Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 7
K
hi họ lái xe xuống núi, Jane thấy bãi chiếu bóng phục vụ hành khách ngồi trong ô tô ở bên phải. Màn hình vẫn đứng, mặc dù nó đã bị hư hỏng, và một lối mòn rải sỏi dẫn đến một gian hàng bán vé đã một thời được sơn màu vàng, nhưng nay đã nhạt dần thành màu mù tạt bẩn. Lối vào quá khổ được đánh dấu bằng một bảng hiệu quảng cáo Starburst cỡ lớn với những bóng đèn đã vỡ viền xung quanh với dòng chữ, Niềm tự hào của Carolina, viết ở trong bằng những chữ in màu vàng tía đã bị tróc lở.
Jane không thể chịu đựng được sự im lặng dày đặc giữa họ lâu hơn được nữa. "Tôi đã không xem phim trong ô tô hàng năm nay rồi. Anh có hay đến đây không?"
Đầy ngạc nhiên, anh trả lời cô. "Đây là nơi mà tất cả lũ trẻ trung học rủ nhau đến vào mùa hè. Chúng tôi thường đỗ xe thành hình tròn, uống bia, và vui vẻ."
"Tôi cá là rất vui."
Jane đã không nhận ra giọng cô nghe đầy khao khát như thế nào cho đến khi anh bắn cho cô một cái nhìn tò mò. "Em chưa từng làm bất cứ điều gì như thế?"
"Tôi học đại học khi tôi mười sáu. Tôi thường dành đêm thứ Bảy trong thư viện khoa học."
"Không có bạn trai."
"Ai sẽ mời tôi đi chơi? Tôi quá nhỏ so với các bạn học của mình, và một vài cậu bé cùng tuổi tôi mà tôi quen nghĩ rằng tôi là một kẻ lập dị."
Cô nhận ra khi đã quá muộn rằng cô vừa mới cho anh một cơ hội vàng để có thể châm chọc cô, nhưng anh đã không làm thế. Thay vào đó anh chuyển sự chú ý của mình trở lại con đường như thể anh hối tiếc ngay cả một cuộc trò chuyện ngắn với cô. Cô nhận thấy rằng những nét góc cạnh của khuôn mặt anh khiến anh có vẻ như thể là một phần của dãy núi.
Họ tiến vào ngoại ô của Salvation trước khi anh mở miệng một lần nữa. "Tôi luôn ở lại cùng cha mẹ khi tôi về thăm, nhưng vì tôi không thể làm thế năm nay, tôi đã mua một ngôi nhà."
"Oh?" Cô chờ cho anh đưa ra một vài chi tiết, nhưng anh chẳng hé miệng thêm gì nữa.
Thị trấn Salvation rất nhỏ bé, nép mình trong một thung lũng hẹp. Khu trung tâm cổ kính được xắp xếp thánh một dãy các cửa hàng, bao gồm một nhà hàng mộc mạc đầy duyên dáng, một cửa hàng với những đồ nội thất xinh xắn, và một quán cà phê Petticoat Junction dành cho người lao động được sơn màu hồng và xanh. Họ phóng ngang qua một cửa hàng tạp hóa Ingles, sau đó đi qua một cây cầu. Cal vòng lên một con đường quanh co khác, sau đó rẽ vào một làn đường mới được lát sỏi và dừng xe.
Jane nhìn trân trân vào cái cổng sắt hai cánh thẳng trước mặt họ. Mỗi cánh đều được gắn một đôi bàn tay vàng đang chắp lại cầu nguyện tại chính giữa cánh cửa. Cô nuốt xuống, chỉ vừa kịp đàn áp một tiếng rên rỉ. "Làm ơn nói với tôi đây không phải là nhà anh."
"Home sweet home" Anh đã ra khỏi xe, lôi chìa khóa ra từ túi của mình, và nghịch với cái hộp điều khiển trên cây cột đá bên trái. Trong vài giây, cánh cửa với đôi tay đang cầu nguyện mở ra.
Anh leo lại vào trong xe, sang số, và lái xe về phía trước. "Cửa này hoạt động bằng điện tử. Người môi giới bất động sản để bảng điều khiển ở bên trong."
"Nơi này là gì vậy?" Cô hỏi một cách yếu ớt.
"Nhà mới của tôi. Nó cũng là mảnh bất động sản duy nhất tại Salvation sẽ cung cấp cho chúng ta sự riêng tư đủ để giấu cái bí mật bẩn thỉu của chúng ta khỏi thế giới.”
Anh rẽ một đường cong nhỏ, và Jane có thể nhìn thoáng qua căn nhà lần đầu tiên. "Trông giống Tara trên cao nguyên."
Con đường lái xe rải sỏi kết thúc tại cái sân có hình lưỡi liềm ở phía trước một ngôi nhà màu trắng trông như đồn điền thuộc địa. Sáu cột lớn trải dài phía trước, cùng với một ban công được uốn những đường cong mạ vàng tỉ mỉ. Một cửa sổ hình bán nguyệt gắn đầy những hạt thuỷ tinh màu đuợc đặt trên cánh cửa ra vào to oạch, trong khi ba bậc tam cấp bằng cẩm thạch dẫn đến hiên nhà.
"G. Dwayne thích làm mọi thứ thật to." Cal nói.
"Đây là nhà của ông ta." Tất nhiên là thế rồi. Cô biết điều đó cái giây phút cô nhìn thấy đôi bàn tay chắp lại cầu nghuyện trên cánh cổng. "Tôi không thể tin anh đã mua lại căn nhà của một kẻ truyền giáo trên truyền hình bị gù lưng."
"Ông ta đã chết, và tôi cần sự riêng tư." Anh dừng chiếc Jeep ở phía trước, sau đó ngửa cổ nhìn vẻ bề ngoài hoa mĩ của ngôi nhà. "Người môi giới bất động sản nói tôi sẽ thích nó."
"Anh nói rằng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy nó?"
"G. Dwayne và tôi đã không thân thiết lắm, do đó, ông ta không bao giờ đặt tên tôi vào danh sách khách mời của mình."
"Anh đã mua một căn nhà mà không thèm nhìn nó." Cô nghĩ về chiếc xe cô vừa ngồi lên và không biết lý do tại sao cô thậm chí vẫn còn ngạc nhiên.
Anh leo ra khỏi xe mà không thèm trả lời và bắt đầu dỡ đồ. Cô cũng leo ra khỏi xe, và cúi xuống để nhặt một trong những cái va li của mình, chỉ để bị anh đẩy sang một bên. "Em đang chắn đường tôi đấy. Vào trong đi. Không khoá đâu."
Với lời mời duyên dáng đó, cô leo lên mấy bậc thang cẩm thạch và mở cửa. Khi cô bước vào trong và nhìn thoáng qua nội thất, cô thấy rằng nó thậm chí còn tệ hơn so với vẻ bề ngoài. Ngay tại trung tâm của phòng giải trí là một đài phun nước quá chi là hùng vĩ với một tác phẩm điêu khắc đá cẩm thạch hình một thiếu nữ Grecian đổ nước ra từ một cái vại được đặt trên vai cô. Đài phun nước đã được khởi động, nhờ, không nghi ngờ gì nữa, người môi giới bất động sản đã bán tống bán tháo cái cơ ngơi quái dị này cho Cal, và đèn nhiều màu ẩn dưới nước đã khiến toàn bộ cái đống này giống hệt Las Vegas. Treo phía trên phòng giải trí như một cái bánh cưới bị lộn ngược là một chùm đèn thuỷ tinh rất lớn được tạo thành từ hàng trăm lăng kính hình giọt nước được gắn vào với nhau cùng với những đường diềm ruy băng vàng uốn cong và những đồ trang trí bằng bạc.
Rẽ sang bên phải, cô bước vào một căn phòng khách trũng được trang bị với đồ nội thất giả cổ kiểu Pháp, được đính những màn rủ xếp nếp một cách công phu, và một lò sưởi đá hoàn toàn bằng cẩm thạch Ý với thần Cupids đang nhảy cẫng lên vui mừng. Có lẽ mảnh khiếm nhã nhất phòng là bàn cà phê. Mặt bàn kính tròn được nâng đỡ bởi một cột trung tâm hình như một người da đen đang quỳ, khoả thân ngoại trừ mảnh khố quấn quanh lưng màu đỏ vàng.
Cô chuyển sang phòng ăn, nơi một cặp đèn treo chúc ngược xuống cái bàn dễ dàng xếp chỗ cho đến hai mươi người. Nhưng căn phòng nặng nề nhất ở tầng trệt là phòng làm việc, được trang trí với những hình người bắn cung kiểu Gothic, những bức màn nhung xếp nếp dầy, màu xanh ô liu và đồ nội thất nặng nề, màu tối bao gồm một chiếc bàn lớn và một cái ghế trông như thể nó đã thuộc về Henry VIII.
Khi cô trở lại phòng giải trí, Cal đang mang đống dụng cụ chơi golf của anh vào. Khi anh dựa chúng vào đài phun nước, cô nhìn lên phía tầng hai, được bao quanh bởi một ban công với những đường cong trông còn hoa mĩ hơn ban công bên ngoài. "Tôi sợ phải xem tầng trên."
Anh nhìn thẳng và xoi mói cô với ánh mắt lạnh lẽo. "Em không thích nó? Tôi bị tổn thương đấy. Người miền núi như tôi dành toàn bộ cuộc đời mình mơ ước được sở hữu một nơi tuyệt vời như thế này."
Cô chỉ kịp ngăn lại cơn rùng mình khi cô quay lưng và đi lên tầng trên, nơi cô không ngạc nhiên khi thấy nhiều dây vải xếp nếp hơn, riềm đăng ten, nhung, và mạ vàng. Cô mở cửa căn phòng đầu tiên và bước vào phòng ngủ chính, là một cơn ác mộng của đỏ, đen, và vàng. Nó cũng được treo một ngọn đèn chùm khác đi kèm với một chiếc giường cỡ king-size được đặt trên một cái bệ. Một tán cây màu đỏ-thổ cẩm được trang trí bằng những tua rua vàng và đen nặng nề chúc xuống đầu giường. Một cái gì đó hút lấy ánh mắt của cô, và khi cô đi tới gần hơn, cô thấy rằng dưới các tán cây được đặt một tấm gương đại bự. Cô nhanh chóng lùi lại, chỉ để nhận ra rằng Cal đã vào phòng đằng sau cô.
Anh đã đi vòng qua giường và nhìn vào dưới tán cây để xem cái gì đã thu hút sự chú ý của cô. "Well, em biết không? Tôi luôn muốn có một cái như thế này. Ngôi nhà này thậm chí còn tuyệt hơn tôi nghĩ."
"Nó thật kinh tởm. Nó không có gì hơn là một tượng đài biểu thị lòng tham."
"Đừng có làm phiền tôi. Tôi không phải là kẻ lừa dối Chúa trời."
Trí óc hạn hẹp của anh ta khiến cô phát điên. "Hãy nghĩ đến tất cả những người gửi cho Snopes số tiền họ chắt bóp ra từ ngân quỹ thực phẩm và ngân sách an ninh xã hội của họ. Tôi tự hỏi có bao nhiêu trẻ em bị suy dinh dưỡng bởi cái gương trên trần nhà đó?" (G.Dwayne Snopes là chủ ngôi nhà kinh khiếp này. Lão ta lừa đảo lấy tiền của mọi người dân trong thị trấn Sal, nói rằng về khía cạnh thần học, tự cho mình là có khả năng liên lạc nói chuyện với Chúa...Để biết thêm chi tiết vụ lừa đảo và diễn biến sau đó, mời các ss đọc Dream a little dream, hoặc đợi Chị Tiêu dịch rồi đọc cũng được.)
"Chắc chắn là vài chục đứa rồi."
Cô phóng cho anh một cái nhìn nhanh xem anh liệu có phải đang đùa không, nhưng anh đã lang thang ra chỗ khác để khám phá một cái tủ gỗ mun tinh xảo đựng các thiết bị điện tử.
"Tôi không thể tin anh lại nhẫn tâm về chuyện này như thế." Cô thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại cố gắng khiến ai đó chỉ quan tâm đến bản thân mình và yếu kém về mặt tri thức cố suy xét vượt quá giới hạn của mình.
"Em tốt nhất không nên nói thế trước chủ nợ của G. Dwayne. Hơn một vài người trong số họ cuối cùng cũng nhận được thanh toán vì tôi đã mua lại chỗ này." Anh lôi ra một cái ngăn kéo từ cái tủ. "Ông ta chắc chắn có khiếu thẩm mĩ về sách báo khiêu dâm. Phải có đến vài tá video X-rated ở đây."
"Hoàn hảo".
"Em đã bao giờ xem Slumber Party Panty Pranks chưa?”
"Được rồi.” Cô đùng đùng tiến đến chỗ cái tủ, lục lọi một hồi cái ngăn kéo, và chất đầy hai tay cô với những băng cassette. Chồng băng quá lớn đễn nỗi cô phải dùng cằm giữ nó khi cô tiến ra cửa để tìm thùng rác. "Bắt đầu từ bây giờ, ngôi nhà này được xếp loại G-Rate." (G-Rate:những phim được xếp loại này thích hợp cho tất cả mọi lứa tuổi.)
"Được rồi.” Anh gọi với theo cô. "Cách sử dụng duy nhất của em đối với sex là khiến cho em ễnh bụng lên."
Cô cảm thấy như thể cô bị đá vào bụng. Cô dừng lại ở đầu cầu thang và quay lại đối mặt với anh.
Anh nhìn trừng trừng lại cô với đôi mắt hình viên đạn chết tiệt đó, tay chống hông, cằm hếch lên phía trước, và cô sẽ không ngạc nhiên nếu anh bảo cô ra ngoài gặp anh để họ có thể giải quyết chuyện này bằng nắm đấm. Một lần nữa, cô nhận ra cô được trang bị nghèo nàn như thế nào để có thể xử lý được người đàn ông này. Chắc chắn nó phải là cách tốt hơn so với bắn tỉa.
"Đây có phải là cách chúng ta sẽ sống trong ba tháng tới?" cô lặng lẽ hỏi. "Hai chúng ta cứ tấn công lẫn nhau thế này à?"
"Có tác dụng với tôi."
"Tuy nhiên, cả hai chúng ta sẽ đau khổ. Làm ơn. Hãy thoả thuận ngừng bắn được không."
"Em muốn một thoả thuận ngừng bắn?"
"Vâng. Hãy dừng tất cả các cuộc tấn công cá nhân lại và cố sống hoà thuận với nhau được không."
"Không đời nào, Giáo sư" Anh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, sau đó thong thả tiến về phía trước, những bước chân không vội vã, nhưng vẫn đầy đe dọa. "Em chính là kẻ bắt đầu cái cuộc chiến nho nhỏ bẩn thỉu này, và bây giờ em sẽ sống với những hậu quả của nó." Anh bước qua cô và tiến xuống cầu thang.
Cô đứng đó, tim vẫn còn đập thình thịch khi anh biến mất khỏi cửa trước. Một giây sau, cô nghe thấy tiếng xe Jeep lái đi. Thất vọng nặng nề, cô kéo mình vào bếp, nơi cô quẳng tất cả đống băng hình vào thùng rác.
Ngọn đèn chùm pha lê của gia đình Snopes được treo trên một ngọn núi giả với đỉnh là đá hoa cương màu đen khiến nó trông giống như một hầm mộ, một hiệu ứng đã được tăng cường bởi cái sàn đá hoa cương màu đen sáng bóng. Phòng dùng bữa sáng có một cửa sổ nhô ra đầy duyên dáng và khung cảnh đẹp. Thật không may, khung cảnh đó phải đấu tranh với dãy ghế băng chạy dọc xung quanh được bọc màu đỏ máu và giấy dán tường có in những bông hoa hồng kim loại màu đỏ đang nở to đến nỗi trông chúng như thể chuẩn bị tàn đến nơi. Toàn bộ diện tích này trông như thể nó đã được trang trí bởi Dracula, nhưng ít nhất khung cảnh có vẻ dễ chịu, nên cô quyết định sẽ ở lại đây cho đến khi cô cảm thấy có khả năng hơn để đối phó.
Trong một vài giờ tiếp theo, cô đi đi lại lại sắp xếp chỗ hàng tạp hóa đã được giao, gọi một vài cú điện thoại để nối lại những mối quan hệ ở Chicago, viết một ghi chú ngắn cho Caroline, và ủ ê. Khi trời tối dần, sự yên tĩnh trong nhà đã trở nên nặng trĩu và ngột ngạt. Cô nhận ra bữa ăn cuối cùng của cô là bữa ăn sáng từ rất sớm, và mặc dù cô không muốn ăn lắm, cô bắt đầu chuẩn bị một bữa ăn nhỏ từ phòng đựng thức ăn dự trữ.
Hàng tạp phẩm được giao bao gồm nhiều hộp Lucky Charms, những cái bánh nướng nhỏ trét đầy kem sô cô la, bánh mì trắng, và bologna. ( bologna: món ăn gồm thịt bò, thịt bê, thịt lợn xay nhuyễn nặn thành hình xúc xích to và được hun khói, hơi giống giò lụa của VN.) Đó hoặc là cách ăn uống của một người miền núi sành ăn hoặc là chế độ ăn uống trong mơ của một cậu nhóc chín tuổi, và nó không hấp dẫn cô. Cô ưa thích những thực phẩm tươi sống và càng ít bị chế biến càng tốt. Quyết định làm một cái bánh sandwich pho mát nướng làm từ bánh mì trắng xốp và một lát pho mát cao su nhân tạo, cô ngồi xuống cái ghế băng bọc nhung đỏ để ăn.
Khi cô kết thúc bữa ăn, các sự kiện trong ngày bắt đầu ùa tới, và cô không muốn gì hơn là ngã lăn ra giường và ngủ, nhưng va li của cô không có ở trong phòng giải trí này. Cô nhận ra Cal chắc phải sắp đặt chúng trong khi cô đi khám phá căn nhà. Trong một khoảnh khắc, cô nhớ tới căn phòng ngủ khủng khiếp và tự hỏi liệu anh có nghĩ rằng cô sẽ chia sẻ nó với anh. Cô ngay lập tức bác bỏ ý tưởng đó. Anh đã né tránh ngay cả những tiếp xúc thể chất nhỏ nhất với cô, cô chắc chắn không phải lo lắng về việc anh tìm cách tấn công cô bằng tình dục.
Sự nhận biết đó đáng lẽ phải khiến cô dễ chịu, nhưng nó không thế. Có một cái gì đó tràn ngập nam tính về anh khiến cô không thể không cảm thấy bị đe doạ. Cô chỉ đơn giản hy vọng trí thông minh siêu đẳng của mình có thể áp đảo sức mạnh thể chất của anh.
Đèn màu gắn dưới đài phun nước trong phòng giải trí đổ bóng tạo thành những bức tranh kỳ cục trên tường khi cô trên đường lên tầng trên tìm phòng ngủ của mình. Với một cái rùng mình, cô tiến về phía cánh cửa ở cuối hành lang, cô chọn nó chỉ vì nó là phòng xa phòng ngủ chính nhất.
Căn phòng dành cho trẻ nho nhỏ dễ thương cô tìm thấy khiến cô cực kỳ ngạc nhiên. Giấy dán tường với những trang trí sọc xanh trắng đơn giản, một cái xích đu thoải mái, một cái tủ nhiều ngăn được tráng men trắng, và một cái cũi đồng màu. Phía trên nó treo một cái khung cầu nguyện đơn giản được làm bằng tay, và cô nhận ra đây là biểu tượng tôn giáo duy nhất cô đã nhìn thấy bên trong căn nhà. Ai đó đã thiết kế căn phòng dành cho trẻ nho nhỏ này với tình yêu thương, và cô không tin G. Dwayne Snopes là kẻ đó.
Cô ngồi chìm nghỉm xuống cái xích đu bằng gỗ được đặt cạnh cửa sổ với màn cửa được buộc lại và nghĩ về con mình. Làm thế nào nó có thể lớn lên khoẻ mạnh và hạnh phúc với cha mẹ cứ chiến tranh triền miên? Cô nhớ lại lời hứa cô đã hứa với Annie Glide, đặt hạnh phúc của Cal lên trước hạnh phúc của chính cô và cô tự hỏi làm thế nào bà lão cao tuổi đó bẫy cô đồng ý một chuyện không thể thực hiện được như thế. Nó thậm chí còn có vẻ mỉa mai hơn khi xét trên thực tế là anh đã không thèm hứa hẹn gì lại.
Tại sao cô không mưu mẹo hơn và né tránh bà lão như anh đã làm? Tuy nhiên, xét theo cái cách mà cô đã nói lời thề trong đám cưới, liệu có gì khác biệt khi phá vỡ thêm một lời hứa nữa?
Khi cô tựa đầu vào lưng cái xích đu, cô cố tìm cách để làm hoà với anh. Bằng cách nào đó cô phải làm được điều này, không phải chỉ vì những gì cô đã nói với Annie, mà nó còn là điều tốt nhất dành cho em bé.
Sau nửa đêm một chút, Cal đóng chặt cửa phòng làm việc gọi điện đến nhà của Brian Delgado. Trong khi anh chờ luật sư của mình trả lời điện thoại, anh xem xét những đồ đạc theo kiểu kiến trúc Gothic trong phòng với vẻ ghê tởm, bao gồm cả cái mấy cái đầu động vật như những chiến tích treo trên tường. Anh thích môn thể thao máu me với những anh chàng khoẻ mạnh của mình, chứ không phải là động vật, và quyết định quẳng chúng đi càng sớm càng tốt.
Khi Brian nhấc máy, Cal không ở trong tâm trạng để chit chat, do đó anh đã đi thẳng vào vấn đề. "Anh tìm thấy những gì?"
"Không có gì đáng kể. Tiến sĩ Darlington hình như không có bất kỳ bộ xương nào dấu trong tủ quần áo của mình, anh đã đúng về điều đó, có lẽ vì cuộc sống cá nhân của cô ấy gần như không tồn tại."
"Cô ta làm gì lúc rảnh rỗi?"
"Cô ấy làm việc. Nó dường như là cuộc sống của cô ấy."
"Có điểm yếu nào trong hồ sơ việc làm của cô ấy không?"
"Rắc rối với sếp ở Preeze Labs, nhưng trông giống như ông ta ghen tỵ về chuyên môn với cô ấy. Vật lý hạt cao cấp vẫn có vẻ như là một câu lạc bộ dành cho mấy cậu nhóc, đặc biệt là với các nhà khoa học thủ cựu."
Cal cau mày. "Tôi hy vọng anh sẽ tìm ra thêm cái gì đó."
"Cal, tôi biết anh muốn xử lý chuyện này ngày hôm qua, nhưng nó phải mất một chút thời gian, trừ khi anh muốn thu hút một vài sự chú ý nào đó."
Anh luồn tay vò tóc. "Anh nói đúng. Cứ dành thời gian anh cần, nhưng phải xử lý nó. Tôi cấp cho anh đầy đủ quyền hạn để tự do hành động. Tôi không muốn chuyện này bị đẩy sang một bên."
"Rõ rồi."
Họ nói chuyện trong vài phút về các điều khoản Cal đã được cung cấp để gia hạn hợp đồng với một hãng thức ăn nhanh, và sau đó họ thảo luận một đề nghị quảng cáo cho một nhà sản xuất quần áo thể thao. Cal đã sẵn sàng gác máy thì một ý tưởng nảy ra trong đầu anh.
"Ngày mai cử một người của anh mua một lô truyện tranh rồi gửi đến đây. Mấy thứ vớ vẩn kiểu như vận may của lính tráng, anh hùng hành động-quẳng thêm vào vài quyển Bugs Bunny. Tôi sẽ cần khoảng bốn hoặc năm tá."
"Truyện tranh?"
"Yeah."
Brian không hỏi thêm một câu nào, mặc dù Cal biết là anh ta cực kỳ muốn. Cuộc trò chuyện của họ kết thúc, và anh lên tầng trên để tìm cô nàng đã khiến cuộc đời anh trở nên lầm đường lạc lối.
Anh không cảm thấy ngay cả một vệt nhỏ tội lỗi vì muốn trả thù. Sân cỏ đã dạy anh nhiều bài học sống còn, và một trong số chúng là nguyên tắc cơ bản. Nếu ai đó giáng một cú bẩn thỉu vào bạn, bạn đã phải đánh trả lại mạnh gấp đôi hoặc trả giá cho nó trong tương lai, và đó là một thứ anh sẽ không mạo hiểm. Anh không có ý định sống phần còn lại của cuộc đời mình cứ phải nhìn qua vai, cố gắng tìm xem cô sẽ nghĩ ra trò gì tiếp theo. Cô cần phải hiểu chính xác ai là kẻ cô đang lộn xộn với và hậu quả chính xác sẽ là gì nếu cô còn cố gắng lừa anh lần nữa.
Anh tìm thấy cô trong phòng dành cho trẻ, cuộn tròn trong xích đu với cặp kính để trong lòng. Khi ngủ trông cô thật dễ bị tổn thương, nhưng anh biết lời nói dối ở đây là gì. Ngay từ đầu, cô đã là kẻ máu lạnh và đầy tính toán khi cô theo đuổi những gì cô muốn, và trong khi tiến hành điều đó cô cũng đã biến đổi luôn cuộc sống của anh theo cách cách anh sẽ không bao giờ tha thứ. Và không chỉ có cuộc sống của anh, anh tự nhắc nhở bản thân, mà còn là cuộc sống của một đứa trẻ vô tội.
Anh luôn thích trẻ con. Trong hơn mười năm qua anh đã dành khá nhiều thời gian của mình làm việc với những đứa trẻ có hoàn cảnh khó khăn, mặc dù anh luôn cố gắng hết sức để giữ cho thông tin không bị rò rỉ đến tai cánh báo chí bởi vì anh không muốn bất cứ ai cố gắng làm cho anh trở thành Vị thánh Cal. Khi anh cuối cùng cũng phải tìm kiếm xung quanh để kết hôn, anh luôn biết rằng anh sẽ tiến hành theo cách đó. Anh đã lớn lên trong một gia đình ổn định, và nó khiến anh phiền muộn khi thấy bạn bè mình và mấy cô vợ cũ của họ đẩy qua đẩy lại mấy đứa con. Anh thề rằng anh sẽ không bao giờ làm việc đó với một đứa trẻ, nhưng Tiến sĩ Jane Darlington đã cướp đi sự lựa chọn của anh.
Anh tiến xa hơn vào phòng và bắt gặp những dải ánh trăng nhảy múa trên tóc cô và biến nó thành bạc. Một lọn tóc đi lạc cong cong nhẹ nhàng trên má cô. Cô đã cởi áo khoác ra, và phần trên chiếc áo lụa mỏng dính sát vào ngực cô khiến anh có thể thấy chúng nhẹ nhàng nâng lên hạ xuống theo nhịp thở.
Khi ngủ cô trông trẻ hơn so với bà giáo sư vật lý ghê gớm, người đang giảng bài trên lớp về hạt nhân chuyên mượn. Ngày đó, có một cái gì đó trong cô như thể đang bị khô cạn đi, như thể nếu cô cứ khép mình đủ lâu thì tất cả những tinh hoa của cô sẽ bị cạn kiệt, nhưng khi ngủ và tắm mình trong ánh trăng trông cô hoàn toàn khác-long lanh, tươi mới, đầy đặn lên-và anh thấy những đợt sóng ham muốn dâng lên.
Phản ứng vật lý này khiến anh bực mình. Hai lần đầu tiên anh ở bên cô anh đã không biết cô là người như thế nào. Bây giờ anh đã biết, nhưng cơ thể của anh có vẻ như vẫn chưa nhận được tin nhắn đó.
Anh quyết định đã đến lúc diễn cảnh tiếp theo trong vở nhạc kịch cũ rích khó chịu của họ, và anh khẽ đẩy mũi giầy của mình vào mặt trước của chiếc xích đu. Các ghế nghiêng đi, và cô giật mình tỉnh dậy.
"Đến giờ đi ngủ rồi, Rosebud."
Đôi mắt xanh của cô vụt mở to và ngay lập tức tối lại vì cảnh giác. "Tôi-tôi chắc đã ngủ quên."
"Một ngày vất vả."
"Tôi đang tìm phòng ngủ." Cô trượt cái kính lên sống mũi, sau đó luồn hai tay qua vuốt lại mái tóc của mình, nơi chúng đã xoã ra phía trước khuôn mặt cô. Anh dõi theo những dải bạc lấp lánh chảy qua kẽ tay cô.
"Em có thể dùng phòng của bà vợ goá của Snopes. Đi nào."
Anh có thể thấy rằng cô không muốn đi theo anh, nhưng cô không muốn một cuộc cãi cọ nữa còn nhiều hơn. Đó là một sai lầm của cô khi gửi hết những tín hiệu cảm xúc của mình lên mặt theo cái cách cô đang làm. Nó khiến cho trò chơi trở nên quá dễ dàng.
Anh dẫn cô đi dọc hành lang, và họ càng đến gần phòng ngủ chính, sự căng thẳng của cô càng tăng lên. Anh cảm thấy một sự hài lòng tàn nhẫn khi theo dõi nó xảy ra. Cô sẽ làm gì nếu anh chạm vào cô? Cho đến bây giờ, anh vẫn tránh bất kỳ mối liên hệ vật lý nào, không tin tưởng bản thân mình có thể kiểm soát được lắm. Anh chưa bao giờ đánh phụ nữ, thậm chí còn không bao giờ tưởng tượng mình có thể làm một điều như vậy, nhưng sự thôi thúc phải làm tổn thương cô thật nguyên sơ. Khi anh quan sát sự căng thẳng của cô, anh biết anh phải thử thách cô.
Họ tiến đến cánh cửa ngay sát cửa phòng anh. Anh vươn tay về phía tay nắm và cố ý chạm vào cánh tay cô.
Jane nhảy lên khi cô cảm thấy cái đụng chạm và quay sang đối mặt với anh. Mắt anh đầy chế nhạo, và cô nhận ra rằng anh biết chính xác anh khiến cô hoảng hốt đến nhường nào. Có một cái gì đó nguy hiểm về anh tối nay. Cô không biết anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng họ ở một mình trong căn nhà to lớn xấu xí này, và cô cảm thấy mình vô phương tự vệ.
Anh đẩy cửa mở ra. "Chúng ta có hai phòng ngủ nối liền nhau, giống như những căn nhà cổ từng có. Tôi đoán G. Dwayne và vợ ông ta không được hoà thuận cho lắm."
"Tôi không muốn có phòng ngủ nối liền nhau. Tôi sẽ ngủ ở một trong những phòng ở đầu kia hành lang."
"Em sẽ ngủ ở bất cứ nơi nào tôi bảo em ngủ."
Một cơn báo động nhói lên chạy dọc sống lưng cô, nhưng cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào anh. "Dừng có bắt nạt tôi."
"Đây không phải là bắt nạt. Bắt nạt thì không được ủng hộ với những lời đe doạ. Nhưng tôi thì có."
Cái giọng lè nhè lười biếng của anh đầy uy hiếp, và dạ dày cô cuộn lên. "Chính xác anh đang đe doạ điều gì?"
Cái nhìn của anh trượt trên cô, nán lại ở chỗ hõm trên cổ cô, ngực cô, trượt xuống hông cô, sau đó quay về mắt cô. "Em nợ tôi sự bình yên trong tâm hồn, đấy là chưa kể đến một đống tiền mặt. Theo cách suy nghĩ của tôi, có nghĩa là em có một khoản nợ lớn cần phải thanh toán. Có lẽ tôi chỉ muốn em ở gần bên trong khi tôi quyết định khi nào tôi sẽ bắt đầu đi thu nợ."
Sự đe dọa tình dục không thể nhầm lẫn, và cô đáng lẽ phải nổi điên lên, chắc chắn cả sợ hãi nữa, nhưng thay vào đó, một sự tò mò tràn qua người cô, như thể các nút dây thần kinh của cô đều nhận được một cú sốc điện. Cô thấy cực kỳ lo ngại về phản ứng của mình, và cô cố gắng để di chuyển khỏi anh, chỉ để lại bị ấn vào khung cửa.
Anh nâng tay lên, chống một tay vào khung cửa, ngay bên đầu cô. Chân anh chạm vào một bên chân cô, và tất cả các giác quan của cô reo lên báo động. Cô nhìn thấy cả chỗ hõm dưới xương gò má của anh, cái riềm màu đen bao quanh con ngươi của đôi mắt màu xám nhạt của anh. Cô bắt gặp mùi nhàn nhạt của chất tẩy trên áo anh và một cái gì khác nữa, cái mà đáng lẽ không được có mùi, nhưng nó có: Mùi của nguy hiểm.
Giọng anh trở thành một tiếng thì thầm khàn đặc. "Lần đầu tiên tôi lột trần em ra, Rosebud, nó sẽ là ở giữa thanh thiên bạch nhật bởi vì tôi không muốn bỏ lỡ một cái gì."
Lòng bàn tay cô ướt đẫm và sự hoang dã kinh ngạc nổi lên trong cô. Cô cảm thấy một mong muốn đến cháy bỏng để lột phăng cái áo lụa qua đầu, giật ngay quần ra, để mình được trần truồng cho anh ngay trong hành lang của căn nhà tội lỗi này. Cô muốn trả lời sự thách thức chiến binh của anh bằng một thách thức của chính mình, một thách thức cổ xưa và mạnh mẽ như thách thức của người phụ nữ đầu tiên.
Anh di chuyển. Nó gần như không có gì. Chỉ là một chút xíu thay đổi trọng lượng, nhưng nó mang cái đống suy nghĩ hỗn loạn của cô trở lại trật tự. Cô là một giáo sư vật lý trung niên, người chỉ có mỗi một người yêu là kẻ đi tất khi đi ngủ. Cô sẽ là loại địch thủ thế nào đối với gã chiến binh dạn dày tình ái, kẻ dường như đã chọn tình dục làm vũ khí để chinh phục cô?
Cô đã rung động một cách sâu sắc khi xác định không thể để cho anh sử dụng điểm yếu của cô để đem lại lợi thế cho mình. Cô nâng cái nhìn của mình lên gặp anh. "Anh làm những gì anh phải làm, Cal. Tôi cũng sẽ làm như vậy."
Có phải cô đang tưởng tượng ra một tia ngạc nhiên đang lấp lánh trên gương mặt anh? Cô cũng không dám chắc khi cô quay người tiến vào phòng và đóng cửa lại.
Mặt trời chiếu qua khung cửa sổ đánh thức cô vào sáng hôm sau. Cô chống tay lên gối và ngưỡng mộ phòng ngủ của bà vợ goá của Snopes, được sơn màu xanh nhạt với hình lá cây iris cong cong mềm mại, được sắp xếp gọn gàng màu phấn trắng. Những đồ đạc đơn giản bằng gỗ anh đào và thảm tết sợi to khiến căn phòng trông có vẻ ấm cúng như phòng dành cho trẻ vậy.
Jane liếc nhìn đầy lo lắng về phía cánh cửa dẫn đến phòng tắm chính nối liền với phòng của Cal. Cô lơ đãng nhớ đến việc nghe thấy tiếng vòi hoa sen chảy sáng sớm nay, và cô chỉ có thể hy vọng rằng anh đã rời khỏi nhà. Đêm qua cô đã để đống đồ vệ sinh cá nhân của mình trong một phòng tắm nhỏ cuối hành lang.
Chiếc xe Jeep đã biến mấy lúc cô hoàn thành việc mặc quần áo, dỡ xong đồ, và trên đường vào nhà bếp. Cô tìm thấy một tờ giấy nhắn từ Cal trên kệ bếp với số điện thoại liên lạc của một cửa hàng tạp hóa giao hàng tận nơi và lời hướng dẫn có thể yêu cầu bất cứ thứ gì cô muốn. Cô ăn một miếng bánh mì nướng, sau đó gọi điện liệt kê một danh sách đặt hàng mới, phù hợp với vị giác của cô hơn là những chiếc bánh nướng xinh xinh trét đầy kem sô cô la.
Không lâu sau khi hàng tạp hóa được giao đến, một anh chàng giao hàng xuất hiện với những thiết bị máy tính của cô. Cô đã nhờ anh ta mang nó vào phòng ngủ của cô, nơi cô dành vài giờ tiếp theo sắp xếp một không gian làm việc cho mình trên chiếc bàn cô đã kê ở phía trước cửa sổ, để cô có thể ngắm nhìn những dãy núi mỗi khi cô ngẩng lên từ màn hình máy tính của mình. Phần còn lại của ngày, cô làm việc, chỉ dừng lại đủ lâu để làm một cuộc dạo bộ bên ngoài.
Vùng đất xung quanh nhà gần như đền bù cho thiết bị nội thất. Bị sấp bóng bởi những ngọn núi xung quanh, cỏ mọc tràn ra khắp nơi, và dù vẫn còn quá sớm để mong đợi bất cứ loại hoa nào nở, nhưng cô cực kỳ thích cái cách chúng trông hơi bị cô lập và bỏ rơi. Cô thấy một con đường nhỏ mấp mô dẫn đến đỉnh ngọn núi gần nhất và bắt đầu lần theo nó, nhưng sau chưa đến mười phút, cô thấy mình thở hắt ra vì ảnh hưởng của độ cao. Khi cô quay lại, cô quyết định cô sẽ luyện cho bản thân mình mỗi ngày đi xa hơn một chút cho đến khi lên tới đỉnh.
Khi cô đi ngủ tối hôm đó, cô vẫn chưa nhìn thấy Cal, và anh lại rời đi khi cô thức giấc sáng hôm sau. Tuy nhiên cuối buổi chiều hôm đó, anh đã bước vào phòng giải trí khi cô xuống tầng triệt.
Anh tặng cho cô một cái nhìn khinh khỉnh quen thuộc, cứ như thể cô vừa mới lê lết từ dưới một tảng đá ra vậy. "Người môi giới bất động sản đã thuê một vài phụ nữ lau dọn nhà cửa cho sạch sẽ, trong khi nó đang được rao bán. Cô ta cho biết họ đã làm rất tốt, vì vậy tôi nói họ cứ tiếp tục làm việc. Họ sẽ đến một vài lần mỗi tuần bắt đầu từ ngày mai."
"Được thôi."
"Họ không nói được tiếng Anh nhiều, nhưng họ dường như biết họ đang làm gì. Tránh xa họ ra đấy."
Cô gật đầu và nghĩ về việc hỏi xem anh đã ở đâu cho đến 2 giờ sáng, lúc cô nghe thấy tiếng giật nước ở nhà vệ sinh trong phòng tắm liền kề, nhưng anh đã lại quay lưng rời đi. Khi cánh cửa đóng lại, cô tự hỏi liệu có phải anh đang đi gặp gỡ với người phụ nữ khác không.
Ý nghĩ đó khiến cô buồn nản. Mặc dù cuộc hôn nhân của họ chỉ là giả mạo, và anh chẳng nợ cô tí chung thuỷ nào, cô vẫn muốn anh chung thuỷ với cô, ít nhất là trong ba tháng tới. Linh cảm một tai hoạ cứ treo lơ lửng trên đầu cô, cái cảm giác như thể tai hoạ ấy sắp ập đến khiến cô khó chịu, cô vội vã trở lại máy tính và vùi mình trong công việc.
Ngày của cô trôi đi như một thói quen, nhưng tình trạng không thoải mái dường như vẫn không chịu tan đi. Để chống lại nó, cô làm việc hầu hết thời gian, mặc dù cô vẫn xoay xở để có thể đi bộ mỗi ngày. Cô hiếm khi thấy Cal, điều đáng lẽ phải khiến tâm trí cô dễ chịu, nhưng không, kể từ khi cô nhận ra rằng anh gần như đã giam cầm cô. Cô không có xe hơi, anh cũng không hề đề nghị cho cô mượn xe của mình, và những người duy nhất mà cô nhìn thấy là người giao hàng và hai phụ nữ dọn nhà người Hàn Quốc. Giống như một bạo chúa thời phong kiến với một lâu đài có hào nước bao quanh, anh đã cố ý ngăn cản cô tiếp xúc với thị trấn và người dân của nó. Cô tự hỏi anh định làm gì khi gia đình anh trở về.
Không giống như một phụ nữ quý tộc thời Trung cổ, cô có thể chấm dứt tình trạng bị cầm tù của mình bất cứ khi nào cô muốn. Một cuộc điện thoại cho công ty taxi là xong việc, nhưng cô không thật sự mong muốn ra ngoài. Ngoại trừ quả cầu gai Annie Glide, cô không biết ai ở đây, và mặc dù cô rất thích ngắm nhìn một cái gì đó trong khu vực này, cô không thể cưỡng lại được sự hiếm có của việc không bị làm phiền.
Chưa bao giờ trong cuộc sống của cô, cô lại có thể cống hiến mình hoàn toàn cho khoa học thuần túy như vậy. Không có các lớp học phải giảng dạy, không có giảng viên để phải tham dự các cuộc họp, không có những việc vặt để phải giải quyết, không có bất cứ việc gì khiến cô phân tâm khỏi nghiên cứu của mình. Với máy tính, modem và điện thoại, cô có thể liên kết với tất cả mọi thứ cô cần, từ thư viện điện tử Los Alamos cho đến dữ liệu được truyền đến từ các thí nghiệm rất quan trọng đang được tiến hành trong cái thế giới của hàng tỉ đô la đối lập. Và làm việc giữ những suy nghĩ không thoải mái của cô không trở lại nữa.
Cô bắt đầu quên mất thời gian khi cô miệt mài với tính đối ngẫu trong toán học, áp dụng vật lý lý thuyết để làm sáng tỏ các câu đố toán học. Sử dụng dòng chảy tự do của toán học trực giác, cô cân nhắc về những đường cong phức tạp và đối xứng trục. Cô áp dụng lý thuyết trường lượng tử để đếm các lỗ trong không gian bốn chiều, và bất cứ nơi nào cô đi qua, cô đều để lại những ghi chú viết vội cho chính mình-từ những ý tưởng trầy xước đằng sau phiếu giảm giá pizza đến những bức thư vừa được chuyển đến, những công thức viết tay bằng một cây bút chì lùn mập thường được dùng tại sân golf trên mép của tờ báo buổi sáng. Một buổi chiều, cô đi vào phòng tắm của mình chỉ để thấy rằng cô đã không hề suy nghĩ sử dụng thỏi son môi màu hoa hồng kiểu cổ điển của mình để vẽ một hình như chiếc bánh rán đã được tân trang thành một hình cầu trên gương phòng tắm. Bằng cách đó, cô biết cô cần phải ra ngoài.
Cô vớ lấy cái áo khoác mỏng màu trắng hiệu Windbreaker, quẳng hết những mẩu giấy ghi chú cô đã nhồi vào túi chuyến đi dạo lần trước, và rời đi qua cánh cửa kiểu Pháp phía sau nhà. Khi cô đang trên đường băng ngang qua sân hướng đến con đường mòn dẫn lên ngọn núi cô đã leo cao hơn mỗi ngày một ít, suy nghĩ của cô lại trở về với các vấn đề của những đường cong phức tạp. Liệu nó có thể...
Tiếng kêu lanh lảnh của một con chim đáng nguyền rủa cắt ngang qua phỏng đoán của cô và khiến cô nhận thức được môi trường xung quanh mình. Điều gì khiến cô nghĩ về hình học lượng tử giữa một vẻ đẹp như thế này? Nếu cô không cẩn thận, cô sẽ trở nên kỳ lạ đến nỗi không một đứa con nào muốn cô trở thành mẹ nó.
Khi cô leo lên cao hơn, cô buộc mình quan sát thế giới xung quanh. Cô hít một hơi thật sâu mùi hương đậm đặc của gỗ thông và mùi là ẩm mốc và cảm nhận mặt trời chiếu sáng với một sự ấm áp mới. Cây cối như được nhuộm một màu xanh lá mỏng manh. Mùa xuân đã đến, và không lâu nữa sườn núi này sẽ trở nên sống động với đầy hoa nở.
Nhưng thay vì được lên dây cót bởi cảnh đẹp, tinh thần cô chìm xuống, và cái linh cảm về một tai hoạ đã quấy rầy tâm thức cô trong những ngày qua đã ngày cảng trở nên mạnh mẽ hơn. Bằng cách hoàn toàn vùi mình vào công việc, cô đã giữ mình khỏi suy nghĩ lung tung, nhưng với sự yên tĩnh của khu rừng ẩm ướt xung quanh, điều đó là không thể.
Khi hơi thở cô trở nên nặng nhọc, cô tiến đến một vài tảng đá ven đường nơi cô có thể ngồi nghỉ. Cô đã rất mệt mỏi với cuộc sống đầy tội lỗi này. Cal sẽ không bao giờ tha thứ cho cô vì những gì cô đã làm, và cô chỉ có thể cầu nguyện rằng anh sẽ không đặt sự thù nghịch đó lên con của họ.
Cô nhớ lại mối đe dọa tình dục úp mở của anh vào đêm họ chuyển đến và nhận ra rằng cô chẳng biết làm gì nếu anh thực sự ép buộc cô. Cô rùng mình và nhìn xuống thung lũng, nơi cô thấy ngôi nhà với cái mái lợp đá đen và cái sân hình lưỡi liềm của nó. Cô dõi theo một chiếc xe rẽ vào cổng ngõ. Chiếc Jeep của Cal. Anh quay lại để lấy một cuốn truyện tranh mới từ bộ sưu tập của mình?
Chúng nằm rải rác trong nhà: X-Men, The Avengers, The Vault of Horror, thậm chí là cả Bugs Bunny. Mỗi lần cô thấy một cuốn truyện tranh mới, cô lại thầm gửi một lời cầu nguyện tạ ơn rằng ít nhất có một chuyện cũng đã đi đúng hướng. Trí thông minh có xu hướng cân bằng. Chắc chắn trí tuệ chậm chạp của anh sẽ cân bằng với trí óc thiên tài của cô và khiến cho con cô không phải là một kẻ lập dị. Cô âm thầm bày tỏ lòng biết ơn của mình bằng cách giữ cho cái đống truyện tranh của anh không bao giờ bị xê dịch, thậm chí là không bởi những người phụ nữ dọn nhà.
Nhưng lòng biết ơn đó không gia hạn đối với tình trạng bị cầm tù của cô. Mặc dù sự cô lập này giúp ích cho công việc của cô nhưng cô nhận ra rằng cô đã đem lại cho anh khá nhiều quyền lực vì chịu đựng nó. Anh sẽ làm gì, cô tự hỏi, nếu cô không trở về? Anh biết cô thường hay đi dạo, nhưng anh sẽ phản ứng thế nào nếu cô không trở lại? Nếu cô luồn qua cổng, tìm một trạm điện thoại, và bắt một chiếc taxi ra thẳng sân bay?
Cái ý tưởng khiến anh buồn bực nâng tinh thần cô lên cao một chút. Chống cùi chỏ xuống, cô nghiêng mặt và thưởng thức ánh mặt trời cho đến khi cô cảm thấy cơn lạnh của vùng núi len lỏi qua chiếc quần len lính thuỷ của mình. Sau đó, cô đứng dậy và nhìn xuống thung lũng.
Ngôi nhà và chủ nhân của nó nằm bên dưới cô; những ngọn núi ở phía trên. Cô bắt đầu leo lên.