Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 6
Vương Thảo Căn chưa từng giấu vợ điều gì. Ông đánh tiếng với hai người bạn có chức quyền, bảo họ gọi công an đến khám xét hoạt động phi pháp ở khu giải trí, sau đó về đến nhà là ông bảo cho hai người vợ được biết. Hai người vợ xuất thân nông dân cũng không có ý kiến gì, chỉ trách cái bụng mình chẳng ra gì, không đẻ được con trai. Nhưng khi nghe nói San San đã tốt nghiệp phổ thông trung học ở thành phố thì hai người đều không muốn gặp cô. Vương Thảo Căn biết hai bà muốn giữ chút tự trọng nên để mặc họ.
Hôm Vương Thảo Căn và San San lần đầu tiên chính thức quan hệ với nhau, cô góp ý với ông:
- Anh không nên cho rằng gia tài hàng vạn tiền của mình là ghê, người ta vẫn xem anh là nông dân làm thuê thôi. Nói thật nhé, hôm lần đầu tiên anh vào khu giải trí, nếu không phải vì một số chị em cứ vây lấy anh thì em cứ tưởng anh là lái xe cơ đấy! Comlê chẳng ra comlê, cà vạt chẳng ra cà vạt, giầy da cũng chẳng ra giầy da, đều là hàng rẻ tiền hạ giá ở chợ quần áo Tây Môn, anh lại còn đeo chiếc đồng hồ điện tử nữa chứ! Những người giàu nhanh như anh chỉ biết ngồi xe Benz chứ không biết ăn mặc. Từ nay về sau, em không cho phép anh mặc những thứ đó nữa, gói ghém tất cả đem cho những người dân nghèo khốn đi. Quần áo, giầy tất của anh sẽ do em chọn lựa, bảo đảm anh sẽ ra dáng đại gia.
Từ đó Vương Thảo Căn mới biết thế nào là hàng hiệu: nào Armani, Plata, Zegna, Aquascutum, A.Testoni, Boss... Tuy cốt tủy vẫn là nông dân làm thuê, nhưng mặc comlê hàng hiệu thì quả thật thấy người sáng sủa, rạng rỡ hơn và cũng cảm thấy, thỏa mãn, đắc ý. Bây giờ ông đeo đồng hồ Rolex, dùng bút ký tên loại Vạn Bảo Long.
- Tổ cha nó, dùng thích thật! Bút bi làm sao đọ được với nó!
Thế là hàng ngày ông ký luôn tay. Thói quen mấy tệ, mười mấy tệ cũng ký séc hình thành từ đấy.
Sau khi Vương Thảo Căn bao San San, ông trở thành Ủy viên Chính trị Hiệp thương của thành phố, lại được liệt vào hàng “mười doanh nhân lớn của thành phố C”. Ông còn được lên Bắc Kinh dự Hội nghị cao cấp, cài hoa đỏ lởn, khoác băng đỏ, đến những nơi có người xếp hàng vỗ tay hoan nghênh. Bởi thế, trong con mắt của Vương Thảo Căn, San San là ngôi sao may mắn thứ hai của ông, việc gì cũng đem bàn với cô, chẳng khác gì có quân sư vậy.
25
Sau khi Khu giải trí San San khai trương, Tổng Giám đốc San San lái chiếc Benz S350 màu trắng hàng ngày tới khu giải trí làm việc. Do cả hai cùng không ngừng cố gắng “lao động”, bụng San San cũng to lên trông thấy. Hàng ngày cô vẫn kiên trì vác bụng tới phòng làm việc, nghiễm nhiên trở thành nhân viên cổ cồn cao cấp. Bây giờ cô không còn mỉm cười chào khách nữa, mà chỉ có khách mỉm cười đón cô. Khách phải nhìn sắc mặt của cô để đoán: buổi tối có phải đặt phòng cao cấp để tiếp đãi khách hàng quan trọng không? Gặp khách trước kia từng bồ bịch với mình, vì biết ý thích của người ấy nên cô đón khách với vẻ mặt rất ám muội: ở đây vừa mới có em nào em nào đúng sở thích của khách vừa đến, khiến cho khách không nhịn được, cứ đòi biết mùi mới thôi.
San San không thèm để ý có người, nói sau lưng rằng cô vốn là gái ở đây, ngược lại cô lấy làm vinh hạnh vì từng làm gái. Làm ở khu giải trí hơn hai năm, dường như San San đã chuẩn bị sẽ làm Tổng Giám đốc cho nên cô tìm hiểu những kẽ hở từ trên xuống dưới, tình hình thất thoát tài sản là những thiếu sót về mặt phục vụ. Cô chặn đứng những lỗ hổng đó và cải thiện thái độ phục vụ và triển khai nhiều loại hình kinh doanh. Cô tiếp thu những bài học kinh nghiệm, hơn nữa do đầu có ác cảm trời sinh với ma túy, nên quản lý rất chặt chẽ khu giải trí, đặt phục vụ lên hàng đầu, do đó tiếng tăm khu giải trí nổi như cồn, trở thành một bộ phận có thu nhập cao nhất của tập đoàn Vương Thảo Căn.
Thế nào? Cá muối cũng có ngày vươn mình đấy nhỉ?
Từ khi được Vương Thảo Căn bao, hàng ngày hai người đều “phịch nhau” như cách nói của San San. Vương Thảo Căn vừa làm tình vừa nghĩ, phải chăng nếu ngày nào cũng đ. thì không thể có con trai, “phịch” thì mới có con trai? Cho nên sau khi đổi sang San San, ông đều nhất nhất phục tùng mệnh lệnh của cô. San San có nhiều kinh nghiệm nên thường khiến Vương Thảo Căn thỏa mãn, hai người vợ trước của ông không thể sánh với cô được. Hai người họ chỉ biết nằm trên giường ngửa mặt nhìn trời để cho Vương Thảo Căn hoạt động phía trên, còn phía dưới chẳng biết cách phối hợp, cứ trơ như khúc gỗ.
Vương Thảo Căn thầm nghĩ, làm tình với San San như thế mà không đẻ được con trai thì đúng là số nhà họ Vương tuyệt tự đã được định sẵn.
Đến ngày sinh, hai người đều căng thẳng như ra tòa nghe tuyên án. Kết quả vẫn là sinh con gái! Vương Thảo Căn nghĩ, đây là phán quyết của trời đối với ông chăng? San San thì không nghĩ như thế, cô nói - Đấy anh thấy chưa, em có đẻ được hay không nào? Chỉ cần đẻ được là còn có hy vọng. Đứa con trai mà ông thầy bói nói còn chưa ra đời. Tiền đồ chúng ta vẫn sáng sủa, chỉ đường đi là quanh co thôi. Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng! Em còn trẻ, tiếp tục phấn đấu nhé!
26
Người giúp Vương Thảo Căn xuất tinh, đương nhiên San San là thích hợp nhất. Ông bàn chuyện đó với cô gái nhặt phế liệu, nói hồi lâu mà cô ấy vẫn không hiểu, lại còn lấy làm lạ tại sao của quý như thế lại xuất ra ngoài cho lãng phí, thật đáng tiếc!
Quả nhiên, khi bàn với San San, cô chẳng những lập tức hiểu ra ngay mà còn giơ cả hai tay tán thành. Kiến thức về sinh đẻ của cô thậm chí còn vượt Vương Thảo Căn. Cô bảo ông đáng lẽ nên kiểm tra về mặt này từ lâu mới phải. Cô nói:
- Rất nhiều người tưởng rằng không đẻ được con là việc của đàn bà, thật ra hầu hết trách nhiệm là ở phía đàn ông. Tinh trùng của nam giới chẳng khác gì hạt giống, giống không tốt thì đất có tốt đến mấy cũng không mọc được. Anh bảo có đúng thế không? Vợ anh toàn đẻ con gái, việc này nhất định có liên quan đến tinh trùng của anh. Sau khi anh kiểm tra xong thì ắt hiểu vì sao không đẻ được con trai. Điều đó không phải do số anh mà do tinh trùng của anh quyết định. Em nói cho anh biết nhé, bây giờ thụ tinh trong ống nghiệm là để anh muốn con trai ắt có con trai, muốn con gái ắt có con gái, dễ lắm! Nếu không tin, chúng ta thử thụ tinh trong ống nghiệm xem sao. Có điều, muốn như thế thì anh vẫn phải kiểm tra tinh trùng của anh trước mới được.
Hôm sau, hai người cùng đến Bệnh viện Chúng Sinh. Chủ nhiệm Lưu đã sắp đặt đâu vào đấy, dành một phòng ở khu thí nghiệm vô sinh, trong phòng chỉ có chiếc giường sắt vốn là giường ở phòng bệnh nhưng ga trải giường và gối đều mới tinh, trắng đến lóa mắt. San San hỏi cặn kẽ chủ nhiệm Lưu về thao tác và những điều cần chú ý, laii hỏi thêm về tình hình thụ tinh trong ống nghiệm. Hai người trao đổi hồi lâu, chủ nhiệm Lưu cảm thấy San San vừa lễ phép, thấu tình đạt lý, dễ gần hơn cả Vương Thảo Căn, lại dễ dàng tiếp thu kiến thức khoa học; nếu thụ tinh trong ống nghiệm thì chắc chắn cô sẽ là “người bệnh” phối hợp ăn ý nhất với bác sĩ.
Hai người vào căn phòng mà bác sĩ chuẩn bị riêng cho họ. Vương Thảo Căn thấy không quen, nên rất ngượng nghịu. Ông chưa bao giờ làm tình ở một nơi xa lạ như thế này. San San thì rất thạo bởi cô vốn có thể làm tình ở bất cứ nơi nào nên chính cô lại giục: “Mau lên, mau lên!”. Vương Thảo Căn nói:
- Làm sao mà nhanh được! Anh cảm thấy cái ấy của anh còn không cứng được nữa kia.
- Đã có em thì sao lại không cứng lên được?
San San nhanh tay lột quần của Vương Thảo Căn rồi há miệng mút cái của ấy. Vương Thảo Căn thương quá bảo, để anh tự dùng tay làm cho, em không phải làm cho mệt Cô phảy tay rồi mải miết “làm việc”, Vương Thảo Căn không nhịn được nên chẳng mấy chốc đã xuất tinh. San San vội cầm chai đã khử trùng mà y tá đưa cho cô hứng lấy, nhổ mấy bãi nước bọt rồi quay người chạy ra đưa y tá đang đứng chờ ở cửa.
27
Xem kết quả xét nghiệm tinh trùng của Vương Thảo Căn, chủ nhiệm Lưu thấy khó nghĩ quá. Đặt tờ kết quả đó xuống rồi trầm ngâm suy nghĩ, cuối cùng ông quyết định nói chuyện trước với San San. Qua 114, ông biết được số điện thoại của San San ở văn phòng Tổng Giám đốc khu giải trí; gọi tiếp đến đó thì chính San San nhận điện.
Nghe chủ nhiệm Lưu bảo muốn gặp cô nói chuyện trước, San San biết ngay có chuyện không hay, vội vàng lái chiếc Benz S350 đến thẳng Bệnh viện Chúng Sinh.
- Sao thế? Chủ nhiệm Lưu, với tôi thì chẳng chuyện gì mà không nói được! - San San vừa lo vừa cuống ngồi xuống chiếc ghế trước mặt chủ nhiệm Lưu - Có điều gì không tiện nói với ông Vương, ông cứ việc nói với tôi, rồi tôi sẽ giải thích cho ông ấy sau.
San San quả là cô gái thông minh, chủ nhiệm Lưu cũng nói thẳng, nói thật:
- Theo kết quả xét nghiệm thì thấy tinh trùng của ông Vương đều là tinh trùng chết, chẳng có con nào còn sống cả. Sở dĩ tôi cảm thấy khó nói vì đã như thế thì cũng không thể thực hiện thụ tinh trong ống nghiệm được. Có điều, cô cũng không nên coi vấn đề nghiêm trọng quá vì điều này không trở ngại lắm đến sức khỏe của ông ấy. Những phần khác như tim, gan, huyết áp, đường, mỡ trong máu v.v... tuy đều có chút vấn đề, song đối với người ở tuổi như ông ấy thì cũng có thể cho phép, chỉ cần, chú ý bồi dưỡng, nghỉ ngơi là có thể dần dần khôi phục bình thường.
Những là tim, gan, huyết áp, đường, mỡ trong máu v.v... San San đâu có để ý nhiều đến thế. Tuy nhiên, cô cũng lấy làm lạ:
- Nhưng... việc sinh hoạt tình dục của ông Vương hoàn toàn bình thường cơ mà? Hay là cái hôm lấy tinh trùng, chúng tôi đều hồi hộp quá nên ảnh hưởng đến chất lượng của tinh trùng?
Chủ nhiệm Lưu đáp:
- Không hề liên quan gì cả! Cũng như cốc nước này, cô có uống từng ngụm thì nó vẫn là nước, nếu sơ ý làm đổ cốc nước thì nó vẫn là nước - Đến đây, chủ nhiệm Lưu hơi nghi hoặc - Cô bảo sinh hoạt tình dục của ông Vương hoàn toàn bình thường, vậy tôi phải hỏi cô, mỗi tuần hai người sinh hoạt với nhau mấy lần?
San San hơi ngượng, nhưng cô không ngượng cho mình mà ngượng cho ông Vương vì ông chẳng khác gì nghệ sĩ lang chạ khắp nơi, ứng phó với cô xong thì ngày mai chuyển sang ứng phó với cô gái nhặt phế liệu, bởi vậy hầu như ngày nào ông cũng làm tình. Cho dù Vương Thảo Căn nói không có hứng cũng đ., song có lẽ vì ông đ. dầy quá nên mới không có hứng. Vương Thảo Căn không khi nào ra ngoài hưởng lạc mà coi đó là hoạt động sản xuất, là một phần của ngành chế tạo vì thế mới ngày ngày chuyên cần, không nghỉ. Vương Thảo Căn từng nói: “Lúc rảnh rỗi thì một tuần hai ba lần, lúc không rỗi thì một vài tháng cũng khó có một lần”. Chỉ có điều lý tưởng của ông có vấn đề, ông đã coi lý tưởng thành hiện thực cho nên cũng không thể nói ông hoàn toàn nói dối.
San San là người thoải mái, cô biết không thể giấu bác sĩ điều gì nên thẳng thắn nói với chủ nhiệm Lưu:
- Xin nói thực, có lẽ ông Vương ngày nào cũng sinh hoạt tình dục.
- Vậy thì cô có cảm thấy việc sinh hoạt của ông Vương có bình thường như những người đàn ông khác không? Có cương lên không? Cương lên có khó khăn không? Ông ấy có làm cho cô đạt tới cao trào hay không? Xin cô đừng để ý, tôi hỏi cô hoàn toàn từ góc độ khoa học mà thôi.
San San là người thích hợp làm cuộc so sánh đó vì cô đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông rồi.
- Ông cứ hỏi! - San San trả lời chắc nịch - Tôi lấy làm lạ ở điểm này. Ông ấy muốn là lập tức cương lên được ngay. Trước mặt chủ nhiệm Lưu thì chẳng có gì mà tôi không nói thật được. Có lúc ông ấy làm cho tôi đạt đến “đỉnh”, có lúc thì chưa tới, nhưng đó là chuyện bình thường của đàn ông. Hơn nữa không thể chỉ trách ông ấy. Có thể do tôi không muốn, tâm tình không được thoải mái hoặc người không dễ chịu thì những lúc đó tôi không “lên đỉnh” được. Ông Vương không bao giờ dùng thuốc như những người đàn ông khác, cả đến thuốc bổ tôi mua cho, ông cũng không uống. Phải chăng vì sinh hoạt dầy quá nên tinh trùng mới chết hết?
- Nói chung, khi nam giới sinh hoạt tình dục quá dầy thì họ có khả năng tự điều tiết, qua việc không thể cương lên hoặc cương lên khó khăn, điều này chẳng khác gì lời cảnh báo đối với họ, nhắc nhở họ phải tự tiết chế. Sau khi sức khỏe dần dần hồi phục, họ mới có khả năng cương lên được. Tôi nghĩ Vương tiên sinh chưa đến mức như thế.
Thực ra, một chuyên gia như chủ nhiệm Lưu không khó để phát hiện ngay rằng Vương Thảo Căn là người đàn ông rất kém, rất kém về mặt sức sống nhưng ý chí thì cực mạnh. Đó là một trường hợp hết sức đặc thù mà ông gặp phải trong gần vạn nam giới đã qua tay ông trong thời gian ông theo đuổi việc nghiên cứu về phương diện này: Tinh trùng chết hết nhưng không ảnh hưởng đến sinh hoạt tình dục. Nghĩ đến đây, chủ nhiệm Lưu thấy mừng nhưng không tiện nói với San San. Vả lại có nói cũng phí lời bởi ông biết cô không quan tâm đến khoa học tình dục. Trước mắt, việc quan trọng nhất là làm cho cô sinh được con trai, vậy mà Vương Thảo Căn chẳng những không làm được mà cả đến sinh con gái cũng không nốt. Đấy mới là vấn đề lớn.
- Làm thế nào đây? Chủ nhiệm Lưu, khuyên ông ấy quan hệ ít thôi, là nghỉ hẳn một thời gian? Nếu không thì bắt ông ấy uống mấy thứ thuốc làm cho tinh trùng sống lại?
Chủ nhiệm Lưu là chuyên gia về khoa học tình dục, đương nhiên ông cũng hiểu biết về tâm lý học. Còn một nữa mà ông chưa nói với San San là tinh trùng của Vương Thảo Căn chẳng những chết mà số lượng còn rất ít nữa. Nói theo lối bình dân thì là “một gáo mà chẳng có được mấy con”! Chủ nhiệm Lưu biết ở tuổi Vương Thảo Căn, tinh trùng đã hoàn toàn không có hy vọng khôi phục lại số lượng và sức sống cần thiết, nếu khoảng ba mươi tuổi thì còn có thể thử. Nhưng bảo cho cô gái trẻ này biết chồng hoặc người tình của cô phải hạn chế làm tình với cô, chẳng khác gì bàn với hổ về việc lột da của nó, ắt khiến cô tức giận, không thể bàn việc tiếp theo, cả những lời dù dễ nghe đến đâu cũng không lọt nổi tai cô, dẫn đến việc hai bên bất đồng với nhau. Ngoài ra, còn có khả năng nảy sinh nhiều bất ngờ, nếu để xảy ra việc bất trắc thì thật có lỗi với ông Vương. Nhưng khi thấy San San nôn nóng sốt ruột quá thì chủ nhiệm Lưu lại đâm ra thông cảm với cô, vì thế ông nói:
- Tôi không biết nói thế này có đúng hay không, nếu không đúng thì mong cô bỏ quá. Một là, dựa vào tình cảnh gia đình của Vương tiên sinh hiện nay, khuyên ông ít sinh hoạt tình dục e rằng là điều rất khó. Huống hồ, như cô vừa mới giới thiệu, sức khỏe của ông chưa tệ đến mức cần can thiệp bằng cách tiết chế những bộ phận khác trong cơ thể. Hai là, thuốc giúp cho tinh trùng dần dần khôi phục sức sống có nhiều lắm nhưng tất cả những thứ thuốc ấy đều có tác dụng kích dục. Nếu cho Vương tiên sinh dùng loại thuốc này thì một là tác dụng rất chậm, hai là lại kích thích nhu cầu tình dục của Vương tiên sinh mạnh lên, như vậy số lần sinh hoạt lại càng nhiều. Tinh trùng chưa khôi phục được sức sống, cuối cùng lại thành ra thu không đủ chi, chẳng khác gì thêm sương cho tuyết. Hôm nay tôi mời cô đến nói chuyện chủ yếu là muốn cô tìm cách giải thích cho Vương tiên sinh như thế nào. Tôi lo ông ấy không hiểu, ông ấy vẫn cảm thấy tất cả đều bình thường, tinh trùng làm sao lại chết hết được? Nhất định ông ấy sẽ bắt tôi phải làm cho tinh trùng của ông ấy sống lại, mà việc này lại không thuộc chuyên ngành của tôi. Vả cho dù bác sĩ có giỏi đến đâu thì cũng không thể có hiệu quả ngay được. Điều tôi muốn hỏi ý kiến cô là cô sẽ giải thích cho ông ấy thế nào và làm sao khiến ông ấy an tâm. Còn về việc khôi phục sức sống của tinh trùng thì đông y có phương pháp không kích thích tình dục, lại có thể khiến người ở trạng thái suy yếu dần có sức khỏe. Đông y và đông dược của nước ta rất hay bây giờ cũng đang được các nước khác quan tâm, chú ý. Có điều, chuyện này nói với ông Vương thế nào đây?
San San là người như thế nào? Làm gái một năm trời thì cũng như học đại học theo kiểu Gorki, huống hồ có thể nói San San đã đạt tới trình độ cao hơn cả tiến sĩ. Chủ nhiệm Lưu đã đánh giá thấp cô. Cô đã hiểu những lời chủ nhiệm Lưu muốn nói, đó là số lượng và chất lượng tinh trùng của Vương Thảo Căn đều không cách gì khôi phục lại để sinh được con, nói gì đến sinh con trai! Đối với tinh trùng của Vương Thảo Căn, chủ nhiệm Lưu đã bó tay và muốn đẩy sang cho đông y. Nhưng cô cũng nhận ra sự chân thành và thiện ý của Lưu chủ nhiệm. Chỉ có chân thành, thẳng thắn mới được người tín nhiệm, San San hoàn toàn tin tưởng chủ nhiệm Lưu. Hơn nữa, chủ nhiệm Lưu không trực tiếp nói với Vương Thảo Căn mà nói trước với cô, chứng tỏ ông coi trọng cô và ông là người thật lòng, cẩn thận. Cô cảm thấy có thể nói tất cả với ông. Đầu óc cô suy tính rất nhanh, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt diệu:
- Thế này nhé, tôi sẽ nói với ông ấy. Chủ nhiệm Lưu không cần lo việc này, cũng không cần gọi điện cho ông ấy.
Ông ấy không biết chữ nên sẽ không tìm ông để đọc kết quả xét nghiệm đâu. Tôi sẽ về nói với ông ấy rằng tất cả đều bình thường, không có vấn đề gì. Có điều, muốn sinh con trai thì phải nhờ đông y kê cho một số vị thuốc để uống ít lâu. Nói như thế ông ấy ắt tin ngay và cũng yên lòng. Chủ nhiệm Lưu, ông cũng biết sinh con trai là tâm bệnh của ông ấy. Ông Vương là người rất tốt, trong số các xí nghiệp tư nhân hiện nay, ông là người tốt bụng, chính trực, có cống hiến cho xã hội. Ông ấy cũng rất kính trọng ông. Tôi muốn xin ông làm như sau: Chọn loại tinh trùng tốt nhất, lựa lấy những con sinh được con trai rồi bơm cho tôi bằng phương pháp thụ tinh nhân tạo. Đương nhiên điều này không thể cho ông Vương biết, đợi đến khi tôi sinh xong thì ông ấy ắt vui mừng khôn xiết. Đó là điều an ủi lớn nhất đối với ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy phấn đấu cả đời cũng không uổng công. Như thế cũng không phải lừa dối ông ấy. Nói như thế nào nhỉ? Đây gọi là “nói dối thiện ý” như người ngày nay thường nói đấy!
28
Từ lâu chủ nhiệm Lưu đã để ý, vấn đề lớn nhất mà loài người phải đối mặt không chỉ là những vấn đề mà người ta tranh cãi mãi không thôi như chiến tranh, nghèo đói, chủ nghĩa khủng bố, thiếu hụt lương thực, sa mạc hóa trái đất v.v..., mà là nhân loại sắp tuyệt diệt. Bởi vì ô nhiễm không khí, tầng ôzôn bị phá hoại, vì chất hóa học ô nhiễm môi trường dân cư và vì hàng ngày người ta lại phải ăn thực phẩm bẩn và uống nước ô nhiễm ấy, vì ảnh hưởng của sóng điện từ và bức xạ nhiệt, vì rất nhiều áp lực mà người ta phải chịu cứ tăng lên cùng nhiều nhân tố khác như hút thuốc lá, hít ma túy, nghiện rượu v.v... nên số lượng tinh trùng của đàn ông sụt giảm trông thấy. Không những giảm về số lượng mà chất lượng tinh trùng cũng suy thoái: Sức xung kích, tấn công của tinh trùng đều yếu đi. Tuy học giả các nước từ lâu đã phát hiện nhiều mối nguy hiểm nghiêm trọng mà loài người phải đối mặt nhưng không được người ta quan tâm phổ biến. Cái người ta quan tâm chỉ là nguy cơ tiền tệ, cổ phiếu, giá nhà, giá xăng dầu và sự lên xuống của thực phẩm v.v... đó chỉ là những việc lặt vặt trong cuộc sống, mà càng quan tâm thì càng nôn nóng, căng thẳng; càng nôn nóng, căng thẳng thì tinh trùng càng ít, càng yếu. Cuối cùng, đời sống vật chất phong phú đấy nhưng tinh trùng trong tinh hoàn lại thiếu hụt, hai cái đó tỉ lệ nghịch với nhau. Khi đời sống vật chất đạt tới mức độ cao nhất trong lịch sử thì tinh trùng trong tinh hoàn sẽ giảm tới mức số không, không thể sinh đẻ gì nữa, và loài người chính thức bị tuyệt diệt.
Giả Đan Mạch đã điều tra tinh dịch của mười lăm nghìn đàn ông ở hai mươi mốt quốc gia, và phát hiện ra rằng số lượng tinh trùng của họ chỉ bằng một nửa so với năm mươi năm trước. Năm 1940, mỗi một mililít tinh dịch của đàn ông trưởng thành bình quân có một trăm ba mươi triệu tinh trùng; đến năm 1990, bình quân mỗi người chỉ còn sáu mươi sáu triệu tinh trùng, hơn nữa mỗi năm còn giảm với tốc độ 1,2%. Theo yêu cầu sinh lý, mỗi mililít tinh dịch phải có từ bốn mươi triệu đến một trăm triệu tinh trùng mới gọi là bình thường, nếu ít đến hai mươi triệu thì rất khó có con. Hiện nay, tinh dịch của đàn ông trên toàn thế giới có số lượng tinh trùng đạt bốn mươi triệu đã được coi là khỏe mạnh. Điều đó khiến cho rất nhiều cặp vợ chồng bị vô sinh. Các nước phát triển ở phương Tây có đến 20% gia đình khổ sở vì không có con, còn ở Trung Quốc, cứ tám đôi vợ chồng thì có một đôi bị vô sinh.
Học giả nổi tiếng thế giới rút ra kết luận từ việc nghiên cứu, còn chủ nhiệm Lưu lại hiểu ra điều đó từ thực tiễn. Một đồng nghiệp rất nổi tiếng từng cho ông biết, nguyên nhân chủ yếu khiến “kho tinh trùng danh nhân” ầm ĩ một hồi trước đây, sau đó lặng lẽ đóng cửa không phải do ngành chủ quản cấp trên nào đó can thiệp mà là do thu thập tinh trùng không đúng quy cách. Có loại tuy đủ sức sống nhưng lại không tồn tại được trong kho đông lạnh. Có những người được gọi là thiên tài của thế kỷ 21 ở Trung Quốc lại không có tinh trùng, các nhà lịch sử học tương lai ắt coi đó như truyện tiếu lâm có tính lịch sử để tha hồ viết, đấy là nếu trên trái đất lúc ấy vẫn còn có loài người.
Điều khiến chủ nhiệm Lưu lo lắng hơn nữa là, trong số những cặp vô sinh được ông giúp đỡ thì cứ năm đôi có một đôi vô phương cứu chữa. Những năm ông học đại học vào cuối thập kỷ năm mươi đầu thập kỷ sáu mươi của thế kỷ XX là những năm cung ứng vật chất của Trung Quốc thiếu hụt nhất, mức sống của người dân yếu kém nhất, cả đến cà rốt dân cũng chẳng có mà ăn, ngày nào cũng chỉ nhai rau muối và nuốt cháo khiến cho nhiều người dân bị phù thũng vì thiếu dinh dưỡng. Nhưng lúc ấy tinh trùng của đàn ông Trung Quốc mỗi mililít có khoảng sáu mươi triệu con. Những năm gần đây, ông xét nghiệm tinh dịch mấy ngàn đàn ông thì nói chung, trong mỗi mililít tinh dịch của đàn ông Trung Quốc bình quân chỉ còn khoảng ba mươi triệu, hơn nữa mỗi năm một giảm và có xu thế sa sút về chất lượng, tức là tiến gần đến nhân chủng Trung Quốc tuyệt diệt. Ngày nay, đàn ông ngoài ba mươi tuổi thì tinh trùng vừa ít vừa yếu, cho dù có tăng thêm dinh dưỡng, tăng cường luyện tập, chú ý nghỉ ngơi cũng rất khó khôi phục được mức của năm mươi năm trước. Một đề tài mà ông muốn nghiên cứu nhằm làm rõ: Đó là kết quả của việc môi trường sinh thái bị phá hoại hay là do gien bị biến dị? Nếu do gien biến dị thì tức là trời muốn tuyệt diệt loài người.
Chủ nhiệm Lưu là người mê bóng đá, ông từng nghĩ đội tuyển bóng đá Trung Quốc âm thịnh dương suy có lẽ vì số lượng tinh trùng của cầu thủ nam quá ít, chất lượng cũng quá kém. Bóng đá nam Trung Quốc không vượt khỏi châu Á thì đối với người Trung Quốc, đó là điềm dự báo không tốt lành về nhân chủng Trung Quốc.
29
Chủ nhiệm Lưu không hề lấy làm lạ về yêu cầu mà San San nêu ra. Mấy năm gần đây, những cặp vợ chồng đến phòng nghiên cứu vô sinh của bệnh viện nhờ giúp đỡ khi người chồng không có cách gì chữa khỏi, nhiều người thường đưa ra yêu cầu này, mặc dù đó là điều ngành y tế cấm ngặt. Nhưng hiện nay, chất lượng thực phẩm kém ảnh hưởng đến sức khỏe của con người, sữa của trẻ sơ sinh còn không quản lý nổi thì sức mấy mà để ý đến vấn đề vốn chẳng có trở ngại gì lớn đối với xã hội là mượn giống sinh con?
Nhưng giống ở đâu ra? Nhất là giống tốt thì hiện nay cực thiếu trên thị trường. Kho tinh trùng mà các bộ ban ngành cấp trên phê chuẩn cho chính thức thành lập thì không ổn định được đầu vào. Vùng trung nguyên có một ngân hàng tinh trùng vừa mới khai trương được mấy tháng, từ một trăm người đàn ông hưởng ứng lời mời chỉ lấy được tinh trùng đúng tiêu chuẩn của ba mươi người, mà tiêu chuẩn ở đây được thông.qua trong tình hình quy định đã được hạ thấp rất nhiều; nếu thực hiện nghiêm chỉnh khắc thì thật ra toàn bộ số tinh trùng đó không qua nổi cửa ải, nếu lại để trong kho đông lạnh thì cuối cùng sẽ phải xử lý như phế liệu mà loại phế liệu này thì Vương Thảo Căn không thèm mua. Còn như đòi hỏi phải có giống tốt thì xin lỗi nhé, không có hàng để cung cấp đâu! Cho nên đừng nói việc này vốn là lách luật mà có thể nói nó được ngầm tiến hành trong phòng thí nghiệm vô sinh ở Bệnh viện Chúng Sinh.
Chủ nhiệm Lưu vừa nói cho San San biết giúp cô mở rộng tầm mắt, khiến cô hết sức kinh ngạc. Trước đây cô vứt vào sọt rác bao nhiêu là tinh dịch trong bao cao su vừa dùng xong, bây giờ nghĩ lại mới thấy tiếc! Cô nghĩ, có thể nói gái làm tiền chính là “người thu nhặt tinh trùng” đắc lực nhất!
Chủ nhiệm Lưu giới thiệu cặn kẽ tình hình thị trường tinh trùng với San San cũng có nghĩa là ông đồng ý với yêu cầu của cô, khiến cô rất mừng.
- Không hề gì, không hề gì! Chủ nhiệm Lưu, may mà hiện giờ ông Vương chưa nóng lòng sốt ruột. Ông ấy mới ngoài năm mươi, chưa đến sáu mươi, còn mấy năm nữa mới tới tuổi mất khả năng tình dục, con gái tôi cũng mới một tuổi thôi mà! Đợi sáu tháng hay một năm nữa, thuốc đông y ông ấy uống đủ rồi, chúng tôi thực hiện thụ tinh nhân tạo cũng vừa. Như thế thì ông ấy chẳng nghi ngờ gì cả. Chỉ có điều xin chủ nhiệm Lưu để ý giúp tôi tìm và chọn ra tinh trùng sinh con trai tốt nhất. Khi con trai chúng tôi ra đời, người đầu tiên phải hậu tạ là chủ nhiệm Lưu rồi. Có thể nói chủ nhiệm Lưu chính là cứu tinh của ông Vương đấy!
Chủ nhiệm Lưu không để ý đến hậu tạ, nhưng đồng ý với điều San San nói: Vương Thảo Căn kể ra cũng là một ông chủ xí nghiệp tư nhân “lương thiện, chính trực, có cống hiến đối với xã hội”; đồng thời cũng để đền đáp mối tình tri ngộ với Vương Thảo Căn, ông cảm thấy làm việc này cho Vương Thảo Căn là đáng, vả chăng công việc mà phòng thí nghiệm vô sinh của Bệnh viện Chúng Sinh làm chính là việc này. Vương Thảo Căn không thẹn là một nhân sĩ thành công, ông chẳng có một chút kiến thức nào về sinhđẻ nhưng ý tưởng ông nghĩ ra quả thật đã nâng cao rất nhiều lương nghiệp vụ, tăng lợi nhuận cho bệnh viện, thu nhập của bác sĩ và nhân viên từ sau khi thay đổi chế độ sở hữu tăng lên.
Làm cho cái ấy của nam giới ngỏng lên, cơ hội làm giàu quả là rất lớn!
Đúng như chủ nhiệm Lưu nói, Trung Quốc hiện nay cứ tám đôi vợ chồng thì có một đôi bị vô sinh. Còn có một số lớn những người trung niên, không chính thức làm thủ tục kết hôn và những gia đình trống vắng muốn có con để an ủi tuổi già, họ đều là những vị khách bí mật ẩn hình, vượt hẳn số vợ chồng chính thức kết hôn bị vô sinh. Nhưng vấn đề vẫn là tinh trùng ở đâu ra.
Trong số những người đến phòng thí nghiệm vô sinh của bệnh viện cầu cứu mà chủ nhiệm Lưu và các bác sĩ giúp đỡ thành công, có một số phía nam giới không có trục trặc gì lớn, điều trị một thời gian là có thể thực hiện thụ tinh nhân tạo; và một số phụ nữ chỉ cần thông ống dẫn trứng, hoặc chữa khỏi một số bệnh phụ khoa mà phụ nữ thường mắc phải là có thể thụ thai bình thường. Nhưng trong số những người đàn ông xin giúp sau khi đã qua điều trị mới có tinh trùng đúng quy chuẩn thì đương nhiên chỉ đồng ý bơm cho đối tượng của họ, tuyệt đối không thể lén lút giữ lại chút ít để bơm cho người phụ nữ khác. Làm như thế chẳng những vi phạm pháp luật mà nặng hơn là vi phạm đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ. Chủ nhiệm Lưu chuyển sang phòng thí nghiệm vô sinh của Bệnh viện Chúng Sinh là đã vi phạm quy định rồi, nhưng vi phạm đạo đức nghề nghiệp thì ông tuyệt đối không khi nào chịu làm.
Những đôi vợ chồng muốn mượn giống sinh con xếp hàng ngày càng dài, không thua kém gì số người xếp hàng mua vé tàu hỏa về quê ăn Tết.
30
Muốn ông chủ bệnh viện có người nối dõi thì cần chọn ra tinh trùng tốt nhất để thụ tinh nhân tạo cho San San, vì vậy phòng thí nghiệm vô sinh của Bệnh viện Chúng Sinh rất cần tinh trùng đúng quy chuẩn. Nhưng mục đích thực sự của việc mua bán này thì cả đến bác sĩ, y tá của phòng thí nghiệm vô sinh cũng không thể cho biết mà chỉ có thể nói đại khái là “làm thí nghiệm để nghiên cứu khoa học”, về đối ngoại, càng không thể công khai mời gọi, quảng cáo cũng không thể đăng tin trên mạng, mà chỉ có thể tiến hành ngầm.
Trước hết, trí tuệ tập thể động viên các nhân viên trong phòng nghiên cứu khoa học của họ đã có ít nhiều kết quả: các y bác sĩ trong bệnh viện, bất kể họ có phải là người của phòng thí nghiệm vô sinh hay không, chỉ cần là người của Bệnh viện Chúng Sinh, nhà nào sửa chữa nhà cửa thì tranh thủ trò chuyện, làm thân với họ rồi dần dà gợi chuyện bệnh viện cần tinh trùng. Đương nhiên phải nói sao cho dễ nghe, không nói mua mà nói là “hiến tặng”, hiến tặng xong thì trả một khoản tiền “vất vả” nhất định. Có anh thợ nghe nói phí “vất vả” này nhiều hơn số tiền lương làm trong một tuần thì cười và thử nhận lời xem sao. Như thế là cá đã cắn câu, lập tức người ấy được mời đến phòng thí nghiệm vô sinh, được đưa cho một cái lọ vô trùng, sau đó vào phòng “hiến tặng tinh trùng” nho nhỏ để anh ta tự sướng mà “lab động” ra tinh trùng. Họ đã dụ được mười mấy người như thế. Điều khiến chủ nhiệm Lưu hết sức kinh ngạc là mười mấy công nhân hầu hết tuổi chỉ chừng trên dưới ba mươi và có người còn trẻ hơn nữa nhưng tinh trùng không chết thì cũng dị dạng chiếm đến một nửa. Số liệu đó làm cho chủ nhiệm Lưu càng hiểu thêm sức sát thương của chất hóa học đối với tinh trùng vì những người thợ này hầu như ngày nào cũng làm việc trong môi trường đầy hóa chất và sơn hóa học khác.
Không tìm được trong đám thợ xây thì có thể thông qua họ để tìm người trong tầng lớp lao động nghèo khác, nhưng những người đến theo lời mời không ai vừa mắt chủ nhiệm Lưu cả. về ngoại hình, họ không hụt chỗ này thì cũng sót chỗ kia, đúng theo kiểu “dưa lép, táo nứt” như người phương bắc nói. Cho dù tinh trùng của họ đúng quy chuẩn thì con cháu của họ, bất kể là trai hay gái đều không thể là những đứa trẻ đáng yêu. Nếu để cho.những người đang tha thiết muốn có con tận mắt nhìn thấy người cung cấp tinh trùng thì có thể họ sẽ không đồng ý. Người muốn có con trai hẳn sẽ muốn người đàn ông cho tinh trùng phải là người trông khôi ngô, có phải thế không?
Sau đó, họ còn phát hiện còn có người “muốn sa lưới”, đó là những người đàn ông tuyên bố mình tự nguyện hiến tinh trùng trên mạng.
Sau khi phòng thí nghiệm vô sinh được thành lập, Đỗ Bì được điều đến hỗ trợ cho Lưu chủ nhiệm, người đến “ứng thí” đều do Đỗ Bì tiếp đón. Anh ta lên mạng liên hệ với từng người hảo tâm, người nào ở ngay trong thành phố thì rất tiện, một ngày có thể tiếp đến mấy người. Tuy nhiên không thể gọi họ đến cùng một lúc như học sinh đến ghi tên học, mà chỉ có thể chia thời gian để mời họ từng người một đến Bệnh viện Chúng Sinh. Điều khiến chủ nhiệm Lưu kinh sợ là những người lên mạng tự xin hiến tinh trùng, nếu không phải loại mắc bệnh “nghiền mạng” thì cũng là lũ mất dạy trong thành phố, tóm lại không có người tự nguyện hiến tinh trùng nào xem ra có tinh thần, có chí tiến thủ, có lòng yêu thương, đứng đắn, xuất phát từ mục đích cao thượng. Vào đến phòng thí nghiệm vô sinh, trước khi Đỗ Bì nói rõ quy định những việc cần làm và những điều khoản ký hợp đồng hiến tặng, họ đều yêu cầu cho biết rõ khoản thù lao. Tinh trùng có đủ tiêu chuẩn hay không đều đòi thù lao trước đã. Họ nói:
- Nếu không thế, chỉ có thằng điên mới chịu xuất kho những tinh trùng quý báu đó cho ông!
Nói thế cũng đúng. Họ đến hiến tinh trùng mà không hề biết trước tinh trùng của mình có đúng quy chuẩn hay không. Họ chỉ biết xuất kho, còn đúng quy cách hay không chỉ có kết quả xét nghiệm của bệnh viện mới biết. Bởi vậy, họ hoàn toàn không cần thiết và cũng không thể nộp giấy chứng nhận tinh trùng đúng quy chuẩn được, nên đành phải thuận theo họ. Vào phòng chưa tới một phút đã ra, họ vừa cài khuy quần vừa nhét cái lọ nhơ nhớp dính đầy tinh dịch vào tay hộ lý rồi cầm tiền ra về.
Nhưng đã đụng đến lý thì phải nói lý. ơ đây có một điểm khiến chủ nhiệm Lưu không cam tâm vì ông vừa phát hiện những thanh niên thành phố đó hầu hết đều nữ tính hóa, hoặc lưỡng tính hóa. Có những cậu chẳng còn giống đàn ông, không có khí dương cương chút nào, ẻo lả ra chẳng có tinh thần. Chưa nói họ ăn mặc, trang điểm, nhất cử nhất động đều có khuynh hướng nữ tính hóa hoặc lưỡng tính hóa chẳng khác gì dân pê-đê, còn ưỡn ẹo, ngồi chẳng ra dáng ngồi, đứng không ra dáng đứng, mồm ngậm điếu thuốc đứng trò chuyện với Đỗ Bì trong khu vực cấm hút thuốc lá.
Trò chuyện cũng chẳng nói được điều gì hay ho, chỉ toàn ba hoa lung tung trên trời dưới đất, vậy mà còn rất ngạo mạn, tự cho mình đúng, không chịu lắng nghe lời Đỗ Bì, dường như chỉ có họ mới biết tuốt. Có cậu nghe nhưng không làm theo yêu cầu, tinh dịch loãng toẹt mà vẫn bôi bẩn quanh cái lọ vô trùng. Khi đưa cho hộ lý, cậu ta còn nhăn nhở nói những lời thô bỉ khiến hộ lý xấu hổ đỏ bừng cả mặt, không ngẩng đầu lên được, một số hộ lý đã định xin chuyển sang khoa. Lại có người sau khi nghe nói chuyện về kiến thức tình dục thì phá lên cười rồi bỏ đi luôn. Hóa ra những người này chẳng qua nhàn rỗi quá, muốn lên mạng tìm một trò mới cho vui mà thôi.
Tinh trùng tốt không thu thập được, chi phí cho “vất vả” và nhân công, chi phí cho thuốc dùng để xét nghiệm v.v... thế là mất toi đến mấy vạn tệ. Gặp phải trường hợp này, nói theo kiểu Tứ Xuyên là “Mần răng đây, mần răng đây”?
Đúng lúc phòng thí nghiệm vô sinh của Bệnh viện Chúng Sinh bó tay trước việc cung ứng tinh trùng thì Nhất Ức Lục xuất hiện.