hạng và mùi thiên nhiên, phảng phất hương xà phòng.
“Cho anh vài phút cho tới khi đầu óc tỉnh lại,” anh thì thầm, “Em đang nghĩ cái gì đấy? Mặt em có vẻ kỳ quái lắm.” “Em đang ngửi mùi hương của anh,” Theo nói, “Em chưa từng nhận ra anh lại thơm thế này, James.”
“Hừ.” James có vẻ không biết nghĩ sao về điều đó, nhưng ít nhất anh không còn loạng choạng như vài giây trước. “Có lẽ chúng ta nên tìm cho anh một tách trà.” Cô gợi ý. Vì một lý do nào đó… có phải là cuộc gặp kỳ cục hôm nọ ở trong phòng ngủ của cô không nhỉ? Cô không thể nghĩ về James một cách thoải mái như bình thường. Anh đẹp đến tuyệt vọng. Anh mang đầy đủ vẻ thanh lịch của cha, nhưng cằm mạnh mẽ hơn một cách đáng kể, mắt cũng kiên định hơn… dù anh đang say. Đúng lúc ấy, mặt anh dí sát vào mặt cô.
“Anh sắp ngã đấy à?” cô kêu lên. Nhưng không phải.
Thay vào đó, anh làm một việc mà cô không bao giờ tưởng tượng ra - anh hôn cô. Môi anh dịch sát lại gần, rồi chạm vào môi cô. Môi anh rất mềm mại, Theo đờ đẫn nghĩ. Điều đó làm cô ngạc nhiên, dù chẳng vì lý do gì. Rốt cuộc thì đó vẫn là nụ hôn đầu của cô. Vậy nhưng nó rất khác những nụ hôn cô từng tưởng tượng ra.
Cô cứ nghĩ hôn là hai đôi môi chạm nhẹ vào nhau. Nhưng những gì đang xảy ra lúc này không hề giống như vậy. Môi thì vẫn chạm nhau, nhưng anh đã đưa thẳng lưỡi vào miệng cô, điều ấy vừa lạ lùng vừa thân mật. Trên thực tế, nụ hôn chính là như vậy – pha giữa James cô quen và James hoang dã mà cô chưa biết đến. James đàn ông. Tất cả thật kỳ quặc, vậy nhưng đầu gối cô lả đi và tay cô tự động vòng lên cổ anh. James lùi lại, ôm eo cô và kéo vào ngực mình. “Hôn anh đi,” anh đòi hỏi, giọng trầm và dữ dội.
“Anh say đến thế nào vậy?” Theo hỏi, “Anh đang làm gì đấy?” “Em là Daisy của anh,” anh nói, nhìn xuống cô, giọng run rẩy, hơi thở nặng nhọc.
Mắt anh tràn ngập một cảm xúc mà cô không nhận ra nhưng nó làm cả cơ thể cô run lên ngay tức khắc. Cô định lên tiếng, nhưng anh lại cúi đầu xuống và lặng lẽ đòi cô hôn lại. Vấn đề là cô không rõ phải hôn như thế nào. Cùng lúc ấy, cô tuyệt vọng muốn làm bất kỳ những gì anh bảo, nên cô chạm lưỡi vào anh. Cô nghĩ sẽ thật ghê tởm, nhưng thay vào đó… Đờ đẫn, cô biết mình nên phá ra cười, đẩy anh xuống, hoặc gọi người tới giúp. Mẹ cô… chưa kể Hoàng tử xứ Wales, chỉ cách đó vài bước, ở bên kia bình phong.
Thật sự thì cô nên tát anh. Đó là việc một quý cô có giáo dục sẽ làm sau khi bị một quý ông say xỉn hôn ở chỗ công cộng. Hoặc ở chỗ kín đáo, cũng như nhau cả. Nhưng cô muốn nếm thêm hương vị của James, muốn cảm nhận thêm ngọn lửa dữ dội đang lan khắp cơ thể mình, cảm giác khao khát không thể cưỡng lại khiến cô ngày một ép sát anh hơn.
“Đúng rồi,” anh nói, giọng mỏng manh như sợi chỉ. Hơi nóng rừng rực đốt cháy chút lý trí ít ỏi Theo còn sót lại. Cô ôm mặt anh trong tay. Cô có thể hôn theo cách anh muốn. Nó không phải vấn đề ở lưỡi. Mà là sở hữu anh. Như cái cách anh đang sở hữu cô.
Khi nhận ra điều đó, hôn anh thật dễ dàng. Lưỡi cô đảo trên lưỡi anh, các ngón tay cô nắm chặt tóc anh, biết rằng ngọn lửa thiêu đốt mình cũng đang nhảy múa trong anh. James phát ra một tiếng kêu không rõ lời, nghe như tiếng rên, và kéo cô lại gần. Tiếng kêu ấy nóng nảy đến mức Theo run rẩy cả người, phản ứng trực tiếp với vòng tay ôm chặt và động chạm nhục dục của lưỡi anh. Cô chưa từng nghĩ mình đặc biệt nữ tính, không một cô gái trưởng thành cùng những đường nét mạnh mẽ có thể nghĩ vậy, nhưng trong vòng tay James, cô đột nhiên cảm thấy nữ tính, không phải một cách thanh lịch, mà một cách hoang dã, gợi tình.
Nó thật mê say. Nó khiến cô run rẩy vì khao khát, muốn có anh đến mức gần như hoang dại. Cô ép chặt hơn và cảm thấy ngực mình dán chặt vào ngực anh, họng anh lại phát ra tiếng gầm nhỏ. Và rồi anh cắn môi cô. Cô thở dốc và…
Thấy mình bị kéo ngược ra sau, nhờ một bàn tay kéo cô ra như thể cô là một con chó đang đánh nhau. Cô tụt hẳn tinh thần khi nhận ra đó là mẹ mình. “James Ryburn, anh nghĩ mình đang làm gì thế hả?” bà Saxby hỏi. Theo đứng im, hổn hển, mắt dán chặt vào James, cảm giác như thể bằng cách nào đó anh đã truyền sự say mê của mình sang cô.
“Còn con, Theodora,” mẹ cô kêu lên, quay sang cô, “Con nghĩ mình đang làm trò gì vậy hả? Mẹ không dạy con điều gì hay sao hả?” Một giọng nói trầm, gia giáo cất lên khá thích thú, “Họ không vô duyên vô cớ gọi nơi này là chợ hôn nhân, bà Saxby. Có vẻ con gái bà sẽ là người đầu tiên kết hôn trong mùa vũ hội này.”
James kêu lên nghèn nghẹn và Theo quay lại, phát hiện ra nhóm khán giả bao gồm Hoàng tử xứ Wales, ngài Geoffrey Trevelyan, và Claribel khinh miệt – cô ta không còn mê mẩn nhìn Geoffrey nữa mà mặt lộ rõ vẻ ghen tỵ với cô. Theo nhìn James và thấy vẻ bối rối trên mặt anh cùng lúc nhận ra rằng môi mình sưng mọng và tóc xõa tung quanh vai. Trông cô hẳn như một trong những trinh nữ bị chiếm đoạt trong một vở kịch thống thiết nhạt nhẽo.
Nhưng cô phải nói gì đó. “Tôi… bọn tôi chỉ…” James xen vào, giọng át lời cô. Anh không còn giọng say xỉn nữa, “Tôi yêu Daisy. Tôi sẽ cưới Daisy.” Miệng Theo há hốc. James đang trừng mắt nhìn mẹ cô, giọng hơi khàn khàn, “Bác muốn gả cô ấy cho một người đàn ông khác, nhưng cô ấy là của cháu, luôn luôn là vậy.” Theo hít sâu, và anh quay ngoắt về phía cô. “Em còn nhớ hồi anh bị sưng mắt, năm anh mười hai còn em mười tuổi không? Và em đã đọc sách cho anh cả mùa hè trong phòng tối vì mắt anh quá yếu?”
Cô gật đầu, mê mụ nhìn anh, biết rằng họ có khán giả vậy nhưng cố lờ những người đó đi. “Lúc ấy anh không biết nhưng em đã là của anh rồi,” anh nói, nhìn cô chằm chằm như thể anh ghét cô.
“Nhưng em đã ra mắt từ ba tuần trước,” cô nói nhỏ, tiếng nói vang vọng trong phòng khách hết sức im lặng. “Anh chẳng tới một sự kiện nào cho tới đêm qua.” “Anh cứ nghĩ em chỉ đang khiêu vũ mà thôi,” anh nói, giọng khàn đặc, “Anh không nghĩ về nó một cách nghiêm túc. Nhưng nếu em định hỏi cưới ai đó, Daisy, thì đó sẽ là anh. Anh thậm chí còn không muốn em nghĩ về người đàn ông nào khác.” Anh nhìn Geoffrey một cách hung hãn, làm anh ta phải lùi lại. James quay về phía Theo. Mắt anh có vẻ do dự. “Anh biết em có...”
“Em không biết mình đang nghĩ gì nữa,” Theo nói chậm chạp. Cảm giác đúng đắn một cách ghê gớm phủ xuống vai cô như một chiếc khăn choàng ấm áp. Cô nắm lấy tay anh - bàn tay quen thuộc và hết sức thân thương. “Anh nói đúng. Anh là người duy nhất.” “Này!” mẹ cô nói một cách quả quyết từ nơi nào đó sau lưng cô. “Mẹ chắc chắn chúng ta có thể đồng ý rằng đó là lời cầu hôn lãng mạn nhất. Nhưng mẹ nghĩ thế là đủ cho đêm nay rồi.”
Theo không di chuyển. Người bạn thân thiết nhất, gần như là anh trai cô - người đó đã đi rồi. Thế chỗ là người đàn ông mạnh mẽ, đáng khao khát đang nhìn cô. Và ánh mắt anh làm cô nóng bừng đến tận ngón chân. “Chưa đủ đâu.” James gầm lên, mắt dán chặt lên cô, “Cô ấy chưa đồng ý. Daisy?”
“Vâng,” cô nói, giọng thì thào và run rẩy theo một cách mà cô vẫn ghét khi thấy những cô gái khác làm, “Vâng, em đồng ý.” “Ta nghĩ thế là xong rồi,” Công tước Ashbrook nói sau lưng James, vẻ tán thành vui vẻ trong giọng ông làm cả hai ngẩng đầu lên. “Tiện thật phải không? Con trai ta cưới người dưới quyền giám hộ của ta. Nói thế nào nhỉ, giữ lại trong nội bộ gia đình. Cho các con biết, việc đó không hề đứng đắn trừ khi hai đứa yêu nhau.”
Bà Saxby nhanh nhảu, “Chắc chắn là tôi đồng ý với ngài.” “Nhưng có vẻ như chúng ta không thể nói gì nữa,” công tước tiếp tục.
James nhìn vào mắt cha, tim anh rụng rời. Anh đã mất trí, và hơn thế, mất trí để phục vụ quỷ dữ. Anh chưa từng trải qua một nụ hôn như thế, chưa từng nghĩ sẽ có cảm giác đam mê đầy tính sở hữu trong đời. Nhưng anh hôn chỉ vì ông bố khoa trương, biển thủ bắt anh làm.
Anh cảm thấy mình như bụi đất dưới chân. Và cơn đau nhức nhối trong tim anh nói lên một điều còn tệ hại hơn – anh đã làm hỏng điều có thể là… chính là… một trong những khoảnh khắc quý giá nhất cuộc đời mình. Anh sẽ vứt bỏ tất cả để có thể khởi đầu nụ hôn ấy với trái tim thuần khiết và lương tâm trong sạch. Bà Saxby kéo Theo đi, cha anh vỗ lưng anh với một loạt bình luận giả dối không ăn nhập, giả bộ quan tâm cho những người đang há hốc mồm nhìn họ xem. “Tôi không biết rằng thằng bé có ý định đó,” ông nói với hoàng tử. “Tôi nghĩ cha mẹ luôn là người biết được cuối cùng. Nhưng con trai…” câu này được nói bằng giọng chê trách chân thật, “…ta hy vọng mình không giáo dục con cư xử tệ hại như thế, sao lại hôn hít một tiểu thư ở chỗ công cộng chứ. Một quý ông không bày tỏ bằng cách đó.”
“Đúng vậy,” Geoffrey Trevelyan đế vào. Anh ta vung tay bằng thái độ thích thú mà Theo tán thưởng còn James căm ghét. “Không nghĩ anh lại có tính cách đó đấy, Islay. Nhiệt tình như lửa.” Ý nghĩ Theo từng muốn Geoffrey tràn vào tâm trí James như một con sóng dữ. Anh quay lại nhìn cô, nhưng cô đã đi mất.
Những phút sau đó trôi qua như một cơn ác mộng mơ hồ. James cúi chào hoàng tử - người tỏ ra vui vẻ một cách chân thành về tất cả mọi chuyện. “Đam mê của trái tim thú vị lắm! Người ta nói xã hội thượng lưu không có đam mê, nhưng ta luôn phản đối.” Và hoàng tử nhìn Phu nhân Firzherbert – người đang đứng bên phải mình một cách mê đắm. James nhíu mày, và cúi chào để rời phòng. Tràng chúc mừng dạt dào tình cảm của cha anh tuôn ra ngay khoảnh khắc họ vào xe.
“Ta không biết anh lại chiếm đoạt thẳng thừng như thế cơ đấy!” Ashbrook kêu lên. “Tự hào thật! Ta tự hào về anh! Anh bất kham hệt như ta vậy, và anh hành động một cách hoàn hảo. Ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ được cách đó. Con bé nhìn anh như thể anh là Vua Arthur và Hiệp sĩ Lancelot hợp làm một.” “Đừng bao giờ nói về vợ tương lai của con bằng giọng điệu đó,” James rít lên.
“Không ngạc nhiên khi anh nóng nẩy. Nó hẳn là một cú sốc lớn. Hôm qua anh còn là một anh chàng độc thân tự do, hộ tống vũ công opera trẻ tuổi nảy nở đi khắp thị trấn, vậy mà giờ đã sắp bị trói chân.” James nghiến răng nhưng giữ im lặng.
Cha anh tiếp tục lầm bầm, liên tục khen ngợi sáng kiến hủy hoại danh tiếng của Theo trước mặt hoàng tử. Khi họ rẽ vào đường nhà mình, James cảm thấy khả năng kiểm soát của mình vỡ vụn. Anh túm cổ cha, nghiền nát mảnh vải lanh thanh lịch dưới chiếc cằm yếu ớt của công tước. “Cha không được nói thêm một từ nào nữa về buổi tối hôm nay với con, không bao giờ. Cha hiểu chưa?”
“Không phải dùng bạo lực,” công tước nói. “Không phải thái độ phù hợp với một đứa con trai, ta có thể chỉ ra điều đó không?” “Con nghĩ mình đang nói chuyện với một kẻ biển thủ chứ không phải cha mình,” James nói, giọng anh băng giá. Nhưng ngay lúc ấy, anh biết rằng dù cố đổ lỗi cho cha mình bao nhiêu đi nữa thì chính anh mới là tên khốn thật sự. Anh đã phản bội Daisy.
“Ờ,” Công tước Ashbrook gắt gỏng. “Ta không hiểu vì sao anh lại mô tả vận rủi của ta bằng thái độ cay nghiệt như vậy, nhưng ta đảm bảo với anh rằng ta không nghĩ đến việc nhắc lại chuyện tối nay với anh. Ta chỉ muốn chúc mừng. Sự thật rằng ta biểu lộ ước nguyện xin giúp đỡ, và anh đáp ứng ngay trong ngày, rồi làm chính xác việc ta đã nhờ… hừm, nó bù đắp lại nhiều cay đắng trong ta.” Và rồi ông tựa vào lưng ghế, cười toét miệng với con trai đồng thời là người thừa kế của mình cho tới khi cửa xe mở ra.
James chờ tới khi cha anh đi xuống rồi mới nôn sạch xuống giày của mình, dù rằng bụng anh cũng chỉ toàn cognac và sự cay đắng..
Nữ Công Tước Xấu Xí Nữ Công Tước Xấu Xí - Eloisa James Nữ Công Tước Xấu Xí