The wise man reads both books and life itself.

Lin Yutang

 
 
 
 
 
Tác giả: Harold Robbins
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: 79 Park Avenue
Dịch giả: Khánh Dân
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
atti mở cửa phòng, ánh sáng lờ mờ của buổi ban mai hắt vào từ cái sân nhỏ hẹp qua khung cửa sổ. Bà đứng yên lặng ở ngưỡng cửa quan sát con gái. Bà ngắm Maria đang ngủ một cách ngạc nhiên. Lúc thức thì nó gần như một người đàn bà thực sự còn bây giờ nó là một đứa trẻ. Những đường nét trên khuôn mặt cô giãn ra dịu dàng trông rất đáng yêu, hơi thở nhẹ nhàng đến nỗi cái chăn mỏng đắp trên ngực hầu như không lay động. Đấy là con bé Maria mà bà đã hiểu tính nết, đứa con gái nhỏ xinh đẹp và trầm lặng của bà. Bà bước vào phòng và đến bên giường trẻ con. Bà soát khắp mình thằng bé con. Đáng ngạc nhiên, đứa bé còn khô nguyên và chỉ khe khẽ kêu lên khi bị chạm vào người. Bà vội quay người và nhìn về phía con gái. Maria đã thức dậy. Cô nhìn mẹ, đôi mắt không còn một dấu vết ngái ngủ nào.
- Good morning, Mama!
Katti không trả lời con gái. Bà nghĩ đến chuyện ngày hôm qua bà đã lo lắng đến như thế nào khi Maria đi học không về nhà. Sau đó Peter có kể cho bà biết là nó đi bơi và mãi đến gần mười một giờ mới về đến nhà. Maria ngồi dậy trên giường, cái chăn tụt xuống để lộ phần cơ thể không che đậy của nàng. Nàng ngáp và vươn vai. Cặp vú của nàng gồ lên trắng nõn nổi bật trên nước da rám nắng.
- Maria, che người lại! - Katti giận dữ quát lên - Mẹ đã nhắc con bao nhiêu lần là đi ngủ phải mặc pyjama rồi. Như thế này là không thể được.
- Nhưng mà nóng quá mẹ ạ - Maria với lấy cái váy ngủ và chui đầu vào. - Vả lại ở đây chẳng ai nhìn thấy con.
- Đấy không phải là lý do - Katti giải thích - Ngủ như thế là quá buông thả, chỉ có súc vật mới làm như vậy.
Maria gạt cái chăn ra và nhảy ra khỏi giường, cái váy phủ xuống tận đầu gối. Nàng đi đến bên mẹ và hôn vào má bà.
- Đừng vội bực mình mẹ ạ.
Cưỡng lại ý muốn Katti phải bật cười. Bà đẩy con gái sang một bên.
- Thôi đừng tìm cách ve vãn tôi nữa - Bà cảnh cáo ngay - Tôi biết mọi mánh khoé của cô rồi.
Maria đáp lại nụ cười của mẹ
- Hôm qua con đi bơi đấy - Nàng vội phân bua để bà mẹ không thể hỏi trước được - Mẹ thấy không da con đen thui đây này.
- Tôi thấy rồi - Katti đáp cộc lốc.
- Bạn của Francie có nhà ở Coney Island - Maria phân bua tiếp - Một biệt thự ở phía Sea Gate. Biệt thự lớn lắm.
Katti ngạc nhiên.
- Sea Gate? - Bà khẽ nhắc lại - ở đấy có phải có thật nhiều tiền. Chắc gia đình con bé giàu có lắm.
- Gia đình cô ta cũng giàu - Maria trả lời. Cứ để cho bà mẹ tin rằng đó là một cô gái. - Thường thì gia đình sống ở Park Avenue.
Đứa bé đột nhiên khóc thét lên. Katti cúi người xuống giường bế đứa trẻ lên. Cậu bé nín ngay lập tức và cười toe toét.
- Dù sao thì con cũng phải lên nhà nói với mẹ một câu - Bà mẹ quay đầu về phía con gái tiếp tục nói - Mẹ lo cho con quá.
- Lúc đó không còn thời gian nữa mẹ ạ. Chúng con đi ngay sau lúc tan học.
- Con lại còn đi đến tận mười một giờ khuya mới về.
Katti nói và đặt đứa trẻ lên giường của Maria. Bà khéo léo tháo cái tã quấn quanh người cậu bé. Maria lấy một cái tả mới từ ngăn tủ đưa cho mẹ.
- Cô ta muốn con ăn tối với cô ta, mẹ ạ và thế là con đi theo.
Katti nhìn nàng một cái thật nhanh.
- Đừng làm thế nữa con ạ - Bà trầm giọng nói - Cha con lo lắng lắm.
Đôi mắt của Maria tối sầm lại, vẻ dè dặt thận trọng hiện lên.
- Tại sao? - Nàng hỏi giọng nhạo báng - hết bia cho ông ấy rồi hay sao?
- Maria! - Katti nghiêm giọng - người ta không nói về cha mình như vậy.
Maria bước lại cái tủ kê sát tường. Nàng lấy ra một cái áo tắm đã cũ rồi khoác vào người.
- Ông ấy không phải là cha của con - Nàng bướng bỉnh đáp lại.
Katti thở dài.
- Tại sao con cứ nói mãi kiểu ấy hả Maria? - Giọng bà lộ vẻ bị xúc phạm - Cha con yêu thương con và cũng muốn con yêu quý cha. Nhưng tất cả sẽ bằng thừa nếu con không thay đổi tính nết.
Maria không trả lời. Nàng lấy bàn chải đánh rằng trong cốc ở ngăn tủ và đi ra cửa. Ở đó nàng dừng lại rồi quay nhìn bà mẹ.
- Con sẽ pha sữa cho thằng Peter.
Trong bếp nàng cho lọ sữa và một nồi nước và đặt lên bếp ga. Sau khi châm lửa nàng đến bên bồn rửa mặt. Nàng rửa tay kỹ càng rồi cầm lọ sữa trở lại phòng mình.
- Cho Peter ăn đi - Katti nói và đứng dậy - Mẹ chuẩn bị bữa sáng cho con. Mẹ không muốn con phải đến trường muộn.
Với lọ sữa trong tay Maria cuối xuống đứa trẻ. Nàng cười với nó.
- Em có muốn ăn sáng không hả Peter?
Đôi mắt đen láy của Peter sáng lên nhìn nàng mừng rỡ. Hai tay chú bé chìa ra về phía lọ sữa và cái mồm chưa mọc răng nhoẻn một nụ cười.
- Mày đáng yêu quá - Maria nói và đưa lọ sữa vào mồm đứa bé. Chú bé mút chùn chụt một cách ngon lành, đôi môi ôm bòng lấy cái vú cao su. Vài giọt sữa chảy xuống cằm.
- Mày là con lợn con - Maria vừa cười vừa nói và lau mặt cho cậu bé bằng cái khăn nàng vẫn giữ trong tay. Nàng nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới - Nằm yên đấy nhé. Đừng có rơi xuống đất để chị Maria mặc quần áo nhé.
Thay cho câu trả lời Peter chỉ mút vội vàng chai sữa của mình. Maria đứng dậy, đôi mắt đen láy của đứa bé nhìn theo nàng.
- Chị đã nói mà, em ngoan lắm - Nàng mỉm cười.
Maria đi lại phía tủ gường lấy ra bộ đồ để mặc. Nàng ném áo tắm sang một bên và cởi váy ngủ ra. Cũng một động tác nàng nhanh nhẹn luồn hai chân vào quần lót và kéo nó lên rồi với tay lấy cái nịt vú trên ngăn tủ. Một tia sáng đột nhiên rọi vào mắt nàng, nàng nhìn vào chiếc gương phía trên ngăn tủ. Cánh cửa phòng mở toang và nàng có thể nhìn thấy mọi thứ trong gian bếp. Bố dượng nàng ngồi bên bàn ăn và đang nhìn trộm nàng. Trên gương mặt nàng lộ rõ vẻ khinh bỉ. Lão cụp mắt xuống. Nàng vẫn chăm chú nhìn lão, chậm rãi kéo dây đeo cooc-xê lên vai và thắc chặt lại. Sau đó nàng quay người bước đến bên cánh cửa. Lão lại ngước mắt lên nhìn. Nàng im lặng đứng đó một lát rồi đột nhiên đóng sập cánh cửa lại và mặc quần áo ngoài.
Cậu bé Peter đã uống hết chai sữa của mình. Maria âu yếm bế nó lên và đi vào bếp. Bố dượng nàng không còn ở đó nữa. Katti đặt đĩa cháo lúa mạch lên bàn và chìa hai tay ra đón đứa trẻ.
- Nó có uống hết không? - bà hỏi.
Maria gật đầu. Nàng chuyển đứa trẻ cho mẹ mình rồi ngồi vào bàn.
- Lại cháo lúa mạch à? - nàng hỏi và nhìn đĩa cháo chằm chằm.
- Cháo lúa mạch tốt lắm. Ăn đi con - katti nói.
Maria vẫn không động thìa vào đĩa cháo. Nàng thèm thuốc lá. Nàng nhìn bà mẹ dò xét và tự hỏi không biết có nên hút một điếu trước khi ăn sáng không. Nhưng rồi nàng quyết định không hút.
- Con không đói - Nàng phân trần.
Bố dượng nàng quay trở lại gian bếp.
- Cháo lúa mạch không đáp ứng được yêu cầu của mày rồi sao? - Lão hỏi giọng nạt nộ - Hay là mày thích trứng với thịt hun khói hơn?
Maria gườm gườm nhìn lão.
- Đúng thế. Tôi thích những thứ đó hơn.
- Thật đáng tiếc - Lão đáp lại giọng chế nhạo và quay sang phía Katti - Tôi biết tỏng là nó ngượng vì chúng mình nghèo quá không lo được những thứ đó.
Maria quắc mắt, nàng đối đáp không kiêng nể.
- Chúng ta không đến nỗi thế nếu ông uống bia ít thôi để thời gian mà đi làm.
Bố dượng nàng giơ hai tay lên trời làm điệu bộ như là hoàn toàn không còn hy vọng gì ở nàng.
- Nó không còn biết kính trọng cha mẹ nữa rồi - lão than thở - Toàn là giọng lưỡi thô tục và hỗn láo. Nó lang thang cả đêm ở ngoài đường chỉ để học những thứ đó.
- Tôi kính trọng cha mẹ tôi - Maria đanh giọng - Còn đối với ông thì không.
- Maria im đi! Bà mẹ quát lên.
- Thế thì bảo ông ta dẹp ngay cái trò thọc gậy bánh xe ấy đi - Nàng càu nhàu cầm lấy thìa. Nàng nếm thử một thìa cháo. Nó nhạt nhẽo và chán ngắt.
- Cha con nói đúng đấy - Katti bảo nàng - Con cần nói năng ngoan ngoãn với cha con. Cha con chỉ nghĩ đến con...
- Chuyện vớ vẫn! Maria thốt lên và quảng cái thìa xuống bàn - Ông ta chỉ luôn nghĩ đến mình thôi.
Nàng đứng dậy nói tiếp:
- Nếu ông ta còn chút kiêu hãnh là người đàn ông thì ông ta đã không để mẹ phải đi làm đêm hôm, sớm khuya, trong khi thoải mái ở nhà với áo lót. Ông ta không hơn gì một người ăn bám.
Động tác của Katti nhanh như chớp, canh tay của bà hầu như không nhận ra được trên nền tường trắng. Cái tát của bà vang lên trong gian bếp đột nhiên im lặng như tờ.
Maria đưa tay ôm lấy má, xung quanh mấy vệt ngón tay trắng da nàng đỏ ửng lên rất nhanh. Trong đôi mắt nàng lộ vẻ ngạc nhiên rất kỳ lạ.
- Mẹ đã tát con - Nàng nói với mẹ giọng chứa đầy một nỗi kinh hoàng.
Katti nhìn con gái cổ họng nghẹn lại. Đây là lần đầu tiên bà đánh con. Bà nói với giọng rung động:
- Để dạy cho mày biết kính trọng cha mẹ.
Đôi mắt Maria hơi ướt và Katti tưởng rằng con gái mình sẽ khóc. Nhưng nước mắt không chảy ra. Thay vào đó là cái lạnh băng giá, một sự bình thản ghê người đã nói với bà rằng Maria đã trưởng thành và càng ngày càng xa rời bà.
- Maria - Bà gọi nàng giọng van lơn và bước đến bên con gái. Maria né tránh.
- Xin lỗi mẹ - Nàng thì thào. Nàng nói với giọng như là chính nàng đã đánh bà và đang xin lỗi - Con rất hối hận.
Nàng quay người đi ra khỏi cửa. Katti nhìn Peter. Bà nghe thấy bước chân vội vàng của Maria trên cầu thang. Rồi nước mắt bà tuôn lã chã.
- Trời ơi! Tôi đã làm gì con tôi, tôi đã làm gì nó hả anh Peter.
- Cô đã làm cái mà đáng lẽ cô phải lfm từ lâu rồi Katti ạ. Cô xử sự đúng lắm. - Trong giọng lão lộ rõ vẻ đắc thắng.
- Anh nghĩ thế thật à, anh Peter? - Bà nhìn lão hỏi bằng tiếng Ba Lan.
Lão gật đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ khoái trá thâm hiểm.
- Ừ - bà đờ đẫn nhìn lão. Đứa trẻ trong tay bà chợt khóc ré lên. Bà vỗ về nó như người mất hồn. Bà rất muốn tin vào chồng mình. Nhưng càng cố gắng bà càng thấy có cái gì đấy áy náy trong lòng.
Người Mẫu Người Mẫu - Harold Robbins Người Mẫu