What holy cities are to nomadic tribes - a symbol of race and a bond of union - great books are to the wandering souls of men: they are the Meccas of the mind.

G.E. Woodberry

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ối đó, Thiên Kim đến gõ cửa nhà bà thầy bói ở cạnh chợ Bến Thành. Trông thấy nàng, bà chẳng hề nghạc nhiên:
-Cô đi trốn phải không?
-Xin thầy cho con tá túc vài hôm - Thiên Kim hồi hợp bảo.
-Được! Cô cứ ở lại đây.
Vậy là Thiên Kim ở lại đó với bà ta. Sợ liên lụy tới Hải nên nàng không dám tới tìm chàng. Được ba ngày, nàng bảo bà thầy:
-Con xin cám ơn thầy đã che chở cho con mấy ngày qua. Bây giờ con phải đi.
-Để tôi bói cho cô một quẻ!- Bà ta sốt sắng.
Quẻ ứng rằng Thiên Kim phải đi về hướng Bắc càng xa càng tốt. Thấy quẻ bói trúng ý mình, nàng mừng rối rít.
-Cám ơn bà! Con cũng định đi ra Nha Trang.
Bà thầy bói đưa cho Thiên Kim một cái gói giấy vuông vức:
-Cô giữ cái này bỏ theo trong người sẽ có quới nhân phù trợ.
Nàng cung kính nhận lấy:
-Tạ ơn thầy! Thưa thầy con đi.
Thiên Kim có nhiều người quen ở Nha Trang nhưng nàng quyết định sẽ đến nhà Thúy Vân, cô bạn lúc trước ở gần nhà mình trong Sài Gòn. Gia đình Thúy Vân đều sống cả ở nước ngoài nhưng cô nàng có người yêu nên đã ở lại.
-Trời ơi, mày ở đâu chui ra thế này?-Trông thấy Thiên Kim, Thuý Vân ngạc nhiên kêu lên.
-Tao mới ở trong xe tốc hành chui ra nè, tao không quấy rầy...tụi mày chứ? Thiên Kim nhìn bạn thăm dò.
-Xời ơi! Làm gì có chuyện "tụi mày"! Tao vẫn solo một mình thôi.
-Anh Hưng đâu?
-Mày hỏi lạ - Thuý Vân chun mũi- thì ở nhà anh ấy chớ ở đâu. Mà mày chưa nói với tao mày ra đây làm gì?
-Chuyện dài dòng lắm, để lát nữa tao nói cho mà nghe.
-Tao quên mất -Thuý Vân phì cười- Mày tắm rửa thay quần áo đi. Tao kiếm cái gì cho mày ăn nghen.
-Thôi khỏi -Thiên Kim ngăn bạn lại- Lúc nãy tao ăn trên xe rồi.
Nhưng Thuý Vân vẫn tất tả xách cà-mên ra phố. Thiên Kim tắm xong đã thấy cô bạn quay về.
-Mày ăn liền đi. Cháo gà chỗ này ngon lắm.
Thiên Kim nhìn bạn, cố giấu xúc động.
-Đã bảo là tao ăn rồi mà.
Nhưng sau đó nàng vẫn ăn hết cà-mên cháo một cách ngon lành. Và lúc này mới trả lời câu hỏi lúc nãy của bạn, Thuý Vân nghe xong nói ngay:
-Vậy thì mày cứ ở đây với tao đi. Chờ lâu lâu cho mọi chuyện lắng dịu rồi hãy về.
-Mày nuôi nổi tao không?-Thiên Kim hỏi bạn.
-Dư sức!-Thuý Vân vòng tay ôm bạn- Mày mà ở lại luôn tao còn mừng nữa. Một mình tao quản lý công việc không xuể. Bây giờ tao có môt cửa hiệu bán đồ điện gia dụng lớn lắm.
Thiên Kim bỗng thở dài:
-Tội nghiệp Quỳnh Như quá. Không biết gã mập có phát hiện ra nó không! Rồi còn... mẹ nó nữa...không biết bác ấy đã biết chưa?
Thúy Vân an ủi bạn:
-Con người ta ai cũng có số mày ạ! Số trời đã định thì chạy đâu cũng không thoát. Có lẽ số Quỳnh Như là vậy rồi. Biết đâu nó lại hạnh phúc với lão mập ấy thì sao?
-Tao không hy vọng gì vào điều đó đâu. Con người của Huy thật nhỏ nhen, ích kỷ. Tao chỉ cầu mong Quỳnh Như được yên thân -giọng Thiên Kim bỗng nghẹn lại - Tôi nó quá.
Thuý Vân không biết nói thế nào nữa đành im lặng. Trong lúc Thiên Kim không thôi bị hình ảnh của Huy và Quỳnh Như ám ảnh. Nàng vẫn cứ đinh ninh anh chàng mập gần một tạ kia chính là Huy...Quỳnh Như đến bẹp dí dưới sức nặng của đống thịt ấy mất thôi.
Nếu Thiên Kim biết điều lo lắng của mình dựa trên cơ sở hoàn toàn sai lệch, chắc hẳn nàng sẽ nhẹ đi phần nào dằn vặt trong lòng.
Tuy nhiên, giờ đây Quỳnh Như bị một sức mạnh khác đè bẹp. Nàng không cựa quậy được trước sức nặng vô hình tàn nhẫn ấy.
Buổi chiều hôm đó, trước khi họ đi về thăm ông bà Tâm, Huy đã răn đe:
-Cô không được hé môi điều gì, bằng không thì đừng có trách.
Quỳnh Như gật đầu:
-Em nhớ rồi -Nàng ngập ngừng- Anh có định... làm thủ tục kết hôn không?
-Dĩ nhiên là phải làm vì tôi không muốn là kẻ vi phạm pháp.
-Nhưng...anh sẽ làm giấy kết hôn với...ai?
-Thiên Kim! Tôi biết cô có trong tay chứng minh nhân nhân của Thiên Kim mà!-Huy đột nhiên bật cười- Lát nữa về bên ấy cô bảo ông già lo thủ tục giấy tờ của Thiên Kim cho tôi. Ở phòng hộ tịch, chắn chắn họ không phân biệt được Quỳnh như với Thiên Kim đâu.
-Em nhớ rồi!-Quỳnh Như cúi đầu.
-Nhớ rồi thì đi!-Giọng Huy cộc lốc.
Điều đó hoàn toàn trái ngược với lúc về đến nhà ba mẹ Thiên Kim.
Trông thấy chàng, ông Tâm ko giấu được vẻ bối rối:
-Ba tưởng ngày mai tụi con mới về
Huy thản nhiên:
-Mẹ con sợ Thiên Kim nhớ nhà nên bảo phải đưa về.
Bà Tâm từ dưới bếp đi lên, vẻ mặt bà cũng không giữ được vẻ tự nhiện:
-Anh chị cũng khoẻ hả con?
-Dạ khoẻ!-Huy lễ phép đúng mực- Đêm qua vợ con nhớ nhà cứ khóc suốt mẹ ạ.
Bà Tâm đưa mằt nhìn Quỳnh Như.T hấy vậy nàng vội mỉm cười:
-Anh ấy trêu con đấy mẹ ạ.
Nhưng nụ cười của nàng không giấu được nỗi buồn thầm kín trong ánh mắt. Bà Tâm không dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
-Tụi con về mẹ mừng quá. Lát nữa ở lại ăn cơm với ba mẹ nghen?
Quỳnh Như đưa mắt nhìn Huy, không thấy chàng tỏ ý gì nên trả lời bằng cách hỏi lại:
-Mẹ có món gì ngon không? Con đói bụng lắm rồi.
Được dịp bà Tâm vội bảo:
-Vậy thì xuống bếp đi. Mẹ có món sò huyết lạnh ngon lắm -Bà quay sang Huy- Con nói chuyện với ba nghen.
Rồi bà đứng dậy, tay kéo theo Quỳnh Như đi nhanh xuống bếp. Biết bà sắp hỏi điều gì nên Quỳnh Như nói ngay:
-Không có chuyện gì đâu mẹ. Anh ấy vẫn tưởng con là Thiên kim.
-Vậy thì tốt quá!-Bà Tâm mừng rỡ- Nè con ăn sò huyết đi.
Quỳnh Như cầm lấy miếng chanh vắt vào chén muối tiêu, mắt nhìn đăm đăm vào đó. Lát sau nàng nói thật nhỏ:
-Làm sao báo tin cho mẹ biết.
Chỉ nói được vậy rồi nàng nghẹn lời. Ngay lúc ấy có tiếng chân vang lên rồi Huy xuất hiện ở cửa nhà bếp. Chàng cười bảo Quỳnh Như:
-Sò huyết ngon không em?
Không ngẩng lên, Quỳnh Như gật đầu:
-Anh ăn đi.
Nàng đứng dậy kéo ghế cho Huy rồi đẩy dĩa sò lại trước mặt chàng. Huy chấm lấy một con vào chén muối tiêu đưa cho nàng:
-Em ăn đi.
Bà Tâm tủm tỉm cười:
-Để mẹ dọn cơm luôn.
Quỳnh Như nhanh nhẹn giúp bà bày chén dĩa ra bàn. Nàng rất sợ khi phải đối diện với Huy, vì ánh mắt của chàng lúc nào cũng như giễu cợt.
Suốt bữa ăn, Huy tỏ vẻ săn sóc vợ hết sức tận tình. Giống như ở nhà mình, chàng luôn gắp thức ăn bỏ vào chén nàng. Quỳnh Như cố quên rằng đấy chỉ là một màn kịch.
Đang ăn, Huy bỗng hỏi:
-Em có mang đơn xin đăng ký kết hôn về không?
Quỳnh Như giật mình rồi lắc đầu:
-Lúc nãy đi gấp quá nên em quên mất.
-Vậy thì để mai anh sang nhờ ba làm giùm -Chàng nhìn ông Tâm- Làm trễ như vậy có bị phạt vi cảnh không ba?
-Không sao đâu con.
Quỳnh Như thấy lòng nặng trĩu. Nàng biết rõ Huy tính toán những gì trong đầu.
Họ ở chơi đến tối mới về. Vừa ra khỏi nhà, Huy đã hỏi ngay:
-Cô có vui không?
Nghĩa là hồi tiếp theo của vở kịch đã hạ màn. Quỳnh Như cố lấy giọng thản nhiên:
-Anh biết rồi, còn hỏi làm gì?
Từ đó đến lúc đi ngủ họ mới tiếp tục câu chuyện:
-Thế nào?-Huy hất hàm nhìn vợ.
-Anh muốn hỏi gì em không hiểu?-Giọng Quỳnh Như thật nhẹ nhàng:
-Cô có thích làm vợ tôi không?
-Thích hay không, điều đó chẳng có lý gì?-Quỳnh Như khẽ lắc đầu- Từ đây cho đến khi anh tìm được Thiên Kim thì em vẫn sẽ là vợ anh.
-Được lắm!-Giọng Huy cụt ngủn.
Tuy nhiên thái độ chàng không thô bạo như đêm qua. Quỳnh Như quay mặt đi để tránh những nụ hôn lên môi mình. Nàng biết rõ ràng chuyện ân ái đối với Huy chỉ là một hoạt động thuộc về bản năng của con người. Không có tình yêu thì những nụ hôn thiêng liêng chỉ còn là sự va chạm vô nghĩa. Không riêng gì nàng mà cả Huy cũng biết như thế.
Nửa đêm, Quỳnh Như thức giấc. Nàng nhận ra vòng tay Huy ôm chặt mình vào lòng. Một cảm giác lạ lùng bỗng trỗi dậy lên trong lòng Quỳnh Như. Dường như đó là một sự gần gũi giữa hai trái tim. Trong giấc ngủ vẻ mặt Huy thật hiền dịu, thanh thản hoàn toàn khác hẳn đêm trước. Thật nhẹ nhàng Quỳnh Như gỡ tay chàng ra và ngồi dậy. Nhìn chàng trong giấc ngủ một lần nữa, nàng mới rón rén bước xuống đất.
Khi đã tìm được giấy bút, nàng dùng tay trái nắn nót từng chữ: “Đơn xin đăng ký kết hôn”.
Trên giường Huy đã thức giấc nhưng vẫn vờ nằm im. Chàng hé mắt nhìn Quỳnh Như đang đánh vật với lá đơn và cảm thấy thương hại nàng. Với trình độ lớp 3 thì chưa chắc gì nàng đã viết được trọn vẹn một lá đơn? Sáng mai mình sẽ viết lại giúp nàng.
Nghĩ vậy Huy nhắm mắt ngủ tiếp, không quên cười thầm trong bụng. “Đã vậy lại còn viết tay trái thì chữ nghĩa có ra gì? Giỏi lắm cũng chỉ bằng con gà bới”.
Quỳnh Như không hay biết gì, vẫn gò lưng trên trang giấy để viết bản án tử hình cho cô bạn mình.
-Mày ở đâu bây giờ hở Thiên Kim?
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở