Số lần đọc/download: 1617 / 2
Cập nhật: 2015-11-13 15:40:47 +0700
Chương 7: Khúc Biến Tấu Của Số Phận
N
gày hôm đó… vì sao anh lại lấy thân mình ngăn chiếc bể cá cho tôi?
Bởi vì… đó là một bản năng.
1
Một tuần tiếp theo đó, hằng ngày Chân Ni đều về nhà rất muộn, mỗi khi về còn đem theo một đống những thứ như tờ rơi tuyên truyền, phục trang biểu diễn… Con bé vẫn không hề giải thích xem ngày hôm đó trong mê cung đã xảy ra chuyện gì.
Ngày hôm đó, tôi chờ Chân Ni trở về tới phòng riêng, mới hỏi: “Em không định giải thích gì về chuyện xảy ra ngày hôm ấy hay sao?”
Chân Ni ngẩng lên nhìn, trả lời với vẻ uể oải: “Đã sớm biết là chị sẽ hỏi câu này, tuy nhiên em cũng muốn nói với chị, cái gì là truyền thuyết trong mê cung chẳng nói lên điều gì cả. Chị đừng có mà ảo tưởng nhiều, dù rằng chị đã gặp hội trưởng Triệt trong đó.”
Phút chốc tôi chợt hiểu ra tất cả: “Chính là vì việc này mà em ném bể cá về phía chị à?”
“Nếu như chị vì việc làm hại hội trưởng Triệt bị thương mà chấp vấn em, thế thì không cần đâu, hội trưởng không hề để ý đến chị, cho nên chị không cần thiết phải tự trách mình.”
“Không phải là chị hại anh ta”, giọng nói của tôi bỗng nhiên cất cao lên, mang theo trong đó là một tâm trạng gì đó mà tôi không thể hiểu được.
Chân Ni nhún vai, tỏ vẻ như không thèm để ý đến: “Thôi được rồi, dù gì việc đó cũng đã qua rồi.”
Tôi cảm thấy hơi ngạc nhiên, lần đầu tiên thấy Chân Ni dễ dàng từ bỏ lập trường của mình như vậy. Chân Ni nở nụ cười ngọt ngào tuyệt đẹp, tâm trạng có vẻ như đang rất ổn. Con bé quay người rồi treo tấm poster khổ lớn lên tường.
Đó là một tấm poster màu xanh da trời sẫm, trên đó là một đám mây trông giống hệt chiếc kẹo bông.
Một chiếc cầu thang dài uốn khúc nối liền với đám mây, trên những bậc thang là một nữ sinh với khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu nhưng đầy vẻ u buồn đang do dự.
Góc của tấm poster vẽ một dây hoa tuyệt đẹp với màu trắng tinh khôi, nối liền với nhau thành dòng chữ: “Cuốn nhật ký đến từ thiên đường.”
Chân Ni quay đầu lại nhìn, nói với tôi bằng chất giọng cực kỳ dịu ngọt: “Chị thấy thế nào, tổ kịch của bọn em sắp sửa bắt đầu biểu diễn một vở kịch nói rồi, đây là poster quảng cáo cho vở kịch.”
“Đẹp lắm”, tôi nói thật tận đáy lòng.
“Ha ha, câu chuyện này cũng rất đẹp, hay là đến thứ sáu này chị đến xem bọn em biểu diễn đi, em cũng mời cả hội trưởng Triệt nữa”, nói xong, Chân Ni dường như nghĩ ra điều gì, đi đến trước mặt tôi nói: “Chị này, gần đây em nghe mấy đứa bạn nói Thiên Diệp là một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng thế giới. Nếu như em có thể mở được anh ấy đến diễn tấu một bài cho buổi biểu diễn kịch lần này thì quả thực vô cùng perfect.”
“Thiên Diệp?”
“Ừ, chị, chị có thể giúp em mời anh ấy được không?”
“Nhưng mà… trên tạp chí nói rằng Thiên Diệp từ nay về sau sẽ không chơi đàn nữa.”
“Thật không? Nhưng em cảm thấy nếu chị đến mới, nói không chừng anh ấy sẽ đồng ý đấy! Chỉ cần chị giúp em đi hỏi anh ấy một tiếng, nếu đến lúc đó anh ấy vẫn không bằng lòng, em sẽ lại tính đến cách khác.”
“Ừm, được rồi.”
“Ha ha, cảm ơn chị. Chúc chị ngủ ngon.”
Nói xong, Chân Ni đóng sập ngay cửa vào, khiến tôi còn không kịp dặn nó từ nay về sau đừng có về muộn như thế nữa.
Về đến phòng mình, tôi nghĩ đến việc của Chân Ni, đang đúng lúc không biết mở lời với Thiên Diệp thế nào thì một số máy điện thoại là gọi tới.
“A lô, Ái Ni à?”
“Thiên Diệp?”
“Em vẫn chưa ngủ à? Mau ra gần cửa sổ đi, nhìn lên trời ấy.”
“Anh lại giở trò gì thế?”, không biết Thiên Diệp lại bày đặt ra trò quỷ gì, nhưng tôi vẫn mở toang cửa sổ, nhìn lên bầu trời đêm.”
Trên bầu trời đen sẫm như một tấm lụa là ngàn vạn vì sao lấp lánh như những viên kim cương treo lơ lửng. Mỗi ngôi sao dường như đều đang nhấp nháy mắt để chào những người dưới trần gian, tuyệt đẹp!
“Ái Ni, em cười đi nào.”
“Thiên Diệp?”
“Cười đi nào.”
Tôi hé hé moi, sau đó gầm gừ với vẻ mất kiên nhẫn vào điện thoại: “Cười rồi, cười với vẻ cực kỳ ngu ngốc.”
“Ha ha”, trong điện thoại vang lên tiếng cười ngọt ngào của Thiên Diệp, “Vậy là được rồi, mẹ của Ái Ni chắc chắn sẽ nhìn thấy đấy, bay giờ em có cảm thấy mẹ cũng đang cười với em không?”
Một dòng khí ấm áp bỗng đột ngột dâng trào trong lòng tôi, tôi ngẩng đầu nhìn lên trời, khẽ khàng mỉm cười một lát, quả nhiên là cảm thấy từng ngôi sao đều đang cười với tôi.
Là mẹ hay sao?
Là do mẹ nhìn thấy nụ cười của tôi, vậy nên đang cưới với tôi ư?
“Thiên Diệp…”
“Muốn cảm ơn anh có phải không? Ha ha, hôm đó Ái Ni nói là muốn trở thành một chuyên gia về món điểm tâm, cho nên anh nghĩ, nếu như được ăn các món của chuyên gia điểm tâm tương lai là, chắc chắn là rất may mắn đấy.”
Ạch, chuyển ngoặt gì mà nhanh thế, hóa ra là muốn tôi làm món điểm tâm cho anh ăn ư.
“Xí, khi anh ở Canađa cũng dùng cách này để lấy lòng các cô gái đúng không. Muốn ăn món điểm tâm thì nói thẳng cho rồi. Trưa ngày mai em sẽ mang đồ ăn đến võ đường Không Liên cho anh.”
“Ái Ni, em không thấy anh nói như vậy rất lãng mạn mà cũng rất có màu sắc à?”
“Không hề!”, tôi cố ý công kích Thiên Diệp.
“Vậy Thì được rồi, ngày mai anh sẽ chờ em ở võ đường Không Liên. Ái Ni, ngủ ngon nhé”, Thiên Diệp ngắt điện thoại với vẻ thất vọng.
“Ưm.”
Bỏ điện thoại xuống tôi tiếp tục đứng bên cửa sổ nhìn lên trời. Nghe nói mỗi người trên mặt đất đều là một vì sao trên trời, vậy ngôi sao thuộc về mẹ là ngôi nào nhỉ?
Giờ nghỉ buổi học sáng hôm sau, tôi đến văn phòng Hội hoc sinh, Thôi Hy Triệt vẫn không có ở đó. Từ sau ngày vào mê cung, tôi vẫn chưa hề thấy mặt anh ta, cũng không biết vết thương của anh ta đã khỏi hay chưa.
Khi lặng lẽ đứng bên cửa sổ trông ra ngoài, tôi mới ý thức được rằng hoa đào trong vườn đều đã tàn úa cả.
Vô vàn cánh hoa rơi xuống lả tả với vẻ buồn thương.
“Ý, hôm nay Thôi Hy Triệt vẫn chưa đến à?”, cửa văn phòng bỗng bị một người đẩy ra.
“Cam Trạch Trần”, tôi cất tiếng chào anh ta. Hôm nay Trạch Trần mặc một bộ quần áo dành cho vận động viên đua xe, chỗ khuỷu tay còn đeo cả băng bảo biển nữa.
“A, em yêu à. Em ở đây một mình sao? Ra ngoài đua xe với anh đi.”
“Không cần đâu”, tôi khoát khoát tay, dù rằng thành viên Hội học sinh có thể lấy lý do làm việc này việc nọ để không lên lớp, nhưng tôi cảm thấy ra ngoài với anh ta rất nguy hiểm, nhất là lại đi đua xe, việc đó quả thật là đem mạng sống ra đùa cợt.
“Đi cùng đi nào, hay là dem lo Thôi Hy Triệt sẽ gọi sai làm việc gì đó? Ha ha, em yên tâm đi, hắn đang ốm nằm nhà, không rảnh rỗi đến thế đâu.”
“Anh ta bị ốm à?”, tim tôi đột nhiên giật nảy lên. Trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh tấm lưng nhuốm đầy máu đỏ sẫm của Thôi Hy Triệt ngày hôm đó, cả hình ảnh cái bóng bị tổn thương lạnh lùng của anh ta.
“Ưm, chỉ là cảm xoàng mà thôi”, nói dứt lời, anh ta lẩm bẩm nói với mình, “tuy nhiên cũng đã vài ngày rồi, hôm qua cậu ấy còn nói hôm nay sẽ đi học. Hôm nay vẫn chưa thấy đến, liệu có phải bị ốm nặng hơn không nhỉ?”
Thịch!
Tim tôi lại nhảy dựng lên một cách bất an.
“Vậy… có phải đi thăm xem thế nào không?”
“Ý hay đấy, em yêu, chúng ta cùng đi thăm Thôi Hy Triệt nhé?”, nói xong anh ra còn nháy mắt với tôi, “Anh đào em đi.”
Không biết là vì sao mà tôi lại đi theo Cam Trạch Trần như bị ma xui quỷ khiến. Trong lòng dâng lên một cảm giác có lỗi với Thôi Hy Triệt, rốt cuộc chính anh ta là người đã đỡ giúp tôi khoit chiếc bể cá đó.
Nhưng ngay lập tức tôi phát hiện ra mình đã phạm một ái lầm cực lớn.
Sao tôi lại có thể điên rồ đến mức ngồi vào sau xe của Cam Trạch Trần kia chứ!
Trạch Trân đội mũ bảo hiểm, sau đó giơ tay làm động tác chữ “V” rồi bắt đầu nổ máy phóng đi. Tuy nhiên điều mà tôi không ngờ tới là…
Ping!
Chiếc gương chiếu hậu đằng trước xe máy rơi pạch xuống.
Anh ta cười cười với vẻ hơi lúng túng, tiếp tục khởi động xe máy, toàn thân chiếc xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội. Tôi ngồi đằng sau buộc phải bám chặt vào góc áo của anh ta một cách bất an.
“Grầm grầm grầm…”
Chiếc xe đột nhiên chồm lên lao về phía trước, đồng thời phát ra những âm thanh nghe quái dị.
“Cam Trạch Trần, anh có chắc chiếc xe này không phải được lôi ra từ bãi rác không đấy?”, tôi quay đầu lại phía sau nhìn và phát hiện ra một số linh kiện khác của chiếc xe tiếp tục rơi vãi trên đường.
Một chiếc gương chiếc hậu khác, rồi đến giá đeo hàng, và một mảng vỏ xe…
My god! Tôi như muốn gào lên: “Cam Trạch Trần, nếu như anh đâm vào người khác hay chúng ta bị người khác đâm vào, tôi sẽ giết anh!”
“Em yêu à, đừng có lo lắng, anh sẽ đèo em đi rất an toàn, chũng ta cùng bỏ trốn đến mặt trăng cũng được.”
“Binh”, tôi giương nấm đấm đấm vào đỉnh mũ bảo hiểm của anh ta, “nhìn đường đi, tôi không muốn cùng anh bỏ trốn đến đại ngục đâu.”
Cứ như vậy, tôi ngồi sau chiếc xe rách nát của Cam Trạch Trần đến biệt thự của nhà Thôi Hy Triệt, nhìn thấy chiếc xe sắp sửa đâm vào tường bao đến nơi mà Cam Trạch Trần vẫn chưa có dấu hiệu giảm bớt tốc độ.
“Em yêu à…”
“Cái gì? Mau dừng xe đi.”
“Anh định nói với em là xe không dừng được.”
“…” tôi giận đến mức có thể bóp chết con người đang ngồi trước mình, “Này, tôi đếm 1-2-3 rồi cùng nhảy ra nhé.”
“Không lẽ nào…”
“Một, hai, ba, nhảy đi!”
Cam Trạch Trần còn định tiếp tục giành giật chiếc xe, nhưng tôi đã nắm lấy tay anh ta, kéo mạnh rồi lấy hết sức nhảy sang một bên.
“Rầm!”
Chiếc xe đâm thẳng vào trong tòa biệt thự, khiến hệ thống báo động vang lên.
Khi Trạch Trần còn đang kêu đau, còn tôi chưa biết phải xử lý vụ này thế nào, một tốp bỏa vệ đã chạy ào ra, mỗi người cầm một chiếc dùi cui cảnh sát chĩa vào chúng tôi.
“Cam Trạch Trần! Tôi phải giết anh!”, cuối cùng tôi không nén nổi cơn giận bùng phát lên ngùn ngụt.
“Em yêu à, anh không đâm vào ai, cũng không bị người khác đâm vào mà!”
…
Cuối cùng phải nhờ đến người quản gia của nhà Thôi Hy Triệt làm rõ sự hiểu lầm, giải cứu chúng tôi thoát khỏi vòng vây của tốp nhân viên bảo vệ. Bắt đầu từ giờ phút ấy, tôi đã thề sau này phải luôn duy trì một khoảng cách nhất định với gã Cam Trạch Trần đó.
“Chỉ có một mình Thôi Hy Triệt ở nhà thôi à?”, tôi hỏi người quản gia.
Cả tòa biệt thư xa hoa toát lên vẻ hào nhoáng, nhưng đi từ ngoài vào tôi cũng không nhìn thấy bất kỳ người nào, thậm chí còn thấy các gian phòng hơi lạnh lẽo.
“Phu nhân và lão gia đều có hẹn công việc, chỉ có mình thiếu gia ở nhà. Một lát nữa tôi cũng đi đón phu nhân, thế nên mời hai vị cứ tự nhiên”, người quản gia nói xong bèn nhanh chóng rời đi nơi khác.
“Thôi Hy Triệt ốm mà không có ai chăm sóc hay sao? Thế còn bố mẹ anh ta lẽ nào cũng không hay biết?”, tôi hỏi Cam Trạch Trần với vẻ nghi hoặc.
Hay là tôi bị gã Trạch Trần này lừa gạt, Thôi Hy Triệt vốn không hề đau ốm gì.
“Em yêu ơi, anh không lừa em đâu”, Cam Trạch Trần giải thích với tôi, ánh mắt tỏ ra nghiêm túc hiếm thấy, “chắc chắn là Thôi Hy Triệt không nói gì về việc bị ốm với bố mẹ hắn, trước đây hắn đều như vậy, vì mẹ hắn thường xuyên phải tham dự các bữa tiệc đủ kiểu, còn bố thì có khi vài tháng cũng chẳng về nhà. Triệt rất giận bố mẹ hắn, thực ra hắn rất cô đơn…”
“…” tôi thực sự cảm thấy nghi ngờ những câu Cam Trạch Trần vừa mới nói ra.
“Em không biết à? Có đứa trẻ vừa mới lọt lòng đã bị mẹ đẻ vứt bỏ đi. Thôi Hy Triệt là như vậy đấy, vừa ra đời đã bị mẹ hắn vứt sang bên Pháp, gần mười năm trời Triệt chỉ biết sống dựa vào bà nội. Hồi mới đầu hắn còn tưởng mình là cô nhi không cha không mẹ, nhưng những người khác đều chế nhạo hắn, nói rằng ai cũng có cha có mẹ hết. Ha ha, nói thế đủ rồi, đi lên trước đi.”
“…”, tôi chẳng biết nói gì hơn, trong tim như có thứ gì trào lên tắc nghẽn.
Thảo nào lần đầu tiên tới nhà Thôi Hy Triệt, khi anh ta lái xe đưa tôi về, tôi khuyên anh ta nên gọi mẹ mình là “mẹ”, nhưng Hy Triệt lập tức nổi giận, sau đó nhẫn tâm vứt tôi xuống giữa đường, bảo rằng tôi cơ bản chẳng hiểu gì hết.
Bây giờ hiểu được một chút rồi, trái lại còn khiến tôi không biết phải làm gì.
Tôi mang theo đầy tâm sự trong lòng đi lên trước, vừa bước vào bậc đầu tiên của cầu thang thì chợt phát hiện ở phía sau mình chẳng còn âm thanh gì.
“Cam Trạch Trần?”
Tôi quay đầu lại thì phát hiện ra anh ta đã chạy đến bên cạnh bể bơi ngoài trời ở ngay sát bên vách kính, co người nhảy ngay xuống làn nước xanh biêng biếc hệt như một con cá vùng nhiệt đới dưới đáy biển sâu.
Trước khi lặn biến vào trong nước anh ta còn để lại một câu cuối cùng: “Phòng bên trái trên tầng 2, anh phải sảng khoái một chút đã.”
Ạch…
Hành vi của anh ta mãi mãi vẫn cổ quái và khó đoán, tôi quả thực không thể nào theo kịp.
Đến trước cửa phòng bên trái trên tầng 2, tôi hơi chần chừ một chút rồi mới đẩy cánh cửa vào.
Mắt lập tức đập vào một không gian màu xanh sẫm, dường như mới vừa rơi xuống một vùng biển thăm thẳm vậy.
Các bức tường trong phòng đều có màu xanh da trời nhàn nhạt, tấm rèm ngăn ánh mặt trời ở cửa sổ cũng có màu xanh thẫm trông sang trọng.
Hít thật sâu, sẽ thấy khứu giác bị ngợp trong một mùi hương của sự thanh nhã và lãng mạn.
Tôi chầm chậm bước đến bên cửa sổ, kéo roạt tấm rèm ra, ánh nắng lập tức nhảy vụt lên, bắt đầu diễn tấu như những phím đàn đen trắng trên cây dương cầm.
Đang nằm ngủ trên giường, Thôi Hy Triệt cũng cảm nhận được ánh nắng chói lóa, bất giác giơ tay lên che trước mặt.
Khuôn mặt đẹp tuyệt vời như bức tượng điêu khắc của anh ta trắng nhợt nhạt, trắng đến mức lóa mắt. Cả người nằm nghiêng giống như một con thú nhỏ.
Mái tóc hơi quăn đầy vẻ lãng mạn mất đi vẻ óng mượt thường thấy, trông rõ yếu ớt.
Ánh nắng mặt trời bao trùm toàn cơ thể, khiến anh ta giống hệt một con thú độc sừng [1] vô cùng thanh nhã đang tắm ánh trăng trong những cuốn truyện tranh.
(1. con vật trong truyền thuyết của Trung Hoa, biểu hiện cho sự may mắn, vốn chỉ xuất hiện trong những tình huống cực kỳ quan trọng.)
Tôi đưa tay ra thử đặt nhẹ lên trán Thôi Hy Triệt, nóng giẫy, quả nhiên là anh ta vẫn đang sốt. Có vẻ như cảm nhận thấy sự lạnh giá từ tay tôi, Thôi Hy Triệt hơi hơi hé mở đôi mắt màu xanh sẫm. Tuy nhiên chỉ một thoáng chốc, rồi anh ta lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Là cảm giác sai chăng? Tôi nhìn cặp lông mày giống hệt hai cánh bướm của anh ta, thầm đoán.
Tôi lấy từ tủ lạnh trong nhà bếp vài viên đá, sau đó tìm một chiếc khăn sạch sẽ, dùng chiếc khăn có bọc mấy viên đá ấy đặt lên trán Thôi Hy Triệt. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi tôi đổi một chiếc khăn mát khác, nhiệt độ trên trán anh ta đã giảm đi khá nhiều.
Tôi đứng dậy khỏi giường, muốn quay về trường để lên lớp học. Đột nhiên.
“Á!”
Cánh tay tôi bất ngờ bị một bàn tay chộp mạnh lấy, toàn thân vì thế bỗng nhiên mất thăng bằng. Tôi vội vã quay người, lập tức nhìn thấy Thôi Hy Triệt đang mở to mắt, nhìn tôi chằm chằm.
Không lẽ nào?
Ngàn vạn lần đừng có…
Thế nhưng cơ thể tôi vẫn không thể nào kiểm soát được, ngã thẳng vào người anh ta…
Oh, my god!
Trong hai giây nắn ngủi sau đó, tôi nằm đè lên người Thôi Hy Triệt, còn cảm giác mềm mại ở ngay dưới môi tôi là…
Bịch!
Đồng tử nhanh chóng mở to, trong đầu tôi như vừa có một quả bom nổ tung ra, tất cả nhiệt đọ của nó đều tích tụ trên khuôn mặt tôi.
Tôi… rốt cuộc tôi đã hôn Thôi Hy Triệt!
Ngập tràn khứu giác là mùi hương không rõ là thứ gì trên người Thôi Hy Triệt, khuôn mặt tuấn tú của anh ta cũng đột nhiên đỏ lên một cách thiếu tự nhiên.
Roạt roạt!
Sợi dậy trói buộc sự kiềm chế trong đầu tôi đã không chịu được, đứt bung ra. Tôi nhanh chóng đứng đậy, hy vọng có thể lập tức rời khỏi nơi này, nếu như có thể, tôi hy vọng có thể chôn mình xuống đất luôn.
“Cẩn thận!”, Thôi Hy Triệt kêu lên lo lắng bằng chất giọng khàn khàn.
Đúng lúc tôi vì hoảng hốt mà suýt nữa ngã ngửa ra, Thôi Hy Triệt đã ôm lấy tôi, sau đó cả hai cùng nặng nề rơi xuống sàn nhà. Thôi Hy Triệt thốt ra một tiếng nặng nề đau đớn, còn tôi vì ngã nằm trên người anh ta nên hoàn toàn chẳng bị làm sao.
“Chạm phải vết thương rồi”, Thôi Hy Triệt nói với vẻ đau thực sự.
“Á…”, là vết thương ở lưng hôm đó sao? Tôi hoảng hồn không biết phải làm gì, vội vàng tìm cách ngồi dậy, ai ngờ hai cánh tay của Thôi Hy Triệt vẫn ôm lấy tôi một cách thô bạo.
“Ha ha, lừa cô thôi. Yên tâm đi, tôi đã đến bác sĩ khám rồi, chằng qua là mấy vết thương nhỏ”, anh ta cười thầm.
“Bỏ tay ra!”, tim tôi đập thình thịch như đang nhảy múa.
Thình thịch thình thịch!
Giống như muốn nhảy ra khỏi cổ tôi.
“Đừng động đậy, một chút nữa là ổn thôi”, anh ta nói phía sau lưng tôi.
Tôi cố tìm cách giãy ra, cơ thể phía sau mình hệt như một vật phat nhiệt thiêu đốt thân tôi.
“Thêm chút nữa…”, giọng nói của Thôi Hy Triệt yếu hơn rất nhiều, dường như mang theo một vẻ van lơn, cánh tay lỏng ra một chút.
Tôi sợ hãi quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt mệt mỏi và yếu ớt của Thôi Hy Triệt, bỗng chốc sức lực để giằng co tan biến cả. Thế là tôi cứ để anh ta ôm như vậy, dù rằng tư thế nằm của cơ thể không lấy gì làm dễ chịu, nhưng cũng không dịch chuyển gì thêm nữa.
Giây phút ấy tôi dường như bị trúng một lời nguyền, trôi vào thế giới cổ tích. Tôi nhìn thấy vị hoàng tử đang chìm đắng trong giấc ngủ yên vô thức, lặng im không nói một lời.
Ánh nắng màu vàng kim chiếu trên nửa mặt Thôi Hy Triệt, phản chiếu rõ từng đường nét tuyệt đẹp trên khuôn mặt anh ta.
Tôi bỗng nhiên nhớ lại những lời Cam Trạch Trần mới nói khi nãy…
“Chắc chắn là Thôi Hy Triệt không nói gì về việc bị ốm với bố mẹ hắn, trước đây hắn đều như vậy, vì mẹ hắn thường xuyên phải tham dự các bữa tiệc đủ kiểu, còn bố thì có khi vài tháng cũng chẳng về nhà. Triệt rất giận bố mẹ hắn, thực ra hắn rất cô đơn…”
…
“Em không biết à? Có đứa trẻ vừa mới lọt lòng đã bị mẹ đẻ vứt bỏ đi. Thôi Hy Triệt là như vậy đấy, vừa ra đời đã bị mẹ hắn vứt sang bên Pháp, gần mười năm trời Triệt chỉ biết sống dựa vào bà nội. Hồi mới đầu hắn còn tưởng mình là cô nhi không cha không mẹ, nhưng những người khác đều chế nhạo hắn, nói rằng ai cũng có cha có mẹ hết…”
…
Trái tim bỗng nhiên như mềm yếu hẳn đi, con thú nhỏ vốn luôn căn xé trái tim tôi cũng ngoan ngoãn nằm im.
Tôi lẫy tay khẽ khàng vẽ lên cặp lông mày của Thôi Hy Triệt, nói: “Anh biết không, thực ra tôi rất ngưỡng mộ anh, không cần biết là yêu hay hận, ít ra thì người đó cũng vẫn còn ở bên cạnh anh. Còn người mà tôi yêu thương nhất trên đời ấy, đã rời bỏ tôi đi từ rất lâu rồi, vĩnh viễn không bao giờ quay lại.”
Thôi Hy Triệt không trả lời, hơi thở trở nên dịu dàng chậm rãi hơn.
Tôi nhẹ nhàng đứng dậy, ánh mắt chợt chăm chú vào một vật phát sáng nhờ ánh nắng chiếu thẳn vào giường. Đi đến đó cầm lên, mới phát hiện ra một sợi dây chuyền, mà nó còn giống hệt sợi dây chuyền mẹ tặng mà tôi đã vô tình đánh mất.
Sao có thể như vậy chứ?
Lẽ nào…
“Hôm cô làm vệ sinh cầu thang tôi đã nhặt được. Hôm ở khu vui chơi vốn định trả lại cho cô, nhưng về sau lại quên mất. Sau đó nữa thì… Vả lại cô cũng đã được người khac tặng sợi dây chuyền kia rồi, tôi nghĩ cô sẽ không để ý đến sợi dây chuyền này nữa”, Thôi Hy Triệt vẫn nằm im dưới đất cạnh giường bình thản nói.
“Ý nghĩa của hai sợi dây chuyền này không giống nhau …”, dường như ý thức được điều gì đó, tôi nổi cáu chất vấn Thôi Hy Triệt, “anh giả vờ ngủ đúng không?”
“Đâu có, chẳng qua là toàn thân chẳng còn chút sinh lực nào nên lười không muốn động đậy thôi. Tuy nhiên… sợi dây chuyền này đối với cô quan trọng hơn ư?”
Bên tai tôi vẳng đến tiếng cười cố nén của Thôi Hy Triệt. Đoán ra anh ta có ý đồ bất chính, tôi vội vàng chỉnh sửa: “Đừng tưởng là do anh đang giữ, là bởi vì sợi dây chuyền này là do mẹ tặng tôi.”
“Mẹ của cô…”, Thôi Hy Triệt muốn hỏi nhưng lại thôi.
Đáng ghét! Rõ ràng vừa nãy đã nghe thấy tất cả rồi, lại còn giả bộ như không biết. Tôi tôi lời anh ta với vẻ không thèm chấp: “Đã ra đi rồi, vĩnh viễn không bao giờ được trông thấy nữa.”
“Lần trước… xin lỗi cô, tôi không nên nói cô như vậy”, đột nhiên Thôi Hy Triệt mở lời với vẻ cứng nhắc.
Dù chẳng có đầu có đuôi gì cả, nhưng tôi thừa hiểu rằng anh muốn xin lỗi về vụ nói chuyện tiền học bổng hôm đó. Sợi dây chuyền hình ngôi sao lạnh giá phát sáng lấp lánh trong lòng bàn tay, khóe miệng tôi không kìm được hé mở một nụ cười.
“Hôm đó… vì sao anh lại lấy thân mình chắn chiếc bể cá cho tôi?”
“Bởi vì một thứ… bản năng”, anh ta cười kiểu thần bí.
Gió bên ngoài thổi vào trong phòng làm tấm rèm cửa sổ bay tung lên, gây ra những tiếng vù vù.
Một đám may đen bỗng nhiên bay đến bầu trời vốn đang xanh thẳm, nhanh chóng bao trùm khắp xung quanh.
Điều này… phải chăng dự báo một biến cố chưa hề biết tới?
Võ đường Không Liên.
Thiên Diệp hôm nay cố ý xin chủ cửa hàng nơi mình làm thuê để được nghỉ, khi đó đang nằm xoài một cách lười biếng trên hành lang được dát gỗ phía bên ngoài cửa phòng phơi nắng. Không ngờ mới được một lúc, cả bầu trời đã tràn ngập những đám mây đen mang theo hơi nước nặng nề.
“Liệu có mưa không nhỉ?”, Thiên Diệp tự hỏi với vẻ hơi buồn.
Một lát nữa thôi Ái Ni sẽ đến, nếu gặp mưa ướt thì làm thế nào? Không hiểu cô ấy có mang theo ô không?
“Này! Anh cùng ăn cơm với em nhé?”, Thiên Diệp đang tập trung nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy tiếng Hạ Nhạc Huyên nói oang oang.
“Không cần đâu”, anh trả lời bằng vẻ uể oải, trong giọng nói có chút gì đó vui vui, “chờ lát nữa Ái Ni sẽ mang đến mấy món điểm tâm cô ấy tự tay làm.”
“Ái chà! Phải rồi, phải rồi, chờ mà ăn món điểm tâm của anh”, Hạ Nhạc Huyên nói bằng giọng bực bội.
“Yên tâm đi, đợi lát nữa Ái Ni mang đến, anh cũng sẽ không chia cho em tí nào đâu”, Thiên Diệp cười với vẻ đắc ý, có đôi khi anh phát hiện ra mình rất thích chọc tức Hạ Nhạc Huyên, chẳng phải khi còn nhỏ cô ấy thường xuyên bắt nạt anh hay sao? Tuy nhiên bây giờ anh không sợ cô ấy nữa rồi.
“Anh đi mà ăn, Phác Thiên Diệp, em mới không thèm ăn cùng ấy!”, Hạ Nhạc Huyên tức giận đến mức không biết lấy gì ra để mắng Thiên Diệp mới được, nếu khi đó ở bên cạnh có cây gậy gỗ, chắc chắn cô sẽ giận dữ mà nện cho anh một trận.
Nhưng mà thật sự sẽ đánh vào người anh ư?
Không tìm được câu trả lời, thôi chẳng thèm để ý đến anh nữa. Hạ Nhạc Huyên giận dữ quay người đi thẳng.
Độp!
Một giọt mưa rơi xuống sàn gỗ.
Thiên Diệp chau chau đôi mày tuyệt đẹp, cuối cùng cũng bắt đầu mưa rồi. Anh đứng dậy, đi thẳng ra bên ngoài cổng võ đường.
Đứng ở ngoài cổng, từng giọt mưa rơi xuống dày đặc, chảy dài trên da thịt. Lạnh giá vô cùng.
Lần trước đổi điện thoại cho Ái Ni, đến giờ anh vẫn chưa mang đi sửa. Thế nên Thiên Diệp đành chạy đến bốt điện thoại cố định ở gần đó, gọi đến số của Ái Ni.
Tút tút tút!
“Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đến không có người nhận…”
Gọi đi gọi lại mười mấy lần cũng đều không có ai nhấc máy, Thiên Diệp không thể không cảm thấy lo lắng. Anh chạy về cổng võ đường, tiếp tục đứng đó chờ.
Mưa ào ào rơi xuống như trút nước.
Từng giọt mưa lạnh nhăt rơi trên đầu, trên người, trên từng tấc da để lộ ra ngoài quần áo của Thiên Diệp.
Khuôn mặt tuyệt đẹp giống như một con thiên tinh của anh phảng phất một loàn sương mỏng như có như không, khi nhìn chăm chú về phía xa, khóe môi hơi mím lại thành một nụ cười nhẹ nhàng khiến vẻ đẹp ấy càng lay động lòng người.
Trên hành lang võ đường, Hạ Nhạc Huyên cũng đứng lặng lẽ nhìn từ phía sau lưng Thiên Diệp, một chiếc ô màu xanh da trời vẫn chưa mở được dựng im lim ở cạnh tường.
Nước trong mắt Hạ Nhạc Huyên như đang dồn cả lại chỉ chực bung ra. Một võ sinh đứng gần đó tỏ vẻ không hiểu, hỏi:
“Chị sao thế? Sao mà lại khóc thế?”
“Không có gì. Bởi vì trời mưa, nên tự nhiên thấy hơi đau lòng…”
…
Từ nhà Thôi Hy Triệt đi ra, Cam Trạch Trần kiên quyết đèo tôi về bằng chiếc xe máy cũ nát đó của anh ta. Chẳng có cách nào khác, tôi trực tiếp đạp cho chiếc xe một cái, trong sự kinh ngạc đến nỗi mắt chữ O mồm chữ A của anh ta, chiếc xe hoàn toàn rời cả ra.
Phù… tôi cũng tránh được một lần nữa phải đứng ngấp nghé bên bờ vực của cái chết.
Lúc này đã quá giờ ăn trưa, tôi đột nhiên nhớ ra Thiên Diệp vẫn đang đợi mình mang đồ điểm tâm đến. Nhưng có lẽ anh không đợi được, đã tự mình đi ăn trưa rồi cũng nên. Tôi lấy điện thoại di động từ trong túi ra, bỗng nhiên phát hiện hơn mười cuộc gọi từ số máy lạ đến.
Gay rồi!
Chắc chắn là Thiên Diệp vẫn đang đợi tôi.
Tôi vội vàng chạy ngay đến võ đường Không Liên như đã hẹn, trên đường đi, trời bỗng nhiên đổ cơn mưa nặng hạt. Tôi ghé vào cửa hàng tạp hóa gần đó mua một chiếc ô, tiếp tục chạy về hướng võ đường.
Từ rất xa tôi đã nhìn thấy bóng Thiên Diệp đứng trước cổng võ đường. Từng dòng nước mưa xối xả ngăn cản tấm nhìn của tôi, nhưng trong mơ hồ dường như tôi vẫn nhìn thấy Thiên Diệp nở nụ cười. Giống như một màn sương, vừa thật lại vừa ảo.
Trái tim như bị từng mũi kim nhọn chích vào, tôi vội vàng chạy đế bên Thiên Diệp, lấy chiếc ô che lên đầu anh.
“Thiên Diệp ngốc này! Đang mưa to như thế, anh biết hay không hả?”, tôi hét lớn lên.
“Ái Ni ngốc thì có, anh mới vừa đứng ra đây thôi”, Thiên diệp trái lại còn an ủi tôi.
Xì, trừ khi tôi là đứa ngốc nghếch thực sự thì mới tin điều đó. Từng sợi tóc của anh đều đang rỏ nước ròng ròng, áo cũng ướt nhẹp và đang dính chạt vào người.
Tôi lấy khăn tay ra, ra sức lau lên mặt Thiên Diệp, vừa chạm vào mặt anh đã thấy cảm giác lạnh như băng.
“Thiên Diệp ngốc, sao không đợi em trong phòng chứ?”, tôi nổi cáu trừng mắt nhìn anh.
Thiên Diệp cười với vẻ ấm áp, nói: “Vì nếu đứng đợi ở đây, từ rất xa anh đã có thể nhìn thấy em rồi.”
Mưa rơi mỗi lúc một lớn hơn, từng giọt khi chạm vào mặt đất đều võ òa như những đóa hoa pha lê bừng nở.
Tôi đưa bàn tay ấm áp của mình nắm lấy bàn tay đang cầm ô của Thiên Diệp, dùng bộ mặt đầy tức giận để mắng mỏ anh: “Lần sau anh mà ngốc nghếch đứng chờ trong mưa thế này nữa, đừng có mà để em nhìn thấy đấy, nếu như để em nhìn thấy, em sẽ giết anh luôn.”
“Hung đồ thế cơ à? Anh không tin đâu”, khóe miệng Thiên Diệp hơi hếch hếch lên.
“Không giết anh, thì sau này cũng không bao giờ tha thứ cho anh”, tôi càng tỏ vẻ hung tợn, nụ cười trên môi anh lại càng trở nên rạng rỡ hơn.
Tôi bất lực kéo Thiên Diệp quay vào trong phòng, tìm một tấm khăn sạch lau đàu cho anh.
Thiên Diệp nhắm mắt lại một cách lười nhác và bộ dạng vô cùng hưởng thụ. Đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó, mở to mắt hỏi tôi: “Chăngr phải em hẹn làm mấy món mang đến cho anh ăn ư? Còn nữa, vì sao lại đến muộn như vậy? Gọi điện rất nhiều nhưng không thấy em trả lời?”
“Món điểm tâm em quên không làm rồi, để lần sau em sẽ đem đến cho anh.”
Tóc anh cuối cùng cũng khô hơn một chút, tỏa ra những mùi thơm của những cánh hoa. Nghe tôi nói quên không làm điểm tâm, anh tỏ vẻ hơi thất vọng. Không hiểu vì sao tôi lại muốn giấu chuyện mới rồi đến thăm Thôi Hy Triệt, nói với anh: “Ở trường có việc bận nên em đến muộn.”
“Thật tiếc quá, không được ăn món điểm tâm của Ái Ni tự tay làm rồi. Thế em đã ăn trưa chưa? Anh đói quá.”
“Phác Thiên Diệp đến giờ này mà anh vẫn chưa ăn thứ gì sao? Thật là không còn gì để nói với anh, đến bản thân mình cũng không biết chăm sóc một chút. Ở đây đợi em, em đi mua đồ ăn về.”
“Ái Ni, Ái Ni…”
Tôi mở cửa ra, chạy đến một siêu thị gần đó. Bánh ga tô, sandwich đều nguội lạnh cả rồi, thế nên tôi mau một đống mì tôm.”
“Sao mà toàn mì tôm thế này?”, khi mang về đến nơi, Thiên Diệp hỏi.
“Trời đang mưa nên nếu ăn thứ gì ấm nóng sẽ tốt hơn.”
“Nhìn thấy Ái Ni là ở chỗ này của anh cảm thấy ấm lắm rồi”, Thiên Diệp đưa tay vỗ vỗ vào chỗ trái tim.
“Ha! Phác Thiên Diệp, em nói cho anh biết, sau này đừng có mà tùy tiện nói những lời đó với các cô gái, cũng đừng làm những động tác ấy!”, tôi vung một cánh tay lên.
Thiên Diệp cười khổ não xua xua tay, giải thích: “Anh có nói một cách tùy tiện đâu.”
“Mau ăn đi”, tôi úp xong bát mì, giục anh ăn. Chợt nhớ ra việc Chân Ni nhờ mình, bèn nói với anh: “Thiên Diệp, Chân Ni sắp tham gia biểu diễn một vở kịch, con bé muốn mời anh đến xem, đồng thời nhờ anh giúp một việc.”
“Được thôi, giúp việc gì?”, trong làn khói bốc lên từ bát mì tôm, Thiên Diệp nhìn tôi cười.
“Xin anh hãy hỏi là việc gì trước, sau đó mới chấp nhận có được không?”, tôi tỏ vẻ hơi bất lực.
“Ha ha, vậy thì xin hỏi em định nhờ anh giúp việc gì?’, Thiên Diệp cố ý nói thật khẽ.
“Chân Ni muốn anh giúp nó biểu diễn một bản nhạc lúc vở kịch mở màn”, tôi vừa nói xong, thấy bàn tay cầm đũa của anh chợt dừng lại một chút, nỗi buồn thương chợt trào lên trong mắt như màn sương.
Thiên Diệp cười nhạt nói với tôi: “Anh không thể chơi đàn được nữa rồi.”
“Vì sao thế?”, tôi không hiểu, hỏi lại anh.
“Ha ha, vì tài cùng sức kiệt rồi”, nụ cười của Thiên Diệp mang màu sắc hơi ảm đạm, “tuy nhiên nếu như em muốn anh đi, anh sẽ đến đó chơi một lần. Nhưng nếu anh chơi đàn thêm một lần nữa mà bàn tay này trở thành tàn phế, em còn muốn anh đi không?”
“Tay anh có thể cầm đũa, có thể đánh đòn quật vai, chắc sẽ không có chuyện gì đâu. Thên tài dương cầm đẳng cấp thế giới dù có tài cùng lực kiệt, khi tấu lên vản nhạc chắc vẫn khiến bọn em kịnh ngạc đấy.”
“Ha ha, cũng có thể nói như thế”, Thiên Diệp cuối đầu tiếp tục ăn mì tôm, trong làn khói cuộn lên, tôi không nhìn rõ mặt anh.
Phù phù…
Chỉ muốn giúp Chân Ni thuyết phục Thên Diệp, hy vọng buổi biểu diễn của con bé có thể thành công.
Tuy nhiên, tại sao trong lòng tôi cứ có cảm giác bất an?
“Poster mà tổ kịch đang trưng lên đẹp thật đấy, “Cuốn nhật ký đến từ thiên đường”, cái tên nghe cũng rất khơi gợi cảm xúc đúng không.”
“Hình như là một câu chuyện tình yêu đầy đau thương.”
“Mà lần này tổ phó của tổ kịch, Mộ Chân Ni còn mời nghệ sĩ dương cầm thiên tài Phác Thiên Diệp đến chơi đàn nữa đấy.”
“Có thật thế không?”
“Thế thì thật đáng trông đợi.”
…
Từ rất sớm, tôi đã kéo Thiên Diệp đên hội trường nơi tổ chức buổi biểu diễn để anh làm quen sân khấu. Không ngờ khán giả đến mỗi lúc một đông, chẳng bao lâu sau khán đài đã không còn một chỗ trống, người nào cũng đều bàn luận về vở kịch lần này của Chân Ni.
Đương nhiên có một phần công alo trong đó là nhờ Thiên Diệp đang đứng cạnh tôi đây.
“Chị, sắp bắt đầu rồi, bảo Thiên Diệp lên sau cánh gà chuẩn bị đi”, Chân Ni gọi điện thoại bảo.
“Ừ, anh ấy lập tức lên ngay”. Tôi dập máy, lập tức đẩy Thiên Diệp lên phía sau sân khấu. Bản thân tôi cũng ngồi vào hàng ghế ngay đầu tiên của khán đài để chuẩn bị đón xem một màn biễu diễn tuyệt vời.
Tấm màn được kéo lên, một nữ sinh bước ra với khuôn mặt thuần khiết nhưng buồn thương. Tôi nhớ lại kịch bản vở kịch này của Chân Ni có nói về một nữ sinh mắc tật ở tai, cô thích một chàng trai, nhưng từ đầu tới cuối không sao xác định được trái tim cậu ấy, thế nên đã đổi cho cậu ấy một quyển nhật ký…
Ting ting tang tang…
Tiếng dương cầm vang lên ở góc phía sau cánh gà, những lớp rèm đăng ten mỏng mảnh che khuất người đang diễn tấu, khiến người xem không thể nhìn rõ gương mặt của anh. Nhưng dù là vậy, vóc dáng mờ mờ ảo ảo của anh vẫn hiện lên hoàn hảo tới mức khiến người ra kinh ngạc.
Khán giả bên dưới bắt đầu thì thầm nói với nhau.
“Là Phác Thiên Diệp đấu, Phác Thiên Diệp đấy. A, mình trông thấy Phác Thiên Diệp rồi.”
“Có đúng là anh ấy không? Trên tạp chí nói là anh ấy sẽ không chơi đàn nữa cơ mà.”
“Nghe thử xem thiên tài âm nhạc là như thế nào mới được.”
…
Nghe những lời bàn tán mang đầy vẻ ngưỡng mộ Thiên Diệp ấy, tôi bỉnh thản cười nhìn ra khắp xung quanh, ai ngờ không hẹn mà gặp ánh măt của một người.
Đôi mắt xanh sâu thẳm của con người ấy đang lóe lên những tia sáng như thiêu như đốt, luẩn quất trong tầm mắt của tôi.
Thôi Hy Triệt!
Khi nhắc đến mấy chữ này, trái tim đột nhiên mất kiểm soát, nhảy lên đập dồn dập.
Thình thịch thình thịch!
Tôi hơi mất tự nhiên, cố tránh khỏi ánh nhìn ấy, tập trung vào nghe tiếng đàn của Thiên Diệp.
Những âm thanh giòn tan “ting ting tang tang” của những phím đàn dương cầm giống hệt tiếng mưa rơi hôm ấy, khi Thiên Diệp đứng đợi tôi trong màn mưa trắng xóa. Ánh mắt nhìn xuyên qua màn nước mưa trong suốt, u buồn đến mức khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Tim tôi bỗng giật thót lên.
Tôi còn chưa kịp nghĩ xem vì sao lại có sự liên tưởng như vậy, thì bỗng nghe thấy tiếng đàn của Thiên Diệp bắt đầu lạc điệu, mất hẳn đi cảm giác tiết tấu đang trôi chảy như lúc trước, đến nhịp phách cũng không còn chuẩn xác nữa.
Trên các hàng ghế khán đài bỗng trở nên ồn ào, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thiên Diệp giống hệt tôi…
“Thật là kỳ lạ, có đúng là Phác Thiên Diệp đang chơi không đấy?”
“Tổ kịch không nói dối đấy chư? Hay là mời một người nào đó đến chơi nhạc xong nói đó là Phác Thiên Diệp.”
“Xí! Hóa ra là trò lừa bịp, chúng ta đi thôi!”
“Kịch cọt gì mà vớ vẩn thế…”
Khán giả bắt đầu tức giận xôn xao, có người thậm chí còn hầm hầm đi ra khỏi hội trường, vừa đi còn vừa nói ầm lên như để kích động những người còn lại, “Đây rõ ràng là lừa dối, lừa dối một cách trắng trợn…”
Các diễn viên trên sân khấu không thể nào bình tĩnh để tiếp tục diễn, đều lần lượt lo lắng cụm lại thành một đám.
Tiếng đàn dương cầm dừng hẳn, diễn viên bắt đầu rút vào sau cánh gà, vở kịch nói còn chưa chính thức bắt đầu đã kết thúc như vậy.
Trên khán đài mọi người đi gần hết, chỉ còn từng nhóm tụm năm tụm ba, quá nửa trong số họ cảm thấy thú vị với tất cả màn kịch nhếch nhác này. Tôi vội chạy lên sân khấu, nhìn thấy Thiên Diệp đang đứng thẳng trước cây đàn, dù ở khoảng cách xa như vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy sự hối hận và buồn bã trong mắt anh.
Một chút oán trách vốn đang nằm trong thâm tâm tôi bỗng chốc tan biến không để lại chút dấu vết gì, tôi chỉ muốn đến hỏi anh xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi đi về phía Thiên Diệp, đột nhiên Chân Ni ở đâu lao ra chặn trước mặt, tôi chỉ kịp nhìn rõ ánh mắt mịt mù nhưng đầy căm giận của con bé, đã bị nó đẩy mạnh một cái mà không kịp đề phòng.
“Ái Ni!”, Thiên Diệp lo lắng kêu lên.
Dù vậy cơ thể tôi vẫn mất kiểm soát, ngã về phía sau, tuy nhiên khi sắp rơi bịch xuống đất thì đã có một người đỡ lấy lưng tôi.
Mắt tôi chìm vào trong một khoảng không xanh ngắt, những ngôi sao sáng lấp láng trong đó dường như có thể hút hết linh hồn của người ta.
Cơ thể tôi cũng xoay theo lực đỡ của Thôi Hy Triệt, không gian xung quanh trong tầm mắt tôi chợt biến thành những hình ảnh nhạt nhòa, duy chỉ có khuôn mặt toàn bích của anh ta là rõ rệt.
Bốn bên phảng phất như có vô số cánh hoa anh đào đang rơi lả tả, từng lớp từng lớp khẽ khàng cuốn xoay.
Khiến tôi bỗng chốc mất đi nhịp đập con tim, mất đi hoàn toàn lời nói.
“Mộ Ái Ni!”, một tiếng hét phẫn nộ bỗng vang lên phá vỡ tan giấc mộng đẹp của tôi.
Là Chân Ni!
Như có một trái bom phát nổ trong đầu tôi, tôi hoảng hốt, lập tức đẩy Thôi Hy Triệt, khi đó gần như đang ở gần tôi đến mức không còn khoảng cách, ra xa.
“Mộ Ái Ni, là do chị đúng không? Là do chị bảo Thiên Diệp phá vỡ buổi biểu diễn đúng không?”, nói dứt lời, Chân Ni đến sát bên cạnh Thôi Hy Triệt, vẻ đau lòng lộ rõ trên khuôn mặt xinh đẹp như đóa hoa tường vi của con bé, “Hội trưởng Triệt, em biết chắc chắn là chị ấy cố ý, chị ấy ghen ghét với em, thế nên mới sai Thiên Diệp…”
“Không phải là Ái Ni, cô ấy không hề bảo anh làm thế này!”, Thiên Diệp đứng cạnh đó vội vàng giải thích giúp tôi.
“Chị ấy không bảo? Thế thì vì sao một thiên tài âm nhạc như anh mà hôm nay lại mắc phải sai lầm lớn như thế? Phác Thiên Diệp, anh đừng có hoang đường đến mức lấy lý do anh không phải là Phác Thiên Diệp trên tạp chí để mà giải thích đấy”, Chân Ni cười một cách giễu cợt.
“Anh…”, Thiên Diệp nhìn tôi chết lặng, trong mắt lóe lên vẻ bất an, “Anh… tất cả là do lỗi của anh, hoàn toàn không dính dáng gì đến Ái Ni cả.”
“Xì! Anh cho rằng như vậy có thể xóa sạch mọi thứ hay sao?”, Chân Ni liếc nhìn Thiên Diệp một cái với vẻ không tin một chút nào.
“Tôi tin anh ta.”
Một giọng nói chen vào, lạnh lùng đến mức khôn ai dám phản bác.
“Hội trưởng!”, Chân Ni không tin nổi vào tai mình, nhìn Thôi Hy Triệt đang đứng bên cạnh, trong mắt lóe lên sự căm ghét và giận dữ, “Bọn họ không hề đơn giản như anh nghĩ đâu, anh đừng có mà tin anh ta.”
Những diễn viên trong tổ kịch đứng túm tụm lại gần đó, thấp giọng bàn tán:
“Ngay nới đầu tớ đã không mấy tin tưởng Chân Ni có thể mời được Phác Thiên Diệp rồi.”
“Tớ cũng đâu có tin, bây giờ sự việc vỡ bét hết rồi, chả nhẽ cô ấy không có tí trách nhiệm nào à? Bây giờ lại rũ sạch mọi thứ như thế à?”
“Xì, thế còn dám nhận làm tổ phó gì chứ. Thật không biết xấu hổ, chuẩn bị cực nhọc bao nhiêu lâu như thế…”
…
…
Những lời bàn tán như nước thủy triều dâng lên mỗi lúc một lớn, khuôn mặt Chân Ni mỗi lúc một trằng bệch ra.
Tôi lo lắng tiến đến gần Chân Ni, nhưng con bé đã dùng ánh mắt căm giận đến mức có thể xé nát tôi ra làm trăm mảnh đó để ngăn bước chân tôi lại.
Đau! Tại vì sao trước sau con bé vẫn không hiểu được ra rằng tôi không phải là kẻ thù của nó.
Bất kể lúc nào, tôi cũng luôn ở bên cạnh Chân Ni. Ngay cả khi nó ở ở dưới địa ngục tối tăm đi chăng nữa.
“Chân Ni…”, tôi cố nén cơn đau lại, thấp giọng gọi Chân Ni.
“Đủ rồi, đủ rồi, chị đừng có làm ra vẻ vĩ đại trước mặt người khác nữa đi, cũng chính là vì như thế Phác Thiên Diệp, Thôi Hy Triệt và tất cả những người ở đây đều bị chị lừa gạt hết”, khuôn mặt trắng bệch của Chân Ni giàn giụa nước mắt, con bé trước sau không thể nào hiểu nổi vì sao giờ đây mọi người lại đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu mình.
Cuối cùng, Chân Ni dùng ánh mắt đầy hy vọng chăm chú nhìn Thôi Hy Triệt, dường như hy vọng anh ta sẽ nói giúp mình một câu, nhưng không hề có.
Từ đầu tới cuối ánh mắt của Thôi Hy Triệt không hề dừng lại ở Chân Ni, đôi mắt lãnh đạm ấy có vẻ như không hề tỏ ra quan tâm tới bất cứ người nào, không để tâm bất cứ việc gì.
Nước mắt Chân Ni càng trào ra dữ dội hơn, từng dòng nước mắt trong suốt rơi lã chã. Cuối cùng, con bé giận dữ quay người chạy ra ngoài.
Trước khi bỏ đi, Chân Ni còn nói với tôi một câu bằng giọng cực kỳ lạnh lẽo, mang thoe sự căm hận tột cùng.
“Mộ Ái Ni, tôi sẽ nhớ hết những gì xảy ra trong ngày hôm nay, cuối cùng sẽ có một ngày tôi trả lại cho chị tất cả sự tổn thương này.”
Bịch bịch bịch.
Tiếng bước chân của Chân Ni bỏ chạy vang lên như những nhát kiếm đâm xuyên vào cơ thể tôi, nhát sau còn mạnh hơn cả nhát trước.
Trái tim tôi trào ra một dòng máu tươi màu hoa tường vi, làm thế nào cũng không thể ngăn lại được.
“Ái Ni…”, Thiên Diệp đi đến gần, muốn an ủi tôi.
“Xin lỗi, Thiên Diệp, bây giờ em không thể nói gì với anh được. Còn sợi dây chuyền anh tặng em nữa, em muốn trả lại cho anh!”, nói dứt lời, tôi bất chấp ánh mắt bị tổn thương của Thiên Diệp, gỡ sợi dậy chuyền đang đeo trên cổ xuống rồi vứt trên sàn, quay người chạy theo Chân Ni.
Điều đó giống như một hành động trả thù. Là do anh ấy khiến cho buổi biểu diễn bị thất bại, bất luận lý do của anh ấy là gì, nhưng tôi vẫn không thể nào tha thứ được. Thế nhưng vì sao trong lòng lại không hề có lấy một chút niềm vui của sự trả thù, trái lại… còn bị nhấn chìm bởi một nỗi buồn thương day dứt vô cùng lớn.
*
Sau cánh gà trên sân khấu.
Nhing theo bóng Ái Ni, hai chân Thiên Diệp bỗng cảm thấy nặng nề như đeo đá.
Bàn tay phải của anh mới rồi còn lướt nhẹ trên những phím đàn, giờ vẫn run rẩy không sao kiểm soát được, càng cố gắng giữ chặt lại, cả bản tay càng run khủng khiếp hơn.
Là do anh đã làm hỏng hết tất cả buổi biểu diễn, là do anh hại Ái Ni bị Chân Ni hiểu lầm, Ái Ni buông ra những câu tuyệt tình như vậy, đều là do lỗi của anh…
Có lẽ, anh không nên quay về có phải không?
Thiên Diệp cứ đứng sững nguyên tại chỗ, rất lâu sau không động đậy gì, trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười như một làn sương trắng, đẹp tuyệt vời như một chú thiên tinh.
“Tại sao anh lại không giải thích?”, Thôi Hy Triệt nhìn anh chăm chú, dường như đã nhìn rõ tất cả.
Khóe môi Thiên Diệp hơi hé lên, nụ cười càng trở nên rực rỡ, giống như nỗi buồn thương trên khuôn mặt ấy chỉ là ảo giác người ta trông thấy mà thôi. Anh cuối xuống bằng một động tác thanh nhã, đưa tay ra nhặt sợi dây chuyền Ái Ni vứt lại trên sân khấu.
Những ngón tay thon dài như một bông hoa nở rộ trong không trung.
Uyển chuyển, như mang theo linh khí.
“Giải thích gì chứ? Chính tôi đã vứt bỏ đàn dương cầm, làm sao nó lại có thể phát ra những âm thanh tuyệt đẹp dưới bàn tay tôi nữa chứ?”
“Trên tạp chí nói rằng nguyên nhân anh từ bỏ chơi đàn là vì một sự cố”, Thôi Hy Triệt nhìn thẳng vào những ngón tay Thiên Diệp.
“Sự cố? Tạp chí chỉ nhận được những câu chuyện dối lừa người ta cung cấp cho. Ha, thực ra tôi cơ bản không thích chơi đàn, một người chơi đàn dương cầm nếu như đến bản thân mình còn không biết trân trọng chiếc đàn, thì sớm muộn cũng sẽ rơi vào tình cảnh như mới rồi thôi”, Thiên Diệp nói bằng giọng tự giễu cợt mình.
Trong cái nhìn đầy ẩn ý của Thôi Hy Triệt, Thiên Diệp lặng lẽ bỏ đi, cái bóng cao gầy dần dần mất hút trong bóng tối, mang theo một âm điệu buồn thương.
“Thôi Hy Triệt đáng chết này, khỏi ốm rồi mà không đến tìm huynh đệ, lại còn một mình đến đây xem kịch nữa, mà sao đã kết thúc rồi nhỉ?”, khi tất cả đã tấu khúc vĩ thanh, Cam Trạch Trần mới nhoáng nhoàng từ đâu chạy đến.
“Không lẽ nào, mình vừa mới bỏ cuộc hẹn với hai mỹ nhân để đến đây. Nghe nói là thiên tài âm nhạc thế giới Phác Thiên Diệp biểu diễn ở đây mà”, Trạch Trần chau mày với vẻ vô cùng tiếc nuối.
Thôi Hy Triệt vỗ vỗ vai anh ta: “May mà cậu không đến nghe đấy, nếu không thì còn thất vọng đến mức tự sát cơ.”
“Nghe tệ lắm à? Sao mình lại cảm thấy trong giọng nói của cậu đầy mùi vị chua chát thế? Hay là do anh chàng Phác Thiên Diệp đó và Mộ Ái Ni là bạn thanh mai trúc mã, thế nên cậu ghen rồi?”, Cam Trạch Trần trợn mắt nhìn Thôi Hy Triệt bằng vẻ đầy hứng thú.
“Cậu nghĩ xa quá rồi đấy”
“Zậc zậc, là anh em còn nói dối nhau làm gì. Mình đã sớm nhìn thấy cậu có ý đồ khác thường với em yêu Mộ Ái Ni của mình rồi. Đừng có phủ nhận làm gì nữa, mấy ngày hôm trước cậu chẳng phải là gì chuyện đó mà sinh ốm là gì? Nói cho cậu biết, dù rằng mình cũng thích cô ấy, nhưng ai bảo mình lại là anh em tốt với cậu chứ! Mình nhường cho cậu đấy. Tuy nhiên Triệt à, mình đã từng gặp tay Thiên Diệp đó rồi, anh ta vừa mềm mỏng vừa đẹp trai, rõ ràng là còn có sức hút mạnh hơn cả mình, cậu cần phải chú ý hơn đến anh ta đấy”, Cam Trạch Trần khoác tay lên vai Thôi Hy Triệt, làm bộ dạng mình vừa phải hy sinh một lợi ích lớn lao.
“Đi thôi”, Thôi Hy Triệt bước đi với thái độ điềm tĩnh, khiến Trạch Trần gào lớn lên:
“Này này này, cậu đừng có mà giả bộ nữa, bây giờ không phải là lúc giả vờ cứng rắn đâu. Gọi điện thoại cho cho em yêu Ái Ni mà hẹn hò đi”, Cam Trạch Trần theo không kịp nhưng vẫn không chịu từ bỏ, nói tiếp, “thôi được rồi, mình sẽ bày cho cậu kinh nghiệm tán gái của mình nhé. Tụi con gái bao giờ cũng thích lãng mạn, cậu đưa cô ấy đến một nơi thật lãng mạn vào, sau đó nói thẳng ra, tỷ lệ thành công chắc chắn đạt đến chín chín phần trăm.”
“Ý kiến đề xuất mà cậu đưa ra vừa vặn mình lại không muốn áp dụng, bởi vì mình chưa từng thấy cậu thành công lần nào cả.”
“Lần này cậu phải tin tưởng mình chứ, Triệt.”
“…”
“Cậu sẽ hối hận đấy!”