Số lần đọc/download: 348 / 1
Cập nhật: 2018-08-18 10:46:37 +0700
Chương 7: Chuyện Năm Xưa
Đ
ột nhiên nghe thấy tiếng đồ vật nứt vỡ, ta mở choàng mắt, căn phòng tối như hũ nút, không một tia sáng.
Chuyện gì thế này?
Tâm niệm rung động, một tràng tiếng đổ vỡ ầm ầm ầm ầm vang lên, tiếp đó là tiếng kim loại rơi loảng xoảng xuống đất, cuối cùng lại yên tĩnh như ban đầu.
Chuyện gì vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?
Mũi ngửi thấy mùi máu tanh, ta dựa theo phương hướng đưa tay sờ soạng, chạm phải chất lỏng nhơm nhớp, trái tim bỗng chốc rơi vào khoảng đen mênh mông.
Hồi lâu sau Kỷ Quy Vân lên tiếng: “Ngươi có biết đại hội võ lâm mười tám năm trước không? Hôm đó tuyết rơi nhiều, hàng ngàn hàng vạn người tập trung trên đỉnh Tiếu Hiệp. Ta dốc sức chiến đấu với bảy bảy bốn mươi chín đối thủ, giành chiến thắng bước lên tọa bảo”.
Một lúc sau tiếng của Trần Phi mới vang lên: “Biết, đó là trận đánh thành danh của ngươi”.
“Thành danh?”. Kỷ Quy Vân bật cười, tiếng cười thấm đẫm chua chát: “Nhưng tất cả mọi người đều nói, do Giản Linh Khê không tham gia, vì thế ta mới giành được vị trí số một”.
Trần Phi đáp: “Khi đó ta đã rút khỏi giang hồ…”.
“Không sai, ngươi quy ẩn giang hồ. Nhưng chính vì ngươi quy ẩn nên mới trở thành thần thoại không thể phá vỡ trong võ lâm. Vì sau đó chẳng có ai có thể khiêu chiến với ngươi, danh hiệu đệ nhất thiên hạ của ngươi sừng sững mãi mãi không sụp đổ”. Kỷ Quy Vân gằn giọng: “Không công bằng, ta không cam tâm! Chỉ vì ta xuất đạo muộn hơn ngươi mười năm nên phải núp dưới bóng ngươi? Ta không cam tâm!”.
Trần Phi không nói thêm gì nữa.
“Vì thế hai năm sau ta liên tục đi tìm ngươi, không một ai biết ngươi ẩn cư ở đâu. Nhưng ta vẫn không bỏ cuộc, tìm mãi, cuối cùng ta bám theo A U tới Nam Minh”.
“Hóa ra hôm đó ngươi cũng có mặt?”. Cuối cùng trong giọng nói của Trần Phi cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Kỷ Quy Vân bật cười ha hả: “Không ngờ phải không? Đúng thế, hôm đó ta cũng có mặt. Ta nấp trong chỗ tối nhìn thấy ngươi, A U, Liễu Thứ, Thất Khuyết và cả Tần Tam Nương võ công kém cỏi, năm người cùng bao vây tấn công một thiếu nữ”.
Hơi thở của ta thắt lại, chân tướng! Chân tướng mười sáu năm trước sắp lộ diện qua lời của y! Còn ta không biết mình nên vui hay buồn, nên chờ đợi hay kháng cự, chỉ có thể im lặng, cả người cứng đơ lắng nghe.
“Ta càng nhìn càng kinh ngạc, khi ấy nói không ngoa thì kiếm thuật của ta dù không bằng ngươi nhưng cũng xếp vào hạng nhất nhì, cho đến hôm đó ta mới biết ngoài trời còn có trời, không nói ngươi, ngay cả võ công của huynh đệ kết nghĩa Liễu Thứ của ngươi cũng chẳng kém ta. Nhưng điều khiến ta ngạc nhiên nhất chính là thiếu nữ đó, năm người các ngươi phải liên hợp lại mới miễn cưỡng bao vây được nàng ấy”.
Trong bóng tối, Trần Phi thốt lên tiếng thở dài, khẽ như không có.
Kỷ Quy Vân tiếp tục: “Cũng chính vào lúc đó ta mới biết hóa ra thiếu nữ ấy không phải con người, mà là công chúa ma tộc. Ta nghe các ngươi gọi tên nàng ấy là Nhất Tịch. Không ngờ nàng ấy lại có sức mạnh thần kỳ như thế, sức mạnh ấy đã hoàn toàn khiến ta khuất phục. Ta nghĩ nếu ta có được sức mạnh như vậy, bất luận phải chịu khổ cực thế nào ta cũng chấp nhận!”.
“Vì thế ngươi mới tới ma cung?”.
Kỷ Quy Vân cười khẩy: “Ma cung ẩn khuất như vậy một người phàm như ta làm sao có thể tìm được? Nói ra vẫn phải nhờ phúc của ngươi”.
“Nghĩa là sao?”
“Nghĩa là sao ư? Hôm đó rõ ràng Nhất Tịch có cơ hội trốn thoát. Nàng ấy đã nhìn thấy kẽ hở của trận pháp, tìm được cửa thoát, chỉ cần giết chết Tam Nương là có thể phá trận ra ngoài, nhưng một chưởng đánh ra, ngươi lao tới chắn trước người Tam Nương, nàng ấy khựng người dừng lại, A U và Thất Khuyết nhân cơ hội mỗi người đâm nàng ấy một nhát từ hai bên, vì vậy mà mất đi cơ hội thoát thân duy nhất. Nếu không phải nương tay với ngươi thì nàng ấy cần gì bước vào đường cùng? Nếu nàng ấy không bước vào đường cùng thì làm sao Linh Miêu có thể xuất hiện? Linh Miêu dẫn ta tới đây, vì thế xét cho cùng vẫn là nhờ phúc của ngươi ta mới tới được ma cung”.
Là như thế sao… Nghe xong đầu óc ta lùng bùng. Chẳng phải Nhất Tịch hận Giản Linh Khê lắm sao? Tại sao lại nương tay với tiên sinh?
Kỷ Quy Vân chán nản thở dài, giọng nói tràn đầy đau đớn: “Không ngờ… Không ngờ ta khổ luyện ở đây mười sáu năm, vẫn không địch lại được ngươi, vẫn không địch lại được ngươi!”.
Ánh đèn đột nhiên bừng sáng.
Ta ngạc nhiên nhìn người đang nằm dưới đất bên cạnh mình là Kỷ Quy Vân chứ không phải Trần Phi!
Người bị thương sao lại là Kỷ Quy Vân?
Trần Phi im lặng đứng một góc, bình an vô sự.
Sao có thể như thế được? Kiếm thứ ba của Kỷ Quy Vân vốn né cũng không né được, tránh cũng không tránh được mà! Làm sao tiên sinh phá giải được? Làm sao tiên sinh làm được?
Lòng ta đầy hồ nghi, còn Kỷ Quy Vân hạ giọng hỏi: “Rốt cuộc ngươi có phải là Giản Linh Khê không?”.
Trần Phi không trả lời.
“Nếu ngươi không phải Giản Linh Khê thì không thể phá được chiêu này; nếu ngươi là Giản Linh Khê thì tuyệt đối sẽ không dùng cách thức này để phá chiêu”.
“Ta nói rồi, ta là Trần Phi”. Trần Phi bước tới trước mặt ta, đỡ ta dậy: “Ba kiếm đã phá xong, chúng ta qua cửa rồi, đi thôi”.
Đằng sau vang lên tiếng cười gần như điên dại của Kỷ Quy Vân: “Được, được, được lắm Trần Phi! Ngươi biết kiếm pháp của ta cần mượn sức mạnh của ánh sáng, vì thế ngươi tắt ánh đèn, lợi dụng thời cơ, dùng hết thủ đoạn! Ngươi không phải Giản Linh Khê, người quả nhiên không phải Giản Linh Khê!”.
Theo như lời y nói, tiên sinh đã dùng thủ đoạn nào đó không vẻ vang mới phá được kiếm thứ ba. Mặc dù thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa muốn thắng phải không từ thủ đoạn, nhưng những lời kêu than như dã thú giãy chết của y, vẫn khiến ta rùng mình sợ hãi.
Trần Phi không nhìn ta, mở cánh cửa chúng ta tới ra, bên kia cánh cửa đã không còn là căn phòng hình tròn ban nãy nữa. Trong căn phòng rộng chỉ kê một chiếc bàn, trên mặt bàn có một tấm trường bào màu trắng.
Trần Phi bước tới, nhìn tấm trường bào, đột nhiên chau mày nói rành rọt từng tiếng: “Hóa ra là nàng. Nếu đã ở đây thì tại sao không gặp?”.
Không ai trả lời, trong phòng im lặng như tờ, chỉ có ánh đèn trên bàn không ngừng nhảy nhót, chiếu rọi gương mặt tiên sinh lúc sáng lúc tối.
“Ta biết là nàng. Ngoài nàng ra ai có thể may được một chiếc áo trong thời gian ngắn như vậy? Còn ai có bàn tay khéo léo như thế? Nếu điện thứ hai đã định là nàng trấn giữ, vậy tại sao lại né tránh không gặp?”.
“Khi viết vô y, dữ tử hồng bào(*)…”.
(*) Hai câu trong bài “Vô y”, thiên “Tần phong” thuộc “Thi kinh”, Tạ Quang Phát dịch: Anh không quần áo hay sao? Thì đây chiếc áo chia nhau bận mà.
Chỉ thấy một nam tử bỗng từ trong bức tường bước ra. Cơ thể nam tử đó vốn trong suốt, nhưng trong quá trình bước đi dần dần trở nên rõ ràng hơn, cuối cùng dừng lại trước mặt Trần Phi và ta. Mặc dù nam tử đang mỉm cười nhưng vẫn vương chút mệt mỏi, giống như đã nhìn thấu phồn hoa tan biến, trần thế đổi thay.
Trần Phi sững lại, kinh ngạc thốt lên: “Hóa ra là đệ?”.
“Huynh tưởng là ai?”. Nam tử liếc nhìn chiếc trường bào màu trắng: “Huynh tưởng là nàng ấy?”.
Trần Phi lắc đầu cười chua chát: “Ta quên rồi. Nàng ấy ở đâu, đương nhiên có đệ ở đó”.
Nam tử dịu dàng đáp: “Y phục của huynh rách rồi, mặc vào đi”.
Trần Phi nghe lời mặc tấm áo lên người, mắt ta sáng lên. Mười sáu năm qua tiên sinh luôn mặc một chiếc áo giản dị màu xám, còn bây giờ khi mặc chiếc áo kia lên, con người dường như thay đổi hoàn toàn. Cổ áo mở đều sang hai bên, tay áo và vạt áo đều rất rộng, không có gió cũng tự phất phơ. Cho đến lúc này ta mới thực sự thấu thế nào là “áo rộng đai mềm, ôn tĩnh như ngọc”. Lẽ nào đây mới là bộ dạng vốn có, diện mạo thực sự của Giản Linh Khê?
Nam tử cười nói: “Quả nhiên rất vừa… Số đo của huynh vẫn như trước đây”.
“Nhưng ta đã già rồi”. Trần Phi lẩm bẩm.
Trong mắt nam tử thoáng chút lúng túng, khẽ gọi: “Đại ca…”.
Đại ca? Nam tử gọi tiên sinh là đại ca?
“Liễu Thứ, chúng ta có thể không cần giao đấu không?”. Giọng Trần Phi vang lên có phần hoang mang: “Ta không muốn đao kiếm giao tranh với đệ”.
Nam tử này chính là Liễu Thứ?
Tiếu Vong Sơ nói, Thất Khuyết và Liễu Thứ – huynh đệ kết nghĩa của Giản Linh Khê – có gian tình. Kỷ Quy Vân nói, Giản Linh Khê cùng bọn Liễu Thứ, Thất Khuyết bao vây tấn công Nhất Tịch, ép nàng tự sát.
Hóa ra người này là Liễu Thứ.
“Huynh không hận đệ sao?”.
“Hận đệ?”. Trần Phi cười nhạt: “Tại sao?”.
Liễu Thứ nhìn tiên sinh, chậm rãi nói: “Bởi vì Thất Khuyết”.
Nỗi hận bị cướp thê tử… trên đời này có nam nhân nào có thể chịu đựng được? Nhưng Trần Phi vẫn mỉm cười, không chút vấn vương: “Chẳng phải người Thất Khuyết thích là đệ sao?”.
Liễu Thứ im lặng không đáp. Trần Phi nói tiếp: “Nếu người nàng ấy thích là đệ, vậy nàng ấy lựa chọn đệ là đúng đắn”.
Liễu Thứ gượng cười: “Đại ca cần gì phải an ủi đệ, trong lòng huynh hiểu rõ… Nếu năm đó không phải vì huynh có ý muốn tác thành, từ bỏ nàng ấy trước thì nàng ấy sẽ không chọn đệ”.
Gương mặt Trần Phi biến sắc.
Liễu Thứ nói: “Năm đó chẳng phải Nhất Tịch cũng dựa vào điểm này nên không hề sợ hãi sao? Chuyện quan hệ bất chính là giả nhưng đệ thích Thất Khuyết là thật. Nhìn thấy tình cảm của đệ dành cho Thất Khuyết, huynh tác thành cho đệ, từ bỏ vị hôn thê của mình…”.
Hóa ra năm xưa vì tác thành cho Liễu Thứ, Giản Linh Khê mới để mặc cho Nhất Tịch phá hoại hôn ước giữa tiên sinh và Thất Khuyết, khiến Thất Khuyết dứt áo ra đi. Nếu như vậy, làm gì có chuyện tiên sinh thẹn quá hóa giận? Tiếu Vong Sơ đã lừa gạt ta! Những điều hắn nói không phải là sự thật! Nhất Tịch bị giam trong thanh kiếm chắc chắn có ẩn tình khác, lẽ nào thực sự như A U nói: Nhất Tịch muốn sát hại loài người, vì thế tiên sinh không còn cách nào khác, đành phải trừ khử nàng? Bỗng chốc trong lòng ta mờ mịt, rối bời, mâu thuẫn, trăm ngàn cảm xúc, đau khổ vô cớ.
Bên tai vang lên tiếng Liễu Thứ: “Niệm chút ân tình của huynh trong quá khứ hôm nay đệ vốn dĩ không nên xuất hiện ở đây, nhưng mệnh trời khó trái”. Nói rồi ngón tay vạch một đường trong không trung, tơ liễu bay lả tả khắp phòng.
“Cửa này huynh chỉ cần phá được Vũ Liễu trận của đệ là có thể qua”.
Trần Phi nhìn Liễu Thứ chằm chằm, rồi khom người một cái: “Đa tạ”.
Tơ liễu rợp phòng, bỗng một luồng khí xanh đùn lên giữa không trung, giống như sương mù bao phủ Liễu Thứ.
Một luồng sức mạnh lớn dội về phía ta, ta liều mạng túm chặt tay Trần Phi, nhưng luồng sức mạnh ấy càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, cuối cùng chân ta loạng choạng, toàn thân ngã dúi dụi ra phía sau, lăn vào góc tường.
Đến lúc ngẩng đầu lên nhìn Trần Phi, ta thấy cả người tiên sinh đã bị tơ liễu che khuất, chỉ nhìn thấy hình bóng mờ mờ.
“Tiên sinh”. Ta vội bò tới chỗ tiên sinh, nhưng còn chưa chạm vào đám sương xanh ấy thì đã bị một kết giới vô hình đẩy ngược về phía sau. Tiếp tục bò, lại bị đẩy ngược lại, hết lần này tới lần khác, cơ thể rã rời, đau đớn khôn tả!
“Tiên sinh, tiên sinh, tiên sinh…”. Ta nhìn tiên sinh qua kết giới, lớp sương càng lúc càng dày đặc, ngay cả hình bóng cũng dần dần bị nuốt trọn.
Đôi chân nhức mỏi nhũn cả ra, quỳ sụp xuống đất, hai tay lần mò kết giới, người run lẩy bẩy không kiềm chế nổi, cảnh tượng này tại sao lại quen thuộc đến thế!
~**~**~
Nam Minh nơi mặt nước và bầu trời giao nhau, nữ tử đưa tay đón một cánh đào rơi giữa không trung, khuôn mặt tràn đầy ngạc nhiên.
“Tại sao?”. Nàng ngẩng đầu nhìn bóng hình bên ngoài kết giới, nói rành rọt: “Chàng muốn giết ta thì nói một lời là xong, hà cớ phải bày nhiều trò như vậy? Mượn tay nữ nhân, chàng không cảm thấy hổ thẹn sao?”.
Nàng giận dữ vung tay, cứ thế xông tới.
Lớp tường băng đầu tiên nhanh chóng ngưng kết, nàng bước tới, hàn băng ngàn năm tan chảy trước mặt nàng; lớp hoa đào thứ hai bao quanh, hoa đỏ lá xanh rơi rụng khô héo khi nàng lướt qua; nhưng kết giới thứ ba đã ngăn được bước chân nàng, bất luận nàng dùng cách nào đi nữa đều không thể vượt qua.
Ngước mắt, hai bóng người ngoài kết giới lướt tới, họ giữ chàng lại, không biết đã nói gì, tiếp sau đó nàng thấy chàng quay lại nhìn, nét mặt dường như bối rối.
“Giản Linh Khê…”, nữ tử chạm vào kết giới, hét lớn: “Giản Linh Khê, Giản Linh Khê!”.
Thân hình chàng mờ dần, còn hai người ở lại sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt băng giá.
Người nàng bắt đầu run rẩy, giận dữ tới mức không thể kiềm chế, nghiến răng hét: “Được lắm, hai người các ngươi… được lắm!”.
Xạ Nguyệt Châu đột nhiên phát ra ánh sáng vạn trượng, kết giới thứ ba nứt vỡ như gốm sứ, phát ra tiếng loảng xoảng.
~**~**~
Trán rịn mồ hôi, ta nghe thấy giọng mình nức nở không thành tiếng: “Thả tiên sinh ra… Xin ông thả tiên sinh ra… mọi chuyện đều do ta gây nên, hãy lấy mạng ta, đừng làm hại tiên sinh! Tiên sinh chỉ là người phàm, tiên sinh không phải Giản Linh Khê, tiên sinh là Trần Phi, tiên sinh chỉ là người phàm…”.
Nghẹn ngào gần như đứt hơi, giây phút này ta chỉ cảm thấy bi thương và tuyệt vọng đến cực điểm, mắt thấy khối sương màu xanh nhạt dần đi, nhưng không thấy Trần Phi đâu.
Không thấy Trần Phi đâu!
Ta lao vào kết giới, dốc hết sức để lao vào. Kết giới không hề hấn gì, ta bị sức của mình dội bắn trở lại, đầu đập vào tường, máu chảy xuống làm mờ tầm nhìn, thế giới trước mặt chỉ một màu đỏ của máu, giống như đang cười nhạo sự bất lực của ta. Cứ như thế, lay lắt hổn hển, nếu sinh mệnh ngừng lại ở ngay khoảnh khắc sau ta cũng không lấy làm ngạc nhiên. Thật vô dụng, Tiểu Khê, ngươi thực sự vô dụng…
Một đôi chân bước tới trước mặt ta, ta có cảm giác bị nhìn chằm chằm, không cần nhìn ta cũng biết đó là Liễu Thứ.
“Đi theo ta”. Giọng của ông ta dường như xa tận chân trời.
Ta cười, đột nhiên bật cười, tiếng cười rất lớn. Vịn tường từ từ đứng dậy, ta vừa cười vừa nhìn ông ta, ngay cả bản thân cũng không biết tại sao vẫn còn có thể cười.
Liễu Thứ chau mày hỏi ta: “Ngươi cười cái gì?”.
“Ông rất vui phải không?”. Ta áp lại gần, nhìn thẳng vào mắt ông ta: “Thực ra ông luôn hận tiên sinh phải không? Ông là huynh đệ kết nghĩa với tiên sinh nhưng điểm nào cũng không bằng tiên sinh, thậm chí ngay cả nữ nhân mà ông thích cũng phải nhờ tiên sinh bố thí tác thành cho ông…”.
“Ngươi!”. Khuôn mặt Liễu Thứ lộ vẻ kinh ngạc và hoảng hốt, còn ta không thấy lạ lùng trước bộ dạng này.
Ở kiếp trước, khi là Nhất Tịch, bên hồ Nam Minh, khi ta bóc mẽ ý đồ bẩn thỉu của ông ta, ông ta cũng có bộ dạng đó.
Biểu cảm của Liễu Thứ bắt đầu trở nên khó coi.
“Ông tưởng mình có thể như ý sao?”. Ta cười nhạt, nói từng tiếng: “Kiếp trước ta không cho ông thỏa nguyện, kiếp này ông cũng đừng mơ!”. Vừa nói vừa nắm chặt con dao găm trong bóng tối, lời chưa dứt ta đã kề dao vào cổ mình, muốn đem ta đi lấy lòng ma cung ư, đừng hòng! Nếu ta chết ở điện của ông ta, Nhất Tịch không thể sống lại, để xem người của ma cung sẽ xử lý ông ta thế nào! Mắt ta nhắm lại, tay đưa lên không trung nhưng liền bị ngăn lại.
Ta mở mắt, dường như không tin mình vẫn ở nhân gian. Trần Phi giữ chặt cánh tay của ta, ánh mắt sâu thẳm, dường như có lệ. Cơ thể ta không ngừng run rẩy, cứ ngây người nhìn tiên sinh, đầu óc trống rỗng. Tiên sinh đỡ ta dậy, ta thuận đà nép vào lòng tiên sinh, chạm vào lồng ngực rộng rãi ấm áp của người, lúc này mới tin mình không phải đang nằm mơ: “Tiên sinh… tiên sinh… người vẫn còn sống… ông trời phù hộ, người vẫn còn sống…”.
“Ổn rồi, không sao rồi”. Giống như từ nhỏ tới lớn, vô số lần ta phạm lỗi bị Tam Nương quở trách tiên sinh luôn tới giải cứu cho ta, giọng tiên sinh luôn ấm áp, ấm áp tới mức khiến lòng người xót xa.
“Con tưởng, con tưởng người…”. Ta dụi đầu vào lòng tiên sinh, giọng nói từ khàn đặc trở nên nghẹn ngào, nước mắt dường như chảy ngược vào cổ họng, sau đó chìm xuống, ta òa khóc nức nở: “Tiên sinh, con nghĩ thông suốt rồi, bất kể kiếp trước con và người có ân oán gì thì đó đều là chuyện trong quá khứ. Con chỉ biết kiếp này người và Tam Nương nuôi con khôn lớn, hai người là người thân nhất trên đời này của con, vì thế con nguyện ý chết vì người! Không phải vì người là Giản Linh Khê, mà bởi vì người là Trần Phi. Là Trần Phi luôn bên cạnh con mười mấy năm qua!”.
Trần Phi xúc động, ánh mắt nhìn ta lại thoáng buồn, chỉ là ta không hiểu nỗi buồn ấy từ đâu mà có.
Ta không hận tiên sinh nữa, ta kính tiên sinh, yêu tiên sinh, dựa dẫm tiên sinh, lẽ nào đây không phải là kết quả mà tiên sinh mong muốn?
“Hai người có thể vào cửa tiếp theo”. Liễu Thứ xuất hiện trước cửa.
Trần Phi dịu dàng nói với ta: “Chúng ta đi thôi”.
Lúc lướt qua nhau, Liễu Thứ định nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng, sau đó biến mất sau bức tường như khi xuất hiện.
“Sao ông ta lại để chúng ta đi?”. Ta tò mò hỏi.
“Hắn không phải người như con tưởng tượng”. Trần Phi hạ giọng: “Nếu không ta cũng không yên tâm giao Thất Khuyết cho hắn”.
“Tiên sinh có thích Thất Khuyết không?”. Tim ta nẩy lên.
Một thoáng mơ màng vụt qua trong mắt Trần Phi, cuối cùng tiên sinh đáp: “Đó là chuyện quá khứ rồi”.
“Vậy Nhất Tịch thì sao? Người có thích nàng ấy không?”. Tim ta nẩy lên tới cổ họng, vì quá mong chờ đáp án mà trở nên căng thẳng.
Trần Phi nhìn ta, hồi lâu, lắc đầu đáp: “Không… không thích”.
Không… thích sao? Hóa ra ta… đã đoán sai…
Tư duy nhất thời rối loạn, ta không phân biệt được là vui hay buồn nữa.
Ta không muốn nghĩ tiếp, thực tế cũng không cho phép ta nghĩ tiếp, một mũi tên đột ngột xuyên cửa bay vào, nhắm thẳng về phía ta!