The secret of getting ahead is getting started. The secret of getting started is breaking your complex overwhelming tasks into small manageable tasks, and then starting on the first one.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Erin Hunter
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Warriors
Dịch giả: Liên Phương
Biên tập: Phạm Mai Trang
Upload bìa: Phạm Mai Trang
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3402 / 85
Cập nhật: 2017-09-16 18:45:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
asha!”Bàn Chân Sương gọi lại lần nữa. “Là cô đúng không?”
Không có tiếng trả lời.
Chân Lá ấn mõm vào sát cái màng. Cô đã nghe về Sasha nhiều lần, và tò mò muốn nhìn thấy bà mèo phản loạn, mèo đã coi Sao Cọp là bạn đời và sinh ra Cánh Bướm Đêm cùng Sương Diều Hâu khi ở với bộ tộc Sông. Nhưng trong ánh sáng chập chờn của hang ổ bằng gỗ, cô chỉ có thể thấy tấm da nâu vàng của Sasha trong cái lồng Hai Chân vừa mới mang tới.
“Sasha, cô khỏe chứ?” Bàn Chân Sương gọi thêm lần nữa vẻ không chắc chắn.
“Cho cô ấy thời gian để nghỉ ngơi đi,” Cody khuyên. “Những mèo mới đến luôn luôn im lặng.”
“Tôi không cần nghỉ ngơi,” một tiếng rít lên giận dữ. “Làm thế nào mà họ dám đưa tôi đến đây? Nếu tôi biết, tôi muốn xé nát Hai Chân thành từng mảnh!”
“Cô đang làm gì ở trong rừng vậy?” Bàn Chân Sương hỏi.
“Tôi muốn thấy các con tôi,” Sasha trả lời. “Tôi đã nghe về việc Hai Chân phá hủy khu rừng, và tôi muốn chắc chắn là chúng vẫn an toàn.”
“Tôi đã nhìn thấy Cánh Bướm Đêm cách đây không lâu!” Chân Lá meo. “Cô ấy vẫn khỏe. Bây giờ đã trở thành mèo lang y.”
“Ai vừa nói vậy?” Sasha gọi.
“Tôi là chân Lá, mèo lính nhỏ lang y của bộ tộc Sấm,” chân Lá nói với bà. “Tôi là bạn với Cánh Bướm Đêm.”
“Cô cũng biết Sương Diều Hâu đúng không?” Sasha thắc mắc. “Nó ổn chứ?”
Chân Lá không trả lời. Bàn chân cô cọ vào nhau khi cô tưởng tượng ra hình dáng đứa con khác của Sasha. Anh ấy có đôi mắt màu xanh lạnh như bầu trời mùa lá trụi, bờ vai rộng và mạnh mẽ gấp đôi một chiến binh giàu kinh nghiệm. Lần cuối cùng chân Lá gặp anh ấy, anh ta đã đe dọa đòi đưa Đuôi Nai về trại bộ tộc Sông vì cô ấy đi lạc qua biên giới do nhầm lẫn. May mắn là Cánh Bướm Đêm đã thuyết phục được anh ta để Đuôi Nai đi.
Bàn Chân Sương lên tiếng từ trong cái lồng của bà ấy. “Sương Diều Hâu vẫn khỏe trong lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy.”
“Cảm ơn,” Sasha thở.
Sự nhẹ nhõm trong giọng nói của bà ấy làm chân Lá ngạc nhiên. “Có vẻ như cô ấy đang lo lắng y chang một nữ miu!” cô thì thầm với Cody qua lớp màng ngăn cách giữa họ.
“Tất nhiên.” Cody lặng lẽ lắng nghe. “Cô ấy đã nói về những đứa con của mình mà – bà ấy chỉ là một mèo bình thương như bao mèo khác.”
“Nhưng bà ấy đã để họ lớn lên trong bộ tộc Sông!” Chân Lá kêu lên, quên mất rằng mình nên hạ giọng xuống.
“Tại sao cô ấy không thể để họ lớn lên trong bộ tộc?” Cody bối rối.
“Sasha không phải là mèo bộ tộc,” chân Lá giải thích. “Bà ấy là một phản loạn.”
“Đúng vậy, cứ gọi ta như thế chỉ vì ta không sống cùng cô,” Sasha gầm gừ, nghe lỏm được. “Ta không quan tâm, miễn sao những đứa con của ta an toàn là được rồi.”
“Tôi xin lỗi,” Cody nhận lỗi. “Chỗ này quá nhỏ để có thể nói chuyện riêng.” Cô liếc nhìn sang cái lồng bên cạnh, nơi có một mèo phản loạn màu đen đang cúi xuống mà không có dấu hiệu gì cho thấy anh ta đang nghe câu chuyện của họ. “Ít nhất, với một vài mèo,” cô thêm vào cay đắng. Chân Lá biết Cody đang cố gắng làm bạn với anh mèo đen, nhưng cô chẳng có chút thông tin gì ngoài câu trả lời về cái tên của anh ấy – Hòn Than.
“Cô là một mèo kiểng, phải không?” Sasha thẳng thừng hỏi Cody. “Cô quá lịch sự so với một mèo phản loạn, và trông cũng chẳng giống một mèo bộ tộc.”
Chân Lá nhìn lông Cody dựng lên. “Cody là bạn tôi!” cô meo, bảo vệ bạn mình.
“Tôi không nói cô ta không phải,” Sasha meo. “Tôi chỉ đang muốn biết ai làm chủ chỗ này.”
Bàn Chân Sương giải thích: “Họ chủ yếu là mèo phản loạn, nhưng có khá nhiều mèo rừng khác ở đây.” Đuôi Kiem Tước, Tim Sáng, và Đuôi Mây meo chào mừng khi Bàn Chân Sương tiếp tục, “Cody chỉ là một mèo kiểng, ở xa như chúng ta đã biết.”
“Đã có ai có cố gắng làm gì đó để thoát khỏi cái ngục này chưa?” Sasha hỏi.
“Chưa được,” Bàn Chân Sương thừa nhận.
“Ngay cả bộ tộc Sao cũng không chỉ dẫn gì cho chúng ta cả,” chân Lá thêm.
“Bộ tộc Sao!” Trong bóng tối, cô nhìn thấy Sasha cong môi. “Vẫn có mèo tin vào những điều vô nghĩa sau những gì đã xảy ra với khu rừng sao?”
“Tất nhiên là chúng tôi tin!” chân Lá rít lên.
“Tốt thôi, cầu nguyện cho tôi đi, dù chỉ một chút,” Sasha thở dài ngắt quãng. “Tôi nghĩ chúng ta cần tất cả các sự giúp đỡ mà chúng ta có thể nhận được.”
Ánh mặt trời đã tắt, hơi ấm của buổi chiều bắt đầu nhạt dần.
“Hai Chân sẽ tới đây làn nữa,” Cody gọi những mèo còn lại.
Trong tiếng cằn nhằn của những con quái vật, chân Lá nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài và theo bản năng cô thu mình trong góc lồng. Cửa của hang ổ mở ra và một Hai Chân mang thức ăn viên tới.
“Chị không thể thuyết phục Hai Chân thả chị ra bằng cách âu yếu họ đâu,” chân Lá thì thầm với Cody khi Hai Chân bắt đầu mở lồng và đặt thêm thức ăn vào trong.
“Chị đoán là không,” Cody nhún vai. “Nhưng sẽ chẳng thương tích gì nếu chị làm hắn tin chị bằng cách đó.”
Khi cô nói, một tiếng rít phát ra từ cái lồng bên cạnh. Hai Chân mở cửa lồng của Hòn Than. Máu chảy từ chân trước của anh ấy và nhỏ xuống xung quanh lồng, anh rít lên giận dữ. Chân Lá căng thẳng quan sát thông qua lồng của Cody. Cô chỉ có thể hình dung ra khi cái bóng của anh ấy in trên sàn. Máu chảy xuống tai cô khi cô liếc nhìn qua vai Hai Chân. Hắn dừng lại và nhìn chằm chằm vào Hòn Than đe dọa. Đột nhiên, với một tiếng hét giận dữ, hắn đẩy anh vào lại cái lồng, và chân Lá nghe tiếng anh mèo rít lên đau đớn. Lẩm bẩm, Hai Chân đóng sầm cửa.
Chân Lá rùng mình. Hai Chân đã làm gì vậy?
Khi Hai Chân mở cửa của Cody và thả vài viên thức ăn vào cái bát của cô ấy, mèo kiểng tránh xa hắn ra. Bây giờ, cô không còn âu yếm hắn nữa.
Ngay khi Hai Chân bỏ đi, chân Lá gào. “Anh ổn chứ, Hòn Than?”
Một tiếng rên bóp nghẹt từ cái lồng bên cạnh Cody. “Đồ Hai Chân hôi thối!”
Chân Lá nếm không khí và ngửi thấy mùi tanh của máu.
“Có vẻ tệ lắm,” Cody thì thầm với chân Lá. “Có máu dưới đày lồng của anh ấy.”
“Anh bị thương ở đâu?” Chân Lá hỏi Hòn Than.
“Tôi bị cắt chân,” mèo phản loạn trả lời. “Hai Chân đã cứa cái gì đó sắc lạnh như răng lửng.”
Chân Lá suy nghĩ nhanh. Da Xỉ Than làm gì để cầm máu? “Có thể tìm ít mạng nhện không?” cô gọi. “Đến đây; chúng tôi sẽ giúp đỡ anh!”
“Có một ít ở gần chỗ tôi,” Đuôi Kim Tước trả lời. “Tôi nghĩ tôi có thể lấy được nó. Chờ chút.”
Nhìn xuống, chân Lá thấy bộ lông màu hung của Đuôi Kim Tước tiếp cận cái lồng phía dưới. Một tấm màng nhện lớn trải dài trên trần cái lồng phía dưới anh ấy. Anh thò chân xuống dưới thông qua mấy cái lỗ, rồi cuốn mạng nhện vào chân. Đuôi Kim Tước đã cố gắng lấy nhiều nahát có thể.
Chân Lá ép mình xuống đáy lồng, và thò chân qua cái sàn láng bóng. Nó cạo lông cô nhưng cô cố nghiến răng đẩy chân xuống cho đến khi lấy được toàn bộ mạng nhện từ Đuôi Kim Tước. Cô cẩn thận kéo nó vào lồng của mình và bắt đầu đẩy qua cho Cody. “Đưa cho anh ấy đi!” cô thúc giục, dùng chân ấn màng nhện qua.
Cody gật đầu, không thể nói vì đang ngậm một nùi mạng nhện trong miệng. Khi cô ấy kéo sang lồng của mình, một ít bị mắc kẹt giữa cái lỗ, làm lãng phí.
“Cẩn thận!” chân Lá thở hổn hển.
Một mèo phản loạn lo lắng meo từ phía dưới. “Có máu chảy trên cái lồng của tôi! Con mèo đó bị thương rất nặng.”
Tim chân Lá đập nhanh hơn. “Hòn Than! Anh ổn chưa?”
“Máu ngừng chảy rồi,” Hòn Than trả lời, giọng anh ấy run run.
“Lấy thêm mạng nhện chỗ Cody!” Chân Lá ra lệnh. “Ấn nó vào vết thương cho đến khi có thể.”
Cô nghe tiếng thở khó khăn của Cody khi mèo kiểng ấn màng nhện qua cái lồng, có tiếng bước chân của Hòn Than dẫm lên máu.
“Đừng cử động, Hòn Than!” cô meo. “Chỉ ấn mạng nhện vào vết thương thôi.”
“Nó thực sự đã đẫm máu rồi!” Hòn Than thở hổn hển.
“Không sao,” chân Lá trấn an anh. “Nó vẫn có thể cầm máu được. Giữ yên nó ở đó!”
Cô đợi. Sự im lặng bao trùm cả hang ổ. Đầu óc chân Lá bắt đầu quay cuồng, và cô buộc mình quay đi, hít thậm chậm và sâu.
“Anh ổn chưa?” Một lúc sau Tim Sáng gọi.
“Máu đã ngừng rơi xuống chỗ tôi rồi!” Mèo phản loạn trả lời từ cái lồng phía dưới lồng của Hòn Than.
“Hòn Than?” Chân Lá gọi. “Thế nào rồi?”
Một tiếng thở dài khó nhọc từ cái lồng của Hòn Than. “Tốt hơn rồi,” anh thì thầm.
Chân Lá cảm thấy chút nhẹ nhõm. “Giữ yên mạng nhện ở đó lâu hơn một chút,” cô bảo anh. “Sau đó anh có thể liếm để làm sạch nó. Nhẹ thôi – nếu anh không muốn máu chảy ra lần nữa.”
“Tốt lắm, chân Lá,” Cody thì thầm từ cái lồng của cô ấy.
Chân Lá chớp mắt. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thoải mái, cảm thấy mình không hoàn toàn bất lực. Nhắm mắt lại, cô gửi lời cảm ơn tới bộ tộc Sao. Cô chưa bao giờ giúp một mèo phản loạn trước đây, nhưng cô biết tổ tiên chiến binh sẽ cho phép. Lòng trung thành với một bộ tộc không còn là cách để tồn tại.
Cô nhận ra bụng mình đang kêu gào vì đói. Cô phải nghe theo lời khuyên của Cody giữ gìn sức khỏe. Cố gắng không hít phải mùi hôi thôi khủng khiếp, cô mon men lại gần viên thức ăn trong bát mà Hai Chân để lại. Tôi nghĩ là mình nên cảm ơn bữa ăn dễ dàng này, cô nghĩ khi buộc mình cúi xuống làm quen với loại thức ăn khô khốc.
“Thật kinh tởm,” cô lầm bầm.
“Chưa phải là thứ tốt nhất chị từng ăn,” Cody đồng ý. “Chủ nhà đã cố gắng cho chị ăn thử cái gì đó tương tự cái này, nhưng họ sớm biết chị nghĩ gì và không bao giờ cho chị ăn thứ đó nữa.”
Chân Lá gần như nghẹt thở vì kinh ngạc. “Chị có thể cho Hai Chân biết chị muốn gì sao?”
“Không đến nỗi khó như vậy đâu,” Cody meo. Cô ngồi xuống và bắt đầu rửa ráy bàn chân.
Sasha lên tiếng từ cái lồng của bà. “Cô có thể làm cho chó lai bớt làm tổn thương Hòn Đá được không?”
“Tôi không chắc,” Cody trả lời. “Công nhân thường hành động không giống với chủ nhà của chị.”
Chân Lá nhìn thấy khuôn mặt Tim Sáng xuất hiện từ phía sau lưới của cái lồng. Phần mặt bị tổn thương gần như mang màu đen trong ánh sáng lờ mờ, và nó không thể nhìn thấy phần mặt còn lại không bị chó tấn công trong nhiều mùa trăng trước. “Con nghĩ họ sẽ làm gì với chúng ta?” cô lo lắng hỏi.
“Có lẽ họ sẽ biến chúng ta thành mèo kiểng?” Chân Lá chỉ ra. Nhiều mèo không thích ý tưởng này, ít nhất họ muốn cho mình một cơ hội thoát ra khỏi chỗ này và trở về với bộ tộc.
Có tiếng khịt mũi từ trong cái lồng của Sasha. “Tôi không nghĩ vậy,” cô thở hổn. “Chúng ta gần như không có bộ lông óng mượt như những con mèo hay được nuông chiều mà Hai Chân muốn.”
Chân Lá liếc nhìn Cody, hy vọng cô ấy sẽ không phản đối, nhưng cô ngạc nhiên khi thấy mèo kiểng gật đầu.
“Sasha nói đúng đấy,” cô đồng ý. “Công nhân không quan tâm xem đó là mèo nào – bộ tộc, phản loạn hay mèo kiểng. Tin tôi đi, em gọi họ là gì? Hai Chân – đó thật sự là những chủ nhà tốt. Họ chỉ muốn chúng ta thoát ra khỏi đây.”
Chân Lá cố gắng nuốt, nhưng miệng của cô đã quá khô, và các viên thức ăn dường như đang ứ lại nơi cổ họng. Cố gắng không nuốt chúng nữa, cô liếm một vài ngụm nước nhầy nhụa. Cô đã phản chiến đấu tư tưởng một lần nữa để cuộn tròn trong cái lồng và cố gắng chìm mình vào giấc mơ. Cô không biết nói cho bộ tộc Sao biết cô đang ở đâu. Cô đã có niềm tin rằng tổ tiên chiến binh sẽ chứng kiến khu rừng bị phá hủy, nhưng bản năng nói cho cô biết họ đã bất lực trước những hành động tàn ác của Hai Chân; cô phải dựa vào trí thông minh của mình bây gờ. Cô phải tìm cách thoát ra. Cô không thể để Cody hay mèo đồng tộc của mình phải ngã xuống.
Cô nhớ Đuôi Kim Tước đã duỗi dài chân để thu thập mạng nhện. “Cody,” cô meo. “Chị hãy cố gắng với tới cái chốt khóa lồng đi.”
“Chị đã thử rồi, nhưng không được,” Cody xác nhận.
“Còn những mèo khác thì sao?” Chân Lá gọi to với những mèo khác. “Có ai có thể làm được”
“Cái khóa cứng quá,” Đuôi Kim Tước trả lời.
“Cái màng của anh cũng cứng quá,” Đuôi Mây báo cáo. “Anh gần như có thể thò chân ra, nhưng không cách nào đụng tới cái chốt được.”
“Ngươi đang lãng phí thời gian đấy,” Sasha gầm gừ. “Đối mặt đi, không có đường nào thoát ra khỏi đây đâu.”
Bên ngoài, tiếng ồn của quái vật Hai Chân vẫn ầm ầm, làm cái ổ rung rinh. Chân Lá không thể tin được là không có cách nào ra khỏi đây, cho dù Sasha nói gì đi chăng nữa. Nếu cô từ bỏ, sẽ không còn hy vọng gì nữa. Khi cô lắng nghe Hai Chân cộc cằn với nhau ở bên ngoài, bóng tối càng lúc càng dày, cô ép sát cơ thể vào tấm màng ở phía trước lồng và bắt đầu cọ móng vào cái chốt.
Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh - Erin Hunter Những Chiến Binh Phần Ii: Lời Tiên Tri Mới - Tập 3: Bình Minh