Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Diêm Liên Khoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 66
Cập nhật: 2020-11-03 00:36:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
rong khu nhà thủ trưởng, phần đông các thủ trưởng đã thức, đang tập thể dục trong sân nhà mình, chờ kèn báo thức trong doanh trại vang lên, sẽ ra bãi tập, hoặc nơi đóng quân cạnh đường rèn luyện thân thể. Ngô Đại Vượng đi vào ngôi nhà nhỏ của thủ trưởng, gật đầu chào lính gác,lại kính chào một sư phó dạy sớm, lấy chìa khoá trong người, mở cửa sắt nhỏ trong cánh cổng sắt lớn ngôi nhà gác số một, khom lưng đi vào, lại chốt cửa sắt nhỏ, quay người đang định đi vòng lối gác dưới, vào nhà bếp từ sau nhà, chuẩn bị nấu cháo gạo hạt sen bữa sáng mà Lưu Liên thích ăn nhất. Thường ngày, sau hiệu kèn thể dục, Lưu Liên mới thức dạy, nào ngờ hôm nay, trước khi có tiếng kèn báo thức, chị đã dạy ngồi ở dưới gác, hơn nữa còn mặc bộ quân phục gần năm năm gấp cất tủ, rất hiếm mặc trên người. Ve áo đỏ rực như hai lá cờ đỏ đọng dưới cằm, ửng lên khuôn mặt hơi xanh xao thiếu ngủ của chị, trông có vẻ ốm yếu, giống như bệnh nhân vừa ra viện. Bộ quân phục nữ hơi rộng, giống như quân phục nam, có một đặc điểm chung, người trẻ mặc vào có vẻ già, người già mặc vào lại trẻ ra, người xinh mặc vào có vẻ xấu, người xấu mặc vào lại xinh ra. Chưa bao giờ Ngô Đại Vượng nhìn thấy Lưu Liên mặc quân phục. Sáng sớm nay trông thấy chị mặc quân phục ngồi ở trước cửa, nét mặt u hoài, tỏ ra hết sức mệt mỏi, y như đang trên đường trường chinh hai vạn năm ngàn dặm.
Không ngờ chị ngồi ở đây, càng không ngờ chị lại ăn vận chỉnh tề, nghiêm trang như thế. Ngô Đại Vượng ngẩn người, vội tươi cười, cất tiếng chào:
Chào dì, dì dạy sớm thế.
Rõ ràng, sự xuất hiện của anh cũng khiến chị có phần bất ngờ. Chị không trả lời anh, chỉ liếc nhìn mặt anh hai cái, hỏi lại một cách tỉnh khô:
Chính trị viên của cậu không nói với cậu sao?
Lại một lần nữa anh cúi gằm:
- Có nói, nhưng tôi muốn để dì cho tôi một cơ hội nữa, để tôi hầu hạ thêm dì một ngày. Nếu tôi lại có chỗ không chu đáo, khỏi cần dì nói với đại đội thay tôi, tôi sẽ tự trở về đại đội.
Nói xong anh nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của chị. Chỉ trong một đêm, đuôi mắt chị có thêm nhiều vết nhăn nhỏ mịn, trông chị hình như hơi già đi, giống người ba mươi chín tuổi. Đương nhiên ba mươi chín tuổi, cũng ở độ tuổi anh nên gọi là chị. Là một đàn bà xinh đẹp nổi tiếng chín chắn, cũng vừa vặn ở độ tuổi làm cho người ta xao xuyến bâng khuâng. Huống hồ, chị đâu phải ở tuổi đó. Bộ quân phục khiến chị như già đi mấy tuổi. Có lẽ một đêm ngủ không ngon, hay một đêm thức trắng, ngồi bần thần trong nhà đến sáng, khiến cho nét mặt chị đột nhiên già đi. Anh rất muốn gọi một tiếng chị Lưu, chị mệt đấy, mau về buồng ngủ đi. Nhưng anh đâu dám. Đêm qua anh đã để lỡ cơ hội rất có thể sẽ xuất hiện một quan hệ mới, chị em, hay tình yêu. Không dám gọi chị, anh cúi nhìn, như đang đợi chị phán quyết.
Cuối cùng, chị cũng đã phán quyết.
Im lặng nhìn anh một lát, Lưu Liên đứng dạy bình thản nói:
- Sáng nay đừng nấu canh, làm cho tôi hai quả trứng gà, rồi cậu về đại đội.
Sau đó không chờ anh cầu xin, chị tự lên gác về buồng. Tiếng bước chân và tiếng đóng cửa để lại, giống như những hạt mưa đá to đùng từ trên trời rơi xuống, đập lộp độp trước mặt anh.
Tất cả đều như Ngô Đại Vượng suy nghĩ, tất cả lại hình như đều vượt ra khỏi tưởng tượng của anh. Kèn báo thức vang lên. Tiếng kèn lanh lảnh, qua máy tăng âm, phóng ra khỏi chiếc loa to, vang thấu tầng mây, đưa doanh trại một ngày mới vào trong bầulửa mới. Xét cho cùng, Ngô Đại Vượng là một lính cũ có năm năm tuổi quân, là một chú lính công vụ kiêm cấp dưỡng giầu kinh nghiệm vì nhân dân phục vụ, là đảng viên mẫu mực và tấm gương có giác ngộ chính trị nhất đại đội. Vốn sống thực tiễn vì nhân dân phục vụ được tích luỹ lâu năm và sự lý giải tầm thường nhưng sâu sắc sâu sắc vì nhân nhân phục vụ, hiện giờ đã trở thành vũ khí lợi hại để anh chiến thắng số phận và khó khăn trước mắt. Sau khi tiếng bước chân của Lưu Liên mất hút, theo lời dặn của chị, anh biến ngay vào bếp nấu một ấm nước sôi, đập hai quả trứng vào bát, khuấy cả lòng trắng lẫn lòng đỏ quyện vào nhau thành dạng sệt hoàn toàn, cho hai thìa đường trắng, rót nước sôi sùng sục đảo thành dạng sợi, để nước sợi từ từ chảy vào bát, lấy đũa khuấy thật nhanh hồ trứng gà cả hai chiều. Một lát sau, một bát canh trứng vàng óng nước sôi ngâm sơị trứng cũng đã xong. Bởi vì canh trứng vừa sôi vừa nóng, lúc này anh liền nẩy ra sáng kiến, tranh thủ thời gian, lấy giấy bút, ngồi cạnh bàn nhà bếp, hí hoáy viết một bản kiểm thảo, y như viết bản thu hoạch học tập, kiểm điểm bản thân đã hiểu sai tôn chỉ đường lối vì nhân dân phục vụ, sau đó bưng canh trứng và bản kiểm thảo đi lên gác.
Tất cả đều y như trình tự anh đã nghĩ. Đứng ở cửa buồng, khẽ gõ cửa hai cái, anh mạnh dạn thử gọi:
Chị Lưu, canh trứng đã nấu xong, tôi bưng lên cho chị.
Trong buồng vọng ra tiếng trả lời biếng nhác mà lạnh lùng:
- Cứ để trên bàn phòng ăn, cậu về đại đội bảo đại đội trưởng và chính trị viên của các người mau mau cử lính mới cần thay đến.
Câu trả lời của chị khiến anh hết sức bất ngờ, nhưng hình như vừa có tình vừa có lý?. Vậy là anh đứng ngẩn người, tiếp tục nói theo lối đã dự tính:
Chị Lưu, chị không để tôi ở trong nhà sư trưởng nữa cũng được, bát canh đã nguội, chị hãy để tôi lần cuối cùng bưng canh cho chị không được sao?
Sau đó, thấy chị im lặng, anh đẩy cửa bước vào. Chị ngồi cạnh giường, đã cởi bộ quân phục, thay bộ quần áo tuýt xi len mô đen thời bấy giờ. Bên trên là chiếc áo sơ mi vải, cổ nhỏ màu cánh sen, dưới là chiếc quần ống thẳng, màu lam nhạt, bỗng chốc trông chị trẻ hẳn ra, tươi lên nhiều. Anh cẩn thận để bát canh lên bàn, nhìn trộm sắc mặt chị một cái và giục:
Canh hết nóng, chị mau mau ăn đi.- Lại đưa bản kiểm thảo trong tay - Đây là bản kiểm thảo tôi viết, chị xem nếu chưa đủ sâu sắc, tôi sẽ viết lại.
Chị không nhận bản kiểm thảo trong tay anh, chỉ lạnh lùng nhìn anh nói:
Biết sai rồi chứ?
Anh đáp:
Biết rồi, chị Lưu, chị cho tôi một cơ hội sửa chữa.
Chị nói:
- Việc này không có cơ hội sửa chữa. cậu về đại đội đi. Tôi đã nói với chính trị viên của các người, cuối năm cậu ra quân về nhà, ngày nào cũng sống bên vợ cậu.
Mấy câu này Lưu Liên nói khẽ. Nhưng sự căng thẳng toát ra từ lời nói như một dãy lựu đạn vỏ sắt vứt ngoài bãi tập trong doanh trại mùa đông ném tới tấp lên đầu Ngô Đại Vượng, khiến anh tối tăm mặt mũi, không chống đỡ nổi. Vốn cứ tưởng, chỉ cần anh chủ động nộp bản kiểm thảo, mọi mâu thuẫn sẽ tan biến, như mặt trời mọc đằng đông sưởi nóng lớp băng mỏng trên mặt sông, băng tuyết tan là chuyện tất nhiên. Nhưng anh đâu ngờ, thái độ của chị lại căng thẳng như thế, y như thành đồng vách sắt, gió không lọt, nước không thấm. Cho đén lúc này, anh mới bắt đầu suy nghĩ lại cảnh tượng buổi hoàng hôn hôm qua, chị ngồi loã lồ trên giường, chờ anh cởi quần áo, chung chăn gối với chị, đâu có phải là chuyện bột phát nổi cơn thèm nhân sư trưởng đi vắng, mà là một hành vi táo bạo sau khi đã suy nghĩ kỹ càng chín chắn. Khỏi cần nói, bởi sợ sệt mà anh đã từ chối, không những đã làm tổn thương tình cảm của chị, mà còn khiến chị bắt đầu có sự khinh bỉ không thể cứu vãn đối với anh. Bây giờ Ngô Đại Vượng bắt đầu thật sự hối hận đối với cái gọi là chính khí cương trực mình thể hiện tối hôm qua. Không phải hối hận đã mất đi lòng đam mê trai gái, mà hối hận bởi để mất niềm say mê, để anh phải chịu hậu quả nặng nề, làm cho cuộc đời vừa bắt đầu tràn đầy hy vọng của anh đột nhiên trở nên hoàn toàn xám xịt, làm cho số phận trên con đường thênh thang bằng phẳng bỗng chốc rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Giờ phút này không ai có thể hiểu mâu thuẫn đang giằng co trong lòng Ngô Đại Vượng, không ai có thể nhận rõ nỗi lo lắng thật sự đã đến với anh, bởi ánh sáng sắp biến thành bóng tối. Anh ngẩng lên nhìn Lưu Liên. Bản kiểm thảo nằm chết dí trong tay run bần bật. Tiếng kèn báo hiệu hết giờ thể dục thể thao như nước chảy dội vào cửa sổ vào buồng. Tiếng kèn chấm dứt, yên tĩnh trở lại, nó đè lên đầu anh gấp đôi gấp ba lần, mỗi cân mỗi lạng đều nặng đến hàng tấn, khiến anh cảm thấy như có một ngôi nhà gác, một đoạn trường thành, hay một dãy núi đang đè trên đầu mình.
Cúi gằm mặt, nước mắt như hơi mù bịt mắt anh. Không chờ nước mắt rơi xuống, anh quỳ sụp một cái trước mặt Lưu Liên. Thân hình chú lính cao trên một mét bảy mươi, lúc này mềm nhũn như một đống bùn, bất động trước mặt Lưu Liên nhỏ nhắn chỉ cao một mét sáu. Anh quỳ xuống, Lưu Liên bất ngờ, chính anh cũng bất ngờ. Quỳ xuống rồi, anh biết mình phải nói gì, lại không biết nên nói những gì. Trong lúc bôí rối, nước mắt chực trào ra, anh đã nói một câu cả anh lẫn Lưu Liên đều cảm thấy ý không đạt lời, nhưng ai cũng hiểu:
Chị Lưu, xin chị cho tôi một cơ hội, nếu tôi không vì nhân dân phục vụ tử tế, hễ ra khỏi cửa sẽ đâm vào xe, cho dù súng của đại đội nào cướp cò, viên đạn cũng găm vào đầu tôi.
Có lẽ chính vì câu nói này mà cuối cùng Lưu Liên đã động lòng.Có lẽ việc anh quỳ xuống đã làm mềm trái tim băng giá của chị. Chị không nói ngay anh hãy đứng lên đi, mà động đậy người trên giường, chị hỏi:
Vượng phục vụ nhân dân như thế nào?
Chị sai Vượng làm thế nào Vượng làm thế - Anh đáp.
Liên bắt Vượng cởi hết quần áo ra bãi tập lớn chạy ba vòng.- Chị nói.
Anh ngẩng nhìn chị, để chứng thực chị tiện mồm nói ra, hay là thật sự muốn thử thách lòng thành thực của anh. Anh đặt bản kiểm thảo lên nền nhà trước đùi gối, sờ tay vào cúc áo quân phục. Hình thế như thế trận sẵn sàng, đạn đã lên nòng, tên đã lên cung, chỉ chờ một tiếng khẩu lệnh của chị, anh sẽ bất chấp tất cả lột hết quân phục chạy như điên trong doanh trại.
Kết cục của sự việc, đã từ thực tế nghiêm túc trượt sang hoang đường. Mức độ hoang đường vượt khỏi tưởng tượng của chúng ta, cũng vượt khỏi tưởng tượng của Ngô Đại Vượng. Nhưng trong câu truyện lên xuống trầm bổng, lúc ấy họ không nghĩ đến sự hoang đường trong hành vi. Có lẽ trong tình cảnh đặc biệt, chính là vì hoang đường mới có thể chứng thực một chân thực nào đó. Không hoang đường trái lại sẽ nấy sinh sự giả dối nào đó. Có lẽ trong thế giới tình cảm của con người, hoang đường là kết cục cuối cùng của mọi sự việc. Chỉ có kết cục hoang đường mới có thể nghiệm chứng giá trị của quá trình. Không xuất hiện kết cục hoang đường cuối cùng, quá trình sự thật, cho dù giống y hệt như thế nào, cũng sẽ tỏ ra giả dối, vô nghĩa như trò đùa.
Ngô Đại Vượng đã trịnh trọng đặt tay vào khuy áo quân phục trên cổ.
Chị nói:
Vì nhân dân phục vụ, Vượng cởi đi.
Anh phựt phựt tháo cúc, cởi áo ra, để lộ chiếc áo lót in chữ vì nhân dân phục vụ trước ngực.
Vì nhân dân phục vụ, Vượng cởi đi - Chị nói.
Anh lại cởi phăng áo lót.
Chị giục:
Cởi đi. Chẳng phải Vượng đang cần vì nhân dân phục vụ đó sao?
Do dự một lát, anh cởi luôn chiếc quần dài. Lúc này trên thân thể của một người lính lực lưỡng, cơ bắp anh nổi lên cuồn cuộn trước mặt chị, y hệt chị để loã lồ trước mặt anh đêm qua. Không khí bỗng chốc loãng ra và khó thở. Hai mắt họ nhìn nhau, hận thù mà nóng bỏng, y như trong bầu trời chang chang có một đám mây đậm đặc bị phơi cháy, một trận mưa rát bỏng lập tức ập đến trong gió bão, cuốn họ đi và mọi thứ họ dùng. Họ si dại nhìn nhau, mang tình yêu khát bỏng, mang ý muốn trả thù. Trong mắt họ như có ngọn lửa và một đống củi khô sắp bùng cháy, mà không khí loãng khiến sự hít thở của họ đều trở nên khó khăn, giống như màn khói dày đặc mịt mù trước lửa lớn. Ngọn lửa khi bùng khi tắt, khói đặc bùng lên trên củi khô phủ kín đất trời, Giữa lúc này, Lưu Liên nói một câu dài như tràng pháo, rất đúng lúc, rất hợp cảnh:
- Vì nhân dân phục vụ, Vượng làm đi, làm đi, lại làm đi.
Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng - Diêm Liên Khoa Người Tình Phu Nhân Sư Trưởng