Số lần đọc/download: 0 / 5
Cập nhật: 2021-10-03 17:29:52 +0700
6
R
onald Steward ghen. Trong ba tháng trời, trước khi Ian từ châu Phi trở về, Ronald đã là người được Diana đối xử thân tình nhất. Ronald biết rõ như thế và tuy trong đáy lòng, anh thấy có ít hy vọng để tiến thêm một bước nữa trong mối quan hệ giữa hai người, nhưng Ronald vẫn tận hưởng niềm hạnh phúc được Diana quý mến hơn mọi đàn ông khác đang theo đuổi nàng.
Ronald khá đẹp trai, theo kiểu hơi đa nghi và hơi hợm hĩnh. Diana coi anh ta là bạn đồng hành lý thú nhất trong lúc ngồi ăn. Và bây giờ Ronald phải "nhường ngôi" cho một thằng cha "tù trưởng bộ lạc", gọi theo cách "hội" của Diana đặc biệt dành cho Ian Carstairs.
Chưa bao giờ Diana hờ hững với "hội" của nàng như thời gian này. Ngay cả Rosemary, bạn thân thiết của nàng, cũng ít khi gặp nàng, ngoại trừ thời gian Ian về quê ở miền Scotland. Bởi lúc nào Diana cũng đi cùng với anh ta.
Ronald bảo Rosemary:
- Thằng cha ấy có gì để cô ta bám thế nhỉ? Tôi nghĩ mãi mà chưa thấy.
- Anh chàng ấy đâu có phải lắm tiền, và chắc chắn là lại không biết cách trò chuyện, - Rosemary nói. - Theo tôi đoán, chỉ một tuần nữa là Diana chán phè anh ta thôi.
Ronald và Rosemary đang ngồi trong một hộp đêm. Họ vừa ăn bữa tối xong, vẫn còn chuyện phiếm thì Ian và Diana bước vào. Lúc này Diana đẹp một cách lộng lẫy và Ian thì có một thân hình lý tưởng để tôn thêm nhan sắc nàng. Diana tóc vàng óng, vóc nhỏ bé. Ian thì cao lớn, da rám nắng và không hề lúng túng chút nào với vóc quá khổ của mình. Nhưng trong không khí ồn ào và điệu bộ của một hộp đêm, Ian làm cho mọi người có cảm giác như anh ta lạc lối mà lọt vào chỗ này.
Dàn nhạc chơi đinh tai nhức óc, quất một thứ âm thanh rối loạn vào những cặp trai gái đang lắc lư ôm chặt nhau tình tứ. Mặt họ đều xung huyết vì rượu và vì không khí ngột ngạt. Gian hầm này ngày trước là kho chứa rượu và bây giờ không có hệ thống thông gió thêm nào nữa. Những người phục vụ mặt xanh lướt lăng xăng chạy đi chạy lại, bưng khay sâm banh, khay đựng cá mòi và trứng là thức ăn bữa tối quen dùng của người London. Bữa tối giản dị tương phản với bữa chiều thịnh soạn họ dùng trước đây vài tiếng đồng hồ.
Các cô gái dễ dãi nhảy theo kiểu phô trương với những người đàn ông đáng tuổi cha họ. Những bà đứng tuổi phì nộn, đeo đầy vàng ngọc trên người thở hổn hển trong vòng tay những cậu con trai dáng điệu ngộ nghĩnh, hình như chỉ chực tuột tay ra vì vòng eo của các quý bà quá lớn.
Đấy là cuộc sống, là sự tiêu khiển, là cái gọi là hoan lạc.
Những lời pha trò táo tợn và những khúc hát châm chọc vang lên khi dàn nhạc ngừng lại một chút để chuyển sang bản nhạc khác. Rồi sau đây, những con rối, những kẻ ăn bám của một xã hội văn minh tiếp tục ôm nhau, lắc lư, quay cuồng theo nhịp điệu nhạc đinh tai nhức óc, làm tê liệt mọi cái đầu.
Gian hầm dùng làm hộp đêm này được trang hoàng lòe loẹt, nhưng tất cả những trang trí đó đều chìm vào thứ ánh sáng mờ tối, do những ngọn đèn ngũ sắc rất yếu tỏa ra. Các đi văng kê áp vào tường, đầy chật cả một bộ sưu tầm đủ các loại người trong xã hội. Một số là nhân vật có địa vị cao trong xã hội, nhưng họ không phải khách thường xuyên ở đây. Họ đến chỉ để ngắm nhìn và hưởng thụ một sự khuây khỏa những nỗi buồn bực họ vấp phải bên ngoài.
Những phụ nữ đảm nhiệm công việc làm nền cho khung cảnh này, tạo cho hộp đêm làm ăn phát đạt, đêm nào cũng có mặt, cho đến khi nào họ phát hiện một hộp đêm khác lý thú hơn. Những phụ nữ này đều xinh đẹp, lịch sự, giàu có, chồng con đàng hoàng, nhưng họ đến đây để tìm cảm giác mới lạ và mạnh mẽ. Bề ngoài hờ hững thản nhiên của họ che giấu bên trong một nỗi khát khao cháy bỏng. "Hãy ban cho tôi lạc thú!" " Hãy xâu xé tôi đi, nếu các bạn thích!" Trong họ rõ ràng như muốn hét lên những câu như thế. Dường như họ tưởng mọi lạc thú dâm dật nhất, oái oăm nhất, điên cuồng nhất mà vẫn chưa cho thế là thỏa. Dâm dật và bẩn thỉu, đó là khao khát của họ.
Một cô gái rất trẻ bước vào. Cô ta là dân "tập sự". Có lẽ mẹ cô ta đã quá mệt phải ngăn cản con gái, hoặc cũng có thể cô ta trốn nhà đến đây. Cô ta đẹp đến mê hồn. Tiêu biểu cho một sức lực trẻ trung, trong trắng, cô ta đưa cặp mắt ngơ ngác nhìn xung quanh, vừa có vẻ sờ sợ vừa có vẻ muốn liều lĩnh. Dần dần, những cặp nhảy điên loạn, tiếng nhạc thô bạo, làn ánh sáng mờ ảo tỏa lên những tấm thân cuồng nhiệt, cuối cùng đã tác động lên cô gái thơ ngây. Cô bật cười rồi cười vang. Cô thấy ngồ ngộ... Hay đấy, mình sẽ phải đến đây nữa. Và cô đã được "giáo hóa". Một năm sau cô sẽ trở thành khách thường xuyên của hộp đêm này và cũng lao đầu vào để có được những cảm giác mãnh liệt nhưng rẻ tiền kia.
Ronald và Rosemary ngồi ở góc trong cùng, khuất nẻo của hộp đêm. Xung quanh họ là những tấm gương phản chiếu và đưa đi đến bất tận hình bóng của họ. Ronald thuộc loại người chỉ có lợi thế duy nhất khi anh ta ngồi trong phòng ăn. Khi thiếu chiếc bàn ở trước mặt và dàn nhạc chơi thì anh ta hoàn toàn bất lực. Nét đó của Ronald chỉ là một trong những mặc cảm nảy sinh từ khi coi tổ ấm gia đình chỉ còn là nơi dành cho trẻ nhỏ và người ốm.
Đàn bà đẹp, nhạc và rượu là điệu kiện để con người sung sướng. Đó là quan niệm của Ronald. Anh ta tưởng mình si mê Diana, nhưng nếu nàng không phải người đẹp nhất trong số những người anh quen biết và nếu nàng không nổi tiếng đến như thế, chắc chắn Ronald Steward đã không nghĩ đến chuyện cưới nàng.
Nhìn Ian và Diana bước vào, Ronald rất khó chịu nhưng cố cười ra tiếng: - Kìa! Diana đang huấn luyện thằng cha người rừng. Tôi tin rằng hồi hắn mới vào đây lần đầu, hắn còn chưa hiểu cock tail là cái gì.
Rosemary bật cười theo:
- Tôi thì lại nghĩ, Diana chẳng phải huấn luyện thằng cha ấy nhiều lắm đâu, - cô ta nói và nháy mắt láu lỉnh với Ronald, rõ ràng là để châm chọc anh này.
Từ ngày cảm thấy không còn phải lo thiếu tiền nữa, Rosemary biến thành một thứ mèo cái dửng mỡ. Chị ta luôn thò vuốt ra mài vào người đàn ông nào ngồi cạnh chị ta lúc đó. Nhưng đồng thời Rosemary lại quá ích kỷ và không hề quan tâm đến ai khác. Hiện nay, Rosemary đang thận trọng quyến rũ Huân tước Leadhold và để mặc cho những người khác muốn làm gì thì làm.
Diana giơ nhẹ tay chào Rosemary và Ronald, nhưng không tiến đến trò chuyện với họ như nàng thường làm hai tháng trước đây. Rồi nàng cùng Ian ngồi xuống bàn, tiếp tục trò chuyện.
Ronald hỏi:
- Cô có tin rằng Diana mê cậu ta rồi không?
- Có thể. Làm sao tôi biết được?- Rosemary nói. - Theo tôi thì khó có thể như thế, bởi xưa nay Diana bao giờ cũng thích loại đàn ông kiểu cách, như anh chẳng hạn, Ronald. Còn anh chàng kia quá đơn giản.
Ronald lầu bầu khó chịu:
- Tại sao thằng cha không về cái quê hương Scotland của hắn và đừng bao giờ bén mảng đến đây nữa?
- Vậy anh đến hỏi anh ta xem sao? - Rosemary nói.
- Tôi rất thèm đến bảo thẳng hắn như thế.
Giọng Ronald uất hận khiến Rosemary quay sang lo ngại nhìn anh ta.
Ronald đã nốc quá nhiều rượu và những lúc như thế này anh ta dễ gây sự với bất cứ ai, để rồi sẽ phải ân hận. Nhìn Ronald, Rosemary có cảm giác nếu anh ta gây chuyện, anh ta rất khó thắng nổi Ian.
Chị ta lạnh lùng nói:
- Đừng nói dớ dẩn. Nếu anh gây chuyện, anh sẽ chẳng được lợi gì mà còn làm Diana giận đấy.
- Dù sao... Ronald đã hơi dịu xuống.- Cũng quá lố bịch. Thôi được, tôi sẽ không bao giờ gặp Diana nữa.
Rosemary đáp:
- Anh yên tâm. Chỉ ít lâu nữa, chán anh ta, Diana lại quay về với chúng ta thôi.
- Tôi cũng rất muốn tin như thế. Nhưng phải có cách nào gạt thằng khốn kiếp kia đi cho khuất mắt, nếu không khó có thể cô ta quay lại với chúng ta lắm. Ôi lạy chúa tôi. Ta về thôi!
Ronald gọi tính tiền.
Đúng lúc ấy, Diana nhắc đến họ với Ian. Trong hai tháng qua, "kế hoạch" của nàng không tiến triển được là bao, tuy nhiên Diana vẫn chưa định từ bỏ. Thật ra nàng đâm thích thú với vở kịch này, mặc dù nàng không dám tự thú nhận. Và nàng vẫn tự nhủ là phải thực hiện bằng được cuộc "trừng phạt".
Diana ngày nào cũng đi chơi với Ian. Họ cùng ăn hiệu, xem đua ngựa, ngồi xe dạo chơi, nhưng Diana thấy vẫn chưa thể tin rằng Ian mê mình hơn chút nào.
Mùa hè sáp hết và Diana hạ quyết tâm phải hoàn thành kế hoạch trong vụ hè này. Chỉ một hoặc hai tuần lễ nữa, mùa vui chơi chấm dứt và mọi người sẽ rời khỏi London. Khi đó chắc chắn Ian sẽ quay về lãnh địa của dòng họ chàng tại xứ Scotland. Còn nàng cũng sẽ liên tiếp nhận đủ các loại thiếp mời, chỉ còn việc chọn xem nên nhận lời đến đâu và khước từ đến đâu.
Bạn bè nàng, và quan trọng nhất là bạn bè mẹ nàng bắt đầu bàn tán về nàng. Mặc dù từ lâu họ không còn tin một ngày nào đó Diana chịu lấy chồng, nhưng họ cũng không thể không chú ý đến "mối tình" mới của nàng. Bản thân Diana thì quá ngán cứ phải "chinh phục" một kẻ mà nàng căm ghét, nàng quyết định trong tuần này phải đẩy sự việc đến điểm nút. Ian phải ngỏ lời, và nhân đó nàng sẽ khước từ bằng thái độ khinh bỉ, làm cho anh ta bẽ mặt, nhục nhã.
Thì ra việc này gay go hơn nàng tưởng, nhưng Diana hạ quyết tâm phải chiến thắng. "Mình rất đẹp". Diana tự động viên, lúc ngắm mình trong gương. Nàng thấy hình Ronald cũng có trong tấm gương này. Phải rồi, Ronald! Ta cho thêm một chút gia vị ghen tuông vào món ăn này xem chừng cũng hay đấy. Trong những lần trò chuyện với Ian, nàng hay nhắc đến Ronald. Hôm nay nàng trỏ anh ta, nói:
- Anh thấy anh ta đẹp trai không? Tôi rất yêu anh ấy.
Ian đưa mắt nhìn Ronald lúc này đang cau có bên cạnh Rosemary.
- Hiếm ai đẹp trai bằng Ronald, anh công nhận không?- Diana nói thêm.
- Công nhận, - Ian lạnh lùng nói, trong bụng thầm nghĩ, thằng cha công tử bột kia cần một năm lao động cật lực và một cái đá thật mạnh vào mông hoặc vào chỗ nào đó.
Thất vọng vì câu trả lời, Diana xoay cách khác.
- Ta đến trò chuyện với họ đi, - nàng đứng lên. -Đã lâu rồi tôi không trò chuyện với anh ta.
Diana chạy đến bàn họ. Không còn cách nào khác, Ian đành đi theo.
Diana nói với Rosemary:
- Bồ thân mến, bọn mình đến trò chuyện đôi chút với hai bạn. Ian nói chuyện với mình mãi cũng chán, lại thấy bàn bên này vui hơn.
Diana ngồi ngay vào giữa Ronald và Rosemary, để Ian ngồi phía ngoài, bên Rosemary. Sau đó, Diana sôi nổi trò chuyện với Ronald vẻ rất thân tình. Ronald không ao ước gì hơn thế. Anh ta sung sướng, không ngờ sự thể lại xoay ra như thế này. Đang giận Diana, anh ta phấn khởi cười nói rất vui. Anh ta trả lại hóa đơn cho người hầu bàn rồi gọi lấy thêm sâm banh, mặc dù lúc này đã khuya và khách đã về gần hết. Hầu bàn đem xô đựng chai sâm banh đến. - Ta nhẩy đi, - Ronald tha thiết mời Diana, biết rằng về mặt khiêu vũ, không ai nhảy giỏi hơn anh ta.
Ronald nhảy giỏi đã đành, nhưng còn giỏi cả cách thầm tán tỉnh trong lúc ôm phụ nữ cùng nhảy. Diana nhận lời và cặp Ronald- Diana đã bắt đầu quay cuồng theo nhịp của dàn nhạc. Rõ ràng Diana đang rất vui. Nhưng Ian không hề quan tâm đến chuyện đó mà vẫn trò chuyện nghiêm túc với Rosemary. Mãi đến lúc cặp Ronald- Diana quay về bàn, Ian mới lộ ra đôi chút lúc chàng bảo Diana:
- Tôi hy vọng cô tha lỗi nếu tôi đề nghị ta về bây giờ. Hoặc cô có thể ở lại với các bạn cô, còn tôi xin về trước. Mai tôi có việc phải dậy sớm nên không muốn thức khuya.
- Dậy sớm? Anh có công việc gì vậy?
- Tôi phải đi vắng vài ngày.
Diana thở phào, nhưng cũng hơi tự ái thấy Ian không nói chuyện này từ trước. Nàng đứng dậy, biết rằng không thể làm Ian thay đổi ý kiến. Nàng đã biết tính Ian, lúc nào muốn về quê là đi luôn.
- Tạm biệt, -Diana nói với Rosemary. - Mai ta sẽ gặp nhau, Ronald.
Hơi tiếc là phả về sớm, nhưng không muốn ở lại một mình, Diana buồn bã chui vào xe.
Nàng hỏi:
- Anh không khó chịu thấy tôi nhảy với Ronald chứ?
- Sao tôi lại khó chịu?- Ian nói, giọng hoàn toàn bình thản.
- Tôi đang tính, có nên nhận lời cầu hôn với anh ấy không.
- Chuyện đó cô là người duy nhất phải quyết định, Ian đáp.
Tuy nhiên chàng cũng hơi giật mình. Trước đây chưa bao giờ chàng muốn yêu Diana. Sau lần gặp mặt đầu tiên, Ian đã cho là nàng nông cạn và tầm thường. Nhưng sau nhiều lần gặp gỡ, chàng nhận thấy đằng sau vẻ tầm thường và nông cạn đó có giấu kín một phẩm chất thật sự, một cái duyên mà ít người nhận thấy.Xưa nay Ian có tính ham mê khám phá. Kinh nghiệm thám hiểm chàng thu được trong miền rừng rậm và sa mạc châu Phi, giờ chàng áp dụng vào việc khám phá bản chất Diana. Chàng dần dần thấy được những gì phía sau thái độ hờ hững vô tình và phù phiếm của nàng.
Thời gian trôi qua, dần dần Ian thấ mến Diana. Nhưng Ian cảm thấy chàng không thể hy vọng gì được, Diana đã làm cho chàng yêu cô ta và bây giờ chàng quyết định sẽ không đê lộ tình cảm của mình cho đến khi chàng biết rõ Diana có yêu mình hay không. Chàng rất không muốn bẽ mặt khi bị nàng từ chối. Mặc dù thái độ Diana vui vẻ thân ái, nhưng Ian chưa tin nàng có thể yêu được chàng.
Bất chấp thái độ bình thản chàng cố giữ, nhưng rõ ràng tối nay, sự kiên nhẫn của chàng đã bị thử thách dữ dội. Chàng không ưa Ronald và chàng không thể không có chút ghen với y, cũng như với bất kỳ người đàn ông nào được Diana tỏ vẻ thân mật. Ian biết rằng Diana quen được nuông chiều đâm hư và nàng chưa tha thứ cho thái độ của chàng hôm chàng đến báo tin Jack, nhưng Ian tin rằng nếu xa cái xã hội phù phiếm và hư hỏng này, Diana sẽ tìm lại được bản chất tốt của nàng.
Tình cảm của Ian không cuồng nhiệt, dữ dội và liều lĩnh như của chàng trai trẻ chưa hiểu biết gì mấy về bản chất con người. Tình cảm của chàng là loại tình cảm sâu thẳm của con người đầy đặn vốn sống, con người không chạy theo thứ hoàn chỉnh tuyệt đối mà sẵn sàng bỏ qua một số nhược điểm nào đó của đối phương một khi anh đã yêu.
Và cuối cùng, sau khi suy xét, cân nhắc, Ian quyết định sẽ lấy Diana.
Chàng khao khát nàng. Sắc đẹp của Diana làm chàng say mê. Chàng yêu vẻ duyên dáng, nụ cười, cả sự yếu đuối của nàng cũng làm chàng thương xót. Làn da tay của Diana mới mịn màng làm sao, mỗi khi nàng chìa ra cho chàng nắm. Thân thể tuyệt mỹ của nàng có sức hút như nam châm. Cái cổ trắng ngần, phần ngực lộ ra trên cổ áo làm chàng thèm khát đến run người. Nhưng đồng thời, Ian cũng không quên những nhược điểm của Diana, trước hết là những giận hờn bất chợt và những trò thô bỉ làm nàng thích thú.
Họ ngồi trong xe, không nói với nhau một lời. Đến quảng trường Grosvenor, khi xe đỗ lại, Diana quay sang Ian.
Ánh đèn đường chiếu vào mái tóc và vai trần của nàng trắng ngần. Bàn tay nàng chạm nhẹ bàn tay Ian và chàng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu.
Nàng dịu dàng nói:
- Nếu ngày mai anh đi, sao anh không nói với tôi lúc chia tay là "hẹn ngày gặp lại?".
Diana ngước mắt nhìn Ian và không ai có thể nghi ngờ rằng đấy không phải là một lời mời mọc. Nhưng Ian không nói một lời, lẳng lặng mở cửa xe, đỡ nàng bước ra. Đỡ chìa khóa cửa trong tay nàng, chàng bước lên bậc thềm.
Diana theo sau, cơn uất trào lên chẹn lấy cổ. Khi cánh cửa nặng nề mở ra và Diana bước ngang qua bên cạnh để vào gian tiền sảnh tối tăm, Ian bước vào theo, và không để nàng kịp quay gót, chàng ôm ghì lấy nàng.
Ian dò tìm môi nàng rồi hôn, nhưng không phải kiểu hôn thô bạo, mà một cái hôn say đắm khiến nàng không thể nào quên.
Rồi chàng buông Diana ra, trước khi nàng kịp định thần.
Cánh cửa đóng lại và chàng đã ra ngoài.