Số lần đọc/download: 1378 / 26
Cập nhật: 2015-06-21 15:48:13 +0700
Chương 7 -
T
ôi luôn luôn muốn tin rằng mẹ tôi không hề biết điều gì về những chuyện đang diễn ra. Không đứa trẻ nào lại muốn tin rằng mẹ chúng biết chúng đang phải chịu đựng những gì vậy mà bà ta lại lựa chọn cách im lặng và không có bất cứ hành động nào để cải thiện điều đó. Bởi vì tôi biết mẹ tôi đã phải khốn khổ như thế nào dưới bàn tay của Richard nên tôi luôn luôn đặt bà lên một vị trí khác và tôi luôn luôn lựa chọn bảo vệ bà bất cứ khi nào có thể. Tôi tin rằng nếu như tôi cho bà biết những gì đang xảy ra, tôi sẽ đặt cuộc sống của cả hai mẹ con vào vòng nguy hiểm. Tôi sẽ không bao giờ có thể quên được cái cảm giác khi con dao làm bếp kề vào cổ họng tôi và tôi cũng không bao giờ nghi ngờ chuyện Richard sẽ thực hiện lời thề của mình sẽ giết chúng tôi nếu như tôi dám nói ra bất kỳ điều gì.
Khi tôi lớn hơn một chút, mẹ và tôi thường đi mua sắm cùng nhau, cười nói vui vẻ và bà thích mọi người nghĩ rằng chúng tôi là hai chị em. Mặc dù bà đã làm tôi thất vọng rất nhiều khi không bảo vệ tôi khỏi Richard mỗi khi bà có thể làm điều đó, tôi vẫn luôn muốn giành tất cả những điều tốt đẹp cho bà. Một trong những mối ràng buộc ngầm giữa hai chúng tôi là việc tôi biết những gì Richard đã làm với mẹ tôi.
Một lần, khi tôi mới khoảng mười tuổi, tiếng kêu của mẹ đã đánh thức tôi dậy giữa đêm khuya. Tôi biết rằng tiếng kêu đó cũng đồng nghĩa với việc Richard đang hành hạ bà như mọi khi nhưng lần này, những tiếng động phát ra từ phòng ngủ kế bên nghe to một cách đặc biệt. Tôi run lẩy bẩy và tự nhủ hãy bình tĩnh rồi mọi chuyện sẽ sớm kết thúc như mọi khi thôi. Tôi biết rằng nếu như tôi bước vào, ông ta sẽ trút cơn giận dữ đó lên tôi vì tôi đã can thiệp vào chuyện của họ và điều đó cũng sẽ chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cho mẹ tôi cả. Lúc này, ông ta đang hét lạc giọng và những tiếng đập liên tiếp phát ra nghe như thể đầu bà đang bị va vào bức tường kế bên phòng tôi. Tôi có một cảm giác kinh hoàng rằng lần này ông ta sẽ giết chết mẹ và sẽ chỉ còn lại một mình tôi với ông ta. Tôi nằm đó, cầu Chúa phù hộ cho mẹ tôi đừng chết, tiếng rên rỉ đã hết nhưng những tiếp va đập vẫn tiếp tục. Tôi có thể nghe thấy tiếng các em trai của tôi khóc rưng rức trên giường, quá sợ hãi đến mức không thể cử động được. Mẹ tôi lại tiếp tục những tiếng rên. "hừ, hừ".
Nỗi sợ hãi đã cho tôi can đảm, tôi ra khỏi giường, và chạy trên nền nhà lạnh ngắt với đôi chân trần rồi mở tưng cửa phòng ngủ của họ. Ánh đèn trên hành lang hắt vào soi tỏ cảnh tượng mẹ tôi đang chống hai tay hai chân, trên mình mặc độc một chiếc quần lót trong khi Richard đúng dạng chân trên người bà, nắm lấy mái tóc giật đầu bà lại đằng sau, tay kia đặt dưới cằm bà như thể ông ta đang chuẩn bị đập đầu bà vào tường. Cả hai đều sững người và nhìn chằm chằm vào tôi.
- Buông bà ấy ra! - Tôi thét lên.
- Trở về phòng đi! - Mẹ tôi thì thầm.
Richard vẫn trừng trừng nhìn tôi thêm một giây nữa rồi sau đó, ông ta thả cơ thể mềm nhũn của mẹ tôi đổ vật xuống sàn nhà và bắt đầu đuổi theo tôi. Tôi cố gắng để chui tọt vào phòng mình và sập cửa lại nhưng khi tôi vừa tới được giường của mình thì ông ta cũng lao tới, đấm đá, đánh đập tôi không thương xót. Đó là một trong những trận đòn tồi tệ nhất mà tôi từng phải chịu đựng.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi vang lên sau lưng ông ta.
- Thả con bé ra!
Bà nói và dường như có ý gì rất nghiêm trọng câu nói đó.
Tôi nhìn lên và thấy bà đang đứng đằng sau Richard, trong tay cầm con dao làm bếp mà bà vẫn luôn luôn để dưới đệm. Trông bà như lên cơn thở quá nhanh, hổn hển, toàn thân run lên trong một tình cảm lẫn lộn giữa đau đớn, sợ hãi và căm thù.
Richard ngừng tay và ném tôi xuống giường, vươn thẳng người lên, bước ra khỏi phòng, miệng vẫn còn không ngớt lăng mạ.
Mẹ ngồi xuống bên tôi, bế tôi vào lòng và vuốt nhẹ nhàng vào lưng tôi. Chắc lúc đó hơi thở của tôi đã đứt quãng, hoặc cũng có thể tôi không còn thở nữa. Tôi cứ nhìn chăm chăm ra cửa phòng vì biết rằng chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ quay trở lại và ông ta sẽ không bao giờ để yên cho mẹ tôi sau những lời như thế.
Và quả thật chỉ vài phút sau, ông ta đã xuất hiện trở lại, xông vào trong phòng, nhấc bổng cái hòm đựng quần áo của tôi lên và quẳng nó về phía chúng tôi. Toàn bộ sức nặng của cái hòm rơi vào lưng tôi và đẩy bật tôi ra khỏi lòng mẹ. Bà đứng bật dậy, thét lên, con dao làm bếp lăm lăm trong tay và lao tới đâm vào sườn ông ta.
Tôi cuộn tròn như một quả bóng trên giường, cố gắng thu mình càng nhỏ càng tốt. Cả hai người bọn họ đều bắt đầu run rẩy khi nhìn thấy máu trào ra và mẹ tôi bắt đầu rối rít xin lỗi khi ông ta đứng đó, nhìn bà, bàn tay ông ta bịt lấy chỗ vết thương, máu rỉ ra qua các kẽ ngón tay. Bỗng nhiên, mọi chuyện diễn ra như thể họ chưa hề đánh nhau, như thể cả hai người bọn họ là một vậy.
- Anh sẽ tự lái xe tới bệnh viện và khâu vết thương lại. Ông ta nói như thể đó là một vấn đề hiển nhiên, rất bình thường.
Ông ta rời khỏi nhà và mẹ tôi mặc bộ đồ ngủ vào rồi bắt đầu dùng khăn lau sạch những vết máu rót ra từ phòng tôi xuống cầu thang. Bà làm việc đó như một cái máy.
- Hãy đi rửa mặt mũi và chỉnh trang lại quần áo đi. - Bà bảo tôi.
Khi tôi quay trở lại từ nhà tắm, bà bảo tôi xuống bếp, pha cho bà một tách trà có đường trong lúc khi bà cố gắng lau sạch những vết máu trên tấm thảm bằng xà phòng bột và những chất tẩy rửa. Sau đó bà xuống nhà, bỏ hết những cái khăn dính đầy máu vào máy giặt, rửa sạch con dao như thể đang phi tang những chứng cứ phạm tội của mình. Bà cũng dọn dẹp lại cái hòm của tôi, sắp xếp lại những cái quần cái áo vương vãi khắp phòng một cách gọn gàng rồi bà bảo tôi khi nào pha xong trà cho bà thì quay trở về phòng ngủ.
- Con không được nói một lời nào với bất kỳ ai về những gì đã diễn ra hôm nay đâu đấy!
Bà dặn dò tôi như thế, mặc dù tôi nghĩ rằng cả dãy phố chắc đều có thể nghe thấy những tiếng gào thét vọng ra từ nhà tôi trong đêm hôm đó. Đó chỉ là một trong số hàng trăm những bí mật đã đầy chật trong đầu tôi.
Khi tôi trở lại giường ngủ, tôi bắt đầu cầu mong “Git ngu ngốc" sẽ chảy máu đến chết trên đường tới bệnh viện hoặc vết thương đó sẽ làm ông ta yếu ớt tới mức ông ta sẽ đâm vào một chiếc ô tô khác và chết trong vụ tai nạn đó. Tôi thực sự cảm thấy quá phấn khích với ý nghĩ rằng ông ta sẽ không bao giờ còn quay trở lại đây nữa. Tôi còn tự thuyết phục mình rằng ngay cả khi ông ta có thật sự quay trở lại đi chăng nữa thì chắc chắn mẹ tôi sẽ từ bỏ ông ta sau tất cả những chuyện này.
Con dao làm bếp không phải là thứ vũ khí duy nhất mà mẹ tôi luôn luôn giữ trong tầm tay phòng trường hợp ông ta tấn công mẹ. Bà còn giấu nhiều con dao khác nữa khắp nhà và một đôi kéo lớn được bà giấu sau ống thoát nước ngay bên ngoài cửa hậu. Điều nực cười là Richard biết chỗ cất giấu tất cả những thứ vũ khí đó nhưng ông ta chưa bao giờ làm gì để cất chúng đi (ngoại trừ hai bức tượng những chú lính bằng đồng) trước khi ông ta bắt đầu cãi nhau với mẹ. Có vẻ như ông ta là người rất thích sự nguy hiểm.
Bất cứ khi nào cuộc chiến của họ bắt đầu, mẹ cũng quát bảo tôi gọi cảnh sát còn Richard thì cấm không được làm như vậy. Một hay hai lần gì đó, tôi đã sợ rằng ông ta sẽ giết chết mẹ tôi mất nên tôi liều chạy sang nhà hàng xóm và nhờ họ gọi cảnh sát đến giúp đỡ. Họ giúp tôi làm điều đó được hai lần, nhưng sau đó Richard đã khiến cho cuộc sống của họ trở thành địa ngục nên những lần sau đã từ chối, không muốn dính dáng vào bất cứ chuyện gì kiểu như vậy nữa. Cuối cùng, họ thậm chí còn không thèm mở cửa cho tôi mặc dù chắc chắn là họ có nghe thấy tất cả những gì đang diễn ra sau những bức tường kia.
Khi ông ngoại không còn sống ở ngay bên cạnh nữa, thỉnh thoảng mẹ tôi vẫn quát bảo tôi đi tìm ông và tôi cố gắng chạy tới nhà ông càng nhanh càng tốt. Nếu tôi kịp đến đó, ông sẽ vớ ngay lấy một thanh gỗ làm vũ khí và trở về nhà cùng với tôi để can thiệp vào cuộc chiến. Nhưng thường thì Richard sẽ đuổi kịp tôi trước khi tôi tới được nhà ông rồi mang tôi quay trở về nhà và đánh cho tôi một trận tơi bời vì tội dám nhờ người khác can thiệp vào việc của gia đình.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều bị đe doạ hoặc bị phá rối làm phiền nên không ai muốn đến giúp chúng tôi nữa vì vậy các em trai tôi và tôi chỉ biết ngồi chết lặng, không dám cử động trong khi mẹ tôi và Richard cắn xé nhau. Những lúc như vậy, tôi chỉ còn biết chờ cho cuộc chiến làm họ kiệt sức và hy vọng mẹ tôi không bị giết trước khi máu nóng trong ông ta nguội bớt.
Vài giờ sau đó, tôi nghe thấy tiếng động cơ chiếc xe Cortina của ông ta quay trở về. Với tôi, đó là một trong những âm thanh kinh hoàng nhất. Tôi nghe thấy tiếng ông ta tra chìa khoá vào ổ và tiếng bước chân ông ta đi lên cầu thang. Trong cơn kinh hoàng, tôi nhận ra ông ta đang bước đến phòng tôi. Tôi nằm im như chết chờ đợi điều sắp xảy ra.
- Janey, - Ông ta thì thầm trong khi tôi vờ như đã ngủ say - Ta thật sự xin lỗi.
Trước đây, ông ta chưa bao giờ xin lỗi tôi vì bất kỳ điều gì cả. Cũng có thể lần này ông ta làm điều đó bởi vì ông ta tưởng rằng tôi đã ngủ rồi và tôi không thể nghe thấy những gì ông ta nói. Sau đó, ông ta ra ngoài và khép cửa lại. Vài phút sau, tôi nghe thấy tiếng ông ta và mẹ tôi nói chuyện trong phòng ngủ của họ.
- Anh nói với họ rằng cái mở can bị trượt và đâm vào anh.
- Lẽ ra anh phải bịa ra cớ gì đó khá hơn thế chứ - Mẹ tôi cười thành tiếng.
Họ tiếp tục nói chuyện và cười đùa như thể họ vào mới trải qua một chuyến phiêu lưu thú vị cùng nhau. Cuối cùng, tôi tự chìm vào giấc ngủ, thất vọng vì họ đã làm lành và không có vẻ gì là mẹ định từ bỏ ông ta.
Sáng hôm sau, họ cho tôi ngủ dậy muộn và bảo các em trai tôi không được làm ồn để cho tôi ngủ. Đây lại là một điều đặc biệt nữa. Tôi trở dậy và rửa mặt mũi. Khi cảm thấy mình đã sẵn sàng, tôi xuống nhà và chờ đợi họ sẽ nổi cơn tam bành với tôi. Khi tôi bước vào phòng khách và nhìn thấy mẹ tôi, tôi thật sự bị sốc. Cả khuôn mặt bà sưng phồng lên và thâm tím. Có lẽ sau trận chiến đấu hôm qua, khuôn mặt bà đã biến dạng hoàn toàn. Đêm qua tôi đã không hề để ý tới những hậu quả mà cuộc xung đột để lại hoặc cũng có thể phải mất vài giờ thì những hậu quả mà nó gây ra mới xuất hiện. Tôi gần như không còn nhận ra bà nữa.
Richard mỉm cười một cách vui vẻ với tôi như thể đó là một buổi sáng bình thường trong một gia đình bình thường.
- Con muốn ăn sáng không? - Ông ta hỏi.
Tôi gật đầu, trong lòng vẫn phân vân không biết nên phản ứng như thế nào trước tất cả những chuyện này. Được phép ngủ dậy trễ và sau đó lại được Richard phục vụ bữa sáng quả là những điều tôi chưa từng thấy. Tôi vẫn nghĩ rằng chắc hẳn sau đó sẽ phải có điều gì đó kinh khủng xảy ra với tôi, nhưng cả ngày hôm đó, tôi vẫn được phép ngồi chơi, không phải làm bất kỳ điều gì cả. Cuối cùng, tôi tự nhủ có lẽ mình cũng bị bầm tím giống như mẹ bởi vì trước đây Richard thường cho tôi nghỉ học khi ông ta đã hành hạ tôi quá tay và để lại những dấu vết dễ nhận thấy trên cơ thể tôi. Dù vậy, tôi cũng chẳng có cách nào để kiểm tra xem những vì tôi nghi ngờ có đúng hay không bởi vì chiếc gương duy nhất trong nhà được đặt ở trong phòng của mẹ tôi nên tôi chỉ có thể nhìn mình trong gương những lúc tôi đi hút bụi hoặc vào phòng bà lấy đồ đi giặt.
Mặc dù tôi không phải đến trường trong vòng một tuần lễ, nhưng mẹ và Richard cuối cùng chắc đã mệt mỏi vì phải đối xử tốt với tôi nên ngay ngày hôm sau, tôi đã phải trở lại với vô số những công việc nhà. Tôi không hề nói một lời nào ngoại trừ vài từ "vâng", "không", "con cám ơn" trong vài ngày liền cho tới khi Richard cảm thấy quá ngán ngẩm và mắng tôi là đồ "con lừa khó chịu”. Thế là và mọi chuyện lại trở về tình trạng ban đầu.