Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Jasmine Oliver
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Prada Princess
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 16
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1107 / 4
Cập nhật: 2017-08-25 12:50:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ào đêm thứ Ba, hy vọng bắt đầu nhen nhóm.
Ngồi bên Rob trong phòng khách nhà số 13, Marina nghe tin thời sự và cuộc phỏng vấn với ông James Craven. Ông này thật rất tỉnh táo khi đánh giá về tình hình nguy cấp của bố cô, điều ấy giúp thần kinh cô bình ổn trở lại.
“Tình hình chính trị ở đó rất ổn định,” ông James nói với phóng viên. “Tuy đó là một vùng nghèo nàn và hạ tầng yếu kém, nhưng hiện tại chúng tôi tin chắc rằng không hề có âm mưu nào trong việc mất tích của ông Kent.”
“Là sao?” Marina hỏi Rob.
“Đường xá tệ hại, nhưng không có bắn nhau.”
“Vậy là họ không nghĩ rằng bố em đã bị bắt cóc, đúng không?” Đây là một trong những điều Marina sợ nhất. Tình trạng bị bắt làm con tin có khi kéo dài nhiều tháng, thậm chí nhiều năm. Thường thì chính phủ phương Tây sẽ từ chối trả tiền chuộc hoặc nhượng bộ bất kỳ điều kiện nào của phe bắt giữ con tin.
“Theo ông ấy thì địa hình đi lại khó khăn chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng mất liên lạc của bố em,” Rob cố hết sức để an ủi Marina. “Đừng lo, đang có người đi tìm bố em mà - trực thăng hay gì đó. Sẽ không còn lâu nữa đâu.”
Sáng thứ Tư, Marina quyết định lết tới trường.
“Lấy xe của anh mà chở chị ấy đi đi,” Frankie đề nghị với Rob. “Để yên tâm là chị ấy tới nơi chứ không lang thang đâu đó.”
“Ờ, như vậy sẽ giúp tâm trí nó dứt khỏi chuyện ấy một lát,” Sinead đồng ý. Cô lại vừa gọi điện cho bà Daniella, đòi mẹ liên lạc ngay với ông bạn ở bộ Ngoại giao.
Đến mười giờ, Marina cùng Rob bước qua cổng chính, cô có cảm giác là toàn thế giới đang nhìn chòng chọc vào mình.
Bố nó bị mất tích đấy! Tội nghiệp! Nhưng mà sao nó vẫn ở đây? Sao cả nhà nó không bay đi tìm ông ta nhỉ?
“ Hi Marina!” Suzy Atkins gọi với qua tiền sảnh. “Có tin tức gì chưa?”
Marina lắc đầu, “Đang sốt hết cả ruột đây!” cô thở dài, không buồn cởi phẹc-mơ-tuya áo jacket hay xõa tóc ra.
“Đưa mũ bảo hiểm cho anh nào,” Rob bảo.
“Rất tiếc khi nghe chuyện bố cậu!” Lee Wright bảo với Marina khi đi sượt qua cặp đôi này trong hành lang.
“Marina, thầy rất mừng khi gặp lại em!” thầy Tristan ra khỏi văn phòng đón cô. “Thầy đã nghe chuyện về bố em rồi. Vào đây một chút đi em.”
Rob khẽ đẩy Marina từ phía sau, và chưa kịp định thần, cô đã thấy mình đứng trong văn phòng của thầy trưởng khoa.
Căn phòng sáng sủa, cửa sổ mở toang. Những bức tường trắng treo hình các công trình kiến trúc tao nhã, nhà thờ Duomo ở Florence và St Peter’s ở Rome. Chiếc bàn kính của thầy Tristan chiếm đến nửa không gian căn phòng.
“Ngồi đi em,” thầy bảo Marina.
Đầu óc cô quay cuồng khi ngồi xuống chiếc ghế bọc da màu trắng. Gương mặt thầy Tristan nhòa đi.
“Thầy rất thông cảm với hoàn cảnh của em,” thầy bắt đầu một cách trịnh trọng. “Thầy biết đây là khoảng thời gian rất khó khăn với em. Mỗi phút chắc phải dài như cả tiếng đồng hồ đúng không?”
Marina gật đầu.
“Mẹ em khỏe chứ?”
“Dạ khỏe ạ. Mẹ em cứ dặn là đừng có hoảng hốt,” Marina khẽ trả lời.
“Mẹ em nói phải đấy. Nhưng thầy nghĩ là nói thì bao giờ cũng dễ hơn làm.”
Marina nhíu mày. Thầy Tristan tỏ ra tử tế hơn cô tưởng. “Dạo này em chẳng làm được gì thầy ạ,” cô lắp bắp.
“Ừ. Sinead đã nói với thầy rồi. Nhưng mà em còn cả mười ngày trước khi cuộc triển lãm cuối năm bắt đầu cơ mà. Cho dù đến cuối tuần mà em vẫn không nhận được tin gì từ Niger thì cũng cứ nên cố mà hoàn tất công việc vào trước thứ Bảy hoặc Chủ nhật em ạ, như vậy em vẫn có thời gian chuẩn bị mọi thứ. Và em hãy làm ngay ở đây trong hôm nay đi,” thầy nhấn mạnh.
Nhưng đầu óc em rối mù, tim em loạn nhịp, em cảm thấy chóng mặt kinh khủng! Ngồi trong không gian nhỏ hẹp này, Marina đột nhiên muốn chạy bay về ngôi nhà ở quảng trường Walgrave.
“Nếu chuyện xấu này kéo theo chuyện xấu khác và em không thể hoàn thành dự án của mình, thì em có thể gửi giấy chứng nhận của bác sỹ đến trường, nêu rõ là em bị stress nên không thể tham gia,” thầy Tristan giải thích.
Một con bệnh và một khoảnh trống trong phòng triển lãm - nơi đáng lẽ sẽ trưng bày những mẫu thiết kế giày của mình! Marina nghẹn ngào.
“Nhà trường sẽ không bắt em phải học lại một năm, hoặc điều gì vô lý như thế đâu.”
Cô gật đầu, “Dạ, cảm ơn thầy, nhưng em muốn hoàn thành dự án của mình.” Một nỗ lực nghe quả là yếu ớt.
Thầy Tristan nhìn chăm chăm vào gương mặt đờ đẫn của Marina, rồi cũng gật đầu, “Tốt!” Thầy đứng dậy và tiến tới bên cửa sổ, nhìn ra đường phố nhộn nhịp. “Với lại,” thầy nói, hai tay đút túi quần, nhìn lăm lăm xuống dòng xe buýt, xe tải và xe hơi. “Thầy đã thu xếp cho em làm hè với Charles Jourdan rồi đấy.”
“Cũng ngang như nói tới Dior hay Chanel đấy!” Marina giải thích với Rob về cơ hội việc làm của mình. “Charles Jourdan là Yves Saint Laurent trong lĩnh vực giày dép cơ mà!”
“Tuyệt!” Rob đang đọc tin nhắn trên điện thoại, chìm nghỉm giữa đống đồ ăn liền và lon rỗng ngổn ngang dồn lại từ mấy ngày nay trong phòng khách nhà số 45.
Marina chết dí trong trường suốt ngày, cắm cúi hoàn tất một thiết kế mới cho đôi giày da rắn màu tím. Một loại giày có quai hậu, gót nhọn, cao một tấc, dày hai phân rưỡi, thêm đường viền hồng và chiếc nơ nhỏ xíu nữa là hoàn hảo. Cô say sưa làm việc đến nỗi đã gạt được chuyện của bố ra khỏi tâm trí những... năm phút.
Tuy vậy, thành trì tâm lý cũng đến lúc bổ nhào và chỉ những lời an ủi của Rob mới giúp Marina dựng lại được. Cô lao tới chỗ anh và báo cho anh biết về việc làm mùa hè mình sắp có.
“Thầy Tristan vẫn thiết kế cho Jourdan nên mới sắp xếp được việc làm này cho em,” cô giải thích.
Rob đang mê mải với mẩu tin nhắn.
“Tin xấu à?” Marina hỏi, bất giác rùng mình. Biết đâu Sinead hay Frankie vừa nhận được điện thoại và nhắn cho Rob để nhờ anh chuẩn bị tinh thần giúp cô đón nhận cái tin sét đánh. “Về bố em à?”
“Không phải, công việc thôi,” Rob vứt tạch cái điện thoại xuống xô-pha rồi ngồi xuống âu yếm Marina. “Vậy khi nào thì công việc trong mơ này cất cánh?” anh hỏi.
“Cuối tháng Sáu. Có chuyện gì vậy, anh?” Marina biết rõ lúc nào Rob đánh lừa mình. Mỗi lần như vậy anh thường ôm ấp, nâng niu cô.
“Không có gì. Rồi anh sẽ nói với em sau. Em uống gì không?”
“Không. À, cà phê đi,” cô đổi ý để Rob phải vào bếp mà còn lén đọc tin nhắn của anh. Cô nhặt “chú dế” dưới nệm lên, bấm “Menu” rồi “Tin Nhắn”, xuống “Hộp Thư Đến” và mở số cuối cùng.
Tim Yorke muốn gặp anh sáng thứ Sáu - Marina đọc.
Marina hét tướng lên, nhảy cẫng và đâm bổ vào bếp. “Tim Yorke là ai?” cô hỏi. “Phải cái ông ở đài phát thanh không anh?”
Rob đang đứng, chiếc muỗng cà phê giơ cao, chuẩn bị đổ bột cà phê vào cốc. “Em đọc tin nhắn của anh!” Rob nói bằng giọng buộc tội.
“Ơ... em xin lỗi. Tại em không tin anh... em cứ tưởng đấy là tin về bố,” Marina níu cánh tay Rob. Bột cà phê văng tứ tung. “Vậy, Tim Yorke là cái ông ở đài phát thanh đúng không?”
“Anh không trách em đâu. Chính là ông ấy đấy,” Rob đỏ mặt khi hốt đám cà phê đổ và rót nước sôi vào cốc.
“Rob, tuyệt quá!” Marina kêu lên. “Lẽ ra anh phải cho em biết chứ.”
“Cũng chưa biết thế nào. Nhưng nói khe khẽ chứ, em làm bà cụ bên cạnh nổi đóa lên bây giờ.”
“Anh sẽ là DJ của đài phát thanh!” cô hét om, quàng cánh tay ôm chầm lấy anh, đẩy anh loạng choạng.
Cà phê sánh ra kệ bếp và chảy giọt xuống sàn. Marina hôn Rob và anh cũng hôn cô.
Frankie và Sinead làm việc quần quật suốt cả ngày thứ Tư và thứ Năm để chuẩn bị cho buổi chụp hình vào tối thứ Năm. Đến sáu giờ chiều rồi mà mớ nữ trang của Frankie vẫn chưa đâu vào đâu, nhưng Travis vẫn rất phấn chấn, tỉ mỉ sắp đặt ánh sáng phòng chụp, cả Lee cũng cùng giúp sức.
“Frankie cứ loạn cả lên,” Travis ghi nhận. “Cô nàng đang ở trong xưởng, khói bốc ra đằng tai.”
Lee vừa dán dây điện xuống sàn bằng loại băng keo kỹ thuật [1] vừa hỏi, “Thế Sinead đâu?”
“Trong phòng vẽ, đang bôi bôi vẽ vẽ lằng nhằng lên người. Trời ơi, hồi hộp quá đi mất!”
Lee rít một hơi qua kẽ răng, như thể anh hiểu rất rõ Travis đang muốn nói đến điều gì. “Đấy là một sự kiện trọng đại, cuộc triển lãm cuối năm. Chắc ông cũng hiểu được là tại sao các cô nàng lại căng thẳng đến mức ấy.”
“Đừng lớ ngớ mà ngáng đường bọn họ trong hai tiếng nữa đấy,” Travis nói, kiểm tra ống kính SLR rồi lắp vào camera của mình - anh vẫn thích thứ này hơn loại kỹ thuật số. “Này, Lee, nếu ông định nấn ná ở đây để xem chụp hình thì tôi khuyên ông không bép xép, cấm cựa quậy, và đừng có thở.”
“Thế thì chuồn cho xong,” nhưng Lee chưa kịp lủi đi thì đã đâm sầm vào Frankie.
“Lee!” Frankie hét toáng lên, dí cả cánh tay vào mặt anh chàng. “Anh thấy cái vòng đeo tay này thế nào? Nên để mộc hay dặm thêm vài viên đá cho nó rủ xuống một bên?”
Cánh tay ấy đối với Lee thì hết chỗ chê - rám nắng, mịn màng và thật quyến rũ. “Anh thấy đẹp lắm,” Lee ú ớ.
“Còn vòng cổ thì sao? Lúc em nhúc nhích nó có bị lệch ra sau không?” cô vén mái tóc đen dài lên cho Lee xem.
Lee cố nghĩ ra câu trả lời hợp nhẽ, nhưng sức quyến rũ đã làm anh tối mắt tối mũi. Cổ Frankie cao và thon thả. Lớp lông măng mượt mà khẽ chạm vào chiếc vòng bạc.
“Mà thôi, muộn mất rồi!” Frankie quyết định không chờ lời đáp nữa mà lao vù vào studio. “Ê, Travis, vụ này sẽ hay ho phải biết!”
“Làm anh điên cái đầu thì có!” anh phản đối. “Món nào anh cũng kiểm tra ba lần rồi, không có trục trặc gì đâu, bảo đảm luôn, nhưng thần kinh anh thì đang bị xé vụn ra đây này!”
Frankie cởi móc chiếc vòng cánh tay và tháo vòng cổ ra. “Sinead đâu?”
“Đang kinh hồn bạt vía trong phòng vẽ ấy. A, kia rồi!” Travis nhảy phắt qua một bên để né cánh cửa bung ra thình lình. Sinead nhập bọn với hai người, trùm mình từ đầu đến đuôi trong tấm áo choàng lụa Tàu, một tay túm chặt ở cổ.
Frankie kéo Sinead len lỏi qua đám đèn chiếu và những bảng phông trắng vào giữa phòng chụp. “Ê, cho em xem cái nào!”
“Lạy Chúa!” Sinead hít một hơi thật sâu và cứng đơ người lại. Bỗng nhiên ý tưởng nghệ-thuật-vẽ-trên-cơ-thể-như-một-tuyên-ngôn-thời-trang này lại trở nên chẳng hay ho tẹo nào. “Frankie, chị đổi ý rồi! Hay bọn mình kiếm một người chuyên ngồi mẫu vẽ về làm đi!”
“Bói ở đâu ra một người như thế bây giờ? Chị nhìn đi, mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi!” Frankie giơ mớ nữ trang ra rồi chỉ vào hệ thống đèn. “Chị đừng có mong mà thoái lui!”
“Hay em làm mẫu đi!” Sinead năn nỉ. “Em quen tạo dáng trước camera rồi! Chị thì chưa bao giờ!”
Frankie lùi phắt lại, “Nhưng nếu không mặc quần áo thì em chịu thôi. Không quen một tí tị ti nào!”
Sinead cứ túm tấm áo choàng sát vào cổ, “Nhỡ trông... ghê lắm thì sao?”
“Ý chị là... sex ấy hả? Làm gì có. Với cách chỉnh ánh sáng và khả năng chụp hình của Travis thì không sợ vậy đâu. Trông sẽ rất nghệ thuật và thẩm mỹ, đúng không anh Travis?”
“Hay là mặc bikini được không?” tim Sinead đập tán loạn, cố tìm cách để kéo dài khoảnh khắc phải bỏ tấm vải che thân ra.
“Quần chip thì được, nhưng áo thì không,” Frankie kiên quyết. “Chỉ có mỗi em với Travis thôi mà, lo gì, không có ai nữa đâu, với lại, bọn này... bọn này...” Frankie xòe rộng cả hai lòng bàn tay ra “... trước giờ thấy hết rồi còn gì.”
Vẻ mặt Frankie khiến Travis bật rũ ra cười. Bỗng nhiên sự căng thẳng và ngại ngùng biến đi đâu mất. Sinead cũng bò ra cười ngặt nghẽo, rồi bắt đầu kể rằng cô đã phải khó khăn thế nào để vừa soi gương vừa tự vẽ lên người, “Phải kéo căng lớp da yêu dấu của mình như kéo một tấm vải bạt, rồi quay tới quay lui. Kinh-khủng-khiếp luôn.”
“Bỏ ra đi!” Frankie ra lệnh. “Để xem nó hợp với nữ trang của em cỡ nào nào!”
Sau rốt, Sinead cũng thả tấm áo choàng ra, Frankie đeo vòng cổ vào cho cô. Trong một thoáng, cả Frankie lẫn Travis đều không thốt được lời nào.
“Sao hả?” Sinead hồi hộp hỏi. “Có cần thêm hình trên vai không, hay là đủ rồi?”
“Đủ rồi,” Frankie phán. Hiệu ứng màu vẽ và nữ trang kết hợp với nhau tạo nên một cú nốc-ao tuyệt đối - mới lạ, quyến rũ, lộng lẫy và vô cùng độc đáo.
“Ngước cằm ra phía trước nào,” Travis bảo Sinead khi nâng camera lên và nhìn qua kính ngắm. “Nhìn ra phía tấm bảng kia đi. Giờ đặt chéo cánh tay phải qua người, hờ thôi... ờ, tốt!”
Camera bấm tách một cái. Sinead và Frankie cùng thở phào nhẹ nhõm. Mọi thứ đều tốt đẹp.
“Rồi cả bọn kéo nhau đi uống nước,” Sinead kể lại cho Marina nghe.
Buổi chụp hình diễn ra hệt như một giấc mơ. Frankie cũng chụp lia chụp lịa bằng cái máy kỹ thuật số trong khi Travis thao tác bằng loại máy kiểu cũ. Các hình ảnh kỹ thuật số đã được chép vào và in ra từ máy vi tính của Sinead - giờ cô đem cho Marina xem. “Xem này,” Sinead chìa xấp hình in ra trước mũi Marina bên tách cà phê tại nhà vào sáng hôm sau. “Nhìn ánh sáng xem. Hoàn hảo không?”
Marina giằng tâm trí ra khỏi ông bố bị mất tích để ngắm những tấm hình, “Ối, trông mày ngon mắt quá!” Thân thể Sinead mướt mát như đá cẩm thạch. Travis chọn nền phông trắng tinh, khiến cho thân hình mảnh mai của “người mẫu” hầu như hòa vào đó, khiến cho con mắt người thưởng thức bị dồn hút vào nghệ thuật vẽ trên cơ thể, và bị hút hồn vào những viên đá lapis lazuli liêu trai của Frankie.
“Trông đây cũng không béo lắm nhỉ?” Sinead hỏi dò, bỗng cảm thấy tội lỗi về số bánh hạnh nhân sô-cô-la và Big Mac đã lỡ tiêu thụ mấy ngày trước.
Marina nhướng lông mày, “Không. Rất mảnh mai, đúng như con Frankie nói!”
Sau đó Sinead kể đến vụ ăn mừng, “Bọn này cũng tới Escape, hy vọng gặp mày với Rob ở đó nhưng chẳng thấy tăm hơi đâu cả.”
“Tao ở nhà anh ấy,” Marina vẫn đang chờ đợi tin tức. Cô ở lại căn nhà số 45 và sáng sớm nay Rob đã tới gặp Tim Yorke để phỏng vấn.
“Tao nói ‘bọn này’ tức là tao, Frankie, Rob và Lee,” Sinead thận trọng giải thích.
“Lee?” Marina suýt nghẹn cà phê. “Là ý kiến của ai vậy?”
“Của Frankie. Cả bọn đụng phải hắn ở bar sinh viên nên rủ tới Escape luôn,” Sinead cười tít. “Biết ngay là thể nào mày cũng ngạc nhiên mà. Có ai ngờ cơ chứ!”
Bỗng Marina nhảy dựng lên khi nghe tiếng chuông điện thoại, “Điện thoại của tao hả?”
“Không, của tao đấy,” Sinead lục giỏ xách, nhưng chưa kịp tìm ra điện thoại thì tiếng chuông đã tắt ngúm. “Mẹ Daniella,” cô lầm bầm, tìm số bị nhỡ. “Để đây gọi lại sau. Này, Frankie thực sự bị Lee hút hồn rồi đấy. Tao nghĩ là anh chàng không tin nổi việc đó, cứ nhìn cái vẻ choáng ngợp, tôi-có-mơ-không-đây trong mắt hắn thì biết.” Một lần nữa điện thoại lại reo, lần này Sinead kịp nghe máy.
“Chào mẹ! Con đang ở nhà. Dạ, nó đang ở đây. Mẹ có muốn nói chuyện với nó không?”
Tay Marina run run khi cầm cái điện thoại mà Sinead vừa đưa, “Dạ, chào bác Harcourt.”
“Chào cháu, Marina. Cháu nghe này, bác đang cố dò hỏi tin tức cho cháu.”
“Dạ, có gì mới không bác?” Chắc chắn là tin xấu! Marina bóp chặt chiếc điện thoại.
“Bác vừa nói chuyện với James Craven. Hiện tại tất cả đều chưa chính thức, nhưng có vẻ như họ đã tìm thấy bố cháu rồi.”
Cổ Marina khô thắt. Phải cố lắm mới thốt nổi thành lời, “Bố cháu khỏe chứ ạ?”
“Theo những thông tin thu thập được thì ông ấy còn sống và an toàn,” bà Daniella thông báo. “Bác không biết cụ thể, nhưng bộ Ngoại giao đã nhận được thông tin từ một nguồn ở Niger về hai người mất tích - một người đàn ông và một người phụ nữ - được tìm thấy trong một ngôi làng cách phía bắc thủ đô một trăm dặm. Cả hai đều khỏe.”
Lệ tuôn ào ạt trên mặt Marina, “Ơn Chúa!”
“Nghe này, cháu. Jamie bảo thông tin đó vẫn chưa được kiểm chứng. Có lẽ phải chờ thêm hai mươi bốn tiếng nữa. Nhưng ông ấy bảo đảm với bác là một nhóm người của tổ chức Médecins Sans Frontières đã liên lạc được với bố cháu. Tóm lại là cháu có thể nói chuyện với bố trong cuối tuần này.”
“Cảm ơn bác!” Marina trả lại điện thoại cho Sinead trước khi nó tuột khỏi những ngón tay đang run bần bật của cô.
“Con chăm sóc bạn nhé,” bà Daniella dặn Sinead. “Con bé tội nghiệp chắc là bị tổn thương ghê gớm.”
“Mẹ thật tuyệt vời,” Sinead ca tụng mẹ. “Con không biết mẹ làm điều đó bằng cách nào, nhưng mẹ... tuyệt quá trời luôn!”
“Mẹ quen biết đúng người, thế thôi.”
“Marina có nên báo cho mẹ nó biết không?”
“Nên chứ. Nhưng phải nhớ là ngày mai mới có thông tin chính thức, thế nên đừng có nôn nóng chờ tin từ London trong hôm nay. Mẹ sẽ nhắn cho con số riêng của Jamie để mẹ của Marina có thể nói chuyện trực tiếp với ông ấy. Ông ấy rất sốt sắng trong những chuyện như thế này - không cứng nhắc quan liêu như con nghĩ đâu. Nào, con gái, mẹ phải chạy đây!”
Phụp. Sinead không có thời gian để tỏ lòng biết ơn. “Mẹ tắt máy rồi!” Sinead nhẹ nhàng bảo Marina.
Marina lau nước mắt. “Bố tao còn sống!” cô thì thào. Một gánh nặng đã được trút khỏi vai. Đó là cách người ta vẫn nói về cảm giác nhẹ nhõm. Mà đúng là vậy thật.
“Đừng khóc nữa!”
“Đâu có. Tao hạnh phúc quá đấy mà.”
“Khăn giấy này.”
“Điện thoại tao đâu ấy nhỉ? Phải báo cho mẹ mới được.”
Sinead đỡ Marina đứng cho vững. “Nghĩ coi,” Sinead nói. “Biết đâu giờ này ngày mai bố mày lại chẳng đang trên đường về nhà!”
[1] Loại băng keo nhiều màu đặc dụng cho nhân viên kỹ thuật cơ điện ở phim trường - ND.
Những Công Chúa Prada Những Công Chúa Prada - Jasmine Oliver Những Công Chúa Prada