Số lần đọc/download: 1661 / 23
Cập nhật: 2017-05-20 08:35:07 +0700
Chương 7
D
ang ngồi nơi chiếc ghế da quen thuộc, nghe tiếng chuông điện thoại reo vào lúc hai giờ chiều Nhẫn ngần ngừ không muốn trả lời, nhưng không hiểu nghĩ sao anh lại rời chỗ ngồi bước vào nhà bếp. Vừa nói xong hai tiếng '' Hello '' anh nghe bên kia đầu dây vang lên câu nói.
- Dạ chào bác. Cháu là Nhịn đây bác. Bác mạnh hông bác?
Nhẫn nhíu mày. Không phải anh không nhận ra Nhịn, cô y tá mình đã gặp hôm thứ ba mà vì giọng của cô trong điện thoại có âm hao từa tựa như giọng của một người nào đó. Âm hao mơ hồ vọng lên từ thứ quá khứ hầu như đã bị soi mòn bởi tuổi đời chất chồng và bệnh hoạn.
- Nhịn đó hả… Cám ơn cháu… Bác cũng mạnh…
Ngập ngừng giây lát Nhẫn mới nói tiếp.
- Hôm nay cháu đi làm hả?
- Dạ hông… Vừa nói chuyện với má chồng của cháu xong cháu chợt nhớ tới bác nên gọi để hỏi thăm bác…
- À… Mà cháu đang ở đâu vậy?
- Dạ cháu đang ở Rome…
- Rome… Vậy là cháu đang ở bên Ý hả?
Hỏi xong câu đó, Nhẫn nghe Nhịn bật cười hắc hắc bên kia đầu dây điện thoại.
- Dạ hổng phải bác ơi… Rome mà cháu nói là một thành phố nhỏ thuộc tiểu bang Georgia chứ hổng phải Rome, thủ đô của Italy đâu bác…
Nhẫn cũng bật cười vì sự ngộ nhận của mình.
- Vậy à… Bác tưởng cháu đang đi du lịch bên Âu Châu chứ…
Nhẫn mỉm cười khi nghe Nhịn ré lên cười hắc hắc kèm theo câu nói.
- Dạ hổng có đâu bác. Cháu nói với bác là thứ sáu này cháu sẽ tới thăm bệnh cho bác mà. Hôm nay cháu không có ca trực ở nhà thương nên gia đình cháu đi xuống thăm ba má chồng của cháu…
Im lặng chừng vài giây đồng hồ Nhịn lại lên tiếng trước.
- Bác có uống thuốc mỗi ngày hông bác?
Hỏi xong cô nghe có tiếng cười của Nhẫn vang nho nhỏ.
- Có… Nói nào ngay nhờ cái hộp thuốc của cháu mà bác mới hổng quên. Bác cám ơn cháu nhiều lắm…
- Dạ hổng có chi bác… Cháu xin phép bác cháu ngưng để cho bác nghỉ khỏe. Thứ sáu này cháu sẽ tới thăm bác…
- Cám ơn cháu… Cháu đi chơi vui vẻ… Chào cháu…
- Dạ… chào bác…
Dứt cuộc điện đàm Nhẫn còn đứng tần ngần trong nhà bếp giây lát mới trở lại chỗ ngồi quen thuộc. Gió lất lây chòm cây phong có lá hơi vàng. Trời trong và xanh. Dường như trong trí nhớ anh ngửi được thứ mùi quen thuộc như là mùi nước mắm lãng đãng trong không khí. Không biết nghĩ sao mà anh lại trở vào bếp mở cửa ngăn tủ dùng đựng các thứ gia vị để nấu ăn. Cũng chẳng có gì nhiều. Chỉ có vài chai tiêu, tỏi, hành, quế, đường, muối và một chai nước mắm nhỏ giống như chai dầu gió của bác sĩ Tín ngày xưa. Tần ngần anh đưa chai nước mắm lên ngắm nghía rồi đưa lên mũi ngửi. Mùi nước mắm vẫn còn phảng phất thứ mùi hương thân quen. Màu nước mắm đỏ au dù cái chai đã cũ vì cái nhãn có dòng chữ '' Nước mắm nhĩ Phú Quốc ''. Đôi mắt của Nhẫn như mờ đi với dòng chữ nhỏ hơn được viết bằng tay '' Thương tặng anh…''. Hơn bốn mươi năm đằng đẵng dường như chứa đựng gọn vào trong chai nước mắm nhỏ và tầm thường.