Số lần đọc/download: 1543 / 3
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Chương 7/12
S
áng nay, thầy dạy môn động vật phát cho mỗi nhóm ba người gồm kim tiêm, lọ aldehit và hộp đựng tiêu bản. Thầy bảo chúng tôi sẽ thực tập sưu tầm, phân loại mẫu bướm. Yêu cầu bộ sưu tập phải nguyên vẹn, nếu đẹp, lạ thì càng tốt. Tôi thiểu mỗi nhóm năm mẫu. Ðiểm sẽ tính như kiểm tra một tiết.
Sau khi hướng dẫn chúng tôi cố định bướm để chích formol, thầy cho lớp tôi nghỉ sớm. Một điều vô cùng hiếm khi học giờ của thầy.
Tôi chạy đến chỗ hai tên trong nhóm, không khỏi lo lắng:
- Chết rồi, đó giờ An đâu biết bắt bướm.
Phúc Châu đùa:
- Biết hái hoa thôi hả?
Tôi trề môi:
- Hoa ai mà không biết hái. Nó ở một chỗ chứ có bay tùm lum như bướm đâu. Hai người có biết không?
- Thì bây giờ biết, dễ ợt.
Tôi nghi ngờ:
- Thiệt không đó. Bướm chứ không phải chuồn chuồn đâu mà dễ bắt nghe.
- Giờ cô nương về may cho cái vợt đi, còn bướm thì để tụi này lo.
- Hai người tìm ở đâu?
- Về quê Châu, Tây Ninh thiếu gì bướm đẹp.
Tôi cười chúm chím:
- Vậy mà tưởng mấy người nói tìm trong sở thú chứ.
Chợt thấy tên Tân có vẻ tần ngần, tưởng hắn không muốn đi tôi bèn chận trước:
- Tân sợ lên Tây Ninh nắng cháy da phải không? Da Tân đen như vậy nắng nào mà ăn cho nổi. Lo chi cho ốm người vậy?
Phúc Châu nhìn Thanh Tân rồi vỗ vai hắn:
- Ði đi mày. Sẵn tao dẫn đi tìm sính lễ về ra mắt nàng luôn. Coi như một công đôi việc.
Mới đầu tôi không để ý lắm, tưởng hắn cũng đang đùa nên cười theo khoái chí. Nhưng rồi thấy tên Châu cứ liếc chừng tôi hoài, tôi hơi tá hỏa biết hắn không chỉ có đùa. Tôi bèn cười ít lại và từ từ nín luôn.
- An ơi, về chưa?
Nghe giọng Hoa Xinh, tôi mừng như má đi chợ về. Tôi hấp tấp gom tập nói lớn:
- Về, về liền nè. Thôi cho mấy người ở lại nghe, tôi về trước à.
Hoa Xinh đứng chờ tôi ở đầu cầu thang, vừa thấy mặt tôi nó đã mát mẻ:
- Ủa, chịu về rồi sao?
- Mới có chút xíu.... Nhỏ Thiên Lý đâu?
- Về rồi, nhóm rủ nhau đi chợ.
- Chi?
- Mua lưới may vợt chứ chi.
Tôi tiếc rẻ:
- Vậy m à không đợi ta với. Ta cũng phải may vợt nữa. Còn mi khỏi hả?
- Nhà của tên Hoàng nhóm ta bán cá cảnh, vợt thiếu gì. Khỏi may khỏi mệt.
- Sướng dữ vậy.
Hoa Xinh quạu đeo:
- Sướng gì, bù lại hắn bảo không lãnh trách nhiệm tìm bướm kìa.
Tôi bình phẩm:
- Ðúng là một tên con trai "no gentleman".
Nghe tôi nói bồi Hoa Xinh hơi mỉm cười, nghĩ nghĩ giây lát nó khiêu khích:
- Mi dám nói vậy trước mặt hắn không?
- Nói lén đủ rồi mắc gì phải nói trước mặt.
- Cũng nhát gan há.
- Ta đâu có chung nhóm với hắn, không dính dáng gì hết, phát biểu linh tinh chi cho mất đoàn kết.
Hoa Xinh lầm bầm:
- Xui gì đâu, nhè cái tên lười nhất, vô trách nhiệm nhất đó mà chung nhóm.
Nghe nó than trời như vậy tôi mới thấy mình sao hên quá. Vậy mà sém tí còn tính xin đổi nhóm chứ. Không gì, tôi chỉ ngại chuyện tên Tân thôi. Tôi đang cố tránh để không tiếp xúc nhiều với hắn. Giờ nghĩ lại mới thấy hai tên đó thuộc loại dễ thương quá sức. Con trai là phải vậy chứ, sưu tầm phải chịu xông xáo đi đây đi đó mới có mẫu lạ. Chứ xung quanh trường tôi bướm đâu có thiếu, có điều ít hoa thơm cỏ lạ hay sao mà con nào cũng giống con nào. Nhìn riết cũng mắc chán luôn.
Nghĩ vậy nên tôi mới an ủi nó:
- Ráng đi. Tại mi giỏi mới gặp người lười, vậy mới là bù qua sớt lại. Chứ xếp nhằm ta thì thế nào ba người cũng chia nhau chín điểm.
- Thà vậy đi, đỡ tức. Ðàng này bắt phải chung xuồng với hắn mi coi có oan ức không?
- Mi dám bỏ đại không?
Mặt Hoa Xinh nặng như đeo đá:
- Phải thầy lấy điểm như kiểm tra mười lăm phút là ta dám liền. Một tiết sao dám. Biết thi học kỳ có kéo nổi không?
Tôi bỗng nổi máu anh hùng:
- Hay để mai mốt có mẫu lạ ta nhường bớt cho mi. Nhưng phải khi nào dư à nha. Chứ thiếu thì thôi à.
Hoa Xinh như vừa chụp được cái phao, nó mừng quýnh:
- Dư mà, thế nào nhóm mi cũng có dư cho xem. Nhường bớt cho ta đi, ta chỉ cần sáu điểm thôi. Nghe Thục An. Ðổi lại mi lấy vợt của nhóm ta, khỏi may.
- Ừ. Cũng được.
Thấy nó lo lắng quá tôi hứa đại vậy thôi, chứ trong bụng cũng thấy mình hơi liều. Còn phải hỏi ý hai tên kia nữa chi, rủi nhóm tôi vừa đủ chi tiêu thì sao? Thôi kệ, tới đâu hay tới đó. Biết đâu trời cũng thương người chịu làm phước.
... Sáng thứ hai đi học, Thanh Tân và Phúc Châu đợi tôi trong sân trường, trên tay người nào cũng cầm cái hộp.
Nhìn Thanh Tân mà tôi không nín được cười. Ðen phải nói là vượt bực so với sáng thứ bảy. Chỉ mới cuối tuần trước đến tuần này chứ mấy. Bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Ðen chi mà đen nhanh dữ vậy. Giống y như là con chí.
Phúc Châu lườm tôi:
- Từ xa đã thấy An cười rồi. Cười hoài. Không lo hỏi thăm hai anh đi đứng ra sao.
Tôi lấy tập che mặt lại:
- Ðó. Cười vậy là hỏi rồi đó. Muốn gì nữa.
Miệng nói, tay tôi lo chụp cái hộp của Tân đang cầm, nhưng hắn không chịu.
- Sao vậy?
- Hộp của thằng Châu kìa, hộp này khác. - Hắn chỉ qua Phúc Châu.
Tôi nghiêng ngó:
- Bướm trong đó hả? Hay bò cạp?
Phúc Châu kêu tôi:
- Coi đây nè cô nương.
Hắn mở hộp ra cho tôi nhìn. Trời ơi! Ðẹp chưa từng thấy luôn. Thiếu điều tôi muốn nhảy lên vì mê tít, nhưng nhớ mình đang đứng dưới sân không thể nhảy lung tung, nên chỉ xuýt xoa.
- Ðó giờ tôi mới thấy... đẹp thiệt đó nghe. Mấy người bắt ở đâu mà đẹp dữ vậy. Công nhận... đẹp quá trời luôn!
Phúc Châu và Thanh Tân sướng phổng mũi:
- Nghe An khen là hết mệt liền. Có dang nắng cháy da cũng đáng.
- Dám dang nắng một tuần nữa hôn?
- Hỏi thằng Tân kìa. Châu mà sợ gì.
Tôi ngắm nghía hoài hộp hộp bướm, càng nhìn càng thấy nó đẹp.
- Không biết chấm điểm rồi thầy có trả lại không ta. Ðẹp như vầy mà giao hết uổng quá. Thế nào nhóm mình cũng được chín điểm.
Hai tên kia đứng im. Bỗng Tân đưa hộp của hắn cho tôi:
- Cái này... của An nè.
Tôi lườm hắn một cái, sao không giữ luôn đi. Cái gì trong này vậy? Tôi định lắc thứ nhưng hắn đã cản:
- Ðừng lắc. Hư hết.
Hắn làm tôi tò mò quá, vội vã mở hộp ra.
Cha mẹ ơi! Một con bướm đẹp và lạ hơn cả mấy con bên hộp của Phúc Châu. Nếu nói con bướm này là... nữ hoàng của mấy con kia cũng không có gì quá đáng. Thầy mà thấy mầu này chắc phải cho nhóm tôi mười điểm mới xứng. Và nghĩ tới việc phải đem nộp tôi tiếc đức gan đứt ruột.
Thanh Tân hỏi nhỏ:
- Ðẹp không An?
Tôi trầm trồ:
- Quá sức tưởng tượng.
Tôi nhìn hai người đó, cười lấy lòng:
- Con bướm này đẹp quá, cho An làm kỷ niệm đi nghe. Nộp mấy con bên kia đủ rồi.
Phúc Châu ngó lơ:
- Ai biết. Hỏi thằng Tân kìa. Nó quý con bướm đó lắm à.
- Dữ vậy hả. Cho An được không Tân?
Thanh Tân cười ngượng ngùng:
- Mình cố ý tặng An đó. An giữ đi.
Lần này thì tôi nhảy lên thiệt:
- Cho An thiệt hả. Cám ơn lắm nghe.
Phúc Châu kể công:
- Nó bắt tôi dẫn tới gần biên giới để kiếm đó. Nhìn nè, đen thê thảm chưa? May cho An đó.
- May gì?
- Thằng Tân kìa. Nó đòi rủ An đi chung cho vui.
Tôi nhìn tên Tân và la:
- Không dám đâu. Cho An xin đi. Lên đó cho về má tôi nhìn không ra luôn hả. Nhìn mấy người là đủ sợ rồi. Như ông đó thấy chưa. Tưởng ăn nắng vậy là đủ đô rồi chứ. Ai dè cũng còn đen thêm được. Xứ gì mà nghiệt dễ sợ.
Phúc Châu hù:
- Khoan chê nghe. Coi chừng sau này có chồng ở Tây Ninh đó.
Tôi ngoe nguẩy:
- Cái ông này, bộ hết chuyện nói rồi hả? Chuông reng rồi kìa. Tôi lên trước à.
Nói xong tôi ba chân bốn cẳng phóng đi. Tay vẫn khư khư giữ cái hộp của tên Tân cho. Phải giấu kỹ trưa về phòng mới dám khoe. Không thì tụi nó giành coi một hồi "nữ hoàng" của tôi có nước tan xác.
Ðang chạy sầm sầm lên cầu thang, bỗng có người đi xuống và chặn ngang tôi, làm tôi giật mình sém rớt cái hộp. Tức quá tôi la lên:
- Ði gì kỳ cục vậy?
Rồi tôi lủi qua chỗ khác đi tiếp, nhưng người đó vẫn dí theo để chặn. Lần này tôi không thấy ức mà chỉ ngạc nhiên. Ðến khi nhìn mặt anh ta thì tôi tròn mắt:
- Ủa. Anh Hải, vậy mà em tưởng ai.
- Tính chửi rồi phải không?
- Ðâu có.
- Sao đi học trễ?
Tôi vừa bước hai bậc thang một vừa ngoái lại trả lời:
- Em đứng dưới sân nãy giờ chứ bộ.
- Tay hết đau chưa?
- Hết rồi.
- Sáng nay học mấy tiết? - Anh ta hỏi với theo.
- Ba tiết. Thôi, em vô lớp nghe.
Tôi vẫy vẫy tay và chạy nhanh về lớp. Hú vía. May mà thầy chưa tới.