Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Chương 7
J
ulie! Lạy Chúa tôi, có chuyện gì thế? – Bà nội hỏi tôi.
Tôi run run chỉ vào cánh tay bà. Nhưng khi định thần lại, tôi hiểu là mình đã nhầm. Cánh tay bà nội không phải bằng rơm rạ. Đơn giản là bà chỉ cầm cái chổi thôi. Bà đang cầm ngược chổi để phẩy bụi trên tường.
Tôi ngượng chín cả người.
— Cháu xin lỗi bà. – Tôi lúng túng nói. – Cháu bị dị ứng, vì thế mắt cháu bị mờ đi. Từ hôm qua đến giờ cháu toàn nhìn gà hóa cuốc. Có lẽ cháu phải uống thuốc thôi.
Thú thực là bây giờ nhìn đâu tối cũng thấy ngoáo ộp. Tự nhiên tôi thấy ghét chính mình vì đã quá ngu ngốc.
“Đừng có nghĩ gì về mấy hình nhân đáng nguyền rủa ấy nữa, – tôi tự nhủ. – Henry nói cũng có lý. Nếu như đêm hôm qua chúng có động đậy cũng chỉ tại gió thổi mà thôi”.
Sáng hôm ấy, Henry dẫn chúng tôi đi câu. Trên đường ra suối, ông nói luôn mồm rất vui.
Ông cười rất tươi khi phát hiện ra trong giỏ píc níc những thứ dành cho bữa trưa mà bà nội đã cẩn thận chuẩn bị cho chúng tôi.
— Trong này đựng toàn những món mà chú thích. – Ông vui vẻ nói.
Rồi ông đậy nắp giỏ lại, miệng cười toe toét như một đứa trẻ.
Tay trái ông cầm ba cái cần câu trúc, tay phải xách chiếc giỏ đựng thức ăn. Tôi và Mark định giúp ông một tay nhưng ông đã từ chối.
Thời tiết hơi nóng nhưng bù lại là bầu không khí thoang thoảng hương đồng gió nội. Ông mặt trời đang lấp lánh trên bầu trời buổi sáng không một gợn mây.
Lúc đi qua nhà kho, Henry đột nhiên quay ngoắt sang bên trái, đi dọc theo bức tường. Sắc mặt ông cũng bất ngờ thay đổi. Ông đang tập trung vào điều gì đó mà tôi không hiểu.
— Ơ kìa, Henry! Chú định bỏ đi đâu thế? – Tôi vừa kêu vừa chạy theo. Hình như ông không nghe thấy tôi nói. Ông sải từng bước dài, cái giỏ trên tay lắc lư chao đảo. Tôi thấy ông đang đi vòng theo nhà kho rồi quay ngược trở lại phía trang trại.
Thằng Mark vừa lật đật chạy theo tôi vừa kêu rống lên:
— Chị Julie, đợi em với!
Nó rất ghét người khác đi quá nhanh, nhất là những lúc đi chơi.
Henry một lần nữa thay đổi hướng đi. Bây giờ ông quay lại phía chúng tôi.
— Chú định làm gì thế, chú Henry? – Tôi ngạc nhiên hỏi, – Sao chú bắt bọn cháu đi lòng vòng như vậy?
Henry lắc đầu, vẻ mặt nghiêm hẳn lại:
— Cần phải làm ba vòng xung quanh nhà kho!
— Hả? Nhưng tại sao mới được chứ? – Mark hậm hực hỏi lại.
— Điều đó sẽ mang lại may mắn cho buổi câu của chúng ta. – Henry giải thích. – Sách bảo thế mà. Cháu biết đấy, tất cả đều được ghi trong sách.
Tôi định nói rằng ông thật ngớ ngẩn. Nhưng nghĩ thế nào, tôi lại thôi. Sao ông này lại mê tín đến thế cơ chứ!
Lượn quanh nhà kho ba vòng, nhóm chúng tôi lại tiếp tục nhằm hướng suối mà tiến. Để tới đó, chúng tôi phải đi theo một con đường lầy chạy dọc cánh đồng ngô. Nét mặt Henry được tươi tỉnh trở lại. Cho tới lúc này tôi có thể kết luận được rằng cuốn sách nọ đã trở thành vật quan trọng nhất của đời ông.
Tôi tự hỏi không hiểu thằng Stanley có mê tín như cha nó không.
— Stanley không cùng đi với chúng ta à? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
— Nó có một só việc vặt phải làm. – Henry trả lời. – Stanley làm việc rất khá. Chú tin rằng nó sẽ tới sớm gặp chúng ta. Nó không muốn bỏ lỡ buổi dã ngoại này đâu.
Ánh mặt trời bắt đầu gay gắt hơn. Thỉnh thoảng trên đồng ngô lại xuất hiện một hình nộm của Henry. Tôi thực sự cảm thấy khó chịu bởi cái cảm giác mình đang bị theo dõi. Tôi cứ nghĩ rằng những tạo vật kinh khủng kia đang nhìn theo tôi khi tôi đi ngang qua chúng.
Từ đuôi mắt, tôi cứ ngỡ mình nhìn thấy một hình nộm bất thần vung cánh tay lên.
Tôi cảm thấy mình thật là ngu ngốc khi cứ tưởng tượng ra những điều quái đản như vậy!
Nhưng tôi vẫn không sao ngăn cản được cảm giác sợ hãi đang xâm chiếm đầu óc mình. Tôi quyết định nhìn thẳng về phía trước.
Bên kia cánh đồng ngô là một khu rừng nhỏ. Chúng tôi phải đi xuyên qua đám cây đó. Lúc này chúng tôi đã có thể nghe thấy tiếng suối chảy róc rách.
Henry lại đột ngột dừng lại. Ông cúi xuống nhặt lấy một quả thông. Ba chiếc cần câu kẹp nách bị tuột cả xuống đất mà ông không để ý. Ông gí mũi vào quả thông, mải mê ngắm nghía.
— Quả thông rơi xuống dưới bóng một cây thông, điều này có nghĩa là mùa đông sẽ kéo dài. – Ông lẩm bẩm.
Tôi và Mark cùng cúi xuống nhặt mấy cái cần câu lên.
— Thế đó cũng là điều được viết trong cuốn sách của chú à? – Em tôi hỏi bừa.
Henry gật đầu. Rồi ông đặt quả thông vào đúng chỗ trước khi ông nhặt nó lên.
— Quả này vẫn còn tươi nhựa: đó là dấu hiệu tốt. – Ông nói thêm với vẻ nghiêm túc.
Thằng Mark cười phá lên. Tôi biết rằng nó đã phải nhịn cười đã lâu. Nhưng rốt cuộc nó đã không thể nhịn được nữa.
Henry nhìn thằng bé với vẻ trách móc:
— Tất cả đều đúng, Mark ạ. Tất cả.
— Cháu… Cháu rất muốn ngó qua cuốn sách của chú xem sao. – Mark ấp úng, vẻ hơi khó chịu.
— Đó là một cuốn sách rất khó đọc. – Henry đáp. – Có một số từ chú không hiểu,
— Chú có thể nghe thấy tiếng suối chảy không? Kể cũng hay đấy chứ? – Tôi nói lảng sang chuyện khác. – Bây giờ chúng ta còn chờ đợi gì nữa? Cháu đang rất muốn chộp vài con cá trước khi mặt trời lên đến đỉnh đầu!
Lát sau, tôi đã đứng giữa dòng con suối nhỏ. Đôi chân trần của tôi chạm phải những mô đá nhẵn thín, mát lạnh.
Thằng Mark lười chảy thây muốn nằm trên bãi cỏ mà thả câu. Tôi phải thuyết phục rằng nằm như vậy rất khó coi, rằng lội xuống nước sẽ dễ câu hơn, nó mới chịu đứng dậy.
— Như thế chỉ tổ dễ bị sưng phổi hơn thì có! – Nó cãi lại và xắn quần lội xuống suối.
Henry cười phá lên. Ông nhẹ nhàng đặt giỏ thức ăn xuống thảm cỏ rồi xắn quần lội xuống nước, tay cầm chiếc cần câu.
— Úi giời, lạnh quá! – Ông vừa kêu vừa giơ hai tay lên cung vẩy giữ thăng bằng.
Phải thừa nhận là nước lạnh thật. Tôi quăng mồi câu ra xa rồi chăm chú nhìn vào cái phao đỏ bồng bềnh trên mặt nước.
— Ơ kìa, cá cắn câu rồi đấy! – Thằng Mark bỗng reo lên, kích động.
Tôi quay ngoắt người lại phía Henry. Đó cũng chính là lúc ông giật cần câu.
Ông giật rất mạnh:
— Mẹ kiếp, chắc chú cá này phải to lắm đây!
Ông cố giật mạnh một lần nữa. Thật tức cười, đó không phải là một con cá, mà là một cành cây to tướng bám đầy rêu.
— Hoan hô, đúng là nhà vô địch! – Tôi vừa reo to vừa nhảy lên chồm chồm mà quên mất là mình đang đi câu. – Con cá này thật là vĩ đại!
— Chị vĩ đại thì có. – Mark bĩu môi. – Ngu ngốc vĩ đại!
— Thằng này láo thật! – Tôi quát.
Tôi đuổi một con ong vừa đậu lên tay áo rồi tiếp tục tập trung vào chiếc phao. Không hiểu sao đầu óc tôi lại nghĩ tới lũ hình nhân quái dị ấy. Sao mà chúng lại cao lớn thế, tối tăm thé, dữ tợn thế! Bộ mặt chúng mới khủng khiếp làm sao! Không hiểu chúng có cử động được hay hông?
Đang chìm vào dòng suy nghĩ miên man, tôi chợt cảm thấy có một bàn tay túm lấy mắt cá chân mình.
Đó là bàn tay bằng rơm rạ, bàn tay con ngoáo ộp. Bàn tay nhô lên khỏi mặt nước rồi bắt đầu ngược theo bắp chân tôi. Tôi cảm thấy lành lạnh, run run.
Bàn tay túm vào chân tôi mỗi lúc một chặt hơn.
Tôi rú lên.