Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested.

Francis Bacon

 
 
 
 
 
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: 4Th Of July
Dịch giả: Quỳnh Nga
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1459 / 30
Cập nhật: 2016-06-17 12:49:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ắng sớm mai xuyên qua những đám mây khi tôi ném chiếc va-li cuối cùng vào sau xe, thắt dây an toàn, và lùi chiếc Explorer ra đường. Tôi nóng lòng muốn thoát khỏi thành phố và Martha cũng vậy, nó ngồi thò đầu ra cửa sổ và vẫy đuôi phần phật.
Giao thông tắc nghẽn như trong bất kỳ một ngày làm việc nào, vì vậy tôi cho chiếc Explorer chạy theo hướng nam và ngồi nhớ lại cuộc nói chuyện cuối cùng với sếp Tracchio.
— Nếu là tôi, tôi sẽ đi khỏi đây, Boxer ạ - ông ta nói với tôi. - Cô đang bị đình chỉ công tác, cứ coi đó là một kỳ nghỉ và hãy đi đâu đó.
Tôi hiểu những gì ông ta nghĩ mà không nói ra. Trong lúc vụ án của tôi chưa được giải quyết, tôi là cái gai trong mắt cả sở cảnh sát. Cút đi?
— Được, thưa Sếp. Không vấn đề gì, thưa sếp.
Những ý nghĩ đầy hỗn loạn về phiên toà sơ thẩm và nỗi sợ hãi trước phiên toà phúc thẩm sắp tới nhảy múa trong đầu tôi.
Rồi tôi nghĩ đến chị gái mình đã trải thảm đón chào tôi và nghĩ mình thật may mắn.
Chưa đầy 20 phút, tôi đã có mặt trên đường cao tốc 1, con đường chạy cắt qua một ngọn núi tảng cao 10 mét. Sóng biển Thái bình dương đập vào sườn núi bên phải tôi và những ngọn núi phủ cây xanh rờn trập trùng bên trái.
— Này, Boo tôi gọi chú chó của tôi bằng cái tên âu yếm của nó. - Đây gọi là một kỳ nghỉ. Mày có thể nói k-ỳ n-g-h-ỉ không?
Martha quay gương mặt đáng yêu sang nhìn tôi bằng đôi mắt nâu đầy trìu mến, rồi lại chĩa mũi ra hóng gió và tiếp tục tận hưởng cảnh đẹp ven biển. Nó đã làm quen với chương trình mới, và giờ đến lượt tôi.
Tôi mang theo vài thứ đồ cho kỳ nghỉ: khoảng dăm bảy cuốn sách mà từ lâu tôi vẫn muốn đọc; vài cuốn băng video hài; và cây đàn ghita, một cây đàn cũ kỹ hiệu Seagull mà trong suốt 20 năm qua thi thoảng tôi vẫn bập bùng.
Khi ánh mặt trời toả sáng con đường, dường như tâm trạng tôi cũng sáng sủa hơn. Một ngày tuyệt đẹp và chỉ là của riêng tôi. Tôi bật radio và dò sóng cho đến khi tìm được đài phát những bản nhạc rock&roll.
Người dẫn chương trình như đọc được ý nghĩ của tôi, cho phát toàn những bản nhạc từ những năm 70 và 80, đưa tôi về lại với thời thơ ấu, về với những tháng ngày còn học đại học và những kỷ niệm của ngàn lẻ một đêm hát cùng ban nhạc nữ của mình ở các quán bar và quán cà-fê.
Lại là tháng sáu, trường học đã đóng cửa - có lẽ là mãi mãi.
Tôi vặn to âm thanh.
Tiếng nhạc làm tôi phấn chấn, tôi hít đầy không khí vào phổi và ngân nga hát những bản nhạc rốc LA và những ca khúc khác. Tôi ngâm nga "Khách sạn California" và "Em làm cho tình yêu thật thú vị" rồi khi Springsteen gầm lên bài hát "Chạy trốn cả cuộc đời" tôi nhấn ga, cảm nhận toàn bộ bài hát đến từng chân tơ kẽ tóc.
Tôi thậm chí còn kéo cả Martha vào cuộc, bắt nó hú theo bài "Chạy trốn tay không" của Jackson Browne.
Và đó là lúc mà tôi phát hiện ra.
Tôi quả là đang chạy tay không. Đèn báo hiệu hết xăng nháy điên loạn cho hay bình xăng của tôi đã trống trơn.
Tôi thả cho xe chạy vào một trạm bán xăng nằm trên địa hạt của Vịnh Nửa Vầng Trăng. Một công ty nhỏ bằng cách nào đó đã tránh không bị nuốt chửng bởi những tập đoàn dầu mỏ khổng lồ, một nơi thô sơ với những cây xăng có mái sắt mạ kẽm và biển chỉ dẫn bằng giấy viết tay dán trên cửa vào văn phòng: Một trạm xăng lạ lùng.
Một anh chàng tóc màu nâu nhạt khoảng gần 30 tuổi chùi tay vào cái giẻ, tiến về phía tôi khi tôi bước ra khỏi xe và lê cái chân đau.
Chúng tôi qua lại vài câu về chất lượng xăng, rồi tôi đi tới máy bán nước ngọt tự động đặt trước văn phòng. Tôi nhìn quanh sân, cỏ dại mọc um tùm, hàng chồng lốp xe hỏng, vài thứ bỏ đi khác.
Vừa đưa lon Coca Cola mát lạnh lên miệng thì tôi nhìn thấy chiếc xe nằm dưới bóng râm của ga ra, một chiếc xe làm trái tim tôi đập mạnh.
Một chiếc Pontiac Bonneville 81 màu đồng, giống hệt chiếc xe mà chú Dougie của tôi từng có khi tôi còn học trung học. Tôi lại gần, hé nhìn vào trong xe, rồi tôi ngó xuống mui xe đang để mở. Pin đã đóng cặn, dây đánh lửa khởi động đã bị chuột cắn đứt, nhưng những thứ còn lại vẫn còn tốt.
Một ý nghĩ chợt nảy đến với tôi.
Khi đưa thẻ tín dụng cho tay nhân viên phục vụ trạm xăng, tôi trỏ ngón cái ngược về phía sau lưng mình và hỏi, - Chiếc Bonneville kia có phải để bán không?
— Tuyệt đẹp, đúng không? - Anh chàng nhe răng ngước lên nhìn tôi qua chiếc mũ lưỡi trai. Anh ta quẹt thẻ tín dụng của tôi vào máy, rồi đưa hoá đơn cho tôi ký.
— Chú tôi hồi trước mua một chiếc xe như thế này đúng lúc nó vừa ra.
— Thật à? Một con xe cổ đấy.
— Nó còn chạy không?
— Nó sẽ chạy. Tôi đang sửa nó. Bán dẫn vẫn còn tốt. Cần một bộ khởi động mới, máy dao điện, thêm vài thứ này nọ.
— Thực ra tôi muốn tự mình nghịch máy một chút. Thử nghiệm ý mà, cậu hiểu không?
Cậu chàng bán xăng lại nhe răng và có vẻ khoái ý tưởng của tôi. Cậu ta để tôi trả giá, và tôi giơ 4 ngón tay lên. Cậu ta nói, - Đừng tưởng bở nhé, ít nhất thì nó cũng đáng 1000.
Tôi xoè bàn tay, 5 ngón tay ve vẩy trong gió.
— Mua xe tù mù thế này thì không thể hơn 500 được.
Cậu chàng nghĩ rất lâu, làm tôi lại càng khao khát có được chiếc xe. Tôi đang định nâng giá thì cậu ta nói - Được, nhưng bán nguyên trạng đấy nhé, cô hiểu không. Không đảm bảo gì hết.
— Có sách hướng dẫn không?
— Trong hộp để đồ trong xe. Tôi sẽ cho thêm cái cờ lê và vài cái tuốcnơvít nữa.
— Xong - tôi nói.
Chúng tôi xoè tay đập vào nhau đánh bốp, cụng cùi chỏ và bắt tay cho một vụ mua bán thành công.
— Tiện thể tôi tên là Keith Howard.
— Tôi là Lindsay Boxer.
— Thế tôi sẽ phải chuyển đống sắt này đến đâu đây hả Lindsay?
Đến lượt tôi toe toét. Đúng là tôi sẽ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm về chiếc xe này. Tôi viết cho Keith địa chỉ nhà chị gái và chỉ cậu ta đường đến đó.
— Đi lên đồi, rồi rẽ sang Miramontes, sau đó đến Sea View. Ngôi nhà màu xanh bên phải, ngôi nhà thứ hai tính từ cuối đường.
Keith gật đầu. - Ngày kia tôi sẽ mang nó đến nếu được.
— Quá tuyệt - tôi nói, chui lại vào chiếc Explorer. Keith nháy mắt và nhìn tôi đầy tình tứ.
— Hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi thì phải, Lindsay ạ!
— Không - tôi nói, bật cười. - Nhưng có cố gắng đấy. Cậu chàng bán xăng định tán tỉnh tôi! Tôi đủ lớn để làm chị gái nó.
Thằng bé bật cười cùng tôi.
— Thôi được, Lindsay. Khi nào cần thì gọi cho tôi vậy, để kéo xe chẳng hạn.
— OK, tôi sẽ gọi - tôi nói, trong bụng nghĩ hoàn toàn ngược lại. Nhưng tôi vẫn mỉm cười khi bóp còi tạm biệt.
***
Sea View là một đường nối trong một chuỗi những con đường cụt. Nó nằm cách hẳn khỏi đường vòng của vịnh qua một cồn cỏ rộng khoảng ba dặm. Tôi mở cửa xe, Martha nhảy vọt ra ngoài và tôi gần như bị choáng ngợp bởi mùi hương hăng hăng của hoa hồng núi theo luồng gió mát từ biển thổi vào.
Tôi đứng khoảng một phút, ngắm nhìn căn nhà vui mắt của Cat. Những khung cửa sổ, hàng hiên rồi một hàng rào hoa hướng dương ở vườn trước. Rồi tôi lấy chìa khoá từ một ô nhỏ ở rầm đỡ cửa và mở cửa bước vào cuộc sống của chị gái mình.
Bên trong, nhà của Cat là một mớ bòng bong vô số đồ đạc các chủng loại, những giá sách chật cứng, các phòng đều nhìn ra hướng Vịnh. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể như được thư giãn, và cái ý tưởng thôi không làm cảnh sát lại ập đến trong tôi.
Tôi rất thích sống ở một nơi như thế này.
Tôi sẽ thích thức dậy vào buổi sáng để nghĩ về sự sống chứ không phải là cái chết. Đúng thế không nhỉ?
Tôi mở cửa sau và nhìn thấy một căn chòi của trẻ em ở sau vườn. Nó được sơn bằng màu xanh da trời sẫm như căn nhà và được rào bằng cọc xung quanh. Martha chạy chúi đầu xuống bậc tam cấp còn tôi theo sát nó.
Tôi ngờ là tôi sắp được gặp Penelope.
Penelope là một chú lợn ỉn to lớn bụng phệ, đen sì và lông lá. Cô nàng lạch bạch đi lại phía tôi, thở hổn hển, tôi nghiêng qua hàng rào và xoa đầu cô nàng.
— Chào người đẹp - tôi nói.
“Chào Lindsay"
Có một tờ giấy đính ở căn nhà gỗ bé nhỏ của Penelope, tôi cầm lên đọc:
“Những quy định của nhà lợn - do Penelope - soạn.
Lindsay yêu quý,
Dưới đây là tất cả những gì bạn cần biết về tôi.
Ngày nào tôi cũng muốn được ăn hai bữa và muốn có một bát nước sạch.
Tôi thích cà chua, bánh Saltine quết bơ lạc và đào.
Xin hãy ra chơi và nói chuyện với tôi hàng ngày. Tôi thích các câu đố và thích bài hát trong phim Sponge Bob Square Pants
Trong trường hợp cần thiết, bác sỹ của tôi là Bác sỹ Monghil trong thành phố và những chị em lợn của tôi là Carolee và Allison Brown. Allison là người bạn thân nhất của tôi. Số điện thoại của họ để bên cạnh điện thoại trong bếp.
Đừng cho tôi vào nhà nhé.
Nếu bạn gãi dưới cằm tôi, bạn sẽ được ước ba điều. Bất cứ điều gì bạn muốn trên thế giới rộng lớn này."
Tờ giấy được ký bằng những chữ X viết hoa và vết chân bé xíu của Penelope. Quy định của nhà lợn. Đúng là! Cat thật hài hước.
Tôi phục vụ Penelope những thức ăn đồ uống cần kíp rồi đi thay quần áo, mặc một chiếc quần bò sạch, một cái áo len màu tím rồi đưa Martha và Seagull ra hiên trước. Khi tôi gẩy vài âm trên đàn, mùi hoa hồng và vị mặn của biển đưa tâm hồn tôi trở lại với lần đầu tôi đến Vịnh Nửa vầng trăng.
Cũng đúng vào dịp này của năm. Cũng vẫn mùi thơm của biển trong không khí, và tôi đã điều tra vụ án mạng đầu tiên trong đời. Nạn nhân là một thiếu niên bị sát hại dã man trong một căn phòng tại một nhà trọ bẩn thỉu ở Tenderloin.
Cậu thiếu niên chỉ mặc áo phông và đi một chiếc tất trắng. Mái tóc đỏ chải gọn gàng, đôi mắt màu xanh trợn trừng, cổ họng bị rạch một nhát xuyên từ tại này sang tai kia, đầu gần như bị chém. Khi chúng tôi lật sấp thằng bé lại, tôi thấy lớp da trên mông bị lột thành từng mảng có lẽ vì đã bị đánh bằng roi.
Chúng tôi đặt tên thằng bé là John Doe, vào thời điểm đó tôi tin chắc là mình sẽ tìm được kẻ giết người. Chiếc áo phông của John Doe được bán tại một cứa hàng ở Distlllery, một quán ăn cho khách du lịch nằm ở bãi biển Moss, phía bắc của Vịnh Nửa vầng trăng.
Đó là manh mối duy nhất của chúng tôi - tuy tôi đã lùng sục khắp cả thị trấn nhỏ này và những vùng lân cận, nhưng cuộc điều tra vẫn không có kết quả.
10 năm sau, John Doe 24 vẫn chưa được hệ thống luật pháp nhận dạng, chưa được đền tội nhưng cậu bé sẽ không bao giờ là một tập hồ sơ khô khan với tôi. Nó như một vết thương nhói đau mỗi khi trái nắng trở trời.
Tôi đang định lái xe vào thành phố ăn tối thì một tờ báo rơi bịch xuống thảm cỏ. Tôi nhấc lên, mở tờ báo, và dòng tít đập vào mắt tôi:
“CẢNH SÁT THẢ TỰ DO CHO NGHI PHẠM CHÍNH TRONG VỤ ÁN Ở ĐỒI CRESCENT."
Tôi đọc một mạch hết bài báo.
Khi tìm thấy Jake và Alice Daltry bị giết hại trong nhà ở Đồi Crescent vào ngày mồng 5 tháng 5, cảnh sát trưởng Peter Stark tuyên bố Antôniô Ruiz đã nhận tội. Hôm nay theo lời cảnh sát trưởng, lời thú tội không tương thích với các chứng cứ. - Ông Ruiz đã được minh oan khỏi mọi tội danh - ông Stark nói.
Những nhân chứng nói Ruiz, 34 tuổi, một nhân viên của Công ty Điện và Ga California không thể có mặt tại nhà Daltry vào hôm xảy ra án mạng bởi vì trong thời điểm đó ông ta đang làm việc ở nhà máy dưới sự chứng kiến của tất cả đồng nghiệp.
Ông và Bà Daltry bị cắt cổ. Cảnh sát không xác nhận là hai vợ chồng bị tra tấn trước khi bị giết.
Bài báo cho biết thêm là Ruiz, người đã từng làm việc cho nhà Daltry thú tội là do bị ép buộc. Và cảnh sát trưởng Stark có nói thêm rằng cảnh sát hiện đang điều tra những manh mối và nghi phạm khác.
Tôi cảm thấy tim mình đập mạnh theo phản xạ. Điều tra những manh mối và nghi phạm khác - không khác nào nói "Chúng tôi đã cùng đường" - và máu nghề nghiệp trong tôi muốn biết tất cả, thế nào, tại sao, và đặc biệt là ai. Ở đâu thì tôi đã biết rồi.
Đồi Crescent là một trong những thị trấn nằm trên Cao lộ 1. Nó nằm ngoài vành đai của Vịnh Nửa Vầng Trăng - chỉ cách nơi tôi đang đứng khoảng từ 5 đến 6 dặm.
Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) Ngày 4 Tháng 7 (Women's Murder Club #4) - James Patterson, Maxine Paetro Ngày 4 Tháng 7 (Women