Chỉ có một thành công mà thôi, đó là sống cuộc sống của mình theo cách của chính mình.

Christopher Morley

 
 
 
 
 
Tác giả: Marc Levy
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:39 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
om cho xe chạy rất nhanh. Một giờ trước, không còn tôn trọng quy tắc ứng xử tự đặt ra cho mình, Tom đã phát đi một yêu cầu từ hệ thống điện đài trên xe, hy vọng một đội tuần tra nào đó có thể đã thấy chiếc Oldsmobile 1950 đỏ chạy trong vùng. Một cảnh sát, fan của xe cổ, đã nhìn thấy một chiếc trên đường 30, nơi cửa ngõ York.
May ra, Agatha vẫn còn ở đó.
Trong lúc đi dọc các khu rừng nhỏ bên đường, Tom có một mong muốn cháy bỏng được chạy vế phía Bắc, quên đi lời hứa không vượt qua biên giới bang và về nhà. Thường thì vào giờ này, ông đang tận hưởng một trong những khoảng thời gian thư thái nhất trong ngày. Ông ngồi bên hiên quan sát đồng bằng trải dài trong cảnh tĩnh lặng của những ngọn núi kế bên.
- Chết tiệt, ông lầm bầm, mi phải dũng cảm hơn thế này một chút chứ! Cô ấy phải nghe mi cho dù cô ấy không tha lỗi cho mi. Ít nhất cũng phải đủ dũng khí đối diện với ánh mắt cô ấy! Chính vì vậy mà mi đã lên đường đúng không?
Một cuộc điện thoại của thanh tra cảnh sát kéo ông trở lại với thực tại. Sau khi ắc quy được nạp đủ điện, chiếc xe điện cung cấp một thông tin thú vị. Những thông số cuối cùng được ghi nhận trên GPS chính xác là nơi người ta tìm thấy chiếc xe.
Thông tin này khiến Tom suy tư. Vì lý do gì Agatha đến lượn lờ quanh cái trạm xăng kia chứ? Và cuối cùng ông tự hỏi không hiểu bà có cố tình ngẩng đầu khi tiến lại gần camera hay không, trước khi từ bỏ ý định đào sâu cái lý thuyết chẳng chút ý nghĩa này.
Tại York, ông hỏi các cửa hàng, cảnh sát địa phương và tự tin là sẽ tìm được một nhân chứng có thể đưa ông tới với bà; ông liếc nhìn đồng hồ và ước lượng sẽ tới đó trong khoảng một giờ nữa.
* * *
- Đêm nay tôi muốn được ngủ một mình, Milly thông báo.
- Còn tôi muốn được tắm trong bồn và ngủ với một người đáng yêu. Lẽ ra tôi nên cố gắng hơn chút nữa với anh chàng thu ngân ở cửa hàng bán đồ Giáng sinh, không phải con chim công của năm nhưng anh ta cũng quyến rũ đấy chứ.
- Bà nghiêm túc đấy à?
- Tôi không có vẻ nghiêm túc ư? Agatha trả lời.
Một tấm biển chỉ đường báo hiệu hướng đi Gettysburg, cách hai mươi lăm dặm.
- Tôi vẫn chẳng hiểu thêm chút nào câu chuyện của bà. Lý do bà ra đi cũng như lý do khiến bà trở về. Chắc không phải vì bạn bè mà bà quyết định đi xa đến thế chứ. Và sao lại là cái hòn đảo bí ẩn kia, nó ở đâu vậy? Bà chạy trốn một cái gì đó ư?
- Không phải trốn cái gì mà là trốn một ai đó. Ở tuổi hai mươi, tình yêu nhiều khi khiến ta làm những điều không tưởng.
- Ở tuổi năm mươi thì không ư?
Agatha phá lên cười thành thật.
- Hy vọng là có chứ, nhưng tôi mới chỉ trở lại từ hai ngày nay, cho tôi chút thời gian đã.
- Mối tình với ai vậy?
- Một chàng trai có vẻ đẹp hiếm hoi. Thực ra đó không phải là từ chính xác, nói đúng ra ông ấy có dáng vẻ ấn tượng và lịch lãm trong mỗi cử chỉ, hiện thân của nam tính và trái ngược với thói gia trưởng. Những kẻ gia trưởng thực ra luôn thiếu tự tin vào độ nam tính của mình và vì vậy lúc nào cũng phải lên gân lên cốt ra vẻ này nọ. Còn ông ấy có vẻ nam tính hoàn toàn tự nhiên đến mức không cần gì phải ra vẻ.
- Là chồng sắp cưới của bà phải không?
- Đôi lúc, khi nghe cô nói, tôi cứ tự hỏi ai trong hai ta ở tuổi ba mươi và ai đã ngoài năm mươi. Tôi yêu ông ấy điên cuồng và cứ tưởng ông ấy cũng vậy.
- Ông ấy không yêu bà như vậy ư?
- Tôi chẳng bao giờ biết được sự thật, vì mọi chuyện rất phức tạp.
- Ông ấy làm gì?
- Ngày đó bọn tôi đều là sinh viên.
- Sao cơ?
- Nói thật, tôi chẳng biết nữa. Khi bọn tôi gặp nhau, bọn tôi đến trường chỉ để biểu tình và có quá nhiều chủ đề để nói tới thay vì việc học đại học.
- Biểu tình chống cái gì?
- Đòi chấm dứt chiến tranh ở Việt Nam, đòi chính phủ chấm dứt cuộc thảm sát đó, đòi một thế giới mới nơi có nhân văn và công bằng xã hội. Thật tiếc là sự chống đối của bọn tôi lại trở thành một thứ không tưởng, và vì lúc đó tôi còn trẻ, thậm chí quá trẻ, tôi tham gia phong trào đúng lúc giấc mơ bắt đầu chấm dứt. Nhưng những lý tưởng của bọn tôi lúc đó thật tuyệt. Bọn tôi sống ngoài vòng pháp luật, tự do và phấn khích, Agatha nói với ánh mắt nhìn xa xăm, phương châm thời đó của bọn tôi là vậy. Phong trào Sinh viên vì Xã hội Dân chủ3[1] có hàng trăm nghìn thanh niên tham gia và tin vào một cuộc cách mạng sắp đến.
- Bà theo trào lưu Hippy à? Milly hỏi với giọng chế nhạo.
- Trào lưu Beatnik thì đúng hơn, vì bọn tôi tự cho mình thuộc thế hệ Beat Generation. Văn học và nhạc Jazz là trung tâm cuộc sống, sex và thuốc phiện cũng vậy, và đó cũng chính là những gì đã phá hỏng mọi chuyện. Nhưng chắc cô chẳng biết gì về thời kỳ đó.
- Jo hẳn sẽ phát điên vì ghen tị nếu anh ấy biết tôi đang đi cùng một người như bà, Milly chợt phấn khích.
- Vì sao chứ? Agatha vui vẻ hỏi.
- “Tôi chứng kiến những trí tuệ lớn lao của thế hệ tôi bị tàn phá bởi sự điên rồ, cuồng dại trần truồng đói thuốc, lang thang trên những con phố tối tăm buổi bình minh, tìm kiếm một cú chích điên dại...” Milly hào hứng đọc. Howl là bài thơ yêu thích nhất của anh ấy, anh ấy đọc cho tôi nghe vài chục lần rồi, Ginsberg và Kerouac là Chúa trời của anh ấy, anh ấy có thể đọc thuộc lòng Trên đường hay Yến tiệc trần trụi của Burroughs.
- Tôi không biết là vẫn còn những người hâm mộ, thật yên tâm khi biết rằng một vài bạn trẻ không tự hài lòng với cuộc sống thường nhật yên ổn. Tôi thích anh chàng Jo này rồi đấy.
Milly yên lặng chịu trận.
- Ai có thể hình dung một bài thơ sẽ trở thành tia lửa đốt cháy châu Mỹ chứ? Agatha tiếp lời. Ai có thể đoán được sức mạnh tàn phá của những câu từ, rằng chỉ một vài câu thơ bị cấm cũng có thể làm nổ tung thứ chủ nghĩa theo thời vốn bỏ rọ những tâm hồn vào lúc đó. Tiếng kêu của ông chạm tới bọn tôi, bằng cách này hay cách khác. Rồi phiên tòa ở San Francisco. Hãy hình dung vào năm 1957, hai cảnh sát mặc thường phục của đội cảnh sát bảo vệ trẻ vị thành niên đi vào hiệu sách, mua một cuốn Howl rồi bắt Ferlinghetti, người bán sách, với lý do ông ta bán những cuốn sách tục tĩu. Bây giờ những chuyện như vậy là không thể tưởng tượng nổi, ít nhất là ở đây, nhưng vào thời đó thì có! Phiên tòa gây chấn động toàn quốc, người ta chứng kiến những nhà phê bình văn học nổi tiếng nhất đứng về phía bị đơn, còn những người hết mình vì chủ nghĩa thanh giáo đứng về phía kiểm sát viên. Những kẻ ngu xuẩn này thậm chí còn đếm số từ ngữ tục tĩu có trong mỗi bài thơ. Thật hài hước, chưa bao giờ trong lịch sử pháp lý, từ “fuck” được nhắc đi nhắc lại nhiều lần đến thế giữa một phòng xử án. Thật may, thẩm phán kết luận bài thơ có tầm ảnh hưởng đến xã hội và bỏ qua những lời chỉ trích. Những kẻ kiểm duyệt và ủng hộ trật tự đạo đức sụp đổ. Ginsberg trở thành một ngôi sao và khiến thế hệ Beat Generation trở thành một trào lưu phản văn hóa không thể thiếu. Mẹ cô chưa bao giờ nói về thời kỳ đó ư? Cũng là tuổi trẻ của bà ấy mà.
- Có, mẹ tôi có nói rằng thế hệ Beat Generation không tồn tại, mà đó chỉ là một nhóm trẻ con, những nhà văn ngây thơ mơ mộng được xuất bản.
- Mỗi người một quan điểm, Agatha đanh giọng đáp. Với tôi, bài thơ đó có vai trò tiên quyết với cuộc đời mình. Nếu chưa đọc nó, cuộc đời tôi chắc chắn đã khác nhiều.
- Theo cách nào?
- Bọn tôi không giàu có, những năm tôi đi học được tính bằng số tiền luôn thiếu hụt, nhưng đã có thể trở thành thư ký, nhân viên thư viện, vì tôi rất thích đọc sách.
- Vậy bà đã làm gì suốt những năm qua?
Agatha nhìn qua cửa kính, hít thật sâu.
- Đi du lịch, Agatha thì thầm.
Rồi bà yên lặng đến tận Gettysburg, ánh mắt chìm đắm vào làn đường mà chiếc Oldsmobile lướt qua dưới những vòng quay của động cơ.
- Bà thử thuốc phiện rồi chứ?
- Tôi từng thử nhiều thứ không nên, nhưng rất may là luôn tỉnh táo và không thích cảm giác bị chế ngự, ảnh hưởng. Từng chứng kiến biết bao bạn bè với những chuyến đi không trở lại giúp tôi nhanh chóng xác định điểm dừng. Ngược lại, với sex, lẽ ra tôi nên hết mình hơn nữa. Những thứ thuốc phiện bẩn thỉu thời đó là lời hứa hẹn một thế giới mới, một trong những cuộc cách mạng sinh viên đẹp đẽ nhất.
- Bạn bè bà cũng tham gia ư?
- Đúng thế, và chỉ còn khoảng chục người.
- Những người khác đâu?
- Phần lớn bị chết vì ma túy gây ảo giác LSD, rượu và sự bần cùng, một số khác bị giết.
- Ai giết?
- Cảnh sát và FBI với lệnh của chính phủ.
- Nhưng vì sao? Milly không thể tin nổi.
- Vì bọn tôi khiến họ quá hoảng sợ; cứ mười sinh viên thì có bốn người nghĩ rằng một cuộc cách mạng là điều không thể tránh khỏi và cần phải diễn ra. Bọn tôi xây dựng những cộng đồng công nhân, tổ chức những hiệp hội phụ nữ, hỗ trợ cộng đồng những người đồng tính nam và nữ ra đời, nhưng điều tệ nhất với họ là bọn tôi tấn công vào trật tự do tầng lớp lãnh đạo lúc đó áp đặt, một sự thách thức không thể tha thứ. Khi tới Gettysburg, chúng ta sẽ đi qua những nơi đã diễn ra nội chiến. Cuối những năm 1960 đầu những năm 1970, đất nước suýt phải đối mặt với một cuộc nội chiến khác và trận đàn áp lúc đó thật đẫm máu.
- Họ giết những sinh viên ôn hòa ư?
- Hàng chục sinh viên, nhưng bọn tôi không chỉ là những người ôn hòa, một số tham gia với vũ khí. Những trận chiến trên phố, hành động phá hoại hay tấn công bằng bom cứ tiếp diễn và lên đến hàng trăm.
- Bà cũng tham gia ư?
- Một vài cuộc, Agatha thở dài.
- Tay bà đã vấy máu?
- Không, nhưng mặt tôi thì có khi bị dính mấy phát dùi cui.
Agatha nghiêng về phía Milly, vén tóc để lộ một vết sẹo dài với đôi chút tự hào.
Chiếc xe trệch khỏi đường và bánh xe lấn lên vệ đường, Milly bám chặt tay lái và lấy lại thăng bằng.
- Tôi đã nói phải nhìn đường cơ mà! Agatha hét toáng lên với vẻ giận dữ khó hiểu. À, tôi nhớ ra rồi, tôi gặp ông ấy ở khu học xá, đi đâu ông ấy cũng mang theo một chiếc máy ghi hình Super 8 và suốt ngày quay đủ mọi thứ. Ông ấy học báo chí và muốn làm nghề này, nếu không thì làm điện ảnh, tôi cũng chẳng rõ nữa.
- Chuyện của hai người có kéo dài không? Milly hỏi.
- Đi theo hướng Hagerstown, chúng ta sắp tiến vào bang Virginia rồi.
Milly ngạc nhiên với giọng điệu của Agatha khi nói điều đó; như thể bà nhẹ lòng khi ra khỏi biên giới bang.
- Bọn tôi cộng tác khoảng hai năm, bà nói thêm. Mẹ cô có thể đã không nhầm khi nói rằng bọn tôi ngây thơ, vì tôi chưa bao giờ ngừng nghĩ đến ông ấy.
- “Cộng tác” nghĩa là sao?
Câu hỏi với vẻ vô nghĩa khơi dậy những hồi ức của Agatha, làm sống lại những kỷ niệm tưởng đã ngủ yên, như những cơn ác mộng thường được quên đi khi thức giấc.
Bà như nghe thấy tiếng hét của các sinh viên khi dùi cui giáng xuống giữa làn sương lựu đạn hơi cay, bà như nhìn thấy lại những dòng nước mắt trên gò má bạn bè, như sống lại những buổi sáng tháng Giêng, tháng Hai và tháng Ba, khi tuyết rơi cứ mỗi lúc một đen hơn dưới bước chân dòng người đưa tang dài lê thê. Ánh mắt vô hồn của những người cha người mẹ với nỗi đau khôn cùng và cảm giác tội lỗi khi không thể lý giải nguồn cơn của cuộc chiến mà con cái họ tham gia, việc chúng phản động, thay vì trút cơn giận dữ vào những kẻ đã giết hại con cái họ.
Một vài người bạn của bà không còn gặp lại gia đình, không điện thoại cả chục năm liền hệt như bà chưa bao giờ gặp lại mẹ. Bạn bè và bà lui vào cuộc sống chui lủi, bỏ lại người thân trong bóng tối thời niên thiếu của con cái mình với một câu hỏi không lời giải đáp. Tại sao lựa chọn sự tăm tối tại đất nước của tự do?
- Bởi cái gọi là tự do kia bị bao vây bởi những bức tường mà thế hệ cha mẹ đã dựng lên, Agatha thì thầm, môi run run. Trong những bức tường đó, thiểu số chỉ có ít quyền, những bức tường nhà tù đầy chật người da màu, những bức tường của trường cao đẳng, đại học đào tạo những sinh viên kiểu mẫu cần cho xã hội công nghiệp, những bức tường của thế giới công việc sử dụng những sinh viên dễ dàng bị kiểm soát và dễ hài lòng. Cha mẹ của chúng tôi đã không đủ dũng cảm để nhìn nhận lại trật tự thế giới, sự phân biệt đối xử với người đồng tính, sự phân biệt giới tính, với họ xã hội lý tưởng là căn nhà ngoại ô êm ái, những chiếc xe hơi đắt tiền, những chiếc ti vi được khử trùng, những bà mẹ của thế hệ chúng tôi không ngừng uống Valium và ngắm nhìn các ông chồng đến công sở mỗi sáng trong bộ vest xám, còn những ông bố uống rượu Whisky mỗi tối khi trở về nhà.
- Agatha? Milly lo lắng chen ngang. Bà nói gì thế?
Agatha lắc lắc đầu tìm cách ra vẻ không nao núng.
- Ông ấy thì khác, bà nói nhỏ.
- Khác với ai?
- Khác với mọi người, nhưng khi yêu ta thường nhìn người mình yêu rất khác. Tôi đồ rằng cô cũng thấy ở Frank những khác biệt?
- Đúng vậy, Milly trả lời.
- Khác ở điểm nào? Agatha nhẹ nhàng hỏi.
- Anh ấy tạo cho tôi cảm giác an toàn và vô cùng tốt bụng...
- Cô làm tôi muốn rung cô như rung một cây mận để buộc cô chui ra khỏi sự êm ái tẻ nhạt này đó! Không thể sống cùng một người chỉ vì anh ấy tốt bụng, mà bởi anh ấy khiến ta rung động, khiến ta cười, bởi anh ấy thúc đẩy chứ không níu giữ ta, bởi ta nhớ anh ấy ngay cả khi anh ở phòng bên cạnh, bởi sự im lặng của anh ấy cũng có ý nghĩa như lời nói, bởi anh ấy yêu những thói xấu của ta cũng nhiêu như yêu những đức tính tốt của ta, bởi khi chìm vào giấc ngủ ban đêm ta sợ cái chết, điều duy nhất khiến ta yên lòng là ánh mắt anh ấy, bàn tay ấm áp của anh ấy. Đó là những lý do để xây dựng cuộc sống với một ai đó, và nếu người đó tốt bụng thì càng tốt, đó là một điểm cộng, nhưng chỉ là một điểm cộng mà thôi!
- Hoan hô bài học của bà, thật tuyệt vời, nhưng trong khi chờ đợi, tôi có đôi có cặp đã ba năm nay, còn bà vẫn đơn độc. Và cảm ơn rất nhiều, tôi sẽ chăm chú nghe theo hướng dẫn của bà, nếu sau này tôi được như bà bây giờ, tôi sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trần gian.
Đến lượt Agatha im lặng chịu trận.
Xe của họ tiến vào bang Virginia và đi theo hướng Harrisonburg. Không một ai lên tiếng suốt ba mươi dặm sau đó, chỉ có âm nhạc cổ điển khỏa lấp bầu không khí lặng câm.
Bên lề đường, có tấm biển quảng cáo của một nhà hàng với dòng chữ: “Nhà hàng Chez Ryan, đồng giá: Ăn bao nhiêu tùy thích. Bữa ăn miễn phí cho người xác lập kỷ lục mới.”
- Tôi tự hỏi đã có ai đó tin vào những gì họ viết chưa, Agatha cười nhạo.
- Bà muốn thử chứ? Milly giễu cợt đề nghị.
- Bật xi nhan và đi nào, họ sẽ thấy khả năng của tôi! Theo cô, kỷ lục tôi phải phá là bao nhiêu?
- Chúng ta sẽ biết ngay thôi, Milly vừa nói vừa đỗ xe vào bãi.
* * *
Một giờ ba mươi phút sau đó, Agatha ra về trong chiến thắng. Trước ánh mắt kinh ngạc của những người chứng kiến, bà nuốt hết một tảng thịt có trọng lượng hơn cân rưỡi. Milly với vai trò huấn luyện viên túc trực thường xuyên bên cạnh, dùng một chiếc khăn quạt cho bà, lau miệng, đổ từng chút nước vào cốc giúp Agatha nuốt thức ăn dễ dàng hơn. Cô suýt đề nghị bỏ cuộc khi gà của mình trở nên trắng bệch, Agatha ném ánh nhìn giận dữ sang phía cô, sau một khoảnh khắc nghỉ ngơi, bà tiếp tục trận chiến. Milly kêu gọi các thực khách cổ vũ cho một ứng cử viên dũng cảm đáng nể. Và khách hàng vào cuộc, kêu gào cổ vũ chói tai, vỗ tay ào ào mỗi khi Agatha nuốt đồng thời đòi hỏi cho bà những khoảng giải lao ngắn. Và khi Agatha nuốt miếng cuối cùng, họ nâng bổng bà lên khỏi ghế và công kênh bà đi khắp phòng trong tiếng hoan nghênh và tiếng hét, tiếng của Milly luôn át đi tất cả.
Agatha để người ta chụp hình bà bên cạnh ông chủ nhà hàng với chiếc cúp trên tay - một chiếc cúp vàng có khắc tên nhà hàng - chấp nhận một ly rượu giúp hệ tiêu hóa mà bà quá xứng đáng rồi chào đội quân cổ động, như một nghệ sĩ trên sân khấu khi tấm màn hạ xuống, trước khi rời khỏi nhà hàng.
- Tôi không nghĩ còn ăn tối được nữa, Agatha lảo đảo bước tới bãi đỗ xe.
Milly giúp bà ngồi vào xe, cất chiếc cúp vào cốp rồi lên xe.
- Rất vui phải không?
- Đúng thế, Milly trả lời, bà điên quá đi, nhưng tôi phải công nhận là lúc nãy thật vui. Bà học cách ăn như thế ở đâu
- Lúc này tôi không thể chuyện trò, vả lại cũng đến lượt tôi đặt câu hỏi cho cô. Hãy kể về Jo, anh chàng thuộc lòng bài thơ Howl cho tôi nghe đi.
- Anh ấy là bạn thân nhất của tôi, chẳng mấy khó khăn vì anh ấy cũng là người bạn duy nhất của tôi.
- Tôi nghĩ ngược lại. Nếu anh ấy là bạn duy nhất của cô, thật không dễ để là người bạn thân nhất.
- Vâng, có thể...
- Còn Jo, anh ấy có gì khác biệt?
Một màn sương nhẹ xuất hiện ở thung lũng Shenandoah, đôi lúc che đi những khúc ngoặt của con đường. Milly tập trung vào tay lái.
- Tôi không biết nữa, với anh ấy mọi thứ đều mâu thuẫn. Khi anh ấy chơi nhạc hay đọc thơ của anh cho tôi, tôi thấy như mình là một người khác, như trở lại nơi cha sinh mẹ đẻ, một nơi vừa yên bình vừa tràn đây nhựa sống, nơi mọi thứ đều mới mẻ dù thân thuộc. Khi bọn tôi cùng đi xem phim, hai đứa có thể trao đổi nhiều giờ liền về ý nghĩa của một đoạn phim hay một vai diễn, và bọn tôi chẳng bao giờ thống nhất với nhau, khi đọc sách cũng vậy. Nếu nói về chính trị, thì ngày sẽ dài vô tận. Tôi có cảm giác anh ấy là người anh trai mà tôi không có. Với anh dường như cũng vậy. Bọn tôi gặp nhau thực sự là cuộc gặp gỡ của hai kẻ đơn độc.
- Và cô chắc rằng giữa hai người chỉ là tình anh em?
- Tất nhiên! Milly phá lên cười đáp lời.
- Không bao giờ có chút rung động hay cảm giác thèm muốn?
- Không bao giờ!
- Nếu cô đã nói như thế thì thôi vậy! Nhìn kìa, Agatha vừa nói vừa chỉ tay về phía tấm biển. Động Luray, tôi vẫn luôn muốn được thăm nó, đi thôi! bà cầu khẩn.
- Nếu chúng ta cứ dừng lại thường xuyên như thế này, sẽ chẳng bao giờ tới được nơi đâu, Milly phản đối.
- Cuối cùng thì chúng ta sẽ luôn đến được một nơi nào đó, Agatha kết luận.
Agatha lấy từ túi ra một tờ giấy rồi ra vẻ đọc như thể đang cầm một cuốn cầm nang du lịch.
- Động Luray, một trong những hang động đẹp nhất của quốc gia, là một trong những hang động lớn nhất của miền Đông nước Mỹ... thật tiếc nếu đi qua mà không dừng lại. Nghe nói độ vang ở bên trong động lớn đến mức khi nói, ta nghe thấy giọng mình vọng lại mười hai lần từ các vách đá, cũng hay phải không nào?
- Đúng vậy, Milly nhượng bộ, nhưng sẽ là chuyến thăm thú cuối cùng trong ngày, sau đó, phải tìm khách sạn vì tôi mệt, cảm thấy bẩn thỉu và chiếc xe cũng cần được nghỉ ngơi.
- Tôi hứa, Agatha nói rồi cất tờ giấy vào túi.
* * *
Agatha đi mua hai vé ở cửa động. Khách có thể tự tham quan hoặc theo đoàn có người hướng dẫn cứ ba mươi phút một lần. Mười phút nữa lại có đoàn và Agatha quyết định chờ.
Milly tranh thủ đi ra xa một chút. Cô muốn được nghe giọng nói của Frank.
Điện thoại của anh đang ở chế độ hộp thư thoại. Cô gọi đến văn phòng và được biết anh đang họp với một khách hàng quan trọng. Cô để lại lời nhắn cho nhân viên trực tổng đài và nói sẽ gọi lại cho anh vào buổi tối.
Agatha liên tục vẫy cô, chuyến tham quan đã bắt đầu. Milly lại gần và hòa vào dòng du khách đi vào trong động.
Người hướng dẫn du lịch như thể sinh ra từ nơi đầy. Ông ta mặc quần ka ki và áo sơ mi sờn cũ, với bộ râu của kẻ ẩn dật che nửa ngực và làn da nhăn nheo như các vách đá trong động. Ông ta đưa đoàn khách đi và giới thiệu bằng giọng sang sảng, đề nghị mọi người ngẩng đầu chiêm ngưỡng những nhũ đá màu trắng, đỏ, vàng và đen. Động nằm chìm ở hai trăm sáu mươi lăm mét dưới mực nước biển, ông ta tự hào nói như thể đó là công trạng của bản thân. Những thạch nhũ khổng lồ tạo nên các thác đá chọc thẳng từ đỉnh mái vòm, trong khi những măng đá lớn mọc lên từ nền đất và sự giao hòa giữa nhũ đá và măng đá bừng nở như pháo hoa. Quanh nhiều động nước chảy ngầm, những cột măng đá lấp lánh tạo ra một cảnh tượng tuyệt đẹp, nhưng không một vẻ đẹp nào khiến Milly quan tâm bằng chiếc đàn ống đặc biệt đặt trong một cái hang. Dưới đôi tay của người chơi đàn, chiếc búa gõ vào những nhũ đá có kích thước khác nhau, tạo ra thứ ầm thanh giống với tiếng chuông nhà thờ. Milly lại gần vách đá và tựa lưng vào đó. Thật kỳ lạ, cô không cảm nhận được những nốt nhạc mà là một xúc cảm buồn bã.
Mười phút sau, người hướng dẫn viên mời đoàn khách nhỏ đi ra phía cửa động.
Agatha dẫn đầu đoàn người, không rời mắt khỏi ông ta, dường như uống lấy từng lời nói.
- Tôi muốn ở lại một lúc, bà thì thầm với Milly, cô có thể chờ bên ngoài nếu muốn.
Thật đúng lúc với Milly vì cô đột nhiên cảm thấy muốn được hít thở khí trời.
Cô rời khỏi động rồi rảo bước về phía xe.
* * *
Jo đang làm tại quán cà phê Kambar Campus Center, và cuộc gọi của Milly khiến ngày làm việc vui tươi hơn.
- Em đang ở đâu thế? anh hỏi. Anh lo quá, anh qua văn phòng, bà Berlington nói em vắng mặt vài ngày vì mẹ qua đời.
Milly thấy tim đập thình thịch.
- Em hy vọng anh không tiết lộ điều gì chứ?
- Em coi anh là ai thế?
- Em không thích nói dối, Milly thì thầm, nhưng em phải đi xa vài ngày.
- Sao em không nói với anh? Jo bực bội.
- Vì em không định trước, và sự việc cũng phức tạp, em sẽ giải thích cho anh sau.
- Em vẫn khỏe chứ?
- Vâng, em khỏe, em sẽ sớm trở lại và chúng ta có thể đi xem hai phim liền nếu anh muốn. Còn anh, anh khỏe chứ?
- Anh chán lắm, Jo thở dài, anh lại nhận được thư từ chối tập thơ của nhà xuất bản. Chắc anh phải đốt hết và từ bỏ thôi.
- Em cấm anh không được nghĩ như vậy, Jo! Thơ của anh tuyệt vời, đừng để những kẻ ngớ ngẩn không chút hiểu biết khiến anh nghi ngờ bản thân chứ.
- Những kẻ ngớ ngẩn, như em nói, chúng cùng một quan điểm!
- Những trí tuệ u mê thường là số đông, có sao đâu!
- Được rồi, Jo nói, đừng nổi giận thay anh, anh cũng giận đủ rồi. Em đi xa một mình ư?
- Không, em chở một người bạn gái cần đến California, Milly thổ lộ.
- Em có bạn gái từ khi nào vậy? Mà anh có biết cô ta không?
- Một cô bạn từ nhỏ ở Santa Fe, từ khi rời quê em không gặp lại cô ấy, Milly cắn răng nói dối.
- Một cô bạn mà em không gặp đã lâu xuất hiện và em đưa cô ta đi xa rồi nói dối lãnh đạo? Em tử tế quá đấy.
- Đừng nói thế, Jo, em không thích từ đó, em không có lựa chọn nào khác, thế thôi.
- Bạn em có vấn đề gì khiến em phải đi dọc đất nước thế?
- Chuyện riêng của cô ấy, Milly trả lời.
- Tùy em, dù sao chuyện này cũng chỉ liên quan đến em, nhưng anh không thích tông giọng của em.
- Giọng nói của em ổn mà, em chỉ hơi mệt chút vì phải chạy xe suốt.
- Thế hiện giờ em đang ở đâu?
- Một nơi nào đó thuộc bang Virginia. Ở đây rất đẹp, anh sẽ thích đấy. Lúc nãy bọn em dừng xe để thăm động, trong đó có một chiếc đàn ống để chơi trong hang, âm thanh thật sự đặc biệt.
Jo yên lặng.
- Anh ta chơi rất tồi, Milly mỉm cười sửa lại.
- Cẩn thận nhé và thỉnh thoảng cho anh biết tin, em hứa chứ?
- Em xin hứa, cô đáp lời và tắt máy.
Mặt trời bắt đầu lặn, nhóm khách cuối cùng đang đứng gần cửa ra vào, Milly tự hỏi Agatha làm cái gì lâu thế không biết nữa.
* * *
Người hướng dẫn tranh thủ thời gian nghỉ trong một hốc đá ngoằn ngoèo. Agatha lại gần.
- Với bộ râu này, suýt nữa tôi không nhận ra anh, cô nói.
- Xin lỗi? người hướng dẫn nói.
- Tôi đây, Brian... Hanna.
Người hướng dẫn viên trợn tròn mắt và nấc lên như thể vừa thấy một bóng ma.
- Hanna? Cô làm gì ở đây? ông run rẩy nói.
- Tôi đi qua đây và tới chào anh.
- Tôi tưởng rằng cô...
- Trong tù? Anh đúng đấy, hôm kia tôi vẫn còn trong tù, tôi vừa mới ra.
- Cuối cùng thì họ cũng thả cô ư?
- Tôi vượt ngục. Đến lúc rồi.
- Lúc gì? người hướng dẫn hỏi đầy lo lắng.
- Khôi phục lại sự thật. Nếu chờ một ai trong số các anh làm điều đó, tôi sẽ chết sau song sắt. Có thể như vậy lại ổn thỏa cho mọi người phải không?
- Đừng nói như vậy, Hanna. Với mọi người tôi không biết, còn tôi, tôi chẳng thể làm gì được, tôi phải ẩn trốn trong vòng mười năm trước khi xuất hiện trở lại, mà thực ra cũng là một từ to tát so với thực tế, ông ta ngước mắt nhìn mái vòm nói. Mọi chuyện đều phức tạp hơn cô nghĩ.
- Không thể phức tạp hơn hoàn cảnh của tôi được, Brian. Ba mươi năm, không một ai tới thăm tôi, trừ Max.
- Anh ta chẳng sợ gì cả, với chúng tôi thì không thế. Mẹ kiếp, Hanna, hãy nhìn cuộc sống của tôi mà xem, ngày nối ngày tôi ẩn mình như con chồn dưới lòng đất.
- Nhưng anh có thể ra ngoài khi trời tối, anh có thể dạo chơi giữa bầu không khí tự do, anh quyết định thứ muốn ăn, anh ngủ trong giường của mình, còn tôi, tôi chẳng có cái gì như vậy cả.
- Tôi phải đi gặp nhóm khách tiếp theo rồi, nếu không tôi sẽ bị nhắc nhở, thời gian nghỉ của tôi có hạn.
- Khách của anh có thể chờ vài phút, vì tôi đã chờ cả ba mươi năm rồi.
- Cô muốn gì Hanna?
- Tìm Lucy, tìm cuốn sổ. Max cho tôi biết cô ấy sống trong vùng này, nhưng anh ấy không có địa chỉ và tung tích mới của cô ấy. Đừng nói rằng anh và cô ấy không gặp lại nhau nhé!
- Còn tôi, làm sao cô tìm được tôi? Nhờ Max à?
Agatha gật đâu.
- Chúng tôi đều phải thay tên đổi họ và không có lựa chọn nào khác. Max có thể chơi trò khôn lỏi nhưng anh ta là người duy nhất không bị vấy bẩn sau vụ việc. Theo tôi biết, anh ấy không giúp cô ra khỏi nhà tù.
- Không, nhưng ít ra anh ấy cũng tới thăm tôi, gửi đồ cho tôi, thông báo tin tức của anh ấy và của mọi người.
- Max vẫn luôn là một kẻ tọc mạch và thích điều khiển người khác.
- Tôi không tới đây để chỉ trích cũng không phải để biện hộ cho anh ấy, mà chỉ để anh cung cấp thông tin cho tôi; trừ phi anh muốn tôi kể ra những chiến công của anh tại đây, tôi nghe nói là động rất vang.
- Đừng làm điều ngu ngốc thế, tôi có một con trai, đã ly hôn và cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Cô cho rằng tôi thích lang thang ở nơi cách mặt đất hai nghìn bốn trăm mét này ư?
Brian nhìn chằm chằm Agatha trước khi cụp mắt.
- Lucy Garbel giờ có tên là Lucy Wise, cô ấy là chủ một nhà nghỉ cùng chồng ở đường ra Roanoke, chỉ cách đây chưa đầy một giờ. Cô sẽ tìm thấy vì nó ở ngay bên đường 11.
- Anh thấy chưa, có gì khó khăn đâu. Còn anh, tên mới của anh là gì?
- Ronald.
- Khá tệ, nhưng lại hợp với anh đấy.
- Đừng nói với Lucy là tôi đưa cô địa chỉ của cô ấy.
- Dưới bộ râu dài này, anh chẳng hề thay đổi, lúc nào cũng là cậu nhóc buồn rầu đáng thương. Yên tâm đi, tôi sẽ không nói gì đâu, tôi đâu phải chỉ điểm. Tôi ngồi tù ba mươi năm cũng chính vì lý do đó.
- Chúng tôi chẳng có lỗi gì với ba mươi năm tù của cô, cô ngồi tù vì...
- Im đi Brian, trước khi tôi đổi ý và hét lên.
Agatha bỏ đi, nhưng người hướng dẫn túm tay bà.
- Đừng đánh thức lũ quỷ của quá khứ, hãy hưởng thụ tự do của cô, đừng tàn phá những gì chúng tôi đã cố gắng làm vì cuộc sống của mỗi người.
Agatha nhìn chằm chằm người hướng dẫn, giật tay ra rồi rời khỏi động mà không hề ngoái lại.
Milly đang chờ bà, lưng tựa vào xe.
- Bà vừa đếm nhũ đá chắc? Tôi đang nghĩ là bà sẽ không bao giờ trở ra nữa đấy.
- Tôi đây rồi, Agatha trả lời cục cằn, lên xe đi.
- Có chuyện gì ư? Milly hỏi.
- Không, cả hai ta đều mệt mỏi, đi nghỉ thôi.
- Đồng ý, chúng ta sẽ dừng ngay khi thấy khách sạn đầu tiên.
- Không, đi theo đường 11, một giờ nữa chúng ta sẽ đến nơi.
- Nhà của bạn bà à?
- Đúng.
- Họ biết chúng ta sẽ tới chứ? Hãy hứa với tôi là có một cái giường. Tối nay, tôi không ngủ ở ghế sau hay trên sofa đâu nhé.
- Đừng lo, họ có một khách sạn nhỏ, mỗi chúng ta sẽ có một phòng.
Milly khởi động xe ngay mà không cần đợi Agatha nói hết câu.
* * *
Tom đi một mạch qua York. Trước đó ít lâu, một cảnh sát phụ trách xa lộ Patrol đã phát hiện ra chiếc Oldsmobile khi xe đi vào bang Virginia, điều đó thật không đơn giản với ông. Chiếc xe ông đang sử dụng không được phép rời khỏi biên giới bang. Ông đỗ bên lề đường và tra thông tin trên máy tính. Trạm USMS gần nhất ở Chambersburg. Ông bật đèn hiệu cảnh sát phía sau kính chắn gió rồi tăng tốc.
* * *
Ông chìa thẻ cảnh sát và lệnh công tác ngay khi bước vào văn phòng cảnh sát tư pháp để đề nghị người nhân viên trực ban cấp cho một chiếc xe. Ngay sau đó, ông gọi cho sở cảnh sát trung tâm Philadelphia để thông báo địa chỉ nơi để xe của họ.
- Tôi có thông tin cho anh, thanh tra thông báo trên điện thoại. Người bán xăng mà anh thẩm vấn đã liên lạc với chúng tôi. Một chàng trai trẻ đến đổ xăng cho xe máy của anh ta sáng nay. Người bán xăng chợt nhận ra chàng trai trẻ đó từng đi cùng cô gái chủ chiếc Oldsmobile.
- Và anh chờ đến giờ mới báo tin cho tôi ư?
- Tôi không chỉ có mỗi hồ sơ của anh, và nếu anh để tôi nói nốt, tôi có thể báo cho anh là chàng trai trẻ đó thanh toán tiền xăng bằng thẻ tín dụng. Chúng tôi có thông tin và địa chỉ của anh ta. Anh muốn tôi cử một đội đến thu thập thông tin chứ?
- Không, điều đó sẽ làm anh ta hoảng sợ, mà anh ta chẳng có tội gì hết.
Tom bắt đầu suy nghĩ cách thức tiếp cận anh chàng Jonathan Malone mà không khiến anh ta lo ngại. Ông không còn thời gian quay lại để gặp anh ta nữa.
- Anh có số điện thoại để tôi liên lạc với anh ta chứ?
- Tôi có số cầm tay nếu anh có bút để ghi lại.
Tom với lấy bút trên bàn làm việc của viên cảnh sát thường trực đang điền phiếu giao xe rồi ghi lại số điện thoại thanh tra vừa đọc.
- Dù sao cũng cảm ơn anh, thanh tra làu bàu trước khi bỏ máy.
Thông qua Jonathan Malone để biết tên tuổi cô gái lái xe Oldsmobile sẽ giúp ông tìm ra biển số của chiếc xe, nhưng Tom vốn là một thợ săn thực thụ, ông biết mười mươi muốn bắt con mồi, không nên chạy theo sau mà phải đến trước đón đầu, đoán ra nơi con mồi sẽ chạy qua.
Càng nghĩ, Tom càng chắc chắn nếu muốn buộc Agatha dừng lại trong cuộc trốn chạy, ông phải hiểu bà đang dự tính gì trong đâu.
Ông mở cặp, đưa cho các đồng nghiệp danh sách thẩm phán Clayton đã gửi và đề nghị hỗ trợ. Họ cùng kiểm tra trong hồ sơ liên bang nơi ở của mười người có tên trên danh sách. Hai người đã biến mất, bảy người có địa chỉ rõ ràng, và Tom đã gặp người cuối cùng ở ngoại ô Philadelphia mà không thu được kết quả gì.
Tom đề nghị đồng nghiệp tìm giúp ông bản đồ đường bộ Mỹ. Một cảnh sát đi lấy cho ông ở văn phòng bên cạnh.
Ông đánh dấu chữ thập vào mỗi nơi có thể có một người bạn của Agatha đang sống, sau khi loại bỏ ngay lập tức ba người, vì họ sống tận biên giới Canada, ở hướng đối lập hoàn toàn với cung đường mà chiếc Oldsmobile đang đi cho đến lúc này.
Người đầu tiên sống tại một nơi xa xôi hẻo lánh thuộc thung lũng Shenandoah, người thứ hai ở ngoại ô Nashville thuộc bang Tennessee, và khi Tom nối những chữ thập còn lại bằng một đường bút chạy từ Đông sang Tây qua sáu bang khác nhau, mặt ông bừng sáng. Ông đã đánh hơi được đường đi của con mồi và từ nay đã biết phải bắt nó ở đâu.
Ông gập tấm bản đồ đường bộ hết sức cẩn thận như thể trên đó là sơ đồ tìm kho báu, chỉnh lại súng nơi thắt lưng, cảm ơn các đồng nghiệp rồi lấy chìa khóa chiếc xe mới. Ông chỉ còn ba ngày. Sau đó, FBI sẽ cho các đội quân đuổi theo Agatha và số phận của bà sẽ vuột khỏi tay ông.
* * *
Thông tin của Brian chính xác, một bảng chỉ dẫn nhỏ báo hiệu nhà nghỉ ở lối ra Roanoke trên đường 11.
John Wise, chủ nhà nghỉ, vui vẻ đón họ, hài lòng vì có khách hàng gõ cửa trong khi mùa đông khách mới chỉ bắt đầu.
Hai người họ thậm chí còn là những khách hàng đầu tiên kể từ khi tuyết bắt đầu rơi.
Ông cầm túi của Agatha rồi quay về phía Milly.
- Cô không có đồ ư?
- Không, cô vừa trả lời vừa ném ánh mắt tối sầm về phía người đồng hành.
- Một túi cho hai người, Agatha sửa lại, nhưng chúng tôi lấy hai phòng thưa ông.
John đưa họ lên gác và để họ thăm bốn phòng của nhà nghỉ. Agatha chọn phòng ở cuối hành lang vì có bồn tắm. Milly chọn phòng đối diện cầu thang vì màu sắc vừa ý cô.
- Tôi đang định dùng bữa tối, John nói, chẳng có gì sang trọng, chỉ là xúp và trứng tráng mà thôi, nhưng là trứng gà nhà và rau trong vườn, hai cô muốn cùng ăn chứ?
- Xúp là quá đủ với tôi, Agatha thở ra.
- Tôi sẵn lòng ăn món trứng tráng của ông, Milly tiếp lời, nhưng nếu có thể cho phép tôi đi tắm trước đã.
- Cứ thoải mái, và xuống nhà ăn khi các cô sẵn sàng, người đàn ông nói trước khi rút lui.
Agatha đi vào phòng, Milly đi theo.
- Tôi tưởng cháu muốn ở phòng riêng?
- Còn tôi lại tưởng chúng ta đến nhà bạn bà?
- Vợ ông ta là bạn cũ của tôi, tôi không biết ông chồng và ngạc nhiên khi không thấy cô ấy ở đây.
-      Hỏi ông ta đi!
- Tôi sẽ hỏi khi ăn tối, trong lúc chờ đợi, hãy cố gắng kín đáo nhé, tôi muốn gây bất ngờ cho cô ấy và không muốn mọi chuyện đổ bể.
- Chả có gì đơn giản với bà cả. Bà thích bí ẩn ghê! Milly ngước mắt nhìn trời làu bàu. Ngày mai, phải mua đồ thay cho tôi nhé, tôi không mặc nguyên bộ đổ này đến tận San Francisco đâu đấy.
Đến lượt Agatha ngước mắt nhìn trời. Bà mở túi, lấy một quần lót, một áo lót, một áo phông cổ chữ V rồi ném cho Milly.
- Đây, trong khi chờ ngày mai! Giờ thì ra khỏi đây đi, bồn tắm đang chờ tôi rồi.
Khi họ xuống nhà, John kiên nhẫn ngồi chờ trong phòng ăn nơi nồi xúp đang bốc khói nghi ngút giữa ba bộ đồ ăn được bày sẵn.
Khi vừa nuốt thìa xúp đầu tiên, Milly lên tiếng khen ngợi ông chủ. Suốt bữa ăn, Agatha khéo léo điều khiển cuộc chuyện trò và biết được bà chủ đi mua thực phẩm từ đầu giờ chiều và sẽ ăn tối ở nhà bạn. Bà ấy sẽ về muộn hoặc sáng sớm mai. Agatha và Milly đề nghị giúp ông chủ thu dọn bàn ăn và rửa bát đĩa. John khẩn cầu họ để lại hết trên bàn và dành cho họ một thứ theo ông là hấp dẫn hơn. Roanoke là nơi có ngôi sao lớn nhất thế giới. Được xây dựng trên đỉnh núi Mill, ngôi sao phát sáng dài nhờ gần sáu trăm mét đèn nê ông. Ánh sáng khiến cách xa bảy mươi dặm người ta cũng có thể nhìn thấy ngôi sao. Ý tưởng khiến Agatha hứng khởi bao nhiêu thì lại làm Milly chán ngán bấy nhiêu, cô chỉ muốn được nhanh chóng lên giường. Nhưng lời mời có vẻ khiến ông chủ rất vui và Milly không đủ dũng cảm để từ chối. Với vẻ mặt như bánh đa nhúng nước, cô trèo lên chiếc xe bán tải và bị kẹp giữa John và Agatha, cả hai đều hết sức vui vẻ.
Sau khoảng ba mươi lần rẽ, họ lên đến đỉnh núi, và Milly phải công nhận cảnh tượng ngôi sao điện khổng lồ thật ấn tượng. Agatha ra khỏi xe với vẻ vội vã của một đứa trẻ muốn vào sân chơi.
- Thật hoành tráng, bà reo lên, tôi chưa từng thấy cái gì hoành tráng đến thế.
- Cũng chỉ là tập hợp của rất nhiều đèn nê ông thôi mà, tôi thậm chí chẳng dám tưởng tượng lượng điện mà nó tiêu thụ, Milly làu bàu.
- Mười bảy nghìn năm trăm oát, John tự hào thông báo; đáng để leo lên phải không nào?
- Đúng vậy! Agatha hào hứng thán phục.
- Cô gái có vẻ không thích, ông thì thầm với Agatha và đưa mắt về phía Milly đang đứng đằng sau. Điều gì đưa hai người tới đây vậy?
- Cháu tôi đang trầm cảm nhẹ; để giúp bố mẹ cô bé và giúp nó thư giãn, tôi tặng nó chuyến đi này, và tôi đảm bảo với anh không phải lúc nào cũng dễ dàng, Agatha tự tin trả lời.
- Cô ấy thật may mắn khi có người cô như chị. Có gì không ổn với cô ấy vậy? ông ta tiếp tục với tông giọng vẻ bí mật.
- Anh biết đấy, lũ trẻ thời nay, chỉ đôi chút vỡ mộng là cả thế giới sụp đổ.
- Khi chúng ta còn trẻ cũng vậy thôi, John mỉm cười thì thầm.
- Có thể lắm, tôi chẳng nhớ nữa. Chúng ta về thôi, con bé mệt rồi.
Họ xuống núi, Milly, tay đút túi, đi theo họ.
Khi mở cửa xe, Milly nghiêng người về phía Agatha.
- Tôi sẽ giả bộ như không nghe thấy hai người vừa chuyện trò, chỉ là để bà không phải một mình ở lại nơi khỉ ho cò gáy này với căn bệnh trầm cảm của tôi.
Và ngay trước khi ngồi vào ghế, Milly cố tình giẫm lên chân Agatha kèm nụ cười ranh mãnh.
* * *
Trở lại nhà nghỉ, ai về phòng nấy mà không chào nhau.
Milly lên giường ngay lập tức, sẵn sàng chìm vào giấc ngủ đúng lúc điện thoại rung. Cô vội vàng ấn nút trả lời.
- Frank à?
- Jo đây!
- Em không thấy hiện số của anh.
- Anh đang gọi từ cabin.
- Có chuyện gì ư?
- Câu hỏi đó phải đặt ra cho em thì đúng hơn. Lúc nãy anh vừa nhận một cú điện thoại kỳ lạ. Một cảnh sát tư pháp liên bang hỏi anh về chiếc Oldsmobile, đúng hơn là về chủ nhân chiếc xe.
- Một cảnh sát tư pháp ư? Milly nhắc lại mà tim đập liên hồi.
- Người phụ nữ mà họ đang tìm kiếm đã bị camera giám sát ghi hình trong lúc lảng vảng gần chiếc xe của em ở trạm 7-Eleven, cảnh sát sợ rằng bà ta đã lên xe của em. Cô bạn em không có rắc rối gì với pháp luật chứ?
- Không đâu, Milly ngập ngừng, nhưng sao cảnh sát lại gọi anh nhỉ?
- Người bán xăng nhận ra anh. Sáng nay anh đổ xăng ở đó, anh thanh toán bằng thẻ. Thật chán đời, giờ đây chỉ cần đổ đầy bình xăng là người ta tìm ra ngay tên tuổi của anh.
Trạm xăng đó ở khá xa nơi Jo sinh sống nhưng Milly không tìm cách biết vì sao anh bạn thân nhất của cô lại đi xa tới vậy để đổ xăng.
- Anh nói gì với anh ta?
- Anh nói linh tinh và biết ông ta không tin, rằng anh có qua lại với em trước đây, thỉnh thoảng thôi và không thật sự biết em, chỉ biết tên và anh bịa ra một cái tên; rằng đã lâu rồi anh không gặp lại em và rằng em không phải người vùng này.
- Quả thật là hơi khó tin, em công nhận.
- Anh biết, nhưng anh chỉ có thể nói đến vậy mà thôi. Vì thế anh gọi cho em từ điện thoại công cộng. Ông cảnh sát đó có vẻ rất lo lắng. Milly, em cẩn thận nhé, anh thật sự đánh giá cao tình bạn hơn ai hết, nhưng đừng đẩy em vào tình huống không thể giải quyết được nhé. Nếu cô bạn của em đang bị cảnh sát tư pháp truy tìm, rất nhiều khả năng vấn đề của cô ấy là nghiêm trọng, đây là nhân viên liên bang, đừng đùa với họ.
- Jo, em đảm bảo với anh đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi, Milly trả lời với giọng cương quyết khiến bản thân cô cũng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, khi vừa nói xong, cô tự hỏi cô đang nói dối Jo hay nói dối bản thân.
- Em đang ở đâu?
- Ở Virginia, em vừa thấy một ngôi sao khổng lồ kết hợp từ rất nhiều đèn nê ông, ngôi sao lớn nhất thế giới, lớn đến mức ở cách xa hơn sáu mươi dặm ta cũng có thể nhìn thấy, anh tưởng tượng được không?
- Nó đẹp chứ? Jo hỏi.
- Thực ra là xấu, Milly nói.
- Vậy thôi em nghỉ ngơi đi, anh muốn cuộc trò chuyện giữa hai ta kết thúc khi em nói với anh sự thật. Anh sẽ gọi lại vào ngày mai, nếu em cần anh sẽ tới.
- Em biết, Milly thì thầm.
Nhưng Jo đã bỏ máy và Milly, cho dù kiệt sức vì mệt mỏi, phải mất nhiều thời gian để có thể chìm vào giấc ngủ.
Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc - Marc Levy Một Ý Niệm Khác Về Hạnh Phúc