Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: hoang viet
Số chương: 11
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2669 / 3
Cập nhật: 2015-11-27 10:40:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
yên Vy thật sự rời nhà mình khi đám cưới Huy chuẩn bị cử hành. Điều này làm cho mẹ nàng băn khoăn khó chịu và Khánh Vy nhìn nàng bằng con mắt soi mói vì phản đối mãnh liệt vì hành động ngỗ ngáo này.
- Nè! Mi đi thì đi luôn đừng về nhà. My My chứa mi một thời gian nào đó thôi rồi họ cũng đuổi mi đi, chừng ấy đừng trở về đây nương tựa nhé, Uyên Vy...
Nàng chưa kịp trả lời thì mẹ nàng đứng ra giảng hoà:
- Khánh Vy! Con không nên nói thế em con buồn. Uyên Vy à! Mẹ có mình con và chị con là gái. Mẹ thương con biết bao. Con đi, con không thương mẹ sao? Vả lại, sang bên ấy biết có My My thương con không? Không chừng nó còn thù ghét nữa là khác. Nghe lời mẹ, ở lại đi con. Dù sao, nhà mình cũng thoải mái hơn, Uyên Vy ạ. Con nghĩ lại đi, nhà gần có đám cưới, con đi, ai coi trước coi sau, Uyên Vy?
Uyên Vy cười nhẹ:
- Con ở nhà càng gây rắc rối cho chị Khánh Vy nữa là khác. Nhà này có chị xem như đã đủ rồi. Mẹ khỏi lo, cưới Liên Hương là ý kiến của chị đầu tiên, dĩ nhiên chị ấy sẽ lo tất cả, con có cũng vậy thôi. Hơn nữa, con dọn đi là hợp lý. Không ở nhà My My thì con cũng vào ký túc xá, để có rộng thì giờ học và tâm hồn thoải mái hơn. My My không tốt dưới mắt mẹ và Khánh Vy. Trái lại, chị là người dịu dàng chịu đựng, một phụ nữ hoàn chính dưới mắt con. Ở với chị, con thích vì học hỏi được nhiều. Còn ở đây ra vào đụng mặt Liên Hương - một con người hách dịch không ra thể thống nào, làm sao con kềm hãm ánh mắt khinh bỉ của con đối với bà ấy được. Như thế càng bất lợi cho gia đình. Mẹ để con đi là thượng sách. Còn chị, nhà này không thuộc về riêng ai, tôi muốn đi là đi, muốn về là về, không ai có quyền cấm cản tôi. Chị lo cái thân chị kìa! Mai đây, có Liên Hương về, chị tha hồ lấy điểm nghe! Chào mẹ, con đi!
Uyên Vy lách mình nhanh ra cửa. Nàng bắt đầu cuộc sống tự lập từ giây phút này. Nàng không cần biết ngày mai ra sao, chỉ cần tránh không khí rộn rịp giả tạo của ngôi nhà này là nàng thấy nhẹ nhõm, không phải chứng kiến những cảnh chướng tai gai mắt.
My My đón nàng trước cổng. Uyên Vy tự nhiên như không có chuyện buồn nào vây kín, nàng khệ nệ đem vali vào.
My My cười:
- Chà! Làm gì đem gia tài lớn vậy? Để đó người ta phụ cho tiểu thư ơi. Vú ơi! Phụ tụi con chút với vú ơi!
My My đứng lại kéo thử vali, nàng lè lưỡi:
- Nặng quá đi chứ? Đem thứ gì mà nặng vậy Uyên Vy?
- Sách vở để ôn thi ra trường chứ không có gì. Ngoài ba bộ quần áo, em đâu có cần đem theo gì thêm. Ăn ké, xài ké của chị hà.
My My cười:
- Chứ sao! Vú cũng của chung, nhà cũng của chung, tất cả đều của hai ta cả. Mình hứa với nhau rồi mà.
- Em với chị khiêng vào cho rồi. Đợi vú lâu, lại thêm mất công vú nữa.
My lắc đầu:
- Chị không khiêng được. Chị bệnh, cữ làm nặng. Đợi vú một chút mà, đâu có việc gì phải gấp. Phòng dọn rồi, drap nệm cũng trải xong, mình vào là có quyền ngủ một giấc ngon lành.
Uyên Vy nhìn My hỏi:
- Chị bệnh gì, sao em không nghe vú nói gì hết vậy?
- Ờ, vú không hay. Bệnh không nặng lắm, nhưng cữ tốt hơn vậy mà.
Vú vừa đi ra vừa cười:
- Con gái nhà ai vậy kìa. Giận nhà ra đi phải không? Vào đây, già này chăm sóc cho.
Uyên Vy cười tươi tắn:
- Nhớ nhé, vú hứa rồi, vú lo cho con như My My phải không? Chừng nào ra trường, con làm bao nhiều tiền, con đưa vú hết, vú chịu không vú?
- Ái da! Làm bộ nịnh, để cho già này cưng chiều. Đến khi làm ra tiền, người ta đến đem đi để già này khóc đã đời luôn, chứ ở đó mà đem lương về cho vú. Con bé này láu lĩnh dữ a!
My My và Uyên Vy cười thật vui trước câu dí dỏm của vú. Nhà My My thật hạnh phúc từ đây. Nỗi buồn ở trong My khi tất cả điều an giấc, giây phút ấy My sống thật cho mình, My đau buồn cho mối tình mình và nhớ mãi hình bóng của Huy!
Ngoài ra, phút nào, ở đâu, vú và Uyên Vy cũng chọc phá cho My vui. Hai người đều hiểu My, thương My, quyết tâm làm cho My vui để nỗi buồn tiềm ẩn đâu đây không có dịp tụ lại nơi My. Vì thế thời gian đầu vắng bóng Huy không làm cho My dở sống dở chết như My từng lo và nghĩ ngợi.
My nhận thiệp cưới của Huy do Khánh Vy thảo và đích thân đến mời với thái độ hống hách cố hữu, khiến My quyết lòng đến dự - dù vú ngăn đừng đi - để xoa dịu tự ái của mình và cũng để tận mắt chứng kiến khuôn mặt đẹp đẽ của Huy trong hạnh phúc mới ra sao. Vả lại, My muốn nhìn Liên Hương trong bộ trang phục cô dâu đẹp đến đâu, sang cả thế nào để được cùng Huy dìu bước trước mặt mọi người.
Uyên Vy e ngại:
- My My à! Để em đưa chị đi, sẵn em về dự luôn nha? Chị sẽ không sao khi đứng trước cảnh tưởng ấy chứ?
My My cười:
- Tháng rồi, nếu chứng kiến cảnh Huy ôm Liên Hương, có thể tim mình lên cơn sốt. Nhưng ba mươi ngày dìm mình trong đau khổ, tim mình chai sạn, nước mắt mình cạn, mình có thể khẳng định cảnh ấy không làm lòng mình rung động. Mình có thể dự suốt buổi, Uyên Vy đừng lo, mình đủ sức phấn đấu.
Uyên Vy nhìn vú:
- Vú nghĩ sao vú? Cho My đi không?
- Để nó đi, cho nó tự xoa dịu nỗi lòng nó. Nè, My! Con mặc đồ gì? Tóc làm kiểu nào để vú làm cho.
Bà đến bên My nói nhỏ:
- "Bé con" hơn ba tháng rồi đấy, con mặc đầm đi, đừng mặc rốp, người ta để ý sẽ biết ngay đó.
- Dạ, vú cho con mặc đồ gì con mặc đồ đó miễn đẹp là được rồi, phải không Uyên Vy?
- Chị diện thật đẹp cho em! Em muốn đêm nay mọi người chú ý đến chị, cho Liên Hương bẽ mặt chơi.
- Uyên Vy này! Sao họ không đãi lúc chiều mà đãi ban đêm há? Chắc có party quá!
- Dĩ nhiên! Nghe mẹ em bảo khách ban ngày bận giao dịch, ban đêm họ mới có thì giờ, nên mẹ chọn ban đêm thảnh thơi hơn. My My! Em đề nghị chị mặc đầm trắng, tóc quấn kiểu để một bên, cài hoa trắng, chị sẽ nổi cho xem. Vú thấy sao, có được không vú?
Bà cười:
- Tuỳ hai con chứ. Nếu muốn kiểu tóc ấy thì phải đi tiệm, bởi tóc My My quá dài và nhiều nữa, mình làm không khéo bằng bàn tay chuyên môn của họ. Còn mặc đầm trắng thì được, vú ủi và soạn sẵn nguyên cơm- lê cho. Bây giờ đi tiệm chảy tóc rồi về sửa soạn là vừa đấy.
My My lắc đầu:
- Thôi, con không đi tiệm làm đâu vú ạ. Mình làm như thế họ ngỡ rằng họ quan trọng lắm nên mình chịu tốn kém để làm đẹp. Tóc con bồng sẵn, vú đánh bím một bên, rồi cài hoa xéo theo chiều tóc cũng đẹp rồi. Con trang điểm đậm một chút thôi. Như thế, không đến nỗi xấu lắm, Uyên Vy đồng ý không?
- Lệnh của bà mà, ai không chiều há vú.
Đúng lời Uyên Vy dự đóan. Nàng trang điểm khéo léo và trong dạ phục đêm nay, My My khá nổi. Uyên Vy nắm tay My My bước vào cổng. Ngay lúc, Huy dìu Liên Hương đến cổng đốt pháo khai mạc. My My nhìn Huy và Liên Hương, nàng cười chào lễ phép:
- Chào cô cậu. Tôi đến chúc mừng hạnh phúc cô cậu đây!
Huy sững sờ nhìn My xinh đẹp trong bộ đầm trắng, tất cả đều trắng. Nàng để tang mối tình của chàng hay nàng mặc với ý khác?
Dù ngỡ ngàng, Huy cũng cố gắng gượng cười:
- Cám ơn My My. Em và Uyên Vy đến vừa đúng lúc.
Uyên Vy cười nhìn Liên Hương phớt qua rồi nói:
- Anh đẹp quá! Trong bồ độ veste này anh "bô trai" làm sao. Anh đẹp, My My đẹp... ai cũng đẹp hết, chỉ có mình em là xí thôi.
Uyên Vy kéo tay My My:
- Mình đi vào đây chị My My. Em gặp mẹ một tí.
Nhìn sang Huy, nàng tiếp:
- Nè, anh Huy! Một lát nhớ chụp với tụi này một kiểu nhé. Nhớ đừng quên à nha!
My My nhìn Liên Hương cười thật vui vẻ:
- Cô Liên Hương mặc đồ cô dâu thật đẹp tôi nhìn không ra đấy. Chút nữa cô chụp với tôi một tấm ảnh nhé!
Liên Hương gượng cười:
- Được chứ! Chỉ sợ cô không chịu đứng chung với tôi thôi.
Uyên Vy đỡ lời:
- Sao lại không chịu! Được đứng gần cô dâu là một điều hãnh diện, ai không thích phải không My My?
My cười thật duyên dáng:
- Dĩ nhiên! Muốn làm cô dâu đâu phải dễ? Bao nhiêu bạn, cậu Huy chọn mỗi mình cô, tức nhiên cô có nhiều ưu điểm lắm. Được đứng gần cô chụp chung với cô một tấm ảnh là tôi vui lắm. Để tôi cố gắng học ở cô những ưu điểm đó. Mai này, có ai nhỏ phước tôi sẽ được làm dâu như cô, thật tôi mơ ước điều đó lắm mà chưa được đấy.
My My nhìn Huy với ánh mắt long lanh rồi nàng lủi thủi theo Uyên Vy vào trong nhập tiệc để lại trong lòng cô dâu chú rễ một thoáng ngỡ ngàng, một phút bâng khuâng.
Liên Hương đánh tan giây phút ấy bằng câu hỏi.
- Anh! Ai mời cô bé ấy vậy anh?
Huy ngập ngừng:
- Chắc Khánh Vy mời để "chọc quê" cô ấy.
Liên Hương cười nửa miệng:
- Cô ấy chẳng có vẻ gì quê cả. Nếu có, chắc anh buồn lắm phải không? Bồ ruột mà!
Huy đánh trống lảng:
- Mình vào trong ấy đi em. Cha mẹ đợi chúng ta. Mình ở ngoài này lâu, mẹ cha phiền.
Liên Hương theo chân Huy cằn nhằn:
- Sao mới này em thấy anh nhìn My My say đắm quá vậy? Bộ còn tiếc lắm phải không?
Huy khẽ đáp:
- Đâu có gì say đắm! Bạn bè nhìn nhau không được sao?
- Nhưng em không thích, thấy cô ả là em ghét rồi. Người ta không cưới mình, không biết mắc cỡ còn chường mặt đến đây, con người gì không có tự ái.
Huy buồn, gương mặt trĩu nặng, chàng không nhìn Liên Hương dù chỉ thoáng qua. Chàng biết My My vào ngôi nhà này là nàng can đảm chịu đựng không ít. Nhưng vì muốn che đậy nỗi buồn thầm kín riêng mình, nàng mang bức bình phong tươi tắn để nhập tiệc, cho Khánh Vy thấy nàng không hề đau khổ khi trước cảnh Huy sánh đôi với Liên Hương dưới sự chứng kiến của hai họ.
Cha mẹ chàng vui vẻ tiến đến Liên Hương với nụ cười thật tươi hãnh diện khi có nàng dâu xinh đẹp giàu sang. Bà nắm tay nàng, bảo:
- Khách bắt đầu đến đông rồi đó. Hai con vào chào quan khách rồi mình khai mạc buổi tiệc đi con.
Huy dìu Liên Hương trong tâm trạng chán chường. Chưa hợp hôn đã lộ ra bản tính ích kỷ, khó chịu, khinh người. Chừng vào trong cuộc, Huy phải chịu đựng nhiều hình thức khác nữa. Nghĩ đến đây, chàng lắc đầu chán nản.
Ngoài bàn tiệc, Luân theo sát My My. Chàng cười cười, nói nói bên nàng, My được sắp xếp ngồi theo nhã ý của Luân. Chàng nhìn qua My hỏi:
- Một thiếu nữ được người khác phái sắp cho ngồi bên trái. Em có biết người thiếu nữ ấy là gì của người đàn ông ấy không My My?
My My nhìn anh với đôi mắt long lanh như reo vui, như âu yếm của một người gần bên người yêu dấu. Nàng mỉm cười với Luân khi mắt nàng chạm luồng điện trong đồng tử của Huy đang hướng về nàng. My My đáp nhỏ bên tai Luân.
- Em biết, biết rất rõ nữa kìa.
Luân sung sướng hỏi:
- Biết sao, nói anh nghe My My?
Nàng đáp như trêu chọc, như gọi mời:
- Người con gái ấy...đang bị người đàn ông đó... để mắt đến phải hôn?
Luân cười lớn, chàng quên mất nơi này bao khuôn mặt hướng về chàng. Liên Hương kéo Huy lại ngay chỗ Luân và My My, nàng trách.
- Anh à! Nơi này là nhà của Huy mà. Anh cười lớn không nên đấy. Vả lại, nơi đây không phải chỗ để gái lả lơi, trai đùa cợt. Anh đợi chút tàn tiệc đưa My My ra khách sạn tìm vui.
My My nén giận dịu dàng đáp:
- Anh ấy đâu phải cười với tôi, vì tôi mà cười. Cô có biết anh ấy cười ai không? Cười hai cô cậu ấy. Ảnh bảo: Cô dâu mặc đồ đẹp mà gương mặt cau có, nhùng nhằng. Còn chú rễ thì buồn thiu. Chừng nào tôi bằng lòng làm vợ anh ấy, ảnh sẽ cười bên tôi, chúng tôi sẽ hạnh phúc hơn cô cậu nhiều.
Liên Hương nhìn My My bằng đôi mắt rực lửa oán thù. Nàng nhìn gương mặt sượng sùng của Huy càng thêm tức tối, nàng gằn giọng:
- My My, tôi không ngờ cô trân tráo đến thế? Anh Huy, chồng tôi không cưới cô là đúng quá, không có gì để tiếc. Huy không cưới cô, thì cô đừng có hòng làm chị tôi được mà mơ mộng, ỡm ờ!
Nàng khoác tay Huy với nụ cười nở rộng trên môi như hãnh diện với chiếc áo cô dâu. Huy bước theo cô với nỗi buồn sâu kín. Mới phút giây đầu đã mở màn khai chiến, không nể mặt chàng, không e ngại tiếng tăm. Huy nản lòng như gắng gượng đóng tiếp vai tuồng mình trong màn đầu của một bi kịch mà chàng là nhân vật chính, đau thương nhất.
My My cười với Luân, khi anh chàng phân bua với em mình và an ủi, ve vuốt tự ái của My My.
- Không có gì đâu anh. Em biết tính cô ấy nhiều mà, em đâu có giận chi. Tuy cổ nói thế nhưng bản tính cổ là một người tốt. Em rất quý cô ấy!
Luân thở dài:
- Cô ấy muốn anh cưới Khánh Vy, nhưng anh không thể yêu Khánh Vy mới khổ thân. Anh muốn kết hôn với em, em chẳng hoài tới.
My My cười dịu dàng:
- Khánh Vy là một cô gái biết lo, dễ thương nhân hậu. Anh cưới cô ấy tốt thôi, cô ấy có thể là người vợ chung thuỷ, biết chiều chuộng, lo lắng cho chồng. Anh không nên đòi hỏi hơn nữa. Anh Luân à.
Luân than thở:
- Anh thì trái lại, anh không thích được người ta quan tâm khi anh chưa nghe lòng mình rung động. Anh muốn anh chăm sóc, lo lắng, bảo vệ người anh quý trọng, thương yêu. Nhưng tiếc thay, hai năm nay người ta không hề lưu tâm đến. Sao kỳ vậy My My?
My My đáp với giọng buồn rũ:
- Mỗi người có một trái tim, mỗi trái tim có sự rung cảm riêng, em không thể bắt nó theo ý em được. Anh cũng thế, nếu trên đường tình yêu em và anh cùng đi một chiều, em đi trước, anh lại đi sau, bởi thế chúng ta cùng khổ như nhau.
Anh không nghe Liên Hương bảo sao: "Huy không cưới cô là đúng, không có gì để tiếc". Huy chê em như vậy anh còn cưới em làm gì. Hơn nữa, Liên Hương chẳng bao giờ chấp nhận em vào gia đình đâu. Anh hãy xóa ý tưởng đó đi. Chúng ta là bạn cũng thích rồi!
Luân uể oải:
- Mỗi người có một cái nhìn khác nhau, không ai giống ai, không ai có quyền bắt người khác lệ thuộc mình nhất là tình cảm riêng tư của mỗi cá nhân phải tôn trọng hơn. Liên Hương vì thương Khánh Vy nên muốn nàng về với anh để kết chặt tình thân. Nhưng mẫu người đó, nét đẹp đó không làm tim anh rung động. Biết làm sao? Như em bảo: "Con tim nó có lý lẽ riêng của nó mà lý trí không thể biết và điều khiển được". Vì thế, anh không làm được những gì gia đình anh mong mỏi, My My ạ.
My chưa kịp phản ứng với Luân thì bỗng Uyên Vy đứng cạnh nàng lúc nào, Uyên Vy nhí nhảnh trong bộ đồ tây màu vàng nhạt. My cười:
- Ủa! Mới đây đã thay đổi xiêm y rồi? Đồ ở đâu vậy? My nhớ Uyên Vy không đem theo đồ mà.
Uyên Vy cười:
- Của mẹ tặng Vy đấy. Uyên Vy thay đồ này để mẹ vui, My thấy dễ thương không?
Luân chen vào:
- Uyên Vy mặc gì mà chả đẹp... Nếu anh chưa yêu, anh yêu Uyên Vy ngay à.
Uyên Vy liếc Luân một cái thật dễ thương:
- Anh mà yêu Uyên Vy thì... dám bà Khánh Vy xé xác em lắm à.
My My le lưỡi:
- Vậy sao! Từ nãy giờ anh đòi cưới mình đó....Uyên Vy xem ảnh ác không? Ảnh muốn My My chết cho ảnh vui lòng mà.
Luân giơ tay lên:
- Xin thề, tim này không bao giờ muốn quý nương chết. Đừng đổ oan tội lắm nha.
Vy và My cười vui vẻ. Nụ cười trên đôi môi My chợt ngưng lại, khi mắt Huy nằm yên trên gương mặt My My. Ánh mắt buồn như muốn nói với My điều gì đó... làm lòng My xôn xao. Tiếng cười vang vang, tiếng vỗ tay rộn rã, những âm thanh hỗn độn, nhộn nhịp đó tất cả đều tạo nên niềm vui để mừng ngày anh cưới vợ. Em là kẻ bất đắc dĩ được mời. Họ mời để em chứng kiến ngày chung đôi của anh, cũng là ngày mình chia cách. Có buồn nào mang con đi dự đám cưới của cha nó không? Một người cha vô tình không biết mình đang có nó trong lòng đời.
Uyên Vy khẽ gọi:
- My My làm gì im lặng vậy? Anh Luân! Chúng ta xin chụp chung với cô dâu chú rễ một kiểu đi!
Luân hưởng ứng:
- Đúng đó, mình chụp để lấy hên. My My! Mai mốt đến lượt mình, My My nhé!
My cười:
- Đừng có ham! Em với anh chụp hình có Liên Hương đứng giữa làm sao đẹp được.
Huy bước lại theo lời đề nghị của Uyên Vy. Huy khẽ hỏi:
- Anh đứng đâu Uyên Vy?
My My nhìn lên không thấy Liên Hương, nàng hỏi Uyên Vy:
- Ủa! Cô dâu đâu, Uyên Vy?
- Chị ấy vào trong thay đổi xiêm y. Chụp hình với một mình chú rễ cũng được vậy?
- Xem chừng cô dâu không vừa ý - phiền lắm! - My đáp.
Luân xen vào:
- Tôi đồng ý. Làm gì phải lệ thuộc cô dâu dữ vậy?
Uyên Vy bảo:
- Anh Huy đứng giữa Luân và My My đi. Một tay anh gác lên vai Luân, còn tay kia để trên vai My My. Em chụp một kiểu thật đẹp nha.
My My kéo tay Huy xuống, nhưng bàn tay nhỏ nhắn ấy bị Huy nắm chặt trên vai nàng. Nếu nhìn phớt qua, người ta sẽ thấy hai người nắm tay nhau. Luân và Huy cười thật tươi, trong khi Huy lại nghiêm nghị với ánh mắt thật buồn.
Trước khi buông tay My ra, Huy nhìn nàng, bóp nhẹ tay. Hơi ấm từ bàn tay Huy truyền sang khiến My hồi tưởng lại thuở êm đềm, cho đôi mắt mơ màng long lanh như muốn khóc bởi tủi thân.
Huy khẽ nói:
- Sao My xin chuyển công tác vậy? Ở lại bệnh viện đâu có gì phiền phức đến em, My My?
My lặng yên một lúc thật lâu rồi nàng cố gượng đáp:
- Tại My thích làm ở bệnh viện Bình Dân, thế thôi. Anh nên đi tìm cô dâu đi, kẻo cô ấy buồn à.
Luân đề nghị:
- Mình ra piste nhảy vài bản, My My đồng ý không?
- D'accord (đồng ý). Anh làm kép há?
- Dĩ nhiên. Em phải làm đào rồi?
My cười nhìn Huy:
- Xin phép anh nha. Anh chờ cô dâu rồi nhảy cho vui.
My My nhảy với Luân thật đẹp trong điệu Tango. Dứt bản nhạc, Luân đưa nàng trở lại bàn, thì Liên Hương đã có mặt tại đây tự bao giờ.
Luân tạo không khí vui vẻ trở lại, bằng cách hoà hoãn lấy lòng Liên Hương:
- Anh Huy này! Nay là ngày vui của Liên Hương và anh, tôi xin phép mời em tôi một bản để kỷ niệm ngày em tôi lấy chồng, được không Huy?
- Dạ được chứ anh. Liên Hương, em ra piste với Luân cho vui đi em. - Huy âu yếm bảo.
Liên Hương nhìn Huy:
- Anh đợi em nha!
- Được, anh chờ em.
Luân dìu Liên Hương đi. Huy nhìn My My đắm đuối. My lẫn tránh ánh mắt ấy, nàng nhìn theo bước chân Luân và Liên Hương đang hoà nhập vào tiếng nhạc dịu êm như ru lòng người trong cơn mê đắm.
Huy khẽ đưa tay nắm lấy My.
- Nhảy với anh bản này, My My?
My My lắc đâu. Huy đứng dậy kéo mạnh My theo chiều mình, My thụ động bước theo anh.
Huy ôm My trong tay, anh thì thầm:
- Đừng giận anh nghe My. Anh thương em nhiều lắm. Liên Hương là người vợ bất đắc dĩ của anh, My My ạ.
-...
- Em nói gì với anh đi My!
Dù Huy nài nỉ, thúc giục, My My chẳng nói một lời. Nàng im lặng theo tiếng nhạc, đưa từng bước rã rời theo chân anh. Huy đau khổ, bấu tay nàng trong anh. Huy thở dài:
- Đừng hành hạ anh bằng cách này, My My ạ. Anh khổ lắm, em không hiểu được gì trong anh đâu. Ngày nào em hiểu anh, em sẽ thương anh nhiều lắm.
My nhìn anh bình thản, nụ cười bên khóe hé mở. Huy hít nhẹ, chàng cúi xuống nhìn My.
- Anh muốn hôn em lần cuối My My. Anh...
My My cuối đầu lãng tránh. Nàng khe khẽ bảo:
- Để dành chút hôn vợ mình phải thuận trên hợp dưới hơn không? Vợ đẹp, sang trọng không hôn, hôn làm gì một người đau khổ hả Huy ơi!
Huy thở dài:
- My My đừng làm khổ anh nữa, anh xin em!
- Cám ơn anh. Anh buông em ra đi, bản nhạc đã chấm dứt rồi mà.
- Xin lỗi, anh không để ý. - Huy bối rối đáp.
Liên Hương giận dỗi, khi Huy vừa đưa My My trở lại bàn. Luân đón My My với nụ cười thật vui trên môi.
- My My! Anh mời em bản này.
My cười đáp:
- Xin lỗi anh nha, khuya rồi em phải về, mai còn đi làm nữa. Vả lại, sợ vú ở nhà trông, vì lúc em đi vú có dặn em về sớm...
Liên Hương cướp lời:
- Nhưng vì con gặp chú rễ, con thích quá nên ở hơi lâu vú ạ...
My cười trả lại:
- Dạ, em sẽ nói với vú của em những lời chị đã dạy, chị nhé. Anh Huy, em chúc nhiều may mắn bên người vợ toàn diện như Liên Hương nhé. Em xin phép về. Liên Hương vui nhé!
Luân bảo:
- Anh đưa em về, My My nhé.
- Dạ, cám ơn anh nếu điều đó không phiền anh. Để em nói với Uyên Vy, rồi anh đưa em về.
Liên Hương nhìn My My trân trối:
- Anh Luân đưa My My về nhà My My hay về phòng anh?
Luân nhìn em trách móc:
- Em không nên nhìn người khác với tư tưởng vẩn đục như thế. My My không thuộc tuýp người như em nghĩ đâu. Nếu nàng bằng lòng, anh đã cưới nàng từ lâu. Chứ không phải đợi Huy bỏ, nàng mới quen với anh. Trong khi em nói xấu người ta, mà người ta vẫn nghĩ tốt về em, em không cảm thấy xấu hổ sao?
- Em đâu phải hạng người như nàng mà có tật xấu để nàng bình phẩm chứ?
Huy xen vào:
- Liên Hương! Hôm nay là ngày cưới, em đừng đem những chuyện không vui xen lẫn. Vả lại, My My là khách, đừng để nàng đánh giá chúng ta kém tế nhị. Liên Hương! Hãy bỏ qua mọi việc, được không em?
Liên Hương phụng phịu:
- Nhưng em không thích nàng quen với anh Luân, cả anh nữa, em ghét.
- Anh cưới em rồi, anh đâu có quyền quen ai nữa. Còn anh Luân là quyền của ảnh, mình đâu xen vào được em. - Huy dịu dàng đáp.
My cười nhìn Liên Hương, nói:
- Chị đừng lo! Em không quen và không bao giờ vào nhà chị đâu. Còn đối với Huy, chúng tôi còn tình bạn, mặc dù giữa chúng tôi đã có một thời yêu nhau thật đẹp. Nhưng bây giờ Huy đã thuộc về chị, tôi không có quyền tranh đoạt. Nhưng tôi có quyền yêu anh ấy, chị chỉ có quyền giữ anh Huy, chứ chị không có quyền cấm tôi yêu anh ấy. Chào chị.
My lặng lẽ ra cổng. Luân theo nàng với gương mặt buồn phiền. Luân tắc lưỡi:
- My My
- Dạ
- Từ ngày mai Huy sẽ khổ vì Liên Hương. Con bé này khó chịu thật, My My ạ. Tội nghiệp Huy quá!
- Sao anh không tội nghiệp em nè. Bị người ta bỏ, người ta chê nghèo không cưới mà không biết mắc cỡ nè.
Luân thở dài:
- Liên Hương muốn nói gì là nói không ai bịt miệng kịp, em đừng tự ái. Anh cưới em, dù Liên Hương hay bất cứ người nào ngăn cản anh vẫn giữ ý anh. My My, em đồng ý chứ? Hay anh để một thời gian em suy nghĩ kỹ lại nha.
My nhìn Luân cười buồn:
- Liên Hương không phải người xấu, chỉ vì nàng không chịu nghĩ đến thân phận người khác thôi. Nàng sống trong một gia đình giàu có, đầy đủ điều kiện để học, cũng như để có một ông chồng trẻ, có học lại giàu nên nàng không cần biết mọi hoàn cảnh xung quanh. Có nằm trong chăn cũ mới biết mùi rệp như thế nào? Có đau khổ vì tiền mới biết đồng tiền có giá trị ra sao? Con người sống trên ưu thế mãi, tính tình tự cao tự đại, lúc nào cũng muốn hạ người khác và muốn người khác phải chiều luỵ mình, thế thôi. Liên Hương thuộc tuýp người như thế.
Luân hỏi lại:
- Vấn đề chúng mình thế nào, em quyết định đi chớ. Anh chấp nhận làm kẻ đến sau Huy, nhưng anh tin khả năng mình có thể tái tạo tình yêu khác trong em. Anh nghĩ chúng ta sẽ hạnh phúc, vì mỗi chúng ta đều ý thức chuyện mình làm.
My My nhìn anh buồn bã:
- Anh à! Khi yêu em, thời gian đầu anh bất cần em đáp lại. Anh gạt sự phản đối của gia đình để yêu em. Nhưng tình cảm không phải lúc nào cũng là con đường thẳng mà anh bình thản đi tới mãi. Bên tai anh, lời cằn nhằn, sự bực tức, nỗi giận hờn của gia đình, ba má và các em. Song song đó, em đối với anh hời hợt, bởi em chưa xóa được hình bóng dĩ vãng trong một sớm một chiều được. Em về với anh, cho anh một tâm hồn đầy chứng tích, một thân xác rã rời, sự thiệt thòi lớn lao ấy tuy anh thương yêu và xí xóa, nhưng anh đâu phải thần thánh để bao dung cho em mãi mãi. Sự bực tức của anh cộng thêm mặc cảm của em, chúng ta khó mà kềm được sự xung đột, chừng ấy làm sao hàn gắn được. Em sẽ bị đổ vỡ thêm một lần nữa. Chi bằng chúng mình làm bạn nhau đi sẽ không bao giờ có chuyện đau lòng xảy ra. Anh Luân nghĩ có đúng không?
Luân đi bên My My, lòng buồn nhiều những gẫm ra My My có lý. Luân đồng ý kéo dài tình trạng này, biết đâu một ngày nào đó My yêu anh và gia đình sẽ chấp nhận My, bởi My là bác sĩ, còn Luân là kỹ sư kinh tế, My trẻ đẹp với ngôi nhà khang trang ấy đâu kém gì Luân đâu. Chàng hy vọng gia đình chàng sẽ đổi ý và chấp nhận mối tình của chàng. Nghĩ như thế nên Luân cười:
- Anh đồng ý! Chúng ta giữ tình bạn nhưng em không được cấm anh đến nhà thường nhé.
- Đến một tuần một lần thôi. Đến hoài sẽ không tiện cho anh. Vả lại, em không muốn Liên Hương có cơ hội đến nhà em quấy rầy, nếu em phản đối mãnh liệt sợ phiền anh. Ngược lại, em không được thái độ không lịch sự mấy của cổ.
- Nhưng khi nhớ bất tử, ghé đại được chứ?
- Còn một điều em chưa tiện nói với anh. Nhưng thôi, để vài tháng nữa em sẽ nói khi chúng mình chính thức đứng trên cương vị bạn bè. Giờ mình chia tay nha, chúc anh một đêm thật ngon.
Luân nắm tay My My đưa lên môi hôn:
- Anh ngủ một đêm thật nhiều mộng đẹp về em, chịu hôn My My?
My cười trêu lại:
- Có người trong mộng rồi, đừng thèm mơ nữa phí lắm. Tạm biệt người bạn tốt nhé!
Luân vẫy tay chào My My. Trên môi anh nở nụ cười thật vui - thoải mái...
My My trở về căn phòng quen thuộc của mình với tâm trạng buồn đau, chán ngán. Bộ mặt vui tươi nhí nhảnh ấy trả lại sân khấu. Còn lại đây một My My sầu ảo, một tâm hồn đau khổ rã rời, bởi vết thương còn quá mới. Huy ơi! Anh có biết My My đã đau khổ dường nào khi đối mặt với rượu hồng, pháo cưới của anh đêm nay? Chiếc áo em mơ để được cùng anh song bước, giờ cuộc đời đã khâm liệm. Em sẽ mãi mãi không bao giờ khoác nó, dù chỉ một lần trọn vẹn trong đời được mặc. Anh vui bên người, được vạn câu chúc mừng trăm năm hạnh phúc. Còn em, phận gái nghèo nàn, chỉ để cho anh yêu thương khi trống vắng. Em là hiện thân cho những mối tình vụng trộm bên đường. Dù em cho anh cả trái tim nồng thắm và cả quãng đời tương lai trước mặt vẫn chưa đủ để mặc áo gấm đỏ bên anh dưới ánh đèn tân hôn, rộn rã tiếng vui cười.
Em trở về nơi chúng ta đã từng có nhau trong yêu thương gọi mời. Em nằm đây một mình trong bóng đêm để thương nhớ anh, nhớ thương chồng người. Anh ơi! Thương chồng người, đau xót ngậm ngùi và tủi thân biết bao!
Tình yêu anh, em giấu đi trong ánh mắt khi đối diện. Em giấu cả nụ cười khi trước mặt em, gương mặt vợ anh rực rỡ quá, hãnh diện quá. Tiếng yêu thương cho anh, em chôn kín trong lòng chỉ mình em biết, chỉ mình em hay. Càng chôn dấu, tình em càng bùng cháy vút cao. Làm sao quên khi trong em còn lại chứng tích của anh. Tháng ngay dần qua, sự nhớ thương nuôi lớn dấu yêu đương. Em không thể quên anh một ngày, một phút. Dù anh đang nằm cùng người khác, nụ hôn say đắm đêm nay anh trao cho ai.... Em nằm đây cho nỗi buồn tăng trưởng, cho nỗi nhớ đong đầy.
Huy ơi! Chúng mình thương nhau chừng ấy, chúng mình cho nhau thật nhiều kỷ niệm, tất cả đều là của nhau... nhưng định mệnh không cho mình chung đôi. Em biết phải làm gì, khi gia đình anh không dành cho em một thiện cảm... Thôi, em chào anh. Em mừng hạnh phúc đến với anh suôn sẻ quá... và nỗi buồn trong em đến bao giờ mới phai phôi!
Trong khi ấy Huy đóng vai chú rễ thật khó khăn. Đã có thành kiến về nhau không đẹp, thêm ngôn ngữ kém tế nhị, cử chỉ không khôn khéo của Liên Hương dưới mắt Huy, chẳng có gì để trái tim của Huy rung cảm hầu giúp chàng đóng trọn vai tuồng.
Liên Hương dìu Huy từng bước nặng nề về phòng hoa chúc hết sức khó khăn, bởi cơn say chiếm hẳn hình hài ấy. Huy khập khiễng bước, Liên Hương chán nản theo từng điệu say của Huy!
Huy lè nhè:
- Để anh tự đi... Em đừng nhọc lòng như thế... Em về phòng nằm đi...Liên Hương...
- Em đưa anh vào. Anh say quá rồi kìa. Uống mà dữ vậy quá không biết? Ai mời cũng uống, bộ anh không biết từ chối sao?
Huy không say như nàng nghĩ. Huy hiểu hết những lời nàng vừa biểu lộ về chàng. Nhưng Huy phải đóng vai một thằng say để qua ải đêm nay. Nếu không, Huy phải làm sao đây khi nằm bên nàng, một người con gái mà Huy chưa hề nghe lòng mình một chút rung động.
Từ lúc đưa My My về, Huy nhìn bóng nàng lặng lẽ trải dài dưới trời khuya, chàng thương biết mấy. Nếu đêm nay, bên nàng dưới trang phục này chàng sẽ vui biết bao. Giờ này, chính chàng là người dìu My My vào phòng tân hôn, chứ không bao giờ chàng để nàng nhọc công lo lắng như thế.
Đối với Liên Hương, chàng không dám làm trái ý nàng quá đáng, vì số nợ còn đó. Nếu ngược đãi nàng, tiền đâu thanh toán cho gia đình nàng, rồi tình trạng rối ren sẽ trở lại gia đình chàng.
Nhìn Liên Hương, chàng hận nhưng phải dịu dàng khi tiếp xúc. Vì lẽ đó chàng phải say để qua ải cho Liên Hương không biết ngụ ý của chàng, và Huy cũng khỏi phải phân trần vấn đề gì hết.
Thà để từ từ Liên Hương chán rồi sẽ tự rút lui. Nếu chàng là người chủ động sẽ ảnh hưởng đến danh dự gia đình, bởi bà Bích Lan, mẹ Liên Hương không để yên cho cha mẹ chàng. Huy đau khổ đóng vai tình hờ. Nhưng phải tiếp nối vai trò bất đắc dĩ này cho đến hết cuộc đời. Từ đây, mọi thú vui trên cuộc đời này chàng đành từ giả, để khép đời vào khuôn khổ, như người con gái ngày xưa bắt đầu chôn đời trong bổn phận làm vợ, làm dâu và làm mẹ trong một gia đình phong kiến cổ hủ.
Liên Hương cằn nhằn khi hai người đã vào phòng:
- Anh nằm đàng hoàng lại coi, em cởi giày cởi vớ ra cho. Em chán anh quá rồi! Sao mới nãy không theo My My luôn, còn đứng nhìn theo làm chi. Tiếc dữ à!
Huy nằm yên nghe thương nhớ về My My vô tận. Giờ này chắc nàng khóc một mình trong căn phòng quạnh hiu ấy. Nàng cười cười nói nói nhưng ánh mắt chàng từng hôn, từng yêu thương ấy không qua mắt được chàng. Nàng đóng kịch tài lắm, chàng thầm phục cách nhập vai của nàng để che giấu nỗi đau lòng mình.
Nàng xin chuyển đi, chàng hiểu nàng không thể nhìn chàng mỗi ngày, khi cuộc đời hai người có một khoảng cách cố định. Nếu biết nàng khổ như bây giờ, chàng sẽ không đến với nàng, thà chàng khổ một mình thương một mình chớ không để luỵ cho nàng quá nhiều như thế!
- Sao em nói, anh không trả lời? - Liên Hương gắt gỏng.
Huy nhừa nhựa:
- Anh xin lỗi nha... Anh muốn ngủ rồi. Liên Hương... đừng buồn anh...anh say quá.
Chàng nằm thế ấy để ngủ ư? Cũng xong, nếu nàng để yên cho chàng tìm giấc ngủ an lành. Liên Hương ngồi cạnh chàng càu nhàu một lúc khá lâu. Bỗng Liên Hương vụt bỏ chạy vào toilette. Nàng ói ư? Tiếng khạc cổ của Liên Hương ập đến tai Huy, chàng muốn ngồi dậy đỡ nàng nhưng lỡ đóng vai người say quá chén, chàng không biết mình có nên đến dìu nàng không?
Hé mắt chàng thấy nàng ủ rũ đi ra, từng bước mệt nhọc và chàng nghe tiếng nàng than nho nhỏ: "Đừng hành mẹ nữa con ơi! Mẹ khó chịu quá rồi. Chẳng biết bao giờ nó mới hết hành nữa".
Huy muốn thét lớn, khi chàng khám phá bí mật của Liên Hương trong cơn say, nhờ cơn say giả tạo mà chàng biết được sự thật về Liên Hương. Một sự thật chua chát, phũ phàng.
Thôi đúng rồi còn gì! Liên Hương đã có thai, chắc người con trai đi với nàng thường thường mà có lần Huy đụng mặt. Vì sao tình yêu đó không thành để Liên Hương về làm vợ của chàng với bào thai trong ấy?
Chàng bỏ My My khi đã phá huỷ sự trong trắng của nàng, giờ chàng nhận một người vợ đã có thai với người khác. Ôi quái ác thay! Trớ trêu thay! Nhưng đây cũng là một điều kiện để giúp chàng giữ được tình cảm giữa chàng với My My và giúp Liên Hương khép đôi cảnh vũ về chàng. Nàng có vết tì, nàng sẽ khép ngôn ngữ, hành động đối với chàng. Huy mừng và chàng đã vạch ra trong đầu chuyện gì phải làm, chuyện gì không nên xâm phạm đến...
Tiếng khóc Liên Hương nghe tội nghiệp làm sao, nức nở làm sao! Chàng ngồi dậy choàng vai nàng, Liên Hương thấy thái độ Huy gọn gàng, bình tĩnh...nàng ngỡ ngàng, sững sỡ trước mặt chàng. Nàng không giấu được sự bối rối trên gương mặt đằm đìa nước mắt.
- Anh... anh làm gì thế? Anh không ngủ à?
Huy dịu dàng đáp:
- Anh say nhưng anh có thể hiểu những lời em than thở. Liên Hương! Em đừng sợ hãi. Anh thương em, hiểu em, chẳng có gì em phải cuống quýt lên như thế. Hãy bình tĩnh lại Liên Hương!
Liên Hương càng nức nở:
- Anh đã nghe hết rồi ư? Đúng em không chối cãi... Em đã có thai với người yêu em... Giờ anh định sao?
Huy từ tốn đáp:
- Anh không làm ì xèo như người ta, nhưng anh không chấp nhận đứa con đó là của anh. Anh muốn chúng ta... cứ là bạn với nhau để hai gia đình không xích mích và danh dự đôi bên được bảo toàn. Em nghĩ thế nào?
- Anh muốn sao, em chịu vậy. Em bây giờ đâu có quyền đòi hỏi. Nhưng em yêu anh, em không muốn mất anh. Em không muốn anh thuộc về My My. Em ghét, em thù My My.
Huy dịu giọng:
- My My vô tội, My My đáng thương. Anh yêu nàng. Nhưng anh cưới em rồi. Đường đến với My My khó khăn, có mong gì trở lại. My My cứng rắn lắm, không nhu nhược yếu hèn như em tưởng.
Liên Hương đáp:
- Em nhất quyết không cho anh về với My My.
- Nhưng em đã có con, tại sao em không cùng người ấy thành vợ chồng, có phải hạnh phúc hơn không?
- Gia đình em không bằng lòng. Vả lại, em không yêu hắn, dù hắn đủ mọi cách để chiếm đoạt em. Hắn không hề biết em có thai với hắn và mọi người đều nghĩ em mang thai với anh. Anh đừng tìm cách về với My My phí công.
Huy gằn giọng:
- Em là vợ anh trên pháp lý, trong gia đình. Nhưng trong lòng anh, em sẽ không được một lần đóng vai ấy. Em đừng hòng cản trở tình cảm của anh, dù My My chưa bao giờ chấp nhận anh, cho anh một cơ hội chuộc lỗi cùng nàng. Em thừa hiểu tại sao anh cưới em? Vì số nợ ấy mà em đem cái bào thai này gắn cho anh. Em yêu anh mà em làm như thế ư? Anh yêu ai, anh muốn người ấy vui vẻ, chứ không baoi giờ muốn kéo người ấy vào vòng cương toả của mình để giam đời trong chán chường, bất mãn. Tại sao em không nghĩ như thế chứ?
Liên Hương nhìn anh trân trối, giọng nàng nghẹn ngào:
- Nhưng tại ai mà em khổ. Em thương anh nhưng anh có lưu tâm tới đâu? Em buồn em đi chơi nên mới có tình trạng này. Em có yêu hắn bao giờ. Em chỉ yêu mỗi mình anh thôi, anh biết không?
- Em không hề yêu hắn, dù hắn yêu em, thì tại sao em lại bắt anh phải yêu em trong khi anh trót yêu My My rồi? Em nhớ rằng My My và anh yêu nhau bằng tình yêu sâu đậm hơn em bao lần. Em thẳng tay phá vỡ đi, để bù đắp cho anh sự mất mát ấy bằng bào thai của em ư? Như vậy có công bình không Liên Hương? Em trả lời cho anh đi!
Liên Hương gục đầu trên vai anh nức nở:
- Nhưng em yêu anh, em không muốn mất anh. Làm sao em sống nổi khi anh trở lại với My My chứ?
Huy vuốt tóc nàng an ủi:
- Tất cả mọi tình cảm đều thay đổi, bởi thời gian giúp chúng ta quên dần đi Liên Hương ạ. Bây giờ chúng ta đi ngủ em ạ. Khuya rồi, mình cần phải có sức khoẻ, nhất là đứa con, nó cần sự vui vẻ của em hơn.
Liên Hương ngập ngừng:
- Nhưng mà... anh không bỏ em chứ?
Huy ậm ừ:
- Chuyện này... mai không ai biết được, đừng để tâm tới. Mình ngủ đi em!
Huy dìu Liên Hương nằm cạnh chàng, nàng nghe lời chàng như chú mèo con ngoan ngoãn. Huy nghe niềm thương xót len vào tâm tư mình. Tội nghiệp nàng. Nếu chàng không dằn được sự lừa dối trắng trợn của nàng thì hậu quả đêm nay ra sao? Và nếu chàng như những chú rễ khác lẳng lặng làm bổn phận người chồng trong đêm hợp cẩn thì kết quả bào thai kia phủ lên đầu chàng hợp lý, hợp pháp quá đi chứ?
Huy mừng cho mình, bởi đường về My My còn một chút hy vọng. Huy yêu My My, không thể nào tình yêu ấy phai nhạt được. Chàng nhìn qua nàng để gợi chuyện, ngờ đâu Hương yên lặng đi vào giấc ngủ tự lúc nào? Huy ngồi dậy mồi điếu thuốc trên môi. Nhìn lại Liên Hương, Huy chợt bật cười cho mình, cho nàng.
Một thằng cố say đi để qua một đêm trăn trở lại không say nổi, để ngồi đây gặm nhấm cuộc đời mình. Một cô bé đáng lý ra lo sợ phập phòng không thể nào tìm được một giấc ngủ bình yên thì lại nằm ra đó say sưa!
Huy không biết chàng có nên đem chuyện này nói cho mẹ chàng nghe hay không? Và với My My, chàng sẽ nói lời gì? Huy đây hay Liên Hương tệ đến thế. Huy nhớ lại lần ấy My My cướp lời chàng, bảo rằng: Liên Hương có thai đó chỉ là cái cớ để chàng che giấu số nợ kia thôi. Đâu ngờ sự thể xảy ra giống như chàng tưởng tượng.
My My không bao giờ tin nếu Huy bảo rằng bào thai đó chẳng phải của mình. My My cứng rắn, tự ái dẫy đầy, tự trọng kiên cố, không bao giờ nàng chấp nhận tình cảm mà nàng cho là bất chính, thừa thải, dù cho Liên Hương chấp nhận và yêu Huy trọn vẹn cho nàng cũng thế.
Huy yêu nét can trường ấy, Huy quý trọng sự chịu đựng hy sinh của nàng. Nếu nàng đòi hỏi bù đắp sự thiệt thời bởi chàng đã cướp đi những gì trong trắng của người con gái mà nàng gìn giữ bao nhiêu năm, nàng hét lên, cấu xé chàng, chàng cũng phải xuôi tay nhận lấy. Đằng này, nàng lặng lẽ rút chân ra khỏi đấu trường để kết quả chiến thắng về phần Liên Hương trọn vẹn. Nàng không một lời trách mắng chàng, nàng tự kết tội mình, tự nhận lỗi về mình để Huy ra đi thảnh thơi không áy náy, không một chút bận tâm. Huy làm sao vui khi người con gái vì mình đau khổ, vì mình dở dang cuộc đời tươi trẻ. Huy gieo gió nơi My My, Huy làm đảo lộn nếp sống ấm êm đời nàng, giờ đây Huy hứng chịu cơn bảo lớn từ Liên Hương đem đến. Thế là luật vay trả đến với Huy không xa lắm. Đủ cho Huy lơ lửng giữa cuộc đời. Ở với Liên Hương với mối tình hờ có vui sướng gì! Trở lại My My thì ngõ vào nhà My My đã che kín lối. Ánh mắt đăm đăm giận dỗi, nét mặt lạnh lùng băng giá, lời cho Huy bình thản như kẻ chưa quen, Huy không can đảm đứng trước mặt nàng. Huy tiến tới không được, trở lại không xong. Huy sống trong cõi đời này có gì làm niềm vui để tiếp tục tháng ngày chứ?
Chiếc áo cài hoa - lỡ khoác rồi!
Cuộc tình nào đó - dỡ dang thôi!
Anh về chăn gối - bên người khác
Bỏ lại tình em - cuối nẻo đời
Em tưởng anh vui - rượu pháo hồng
Bên người con gái chẳng hề mong!
Em nào có biết - trong đêm vắng?
Hồn nhớ thương em - nát cả lòng!
Anh biết em sầu - em nhớ mong
Trách anh theo sáo - bước sang sông
Nhưng em đâu biết - anh thương nhớ
Gửi trọn về em - cả tấm lòng?!
Đêm nay chăn gối - bên người khác
Anh nhớ ngày xưa - chuyện chúng mình
Em cười e ấp - hồng đôi má
Hai mái đầu xanh - ước mộng tình
Bây giờ đôi ngả cách xa nhau
Anh quên lời hẹn - buổi ban đầu
Pháo hồng anh bước theo tình mới
Để lại trong em - một khối sầu
Hãy cố quên anh - em hỡi em!
Xem như cơn gió - thoáng qua rèm
Bởi anh phụ bạc - tình năm cũ
Chôn kín tình em - trong bóng đêm
Rượu giao bôi - anh chưa uống cạn
Môi chưa mềm - rượu đã đắng cay
Cô dâu mới...Ôi lòng anh ngao ngán!
Mới của anh - và cũ của ai?!
Luật trả vay - em ơi, anh nhận
Anh phụ em - người phụ tình anh
Xin cuối mặt - nuốt buồn thân phận
Thương tình em - một thoáng mong manh.
Một Thoáng Hương Xưa Một Thoáng Hương Xưa - Nguyễn Thị Phi Oanh Một Thoáng Hương Xưa