Số lần đọc/download: 338 / 20
Cập nhật: 2019-05-14 10:23:30 +0700
Chương 7 - Cô Bé Nan Quỷ Sứ
M
ột ngày kia, sau giờ học, bà Bhaer báo cho chồng hay:
– Fritz, em có một ý mới!
– Được rồi, em yêu, chuyện gì vậy? - Và ông sẵn sàng chờ đợi nghe kế hoạch mới, vì một số ý tưởng của bà Jo rất kì cục, nhiều lúc không thể nhịn được cười mặc dù cũng khá hợp lí, và ông luôn vui vẻ thực hiện những điều đó.
– Daisy cần có một bạn chơi, và các cậu con trai sẽ không có gì phản đối khi đón thêm một bé gái. Chúng ta là những người nhiệt tình theo quan điểm về một nền giáo dục hỗn hợp, và cũng đã đến lúc chúng ta nên để cho hành động của chúng ta đi đôi với những gì chúng ta tin tưởng. Daisy đang hỏng dần. Nhất định là các cậu bé phải thay đổi cách cư xử của chúng. Có các cô gái quanh chúng sẽ là cách tốt nhất để đạt được điều đó.
– Em lúc nào cũng có lí. Chúng ta sẽ đón tiếp ai đây? - Ông Bhaer hỏi, nhìn thấy dự tính trong mắt bà.
– Cô bé Annie Harding.
– Sao cơ! Con bé mà lũ trẻ gọi là Nan quỷ sứ hả? - Ông Bhaer thốt lên, vẻ rất vui thích.
– Phải, cô bé không biết làm gì từ khi mẹ nó mất và là một đứa bé quá tuyệt vời không thể để đám đầy tớ làm hỏng được. Đã từ lâu em quan tâm đến cô bé. Hôm nọ gặp bố nó ở ngoài thị trấn, em đã hỏi ông ấy sao không cho nó đến trường. Ông ấy bảo, ông ấy sẽ rất vui khi làm chuyện đó nếu như tìm được một ngôi trường dành cho học sinh nữ tốt như là trường của chúng ta đối với các học sinh nam. Em biết là ông ấy sẽ rất vui mừng nếu như nó được ở đây với chúng ta. Vậy thì tại sao chiều nay chúng ta không đến đấy xem sao?
– Em còn chưa đủ chuyện phải lo hay sao mà còn muốn cô nhóc đó đến làm khổ em nữa? - Ông Bhaer hỏi và vỗ vỗ bàn tay đặt trên tay ông.
– Ồ không đâu, anh yêu. - Mẹ Bhaer nói nhanh. - Em thích được như vậy và chưa bao giờ em hạnh phúc như từ khi em có mấy cậu bé hoang dại của em. Anh biết không, anh Fritz, em thấy rất có cảm tình với Nan vì ngày trước em cũng là một cô bé hay càu nhàu. Em có thể tưởng tượng dễ dàng là cô bé cảm thấy như thế nào. Cô bé có đầu óc, nó chỉ cần người ta dạy cho nó dùng đầu óc đó để trở thành một cô bé dễ thương như Daisy. Sự nhanh trí của nó rất thích hợp cho việc học nếu như được dìu dắt đúng cách. Em biết phải làm như thế nào với cô bé vì em còn nhớ ngày xưa vú của em đã chăm sóc em như thế nào và…
– Và nếu như em thành công, dù chỉ không tốt bằng phân nửa của bà thì em cũng đã làm một việc tuyệt vời rồi! - ông Bhaer ngắt lời và ông nghĩ vợ ông là người tuyệt vời nhất trên đời.
– Hãy coi chừng, nếu anh chế nhạo ý tưởng của em, thì em sẽ pha cà phê không ngon cho anh suốt cả một tuần lễ. - Bà Jo thốt lên, vừa kéo tai ông như thể ông là một học sinh ở trọ tại nhà bà vậy.
– Tóc của Daisy sẽ không dựng đứng lên vì kinh hãi trước hành vi hoang dại của Nan chứ? - Ông Bhaer hỏi trong khi Teddy bám vào áo gi-lê của ông và Rob leo lên lưng ông.
– Có thể lúc đầu, nhưng sẽ tốt cho cục cưng của em. Nó đã trở nên hơi kiểu cách quá và yếu đuối giống như dì Betty nên cần được khuấy động một chút. Nó sẽ có một thời gian thú vị khi Nan đến đây. Cả hai có thể giúp đỡ lẫn nhau.
– Anh chỉ hi vọng là nó sẽ không châm lửa!
– Tội nghiệp Dan! Em không thể tha thứ cho mình vì đã để cho nó đi! - Bà Bhaer thở dài.
Nghe nhắc đến tên đó, cậu bé Teddy, vì chưa quên người bạn của mình, chạy về phía cửa, trầm ngâm nhìn bãi cỏ tràn ngập ánh nắng và trở lại chỗ bố mẹ nói:
– Anh Danny của con thắp về phải hông?.
– Em thật sự nghĩ là lẽ ra chúng ta nên giữ cậu bé ở lại với chúng ta, dù cho chỉ vì Teddy: Tình thương của thằng bé có thể có ảnh hưởng tốt tới cậu ta, điều mà chúng ta đã không làm được.
– Phải, đôi khi anh cũng nghĩ đến chuyện đó. Nhưng sau khi đã lôi kéo bọn trẻ vào một tình trạng náo loạn như vậy và suýt nữa khiến cả gia đình chết cháy thì anh nghĩ tốt hơn hết chúng ta cần tách xa con chó sói khỏi chuồng cừu, ít nhất là một thời gian. - Ông Bhaer nói.
– Bữa ăn tối đã dọn xong, con đi rung chuông đây! - Rob thông báo và một mình cậu độc tấu khiến không ai nghe ai nói được gì.
– Thế thì anh nhận Nan được chứ? - Bà Bhaer hỏi.
– Cả tá Nan nếu em thích, em yêu! - Ông Bhaer đáp vì trong tim ông còn đủ chỗ cho tất cả những đứa trẻ ngỗ nghịch bị bỏ rơi trên đời này.
Chiều hôm đó, khi bà Bhaer lái xe trở về sau buổi đi chơi với mấy cậu nhỏ mà nếu không có chúng bà ít khi đi nổi, thì người ta thấy một cô bé mười tuổi nhảy từ trên xe xuống và chạy bổ vào nhà kêu toáng lên:
– Daisy! Bạn đâu rồi?
Daisy xuất hiện, vẻ rất vui khi thấy vị khách của mình, nhưng cũng thấy hơi lo lắng khi thấy Nan nhơn nhơn thông báo:
– Tớ sẽ ở đây luôn, bố tớ bảo là tớ được phép, valy của tớ ngày mai mới đến vì cần phải giặt hết quần áo của tớ và vá lại. Dì bạn đến và đưa tớ về đây. Thật là vui, có đúng vậy không?
– Ừ! Thế bạn có mang con búp bê lớn của bạn đến không? - Daisy hỏi.
Em hi vọng là cô bạn không quên, vì lần đến chơi trước, Nan đã tàn phá ngôi nhà búp bê của Daisy và cứ dứt khoát đòi rửa khuôn mặt bằng thạch cao của búp bê Blanche Matilda khiến cho nước da của con búp bê đáng thương bị bẩn vĩnh viễn.
– Nó ở đâu đó đây này. - Nan đáp, không hề tỏ một tí thương xót nào. - Tớ đã làm cho cậu một chiếc nhẫn với bờm ngựa. Cậu có thích không?
Nan đưa món quà để tỏ tình bạn và giảng hoà. Lần gặp gỡ trước, cả hai đã thề là sẽ không bao giờ nói chuyện với nhau nữa. Cảm động vì món quà thật tuyệt này, Daisy tỏ ra niềm nở hơn và đề nghị vào phòng dành cho bọn trẻ.
– Không, cảm ơn. - Nan nói. - Tớ thích đến chỗ bọn con trai và kho cỏ cơ.
Nói xong cô bé chạy đi, cởi mũ ra và vứt trên bãi cỏ.
– Chào Nan!
Mấy cậu bé ré lên khi em xông vào cả đám và tuyên bố:
– Tớ sẽ ở lại đây!
– Hoan hô! - Tommy reo ầm lên từ trên bức tường cao nơi cậu đang vắt vẻo; Nan là người rất hợp với cậu, cậu đã hình dung ra bao nhiêu là trò vui trong tương lai.
– Tớ biết đánh bóng bằng gậy, tớ chơi được không? - Nan nói vì em biết làm mọi thứ và không sợ những cú đánh.
– Hiện giờ bọn tớ không chơi, và đội chúng tớ không cần bạn.
– Tớ có thể hạ các cậu trong trò chạy đua. - Nan nói. - Đó là sở trường của tớ.
– Thật thế à? - Nat hỏi Jack.
– Đối với con gái thì bạn ấy chạy rất cừ. - Jack đáp.
– Thế cậu có muốn chúng ta thử không? - Nan hỏi, háo hức muốn thể hiện sức mạnh của mình.
– Trời nóng quá! - Tommy nói, tựa vào bức tường như thể cậu kiệt sức.
– Chuyện gì xảy ra với Tommy vậy? - Nan hỏi và cặp mắt nhanh nhẹn của em nhìn hết gương mặt này sang gương mặt khác.
– Một quả bóng đập trúng tay làm nó bị thương; chuyện không có gì cũng có thể làm nó khóc được. - Jack nói vẻ coi thường.
– Tớ thì tớ không bao giờ khóc, cả khi tớ bị đau. - Nan tự hào tuyên bố.
– Xì, tớ có thể làm cho cậu khóc chỉ sau hai phút. - Stuffy phấn chấn đáp lại.
– Hãy thử xem!
– Hãy thử nhổ khóm tầm ma kia xem. - Stuffy nói, tay chỉ một loại cây mọc dọc tường.
Lập tức, Nan nắm lấy một búi tầm ma, nhổ và giơ lên cao đầy thách thức, mặc dù bị gai đâm rất đau.
– Cậu cừ lắm! - Các cậu bé hét to, nhanh chóng công nhận sự can đảm, cho dù ở một cô bé.
Bực bội, Stuffy nhất định phải làm cho cô bé khóc bằng cách này hay cách khác. Cậu nói giọng châm chọc:
– Cậu quen thò tay vào bất cứ nơi nào, vậy thì không kể. Hãy đến đập đầu thật mạnh vào tường kho cỏ xem, và có thể thấy ngay là cậu có khóc không.
– Đừng làm thế! - Nat nói vì em rất ghét kiểu chơi ác.
Nhưng Nan đã chạy về phía kho cỏ. Đầu cô bé dộng vào thanh gỗ nghe như tiếng súc gỗ phá tường thành. Choáng váng nhưng luôn luôn lì lợm, cô bé lảo đảo và tuyên bố cứng rắn:
– Đau nhưng tớ không khóc.
– Hãy làm lại đi! - Stuffy giận dữ nói.
Nan đã tiếp tục nếu như Nat không giữ em lại. Tommy quên cả nóng bức, nhảy bổ đến chỗ Stuffy như là một chú gà trống giận dữ:
– Thôi đi, nếu không tớ sẽ ném cậu qua kho cỏ bây giờ!
Và cậu lắc mạnh Stuffy một lúc khiến cậu này không còn biết mình đang ở đâu nữa.
– Chính bạn ấy đã khiêu khích tớ. - Cậu ta nói khẽ khi Tommy thả cậu ra.
– Mặc kệ! Ta không được tỏ ra hung bạo với một cô gái! - Demi nói giọng đầy trách móc.
– Không cần giảng đạo! Cậu càng ngày càng tệ, lúc nào cũng giảng và giảng. - Chuẩn đô đốc lên tiếng.
– Anh không làm gì hại bạn ấy, phải vậy không, Daisy? - Demi nói, xoay về phía em gái đang chăm sóc đôi bàn tay của Nan và đặt một chiếc khăn ướt lên cục u to tướng sưng vù trên trán bạn.
– Anh là chàng trai dễ thương nhất trần đời. - Daisy đáp nhanh nhẩu trước khi thêm vào cho thật trung thực. - Đôi khi anh cũng làm em buồn, nhưng không bao giờ anh cố ý cả.
– Hãy dẹp mấy cái chày và mọi thứ đi, và hãy ngưng mọi trò chơi, các chàng trai. Không được phép đánh nhau trên tàu này. - Emil nói, khá uy nghiêm trước những cậu khác.
– Cháu có khoẻ không cháu gái? - Ông Bhaer hỏi khi Nan đến dùng bữa tối. - Không phải tay đó, hãy đưa cho bác tay kia xem nào. - Ông nói tiếp khi em đưa tay trái ra bắt tay ông.
– Tay kia của cháu bị đau.
– Tội nghiệp bàn tay nhỏ bé chưa kìa! Chuyện gì đã xảy ra mà nó đầy những vết rộp thế kia?
Trước khi Nan có thể tìm ra một lời giải thích thì Daisy đã kể hết mọi chuyện trong khi Stuffy cố gắng núp phía sau một bát sữa to. Ông Bhaer nhìn vợ và mỉm cười ranh mãnh, ông nói:
– Đây là một việc liên quan đến em, anh không muốn xen vào, em yêu.
Bà Jo hiểu ngay ông muốn nói gì, nhưng bà không có ý định tiếp tục tra xét vụ này vì biết rõ tính gan lì của cô bé hoang dại.
– Các con có biết vì sao ta lại mời Nan đến đây không?
– Để làm khổ con. - Stuffy làu bàu, miệng đầy thức ăn.
– Để giúp ta biến các con thành những người đàn ông lịch sự và ta nghĩ là một vài người trong các con đã tỏ ra đây là một việc làm cần thiết.
Stuffy lại chúi đầu vào bát sữa và chỉ ngẩng lên khi Demi làm cho tất cả bật cười với câu nói thản nhiên:
– Làm sao bạn ấy có thể làm việc ấy được? Bạn ấy đúng là một đứa con gái bà mụ đã nặn sai!
– Đúng vậy, và bạn ấy cũng rất cần được giúp đỡ không thua gì các con. Vì vậy ta chờ đợi các con chỉ cho bạn ấy những cách cư xử lịch sự.
– Chị ấy cũng sẽ trở thành người lịch sự một chút chứ? - Rob hỏi.
– Chị ấy rất muốn như thế, đúng không Nan? - Tommy nói thêm vào.
– Còn lâu! Tớ ghét mấy đứa con trai! - Nan nói hùng hồn, vì bàn tay em rất đau và em bắt đầu tự nhủ, có lẽ em nên chứng tỏ lòng can đảm của mình một cách thông minh hơn.
– Ta thật buồn là cháu ghét các cậu con trai của ta, vì chúng có thể tỏ ra có giáo dục và dễ mến khi chúng muốn. Mỗi người đều có thể lịch sự nếu như ta đối xử với người khác như là ta muốn được người khác đối xử với mình.
Bà Bhaer nói câu này dành cho Nan, nhưng các cậu con trai đã hiểu ngay lời nhắc nhở đến các cậu. Và suốt bữa ăn ta nghe thấy nào là “làm ơn”, “cảm ơn”, “Vâng, thưa ông”, “Dạ không, thưa ông” và “Không, thưa bà” với vẻ trân trọng và lịch lãm khác thường.
Cho đến tối, Nan đã quên sự căm thù bọn con trai và chơi trốn tìm với chúng. Stuffy mời em vài cái kẹo khiến cho tính khí của em dịu đi và em đi ngủ với những ý định tốt nhất trên đời.
– Thùng đồ của cháu đã đến chưa? - Em hỏi ngay sáng hôm sau.
Khi người ta bảo em là nó sẽ đến trong ngày, em nổi giận và đánh búp bê của em đến nỗi Daisy phẫn nộ. Em tự chủ được đến năm giờ rồi biến mất, nhưng phải đến giờ ăn tối mọi người mới phát hiện sự vắng mặt của em. Mọi người nghĩ là em đã đi dạo cùng Tom và Demi.
– Cháu đã nhìn thấy em chạy xuống đường rất nhanh. - Mary Ann nói khi mang xúp lên.
– Nó trở về nhà nó rồi! - Bà Bhaer thốt lên lo lắng.
– Có lẽ em ấy ra nhà ga để xem hành lí ra sao rồi. - Franz gợi ý.
– Không thể được, nó không biết đường. Và cả khi nó tìm được đường đến nhà ga, thì nó cũng không thể vác chiếc valy một mình được. - Bà Bhaer nói và tự nhủ, có lẽ sáng kiến mới này của bà không hay như bà nghĩ.
– Chắc chắn như thế rồi! - Ông Bhaer nói và lấy mũ đi tìm cô bé.
Bỗng Jack đang nhìn ra cửa, hét lên một tiếng. Mọi người chạy lại chỗ cậu.
Cô bé Nan đang cố gắng kéo lê một cái thùng to, bọc trong một túi vải. Mồ hôi nhễ nhại, người đầy bụi, nhưng cô bé vẫn đi rất hăng. Đến nơi em thở dốc trước các bậc thềm và buông cái thùng ra với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
– Cháu không thể chờ được, thế là cháu đến để mang về.
– Nhưng cậu đâu có biết đường? - Tommy nói.
– Tớ đã tìm ra, tớ không bao giờ bị lạc cả.
– Gần hai cây số, làm sao mà cháu có thể đi xa như thế được?
– Cháu đã nghỉ dọc đường.
– Thế thùng có nặng không?
– Cháu không thể xách nổi và cứ tưởng là tay mình bị gãy luôn.
– Tớ không biết tại sao ông sếp nhà ga lại để cho cậu mang nó đi? - Tommy nói.
– Tớ không nói gì với ông ấy cả. Ông ấy ngồi ở quầy bán vé và không nhìn thấy tớ. Tớ đã lấy cái thùng vẫn vứt trên sân ga.
– Hãy chạy báo cho ông ấy hay là mọi thứ đều ổn, Franz. Ông Dodd đáng thương sẽ nghĩ là bị mất trộm. - ông Bhaer nói và hoà mình vào không khí vui vẻ chung trước sự táo tợn của Nan.
– Ta đã nói với cháu là chúng ta sẽ cho người đến đấy lấy, nếu như nó không được gửi đến. Lần sau, cháu phải chờ, vì cháu không được bỏ đi mà không nói gì. Hãy hứa với ta là cháu sẽ không làm như thế nữa, nếu không ta không còn tin tưởng ở cháu nữa. - Bà Bhaer nói và lau bụi trên gương mặt bé nhỏ đỏ lựng của Nan.
– Nhưng cháu đâu có làm điều gì xấu đâu. Bố cháu luôn luôn bảo, ta cần phải làm ngay khi ta nghĩ đến một việc và không được lần lữa.
– Đây là một vấn đề nghiêm trọng, chúng ta sẽ suy nghĩ thêm. Còn bây giờ, tốt hơn hết là cho cô bé ăn. - Ông Bhaer nói, thấy vui vì thành tích của cô gái nên không nổi giận.
Mấy cậu con trai thấy chuyện này thật thú vị. Nan làm cho các cậu thích thú suốt bữa ăn khi em kể về những cuộc phiêu lưu của em: một con chó to đã sủa khi em đi qua, một người đàn ông đã chế nhạo em, một người đàn bà tặng em một cái bánh rán, còn mũ của em thì rơi xuống dòng suối nhỏ khi em đã dừng lại để uống nước lúc mệt lả vì gắng sức.
– Anh nghĩ là bây giờ em đã mãn nguyện rồi, em yêu. Tommy cộng thêm Nan. Anh nghĩ là em sẽ không còn buồn chán nữa. - Ông Bhaer nói, nửa giờ sau đó.
– Em biết là em cần thời gian để giáo dục cô bé này, nhưng nó thật hào hiệp, thật nồng nhiệt. Em sẽ rất yêu quý nó cho dù nó có nghịch ngợm gấp đôi thế này. - Bà Jo đáp và chỉ về phía bọn trẻ, nơi Nan đứng ở chính giữa, hào phóng chia quà bên phải và bên trái, như thể thùng quà không hề có đáy vậy.
Đó là những điểm tốt trong tính tình của cô bé khiến cho cô gái bồng bột không suy tính trước sau được mọi người đánh giá cao. Daisy không còn bao giờ buồn chán nữa, vì Nan nghĩ ra những trò chơi vui nhộn nhất. Và những trò nghịch của em để giúp vui cho cả trường không kém cạnh gì của Tommy… Em chôn con búp bê lớn của em và quên bẵng đi một tuần liền, nên khi đào lên thì nó đã mốc meo. Daisy hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng Nan đầy sáng kiến liền mang nó đến ông thợ sơn đang làm việc trong nhà và nhờ ông sơn cho một khuôn mặt màu đỏ gạch và mắt đen. Rồi dùng những chiếc lông, vải màu tím và một cái rìu bằng chì của Ned, em hóa trang cho nó. Thế là thủ lĩnh mới của người da đỏ bắt đầu dùng rìu tấn công những con búp bê khác, khiến cho phòng dành cho bọn trẻ máu tưởng tượng chảy thành suối…
Em tặng đôi giày mới của mình cho một đứa trẻ ăn xin, hi vọng như thế người ta sẽ cho phép em đi chân đất, nhưng em không thể nào hòa hợp được lòng bác ái và sự thoải mái. Và người ta đòi hỏi em phải xin phép trước khi muốn làm gì đó với quần áo của em… Em làm cho bọn con trai thích thú khi em lắp một chiếc thuyền hỏa công với hai cánh buồm to, tẩm nhựa thông và châm lửa rồi thả xuống dòng suối khi màn đêm xuống… Em thắng con gà tây già vào một chiếc xe làm bằng rơm và cho nó chạy quanh nhà với một tốc độ chóng mặt… Em đổi vòng đeo cổ bằng san hô của mình để lấy bốn chú mèo con đáng thương bị mấy cậu bé độc ác hành hạ và chăm sóc chúng như một bà mẹ, đắp vết thương của chúng bằng kem lạnh, cho chúng ăn bằng thìa búp bê và khóc thương khi chúng chết, cho tới khi em được an ủi bằng một trong những con rùa tốt nhất của Demi. Em nhờ chú Silas xăm lên cánh tay một cái mỏ neo, giống như cái chú ấy có và em nài nỉ xăm cho em thêm mấy ngôi sao trên má, nhưng chú không dám. Em cưỡi lên tất cả các con vật ở Plumfield, từ con ngựa Andy cao lớn đến con lợn và người ta đã phải rất vất vả mới đỡ được em xuống. Tất cả những gì mấy cậu bé bảo em làm, em thực hiện ngay, cả khi việc đó nguy hiểm. Chúng không bao giờ thấy chán trong việc thử thách lòng can đảm của em.
Ông Bhaer gợi ý nên xem ai là người học tập tốt nhất và Nan thích thú sử dụng trí thông minh nhạy bén, trí nhớ tốt cũng như đôi chân nhanh nhẹn và tài ăn nói hoạt bát của em. Các cậu bé phải hết sức cố gắng mới giữ được vị trí của mình, vì Nan đã chứng tỏ rằng con gái có thể làm mọi thứ không kém gì các cậu, nhiều việc còn tốt hơn. Ở trường học không có khen thưởng, nhưng những lời khen của ông Bhaer và những điều ghi chép tốt đẹp của bà Bhaer trong sổ dạy cho chúng biết yêu thích bổn phận của mình và thực hiện một cách đứng đắn, với niềm tin rằng sớm muộn phần thưởng sẽ đến. Cô bé Nan hiểu ngay tinh thần đó, thích thú nó và thể hiện rằng đó chính là thứ em cần. Vì khu vườn nhỏ này đầy hoa thơm, có lúc một nửa bị cỏ dại che khuất. Nhưng khi những bàn tay tốt bụng dịu dàng chăm chút nó thì tất cả các loại mầm xanh đều vươn lên, hứa hẹn nở rộ rực rỡ trong sự ấm áp của tình yêu thương và quan tâm, thứ không khí tốt nhất cho những trái tim và tâm hồn trẻ trung.