Số lần đọc/download: 197 / 11
Cập nhật: 2019-12-06 09:02:42 +0700
Chương 7 - Cuộc Đua Thuyền Buồm
K
hi dân tình trong Central Park hay rằng có một chiếc thuyền buồm đồ chơi đang được một con chuột mặc quần áo thủy thủ lèo lái, ai nấy chạy cả lại. Chẳng mấy chốc bờ hồ đã đông ken đến nỗi tổng hành dinh phải gửi tới một ông cảnh sát để thông báo rằng mọi người nên thôi xô đẩy nhau đi, thế nhưng chẳng ai chịu nghe.
Dân New York thích xô đẩy nhau. Kẻ sôi sục nhất trong đám chính là thằng bé sở hữu chiếc Lillian B. Womrath. Đó là một thằng bé sưng sỉa, béo ú, mười hai tuổi, tên là LeRoy. Nó mặc một bộ com lê bằng vải xẹc xanh da trời và đeo một cái cà vạt màu trắng bị dây nước cam.
“Quay lại đây!” nó gọi Stuart. “Quay lại đây và leo lên thuyền tao đi. Tao muốn mày lái thuyền tao cơ. Tao sẽ trả mày năm đô một tuần và mày được nghỉ mỗi chiều thứ Năm, lại thêm một cái ra đi ô trong phòng nữa.”
“Cảm ơn cậu đề nghị tử tế quá.” Stuart đáp, “nhưng tôi đang sung sướng trên con Ong Vò Vẽ - đời tôi chưa bao giờ sung sướng thế.” Và cùng với câu nói đó, Stuart quay bánh lái một cú thật ác liệt, hướng chiếc thuyền buồm của mình xuôi thẳng tới vạch xuất phát, nơi LeRoy đang quay chiếc thuyền của nó bằng một cái que dài, sẵn sàng để khởi hành cuộc đua.
“Tôi sẽ là trọng tài,” một người đàn ông mặc bộ quần áo màu xanh lá tươi nói. “Ong Vò Vẽ sẵn sàng chưa?”
“Sẵn sàng, thưa ngài!” Stuart vừa hét to vừa giơ tay chạm mũ.
“Thuyền Lillian B. Womrath sẵn sàng chưa?” trọng tài hỏi.
“Dĩ nhiên rồi, sẵn sàng rồi,” LeRoy đáp.
“Về cực Bắc của hồ rồi quay trở lại!” vị trọng tài hô to. “Vào vị trí, sẵn sàng, TIẾN!”
“Tiến!” dân chúng dọc bờ hồ hét vang.
“Tiến!” chủ nhân Ong Vò Vẽ hét vang.
“Tiến!” ngài cảnh sát ré lên.
Và hai con thuyền bứt đi, hướng về cực Bắc của hồ, trong lúc đám hải âu bay lượn quang quác trên đầu, bầy taxi bóp còi với bấm kèn từ đường Bảy Mươi Hai, và gió Tây (vượt qua cả nửa nước Mỹ để đến được Central Park) ca hát, vi vu qua đám dây nhợ, thổi tung bụi nước khắp các boong thuyền, châm châm vào hai má Stuart bằng những vỏ lạc bay bay bị hất lên từ đáy sâu ngầu bọt. “Đây chính là cuộc đời dành cho ta!” Stuart thì thầm với chính mình. “Thuyền mới tuyệt làm sao! Một ngày mới tuyệt làm sao! Cuộc đua mới tuyệt làm sao!”
Tuy nhiên, hai con thuyền chưa đi được bao nhiêu foot[7] thì một tai nạn xảy ra trên bờ. Dân chúng, do nôn nóng muốn xem thể thao, đã xô đẩy nhau ngày càng hăng tiết, và mặc dầu không chú ý, họ đã xô phải ông cảnh sát, mạnh đến nỗi húc ông văng khỏi bức tường bê tông rơi thẳng xuống hồ. Ông ngã xuống làn nước trong tư thế ngồi,và ướt sạch đến tận hột nút thứ ba của cái áo vest. Ông ướt sũng.
Cái ông cảnh sát đặc biệt này không chỉ là một người đàn ông to vật vã, mà ông lại vừa mới ăn một bữa vật vã to, và từ ông nhồi ra một đợt sóng cồn, nhấp nhô, cuồn cuộn, xô ngã mọi vật bé nhỏ, khiến chủ nhân của những con thuyền có mặt trên hồ thét to kinh hãi và thích thú.
Khi Stuart thấy con sóng vĩ đại tiến đến gần, nó nhảy lên đám dây buồm nhưng đã quá muộn. Trùm lên Ong Vò Vẽ như một ngọn núi, con sóng đổ ầm xuống khắp boong thuyền, túm Stuart lên, quăng qua một bên, vào trong làn nước, nơi ai cũng nghĩ nó dĩ là phải chết chìm.
Nhưng Stuart không có ý định chết chìm. Nó đạp chân thật mạnh, quẫy đuôi thật mạnh, và trong một, hai phút gì đấy, nó đã leo được trở lại lên boong chiếc thuyền buồm, vừa lạnh vừa ướt nhưng hoàn tòan không hề hấn. Về vị trí bên bánh lái rồi, nó nghe thấy tiếng mọi người chúc mừng và gọi nó ầm ĩ, “Cừ lắm chuột, Stuart! Cừ lắm chuột!”
Nó nhìn quanh và thấy con sóng kia đã lật úp chiếc Lillian B. Womrath, nhưng chiếc thuyền ấy đã tự dưng lên được và đang trên đường, trôi đến gần; và cứ sát cánh như thế cho đến khi cả hai con thuyền cùng đến được cực Bắc của cái hồ. Tại đây Stuart xoay hướng con Ong Vò Vẽ còn LeRoy dùng cái que quay con Lillian lại, và hai con thuyền thẳng tiến về vạch kết thúc.
“Cuộc đua này chưa xong đâu,” Stuart nghĩ.
Tín hiệu báo động đầu tiên nó nhận thấy là sắp có rắc rối xảy ra, ấy là khi nó liếc vào buồng lái của chiếc Ong Vò Vẽ và thấy phong vũ biểu tụt đột ngột. Ngòai biển, điều đó chỉ mang một ý nghĩa duy nhất: thời tiết xấu. Đột nhiên, một đám mây đen quét ngang mặt trời, che kín mít và để mặt đất rơi vào bóng râm. Stuart lạnh run trong mớ quần áo ướt. Nó kéo chiếc áo thủy thủ vòng lên sát cổ hơn, và khi tăm tia ra chủ nhân của chiếc Ong Vò Vẽ trong đám đông trên bờ hồ, nó vẫy vẫy cái mũ và gọi to:
“Thưa ngài, sắp có thời tiết xấu! Gió đang thổi ngược theo hướng Tây Nam, biển động, kính vỡ.”
“Mặc kệ thời tiết đi!” người chủ nói. “Coi chừng cái gì lềnh bềnh ngay phía trước kìa!”
Stuart nhòm chăm chú về hướng cơn bão đang tụ lại, nhưng không thấy gì ngoài những đợt sóng xám đội chỏm trắng. Thế gian có vẻ lạnh lẽo và đáng ngại.
Stuart liếc ra sau. Một chiếc thuyền buồm hiện ra, lướt đi sùng sục, cuồn cuộn sóng mũi thuyền và cứ thế mà tiến tới.
“Ngó chừng, Stuart! Ngó chừng sắp gặp gì kìa!”
Stuart căng cả mắt, và bất thình lình, ngay phía trước, trên đường đi của Ong Vò Vẽ, nó thấy một cái túi giấy khổng lồ lù lù trên mặt hồ. Cái túi rỗng và nổi bập bềnh trên cao, phần mở của miệng túi ngoác rộng như miệng một hang động. Stuart bẻ quặt bánh lái nhưng đã quá muộn: chiếc Ong Vò Vẽ đâm vào trong túi, và với một tiếng ụp đáng sợ, chiếc thuyền buồm chậm lại, cuốn theo cơn gió với những lá buồm phần phật. Ngay lúc ấy Stuart nghe một tiếng vỡ tan, thấy mũi thuyền Lillian cày xuyên qua đám dây nhợ của Ong Vò Vẽ, rồi cảm thấy cả con thuyền rùng mình từ mũi tới lái với sức mạnh của một vụ đụng tàu.
“Đụng thuyền!” đám đông trên bờ thét lớn.
Trong nháy mắt hai con thuyền đã ở trong một mớ hỗn độn kinh hoàng. Mấy thằng bé trên bờ la hét và nhảy tưng tưng. Trong lúc đó cái túi giấy thủng luôn một lỗ và nước bắt đầu đổ đầy vào túi.
Chiếc Ong Vò Vẽ không thể nhúc nhích được vì cái túi. Chiếc Lillian B. Womrath không thể nhúc nhích được vì cái mũi đã kẹt trong đám dây buồm của Ong Vò Vẽ.
Vẫy vẫy hai cánh tay, Stuart chạy tới trước và bắn phát súng lục. Thế rồi nó nghe, vượt lên khỏi những giọng nói khác trên bờ hồ, giọng ông chủ chiếc Ong Vò Vẽ hét lên chỉ hướng và bảo nó phải làm gì.
“Stuart! Stuart! Hạ buồm mũi xuống! Hạ buồm chằng giữa hai cột buồm xuống!”
Stuart nhảy lên tóm lấy mớ dây leo, và buồm mũi với buồm chằng lăn tăn hạ xuống.
“Cắt sạch cái túi giấy đi!” người chủ thuyền gầm lên.
Stuart rút nhanh con dao bỏ túi và gan dạ chém phăng vào cái túi sũng nước cho đến khi boong thuyền được sạch quang.
“Giờ quay lại buồm mũi và kéo nó căng lên!” người chủ chiếc Ong Vò Vẽ thét lớn.
Stuart nắm lấy chiếc sào căng buồm và kéo bằng hết sức bình sinh. Chầm chậm, chiếc thuyền buồm nâng lên, bắt đầu lấy lại tốc độ. Và vừa nghiêng mình theo làn gió, Ong Vò Vẽ vừa trườn cho cái lan can thoát ra từ bên dưới mũi chiếc Lillian, lắc mình phóng thích, và tách ra hướng về phía Nam. Từ trên bờ, vang lên một tiếng reo thật lớn. Stuart búng mình tới bên bánh lái và đáp lại tiếng reo. Rồi nó ngoái lại, và cực kỳ vui sướng, nó nhận thấy chiếc Lillian đã ra đi theo một hướng lung tung và đang chạy lòng vòng khắp cái hồ.
Giong buồm tiến thẳng, chiếc Ong Vò Vẽ với Stuart trong khoang lái. Sau khi băng qua vạch đến, Stuart cho thuyền đi dọc bức tường, rồi nó được đưa lên bờ, được khen ngợi đến tận mây xanh vì tài lái thuyền thành thạo và vì lòng gan dạ.
Người chủ hài lòng và nói rằng đây là ngày hạnh phúc nhất đời ông. Ông tự giới thiệu mình với Stuart, nói rằng ở ngoài đời ông là Paul Carey, bác sĩ phẫu thuật nha khoa. Ông nói chơi tàu mô hình là thú vui của ông, và rằng ông sẽ rất vui nếu được Stuart nắm quyền chỉ huy con tàu của ông bất cứ lúc nào. Mọi người bắt tay Stuart – mọi người, tức là trừ ông cảnh sát; ông đang quá ướt và quá tức, nên chẳng thể bắt tay một con chuột.
Khi Stuart về nhà đêm đó, George anh nó hỏi cả ngày nay nó ở đâu.
“À, lang thang quanh thành phố ấy mà,” Stuart đáp.
[7] 1 foot tương đương 0.3m