Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7/51
hìn trước và sau thấy vắng xe, ông Nghĩa nói với con.
Quỳnh đạp xe đi, có vẻ lúng lúng, không phải do chiếc xe đã được cha cô chỉnh lại yên cho vừa với cô, mà là do sự lo lắng thái quá của cha. “Ðừng thích yên cao làm gì” – Ôgn Nghĩa nói và điều chỉnh yên sao cho Quỳnh có thể chống cả bàn chân trái xuống đất. Ông cũng đã xem xét lại cặp thắng xe cận thận, cả cặp vỏ ruột nữa. Ông nói “Bộ phận chuyển động của xe tốt sẽ làm xe đạp nhẹ. Nhưng muốn đi xe an toàn phải có bộ khung tốt, yên thấp, cặp thắng và vỏ ruột tốt.”
Chiếc xe thật tuyệt vời, kiểu xe và màu sắc Quỳnh rất thích. Cô ao ước có một chiếc xe đạp đã lâu. Tất cả các bạn cô đều có xe từ năm học lớp sáu. Quỳn không nhớ rõ từ khi bắt đầu lên học cấp hai đến nay, cô đã xin cha bao nhiêu lần. Nhưng lần nào cũng vậy. Ông Nghĩa đều lắc đầu nói: “Con còn nhỏ, đi xe đạp không được đâu”. Quỳn đã nghe cha và không nói gì thêm, đến năm lớp tám, nhân được bầu làm học sinh xuất sắc học kỳ một, cô nhắc lại việc mua xe ông Nghĩa lại nói: “Ba biết ở tuổi con, nhiều người đã đi xe đạp. Nhưng đối với con nhà thì xa, đường đến trường lại nhiều xe cộ, Ba đã gặp hai bác bên nhà Hồng, đã thu xếp để con cùng đi chung xe với Hồng, vừa nhanh vừa an toàn. Hồng chạy xe vững lắm”. Nghe ông Nghĩa nói phải, Quỳnh không đòi nữa. Vả lại đi với Hồng cô cũng thích. Tuy vậy Quỳnh cũng đã mượn xe của bạn bè để tập và đã nhanh chóng biết đi. Ðã nhiều lần cô chở bạn bằng xe đạp.
Mãi cho đến hôm nay, khi cô lên lớp mười một, ba mới mua cho cô như đã hứa trong dịp hè vừa qua. Ông đã bán chiếc xe Honda để trả tiền nợ, tiền còn lại ông mua hai chiếc xe đạp, một cho ông và một cho Quỳnh.
Ông Nghĩa đạp xe bám phía sau Quỳnh. Thỉnh thoảng gặp chỗ vắng xe, ông đạp lên song song với Quỳnh ông nói:
- Ðiều quan trọng con phải nhớ là luôn luôn chạy sát lề phải – ông định nói thêm: “Vì rất ít tai nạn xảy ra, và nếu không may có xảy ra, thì cũng bị nhẹ” nhưng ông kịp dừng lại, thấy không nên nói với con như thế. Ông dặn thêm:
- Chỉ qua mặt khi nào đường vắng và đừng bao giờ chạy nhanh, dù có việc gấp đến đâu cũng thế “tốc độ không rút ngắn được con đường, mà nó sẽ rút ngắn cuộc đời của bạn”. Phương Tây có câu như thế...
Thấy có chiếc xích lô chạy qua mặt và lờn vờn đằng trước, ông dặn Quỳnh:
- Con phải coi chừng các ông tài xích lô, nhiều ông chạy ẩu lắm, muốn dừng là tấp ngay vô lề. Khi quẹo trái quẹo phải và dừng lại con đều phải nhìn trước nhìn sau, giơ tay ra hiệu một lúc, chờ không có xe thì mới quẹo.
Suốt quãng đường, mỗi lần nhìn đằng sau thấy có một chiếc xe tải nào đang chạy đến, ông đều bảo Quỳnh dừng lại. Quỳnh ngoan ngoãn làm theo lời cha mà không hề thắc mắc. Niềm vui có chiếc xe đang tràn ngập trong lòng cô.
- Bây giờ, thế này nhé, ta đi vào hiệu sách. Ba mua một vài quyển cần thiết. Kế đó ta đi ăn kem rồi về, được không?
- Dạ.
Hai cha con tìm nơi gởi xe. Mặc dù gởi xe, nhưng thấy cha khóa, Quỳnh cũng làm theo.
Ðến ngã tư, họ cùng chờ ở sát lề đường, ngay vạch vôi dành cho người đi bộ.
- Ta qua đi ba, hết xe rồi.
- Không, ta chờ đèn đỏ họ dừng lại rồi ta qua. Con có việc gì gấp không?
Quỳnh ngượng ngùng:
- Dạ... không.
Khi các xe trên đường đã dừng hẳn. Quỳnh bước theo cha. Ông Nghĩa nói:
- Con có để ý vạch sơn kẻ quy định chỗ đừng xe ở ngã tư không? Nó luôn luôn cách chỗ dành cho người đi bộ băng qua đường một quãng. Nếu tất cả các xe đều cùng ngừng lại ở đó, nếu tất cả các người đi bộ đều băng qua đường ở đúng chỗ quy định thì rất đẹp phải không. Mà việc đó có gì khó đâu...
Họ cùng bước vào nhà sách. Sau khi mua sách mà mình cần, ông Nghĩa đi lại chỗ Quỳnh đang đứng:
- Con cần mua gì không?
Quỳnh muốn mua quyển “Câu Chuyện Tình Yêu” nhưng cô không dám nói.
- Dạ không.
- Có báo Khăn Quànq Ðỏ số mới, con mua chưa?
- Dạ con mua rồi.
- Thôi ta đi.
Họ đi một lát thì đến quán kem. Hôm nay ngày chủ nhật. hai cha con phải chen qua các hàng ghế để tìm chỗ trống. Nhiều cặp mắt nhìn về phía họ. Vài cái đầu chụm vào nhau, thì thầm. Ông Nghĩa tìm thấy một chiếc ghế trống.
- Tiền đây con gái. Con đến lấy vé, ba giữ chỗ cho con.
Không biết nghĩ sao mà cô phục vụ bàn lại bán cho Quỳnh trước. Vừa ăn kem hai cha con vừa tiếp tục trò chuyện. Quỳnh ngồi, còn ông Nghĩa thì đứng bên cạnh.
- Sao, con thấy chiếc xe đạp thế nào?
- Dạ, con rất thích.
- Ðạp nhẹ chứ?
- Dạ nhẹ.
- Yên ngồi êm không?
- Dạ êm.
- Ngày mai ba sẽ tìm mua cho con cái đèn xe nữa. Ban đêm dạo này nhiều nơi cúp điện, đường tối lắm.
- Dạ.
Quỳnh đáp lại bằng một giọng nhỏ nhẹ, vừa hãnh diện vừa e thẹn. Cô vừa nhìn thấy ở bàn bên cạnh có hai chàng trai đang nhìn mình. Bỗng trong tiếng ồn ào của quán, nổi lên một giọng ca “Trời đã khuya rồi đây, mưa tí tách mưa xuyên qua mành... Nằm giữa đêm ngoại ô...” Quỳnh ngẩng lên, giọng hát vụt tắt. Một người đàn ông mù mặt chiếc áo cũ vá chằng chịt và một bé gái chừng sáu tuổi xuất hiện bên cạnh:
- Thưa ông bà chú bác, cho cha con cháu xin vài đồng sống qua bữa.
Ðó là tiếng nói của đứa bé. Nhìn thấy dáng gầy còm yếu đuối, với đôi mắt to lún sâu, Quỳnh thấy xót xa. Cô móc trong túi ra tờ năm mươi đồng. Nhưng ông Nghĩa ngăn lại:
- Thôi con, ba đã có đây.
Rồi ông đưa cho đứa bé tờ năm trăm đồng. Nhiều người trong quán quay lại nhìn ông nhưng ông thản nhiên nói với con:
- Quỳnh này, ba quên dặn con một điều là khi đi xe, con phải luôn nhường người khác và phải có thái độ dứt khoát.
Quỳnh dạ một tiếng rồi im lặng. Cô chưa hiểu rõ lắm câu căn dặn của cha. Nhưng trong quán lúc này, cô cảm thấy ngượng ngùng nếu tiếp tục câu chuyện đó.
Có một thanh niên đến chỗ của họ và hỏi bằng một giọng kiểu cách:
- Thưa cô, xin phép được hỏi cô chiếc ghế này có ai ngồi chưa hở cô?
Lúc này người ngồi cạnh Quỳnh đã đứng lên và ông Nghĩa chưa kịp ngồi. Quỳnh nhìn cha, ông Nghĩa đáp thay con:
- Không, anh cứ ngồi.
Khi người thanh niên vừa ngồi xuống ghế thì ông Nghĩa nói:
- Ði thôi, con.
Người thanh niên trố mắt nhìn theo – Anh ta nghĩ gì về họ?
Trên đường về, lúc hai cha con dừng lại chờ một chiếc xe tải chạy qua Quỳnh hỏi cha:
- Ba ơi.
- Gì?
- Tại sao ta lại phải dừng lại mỗi lần có xe tải hả ba?
Ông Nghĩa im lặng một lát như có vẻ nghĩ ngợi. Hai cha con đạp song song bên nhau trên đoạn đường vắng.
Quỳnh vừa đạp xe vừa quan sát nét mặt của cha, thấy cha im lặng với vẻ mặt đau khổ, cô thôi không hỏi nữa.
Nhiều đêm sau đó, Quỳnh nằm mơ thấy những chiếc xe tải, chiếc có răng nanh, chiếc đầy gai nhọn.
Nhiều ngày sau đó, mỗi lần đi đường, khi nghe tiếng xe tải chạy phía sau, Quỳnh đều tấp xe vào lề, dừng lại.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp