Số lần đọc/download: 3318 / 11
Cập nhật: 2015-01-13 20:42:39 +0700
Chương 7 -
L
ần này máy nhắn tin hiện lên dòng chữ:
“Anh Hào! Mau về ngay! Hoài Phương bị tai nạn giao thông, đang nằm bệnh viện, rất nghiêm trọng. Anh về ngay, nếu không anh sẽ ân hận cả đời. Ba đang rất giận anh.
Thiệu Hoa”.
Dương Tuyết lẫn Quốc Hào nhìn nhau và cùng hiểu, dòng nhắn tin kia là thật.
Quốc Hào ngồi im.
Dương Tuyết đứng lên, cô đi lại móc lấy quần áo đưa cho Quốc Hào.
– Đi về đi anh! Đã đến lúc chúng ta đối diện sự thật, không phải cứ ở bên nhau yên ấm, anh cũng cần làm việc, và em cũng vậy.
Quốc Hào cầm quần áo bỏ sang một bên, anh kéo cô ngồi vào lòng mình, nghiêm mặt:
– Hãy hứa với anh, dù bất kỳ hoàn cảnh nào, em cũng không được trốn tránh anh. Anh sẽ liên lạc với em ngay sau khi về Sài Gòn.
Dương Tuyết vòng tay ôm qua cổ anh, cô hôn nhẹ vào má anh, không có câu trả lời, mà cầm lại quần áo đặt vào tay anh.
– Đi mau đi anh.
– Em phải hứa với anh, anh mới đi.
– Được rồi.
Quốc Hào nhăn mặt:
– Hình như em đang hà tiện đến cả lời nói với anh.
– Nếu như em hứa, mà sau đó hoàn cảnh buộc chúng ta phải xa nhau, thì sao hả anh? Cho nên em sẽ không hứa, em chỉ nói cuộc đời này em mãi yêu anh.
Quốc Hào xúc động ghì chặt Dương Tuyết.
– Anh cũng mãi yêu em, Tuyết ơi.
Lần này anh chịu mặc quần áo vào, trong lúc Dương Tuyết xếp quần áo của anh vào va ly giúp anh. Cô đóng nắp va ly lại và đặt dưới chân anh.
Quốc Hào bịn rịn:
– Điện cho anh nghe em.
– Hôn em đi!
Anh hôn cô, nụ hôn sâu lắng dịu dàng, Dương Tuyết đẩy anh ra.
– Anh đi đi!
Quốc Hào nghẹn ngào nhấc va ly lên, anh cười mà nước mắt ươn ướt:
– Anh sẽ trở lại tìm em.
Cánh cửa đóng lại, như ngăn cách Dương Tuyết và Quốc Hào. Cô đứng sững sờ nhìn cánh cửa. Mới đó cô có anh, vậy mà khi cánh cửa khép lại, cô có cảm giác là cô mất anh, dù rằng anh hứa hẹn sẽ trở lại. Linh cảm rất phụ nữ cho cô hiểu, có biết bao nhiêu sóng gió chờ anh khi anh trở về, và chắc chắn một điều, ông Quốc không bao giờ nhìn nhận cô. Tuy nhiên, cô không hề ân hận đã yêu anh và trao thân cho anh. Trong vòng tay anh, cô có cả một thiên đường hạnh phúc.
Ngã người lên chiếc gối còn thoảng mùi hương của anh, nước mắt Dương Tuyết tràn ra. Định mệnh nào đã khiến cô và anh yêu nhau.
“Ai tặng em nụ cười
Rồi bỏ em đi mất
Giá nụ cười không đắt
Ai sẵn sàng cho không...”.
Một tuần lễ, trên vùng trời Đà Lạt, anh đã bên cô, cô và anh luôn có nhau, lúc trên đồi thông, lúc dưới chân đèo, lúc cô hát anh ngồi nghe trong phòng trà, liệu đây có phải là lần sau cùng?
Anh đã đi rồi. Anh vừa đi sao cô thấy nhớ và một khoảng trống trải ngập đầy.
Chiếc chăn nào xô lệch, ái ân nồng say lẽ nào chỉ còn là dư âm kỷ niệm.
Cộc... cộc... Tiếng gõ cửa. Dương Tuyết chùi nước mắt ngồi dậy. Quốc Hào đi không nỡ đi, chắc chắn là anh rồi. Dương Tuyết mở nhanh cánh cửa ra. Cô hốt hoảng toan đóng sập lại. Muộn mất rồi, không còn kịp nữa. Quang Thái đẩy mạnh cánh cửa vào cùng với hai tên đàn em, đừng dàn chắn ngang cửa.
Dương Tuyết thất sắc lùi lại:
– Anh Thái...
– Em nghĩ là anh không tìm ra được em hay sao?
– Tôi... Xin anh hãy buông tha cho tôi. Chẳng phải anh đã nhận được tiền bồi thường rồi còn muốn làm khó dễ tôi nữa? Xin hãy buông tha cho tôi!
Dịu lại, Quang Thái không hùng hổ như lúc đầu, anh ta khoát tay cho hai tên đàn em lui ra ngoài, và đưa tay đóng cánh cửa lại. Dương Tuyết sợ hãi:
– Anh mở cửa ra, nếu không tôi sẽ la lên đó.
– Em cứ la đi. Làm gì em phải sợ anh dữ vậy hả? Anh đi tìm em là để mang em về Sài Gòn. Sự nghiệp của em đang tốt đẹp em lại bỏ đi, rời xa anh, em được cái gì, hay là hát chui trong những phòng trà nhỏ bé, rồi lại chạy lên Đà Lạt. Anh sẽ tha thứ hết cho em, nếu như em theo anh trở về Sài Gòn. Anh thề tiền bạc chia sòng phẳng.
Những lời Quang Thái vừa ngọt ngào vữa xẵng, tuy nhiên Dương Tuyết hiểu bản chất lưu manh của anh ta. Cô không muốn tiếp tục cuộc sống như ngày xưa, bị anh ta vắt kiệt sức mình, lợi dụng luôn cả thân xác mình. Cô cố trấn tĩnh mình lắc đầu:
– Tôi không bao giờ tin vào bất kỳ lời nói nào của anh. Anh từng dỗ ngọt tôi, ru ngủ tôi bằng luận điệu này. Tôi cả tin anh, gần một năm sống bên anh bao nhiêu đó đủ rồi. Anh chỉ lợi dụng tôi chứ chưa bao giờ yêu tôi. Tôi cũng vậy, tôi chưa bao giờ yêu anh. Anh hãy đem những lời nói đó, mà nói với cô gái khác. Tôi không còn tin anh và cũng không bao giờ trở về với anh.
Quang Thái cười nhẹ, anh ta không hề nổi giận vì những lời nói của Dương Tuyết, mà đưa tay vuốt nhẹ má cô. Dương Tuyết hất bàn tay anh tra, lùi ra phía sau:
– Anh mở cửa ra đi!
– Em nên nhớ anh đang rất tử tế với em, đừng để cho anh phải nổi giận lên.
Xưa nay, anh rất ghét ai phản bội anh. Em đã và đang phản bội anh, em rõ chưa?
Tuy nhiên, anh nói rồi, anh yêu em, anh cần em, cho nên anh sẽ tha thứ cho em.
Nào, thu dọn quần áo đi, rồi đi theo anh.
– Không. Chết thì thôi, chứ tôi không để anh lợi dụng tôi. Tôi và anh tất cả đã chấm dứt rồi. Xin hãy để cho tôi yên.
Dương Tuyết đã chịu đựng Quang Thái một thời gian dài, cô để cho anh ta lợi dụng, đàn áp cô, và giờ đây, cô không thể nào để anh ta tiếp tục đàn áp nữa, khi mà tình yêu của Quốc Hào như tiếp sức mạnh cho cô. Bỏ đi những nhút nhát, yếu đuối, cô hất mặt nhìn anh như sẵn sàng đương đầu lại.
Chợt bên ngoài cánh cửa bị đập mạnh, và giọng của Tuấn Vũ:
– Tuyết ơi! Mở cửa cho anh.
Sự xuất hiện của Tuấn Vũ trong lúc này giống như cái phao trên đại dương mông mênh cho cô bám vào, mừng quýnh, Dương Tuyết hét to:
– Anh Vũ ơi, cứu em... Có Quang Thái...
Hiểu ngay chuyện, Tuấn Vũ đập mạnh cửa:
– Quang Thái! Anh nên biết rừng nào cọp nấy. Anh chớ lên Đà Lạt quậy bắt nạt Dương Tuyết. Chính tôi đã đưa tiền cho Dương Tuyết trả cho anh, nếu như anh còn quấy nhiễu cổ nữa, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp đó.
Hiểu sự thất thế của mình, Quang Thái trừng mắt nhìn Dương Tuyết:
– Em sẽ không thoát khỏi tay anh đâu. Xem như bữa nay anh thua em.
Anh ta đi lại xoay nắm cửa mở rộng ra. Chỉ đợi có như vậy Dương Tuyết chạy nhanh ngay đến bên Tuấn Vũ. Không nói lời nào, Quang Thái nện mạnh gót giày ra đi.
Dương Tuyết thở phào:
– Anh mà không đến kịp, anh ta đã bắt em về Sài Gòn.
– Trước khi về Sài Gòn, Quốc Hào bảo anh đến đây gặp em, không ngờ anh đến ngay lúc Quang Thái bắt nạt em. Tốt nhất, em nên về nhà anh ở, đừng ở một mình nữa.
Dương Tuyết cảm động:
– Dạ.
– À! Em không sao chứ?
– Dạ, em không sao. – Dương Tuyết đùa – Nếu có sao em đâu có đứng đây mà nói chuyện với anh được, phải không?
– Anh chỉ sợ tên biến thái đó làm hại em. Nếu như em có làm sao – Tuấn Vũ nhún vai đùa – Quốc Hào sẽ làm thịt anh. Em là báu vật của hắn mà.
Tuấn Vũ không cười nữa vì vẻ mặt dàu dàu của Dương Tuyết. Anh khe khẽ:
– Quốc Hào về Sài Gòn, rồi chừng nào lại thăm em?
– Em không biết. Hoài Phương uống rượu lái xe gây tai nạn, cả cô ấy cũng bị thương. Mẹ của cô ấy gọi Quốc Hào về.
Tuấn Vũ xót xa nắm tay Dương Tuyết bóp nhẹ:
– Em không sao là anh mừng rồi. Nhưng anh tin Quốc Hào sẽ không chia tay với em đâu.
Dương Tuyết lắc đầu, chính cô cũng không biết rồi cuộc tình của mình sẽ đi về đâu. Yêu cô, nhưng anh còn có bổn phận làm con, và vì cô là người thứ ba chen vào họ. Và cái mặc cảm không còn nguyên vẹn, khi yêu Quốc Hào cứ làm cho cô vừa yêu anh, vừa không dám đón nhận tình cảm dành cho mình. Yêu là yêu, và sống cho tình yêu. Đến với nhau trong một phút, để nghìn đời nhớ nhau.
– Anh nghĩ là em không nên ở đây nữa, vì chưa chắc Quang Thái để yên cho em. Con người này, anh biết rất rõ, tiểu nhân và đê tiện. Giá như anh gặp em sớm hơn...
Tuấn Vũ nói một điều rất thật, tuy nhiên Dương Tuyết không hiểu sâu xa điều này. Cô chấp nhận sự giúp đỡ của anh, còn trái tim và tâm hồn cô, dành cho Quốc Hào. Anh lặng lẽ bên cuộc tình của họ, làm một người quân tử, để khi một mình lặng thầm với nỗi buồn, tự vỗ về mình:
Hạnh phúc của người, chính là hạnh phúc của ta.
Xuống xe, Quốc Hào chạy ào vào khoa nội bệnh viện. Lạy trời em không sao, Hoài Phương ơi. Nếu em có làm sao, cả đời anh ân hận.
Phòng số bảy! Quốc Hào bước nhanh vào. Anh nhận ra ngay Hoài Phương, đầu cô quấn băng, chân cũng quấn băng, mặt và tay xây xát trầy xước. Anh nghẹn ngào:
– Phương...
Chỉ có sự im lặng. Quốc Hào đau đớn sờ tay lên mặt cô.
“Xin lỗi em. Anh đã gây đau khổ cho em. Tại sao em không quên anh đi.
Nhớ làm gì một người phụ bạc mình, rồi tự hành hạ mình vậy em?”.
Chợt, Hoài Phương kêu lên trong cơn mê vô thức:
– Anh Hào! Đừng bỏ em... đừng bỏ em. Trở lại đi anh...
Nước mắt Quốc Hào chảy ra, anh vùi mặt vào bàn tay Hoài Phương:
– Anh đây, anh không bỏ em, anh đang ở cạnh em. Hãy tỉnh lại đi em!
Dường như nghe thấy, đôi mắt Hoài Phương lay động nhẹ, rồi mở ra ngơ ngác.
– Anh Hào... là anh đây sao? Em đang mơ hay tỉnh vậy?
– Là sự thật đó em.
– Anh bỏ em rồi mà. Em chịu không nổi đâu. Anh Hào... đừng bỏ em.
– Ừ, anh không bỏ em...
Hoài Phương lại rơi vào cơn mê. Quốc Hào lo sợ lay Hoài Phương.
– Hoài Phương! Tỉnh lại đi em.
Quốc Hào cuống cuồng chạy đi tìm bác sĩ.
– Bác sĩ ơi! Bệnh nhân ở phòng số bảy vừa tỉnh rồi lại mê đi nữa.
– Cô ấy đã qua thời kỳ nguy hiểm, nhưng do thuốc, nên chưa tỉnh lại ngay đâu.
Quốc Hào chắp tay lên ngực. Anh thấy như vừa cất đi gánh nặng.
Hoài Phương cựa mình mở mắt. Đây là lần tỉnh lại thứ hai, cô vui mừng đến nghẹn ngào khi thấy Quốc Hào, anh đang ngồi cạnh cô ngủ mỏi mệt.
– Anh Hào!
Bàn tay Hoài Phương run run sờ nhẹ lên mặt Hào. Anh đã trở về bên cô, dù là một phút ngắn ngủi thôi, nhưng cũng đủ cho cô ấm lòng, là anh còn nghĩ đến cô.
Bàn tay trên mặt làm Quốc Hào giật mình tỉnh giấc, anh đưa tay dụi mắt:
– Em dậy rồi hả? Em nghe trong người như thế nào?
Hoài Phương nhăn mặt:
– Đau lắm.
Cô định đưa tay lên sờ đầu mình, Quốc Hào giữ tay cô lại:
– Em đừng cử động sẽ đau đó. À! Anh lấy sữa cho em uống nghe?
– Dạ.
Quốc Hào pha ly sữa, anh đến bên giường, nâng đầu Hoài Phương cho cao lên một chút và bón sữa cho cô.
Hoài Phương ứa nước mắt:
– Em cứ nghĩ là anh không bao giờ còn quan tâm đến em. Lúc từ nhà hàng lao ra đường, rồi lên xe lái đi, em chỉ muốn được chết cho xong.
Quốc Hào vuốt tóc Hoài Phương.
– Em không nên nghĩ ngợi gì cả, hãy nên lo tịnh dưỡng cho vết thương lành lại.
– Anh trả lời em đi, anh có còn yêu em nữa không? Em muốn nghe anh nói là anh còn yêu em, vì thế anh đã trở về bên em.
Quốc Hào bỏ ly sữa xuống bàn, anh vỗ về:
– Em nên uống cho hết sữa này đã, trước nhất em nên nghĩ đến sức khỏe của em.
Hoài Phương lắc đầu:
– Em muốn nghe anh trả lời anh yêu em và có với em nữa không thôi.
– Em hiểu tình yêu là sự tình nguyện mà.
Hoài Phương buông tay ra, mắt cô khép lại:
– Có nghĩa là anh đã hết yêu em? Nếu như vậy thì anh đi đi, em không cần sự có mặt của anh bên em. Anh tàn nhẫn thật! Trong lúc em vì anh đau khổ và đối diện ngay cả cái chết, anh cũng không thể nói với em, dù là một lời nói dối, anh vẫn còn yêu em. Anh đi đi, mặc kệ em sống chết.
Hoài Phương giựt đứt sợi dây truyền dịch trên tay, cô lăn người cho rơi xuống sàn gạch. Quốc Hào hoảng sợ ôm cô lại.
– Em làm gì vậy Phương?
– Buông tôi ra đi, hãy để mặc kệ tôi sống chết.
Cử động của Hoài Phương làm cho máu ở vết thương tứa ra, rịn ướt lớp băng.
Đau quá, mặt cô tái xanh. Hoài Phương yếu ớt định xô Quốc Hào ra, nhưng bàn tay vừa định đưa lên đã buông thõng xuống, cô ngất đi.
– Tỉnh lại Hoài Phương!
Quốc Hào quýnh quáng gọi bác sĩ. Lúc này bà Thịnh vừa vào đến, bà xô Quốc Hào ra:
– Khốn kiếp! Nếu như con tao có mệnh hệ nào, tao không để yên cho mày đâu.
Quốc Hào đứng buông thõng tay, anh nào có muốn như thế này đâu.
– Xin người nhà làm ơn ra ngoài hết giùm đi.
Cô y tá cau có đẩy Quốc Hào lẫn bà Thịnh ra ngoài, đóng ập cửa lại.
Một cái tát tai nảy lửa giáng vào mặt Quốc Hào.
– Khốn kiếp!
Quốc Hào không phản ứng lại. Tất cả lỗi của anh. Mười lăm phút sau, cánh cửa mới mở ra, vị bác sĩ nghiêm mặt cảnh cáo:
– Vết thương trên đầu cô ấy rất nghiêm trọng, xin người nhà tránh gây xúc động cho cô ấy.
Bà Thịnh bước ngay vào phòng, bà ôm chân Hoài Phương nức nở:
– Tội tình gì con phải đau khổ vì một người không còn yêu mình hở con?
Hoài Phương đau đớn:
– Mẹ ơi! Con không muốn sống nữa. Anh Hào hết yêu con rồi, con không thể nào sống mà không có anh ấy.
Bà Thịnh căm hờn nhìn Quốc Hào:
– Cậu nghe rõ rồi chưa? Lương tâm của cậu để đâu, mà cậu lại gây đau khổ cho con tôi như thế này?
Quốc Hào quỳ xuống bên cạnh giường. Anh đâu phải gỗ đá mà không xúc động trước một người con gái vì quá yêu mình mà như thế kia, huống chi anh và cô có thuở yêu nhau.
– Phương à! Anh xin lỗi em. Anh biết lỗi của anh, em muốn mắng anh hay đánh anh, thì em cứ hành động đi, cho hả cơn giận của em. Anh xin em hãy nghĩ đến em.
Mắt Hoài Phương mờ lệ, cô kéo tấm drap lên đậy mặt:
– Anh đi đi, mặc kệ tôi.
Bà Thịnh đay nghiến:
– Cậu hãy liệu mà xin lỗi nó đi. Nó mà có mệnh hệ nào, tôi giết cậu.
Bà bỏ đi ra ngoài. Quốc Hào lết đến bên cạnh giường, anh nắm bàn tay Hoài Phương, ấp lên má mình:
– Bây giờ em có xua đuổi anh, anh cũng không đi đâu.
Hoài Phương khóc khe khẽ, cô để cho Quốc Hào dỗ dành mình, chất thuốc phát tác, đưa cô vào giấc ngủ.
Quốc Hào ngồi lặng lẽ, anh hiểu mình không còn lựa chọn nào khác. Giờ này trên Đà Lạt, hẳn Dương Tuyết đang mong điện thoại của anh. Anh không gọi cho cô nữa, nói như thế nào đây. Cả hai người phụ nữ đến trong đời Quốc Hào, anh không thể chỉ biết có Dương Tuyết bỏ Hoài Phương. Nhưng anh nói gì với Dương Tuyết, hành động quay lưng của anh, có khác nào một tên sở khanh.
Hoài Phương thức giấc, cô hài lòng vì Quốc Hào luôn ở cạnh mình. Cô âu yếm:
– Anh mệt thì nghỉ đi anh.
Quốc Hào lắc đầu:
– Không, anh không mệt đâu. Em nghe trong người thế nào rồi?
Cảm giác đau chỉ còn âm ỉ một chút, tuy nhiên Hoài Phương vẫn nhăn nhó:
– Em đau lắm, nhiều nhất là ở đầu.
– Vậy để anh gọi bác sĩ khám cho em.
– Thôi đi anh ạ, bác sĩ cho thuốc em chưa uống hết mà. Em đói quá, anh pha cho em ly sữa.
– À! Mẹ em có mang súp vào đây, vậy anh lấy cho em nhé.
– Dạ.
Quốc Hào múc súp ra chén, khói tỏa từ chén súp. Anh nâng đầu Hoài Phương cho cao lên, rồi bón từng muỗng cho cô.
– Em ráng ăn đi cho mau lành và về nhà, mẹ rất vất vả vì em.
Hoài Phương phụng phịu:
– Ý anh nói anh cũng đang vất vả vì em, phải không?
Rút kinh nghiệm ngày hôm qua, cho nên Quốc Hào không dám làm cho Hoài Phương nổi giận, anh cười:
– Đâu có, anh cam tâm chịu vất vả vì em mà.
Ăn hết chén súp, Hoài Phương lắc đầu:
– Em không ăn nữa đâu. Anh lấy thuốc và nước uống giùm em.
Chờ cho Hoài Phương uống thuốc xong, Quốc Hào lấy khăn ấm lau mặt cho cô. Anh đặt cô nằm xuống lại. Hoài Phương vui lắm, cô nắm tay Quốc Hào giữ lại trong tay mình.
– Em rất hạnh phúc vì có anh lo lắng cho em anh Hào ạ. Nếu như anh bỏ em, em không tha thiết sống đâu.
– Anh sẽ ở cạnh em mà.
– Thật không anh?
– Thật.
Hoài Phương mơ màng:
– Em nhớ hồi đó lúc mới đi theo em, anh gởi cho em bài thơ, mà bây giờ em vẫn thuộc nằm lòng. Em đọc anh nghe nhé:
“Nhớ nhung em sau cánh cửa dày bên kia.
Em ơi! Lát nữa ra về.
Có hay có một người đi phía sau.
Em đi nhanh, anh đi nhanh.
Em chậm bước, anh bước chậm.
Hai đứa mình nhìn nhau cùng cười”.
Quốc Hào chớp mắt, đó là bài thơ tình đầu tiên anh viết cho Hoài Phương, lâu lắm rồi anh cũng chẳng nhớ. Anh thật sự có lỗi khi phụ bạc cô.
– Hào ơi! Cho nên sau này anh làm bất cứ điều gì cho em đau khổ, em cũng yêu anh, vì có một thuở anh đã yêu em bằng tất cả tấm lòng của anh.
Xúc động, Quốc Hào hôn nhẹ lên bàn tay Hoài Phương. Tuy nhiên anh hiểu rõ một điều:
anh thương hại cô, chứ tình yêu đã gởi trao cho Dương Tuyết. Với Dương Tuyết, ngoài tình yêu còn có sự trao gởi xác thịt cô đã trao cho anh. Em đang làm gì ở bầu trời Đà Lạt, có biết anh đang rất nhớ em không Tuyết? Anh muốn bay đến với em, để được ôm em, ghì em thật chặt trong vòng tay mình.
Nhưng anh chẳng thực hiện được, chỉ có nỗi nhớ, nhớ em đến ngút ngàn.
– Em khỏe chứ Tuyết?
Quốc Hào nghe tiếng cười thật khẽ của Dương Tuyết:
– Em khỏe. Chị Hoài Phương như thế nào hả anh?
– Cô ấy đỡ nhiều rồi, vết thương trên đầu cũng không đáng ngại lắm. Mấy ngày nay em vẫn đi hát chứ?
– Dạ có. Có điều, em dọn về nhà anh Tuấn Vũ ở. Bữa đó anh vừa đi, Quang Thái đến tìm em.
Quốc Hào kêu lên:
– Chết! Rồi hắn có làm gì em không?
– May là anh Tuấn Vũ đến kịp lúc.
Quốc Hào thở phào nhẹ nhõm:
– Em không sao, anh mừng lắm. Có lẽ cả tháng anh mới lên với em được.
– Không sao đâu anh. Em biết anh còn làm việc, rồi bận chăm sóc cho chị Hoài Phương nữa. Nhớ em gọi điện thoại cho em được rồi.
– Em sẽ không buồn anh chớ Tuyết?
– Ồ, không đâu anh. Em hạnh phúc vì có tình yêu của anh.
– À! Ba anh vào, anh tắt điện thoại, tối anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Quốc Hào vội tắt điện thoại, nhưng ông Quốc cũng đoán được Quốc Hào đang trò chuyện với Dương Tuyết. Ông cáu gắt:
– Con còn liên lạc với đứa con gái bẩn thỉu xấu xa đó à? Có phải con muốn ba tức chết vì con thì con mới chịu thôi con bé đó ra?
– Ba à! Dương Tuyết đâu phải người xấu...
– Không phải người xấu, mà vừa buông thằng đàn ông khác là bắt sang với con, rồi sống với con trên Đà Lạt. Cô ta khác nào hạng gái làm tiền cứ thấy đàn ông có tiền là nhào vàọ. Ba cấm con không được có bất kỳ mối quan hệ nào với hạng người đó, nếu không con đừng gọi ba là ba. Hoài Phương yêu thương con hết lòng, nó vì con suýt chút nữa mất mạng, vậy mà gia đình người ta có khó dễ con gì đâu, vẫn để con làm việc ở công ty, và tiếp tục gả Hoài Phương cho con. Làm con người, con phải có lương tâm một chút chớ.
Quốc Hào cúi đầu, anh biết mình lâm vào tình thế, quay trở thế nào cũng không được. Không hiểu Dương Tuyết có hiểu và thông cảm cho anh.
– Anh Thái!
Thiệu Hoa mừng rỡ lao vào, cô phải vất vả lắm mới tìm được anh. Không có anh, không ai tập dợt cô hát, các ông chủ phòng trà không chịu nhận cô, họ chê cô không theo thị hiếu của giới trẻ, dòng thanh nhạc bây giờ bị rẻ rúng, người ta chỉ mê những điệu nhạc Disco, Cha Cha, Rock, Rap.
Quang Thái thờ ơ nhìn lên, hoàn toàn trái ngược với thái độ mừng rỡ của Thiệu Hoa:
– Em tìm anh làm gì vậy?
Quang Thái xua tay lạnh lùng:
– Anh nói rồi, anh không đào tạo nữa. Rồi em cũng noi theo gương của Dương Tuyết thôi. Đàn bà là một động vật máu lạnh phản bội.
Thiệu Hoa xịu mặt:
– Anh nhìn mặt em xem, em có như Dương Tuyết không?
– Có nghĩa là em yêu anh?
– Hồi xưa Dương Tuyết cũng từng nói là cô ấy yêu anh.
– Em khác Dương Tuyết khác.
– Khác?
– Phải.
Thiệu Hoa sà vào lòng Quang Thái phụng phịu:
– Cả tháng nay anh không ngó ngàng gì đến em, em buồn muốn chết. Dương Tuyết sẽ không trở lại với anh đâu, cô ta đã có người khác.
– Anh Hai của em hay Tuấn Vũ vậy?
Mắt Thiệu Hoa sáng lên:
– Cả hai.
Đôi hàm răng của Quang Thái nghiến lại. Cơn giận khiến anh ta chỉ muốn giày vò, trả thù những cô gái tìm đến với anh ta, họ như những con thiêu thân, cứ lao vào anh ta. Bất thình lình, anh ta giằng ngửa Thiệu Hoa ra mà hôn, hôn thô bạo và tham lam.
Nụ hôn làm Thiệu Hoa chảy nước mắt, cô không nghĩ đó là sự trả thù, mà cho là anh ta yêu cô. Anh ta đau khổ vì bị cư xử bạc đãi. Cô khép mắt lại trong tư thế hoàn toàn dâng hiến...
Vậy là Thiệu Hoa tiếp tục đi với Quang Thái, cô sung sướng được đứng dưới ánh đèn màu giữa những tiếng vỗ tay.
– Mệt lắm hả Thiệu Hoa?
Chánh ân cần hỏi. Anh đưa cho cô lon nước yến.
– Uống đi cho khỏe, rồi anh đưa sang phòng trà Blue.
Thiệu Hoa nhận ly nước, cô vừa uống vừa nhìn quanh.
– Anh Thái đâu rồi hả anh Chánh?
– Có một ông bầu ở tỉnh kéo đi rồi, có thể ngày mai đi tỉnh hát đó.
Mắt Thiệu Hoa sụp xuống:
– Ở Sài Gòn một đêm chạy show cả chục phòng trà, mệt bở hơi tai, anh Thái còn nhận chi nữa vậy?
Chánh trợn mắt:
– Anh Thái mà nghe em nói là ảnh mắng cho đó. Sao hồi đó em nói thích đi hát lắm?
– Thì cũng thích, nhưng hát hò và nhảy nhót toát mồ hôi, em ngán lắm.
– Có bao nhiêu đó mà em than. Em mà không phấn đấu, anh Thái bỏ em, chọn đứa khác đó. Thôi uống nước đi. À! Hay rít một hơi thuốc cho khỏe.
Chánh đưa điếu thuốc vào môi Thiệu Hoa. Không hiểu sao cô không từ chối mà nhận, rít mạnh một hơi rồi phà khói ra.
Chánh mỉm cười:
– Ngồi đây nghỉ năm phút rồi đi đi.
Một cảm giác say say lâng lâng, ngay lập tức như đi vào từng thớ thịt trong người Thiệu Hoa và sau đó là cảm giác tỉnh táo, hưng phấn. Thiệu Hoa đứng lên:
– Em khỏe rồi, mình đi thôi.
Chánh cười tinh quái:
– Khỏe rồi à?
– Ừ.
Chánh khoác lại áo choàng cho Thiệu Hoa, anh ta đưa Thiệu Hoa ra xe. Thiệu Hoa cứ vô tình. Cô đang là công cụ cho Quang Thái, và Chánh là tên dẫn dắt cô đi, vậy mà cô đi vào tự nguyện và vui vẻ.
Một giờ đêm, Quang Thái đón cả hai. Chánh móc túi đưa tiền cát sê của Thiệu Hoa cho Quang Thái, rồi đến Nam, Huỳnh, Tài... Thái thản nhiên bỏ vào túi áo rồi ôm quàng vai Thiệu Hoa, âu yếm:
– Em muốn ăn cháo bào ngư không, ngon lắm.
– Dạ.
Thiệu Hoa nép vào vai Quang Thái, cô hạnh phúc được anh yêu thương và quan tâm.
Đêm nay cô có vẻ tỉnh táo chứ không mỏi mệt, và lúc về nhà, cô cũng sôi động hơn.
Hôn cô, Quang Thái cười khẽ:
– Em đã làm cho anh quên được Dương Tuyết rồi đó, cô bé của anh.
– Thưa bác.
Dương Tuyết lùi lại, sự có mặt của ông Quốc và Thiệu Hoa cho cô hiểu mục đích của hai người. Cố bình tĩnh, Dương Tuyết mở rộng cửa và mời cả hai vào nhà.
Cô vừa quay lưng định đi lấy nước uống, ông Quốc gọi lại:
– Khỏi cần nước nôi làm gì, không cần khách sáo kiểu ấy. Hẳn cô cũng đoán biết mục đích của cha con tôi khi đến đây tìm cô.
Dương Tuyết cúi đầu:
– Dạ, bác cứ dạy đi ạ.
Ông Quốc châm biếm:
– Dạy cô? Nhất định là cô không dám rồi. Cô nhỏ tuổi hơn tôi thật, nhưng chuyện đời có lẽ cô hiểu nhiều hơn tôi.
– Thưa bác...
Ông Quốc cắt lời:
– Cô im đi! Tôi muốn hỏi cô, có phải cô đang thực thi cái câu:
“Cứu vật vật trả ơn, cứu nhân nhân trả oán”?
– Dạ, cháu đâu dám như vậy. Cháu biết anh Hào và Hoài Phương đã ra ơn cho cháu tá túc, lúc mà cháu cùng khổ nhất...
– Vậy thì cô hãy làm ơn dang xa con tôi ra giùm tôi. Cô chỉ làm hại nó, vì cô mà vợ sắp cưới của nó bị đụng xe suýt chết, vì cô mà chỗ làm của nó cũng suýt mất, còn tôi nhục nhã không biết để đâu cho hết. Nếu không vì vị nể cô là con gái của ba cô, tôi sẽ không để yên cho cô đâu.
Dương Tuyết cúi đầu sâu hơn, cô cố kềm nén dòng nước mắt. Nào cô có muốn cướp Quốc Hào của Hoài Phương, nhưng tình yêu của anh và cô là sự thật.
– Sao cô không trả lời tôi. Cô im lặng có nghĩa là cô sẽ còn tiếp tục với nó?
Giọng ông Quốc gay gắt:
– Cô muốn bao nhiêu thì mới buông tha thằng Hào, cho nó đi cưới vợ? Cô nói đi, bao nhiêu?
– Cháu sẽ xa anh ấy mà không cần điều kiện nào cả, bác hãy tin cháu đi.
– Cô nói thật?
– Dạ.
Thiệu Hoa xen vào:
– Chỉ cần chị biến mất đừng cho anh tôi gặp chị, anh ấy sẽ tự động quay về và cưới chị Hoài Phương. Chị làm ơn đi, đừng có hết Sài Gòn rồi đến Đà Lạt.
Giọng Thiệu Hoa đầy ghen tức, cô vẫn chưa quên cái hận Quang Thái vì gặp Dương Tuyết mà ra mặt ruồng rẫy:
– Sao, chị có làm được không, để cho ba tôi tính?
Ông Quốc rút xấp giấy bạc dằn mạnh lên bàn:
– Tôi biết cô là loại gái ai có tiền thì cô đeo theo, cho nên hãy lấy số tiền này đi.
Tôi đã phải bán tài sản ở nhà, để nó cho cô đấy. Nếu cần hơn nữa, tôi quỳ xuống đây mà xin cô. Hãy buông tha cho con tôi!
Hết còn chịu nổi, Dương Tuyết cắn mạnh môi:
– Bác cứ cầm tiền này và đi về ngay đi, cháu hứa sẽ không gặp anh Hào nữa.
Hãy cầm tiền và đi về ngay đi.
Dương Tuyết đi nhanh lại cửa, như sẵn sàng tiễn khách. Thiệu Hoa giận dữ:
– Ba cất tiền đi, cô ta chê ít đó. Được, nếu cô ta còn gặp anh Hào, con sẽ nhờ anh Thái xử cô ta.
Thiệu Hoa đứng vụt lên kéo ông Quốc đi. Chỉ nhờ có như vậy, Dương Tuyết đóng ngay cửa lại, cô quỳ luôn trên sàn gạch lạnh. Tại sao người ta chỉ muốn dồn cô xuống tận cùng của vực thẳm không vậy? Cô yêu Quốc Hào, nhưng cô còn có lòng tự trọng của mình nữa. Từ lúc yêu anh, cô hiểu mình sẽ chỉ có anh trong khoảng thời gian ngắn ngủi nào đó. Tất cả đã trở thành sự thật.
Chuông điện thoại reo, Dương Tuyết chẳng buồn ngồi dậy. Là Quốc Hào gọi cho cô, dù cô rất muốn nghe giọng nói của anh, cũng đành thôi. Hãy quên em đi Quốc Hào...
Quốc Hào bực dọc, anh gọi cả chục cú điện thoại, nhưng điện thoại của Dương Tuyết đều khóa máy. Cô đã gặp chuyện gì rồi, hay là Quang Thái đến Đà Lạt làm phiền cô?
Một bên Hoài Phương vẫn cứ kêu đau đầu, buộc anh phải ở cạnh cô săn sóc cho cô, một bên cha bắt buộc lo đám cưới. Quốc Hào tưởng mình như điên lên được.
Sực nhớ số điện thoại của Tuấn Vũ, Quốc Hào vội quay số gọi.
– Alô.
Nghe tiếng Tuấn Vũ, Quốc Hào mừng quýnh:
– Anh Vũ! Có Dương Tuyết trên đó không, sao số điện thoại không liên lạc được vậy?
– À... Tuấn Vũ cười khẽ - Dương Tuyết đi Châu Âu dự cuộc thi giọng ca vàng rồi anh ạ.
Một lời nói dối không có sức thuyết phục, tuy nhiên Quốc Hào lại tin:
– Khi nào cô ấy về vậy anh?
– Có lẽ phải một tháng nữa.
– Nếu cô ấy có gọi điện thoại về, anh bảo gọi điện thoại cho tôi nhé.
– Vâng.
Gác điện thoại, Quốc Hào buồn bã. Có phải vì anh bận bịu với Hoài Phương mà Dương Tuyết quyết định rời xa anh. Còn lời hứa nào phút chia tay cô hứa với anh.
Quốc Hào nghe mũi mình cay nồng, lần đầu tiên anh thấy mình đau đớn, nếu như anh mất Dương Tuyết. Tại sao em hứa với anh mà em không giữ lời vậy Tuyết?